Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn vừa lúc nắm lấy bả vai của Liễu Chẩm Thanh, y nhỏ giọng kêu đau một tiếng, nháy mắt khiến sắc mặt Hoắc Phong Liệt tái nhợt, vội vã buông tay.

“Thanh ca, bả vai huynh…” Hoắc Phong Liệt sốt ruột.

Nghe thấy Hoắc Phong Liệt hỏi như vậy, Liễu Chẩm Thanh có chút ngây ngốc, tên này quên vai y bi thương rồi sao?

Liễu Chẩm Thanh khó xử ra mặt, Hoắc Phong Liệt còn tưởng vết thương có vấn đề, đứng dậy muốn đi tìm đại phu.

Nhưng lại bị Liễu Chẩm Thanh ngăn lại.

“Ta không sao, Nhị Cẩu, ta hỏi đệ, chuyện trước lúc hôn mê đệ có nhớ gì không?”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, “Là thấy huynh nhảy xuống sông, ta muốn đi cứu huynh…” Nói tới đây, Hoắc Phong Liệt hơi nhíu mày nhận ra ký ức đến đây là dừng lại.

Liễu Chẩm Thanh run rẩy khóe miệng, “Chuyện sau đó hoàn toàn không nhớ gì?”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt trở nên nghiêm túc, nói: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Là ta làm Thanh ca bị thương sao? Để ta nhìn thương thế của huynh…”

Xem dáng vẻ của Hoắc Phong Liệt không giống như đang nói dối, Liễu Chẩm Thanh tức khắc thấy buồn bực, nào dám để hắn xem vết thương chứ, phía trên vết đâm kia còn có vết Hoắc Phong Liệt cắn nữa đấy.

Nuốt ngụm máu nghẹn trong cổ xuống, Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có thể nói Hoắc Phong Liệt mất khống chế giết hai tên ác nhân rồi ngất đi, được y đưa đến đây thì gặp được Việt Húc Thiển.

“Việt Húc Thiển?!” Hoắc Phong Liệt vô cùng kinh ngạc.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa vào, “Tỉnh rồi? Vừa vặn thuốc cũng nấu xong rồi, không thì không biết nên đút thuốc cho ngươi thế nào. Tính cảnh giác của tên nhóc nhà ngươi vẫn mạnh như vậy, vừa rồi lúc tắm thuốc, đại phu phải cho ngươi ăn nhân sâm mà cạy miệng thế nào cùng không mở ra được.”

Theo tiếng trêu chọc, Việt Húc Thiển mặc một thân bạch y xuất hiện trước cửa, tự mình bưng thuốc tiến vào.

Nghe vậy Liễu Chẩm Thanh không khỏi trở nên xấu hổ, nói thế nào đây, cái… cái ký ức này sao lại để cho một mình y nhớ chứ! Phiền chết đi được!

Hoắc Phong Liệt nhìn thấy bạn chơi cùng hồi nhỏ đã lâu không gặp, vẻ mặt hiếm hoi mà thay đổi.

“Uống thuốc trước đã.” Việt Húc Thiển đi đến mép giường, đưa chén thuốc tới.

Hoắc Phong Liệt nhận thuốc nhưng không uống ngay mà mở miệng nói: “Húc Thiển, có thể gọi đại phu tới không.”

Lời này vừa nói ra, Liễu Chẩm Thanh cùng Việt Húc Thiển lập tức lo lắng không biết có phải Hoắc Phong Liệt thấy không thoải mái hay không.

Việt Húc Thiển vừa định cho người đi mời đại phu thì thấy Hoắc Phong Liệt quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh ở bên cạnh, “Để đại phu xem lại thương thế của huynh một chút.”

Việt Húc Thiển sửng sốt, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh cũng đang sửng sốt.

Liễu Chẩm Thanh vội vã xua tay nói: “Không cần không cần, hiện tại đã không còn đau nữa rồi, không ngại.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày tựa hồ không đồng ý nhìn Liễu Chẩm Thanh, mà Việt Húc Thiển rất hứng thú nhìn huynh đệ của mình. Dựa vào hiểu biết của cậu với Hoắc Phong Liệt, nếu vết thương của hắn có chút đau, nhưng sau khi tự thấy không cần đại phu thì Hoắc Phong Liệt sẽ không nói gì, có quan tâm thì cũng sẽ có điểm dừng, nhưng như với Liễu Chẩm Thanh bây giờ lại có chút quá mức rồi.

Lúc trước hôn mê còn luôn miệng gọi Thanh ca, đương nhiên cậu biết Hoắc Phong Liệt gọi là gọi Thanh ca nào, giờ lại vô cùng lo lắng cho một vị công tử khác của Liễu gia, thế này?

Thấy Hoắc Phong Liệt có vẻ muốn khuyên nhủ thêm, Liễu Chẩm Thanh liền giận sôi máu.

Vốn dĩ định đợi hắn khỏe hơn một chút rồi mới từ từ chất vấn, giờ Liễu Chẩm Thanh dần lạnh mặt nói: “So với Hoắc huynh, ta nhất định là không có việc gì, nếu không phải mời danh y tới khám thì ta cũng không biết bệnh cũ của Hoắc huynh lại nghiêm trọng như vậy đấy, thấy đúng là chưa từng nghe Hoắc huynh nói về nó lần nào.” 

Hoắc Phong Liệt cứng đờ, thấy Liễu Chẩm Thanh hơi nheo mắt, rõ ràng là đã ghim hắn rồi, tức khắc không biết phải làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng cúi đầu uống thuốc, còn cố ý biện minh cho bản thân: “Ta có mang theo thuốc của đại tẩu làm, không sao hết.”

Đương nhiên hắn biết đại phu bình thường nếu có thể nhìn ra bệnh tình của hắn thì sẽ miêu tả thế nào, hắn biết nếu Liễu Chẩm Thanh nghe được thì chắc chắn sẽ giận.

Nhưng hắn không muốn khiến Liễu Chẩm Thanh lo lắng, hắn hiểu rõ Liễu Chẩm Thanh, người này thích nhất là ôm đồm trách nhiệm về mình, nếu y biết bệnh tình của hắn thì Liễu Chẩm Thanh chắc chắn sẽ buồn rầu tự trách bản thân không học y thuật cho nhuần nhuyễn, sau đó cứ đau đáu trong lòng, hắn không muốn khiến gánh nặng trong lòng Liễu Chẩm Thanh tăng thêm. 

Không sao thì sẽ thành như bây giờ sao? Liễu Chẩm Thanh không vui vặn lại.

Việt Húc Thiển cũng nghiêm túc nói: “Phong Liệt, ngươi đừng gạt bọn ta nữa, danh y đã kiểm tra thân thể cho ngươi, đã nói tình huống thân thể ngươi cho bọn ta nghe rồi, vì bị thương nên bệnh tình đã nặng thêm, tình huống thực sự không hề khả quan, đây cũng không phải là nói giỡn đâu.”

Hoắc Phong Liệt đối mặt với hai người cũng chỉ có thể thản nhiên nói: “Kỳ thật lần này ta vào nam cũng tính sẽ tiện đường đến tìm sư phụ của đại tẩu một chuyến.” Hoắc Phong Liệt nói đoạn liếc mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên không ngoài dự đoán mà.

“Là vị thần y trong lời đồn kia sao?” Việt Húc Thiển hỏi.

Hoắc Phong Liệt gật đầu, “Bệnh tình hiện tại của ta vẫn ổn, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì, lần này là do ngoài ý muốn đụng độ với cao thủ kỳ dị thôi, cho nên… đừng lo lắng.” 

Khi Hoắc Phong Liệt nói đừng lo, Việt Húc Thiển còn tưởng là nói với mình, kết quả ánh mắt nhìn qua lại chẳng có ai nhận.

Chỉ thấy huynh đệ của mình đang tròn mắt ngây thơ nhìn Liễu Chẩm Thanh, phảng phất mang theo ý lấy lòng.

Vốn còn lo thân thể Hoắc Phong Liệt có vấn đề, nhưng giờ lực chú ý vẫn bị hình thức ở chung của hai người rời đi, đúng là càng nhìn càng không hiểu mà.

Liễu Chẩm Thanh rũ mắt suy tư một chút rồi nói: “Vậy tạm hoãn việc điều tra án lại di, trước hết chúng ta nên đưa ngươi đi chữa bệnh đã.”

Hoắc Phong Liệt lại nhíu mày nói: “Có thể đồng thời tiến hành, hiện giờ chúng ta bị người đuổi giết, chứng tỏ đối phương nóng nảy, án này không thể hoãn, huynh hẳn cũng biết.

Liễu Chẩm Thanh lại kiên quyết lắc đầu, y biết chứ, nếu là trước đây y tuyệt đối sẽ không xử trí theo cảm tính như vậy, nhưng chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của Nhị Cẩu, y đã không còn là Liễu tướng gia nữa rồi, không gì có thể quan trọng hơn người y để tâm.

Thấy hai người giằng co như vậy, Việt Húc Thiển liền nói: “Không bằng đưa địa chỉ cho ta đi, ta phái người đến mời, dù sao hiện tại các ngươi cũng phải ở đây dưỡng thương.”

“Thần y tiền bối sẽ không dễ dàng ra khỏi nhà để khám bệnh đâu, dù là ta cũng chỉ có thể đến tận nơi tìm ngài trị bệnh.” Hoắc Phong Liệt giải thích.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ một lát rồi nói: “Ta sẽ viết một phong thư gửi thần y, ông ấy đọc rồi có khi sẽ đến thôi.”

Việt Húc Thiển kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh, cảm thấy khẩu khí này không khỏi hơi lớn, Hoắc Phong Liệt còn không mời được vậy mà một phong thư của y lại có thể mời, không khỏi lén cho Hoắc Phong Liệt một ánh mắt ám chỉ.

Hoắc Phong Liệt lại do dự nói: “Chẳng lẽ huynh muốn…”

Liễu Chẩm Thanh biết chắc chắn Hoắc Phong Liệt đang nghĩ phải chăng y định công khai thân phận với sư phụ, y chỉ cười nói: “Thần y tiền bối tuy chán ghét đạo lý đối nhân xử thế, nhưng lại si mê y thuật, ta từng đọc về một vài phương pháp trị liệu mới lạ, có thể viết cho tiền bối đọc thử, tiền bối cảm thấy hứng thú ắt sẽ tới đây.”

Tuy rằng không kế thừa y bát của sư phụ, nhưng làm thế nào để lừa sư phụ thì Liễu Chẩm Thanh rõ như lòng bàn tay, chuyện chữa bệnh cứ vậy mà quyết định.

Việt Húc Thiển liền nói: “Đúng rồi, án kiện mà các ngươi vẫn luôn nhắc tới là gì? Có liên quan đến mấy đại án lưu truyền cách đây không lâu sao?”

Liên tục hai tháng đều giải được hai vụ án lớn khiến bá tánh say sưa nghị luận sôi nổi, đều khen ngợi tán thưởng đương kim hoàng đế.

Hai người liếc nhau, Hoắc Phong Liệt hỏi trước: “Húc Thiển, tại sao ngươi lại tới đây?”

Việt Húc Thiển nói: “Thăm người thân thôi, nơi này vốn dĩ là biệt viện của thân thích nhà ta.”

“Vậy ngươi có quen thuộc tình hình nơi này không?”

“Thủy sản nơi này không tồi, ta thường tới đây. Xem như rất quen thuộc. Làm sao vậy?”

Hoắc Phong Liệt lúc này mới mở miệng giải thích bọn họ truy tra thế nào mới tới được đây.

Chỉ nói về hướng đi của khoản tiền chứ không nói đến chuyện phản tặc.

Nhưng Việt Húc Thiển lại đột nhiên mở miệng nói: “Trùng hợp vậy sao? Không phải là… muốn tạo phản đấy chứ.”

Hai người đều kinh ngạc, hỏi tại sao Việt Húc Thiển lại nói như vậy.

Trong mắt Việt Húc Thiển lóe sắc lạnh, nói: “Dương Côn phủ cái khác không có, chỉ có mỏ sắt là rất nhiều, khai thác, vận chuyển, rèn vũ khí đều cần không ít tiền, mấy năm nay, Dương Côn phủ có một người đột nhiên gióng trống khua chiêng, hơn nữa đoàn xe lui tới đều có liên quan đến Thông Mậu châu. Móc nối trước sau lại, dùng tiền tham ô được để tự mình chế tạo vũ khí, không phải tạo phản thì là gì.”

“Người nào?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

Việt Húc Thiển cười lạnh một tiếng nói: “Một tên hoàng thân quốc thích gia đạo đã suy tàn, tổ tiên từng có một vị công chúa, hiện tại mang hiệu Tề Dương Hầu.”

Tề Dương Hầu, hai người đều chưa từng nghe qua, quả nhiên là đã suy tàn.

“Người này tham tài háo sắc, không bản lĩnh không kiên nhẫn, lương bổng hàng tháng không đủ cho gã tiêu sài, lại không có quyền cũng chẳng có tài làm ăn, nhưng mà dã tâm lại không nhỏ, cả ngày tơ tưởng. Khoảng một hai năm trước gã đột nhiên bắt đầu mua mỏ thuê thợ rèn, tiền tiêu như nước, lại chẳng thấy thành phẩm đâu, nhưng hầu phủ lại dần chi tiêu xa hoa hoang phí, ta coi như đã từng xã giao với gã ở nơi phong nguyệt, nói chuyện đơn giản còn được, thực sự đúng là một tên dốt đặc cán mai, không có vẻ gì là một kẻ đủ thông minh để tính ra được đường đi nước bước của các ngươi, rồi sắp xếp người tới ám sát.” Việt Húc Thiển phân tích qua rồi nói: “Cho nên phía sau gã chắc chắn còn có người.”

Liễu Chẩm Thanh cùng Việt Húc Thiển đều tư duy nhanh như nhau, y nói thẳng: “Chúng ta phải biết những binh khí được tạo ra đó đã được vận chuyển đến nơi nào.”

Mà nơi đó tất nhiên rất có khả năng là hang ổ của phản tặc.

“Được rồi, nếu các ngươi đều bị thương thì chuyện này ta sẽ làm thay các ngươi, các ngươi cứ chuyên tâm dưỡng thương đi.” Việt Húc Thiển tùy ý nói: “Hơn nữa đã có người muốn giết các ngươi, tốt nhất nên mượn cơ hội này che giấu hành tung, đừng xuất đầu lộ diện, cố hết sức dưỡng thương trước đã, đừng rời khỏi biệt viện này.”

Chỉ qua vài lần giao tiếp, Liễu Chẩm Thanh đã có thể nhìn ra đứa nhỏ Việt Húc Thiển này trưởng thành rất tốt, làm việc đâu ra đấy, phản ứng nhanh nhạy, đầu óc khôn khéo, cho nên không phản đối việc giao việc cho cậu làm.

“Vậy giao cho ngươi.” Hoắc Phong Liệt thấy Liễu Chẩm Thanh không phản ứng, liền gật đầu đồng ý, hiển nhiên cũng tín nhiệm năng lực của Việt Húc Thiển.

Việt Húc Thiển nói xong thì cười nói: “Liễu công tử, ta muốn nói chuyện riêng với Hoắc Phong Liệt.” 

Hoắc Phong Liệt vừa định nói không cần khách khí, Liễu Chẩm Thanh đã đứng dậy nói: “Vừa lúc, ta sang chỗ Hạ huynh thuật lại kế hoạch của chúng ta.”

Hoắc Phong Liệt nghe vậy thì gật đầu.

Đến khi Liễu Chẩm Thanh đã rời đi, Việt Húc Thiển mới mở miệng nói chuyện chính, hỏi chuyện của Hoắc Phong Liệt ở kinh thành, hỏi han thái độ hiện tại của hoàng đế với Trấn Quốc đại tướng quân hắn, tại sao lại nhận vụ án vào nam tốn công vô ích như vậy, có phải thực sự có phản tặc không.

Chuyện có thể nói Hoắc Phong Liệt tất sẽ nói, nhưng mật lệnh của hoàng đế chắc chắn không thể nói cho người ngoài, Việt Húc Thiển nhìn dáng vẻ bối rối của Hoắc Phong Liệt thì nói: “Người Hoắc gia các ngươi thật là… Được rồi, không nói cái này nữa, nói về Liễu công tử đi.”

“Cái gì?”

“Ngươi còn hỏi ta cái gì? Bên cạnh ngươi đột nhiên có thêm một người, hơn nữa người này còn mang họ Liễu, dựa theo bối phận thì… y cùng Liễu Chẩm Thanh là đường huynh đệ nhỉ.” Việt Húc Thiển xoa xoa cằm, “Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”

Hoắc Phong Liệt mặt vô cảm nhìn Việt Húc Thiển, Việt Húc Thiển vẫn rất hiểu Hoắc Phong Liệt, mỗi khi hắn nhìn người khác rồi khóe miệng trĩu xuống như vậy là không muốn nói thêm nữa.

Nhưng Việt Húc Thiển cũng không dễ gì bị dọa lui bước, “Nhiều năm như vậy vẫn luôn đau đáu một người, tại sao thì những người khác không biết, ta lại biết. Đột nhiên bên cạnh có thêm một vị tiểu công tử ái mộ ngươi như vậy, chuyện này không giống chuyện ngươi sẽ làm, trừ phi ngươi…”

“Ai nói y ái mộ ta?” Hoắc Phong Liệt lại trực tiếp ngắt lời.

Việt Húc Thiển sửng sốt nói: “Kinh thành đồn……”

“Y mất trí nhớ rồi, không phải là y của lúc trước, y cũng không thích ta.” Hoắc Phong Liệt dứt khoát nói.

Việt Húc Thiển nhướng mày, cậu đoán chuyện cũng không chỉ đơn giản như vậy đâu.

Nhưng thấy Hoắc Phong Liệt nói như chém đinh chặt sắt như vậy, Việt Húc Thiển càng thêm tò mò quan hệ giữa họ. Hỏi thử: “Không thích, vậy sao y đường đường là một công tử hào môn lại cực khổ đi theo các ngươi mạo hiểm?”

“Y vốn phải vào nam, trong nhà lại vướng vào án kiện, hơn nữa… là ta miễn cưỡng giữ y lại.” Hoắc Phong Liệt nói tới đây sắc mặt hơi trầm xuống, sớm biết sẽ nguy hiểm như vậy…

Hoắc Phong Liệt nói vậy lại phần nào chứng minh cho suy đoán của Việt Húc Thiển, người như Hoắc Phong Liệt còn có thể miễn cưỡng ép người khác ở lại bên mình sao?

Tuy rằng thời gian ở chung không nhiều, nhưng vị Liễu công tử này cho hắn cảm giác rất giống với Liễu Chẩm Thanh, cho nên là Hoắc Phong Liệt cuối cùng cũng không chịu được đau khổ nữa mới tìm người thế thân sao?

Chuyện này rất không giống chuyện Hoắc Phong Liệt sẽ làm, nhưng Việt Húc Thiển cũng không còn suy đoán nào khác, nhưng mà Hoắc Phong Liệt nói người nọ không thích hắn, Việt Húc Thiển có chút không tin.

Việt Húc Thiển cùng Bạch Tố về mặt nào đó đều chung ý nghĩ, dù là nguyên nhân gì, nếu có thể giúp Hoắc Phong Liệt không phải cô độc sống nốt quãng đời còn lại thì đều là chuyện tốt.

Việt Húc Thiển đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Hoắc Phong Liệt mở miệng nói: “Đúng rồi, thân thích ngươi nói là ai, ngày mai ta sẽ tới chào hỏi.”

Dù sao Việt gia cùng Hoắc gia đã có nhiều lần liên hôn, có rất nhiều họ hàng xa chung nhau. Đã tới đây rồi, còn chiếm chỗ của người ta để dưỡng thương, không chào hỏi chắc chắn là không phải phép.

Việt Húc Thiển đột nhiên nhướng mày cười nói: “Không sao, người quen thôi, nếu nàng biết tình huống của ngươi thì sẽ tới thăm ngươi.”

“Người quen?”

Việt Húc Thiển híp mắt nói: “Là cô nhỏ của ta, khi nhỏ ngươi từng gặp rồi.”

Hoắc Phong Liệt nghe vậy sắc mặt nháy mắt trở nên không được tự nhiên, “Hóa ra là cô nhỏ.”

Việt Húc Thiển rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, “Nhìn vẻ mặt này của ngươi, chẳng lẽ vẫn còn ghen từ thời xưa sao?”

Hoắc Phong Liệt sắc mặt cương. “Đâu có.”

Việt Húc Thiển thiếu nước còn chưa ôm bụng cười lớn, nếu không phải lúc nhỏ chơi cùng nhau, Hoắc Phong Liệt còn có biểu hiện rất rõ ràng thì Việt Húc Thiển đã không thể phát hiện trúc mã của cậu lại có dã tâm lớn như vậy.

“Ngươi cũng không phải không biết, cô nhỏ của ta đã sớm gả chồng rồi, lúc trước người nọ đã không đáp lại nàng, nàng cũng không giống ai đó vẫn luôn si mê chờ đợi nhiều năm trong vô vọng.”

Việt Húc Thiển ngó Hoắc Phong Liệt một cái, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi nhiều, xem ra tâm trạng vẫn khá ổn, không cố chấp đến vậy. Có lẽ đúng là tìm thế thân vẫn tốt.

“Mấy năm trước dượng qua đời, cô nhỏ một mình đưa theo con tới đây sống, ta thường tới đây thăm. Đúng rồi, trước đó không lâu Hoắc đại tẩu hình như cũng đi qua nơi này, hai người còn gặp nhau, không ngờ giờ ngươi đã tới đây rồi. Đợi ngươi khỏe hơn ta sẽ để cô nhỏ qua đây.”

“Không, ta đi thăm nàng là được.”

“Cũng đúng, rốt cuộc còn có khách khác đang ở đây, gặp mặt cũng bất tiện.” Việt Húc Thiển gật đầu nói.

Bên kia, Liễu Chẩm Thanh lại đi sang viên bên cạnh, vừa vào cửa dã thấy khung cảnh giống y hệt lúc trước, nếu không phải khuôn mặt tuấn tú của Hạ Lan bị đánh bầm dập thì Liễu Chẩm Thanh còn phải hoài nghi bản thân bị áo giác.

“Làm sao vậy? Tần huynh đánh à?” Dù sao ở đây không có người nào khác có thể ra tay như vậy với Hạ Lan được.

Hạ Lan ngồi trên bậc thang thở dài một hơi nói: “Ngươi nói ta có oan uổng không có chứ, ta chỉ muốn giúp y bôi thuốc mà thôi, vậy mà y lại đánh ta, lão Tần đúng là vô lương tâm mà.”

Lời này vừa mới nói xong, cửa phòng sau lưng phát ra tiếng phịch, tựa hồ có gì đó bị người khác tức giận ném qua, xem ra Tần Dư đã tỉnh rồi, hơn nữa còn nghe được bọn họ nói chuyện.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, cảm giác bọn họ lại khôi phục hình thức ở chung vốn có rồi, nhưng Hạ Lan muốn giúp bôi thuốc cũng là có lòng tốt thôi, sao Tần Dư lại tức giận vậy, chẳng lẽ là… bị ép làm chuyện kia nên trong lòng vẫn còn khúc mắc?

Nếu là hai người không có cảm tình ở phương diện kia, chỉ là huynh đệ, vậy… Thật đúng là xấu hổ không tưởng tượng nổi.

“Ta khuyên ngươi trong khoảng thời gian này vẫn nên bớt chọc y lại đi.” Liễu Chẩm Thanh cười gượng nói.

“Ta oan quá, ngươi không thấy ấy chứ, ta quan tâm y như con vậy, y lại đánh ta như đánh cháu trai.”

“Ngươi so sánh thế này, đánh ngươi cũng chẳng oan.” Liễu Chẩm Thanh bị mạch não của Hạ Lan làm cho cạn lời, hắn có phải đang cố ý chọc tức Tần Dư không vậy.

Quả nhiên bên trong lại truyền đến tiếng đồ va vào cửa.

“Đừng ném mà, nơi này là nhà người khác, ném hỏng phải đền tiền đấy.” Hạ Lan cà lơ phất phơ nói, nói xong thì hỏi Liễu Chẩm Thanh: “Không phải ngươi về phủ chờ Chiến Uyên sao? Sao lại sang đây rồi?”

Liễu Chẩm Thanh nói: “À, Hoắc huynh tỉnh lại rồi.”

Vừa dứt lời, Hạ Lan vui mừng định hỏi chuyện thì cửa phòng bỗng mở ra, Tần Dư đứng ở cửa.

Hạ Lan kinh ngạc, nhảy dựng lên nói: “Sao ngươi lại xuống giường rồi, đại phu nói ngươi không nên đi lại mà.”

Lúc nãy đánh hắn thì thôi đi, sau đó hắn vẫn bầu bạn với Tần Dư bằng cách cãi nhau qua lại, Tần Dư còn chưa giận đến mức xuống giường đánh hắn đâu, sao giờ lại ra đây.

Tần Dư chẳng thèm nhìn Hạ Lan lấy một cái, hỏi thẳng: “Chiến Uyên tỉnh rồi sao? Thương thế thế nào?”

Ngữ khí quan tâm của y lập tức khiến Hạ Lan hờn dỗi trong lòng. Cho nên là nghe thấy tin tức của Chiến Uyên nên mới vội vã xuống giường sao? Chẳng nhẽ nằm trong phòng không nghe được sao?

Liễu Chẩm Thanh kể lại kế hoạch chữa bệnh cùng việc nhờ cậy Việt Húc Thiển hỗ trợ điều tra án cho họ nghe.

“Thân thể Chiến Uyên quan trọng, những chuyện khác có thể để sau.” Tần Dư mở miệng nói.

Hạ Lan cũng định nói vậy nhưng nghe Tần Dư nói ý tương tự, tức khắc trong lòng lại thấy hụt hẫng.

Tần Dư cùng Hạ Lan gặp việc chính thì vẫn nói những gì cần nói.

Tần Dư nhíu mày nói: “Chế tạo binh khí… nếu là thật thì đúng là giống tạo phản, nhưng có thể giao hết cho Việt gia sao?”

Lời này nói thì có chút quá đáng, nhưng Tần Dư xuất thân Đông Xưởng, ngoài những người được nhận là đồng bạn ra thì những người khác dù có quan hệ thế nào, bản năng y cũng sẽ có phòng bị.

Hạ Lan đương nhiên hiểu tâm lý Tần Dư, “Ta thương thế nhẹ, cùng Việt công tử làm việc hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa họ cũng cần một người biết rõ nội tình, nếu không gặp tình huống bất ngờ sẽ không biết nên chú ý điểm nào.”

Tần Dư nghe ý Hạ Lan, gật đầu.

Hạ Lan đột nhiên thấy Tần Dư phản ứng với hắn, tự nhiên có chút kích động, nói thẳng: “Lão Tần, ngươi về lại giường đi, đứng lâu rồi đấy, giờ ta đi bàn bạc kế hoạch với Việt công tử đây.”

Tần Dư sửng sốt, giật giật miệng, định nói vết thương của Hạ Lan còn có thể dưỡng thêm hai ngày nữa, không cần phải gấp gáp như vậy.

Liễu Chẩm Thanh lại nói: “Việt công tử hiện tại đang ôn chuyện cùng Hoắc huynh, vẫn nên đợi một lúc rồi hẵng đi.”

“Cũng đúng, bọn họ là bằng hữu lâu năm, ngẫu nhiên gặp được nhau đương nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói.” Nói tới đây, Hạ Lan đột nhiên quay sang ghẹp Liễu Chẩm Thanh: “Nói chứ, ngươi có biết chuyện hai nhà Hoắc Việt là thế giao không?”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu, đương nhiên là biết rồi.

“Ta nói cho ngươi một bí mật nhỏ, từng có trưởng bối Hoắc gia muốn cho Việt Húc Thiển và Chiến Uyên liên hôn đấy.” Hạ Lan nhiều chuyện.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc vô cùng: “Việt Húc Thiển là nam tử mà.”

“Đương nhiên ta biết, nhưng khi ấy không phải do Hoắc gia hết cách sao? Nam cũng không để bụng nữa rồi.” Hạ Lan cười nói: “Cho nên ngươi phải để mắt đến Chiến Uyên đấy, đừng để bị cướp mất. Dù sao người ta vẫn còn tình nghĩa từ lúc nhỏ cơ mà.”

Liễu Chẩm Thanh cạn lời liếc Hạ Lan một cái, “Cái này ngươi cứ yên tâm, không có khả năng đâu.”

Người Nhị Cẩu thích chính là y, sao có thể có ý với Việt Húc Thiển chứ, chỉ là tình huynh đệ mà thôi.

Hạ Lan lại cười nói: “Sao giờ lại không nói ngươi không có ý với Chiến Uyên nữa vậy?”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc nghẹn họng, “Không có gì hết!” Nói xong bèn xấu hổ cáo từ rời đi.

Hạ Lan cười không ngừng được, xoay người lại thấy Tần Dư đang lạnh lùng nhìn hắn, Hạ Lan lập tức xum xoa tiến tới muốn đỡ y, “Đưa ngươi về nhé.”

Nhưng vẫn bị Tần Dư tránh đi, “Tin vỉa hè lại lấy ra lừa gạt người khác.”

Hạ Lan nhướng mày nói: “Ta đây gọi là giúp đỡ người khác thúc đẩy tình cảm.” Nói xong lại nhịn không được hơi nghiêng đầu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trên mặt Tần Dư, “Ngươi vì Liễu huynh bênh vực kẻ yếu, hay vì nghe ta nói Chiên Uyên có thể sẽ có quan hệ với Việt công tử nên mới không vui vậy?”

Tần Dư khó hiểu liếc Hạ Lan một cái, “Nhàm chán.” Nói xong định đi lại bị Hạ Lan bắt được cổ tay.

Bước chân của Tần Dư khựng lại, quay đầu nhìn, nhìn vẻ mặt Hạ Lan thì có vẻ hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thấy Tần Dư trừng mắt mới chuyển qua kéo y định đỡ, có vẻ vẫn còn muốn dìu y về giường. Tần Dư lại lạnh lùng vô tình gạt ra, đóng cửa vào mặt hắn.

Ngoài cửa, Hạ Lan ngơ ngác nhìn tay mình, cổ tay Tần Dư nhỏ thật đấy… Thật sự rất nhỏ, lúc trước hắn chỉ cần một bàn tay là có thể bắt được hai bên cổ tay của Tần Dư rồi.

Bên trong cánh cửa, Tần Dư nhấc chân đi về giường, một bước đi là một bước đau, nhưng Tần Dư chỉ hơi nhíu mày, đi tới mép giường, nằm sấp xuống mới thấy dễ chịu hơn chút, đưa tay lên nhìn, trên cổ tay vẫn còn vết bầm xanh tím chưa tan, đây cũng không phải do vừa nãy hằn lại.

“Sức trâu!” Tần Dư nhẹ giọng mắng một câu, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại. Đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng vỗ cánh, là bồ câu đưa thư của Đông Xưởng.

Tần Dư nháy mắt trợn mắt, trong mắt chợt lóe vẻ nặng nề rồi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK