Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 167

Chương 169

Tại Đông Cung, Nguyên Giác nhìn Hoắc Phong Liệt vẫn luôn hoảng hốt, buông bút nói: “Không phải chỉ là thầy không tới sao, ngươi lại thất hồn lạc phách đến thế này?”

Hoắc Phong Liệt nặng nề không trả lời.

Nguyên Giác hóng hớt tiến tới trước mặt hắn: “Đến tận bây giờ vẫn chưa làm lành sao?”

Hoắc Phong Liệt dừng một chút rồi lắc đầu.

Liễu Chẩm Thanh liên tục mấy ngày đều trốn trong nhà không chịu ra ngoài, dù phải đến Đông Cung dạy học cho Nguyên Giác thì cũng vì Hoắc Phong Liệt sẽ đến Đông Cung làm thư đồng vào lúc không phải đi học mà xin nghỉ dạy. Liễu Chẩm Thanh như chim sợ cành cong, dù là Hoắc Phi Hàn hay Lê Tinh Nhược hẹn thì cũng không gặp được y. Dù sao chính là cố hết sức tránh phải gặp Hoắc Phong Liệt. 

Nguyên Giác vuốt cằm nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục nhẫn nhịn chứ, không ngờ cuối cùng vẫn xúc động.”

Hoắc Phong Liệt rũ hai mắt, uể oải ra mặt.

Nguyên Giác nhìn huynh đệ như vậy cũng không chịu nổi, nói tiếp: “Võ công của ngươi cao như vậy, lén trèo tường vào gặp y là được rồi.”

Hoắc Phong Liệt lắc đầu, hắn biết nếu làm như vậy, Thanh ca sẽ càng thêm không muốn gặp hắn.”

Nguyên Giác thấy vậy lại thử nói: “Hay là… từ bỏ đi? Quay lại làm huynh đệ?”

Hai mắt Hoắc Phong Liệt lại kiên định, tiếp tục lắc đầu.

Nguyên Giác lẩm bẩm: “Không chịu từ bỏ, thầy lại không chịu chấp nhận ngươi, đúng là khó nhằn mà. Nói thật, với danh tiếng phong lưu ngoài kia của thầy, nhiều người thích y như vậy, ta còn chưa từng nghe nói y cự tuyệt ai tàn nhẫn như vậy.”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt lập tức trở nên khó coi, khi mọi người bị cự tuyệt đều được đối xử dịu dàng, thậm chí cả tên Vương gia dị quốc muốn ép cưới Liễu Chẩm Thanh cũng không thấy Liễu Chẩm Thanh nói lời nào mang ác ý, chỉ có hắn, như thể là y vô cùng chán ghét, tránh như tránh rắn rết vậy.

Thanh ca không thể chấp nhận hắn đến mức như vậy sao?

Hai người nói đến đây thì thái tử tiến vào, vốn là đến xem hai người tự học thế nào, nhưng lại thấy cả hai đang nói chuyện phiếm.

Nguyên Giác vừa thấy phụ vương tới, vội vã giơ sách lên giả vờ chăm chỉ học tập, còn huých huých Hoắc Phong Liệt để nhắc nhở, nhưng Hoắc Phong Liệt còn đang hoảng thần, có vẻ không kịp phản ứng, chỉ thuận thế hành lễ.

Thái tử thấy vậy buồn cười lắc đầu, cũng không răn dạy cả hai mà ôn hòa ngồi xuống hỏi: “Hôm nay Phong Liệt làm sao vậy?”

Hoắc Phong Liệt chưa bao giờ biết chủ động thổ lộ tâm sự của mình, gần như đều do bạn bè tự  nhìn ra rồi hắn mới có thể nói một hai câu. Cho nên khi đối mặt với sự quan tâm của thái tử, hắn chỉ biết cứng ngắc nói không có việc gì.

Thái tử quan sát Hoắc Phong Liệt một lúc, nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ là thổ lộ với Khê Đình rồi bị từ chối?” 

Một lời đã đánh trúng đích, Nguyên Giác sợ tới mức đánh rơi quyển sách trên tay, “Phụ vương, sao người lại biết?”

“Rất rõ ràng mà, tuy rằng Khê Đình thích lười biếng nhưng cũng không đến mức vô duyên vô cớ xin nghỉ nhiều ngày như vậy, hơn nữa nhìn cảm xúc hiện tại của Phong Liệt, về cơ bản là có thể biết được.” Thái tử cười ha hả phân tích.

Nguyên Giác bội phục nhìn thái tử, không chỉ đã sớm nhìn ra Hoắc Phong Liệt thích Liễu Chẩm Thanh, còn biết rõ tình huống hiện đại như lòng bàn tay.

Hoắc Phong Liệt ngẩn người, cũng không hoảng loạn, càng không phủ nhận, thành thật gật đầu.

Nhìn dáng vẻ mờ mịt ngẩn ngơ của thiếu niên, thái tử nói: “Người thích Khê Đình có rất nhiều, có thể khiến y tránh như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên.”

Nghe thái tử nói vậy, cảm xúc của Hoắc Phong Liệt càng thêm ảm đạm, mất mát cùng vô vọng như bao trùm hắn, khiến một nam tử hán sắp trưởng thành đầy khí thế như biến trở về làm một thiếu niên non nớt bé nhỏ.

Nguyên Giác nhanh nhóng nháy mắt ra hiệu với thái tử, đùng kích thích thiếu niên thất tình nữa.

Nhưng thái tử vẫn nói tiếp: “Có lẽ điều này cũng chứng minh, vị trí của ngươi trong lòng Khê Đình khác với tất cả những người khác.”

Toàn thân Hoắc Phong Liệt run lên, ngẩng đầu nhìn về phía thái tử.

Nguyên Giác cũng có chút ngẩn người, “Phụ vương, ý của người là, phải chăng thầy cũng…” 

“Hiện tại hẳn là Khê Đình không thích Phong Liệt, chỉ coi Phong Liệt là đệ đệ mới đúng.”

Nguyên Giác tức khắc ủ rũ nói: “Phụ vương, lời này của người…”

Thái tử cười nói: “Trong lòng Khê Đình, ngươi là do y chăm nom từ nhỏ, có thể nói dù hiện tại ngoại hình ngươi thế nào, cao bao nhiêu, trong mắt y ngươi vẫn không khác gì đứa bé sơ sinh mà y từng đỡ đẻ năm đó, cho nên dù ngươi có quấn lấy y thế nào, tìm đủ mọi cách theo đuổi, bày tỏ tình cảm, thì cũng đều vô dụng, y sẽ chỉ cảm thấy rất khó chịu vì tình cảm đã trở nên vặn vẹo mà thôi.”

Cái thái tử phân tích chính là tình cảnh khốn khó hiện tại của Hoắc Phong Liệt, trong lòng hắn cũng rõ, Thanh ca chưa bao giờ coi hắn như một nam nhân ngang hàng để đối đãi.

Cho nên hắn mới muốn chờ thêm một thời gian, nhưng hắn cũng hiểu, dựa vào khoảng cách tuổi tác giữa hai người, gần như chẳng có thời gian nào còn lại cho hắn, cho nên đêm đó hắn mới xúc động như vậy.

Nhìn đôi mắt dần dần trở nên ảm đảm của Hoắc Phong Liệt như đang tràn ngập nỗi đau cùng tuyệt vọng, thái tử liền cười nói: “Nếu không phải y thì không được, vậy nghĩ cách thay đổi hiện trạng đi.”

“Với tình huống thế này, còn có biện pháp sao?” Nguyên Giác kinh ngạc.

“Đương nhiên là có.”

Hai mắt Hoắc Phong Liệt lập tức sáng ngời, nhìn thẳng vào thái tử.

Thái tử chậm rãi nói: “Rời khỏi kinh thành, rời khỏi y.”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi mấy lần, trong lúc nhất thời không thể mở miệng.”

Nguyên Giác lập tức lên tiếng: “Phụ vương, vốn dĩ đã không thích, còn rời đi, chẳng phải sẽ càng thêm không có cơ hội sao?”

Thái tử xoa xoa đầu Nguyên Giác nói: “Nếu không rời đi, trong mắt Khê Đình hắn sẽ vĩnh viễn là đứa nhỏ kia, có một số chuyện không phá thì không thể xây, tách ra đủ lâu thì đương nhiên quan hệ của hai người sẽ thay đổi, hãy đánh cược một lần đến khi gặp lại, Phong Liệt có thay đổi lớn, khiến Khê Đình không thể coi hắn là đứa trẻ sơ sinh kia nữa, như vậy quan hệ giữa hai người mới có thể có thay đổi mới.”

Thái tử nói xong thì nhìn về phía Hoắc Phong Liệt: “Nhưng hết thảy đều có nguy hiểm, giống như Giác Nhi đã nói đó, có lẽ sẽ càng thêm không có cơ hội, cũng sẽ không có gì thay đổi hết, Phong Liệt, hết thảy đều dựa vào lựa chọn của ngươi.”

Một canh giờ sau, Hoắc Phong Liệt lãnh một phong chỉ từ chỗ thái tử về phủ tướng quân, trên dưới phủ tướng quân lập tức loạn cả lên, đến cả Hoắc Phi Hàn ở quân doanh cũng bị gọi trở về, thần sắc kinh hãi nhìn Hoắc Phong Liệt đang quỳ trong từ đường của tổ tông.

Hoắc Phi Hàn nhìn bóng lưng thẳng tắp của Hoắc Phong Liệt, nghe những tiếng ồn ào của người trong nhà, cuối cùng thở dài một hơi mở miệng nói: “Nếu thái tử đã hạ chỉ vậy cứ quyết định như vậy đi. Ba ngày nữa, Phong Liệt sẽ xuất chinh cùng chúng ta.” 

Hoắc Phi Hàn xoay người giao việt cho Điền bá, Điền bá sốt ruột, tình huống ở phía tây phải thế nào mới khiến cả hai huynh đệ Hoắc gia phải xuất chinh cùng nhau chứ, nói khó nghe thì ít nhất cũng phải để lại một mầm non chứ, nếu đi hết thế này thì phủ tướng quân sẽ chẳng còn ai.

“Rốt cuộc là tại sao chứ!” Điền bá kéo râu nói: “Đại gia, hay là khuyên nhủ đi, gọi đại phu nhân trở về cùng khuyên? Không… không đúng, hắn nghe lời tiểu hầu gia nhất, ta sẽ đi tìm tiểu hầu gia, thái tử điện hạ cũng thương tiểu hầu gia, chỉ cần tiểu hầu gia xin thì ắt có thể thu hồi ý chỉ để nhị gia ở lại.”

Hoắc Phi Hàn vội giữ Điền bá lại, dù hắn không mẫn cảm với những chuyện này, cũng không biết được dụng ý cụ thế, nhưng Hoắc Phi Hàn cũng biết đệ đệ của mình đưa ra quyết định này hơn phân nửa là vì Liễu Chẩm Thanh, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của nó, chính là đã không để lại đường lui, nếu không đã không bàn bạc với họ chút nào đã lãnh chỉ.

Nhưng lúc này đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng đã nhận được tin tức, bởi vì bây giờ Lê Tinh Nhược đang ở trong phủ của y thương lượng việc sư phụ lên kinh, kết quả lại có hạ nhân từ phủ tướng quân hoảng hốt vội vã chạy tới báo tin cho Lê Tinh Nhược.

Hai người nghe tin thì lập tức thấy choáng váng, Liễu Chẩm Thanh đứng bật dậy, mặt tái nhợt.

Thời gian này, dù là ban ngày hay ban đêm, trong lòng Liễu Chẩm Thanh đều khó có thể bình ổn, trong đầu đều không cẩn thận nhớ lại chuyện trong rừng hoa đào, trở nên cực kỳ phiền não bồn chồn khác thường. Vốn không muốn nghe được tin vào về Hoắc Phong Liệt, nhưng lại không ngờ tin tức đầu tiên nghe được lại khiến y hoảng hồn thế này.  

“Hắn muốn làm gì? Lên chiến trường sao? Muốn làm võ tướng thì không thể từ từ mưu tính sao? Trực tiếp nhận một chức võ quan là thế nào? Hoắc đại ca còn chưa đi đánh giặc đâu, thiên hạ này đang thái bình, nam tử khỏe mạnh cũng nhiều, đâu đến lượt một đứa nhỏ như hắn đi tranh đấu anh dũng chứ!”

Lê Tinh Nhược cũng ngẩn ra, đứng dậy nói: “Cần ta trở về hỏi han một chút không?”

Liễu Chẩm Thanh vừa định đồng ý, nhưng lại nghĩ tới cái gì, vẫn sầm mặt xuống, “Ta đi gặp điện hạ!”

Nói xong liền chạy vào Đông Cung, nhưng lúc này thái tử lại đi vắng, Liễu Chẩm Thanh chỉ gặp được Nguyên Giác.

Nguyên Giác vừa thấy bóng dáng Liễu Chẩm Thanh lao tới thì cũng hiểu, trên mặt lộ rõ đang che giấu chuyện này, “Ta… ta không biết gì hết.”

Liễu Chẩm Thanh cười lạnh nói: “Gần đây tiểu điện hạ làm mấy bài văn, vì thần còn chưa kịp tơi đưa cho thái tử điện hạ…”

Nguyên Giác lập tức tủi thân nhìn Liễu Chẩm Thanh, chỉ có thể nói: “Thầy làm khó ta làm gì.”

“Nói cho ta biết rốt cuộc là tại sao lại như vậy! Tại sao thái tử điện hạ lại đột nhiên…”

“Là tự Phong Liệt xin.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, y tưởng thái tử điện hạ muốn dẫn đường cho Hoắc Phong Liệt nhanh chóng trở thành võ tướng… Y phản ứng lại thì lại tức bật cười, vốn nên là y tránh Hoắc Phong Liệt, sao nhỉ, hiện tại lại biến thành Hoắc Phong Liệt bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận nên muốn tránh mặt y sao?

“Giận ta đến vậy sao? Rốt cuộc là ai nên giận chứ?” Liễu Chẩm Thanh tức tối lẩm bẩm.

Nguyên Giác nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hắn nào dám giận người chứ.”

Liễu Chẩm Thanh đảo mắt qua.

Nguyên Giác khụ khụ, “Hắn buồn rầu vì người, phụ vương liền cho hắn một ý tưởng, hắn vì muốn có một cơ hội mà mới…”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, đầu óc lập tức tỉnh táo trở lại, hiểu ý của Hoắc Phong Liệt.

Môi Liễu Chẩm Thanh run rẩy vì tức giận, “Tên ngốc này, cho rằng rời đi là có thể bắt đầu như mới sao? Nghĩ cái gì vậy!” Nói xong xoay người rời khỏi Đông Cung.

Lúc trước y từng hỏi Hoắc Phong Liệt muốn theo văn hay theo võ, Hoắc Phong Liệt nói không biết, mà giờ chỉ đơn giản là có một cơ hội, Hoắc Phong Liệt đã chọn võ. Như vậy quá không thận trọng, quả thực là đầu óc đã hỏng rồi.

Liễu Chẩm Thanh hùng hổ vọt tới phủ tướng quân, đều không kịp hội hợp với Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược, liền theo sự chỉ dẫn của Điền bá mà lao về viện của Hoắc Phong Liệt, nhưng khi vừa bước qua cổng viện, Liễu Chẩm Thanh liền thấy cửa sổ nhà chính mở rộng, có thể thấy được bức bình phong che khuất cái giường.

Mà chuyện đã xảy ra vào buổi trưa hôm đó lập tức hiện lên trong đầu Liễu Chẩm Thanh.

Chân Liễu Chẩm Thanh chợt khựng lại, sắc mặt thay đổi mấy lần.

Điền bá rất khó hiểu mà nhắc nhở, vừa lúc Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược nghe nói y tới thì cũng tìm đến.

Nhìn khi Lê Tinh Nhược vừa định mở miệng, Liễu Chẩm Thanh lại bỗng nhiên xoay người, có vẻ là muốn rời khỏi viện.

“Chẩm Thanh?” Hoắc Phi Hàn kêu lên.

Bước chân của Liễu Chẩm Thanh khựng lại, ngẩng đầu, sắc mặt không được tự nhiên mà cười gượng: “Lúc trước đột nhiên nghe nói rồi thấy kinh ngạc, hiện tại bình tĩnh nghĩ lại rồi, nếu đã chọn trở thành võ tướng, thì sớm muộn gì cũng phải lên chiến trường, cũng vẫn hơn là ngồi lý luận suông trong thư viện, huynh cầm tay chỉ việc cho hắn trong mấy chiến dịch nhỏ này cũng khá tốt, không có lý do nào để ngăn cản mà.”

Thật ra Hoắc Phi Hàn cũng nghĩ như vậy, cho nên vốn cũng không muốn để Liễu Chẩm Thanh tới khuyên nhủ Hoắc Phong Liệt, tuy rằng hắn biết chỉ cần Liễu Chẩm Thanh mở miệng, Hoắc Phong Liệt chắc chắn sẽ nghe theo, nhưng như vậy sao quan hệ của hai người có thể phát triển được chứ.

Hắn cùng Lê Tinh Nhược đã phân tích một phen, đã hiểu được đạo lý không phá bỏ thì không thể xây mới, đây là Hoắc Phong Liệt muốn tranh thủ cho bản thân một hy vọng, bọn họ không thể phản đối.

Nhưng nhìn Liễu Chẩm Thanh dần dần rũ mắt, dáng vẻ uể oải khó có thể che giấu, học cũng hiểu y không nỡ, Hoắc Phi Hàn tiến lên nói: “Không cần quá lâu, nhiều nhất là hai năm, ta sẽ để nó trở về.”

Liễu Chẩm Thanh cố cậy mạnh cong cong khóe miệng, cũng không muốn nhiều lời nói thêm gì, trực tiếp rời khỏi phủ tướng quân.

Y biết thái tử cho Hoắc Phong Liệt một biện pháp không chỉ là để giúp Hoắc Phong Liệt, thật ra còn có hàm nghĩa khác, đúng là y đã không nghĩ tới, cho nên mới cảm thấy không nên khuyên can. Chỉ cần tách ra, đến lúc đó có lẽ khi không có Hoắc Phong Liệt ở đây, y có thể thuận lợi thành thân, hoặc Hoắc Phong Liệt rời đi một hồi lâu sẽ quên đi thứ tình cảm lệch lạc này, cho nên dù là từ góc độ nào, thì đây cũng là lựa chọn tốt nhất dành cho y và Hoắc Phong Liệt.

Nhưng mà y… sao lại không thể buông bỏ, thậm chí giây phút y nghe được tin đã cảm thấy tim mình không khỏe, khiến y gần như là mất khống chế mà muốn ngăn cản.

Y nghĩ, có lẽ là bởi vì bốn  người bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược rời đi, y chỉ còn có Nhị Cẩu, nhưng Nhị Cẩu cũng đi mất, vật mối ràng buộc thân mật nhất giữa y và thế giới này cũng bị chặt đứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK