“Thật ra, tuy trong lòng chúng ta đều cảm kích Bạch đại nhân, nhưng cũng không định tìm nhị công tử kể mấy chuyện gọi là chân tướng này.” Nguyên Đỗ đột nhiên nói.
Bạch Tố sửng sốt, nghi hoặc nhìn Nguyên Đỗ. Có vẻ những gì Nguyên Đỗ sẽ nói tiếp đó mới là trọng điểm của tối nay.
Những người đang nghe lén cũng thoáng hoảng hốt, còn có chuyện khác sao?
Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe, bọn họ đều nghĩ tới chuyện Đỗ Đông Phong đã lén lút làm.
Nguyên Đỗ gật đầu với Đỗ Đông Phong một cái.
Đỗ Đông Phong xoay người về phòng, đến khi đi ra thì trong tay đã ôm một chồng sổ sách đặt xuống trước mặt Bạch Tố.
“Chúng ta vốn đang sinh sống an nhàn, những tên quan liên quan đến vụ tham ô lúc trước cũng đã lục tục ngã ngũ rồi, chỉ còn lại Diêu thứ sử năm đó không bị lộ là tòng phạm, sau lưng có lẽ cũng có chỗ dựa cho nên vẫn còn tại vị, suốt mấy năm nay, lão ta cũng an phận thủ thường. Con ta Đông Phong không tiện nhập sĩ làm quan, đành làm nha dịch, nhưng hai năm trước, chúng ta phát hiện quan viên ở Thông Mậu châu này bắt đầu có dấu hiệu tham ô tiền thuế.” Nguyên Đỗ nói tới đây thì vô cùng tức giận, dù sao năm đó cũng là tham ô khiến vận mệnh của họ bị đảo điên.
“Tham ô tiền thuế?!” Bạch Tố khiếp sợ nói.
Hạ Lan cùng Tần Dư cũng không khỏi nhíu mày, dù sao thì mấy năm nay hoàng thượng rất nghiêm khắc với phương diện này, rất ít khi xuất hiện tin đồn này, hơn nữa thoạt nhìn bá tánh Thông Mậu châu cũng sống khá tốt.
“Đúng vậy, tuy bọn chúng làm thế rất cẩn thận nhưng vẫn bị ta nhìn ra chỗ không thích hợp. Cho nên ta vẫn luôn để Đông Phong lén điều tra thuế vụ, ghi chép lại để thu thập chứng cứ phạm tội của bọn họ, đã có thể góp nhặt được không ít chứng cứ, nhưng không biết hiện tại có thể tin tưởng ai, có thể giao chứng cứ cho ai đây? Ta biết lần này nhị công tử tới đây cùng tổ điều tra án gian lận khoa cử, ta để nhi tử lén quan sát phẩm tính của công tử, những quan viên khác ta không tin, nhưng chúng ta tin Bạch đại nhân, cho nên những cái này chúng ta chỉ có thể giao cho nhị công tử, cầu mong nhị công tử tương trợ.”
Nguyên Đỗ nói xong, liền cùng nhi tử hành lễ với Bạch Tố.
Bạch Tố vội đỡ Nguyên Đỗ, ngược lại bản thân y hành lễ với trưởng bối.
“Chuyện này đương nhiên vãn bối không thể chối từ, vãn bối đa tạ Nguyên đại nhân đã giải thích nghi hoặc, cũng kính trọng Nguyên đại nhân dù không tại chức vẫn mưu toan chuyện cho Đại Chu.”
Nguyên Đỗ cũng chắp tay đáp lễ.
Bạch Tố ngẩng đầu hỏi nghi vấn vẫn còn quanh quẩn trong lòng, “Ta còn có một nghi vấn.”
“Mời nói.”
“Người tên Trình thái thú này thế nào?” Bạch Tố đột nhiên nói: “Có thể tin y được không?”
Vẻ mặt Nguyên Đỗ có chút mất tự nhiên, “Lão phu chỉ biết lúc trước Bạch đại nhân vô cùng thưởng thức tài hoa của y, coi y là tri kỷ, cho nên đã tiến cử y, để y trực tiếp lên làm quan, hai người họ cũng coi là bằng hữu chí giao, tình cảm khăng khít, lúc trước Bạch đại nhân tới đây điều tra tham quan tham ô y cũng biết, sau này Bạch đại nhân xảy ra chuyện, Trình đại nhân nhốt mình trong nhà một thời gian dài, có lẽ là đau lòng, sau cũng làm một vị quan thanh liêm, có thể nói là vị quan có danh dự tốt nhất Thông Mậu châu. Lần này dù chúng ta cố điều tra án tham ô hay án gian luận khoa cử thì cũng không thấy y có liên quan gì, hành xử chính trực.”
Đỗ Đông Phong cũng nói: “Ta cảm thấy y là quan tốt, nhưng có lẽ cái chết của Bạch đại nhân khiến y rất có thành kiến với Liễu tướng gia, chúng ta cũng không có biện pháp, sở dĩ chúng ta không đưa chứng cứ cho y là vì thân thể y không tốt, tựa hồ lúc nào cũng có thể đổ bệnh, hơn nữa chức quan cùng bối cảnh đều không đủ, không thể vượt mặt được Diêu thứ sử.”
Nghe họ nói vậy, hết thảy đều hợp tình hợp lý.
Lúc sau, Đỗ Đông Phong liền lặng lẽ đưa Bạch Tố về, hứa hẹn nếu có vấn đề gì thì có thể tìm mình bất cứ lúc nào.
Đợi đến khi Bạch Tố ngồi xuống, cậu nói “Vào đây đi.”
Chỉ chốc lát sau, Hạ Lan, Tần Dư, Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh đều xuất hiện trong phòng.
Tuy Bạch Tố không biết võ, nhưng cũng hiểu huynh đệ của mình, dựa vào trực giác là biết nhất định họ đang ở đó.
Quả nhiên vừa xuất hiện, Tần Dư cùng Hạ Lan đã bắt đầu cùng Bạch Tố thảo luận những chuyện thuế bạc vừa nghe được, bọn họ thân là Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng đương nhiên là có rất nhiều điểm nghi vấn cần trao đổi.
Nhưng Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh lại tập trung toàn bộ lực chú ý lên chứng cứ mà Bạch Tố mang về.
Hai người liếc nhau, Liễu Chẩm Thanh nhếch miệng cười, không cần bọn họ tốn công tìm đã có chứng cứ trong tay, hơn nữa còn có vẻ vô cùng đầy đủ, thật đúng là mỡ dâng miệng mèo mà.
“Có vẻ Nguyên đại nhân vẫn là gươm báu không cùn.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.
Hẳn lần trước Đỗ Đông Phong ghi chép sổ sách là để đem về cho lão cha xem.
“Này, sao hai người các ngươi lại như vậy, chuyện của Liễu tướng gia ấy, sao hai người không hề có chút phản ứng nào vậy.” Hạ Lan bàn bạc hồi lâu, thấy hai nhân vật chính đều không có phản ứng gì, nhịn không được hô lên.
Hai người quay đầu lại, Bạch Tố nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, muốn nói lại thôi.
Hoắc Phong Liệt không nói gì, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh xấu hổ cười nói: “Ta mất trí nhớ mà, không biết nên nói gì, nhưng biết được đường huynh họ hàng xa của ta không xấu xa như mọi người nói, tâm tình khá tốt.”
Hạ Lan không biết nói gì: “Ngươi không muốn lấy lại chính danh cho y sao?”
“Có nghĩa lý gì chứ, y cũng đã chết rồi. Y cũng không có hậu nhân nào cần danh dự, duy chỉ có hoàng thương Liễu gia của chúng ta chịu chút liên lụy thôi, hơn nữa trước giờ chúng ta sống vẫn ổn, hoàng thượng không chỉ không làm khó chúng ta, còn rất để ý.” Liễu Chẩm Thanh nói một cách hiển nhiên: “Hơn nữa không phải Nguyên đại nhân đã nói rồi sao? Rất khó để lấy lại thanh danh cho y.”
Lời của Liễu Chẩm Thanh không khỏi khiến mọi người nghẹn họng. Người thân của người ta cũng đã rộng lượng như vậy rồi, bọn họ còn rối rắm vấn đề này nữa thì có vẻ thật vô ích.
“Vẫn nên bàn về án thuế bạc này đi.”
Vốn là Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt lén điều tra, nhưng vì có Đỗ Đông Phong nên giờ án kiện đã lộ ra, họ cũng không cần tiếp tục che giấu nữa, có thể quang minh chính đại điều tra rồi.
“Những chứng cứ này đủ để trực tiếp xử tội những tên quan kia rồi.” Bạch Tố nói.
Tần Dư chỉ nhìn lướt qua đã nhíu mày, “Thật đúng là trùng hợp.”
Bạch Tố cũng gật đầu nói: “Rất trùng hợp.”
“Tại sao?” Hạ Lan hiếu kỳ hỏi.
“Quan tham ô, ngoài Diêu thứ sử ra, tất cả đều là những tên quan có dính tới án gian lận lần này.” Tần Dư kinh bỉ nói: “Ngươi không xem hồ sơ sao?”
Hạ Lan cười ha ha đáp: “Không phải có ngươi xem là được rồi à, nhưng các ngươi nói đúng lắm, trùng hợp quá rồi. Chỉ có thể nói tham quan lòng tham không đáy, chuyện gì cũng muốn vớt được chút tiền.”
“Nhưng số lượng cũng quá nhiều.” Bạch Tố nhạy bén nhận ra điều mà Liễu Chẩm Thanh nghĩ tới.
Hết thảy đều như có kẻ nào đó cố ý gán cho chúng một cái tội danh, đẩy cho chúng vào một hình phạt vậy.
Dù sao tuy tội danh khác nhau nhưng cuối cùng đều sẽ bị xử tội.
Còn một điều nữa, bạc đã bị tham ô đang ở đâu? Đi đâu? Sau khi án gian lận xảy ra họ có điều tra lục soát phủ đệ, số lượng bạc tìm được hoàn toàn không khớp.
“Ta đi thẩm vấn tiếp.” Tần Dư nói.
Hạ Lan cũng nói: “Đúng là nên thẩm vấn lại một lần nữa, không ngờ mấy lão già này còn biết giữ mồm giữ miệng như vậy, chết đến nơi rồi cũng không khai.”
Có lẽ không phải không muốn nói, mà là không dám nói, mấy người bọn họ không biết, nhưng Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh thì rõ, chuyện thuế bạc này phía sau còn có dính tới phản tặc nữa. Bản thân chết cũng không quan trọng, để liên lụy đến người nhà mới nguy.
Bạch Tố nói: “Phía Diêu thứ sử cần có người theo dõi sát sao.”
Hạ Lan xoa tay hầm hè nói: “Để ta đi cho, nhất định sẽ theo dõi thật kỹ con cá lớn kia.”
Hoắc Phong Liệt nói: “Ta sẽ mau chóng liên hệ với Hoàng Thượng, báo lại tình huống ở đây.”
Đã tới bước này rồi, ít nhất án tham ô thuế bạc có thể kết án được rồi, nếu tên có trùng thì có thể tiện thể giải quyết luôn án gian lận khoa cử, một khi thánh chỉ đã hạ thì hết thảy đã được quyết định.
Bạch Tố đột nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt nói: “Chiến Uyên, cả nhà Nguyên đại nhân…”
Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Sau khi án kiện kết thúc sẽ luận công phong thưởng, ta sẽ viết rõ công trạng của Đỗ Đông Phong, nếu họ nguyện ý thì Đỗ Đông Phong có thể gia nhập quân doanh, Đỗ gia có thể trở về kinh thành.”
Nguyên gia không được, nhưng Đỗ gia thì có thể, không thể vào triều, nhưng có thể phong thưởng cho vào quân ngũ.
Đến lúc đó Đỗ Đông Phong mới có thể không bị cản bước, Nguyên đại nhân cũng có thể tìm được địa vị vốn có của mình trong quân doanh của Hoắc gia.
Liễu Chẩm Thanh nghe vậy, không khỏi nở nụ cười nhìn Hoắc Phong Liệt một cái.
Kế hoạch đã định, từng người bận việc của mình, tuy Bạch Tố vẫn tới chỗ Trình Hy hỗ trợ nhưng sự chú ý đã hoàn toàn chuyển sang chỗ khác.
“Gần đây Ngự Chu bận gì sao?” Trình Hy trực tiếp hỏi.
Bạch Tố chỉ có thể đáp lại hàm hồ bâng quơ: “Không có gì, chỉ là có chút tò mò những viên quan này ngoài án gian lận khoa cử ra còn phạm phải chuyện nào khác hay không mà thôi.”
Ánh mắt Trình Hy chợt lóe, đang định nói gì thì lại ho khan không ngừng.
Bạch Tố hoảng hốt, vội chạy tới giúp Trình Hy thuận khí, nhưng giây tiếp theo lại thấy bàn tay đang che miệng của Trình Hy có máu tràn ra.
“Trình đại ca!” Bạch Tố kinh hãi hô: “Ta đi tìm đại phu!”
Trình Hy lại kéo Bạch Tố lại, nói: “Ngự Chu không cần tốn sức, thân thể ta tự ta biết.”
Bạch Tố nhíu mày nói: “Trình đại ca, huynh không quý trọng thân thể của mình như thế này, ca ta trên trời có linh thiêng cũng sẽ trách cứ huynh.”
Vẻ mặt Trình Hy hoảng hốt, nói: “Nếu có trách cứ thì cũng tốt.”
Thấy dáng vẻ Trình Hy si tình như vậy, tuy Bạch Tố đã vô cùng thanh tỉnh nhưng trong lòng vẫn thấy cực kỳ khó chịu. Nói xong y bèn xoay người lấy áo choàng cho Trình Hy thì phát hiện áo choàng của y hơi ẩm ướt, cẩn thận sờ còn có thể sờ thấy vụn băng đâm vào tay.
Thực ra không chỉ lần này y phát hiện ra áo choàng của Trình Hy có chút khác thường.
Bạch Tố không khỏi nghi hoặc: “Trình đại ca, tại sao quần áo của huynh lại không hong cho ấm, giờ trời tháng ba lạnh giá không nên để thế này…”
Trình Hy lại nói: “Nơi ta ở thiên lạnh, có lẽ là hạ nhân không cẩn thận rồi.”
“Trình đại ca, thân thể của huynh sao lại có thể ở nơi lạnh chứ, vẫn nên nghỉ ngơi mấy ngày thì hơn. Có lẽ… có lẽ mọi chuyện có thể nhanh chóng chấm dứt thôi.” Bạch Tố không khỏi nói.
Ánh mắt Trình Hy dần trở nên chăm chú, đột nhiên mở miệng nói: “Cũng phải, ta nên nghỉ ngơi một chút, đúng rồi, những bức tranh kia sắp hoàn thành rồi, đến lúc đó ta sẽ phái người tới mời ngươi qua lấy.”
Bạch Tố nhàn nhạt cười nói: “Lúc nào cũng sẵn sàng.”
Không lâu sau, phía Tần Dư truyền tin tức tới, những tên quan kia đã khai ra, chúng đều nghe lời mê hoặc của Diêu thứ sử mới tham ô tiền thuế, nhưng cũng chỉ bòn rút chút ít thôi, phần lớn là bị Diêu thứ sử lấy đi. Sau khi bị bắt, Diêu thứ sử đã phái người tới ám chỉ bọn chúng không được để lộ thuế bạc có vấn đề, nếu không người nhà khó mà giữ được mạng, cho nên bọn chúng mới không dám khai gì.
Khi màn đêm buông xuống, Hạ Lan trở về tìm Hoắc Phong Liệt nói: “Diêu thứ sử sắp chạy rồi.”
Không biết có phải Diêu thứ sử đánh hơi được có chuyện hay không, lão đã bắt đầu lục tục an bài đưa người nhà rời khỏi Diêu phủ, Hạ Lan lo bọn chúng sẽ mang cả bằng chứng phạm tội đi nên vội về báo tin.
Vì vụ án này, trước đó Hoắc Phong Liệt đã điều binh mã đóng quân gần đó, vừa nghe vậy đã lập tức phái người bắt giữ.
Rất nhanh đám người cố trốn khỏi phủ đệ của Diêu thứ sử đã bị bắt lại hết. Nhưng trên người bọn họ không mang theo thứ gì có ích hết, cũng hoàn toàn không biết có chuyện gì, chỉ biết Diêu thứ sứ bỗng dưng muốn họ rời đi mà thôi.
Không có biện pháp, binh mã trực tiếp vây quanh phủ thứ sử ngày đêm, tróc nã Diêu thứ sử.
Trong kinh cũng truyền đến thánh chỉ, phải tra cho rõ.
Ngày hôm sau, thời thế ở Thông Mậu châu đã hoàn toàn thay đổi, án khoa cử ẩn giấu án thuế bạc, quả thực là một bí mật kinh thiên động địa.
Diêu thứ sử bị bắt canh giữ nghiêm mật, dù sao bài học ở Diêm Khâu châu hẵng còn đó, lần này dù thế nào Diêu thứ sử cũng không được chết.
Mà ở kinh thành phương xa, hoàng thượng cũng đã hạ mật lệnh, phái người trông giữ Hộ bộ Thượng thư đương thời.
Không sai, Hộ bộ Thượng thư chính là chỗ dựa của Diêu thứ sử.
Nhưng khi người của hoàng thượng đến nơi, Hộ bộ Thượng thư đã uống thuốc độc tự vẫn rồi, chung quy vẫn chậm một bước.
Bên kia, Hoắc Phong Liệt đang định dẫn người đến thẩm vấn Diêu thứ sử, Bạch Tố vốn cũng định đi theo, nhưng không ngờ đúng lúc này Trình Hy lại phái người tới truyền tin, muốn y tới phủ của y lấy tranh.
Bạch Tố vốn định để hôm khác tới, nhưng người được phát tới lại nói thân thể Trình Hy không khỏe, sợ rằng ngày mai không thể chiêu đãi được, cho nên Bạch Tố cần tới vào đúng hôm nay.
Bạch Tố lo không biết có phải thân thể Trình Hy có chuyển biến nghiêm trọng hay không, bèn đi đến chỗ hẹn.
Nhưng khi y vừa mới ngồi lên kiệu Trình phủ đưa tới thì đã bị mùi hương trong kiệu hấp dẫn, dần trở nên mê man.
Đợi đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói vào một cái ghế trong chính sảnh.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Tố đã bị lụa đỏ trang hoàng trong chính sảnh như ngày thành thân làm bất ngờ.
Mà thứ khiến y càng thêm khiếp sợ là ở vị trí thượng vị có một người đang ngồi bất động.
Người nọ mặc áo cưới, đội khăn voan đỏ, không thấy mặt, nhưng là từ thân hình có thể đoán là nam tử.
Chỉ là cả người tỏa hơi lạnh, đến Bạch Tố còn có thể cảm nhận được từ chỗ mình bị trói lại, quá lạnh rồi.
Dù Bạch Tố có gọi thế nào người nọ cũng không phản ứng lại, không hề nhúc nhích. Chỉ có chiếc ghế người nọ ngồi là đang không ngừng nhỏ nước tí tách.
Bạch Tố hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại là sao, thấy người nọ không có phản ứng gì thì bắt đầu quan sát bốn phía, chỉ chốc lát sau y đã nhận ra tranh trang trí trên vách tường đều xuất phát từ bút tích của huynh trưởng, dù là tranh vẽ hay chữ viết đi chăng nữa.
Đang lúc Bạch Tố khiếp sợ thì nghe được tiếng bước chân, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trình Hy mặc trang phục tân lang, mặt đầy ý cười đi tới, trên mặt tuy đang cười nhưng lại vô cùng quỷ dị.
“Trình đại ca… huynh đang… làm gì vậy?” Vốn Bạch Tố còn đợi xem có hiểu nhầm nào đó không, nhưng ngay khi nhìn thấy Trình Hy, hết thảy đều tiêu tan.
Trình Hy cười cười nói: “Mời ngươi tới tham gia tiệc cưới của chúng ta. Ta đã không còn thân nhân, nhưng người thân gần gũi nhất với hắn vẫn có thể có mặt.”
Bạch Tố ngạc nhiên nhìn gã, lại nhìn về phía người vẫn luôn không có chút động tĩnh nào kia, y đột nhiên thấy sởn tóc gáy.
Chỉ thấy Trình Hy chậm rãi đi đến trước mặt người nọ, nâng tay lên chậm rãi vây quanh người nọ, muốn đỡ người đó đứng lên.
Nhưng theo động tác của gã, khăn voan đỏ rơi xuống.
Một khắc kia, đồng tử Bạch Tố co rụt lại, cả người lạnh toát.
Cùng lúc đó, đám Liễu Chẩm Thanh đã gặp được Diêu thứ sử.
Diêu thứ sử đã sớm chấp nhận sự thật, lão nhìn họ cười lạnh một tiếng, nói: “Sao? Bạch gia nhị công tử không tới sao?”
Lão đột nhiên nói vậy khiến mọi người có chút không hiểu gì.
“Ngươi hỏi hắn làm chi?” Tần Dư dẫn đầu hỏi.
“Còn không phải là vì Bạch Du, Trình Hy mới khổ tâm tính kế hại ta ra nông nỗi này sao?” Diêu thứ sử châm chọc nói.
Xem ra Diêu thứ sử không rõ tại sao bản thân lại lưu lạc đến nước này, lão gần như đổ hết chuyện này là do Trình Hy làm, nhưng lão nói vậy lại khiến lòng Liễu Chẩm Thanh nổi nghi ngờ.
Chẳng lẽ án gian lận khoa cử còn có Trình Hy tham dự?
Hạ Lan khinh miệt nói: “Xem ra lúc trước Bạch đại nhân chết, lão già nhà ngươi cũng nhúng tay vào?”
Diêu thứ sử đột nhiên cười ha ha lên, “Ai nói, năm đó Bạch Du đã chết?”
Lời này vừa nói ra, người đứng trong ngục đều yên lặng, trên mặt đều biến sắc.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy hình như mình bị ù tai mất rồi, đây là đáp án mà y không thể nào tính tới, y đột nhiên tiến lên một bước, giọng nói lộ vẻ không dám tin, “Cậu ấy còn sống sao?”
“Đương nhiên là đã chết rồi.” Lời Diêu thứ sử nói nháy mắt dập tắt ngọn lửa mới chớm nhen nhóm trong lòng Liễu Chẩm Thanh.
“Vào hai năm trước, ở phủ đệ của Trình Hy, tự sát mà chết.”