Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lại thay đổi, đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay Liễu Chẩm Thanh rồi ấn vào một chỗ nào đó.
Liễu Chẩm Thanh lập tức treo máy, bàn tay như bị hun nóng, y hoàn toàn không thể hiểu nổi chõ con ngoan ngoãn mình nuôi, sao bây giờ lại làm ra mấy hành động lưu manh thế này, đây vẫn còn là Nhị Cẩu sao? Chẳng lẽ thiếu niên nhịn lâu quá sẽ thực sự khiến đầu óc bị hỏng sao?
Mà sau động tác nhấn đó, Hoắc Phong Liệt trầm thấp thở dài.
Thanh âm đó khiến Liễu Chẩm Thanh gần như hận không thể chết ngay tại chỗ.
“Nhìn, không phải nói hươu nói vượn.” Hai mắt Hoắc Phong Liệt mờ mịt chợt lóe lên ánh sáng đáng sợ, ngữ khí lại đầy tủi thân: “Thanh ca vẫn luôn không tin ta.”
Liễu Chẩm Thanh đã không lời nào để nói, bởi vì y đã bị dọa sợ đến nỗi không biết nên rút tay lại thế nào.
Hoắc Phong Liệt cắn răng, giữ lại chút lý trí cuối cùng, cùi đầu tiến tới bên tai Liễu Chẩm Thanh, cũng không coi việc tay mình đã làm là chuyện gì quá mức, chỉ thấp giọng nói: “Thanh ca, lần này không kịp, cho nên chỉ vậy thôi.”
Liễu Chẩm Thanh: Ngươi mẹ nó cũng biết à!!!
“Lần sau…”
Liễu Chẩm Thanh: Cái gì! Còn muốn có lần sau, cút ngay cho ông!
“Đợi lần sau gặp lại, ta sẽ không nhịn nữa. Chuyện sau đó, ta sẽ làm hết với Thanh ca.”
Liễu Chẩm Thanh: Từ từ! Ông còn chưa chắc đã thích mi, còn muốn làm tiếp, làm cái con mẹ ngươi! Quả nhiên đám thanh niên non nớt này khi bị dục vọng xông lên não thì đều thành đám đầu óc không bình thường! Mắc chứng hoang tưởng hả!
Dù Liễu Chẩm Thanh có rít gào thế nào trong đầu, ngoài miệng vẫn không thể thốt ra câu nào nên lời, bởi vì Hoắc Phong Liệt dí quá sát, hơi thở cứ quanh quẩn khiến bản năng của y sợ hãi, dù sao vừa rồi đã bị hôn rất nhiều lần, y thực sự rất sợ, sợ vừa mở miệng sẽ bị hôn tiếp.
Đúng là Hoắc Phong Liệt không còn thời gian làm gì khác, chỉ là sau khi nói xong, hắn nhẹ nhàng để lại trên vành tai của Liễu Chẩm Thanh một dấu răng.
“Thanh ca, đợi ta!”
Đến khi Liễu Chẩm Thanh bị Lê Tinh Nhược gọi xuống khỏi xe ngựa, y vẫn còn chết lặng xoa vành tai của mình.
Hoắc Phong Liệt đã sớm bị đại ca của mình răn dạy ròi thúc giục đuổi về đội ngũ, đi theo đội ngũ không thể không tuân theo quy củ.
Đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Lê Tinh Nhược, Liễu Chẩm Thanh buồn bực không thôi, cũng không biết tên chó kia hiện tại đang có phản ứng gì, tốc độ làm trò đồi bại như quyết đập nồi dìm thuyền vậy, Liễu Chẩm Thanh không thể quen được.
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể giận dỗi, trầm mặt cáo biệt lần cuối với Lê Tinh Nhược cùng Hoắc Phi Hàn.
Nhưng hai người lại đột nhiên nhìn y chằm chằm không nói năng gì, Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, thấy tầm mắt của cả hai đều tập trung ở bên hông mình, Liễu Chẩm Thanh cúi đầu nhìn thì mặt lập tức đỏ lên.
Hóa ra vừa rồi khi bị đè ra hôn, Hoắc Phong Liệt đã nhân cơ hội đeo ngọc bội lên hông cho y, hiện tại khối rubik bằng ngọc kia đang được đeo bên hông y
“Đây là quà chia tay Nhị Cẩu tặng.” Liễu Chẩm Thanh khô khốc nói: “Không thể chậm trễ thời gian thêm nữa, các ngươi thuận buồm xuôi gió nhé.”
Hai người liếc nhìn nhau một cái, mỗi người ôm Liễu Chẩm Thanh một cái, dặn dò y phải chăm sóc bản thân cho tốt, bớt gây chuyện lại.
Đại quân khởi hành, đội ngũ dần dần rời xa tầm mắt, dù Liễu Chẩm Thanh có đổi sang góc độ nào thì cũng không thể nhìn thấy được Hoắc Phong Liệt trong vạn người, muốn mắng cũng không còn đối tượng, nghẹn muốn chết.
Bên cạnh truyền đến tiếng nức nở, quay đầu nhìn thì thấy là Điền bá.
Liễu Chẩm Thanh tiến lên an ủi hai câu, Điền bá đang muốn nói cái gì đó, nhưng cúi đầu lại thấy khối rubik bằng ngọc kia, tức khắc ho mạnh một trận.
Liễu Chẩm Thanh vội vàng giúp đỡ ông thuận khí, “Làm sao vậy?”
“Người, tiểu hầu gia, người thế này… người đây là…”
Liễu Chẩm Thanh nhìn ông chỉ vào khối rubik, khó hiểu: “Phong Liệt tặng.”
“Đương nhiên ta cũng biết, đây là quy củ gia truyền của Hoắc gia, đây là khối ngọc của nhị thiếu gia từ khi còn nhỏ, là để tặng cho…” Điền bá lập tức cứng họng, trừng mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh, môi run rẩy, như thể sắp bất tỉnh nhân sự đến nơi.
Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh mới thấy choáng váng, đương nhiên y cũng hiểu được vừa rồi Điền bá đang muốn nói cái gì, chi nên thứ Nhị Cẩu tặng mình chính là…
Điền bá vỗ đùi run run rẩy rẩy nửa ngày cuối cùng mới chấp nhận được sự thật, “Hóa ra… hóa ra… Ầy! Tiểu hầu gia, một khi đã vậy, người nhất định phải đợi nhị thiếu gia trở về, cũng không thể… cũng không thể trêu chọc người khác nữa. Dù sao… đã nhận sính lễ rồi.”
Nói xong, Điền bá thở ngắn than dài đi mất.
Liễu Chẩm Thanh xanh mét mặt đứng sững sờ tại chỗ, thật sự một câu cũng nói không nên lời.
Nhị Cẩu thực sự không để lại đường lui cho y luôn, sau này nếu thích người khác thì lại phải tới chỗ y đòi lại sao? Còn điêu khắc thành khối rubik nữa chứ!
Liễu Chẩm Thanh lấy khối rubik ngọc lên, trừng mắt nhìn, nhớ tới đủ mọi chuyện vừa nãy, chỉ có thể mím môi cắn răng than nhẹ một tiếng.
Ta đây đã tạo nghiệt gì vậy!
Mà lúc này gương mặt Hoắc Phong Liệt mới nguột bớt, hắn cũng vô cùng khiếp sợ hành động vừa rồi của mình, như thể thật sự đã bị ma xui quỷ khiến vậy, di chuyển theo đội ngũ, lén buộc chặt chỗ tóc vừa rồi bằng một sợi chỉ đỏ, nhét vào tận cùng bên trong những lớp áo, dán ngay tim.
Nhìn khoảng không phía xa, lẩm bẩm: “Thanh ca, nhất định phải đợi ta đấy.”
2 năm sau, tại hầu phủ.
Liễu Chẩm Thanh đang nghe sư phụ giảng bài, bên cạnh còn có một thiếu niên môi hồng răng trắng, chính là đồ đệ vừa bị y bắt được. Vừa mới thiếp đi đã bị giọng của Hàn Diệp đánh thức.
“Sư tổ, sư phụ lại lén ngủ!”
Liễu Chẩm Thanh giật mình lập tức tỉnh lại, giơ tay lên liền bắt được sách sư phụ ném tới.
Liễu Chẩm Thanh cạn lời quay đầu trừng mắt liếc Hàn Diệp một cái, Hàn Diệp lại ném cho y một ánh mắt ghét bỏ đầy xem thường. Liễu Chẩm Thanh buồn bực, không lên triều thì phải ở nhà học, sớm biết vậy thì đã xin thái tử điện hạ một chức quan rồi.
Đang phiền não thì lại nghe Bạch Du cùng Liễu Kiều đã trở lại. Liễu Chẩm Thanh lập tức kích động nói: “Sư phụ, người cứ dạy Diệp Nhi trước đi, đồ đệ còn có công việc phải đi làm.” Nói xong thì chạy biến đi, khối rubik bằng ngọc đeo bên hông đong đưa, y còn tiện tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Hàn Diệp một cái để trả thù.
Đi vào hậu viện, xa xa đã nghe được Bạch Du cùng Liễu Kiều đang nói chuyện, rất hiếm gặp, vậy mà lại có tiếng tranh chấp nổi lên.
“Ngươi, ngươi thật là làm ta tức chết, cứng đầu, loại tình huống này, sao ngươi lại ra tay hả! Ẩu đả với mệnh quan triều đình là tội gì ngươi có biết không? Hơn nữa người ta có thể chịu nổi một quyền của ngươi sao? Ngươi thật là…”
Mà Liễu Kiều lại có vẻ hoàn toàn không hiểu được tại sao Bạch Du lại tức giận, “Ngươi đang gặp khó khăn phải giãy giụa, ta giúp ngươi, ngươi không vui?”
“Ta… ta…” Bạch Du tức khắc nghẹn họng.
Tuy thân phận của hai người khác nhau như trời với đất, hơn nữa còn lại là một văn một võ hoàn toàn tương phản đến mức cực đoan, nhưng quan hệ lại không tồi.
Hai năm trước, Bạch Du vào triều làm quan một khoảng thời gian, thật sự không thích chuyện triều đình, cuối cùng đã từ chức. Khoảng thời gian đó, Liễu Chẩm Thanh vừa vặn phải cùng gia gia vào phía nam thăm cô nhỏ cùng biểu đệ Nguyên Cận, vì thế Bạch Tố liền đồng hành cùng họ, muốn dọc đường sẽ vừa đi du lịch vừa vẽ tranh, đương nhiên dọc đường họ đều có Liễu Kiều bảo vệ, cho nên quan hệ giữa cả hai vẫn không tệ.
Một người chất phác, một người ôn hòa, rất khó có lúc phải tranh chấp cãi vã, cho nên tình huống hiện tại rất hiếm lạ, khiến Liễu Chẩm Thanh không khỏi tò mò.
“Các ngươi không phải đã chạy tới nha môn đưa chứng cứ sao? Sự việc đã xong xuôi chưa?” Liễu Chẩm Thanh đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Du đang nôn nóng cùng Liễu Kiều không có cảm xúc gì trên mặt.
Bạch Du thấy Liễu Chẩm Thanh đã đi ra, vội thu liễm cảm xúc, đáp: “Đều đã làm xong rồi.”
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Vậy sao lại tranh luận vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy.”
Kết quả hai người kia lại đồng thời lên tiếng, đáp án lại trái ngược hoàn toàn.
Bạch Du hoảng loạn nói: “Không có gì!”
Liễu Kiều nói thẳng: “Quý đại nhân bắt nạt y.”
Liễu Kiều chưa bao giờ giấu giếm gì với Liễu Chẩm Thanh, cho nên Liễu Chẩm Thanh lập tức bất ngờ quay sang nhìn Bạch Du, Bạch Du lại đỏ bừng mặt.
Thật ra Quý Thanh Lâm cũng coi như là có chút quen với bọn họ, năm đó khi đi du lịch, Quý Thanh Lâm cũng vừa mới vào Lục bộ, Thái tử muốn tra án liên quan đến thuế bạc, liền phái hắn đi xem xét trước, cũng để Liễu Chẩm Thanh vừa vặn vào nam hỗ trợ theo dõi, kỳ thật là để Liễu Chẩm Thanh chỉ đạo một chút cho hậu sinh.
Cho nên đoạn đường đầu tiên, Quý Thanh Lâm đã đi cùng bọn họ, Quý Thanh Lâm nhạy bén thông thấu cách nhìn người, trong vụ tra thuế bạc đã có biểu hiện sáng chói, rất nhanh đã giải quyết xong vấn đề, khi Liễu Chẩm Thanh dẫn mọi người sang chỗ ttm chào hỏi bạn bè, liền đường ai nấy đi. Liễu Chẩm Thanh liền viết thư cho thái tử nói tốt cho hắn, sau khi trở về kinh thành, Quý Thanh Lâm liền được lên chức quan trọng ở phủ doãn tại kinh thành.
Mà suốt dọc đường, quan hệ giữa Quý Thanh Lâm cùng Bạch Du cũng dần trở nên thân thuộc rồi thành hiểu nhau như bạn tốt, Liễu Chẩm Thanh đều đã để ý thấy.
Y nhớ rõ có một lần, Bạch Du đang giúp Quý Thanh Lâm điều tra án thuế bạc thì đã làm quen được với một thư sinh ở địa phương có am hiểu vẽ tranh sử, hứng thú hợp nhau, kết giao làm bạn, mà Quý Thanh Lâm bận rộn lại vô ý nhìn thấy hai người họ đang cùng nhau vẽ tranh thì mới biết được, khi đó Liễu Kiều đã nói hắn có sát khí.
Đêm đó, Liễu Chẩm Thanh uống rượu nhiều, đi tiểu đêm, liền nhìn thấy Quý Thanh Lâm ở trong sân bắt chặt tay Bạch Du không chịu buông, hai người giằng co, Liễu Chẩm Thanh lại không tiện quấy rầy, chỉ có thể nhịn đợi bọn họ nói cho xong, nhưng hai người lại chẳng nói năng gì, cuối cùng Bạch Du đỏ bừng mặt, có chút tức giận giằng tay ra chạy đi thì Liễu Chẩm Thanh mới không phải nghẹn chết. Sau đó đã trở nên có chút vi diệu, mãi đến khi tách nhau ra.
Hiện tại bọn họ vừa mới trở lại kinh thành không lâu, Liễu Chẩm Thanh liền hỗ trợ phá một vụ án thú vị, cần đưa chứng cứ cho Quý Thanh Lâm, nên đã để bọn họ đưa qua.
Liễu Chẩm Thanh nhìn phản ứng của Bạch Du, hơi nheo mắt lại, đầy hứng thú hỏi: “Bắt nạt thế nào?”
“Không phải, không… Đừng nói…” Bạch Du sốt ruột muốn cản Liễu Kiều lại.
Nhưng mà Liễu Kiều cũng đã được Liễu Chẩm Thanh dạy cho chút tính tình hư hỏng, hắn cảm thấy bản thân không làm sai gì hết, là Bạch Du sai, muốn nói ra để chủ nhân phân xử.
“Bọn họ cãi nhau, sau đó Quý đại nhân kéo y lại không cho y đi, còn cắn miệng y nữa! Hung dữ lắm!” Liễu Kiều nói đúng lý hợp tình: “Nên ta đã ra tay.”
Liễu Chẩm Thanh nghe xong thì phải tốn rất nhiều sức mới không cười ra tiếng, phải làm công tác giáo dục giới tính cho Kiều Kiều mới được.
Nhưng Bạch Du đã xù lông, mặt càng đỏ hơn, trực tiếp duỗi tay nện lên người Liễu Kiều, “Ngươi… ngươi…”
Liễu Kiều càng thêm bất mãn nhìn Bạch Du. “Ta nào có sai.”
Liễu Chẩm Thanh nhịn cười đến độ muốn ho khan, vội nói: “Kiều Kiều không sai.”
Bạch Du giật mình, vừa xấu hổ vừa nghi hoặc lại vừa bối rối nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, “Khê Đình ca, sao huynh lại… Đó không phải… Đó chính là…”
“Sao lại không phải, Kiều Kiều đánh đúng rồi, dám bắt nạt người của chúng ta, phải bị đánh!” Liễu Chẩm Thanh lập tức nói.
Liễu Kiều tức khắc kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhận lời khen.
Bạch Du khóc không ra nước mắt, cũng không biết nên giải thích thế nào, “Đó không phải là… bắt nạt, Khê Đình ca, sao huynh cũng…”
“Dù cái hắn muốn làm là gì, nhưng ngươi đã phản kháng thì đó chính là không muốn, Kiều Kiều, lần sau không được để Quý Thanh Lâm tới gần Vọng Thư, dám tới gần thì đánh luôn.”
Liễu Kiều lập tức gật đầu.
Bạch Du nóng nảy, y đâu phải là đối thủ của Liễu Chẩm Thanh, nhìn Liễu Chẩm Thanh nói vậy Liễu Kiều cũng đã đồng ý, lập tức hết cách, chỉ có thể cúi đầu nói: “Không phải… Không có bắt nạt… Ta… ta nguyện ý, nguyện ý, Khê Đình ca đừng để Liễu Kiều xằng bậy, hắn chịu không nổi đâu, vừa rồi hắn đã bị đánh chảy cả máu mũi, sức của Liễu Kiều mạnh thế nào huynh còn không biết sao, quá nguy hiểm.”
Liễu Chẩm Thanh thấy Bạch Du chịu thua, tức khắc bật cười, Liễu Kiều vẻ mặt mờ mịt, đợi Liễu Chẩm Thanh cười xong, Liễu Kiều mới nói: “Vậy còn cần đánh không?”
Liễu Chẩm Thanh vỗ vai Liễu Kiều nói: “Không được đánh nha, đôi tình nhân bọn họ chỉ là ve vãn đánh yêu thôi, dù có bị bắt nạt đến khóc thì trong lòng cũng thấy vui, loại tình huống này thì vẫn đừng nên dây vào thì hơn, đừng để hai đương sự oán trách ngươi.”
“Tình nhân… gì chứ, không phải… còn chưa…” Bạch Du có miệng cũng khó biện bạch, thật sự muốn đào một cái hố, y đâu có ý đó chứ, có phải đâu, nhưng với Liễu Kiều thẳng tính, y cũng hết cách giải thích, quả đắng gì cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng, muốn nói đều tại Quý Thanh Lâm, đang êm đẹp…
Chỉ là bằng hữu đã quen hồi tra án án thuế bạc gửi thư đến, nói chuẩn bị tới tham gia khoa cử, hy vọng có thể gặp mặt để ôn chuyện, y chỉ thuận miệng nhắc tới, nói phải chiêu đãi tài tử, kết quả không biết tại sao Quý Thanh Lâm lại như vậy, hắn nhăn mặt nói sẽ kiến nghị với điện hạ việc thống nhất sắp xếp cho thí sinh từ quê lên, Bạch Du cảm thấy bản thân muốn chiêu đãi thêm cũng không có xung đột gì, chỉ là hơi phản đối một chút mà thôi, vậy mà lại… lại…
Bạch Du càng nghĩ gương mặt càng đỏ, tim đập loạn, không thể nào bình tĩnh lại, nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Liễu Chẩm Thanh, Bạch Du không thể ở đây được nữa, có chút hờn dỗi vội vàng rời đi.
Mà lời Liễu Chẩm Thanh răn dạy, Liễu Kiều đều sẽ ghi nhớ, tôn sùng như thánh chỉ, cho nên sau đó… Dù là trong tình huống nào, nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh bị bắt nạt, Liễu Kiều đều nghe lời chủ nhân, không dây vào!