Chương 75
Hoắc Phong Liệt thấy sắc mặt Liễu Chẩm Thanh không vui liền nói: “Đợi lát nữa gặp binh lính cũ của Hoắc gia sẽ biết.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu, bọn họ đã bàn bạc trước, nơi này có biệt viện của Hoắc gia, đương nhiên cũng có binh lính đã về hưu của Hoắc gia ở lại đây vừa giữ nhà vừa dưỡng lão.
Bởi vì không thể bại lộ hành tung cho nên không tiện ở lại biệt viện của Hoắc gia nhưng có thể để người nọ ra ngoài trao đổi tin tức với họ.
Hơn nữa cũng cần có người ở lại làm tai mắt, bởi vì một khi tin tức Hạ Lan và Tần Dư đưa về bị truyền ra ngoài thì nơi được nghĩ tới đầu tiên chính là biệt viện của Hoắc gia.
Hai người vào trà quán náo nhiệt nhất thành, tìm một chỗ hẻo lánh để ngồi, Hoắc Phong Liệt gọi trà bánh cho Liễu Chẩm Thanh xong rồi rời đi một mình, rất nhanh hắn đã trở lại sau đi tìm người truyền tin.
“Nhanh vậy sao?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nói: “Đệ ra cửa một cái đã vào rồi.”
“Tìm ăn mày truyền tin.” Hoắc Phong Liệt tóm tắt ngắn gọn.
Liễu Chẩm Thanh một thân thư sinh nho nhã, lại ngồi dựa vào người Hoắc Phong Liệt đang ngồi nghiêm chỉnh, nâng mắt nhìn, đuôi mắt khẽ cong, “Sao? Không yên tâm ta à? Không phải đã cắt đuôi địch rồi sao?”
Vừa nói, dưới mặt bàn, chân y cũng không an phận, lắc lư nhẹ nhàng đụng vào đầu gối của Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt bất đắc dĩ nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, dịch chân ra chỗ khác, châm trà cho y. “Nếu thuyền đi từ nơi này thì ắt ở đây cũng có tai mắt của chúng, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Ầy, ta không biết võ công nên làm liên lụy đến đệ rồi.” Liễu Chẩm Thanh ra vẻ khổ sở nói.
Hoắc Phong Liệt rõ ràng biết Liễu Chẩm Thanh nói đùa nhưng vẫn đáp ngay lập tức: “Không sao, một đường này ít nhiều gì đều nhờ Thanh ca phân tích chỉ điểm.”
Liễu Chẩm Thanh lại nhíu mày nói: “Rõ ràng là đệ ghét bỏ ta.”
Hoắc Phong Liệt lập tức kinh ngạc nói: “Ta không.”
Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt ủy khuất oán trách, “Vậy sao đệ lại dịch chân đi chỗ khác?”
Hoắc Phong Liệt tức khắc cảm thấy vô lực, chỉ có thể yên lặng dịch chân trở về, tùy ý để Liễu Chẩm Thanh chốc chốc lại đụng vào, cuối cùng dán lại gần cọ xát luôn.
Dường như là cố ý đùa giỡn vậy, Hoắc Phong Liệt lại chỉ có thể nhìn sang một bên, che giấu ý nghĩ hư hỏng kia đi.
Trên đài cao thuyết thư tiên sinh miệng lưỡi lưu loát kể về những trận chiến lúc trước của Hoắc gia quân, đây là câu chuyện được yêu thích nhất, trong đó không thể không nhắc tới Liễu gian tướng vài lần, gần như thành trán nào đều có nội dung thuyết thư như vậy, tuy lời kể cũng bình thường, nhưng người nghe lại như nếm được món ngon mà liên tục trầm trồ khen ngợi, nhưng ở một chỗ họ không nhìn thấy, Trấn Quốc đại trướng quân của họ đang phải co quắp bất an chịu mọi chiêu trò tra tấn tinh vi của Liễu gian tướng.
Chẳng bao lâu, Hoắc Phong Liệt đã nói: “Tới rồi.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn theo tầm mắt của Hoắc Phong Liệt liền thấy một đại thúc trung niên với khuôn mặt quen thuộc đứng ở cửa, đôi mắt hổ đã được tôi luyện trên chiến trường quét một vòng những chỗ ngồi trong trà quán, vô cùng có quy luật, không cao ngạo, không nóng nảy, những không để lỡ mục tiêu nào, đến khi nhìn tới chỗ họ, cả người ông run lên, đầu gối như muốn khịu xuống, như hận không thể quỳ xuống hành lễ ngay lập tức dù có cách xa mười mấy mét vậy.
Nhưng đại thúc cũng có chừng mực, bất ngờ trong chốc lát rồi lập tức cúi đầu nhanh chân bước tới, không để kẻ nào chú ý tới.
Mãi đến khi đi tới chỗ có bình phong che chắn, ông mới quỳ một gối xuống đất hành lễ, “Lão binh Đinh Võ tham kiến tướng quân.”
“Đinh thúc, thúc thấy ta không cần hành lễ.” Hoắc Phong Liệt giơ tay, một trận gió lớn đỡ Đinh thúc đứng dậy.
Đinh thúc hào sảng cười nói: “Tướng quân, tuy rằng ta đã về hưu nhưng vẫn vinh hạnh vì là quân Hoắc gia, hành lễ khi thấy tướng quân là chuyện khiến ta vui nhất, ngày thường không có cơ hội, nằm mơ cũng mơ thấy, hiện tại gặp được ngài nên nhịn không được… Ai dà lão Đinh nói nhiều rồi.”
Người từ Hoắc gia quân có thể an ổn lúc tuổi già về hưu có lẽ đều có suy nghĩ như vậy, Đinh thúc chỉ là một trong số đó thôi.
Nghe tên của đại thúc, lại thấy ông què một chân, Liễu Chẩm Thanh liền nhớ ra ông là ai.
Đinh thúc trước kia là vệ binh thân cận đi theo phụ thân của Hoắc Phong Liệt, sau này vì cứu lão tướng quân mà bị thương, không thể không về hưu, được an bài dưỡng lão ở biệt viện này, nhưng nhìn dáng vẻ oai phong mạnh mẽ này, có khi đưa cho ông một cây đao là ông có thể lao lên chiến trường ra sức bất cứ lúc nào vậy.
Mà Liễu Chẩm Thanh nhận ra ông đương nhiên là vì lần đầu tiên y vào nam đã ở biệt viện kia.
Hoắc Phong Liệt không phải kiểu người có thể hàn huyên với người khác, cho nên dù gặp ai hắn cũng chỉ nói mấy câu cần thiết thôi.
Đinh thúc vấn an xong thì nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, “Vị này chính là…”
Liễu Chẩm Thanh khẽ mỉm cười, dáng vẻ vốn phúc hậu vô hại, giờ cười lên lại càng thêm thuận mắt, “Xin chào Đinh thúc, tại hạ Liễu Tiêu Trúc, là…”
“Liễu?” Sắc mặt Đinh thúc lập tức thay đổi, gần như là trở nên cảnh giác và phòng bị nhìn y.
Liễu Chẩm Thanh lập tức xấu hổ ngậm miệng, được rồi, đây mới là phản ứng mà người Hoắc gia nên có.
“Đinh thúc, y là bằng hữu của ta, lần này đi làm việc cùng ta.” Sắc mặt Hoắc Phong Liệt không có gợn sóng gì: “Đinh thúc mời ngồi.”
Ánh mắt Đinh thúc rõ ràng vẫn do dự đặt trên mặt Liễu Chẩm Thanh hồi lâu, nhưng cuối cùng cốt cách quân nhân vẫn thấm nhuần trong máu, tướng quân nói gì thì tin thế đó.
“Liễu công tử, vừa rồi là lão phu mạo phạm.”
“Không có việc gì, không có việc gì. Đinh thúc mau ngồi.” Liễu Chẩm Thanh vội vàng khách khí nói.
Đinh thúc thấy Liễu Chẩm Thanh có vẻ dễ nói chuyện, thái độ có chút hòa hoãn lại. Ngồi xuống rồi ông thấp giọng nói: “Tướng quân, lúc trước ta nghe nói ngài xuất hiện ở hai thành khác để phá án mà, sao đột nhiên lại tới đây, lại còn dùng ám hiệu dẫn ta ra ngoài nữa?”
“Ta phụng mệnh Hoàng Thượng làm việc, còn lại không cần hỏi nhiều, thúc chỉ cần nhớ kỹ hai việc, thứ nhất là giữ kín hành tung của chúng ta, không được để lộ cho bất cứ kẻ nào, thứ hai, nếu có người truyền tin tới biệt viện thì đưa tới khách điếm bên cạnh.”
Ngữ khí của Hoắc Phong Liệt nghiêm cẩn nghiêm túc, Đinh thúc lập tức hiểu ý, nhận quân lệnh.
“Đinh thúc, chúng ta vừa mới tới đây, không rõ ràng tình hình nơi này lắm, thúc có thể kể chi tiết một chút không?” Liễu Chẩm Thanh mở miệng dò hỏi.
Đinh thúc gật đầu nói: “Không biết tướng quân cùng Liễu công tử muốn nghe chuyện nào? Tình hình nơi này gần đây có chút không yên ổn, không nói đến vấn đề cướp biển thủy tặc thường xuất đầu lộ diện vẫn luôn tồn tại, hải quân cùng quân đội nơi này có mâu thuẫn rất gay gắt.”
“Vậy nói về binh quyền đi.” Liễu Chẩm Thanh lập tức nói.
Đinh thúc tận lực kể những gì mình biết, “Nói về mâu thuẫn nơi này thực ra phải kể từ mười mấy năm trước, năm đó nơi này còn chưa có ba vạn binh mã. Tống gia cũng coi như có nhiều đời là tướng lãnh, nhưng khi đó binh sĩ trên bờ cũng chỉ có vỏn vẹn năm nghìn nhân mã, rất khó để bình ổn vấn đề hải vực, khi đó nạn cướp biển còn nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều, đừng nói đảo nhỏ phụ cận, đến bá tánh sống ven bờ cũng không được yên bình, càng khỏi nói tới giao thương trên biển. Mãi đến khi hoàng đế đi tuần phương nam (nam tuần)…”
Đinh thúc đang nói, tiếng trầm trồ khen ngợi bên ngoài đột nhiên lớn hơn, đánh gãy lời Đinh thúc, như thể người kể chuyện đã kể đoạn nào đó xuất sắc vậy.
Mà đoạn này vừa lúc không khác đoạn Đinh thúc đang kể là bao, Đinh thúc liền ngừng lại.
Chỉ nghe thuyết thư tiên sinh kích động nói: “Khi đó Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, nói là nam tuần, kỳ thật chính là đại gian thần Liễu Chẩm Thanh muốn vào phía nam thị sát ra uy. Các vị, các vị nói xem dụng ý thực sự của tên đó khi vào nam là gì?”
Người xem phía dưới vô cùng phối hợp, có người nói là đả kích cướp biển, có người nói là bài trừ những người không đồng tình với mình, đến cuối có người còn nói là an bài cuộc hành thích. Đại sảnh không khỏi yên tĩnh lại, sau đó tiếng ồn lại bùng nổ.
Đinh thúc nghe đến đó hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy sự phỉ nhổ với gian thần.
Lúc ấy Hoắc Phong Liệt vừa mới tham chiến ở phía bắc, cùng ca ca hắn một tây một bắc nên chưa nghe tin về tình hình nơi này.
Hoắc Phong Liệt ghé mắt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh lặng lẽ ngây người, động tác chọc chân hắn cũng đã dừng lại.
Thuyết thư tiên sinh nói: “Các vị đều là người thông minh, đều nói đến những điểm chí mạng, nhưng đúng là để đả kích cướp biển, an ổn nơi này của chúng ta là giả, lấy quyền mưu tư mới là thật, năm đó ở bến cảng cách nơi này không xa, đã xảy ra một vụ hành thích, thậm chí Hoàng Thượng còn bị thương, nhưng Liễu gian tướng lại chẳng bị làm sao hết. Nếu không phải sau khi Liễu gian tướng chết có người vạch trần thì cũng không thể biết khi ấy hắn ta đã sắp xếp hết thảy mọi chuyện như vậy, không chỉ đe dọa Hoàng Thượng mà còn tiện thể giết một nhóm thường dân vẫn luôn phản đối hắn, còn đẩy hết tội danh lên một Vương gia tạo phản nữa, lấy đó làm lý do để tiếp cục cự tuyệt không cho mấy Vương gia rời khỏi kinh thành, chuyện này đã dẫn tới tam vương loạn chính sau này. Quay lại sự kiện ám sát ở nơi này, sau đó Liễu gian tướng trực tiếp vung bút giao ba vạn (30000) binh mã cho Tống gia để thành lập thủy quân, lý do là thích khách có thể đã cấp kết với hải tặc, cho nên cũng phải loại bỏ cướp biển gây hại.”
Phía dưới có người hỏi: “Hình như đúng là đã có đợt đại thanh tẩy, đã chết rất nhiều cướp biển, dẫn tới một đoạn thời gian sau đó không có cướp biển nào dám bén mảng tới nơi này thì phải.”
Lời này vừa nói ra, lập tức đã bị những người khác phản đối. “Lúc sau cướp biển còn nhiều hơn, căn bản chính là phản tác dụng.”
“Hắn ta vì ích lợi cá nhân mà hoàn toàn không màng tới hậu quả.”
Người kể chuyện cười lạnh nói: “Mọi người cũng không bị chút thủ thuật này qua mắt, thực ra đây chính là Liễu gian tướng thử khiêu khích binh quyền của Hoắc gia, là định nuôi Tống gia thành thế lực dưới tay mình, tránh lão tướng không hữu dụng nên mới chọn Tống thiếu tướng trẻ tuổi nhất lên nắm quyền, cho rằng có thể mượn cớ này để khổng chết ba vạn binh mã, ai ngờ Tống thiếu tướng lại không ưa tên gian thần thích đùa giỡn như hắn. Cho nên mới nói hắn ta làm hết thảy không phải là vì dân chúng chúng ta, mà là vì mưu tư, vì muốn có quyền lực khuynh đảo triều chính, lòng tham của hắn thực sự là đến vùng cực nam của Đại Chu vẫn nhận ra được.”
Mọi người phụ họa, “Loạn thần tặc tử mà!”
“Không hổ là hải vương, thời niên thiếu mà đã có thể vững vàng trước áp lực của gian thần rồi.”
Mà Đinh thúc bên này nghe được đoạn “khiêu khích binh quyền của Hoắc gia” cũng liên tục cười lạnh.
Hoắc Phong Liệt nhíu mày, có chút không muốn nghe tiếp nữa, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy mắt y càng thêm trống rỗng.
Hoắc Phong Liệt không biết nên dỗ y thế nào, chỉ có thể chủ động nhẹ nhàng dùng chân huých một cái, vừa rồi không phải Thanh ca chơi đến là vui sao? Thì hắn liền chủ động phối hợp một chút.
Quả nhiên ngay khi hắn nhẹ nhàng va chạm, ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lập tức lấy lại ánh sáng, kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt cúi đầu uống trà, che giấu vẻ xấu hổ, chỉ là chân vẫn rón rén huých một cái, tựa như muốn cổ vũ đối phương chọc lại mình vậy.
Liễu Chẩm Thanh nơi nào còn có tâm tư nghĩ tới mấy chuyện sốt ruột nữa, cũng không nghe thấy những lời quở trách vũ nhục mình nửa, trong đầu y chỉ thấy vui vẻ hứng khởi thôi.
Chẳng lẽ cuối cùng Nhị Cẩu cũng trưởng thành rồi, biết tản tỉnh y rồi?
Ui đồ quyến rũ này.
Đang lúc Liễu Chẩm Thanh nhấp môi, muốn đáp lại thì nghe thấy người kể chuyện tiếp tục đầy trào phúng: “Khi đó gian thần cùng Tống thiếu tướng cùng ăn cùng ở, cùng nhau trừ cướp biển, Tống thiếu tướng chưa từng cho hắn ta sắc mặt tốt, nghe nói hắn biết được Tống thiếu tướng không kỵ nam nữ còn định tự dâng mình tới cửa, lấy sắc mưu quyền, cuối cùng vẫn bị cự tuyệt. Chính là nói dù Liễu Chẩm Thanh có khuynh quốc khuynh thành thì Tống thiếu tướng của chúng ta cũng không bị dao động!”
Lời này nháy mắt khiến cho mọi người lại thêm một hồi kích động, như thể nhìn thấy được chuyện gì rúng động lắm, sôi nổi cảm thán.
“Tên đại gian thần kia cũng không phải lần đầu làm vậy, quả thực quá nhục nhã.”
“Tuy rằng Tống thiếu tướng của chúng ta ngày thường phóng đãng không kềm chế, hồng nhan lam nhan tri kỷ vô số, nhưng đến thời điểm mấu chốt vẫn là không vì sắc đẹp mà mê muội. Dù Liễu Chẩm Thanh hắn có cởi sạch đứng trước mặt Tống Tinh Mạc, ta dám cá hải vương của chúng ta sẽ không thèm nhìn một cái.”
Lời này thực sự rất vũ nhục người khác.
Miệng Liễu Chẩm Thanh không khỏi hé ra, nhưng khi không biết nói gì liền cảm thấy bàn chân vốn đang nhẹ nhàng đụng y đã dừng lại, Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy hắn xụ mặt, ẩn ẩn có dấu hiệu tức giận, sát khí tỏa ra như hóa thành hình, đến Đinh thúc ngồi gần cũng cảm nhận được. Lông tơ trên người dựng đứng hết cả.
Đang bị sát khí làm bất an thì đột nhiên sát khí rút hết đi.
Đinh thúc nghi hoặc nhìn Hoắc Phong Liệt chằm chằm, liền thấy tướng quân của ông như cứng đờ cả người, cúi đầu xuống, lông mi run run, sắc hồng nhàn nhạt dần lan từ cổ lên trên.
Nhưng không rõ tại sao, lại thấy Liễu công tử hình như thò lại gần thì thầm gì đó với tướng quân.
Đinh thúc thức thời, nhìn về phía bên cạnh, không nghe lén, cũng không nghĩ nhiều về biểu hiện khác thường của tướng quân, hoàn toàn không biết rằng “kẻ vô sỉ” ngồi đối diện không cần dùng chân đùa tướng quân nữa, mà trực tiếp động thủ, đặt ngay gốc đùi Hoắc Phong Liệt.
Sau đó ra vẻ mình chỉ dựa lại gần để nói chuyện thôi, khiến Hoắc Phong Liệt đứng ngồi không yên mà cũng không thể chủ động né tránh.
Có vẻ người có ý xấu là hắn, mà Liễu Chẩm Thanh chỉ là lại gần nói chuyện rồi trong lúc vô ý đã dán sát lại mà thôi.
“Người kia kể bậy.” Liễu Chẩm Thanh nhẹ giọng nói.
“Ừ… ừm, ta biết.” Hoắc Phong Liệt cứng đờ nói.
Liễu Chẩm Thanh cong cong khóe miệng, nhìn vành tai dần đỏ bừng của Hoắc Phong Liệt, tự nhiên có chút xúc động muốn cắn một miếng nhưng không cắn, chỉ dán sát lại hơn thì thầm, để hơi thở phun lên tay hắn, nhìn nó đỏ hơn đến độ kiềm diễm ướt át.
Liễu Chẩm Thanh cười chơi xấu nói: “Tống thiếu tướng đúng là không kỵ nam nữ, chúng ta đúng là đã cùng ăn cùng ở, đúng là hắn không cho ta sắc mặt tốt.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh. Sắc mặt dần dần xanh mét.
Liễu Chẩm Thanh tiếp tục nói: “Nhưng bọn chúng nói ta cởi sạch đứng trước mặt Tống Tinh Mạc thì hắn cũng không thèm nhìn là sai. Ta có cởi rồi đó, lúc ấy hắn còn nhìn chằm chằm nữa kìa.”
Nháy mắt đồng tử Hoắc Phong Liệt co rụt lại, bởi vì lúc nhỏ không có nhiều cơ hội gặp Tống Tinh Mạc nên hắn không có cách nào phân biệt thực hư lời Liễu Chẩm Thanh nói.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, chén trà trong tay Hoắc Phong Liệt vỡ vụn, Đinh thúc giật mình quay đầu, thấy hai người dán sát vào nhau như vậy, lập tức cảm thấy là lạ.
Mặt Hoắc Phong Liệt đã không thể che giấu sự phẫn nộ nữa rồi.
Liễu Chẩm Thanh liếc mắt nhìn chén trà vỡ vụn một cái, khẽ cười nói: “Còn chỉ vào ta nói, khuynh quốc khuynh thành chỗ nào, hắn còn đẹp hơn ta nhiều.”
Lời này vừa nói ra, Hoắc Phong Liệt ngây ngẩn cả người.
Liễu Chẩm Thanh ra vẻ chân thành nói: “Ta nói thật đấy, ca của đệ lúc ấy cũng có mặt, ba chúng ta tắm cùng nhau, hắn một hai bắt ca đệ nói xem ai mới là mỹ nam tử đẹp nhất, ca đệ chỉ ta, hắn tức muốn chết, sau đó còn tìm tẩu tử của đệ chất vấn nữa, đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
Hoắc Phong Liệt ngơ ngác nhớ lại ấn tượng về Tống Tinh Mạc trong trí nhớ, hình như… hình như là nam sinh nữ tướng, đúng là thuộc vào hàng ngũ mỹ nam tử. Tính cách cùng cử chỉ cũng tương đối tuỳ tiện.
Nhìn Hoắc Phong Liệt sửng sốt, Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, cứ cảm thấy mỗi lần bị thế nhân tổn thương, chỉ cần y có Hoắc Phong Liệt ở bên thì sẽ luôn có cách làm bản thân vui vẻ, tuy rằng… đều có được từ việc bắt nạt hắn, nhưng mà Liễu Chẩm Thanh không hề thấy áy náy chút nào.
“Năm đó cùng ăn cùng ở suốt một tháng là để vạch ra kế hoạch đánh cướp biển, sắc mặt hắn không tốt là vì chán ghét những cách làm của ta khi đó. Hắn là huynh đệ tốt nhất của ta cùng ca của đệ khi đó.” Liễu Chẩm Thanh kết luận, cũng coi như để xoa dịu trái tim của Hoắc Phong Liệt.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt hơi hòa hoãn, tuy rằng còn có một bụng nghi vấn, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ ra vẻ bình tĩnh ho hai cái, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cái tay đang để trên đùi mình ra, để Liễu Chẩm Thanh ngồi thẳng trở lại.
“Ừm, ta biết.”
Đinh thúc thấy hai người có vẻ đã nói xong rồi bèn cất tiếng: “Vừa rồi thuyết thư tiên sinh đã nói rồi, hai vị đều nghe được, sự thật cũng không sai biệt lắm, chỉ là sau khi người nọ chết đã lòi ra một đống chuyện, binh quyền nơi này liền có chút khó xử. Rất nhanh, Hoàng Thượng sau khi tự mình chấp chính đã hạ lệnh điều Tống Tinh Mạc đi, binh quyền chuyển sang cho thúc thúc Tống Tĩnh của hắn tiếp quản.”
“Không phải nói quan hệ giữa Tống Tinh Mạc cùng Liễu Chẩm Thanh không tốt sao? Cũng được lòng dân, vì sao lại điều hắn đi?”
Đến cả Nguyên Giác cũng không rõ quan hệ thật của y cùng Tống Tinh Mạc mới đúng, đây là chỗ khiến Liễu Chẩm Thanh khó hiểu nhất.
“Nghe nói là hắn tự ý rời khỏi chức vị, nhất thời sơ sẩy khiến vùng duyên hải bị cướp biển đánh lén, tổn thất thê thảm, đối với tân đế mới tự mình chấp chính mà nói là một hành vi như bôi tro trát trấu lên danh dự của Đại Chu, có người kiện lên trên, Hoàng Thượng liền hạ chỉ trừng phạt, Tống gia không có ai nói đỡ cho hắn, hắn liền bị tiến đi.”
Liễu Chẩm Thanh nghe mà không khỏi kinh ngạc, tuy rằng người nọ có chút hơn thờ ơ, nhưng trách nhiệm vẫn có đủ, tuyệt đối sẽ không sơ sảy như vậy. Chắc hẳn chuyện này còn có ẩn tình gì đó, dù sao khi đó mọi chuyện rối loạn, còn có dư nghiệt của tam vương đang lẩn trốn, hơn nữa hiện tại phản tặc cũng đi từ đây, Liễu Chẩm Thanh không khỏi nghĩ nhiều.
“Sau đó thì sao?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
“Sau đó hắn luyện binh trên quần đảo phía nam rồi thường xuyên dẫn quân tấn công giặc cỏ gần đó, cũng tạo được thanh danh, dân gian lấy danh hiệu cho hắn là hải vương, Hoàng Thượng lại triệu hồi hắn về, chỉ là lần này trở về tiếp quản binh quyền không được thuận lợi, phụ thân hắn đã qua đời, cho nên quan hệ với thúc thúc cũng nhạt nhòa. Dù sao cũng tương đương với đoạt binh quyền, Hoàng Thượng đúng là đã ném cho hắn một nan đề, tuy đề bạt hắn nhưng đề bạt như vậy lại khiến chuyện nhà không thể yên mà.” Đinh thúc nói.
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh đã hiểu, quyền lực đã vào tay lại bị bắt phải nhả ra, chắc chắn Tống Tính đã dám oán trách Hoàng Thượng, nhưng nhất định sẽ không vui vẻ gì với cháu trai. Nhưng Tống Tinh Mạc vốn không quan tâm nhiều thứ, có khi cũng không để bụng.
Chỉ là Nguyên Giác an bài như vậy cứ có chút không đàng hoàng, dụng ý là gì? Chèn ép Tống gia? Châm ngòi nội chiến để tự Tống gia kìm hãm sự phát triển? Hay là vẫn còn thâm ý khác?
Liễu Chẩm Thanh biết quá ít thông tin, không thể đoán được kế sách của Nguyên Giác, y cứ thấy có một cảm giác.
Rằng bọn họ lần theo manh mối đuổi tới địa bàn của Tống Tinh Mạc, không phải là trùng hợp.