Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày săn thú thứ nhất, Liễu Chẩm Thanh gần như là đi theo sau cặp song sinh, Liễu Kiều âm thầm bảo hộ, nhiệt tình lại bình thản, giống như cuộc tạo phản hôm qua chưa hề xảy ra vậy.

Hoắc Phong Liệt còn phải dẫn những Hoắc gia quân khắc đi tuần tra xung quanh, đảm bảo không có sự cố gì xảy ra, cho dù địa điểm săn thú là một vùng ở nơi dã ngoại, dù là vách núi cheo leo, bốn phía là sông thì Hoắc Phong Liệt cũng dùng hết khả năng để loại bỏ mối nguy từ bên ngoài.

Liễu Chẩm Thanh nhìn mặt trời ngả dần về phía tây, gọi hai đứa nhỏ cùng nhau quay về doanh địa nướng thịt, Liễu Kiều lén bắt cá cho Liễu Chẩm Thanh rồi lại trốn vào chỗ tối.

Mùi thơm thịt nướng bay đi xa, lại thu hút khách không mời mà tới.

“Oa, thơm quá đi.” Lý Cẩm Thư bước chậm tới.

Thật sự thì Liễu Chẩm Thanh đã có chút mất kiên nhẫn với việc xử lý Liễu Cẩm Thư rồi, tuy nhờ có Nhị Cẩu mà y không còn chướng ngại tâm lý với quá khứ nữa, nhưng vẫn không thích nhìn thấy Lý Cẩm Thư.

Tất nhiên, hai đứa nhỏ cũng không vui khi nhìn thấy Lý Cẩm Thư.

“Có lẽ Lý Vương gia đã đói bụng rồi, hẳn là chỗ quảng trường ở bên kia cũng có đầu bếp bắt đầu nướng thịt cho quan khách, Lý Vương gia mau đi qua đó đi.”

Nhưng Lý Cẩm Thư da mặt dày, nói thẳng muốn ăn ở đây.

“Khó mà làm được.” Liễu Chẩm Thanh cười tủm tỉm đáp.

“Ồ? Liễu công tử lại keo kiệt như vậy sao.” Lý Cẩm Thư nói.

“Không phải ta keo kiệt, là tướng quân nhà ta thích ghen, hắn đã từng nói, sau này đồ ăn tự tay ta làm chỉ có thể để hắn cùng người nhà của hắn ăn thôi, nếu hắn biết ta để Vương gia ăn thịt ta nướng thì chắc chắn sẽ phát cáu với ta.” Liễu Chẩm Thanh nói dối.

Hai đứa nhỏ ở một bên nghe thấy khóe miệng cũng phải co giật, đấy đâu thể là nhị thúc của họ được, nhưng lúc này phải đồng lòng đối ngoại, cho nên cả hai cũng liên tục gật đầu tỏ ý nhị thúc đã từng nói như vậy.

Nụ cười trên mặt Lý Cẩm Thư không hề có dấu hiệu suy sụp, ngược lại còn càng thêm xán lạn.

“Liễu công tử đúng là một người thú vị, ta cùng Liễu công tử vừa gặp đã như quen từ lâu, có lẽ là do ta cùng Liễu gia của các ngươi có duyên, sau này có hứng tới Tây Hằng quốc ở chúng ta làm khách không, tại hạ nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi.”

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Vậy đúng là không thể không cô phụ sự nhiệt tình của Lý Vương gia rồi, ta thân là tướng quân phu nhân tương lai chắc chắn sẽ không thể tùy tiện rời khỏi Đại Chu.”

Lý Cẩm Thư lại cười như không cười nhìn Liễu Chẩm Thanh nói: “Không cần cảm thấy tiếc, sẽ có cơ hội.”

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy lời này Lý Cẩm Thư có ý ám chỉ gì đó, đại khái là người này có dã tâm quá lớn, mơ có một ngày thâu tóm được Đại Chu, hoặc đánh bại được Hoắc Phong Liệt đây mà.

Liễu Chẩm Thanh đáp cho có lệ, Lý Cẩm Thư cũng không ở lại.

Chỉ chốc lát sau, Hoắc Phong Liệt bớt chút thời gian trở lại một lát, nghe hai đứa nhỏ ríu rít mách chuyện vừa xảy ra.

Hoắc Phong Liệt nhíu mày nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, hắn cảm thấy Lý Cẩm Thư quá mức chú ý tới Liễu Chẩm Thanh, nhưng Lý Cẩm Thư cũng không đủ hiểu Liễu Chẩm Thanh nên sẽ không có chuyện nhận ra Liễu Chẩm Thanh có vấn đề, chẳng lẽ thực sự là hành vi cùng tính cách của Liễu Chẩm Thanh đã khơi dậy hứng thú của Lý Cẩm Thư sao?

“Ta lại phái thêm một đội tới bảo vệ mọi người.” Hoắc Phong Liệt nói.

Liễu Chẩm Thanh vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Phong Liệt, y cũng không cự tuyệt ý tốt của hắn nữa.

Hoắc Phong Liệt cầm con cá đã nướng chín lên bắt đầu bỏ xương cá, rõ ràng hắn định dùng hết chút thời gian nghỉ ngơi này để gỡ thịt cá cho Liễu Chẩm Thanh, nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không phản đối, y tự tay đút thịt mình đã nướng cho Hoắc Phong Liệt.

Hai người cứ đút cho nhau ăn như vậy, khiến cho hai đứa nhỏ không nhìn nổi.

Vậy mà còn nghe được nhị thúc của họ hỏi vừa rồi Lý Cẩm Thư có được ăn cá Liễu Chẩm Thanh nướng không, Liễu Chẩm Thanh cười hì hì nói chỉ cho nhị thúc ăn thôi.

Thế mà đó lại là sự thật sao? Quả thực là chưa từng thấy bao giờ.

Đợi đến khi Hoắc Phong Liệt phải rời đi, vừa vặn có hai cung nhân tới truyền lời, Hoắc Phong Liệt liếc mắt một cái liền nhận ra là cung nhân bên người thái hậu, lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Liễu Chẩm Thanh cũng không thấy bất ngờ, Dao Hoa mời cả y lẫn cặp song sinh, có cảm giác là thái hậu muốn quan tâm tới gia quyến của võ tướng vậy, nhưng thấy Hoắc Phong Liệt ở chỗ xa vẫn còn vẻ mặt muốn nói lại thôi, Liễu Chẩm Thanh cứ cảm thấy buồn cười.

Sao Nhị Cẩu vẫn còn ghen với Dao Hoa vậy nhỉ, rõ ràng y cùng Dao Hoa đâu có chút mập mờ nào, huống chi y coi thái tử Cảnh Dương là đại ca, Dao Hoa đương nhiên cũng thành đại tẩu, cũng không biết sao Nhị Cẩu không chịu buông bỏ ý nghĩ kia.

Liễu Chẩm Thanh xua xua tay với Hoắc Phong Liệt, bảo hắn đi làm việc đi, sau đó dẫn theo cặp song sinh sửa soạn một lát rồi đi tới doanh trướng của Dao Hoa.

Dao Hoa vẫn hòa ái dễ gần hỏi han hai đứa nhỏ, quan tâm tới Liễu Chẩm Thanh, để bọn họ ở lại doanh trướng thưởng thức trà bánh, nói nói cười cười. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Giản Sương đâu.

Hoắc Vân Từ tính tình thẳng như ruột ngựa, mở miệng hỏi thẳng.

Khuôn mặt tươi cười của Dao Hoa có chút mất tự nhiên, “Thân thể cô ấy không khỏe, còn đang nghỉ ngơi ở doanh trướng của mình.” 

“Thân thể thái phi nương nương đã không khỏe, không phải nên ở lại hoàng cung sao? Đáng ra không nên chịu cảnh đi lại mệt nhọc như vậy mới phải chứ ạ?” Hoắc Vân Từ nghi hoặc nói.

Dao Hoa cười cười nói: “Đúng vậy, ta cũng đã khuyên cô ấy, nhưng mà cô ấy… không nghe, có lẽ là có lý do bắt buộc phải tới chăng. Đúng rồi, ban đêm sẽ có bắn pháo hoa, chỗ ai gia có tầm nhìn tốt nhất, tạm thời các ngươi đừng trở về, cứ ở lại đây xem, xem xong pháo hoa rồi hẵng về.”

Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó, đôi mắt hơi trầm xuống, đây là biến tướng muốn giữ bọn họ lại, là bảo hộ hay là…

Bọn họ vẫn chưa thể phân rõ là ai đứng sau Cảnh vương, trong lòng Liễu Chẩm Thanh đương nhiên không hy vọng đó là Dao Hoa, dù sao y cùng Dao Hoa cũng là bạn bè, tuy theo tình hình trước mắt thì có vẻ Dao Hoa cũng không phải hoàn toàn không biết gì.

Liễu Chẩm Thanh yên lặng uống một ngụm trà, thực ra dù cục diện có biến thành thế nào thì người Hoắc gia đều sẽ không gặp vấn đề gì về an toàn, dù sao thì ai muốn làm hoàng đế cũng đều cần Hoắc Phong Liệt giúp bảo vệ giang sơn, dù không vừa mắt thì vẫn phải dựa vào hắn.

Trừ phi Hoắc Phong Liệt uy hiếp đến sự an toàn của hoàng đế, nhưng ai cũng biết chắc chắn Hoắc gia sẽ trung với hoàng đế, hơn nữa với tính tình Hoắc Phong Liệt, nói hắn công cao chấn chủ, mưu quyền đoạt vị thì làm gì có ai chịu tin chứ. Cho nên hoặc là mượn sức, hoặc là uy hiếp, tóm lại là sự an toàn của họ đều sẽ được đảm bảo.

Nhưng nhìn tình huống trước mắt, xem ra đêm nay sẽ không được yên ổn đâu.

Liễu Chẩm Thanh quyết định yên tĩnh quan sát.

Doanh trướng của thái hậu rất lớn, bên ngoài còn có một khoảng sân, cặp song sinh ngồi bên trong đến phát chán liền ra ngoài chơi, Liễu Chẩm Thanh vốn cũng định đi theo nhưng lại bị Dao Hoa giữ lại.

“Hôm qua nghe nói là ngươi kịp thời báo tin cho Hoắc tướng quân, mới cứu được Hoàng Thượng, ít nhiều cũng nhờ có công của ngươi.”

Liễu Chẩm Thanh nói: “Đây đều là điều thảo dân nên làm.”

“Không lâu nữa hẳn Hoàng Thượng sẽ tứ hôn cho các ngươi, các ngươi cũng coi như là có lương duyên mỹ mãn như ngọc, không cần để ý tới mấy lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài kia, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.” Dao Hoa nói.

“Đa tạ nương nương.” Liễu Chẩm Thanh cung kính nói, đợi đến khi ngẩng đầu lên lại thấy Dao Hoa đang lẳng lặng nhìn mình, có vẻ là đang thất thần. “Nương nương?”

Bấy giờ Dao Hoa mới lấy lại tinh thần lại, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi thật đúng là rất giống nhau.”

“Biết người ai gia nói là ai không?” Dao Hoa hỏi.

Liễu Chẩm Thanh gật đầu.

Dao Hoa cười nói: “Ngươi cũng không dám nhắc tới tên của y.”

Liễu Chẩm Thanh giấu vẻ xấu hổ, chỉ cười làm lành.

“Ngươi… cảm thấy y là người xấu sao?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nghĩ một lát mới nói: “Không có người tốt tuyệt đối hay người xấu tuyệt đối, ví dụ như Hoắc tướng quân, trong lòng bá tánh Đại Chu là người tốt, nhưng trong lòng bá tánh Tây Hằng lại chính là người xấu.”

Dao Hoa không ngờ y lại trả lời theo hướng như vậy, cười nói: “Điểm này của ngươi thực sự rất giống y, giống như có thể vĩnh viễn đứng bên ngoài đánh giá bàng quan vậy.”

Liễu Chẩm Thanh không nói tiếp, cảm thấy nói nhiều sai nhiều.

Dao Hoa lại đột nhiên nói: “Nhưng trong lòng ta y là người tốt, là người tốt không bao giờ nghĩ cho bản thân, chỉ nghĩ cho thiên hạ. Chỉ tiếc, người tốt không thể sống thọ, còn…”

Dao Hoa nói tới đây thì dừng lại. “Nhưng mà ta tin, thị phi thế nào thì cuối cùng sẽ có ngày thiên hạ được biết rõ sự thật.”

Nghe được lời này, Liễu Chẩm Thanh không khỏi nhíu mày, trong đầu hiện lên một ý nghĩ kỳ quái. Đúng lúc này, đột nhiên có hai thái giám đi vào doanh trướng, nói hoàng thượng muốn triệu kiến y.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc, sắc mặt Dao Hoa thay đổi vài lần. Dò hỏi: “Hoàng Thượng cho gọi Liễu công tử là có chuyện gì?”

Thái giám phản ứng khá nhanh nhẹn, nói: “Mời Liễu công tử tới chơi cờ, tiện thể thương thảo một chút chuyện tứ hôn sắp tới.”

“Tìm ta thương thảo?”

Dù Hoàng Thượng có muốn thương thảo thì không phải nên tìm Hoắc Phong Liệt sao? Y nào có địa vị gì để thương thảo với hoàng thượng chứ, lại còn chơi cờ, y làm gì có tài danh gì được đồn ra ngoài đâu.

Thái giám cười nói: “Đúng vậy, công tử mau đi thôi, Hoàng Thượng đang chờ đó.”

Tuy rằng Dao Hoa có lòng muốn mở miệng ngăn cản, nhưng vẫn không tìm được lý do thích hợp, cuối cùng lại nói: “Ai gia cũng có hứng thú, không bằng đi cùng nhau.”

Cuối cùng chính là Dao Hoa và Liễu Chẩm Thanh cùng nhau đi qua, còn cặp song sinh thì ở lại doanh trướng của thái hậu, nhóm Hoắc gia quân phụ trách bảo vệ cũng bị Liễu Chẩm Thanh giao cho ở lại.

Nhưng khi Liễu Chẩm Thanh đến được doanh trướng của đế vương, lại phát hiện chủ lực của Hoắc gia quân đều chịu trách nhiệm bảo vệ người hoàng tộc, thủ vệ xung quanh đều là trợ thủ đắc lực của Hoắc Phong Liệt, là Mạc Kỳ cùng Mạc Vũ.

Đây là dùng phần lớn lực lượng để bảo hộ Nguyên Giác, mục đích là ngăn thích khách bên ngoài lẻn vào, dù sao cũng vừa xảy ra một vụ ám sát, hành động như vậy cũng hợp lý, nhưng ngay khi bước chân vào trong doanh trướng lại cảm thấy trong lòng bất an.

Loại trực giác này như thể là có người đang nhéo tim Liễu Chẩm Thanh khiến y theo bản năng phán đoán sắp có nguy cơ.

Liễu Chẩm Thanh không yên tâm, thật sự không yên tâm, cái loại cảm giác này rất giống biết sắp có chuyện gì đó xảy ra, không phải là với y, mà là với Nhị Cẩu.

Đợi đến khi bọn họ tiến vào trong thì hết thảy vẫn bình thường, bên trong chỉ có hoàng thượng cùng một thái giám hầu hạ bên cạnh, đến cả bàn cờ cũng đã được bày biện sẵn, mà khi Nguyên Giác nhìn thấy Dao Hoa cũng tới thì cũng không kinh ngạc, dù sao cũng là tới chỗ Dao Hoa tìm người.

“Sao mẫu hậu cũng cùng tới vậy?”

“Nghe nói muốn thương thảo việc tứ hôn, đây chính là đại hỷ sự, ai gia cũng đi theo xem náo nhiệt thôi.” Dao Hoa cười đáp.

Nguyên Giác cười cười, liền mời Liễu Chẩm Thanh ngồi xuống chơi cờ.

Liễu Chẩm Thanh lại chắp tay nói: “Thảo dân thật sự không giỏi việc này, sẽ phá hỏng nhã hứng của Hoàng Thượng mất.”

“Không sao, chủ yếu là nói chuyện phiếm thôi, cứ tùy tiện chơi, tâm tình trẫm đang không tốt, giết thời gian ấy mà.”

Tâm tình không tốt đương nhiên là vì việc tạo phản, sao lại tìm y giết thời gian chứ?

Hành vi này của Nguyên Giác, Liễu Chẩm Thanh không thể không nghĩ nhiều, dù sao khi đứa nhỏ này tròn 18 thì tâm tư đã trâm thầm đến độ y nhìn không thấu.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh không thể để lộ sơ hở, đánh thì có đánh, y giả thành một tay mơ không hiểu rõ cách chơi cờ, đây cũng không phải một chuyện khó khăn gì.

Dựa theo thực lực của Nguyên Giác, không tới một nén nhang là có thể thắng y rồi, nhưng có vẻ Nguyên Giác lại đang chậm rì rì vờn y, lần nào cũng không hạ chiêu cuối.

Cũng giống như hắn đã nói, lực chú ý không đặt trên bàn cờ mà là tập trung vào chuyện tứ hôn.

“Trẫm cùng Chiến Uyên tình như anh em, trước kia còn cảm thấy hắn tuyệt đối sẽ không thành thân, không ngờ lại gặp được ngươi, hẳn Liễu công tử phải có chỗ hơn người.”

Dao Hoa cười nói: “Hoàng Thượng là tò mò tại sao Chiến Uyên lại thích Liễu công tử?”

Liễu Chẩm Thanh đang muốn mở miệng, liền nghe được Nguyên Giác nói: “Không, điều trẫm tương đối tò mò là tại sao Liễu công tử lại lựa chọn Chiến Uyên? Dù sao một khi trẫm đã hạ thánh thì sẽ không thể thu hồi được.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Nguyên Giác đang nhìn mình bằng ánh mắt nặng nề, trong lòng Liễu Chẩm Thanh nghi ngờ, vẫn mở miệng đáp: “Bệ hạ, thảo dân là từ lúc bắt đầu đã si mê Hoắc tướng quân, chuyện này toàn bộ người trong kinh thành đều biết nha.”

“Không phải ngươi đã bị mất trí nhớ sao?” Nguyên Giác cười như không cười nói: “Mất trí nhớ, cũng thành không quen biết, không thích nữa.”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh khẽ biến. “Đó còn không phải do trong nhà xảy ra chuyện sao, rồi lại được tướng quân tương trợ, sau đó lại động lòng.”

Dao Hoa nghe vậy thì cười nói: “Đây có lẽ chính là duyên trời định rồi, đôi khi trong đời đều sẽ gặp phải một chuyện nào đó, nhưng đến giờ Liễu công tử vẫn chưa khôi phục trí nhớ sao?”

“Khôi phục được một ít rồi ạ, không nhiều lắm.” Liễu Chẩm Thanh hàm hồ nói: “Đại tẩu nói sẽ chậm rãi khôi phục.”

Đại tẩu này đương nhiên là đang chỉ Lê Tinh Nhược.

Dao Hoa thấy tình cảm của bọn họ đều không tồi, cảm thấy vui mừng, nhưng ánh mắt Nguyên Giác lại không hề gợn sóng, quân cờ màu đen hạ xuống, hoàn toàn bao vây quân trắng, ván cờ này đã kết thúc.

“Bệ hạ thắng rồi.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Thật ra trước kia mỗi lần chơi cờ, Nguyên Giác chưa bao giờ thắng được Liễu Chẩm Thanh, khi còn nhỏ còn sẽ ăn vạ, giận dỗi, nói Liễu Chẩm Thanh không nhường hắn, hắn chính là hoàng đế cơ mà. Nhưng khi lớn lên thì dần trở nên trầm mặc, chỉ biết giữ Liễu Chẩm Thanh, bảo y giúp mình xếp lại bàn cờ, nói ván tiếp theo chắc chắn sẽ thắng được y.

Ván cờ cuối cùng chính là lúc tam vương chi loạn.

Ván cờ đó bọn họ còn chưa chơi xong, phải tạm thời gác lại, sau đó cũng không còn cơ hội chơi nốt nữa.

“Đương nhiên trẫm sẽ thắng.” Nguyên Giác ném quân cờ trong tay xuống, cười cười, lời nói ra lại rất cuồng vọng. Khiến trong lòng Liễu Chẩm Thanh không khỏi run rẩy.

Mà đúng lúc này, có người tiến đến hội báo, nói Thái phi nương nương cầu kiến.

Thân thể Dao Hoa cứng đờ, Nguyên Giác chậm rãi quay đầu, ánh mắt đảo qua chỗ Dao Hoa, lẩm bẩm cười nói: “Hóa ra là thái phi.”

“Xem ra thân thể thái phi rất tốt.”

“Cuối cùng trẫm cũng có thể yên tâm rồi.”

Nói đoạn cho người mời thái phi vào.

Sau lưng Giản Sương còn có một thái giám rũ đầu, bầu không khí trong doanh trướng như đông cứng lại, mọi người đều yên lặng như đang chờ đợi gì đó.

Giản Sương quét mắt nhìn thấy Dao Hoa, thoáng sửng sốt, “Tỷ tỷ cũng ở đây.”

Dao Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Giản Sương, vẻ mặt lại trống không, một khắc đó, Giản Sương lại tránh tầm mắt đi.

Đương nhiên, Giản Sương cũng mặc kệ Liễu Chẩm Thanh thừa ra.

“Bệ hạ, bổn cung có chuyện muốn nói.”

Nguyên Giác cười cười, đang định đứng dậy thì đột nhiên không ổn, cả người xụi lơ ngã ra đất, biến hóa bất ngờ khiến cung nhân trong doanh trướng há mồm định kinh hô, nhưng còn chưa kêu thành tiếng thì trên cổ đã có một vết má, cổ họng bị chém đứt.

Kẻ đã ra tay chính là thái giám tiến vào cùng Giản Sương.

Dao Hoa lập tức đứng lên, lại bị thái giám khống chế, nhưng Giản Sương lại cho một ánh mắt, thái giám liền buông Dao Hoa ra, lui đến bên cạnh hoàng thượng, một tay kéo hoàng thượng ném lên trường kỷ.

Thái giám quay đầu lại muốn giết thái giám tổng quản đi theo hoàng thượng cùng Liễu Chẩm Thanh.

Giản Sương nói: “Đừng đụng vào bọn họ, một người sẽ phải phụng dưỡng hoàng đế tương lai, một người có thể khống chế Hoắc tướng quân, không thể đụng vào. Ngoan ngoãn chút, lùi sang một bên, không được nhúc nhích!”

Mà ngay khi nhìn thấy tên thái giám kia, Liễu Chẩm Thanh đã nhận ra lão ta, đó chính là lão già đã phục kích bọn họ khi họ đang tra vụ án đầu tiên, người đã từng là đệ nhất sát thủ.

Ngay khi Liễu Chẩm Thanh đưa ra được kết luận thì đột nhiên bị thái giám tổng quản kéo sang nép vào góc doanh trướng, có vẻ là đang bảo vệ cho y.

“Ngươi… hạ độc?” Nguyên Giác có vẻ  không dám tin.

Giản Sương lại quay đầu nhìn về phía Dao Hoa nói: “Tỷ tỷ có chạm vào quân cờ không?”

Dao Hoa chỉ lẳng lặng nhìn Giản Sương, không nói gì.

“Không chạm vào thì tốt rồi, tỷ tỷ ngồi xuống bên cạnh đi, đừng nói gì cả, nếu không ta cũng không biết thủ hạ của ta sẽ làm gì hoàng thượng đâu.” Giản Sương mở miệng nói.

Nhưng lời này lại khiến lòng Dao Hoa cùng Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt.

Dao Hoa không chạm vào quân cờ, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã chạm vào rồi.

Dao Hoa không có phản ứng gì, chỉ là đã bị thái giám điểm huyệt, cũng không thể cử động giống Nguyên Giác, lập tức hiểu ra chuyện gì đó.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh cũng sáng tỏ, ánh mắt quét về phía Nguyên Giác ở trên sập, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Cho nên Nguyên Giác đang dụ rắn rời hang sao? Sao hắn lại muốn mạo hiểm như vậy chứ? Và tại sao hắn lại gọi y tới đây?

Đang nghĩ ngợi thì lại nhìn thấy Giản Sương ngồi trên giường, mà có vẻ Nguyên Giác muốn kêu gào gì đó nhưng dần dần không thể phát ra tiếng gì, đến cả ngẩng đầu cũng khó khăn.

Cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ, “Vì sao?”

Giản Sương nói: “Hoàng thượng đừng nhìn ta như vậy, ta cũng là tuân theo di chiếu mà làm thôi.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, di chiếu? Di chiếu gì? Di chiếu ở đâu ra?

Lập tức nhìn về phía Dao Hoa, lại thấy Dao Hoa có vẻ cũng không giật mình.

Giản Sương trực tiếp để lão hán giả giọng thái giám, nói với bên ngoài phải gọi thái y đến.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến giọng do dự của mấy đại thần.

Giản Sương để lão hán cho những đại thần đó tiến vào.

Từ nãy tới giờ đều là người hoàng tộc cùng đại thần tiến vào, cho nên thủ vệ bên ngoài không hề phát hiện ra vấn đề gì.

Mà mấy đại thần vừa mới tiến vào, về cơ bản đều là lão thần, trong đó không thiếu người có quyền quý, có người có thực quyền trong tay, có người chỉ còn danh vọng, khi bọn họ tiến vào, vẻ mặt lấm lét quan sát khắp nơi, như thể đang tìm tòi nghiên cứu tình thế cho rõ.

Đợi đến khi nhìn thấy hoàng thượng đã ngã xuống, thái hậu ngồi một bên, thái phi ngồi bên người Hoàng Thượng, trong lòng đã có đáp án, lục tục thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Chẩm Thanh lẳng lặng quan sát, mọi người đều có sắc mặt bất an, Liễu Chẩm Thanh liền hiểu những người này đều đứng sau thế lực của người trong kinh.

Có người tiến lên làm bộ nói: “Hoàng Thượng làm sao vậy? Vi thần có việc muốn tấu.”

“Hoàng Thượng đột nhiên ngã xuống, miệng không thể nói, thân không thể cử động, đã gọi thái y rồi.”

Đang nói, người đứng đầu Thái Y Viện sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy đầu, bước nhanh vào trong. Nhìn có vẻ không được thong dong như những đại thần kia, hẳn là đã bị thái phi uy hiếp.

Nhưng…

Liễu Chẩm Thanh yên tĩnh xem diễn biến, lại nhìn thấy thái y bắt mạch rồi run giọng nói: “Đây là đột phát bệnh hiểm nghèo, nhồi máu lên não, tạm thời không thể trị khỏi, muốn chữa khỏi, thì ít nhất cũng phải mấy năm, nương nương…”

Thái y nói xong liền quỳ xuống, có vẻ rất bất lực.

Nhưng kết luận này của lão lại khiến mọi người xì xào thảo luận, dù sao một nước không thể có một ngày nào không có chủ.

Nhưng trong lòng Liễu Chẩm Thanh đã rõ ràng.

Nguyên Giác biết có độc, sao có thể không khống chế được thái y chứ, cho nên từ lúc bắt đầu đã giăng bẫy rồi, đợi Giản Sương dẫn theo thế lực của mình sa vào.

Mục đích của Nguyên Giác rất đơn giản, muốn biết rốt cuộc là giở trò gì sau lưng, muốn tóm gọn trong một lần, hoặc là còn nhiều mục đích khác.

Rất nhanh Giản Sương đã diễn kịch nói phải triệu tập các đại thần trong Nội Các tới thương nghị, cũng giả vờ cho người đi đón Cảnh vương đến.

Không ngờ Cảnh vương còn tới sớm hơn những người khác, hiển nhiên từ sáng sớm đã trốn trong doanh trướng rồi, vậy Tông Nhân Phủ đã sớm bị động tay động chân.

Cảnh vương vừa tiến vào đã nhìn thấy Nguyên Giác đã ngã xuống, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà cười phá lên, lại bị một ánh mắt của Giản Sương dọa cho im miệng.

Mãi đến khi những đại thần không rõ chuyện gì tiến vào, ai nấy đều choáng váng.

“Các vị, sự tình xảy ra đột ngột, không thể không bí mật mời các vị tới thương thảo.” Giản Sương nói xong liền để thái y thuật lại tình huống.

Nhưng những đại thần đó ai cũng là người tinh tường, thấy Cảnh vương đang ở đây, hoàng thượng còn đột nhiên bị bệnh nặng, còn có gì mà không rõ chứ. 

Võ tướng có thể tham dự loại hội nghị này cùng đứng ra chủ trì chỉ có Hoắc Phong Liệt, nhưng hắn cũng không có mặt, chỉ có thể nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh thôi.

Có vài đại thần chỉ có thể mở miệng nói: “Chuyện lớn bậc này, tuy phải bảo mật với bên ngoài, nhưng Trấn quốc Đại tướng quân phải có mặt!”

Lời này vừa nói ra đã có rất nhiều người phụ họa.

“Bổn cung đã sớm phái người đi tìm, nếu các ngươi không tin…” Giản Sương nói, để lão hán hạ lệnh với thủ vệ Hoắc gia quân bên ngoài, để họ đi tìm Hoắc Phong Liệt tới, hiển nhiên không hề lo Hoắc Phong Liệt sẽ xuất hiện.

Mạc Kỳ Mạc Vũ ở ngoài vốn đang hoài nghi tại sao mọi người ra ra vào vào vương trướng lại kỳ quái đến vậy, còn có người ép Cảnh vương đi vào, Hoắc gia quân đang canh giữ bên ngoài không hiểu ra sao, nhưng bọn họ là quân thủ vệ, không thể tùy tiện hành động, nghe thấy họ phải phái người đi tìm tướng quân thì lập tức đè nghi ngờ trong lòng xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà hành động này lại khiến Liễu Chẩm Thanh giật mình, Giản Sương không sợ liền chứng minh chắc chắn Hoắc Phong Liệt đã bị ngăn cản lại rồi.

Mà đúng là Hoắc Phong Liệt đang bị giữ chân, khi đang dẫn tiểu đội đi tuần tra thì lại bị phục kích trong đêm.

Nhưng phục kích như vậy với Hoắc Phong Liệt mà nói cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

Trên cây, Trịnh Duy nói với Tần Dư: “Đi thôi.”

Tần Dư do dự: “Thật sự phải gây trở ngại cho Chiến Uyên?”

“Cũng là vì tốt cho hắn, chuyện bên kia không thể bị gián đoạn, rất nhanh sẽ kết thúc thôi.” Trịnh Duy nói.

Tần Dư nghĩ một lát rồi ẩn mình vào màn đêm, bắt đầu bắn tên từ xa để quấy nhiễu. Bởi vì hiểu xu thế tung chiêu của Hoắc Phong Liệt cho nên cũng biết làm thế nào để việc quấy nhiễu đạt hiệu quả tốt nhất, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian thôi.

Mà Trịnh Duy trong lúc quan sát lại thấy có chỗ không thích hợp, trong bụi cỏ ở phía xa có vẻ có nguy cơ tiềm tàng.

Nháy mắt có mấy chục mũi tên nhọn bay từ xa tới, mũi tên còn lập lòe huỳnh quang, có độc.

Sắc mặt Trịnh Duy biến đổi, vừa định ra tay, liền nhìn thấy một bóng mình bay cực nhanh về phía Hoắc Phong Liệt.

Mà phía Giản Sương đã bắt đầu mượn tình mượn lý, để các đại thần dưới trướng cô khuyên bảo những đại thần khác, nói với bên ngoài rằng hoàng thượng không khỏe, tạm thời để Cảnh vương lên ngôi vị hoàng đế.

Ngay lúc tranh luận đến cực hạn lại có người cắn chặt răng không chịu nhả ra.

Giản Sương mới mở miệng nói: “Thật ra Cảnh vương kế thừa ngôi vị hoàng đế mới là chính thống.”

Lời này vừa nói ra, đương nhiên khiến những người đang có mặt phải ồn ào.

Đến khi Giản Sương lấy ra di chiếu.

Mọi người bao gồm cả Liễu Chẩm Thanh đều kinh ngạc, thế nhưng thật sự còn có di chiếu?

Là di chiếu của lão hoàng đế.

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh thay đổi mấy lần, rất nhanh đã hiểu ra.

Dao Hoa không kinh ngạc, trong tay Giản Sương có di chiếu, nói như vậy năm đó lão hoàng đế thật sự đã đề phòng trường hợp bọn họ không thể cứu được Nguyên Giác về, sẽ có dã tâm muốn đoàn hoàng quyền, cho nên mới để lại di chiếu truyền ngôi lại cho Cảnh vương, chống lại y cùng Hoắc Phi Hàn!

Liễu Chẩm Thanh quả thực đã bị chọc giận đến đau cả não, thế này còn không phải gây thêm phiền sao?

Quả nhiên lần này, các đại thần đều ngây ngốc.

“Sao lại có di chiếu, thái hậu cũng biết việc này sao? Vậy năm đó vì sao bệ hạ lại kế vị, bệ hạ kế vị cũng có thánh chỉ làm chứng.”

“Năm đó lúc Chu Thuận đế hấp hối, bổn cung vừa lúc tới thay tỷ tỷ không khỏe hầu hạ bên giường bệnh, Chu Thuận đế có dự cảm trong lòng, lo lắng cho đời sau, cho nên đã cố ý để lại một di chiếu cuối cùng, đưa ngôi vị hoàng đế cho Cảnh vương điện hạ, chỉ là lúc sau lại bị Liễu Chẩm Thanh mê hoặc, sửa thành truyền ngôi cho hoàng thượng, bởi vì đã sửa lại nên bổn cung không thể lấy di chiếu ra được, dù sao khi ấy tam vương tác loạn, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn quyền khuynh triều dã, bổn cung thật sự thế đơn lực mỏng, không dám ló đầu ra, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này thì bổn cung cũng không định lấy di chiếu ra, bổn cung chỉ muốn để các vị đại thần biết, Cảnh vương cũng có quyền kế thừa.”

Nhắc tới Liễu Chẩm Thanh mê hoặc, như thể ngôi vị hoàng đế này của Nguyên Giác là do lừa đảo nên mới có được vậy, là Liễu Chẩm Thanh đã tạo chứng cứ giả, những đại thần khác lập tức chuyển biến.

“Vậy năm đó Liễu Chẩm Thanh có biết đến di chiếu này không?” Quan viên vừa được đề bạt lên thay chức thừa tướng đột nhiên mở miệng hỏi.

Câu hỏi đột ngột, Liễu Chẩm Thanh cũng sửng sốt, y có biết hay không thì liên quan gì?

Khi Giản Sương muốn trả lời, Dao Hoa lại nói: “Đến cả bổn cung cũng là ngẫu nhiên mới biết được trong tay thái phi còn giấu một di chiếu bí mật, năm đó Liễu tướng gia cũng không biết, cho nên không có chuyện Liễu tướng gia vì lợi ích cá nhân mà khiến Chu Thuận đế đổi ý được.”

Sắc mặt Giản Sương thay đổi, nhìn về phía Dao Hoa. Ngữ khí có chút âm trầm: “Tỷ tỷ…”

Dao Hoa nhắm mắt nói: “Lúc trước đã có bao nhiêu chuyện là muội vu oan lên người Liễu Chẩm Thanh rồi? À, rõ ràng có rất nhiều chuyện là năm đó hai người cùng nhau làm, y có ý gì muội là người biết rõ nhất, nhưng muội lại nói y muốn nắm thóp triều chính, ta không tin, không bằng hôm nay cùng nhau nói rõ ràng đi. Đúng rồi, ở dưới cũng có quan viên đã ra sức vu oan cho Liễu Chẩm Thanh đây này, nói đi, còn muốn hắt nước bẩn lên người y bao nhiêu lần nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK