Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Chẩm Thanh nhìn tình huống trước mắt, trong lòng đã có quyết định. Hoắc Phong Liệt ở bên cạnh có vẻ cũng hiểu ra gì đó, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù sao Kiều Cận cũng là người Thanh ca đã bảo vệ, cũng coi như người thân duy nhất còn lại trên đời, nếu đến cuối cũng không thể tránh khỏi việc đao kiếm đấu nhau thì hắn sợ Thanh ca sẽ đau lòng.

Mà bên này Kiều Cận chưa bao giờ trải qua tình huống sự việc thay đổi nhanh chóng như vậy, lườm Liễu Kiều nói: “Ngươi ngươi ngươi, tại sao ngươi lại hôn ta!”

Liễu Kiều thật sự có chút mất kiên nhẫn, “Ngươi đưa ra yêu cầu, ta làm theo, sao lại nói mà không giữ lời?!”

Đối với Liễu Kiều mà nói, loại yêu cầu này quá mức đơn giản, chỉ cần hắn có thể giúp chủ nhân bài ưu giải nạn, có thể không cần chĩa mũi kiếm về phía Kiều Cận, thì chút chuyện nhỏ nhặt này hắn hoàn toàn có thể làm được, tuy đúng là hắn không thích thân cận cùng người khác, nhưng đối phương là đứa nhỏ mình đã nuôi lớn, cũng không có gì để chán ghét.

Trên mặt Kiều Cận vẫn ướt sũng nước, đôi mắt vẫn trợn tròn, vẻ bối rối không biết nên làm sao hiện rõ trên khuôn mặt thiếu niên không thể che giấu.

“Bảo ngươi hôn thì ngươi hôn luôn, ngươi có biết ý nghĩa của việc này là gì không?”

Giống như món đồ dù có phải vượt qua núi đao biển lửa cũng khó mà đạt được lại bị đối phương tùy tiện bố thí, nghĩ mà thấy nghẹn khuất, loại cảm giác này rất khó hình dung.

Liễu Kiều cũng không ngốc, đương nhiên biết hôn môi có nghĩa gì, phu thê, tình nhân, xuân phong lâu, đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, vừa rồi chủ nhân còn biểu diễn tại hiện trường nữa kìa.

Hắn cũng rất bất ngờ khi Kiều Cận lại đột nhiên đưa ra yêu cầu lớn mật như vậy, thực ra hắn cũng hiểu Kiều Cận chỉ muốn dùng yêu cầu khó hiểu này để phản kháng mà thôi, cho rằng có thể khiến hắn chùn bước, đúng là xem thường hắn mà, nếu Kiều Cận dám yêu cầu thì hắn cũng dám làm, như vậy thì phải thực hiện lời hứa, nếu không hắn sẽ ra tay đánh cho một trận. Kiểu gì cũng sẽ để tên nhóc thối này biết thế nào là tự bê đá đập chân mình.

Liễu Kiều thản nhiên nói: “Chỉ là chạm một chút mà thôi, cũng không phải lần đầu tiên.”

Liễu Kiều vừa nói vậy, Kiều Cận đã kinh ngạc, toàn thân phát ra cảm giác nguy hiểm, “Không phải lần đầu tiên, còn có ai! Có phải là Liễu Chẩm Thanh không!”

Liễu Chẩm Thanh đang nấp sau thân cây, không làm gì cũng trúng đạn, cảm nhận được áp lực của người nào đó phía sau càng lúc càng nặng nề, lập tức lắc đầu tỏ vẻ không thể có chuyện đó, rõ ràng đã giải thích hết rồi, sao tên biểu đệ hờ này của y vẫn còn muốn làm tình địch với y vậy. Nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng phải kinh ngạc vì đây không phải là lần đầu của Liễu Kiều, không phải bảo là chưa từng rung động trước cô nương nào sao? Chẳng lẽ cũng là tình huống giống hôm nay?

Liền thấy Liễu Kiều mặt vô cảm nói thẳng: “Là ngươi.”

Kiều Cận cứng đờ, có chút không thể tin vào tai mình, “Ta? Ta khi nào?”

“Trước kia khi bị đuổi giết, ngươi bị bệnh, ta đã đút thuốc cho ngươi như vậy.” Liễu Kiều nói.

Kiều Cận ngạc nhiên nhìn Liễu Kiều, “Khi… khi đó ta vẫn còn là một đứa nhỏ, không giống nhau, lần này…”

“Chỗ nào không giống?” Liễu Kiều hỏi. Người vẫn là người kia, chỉ là đã trưởng thành mà thôi. Nhìn vẻ mặt hiện tại của Kiều Cận, Liễu Kiều liền biết bản thân đã đáp trả rất thông minh, xem ra hắn trở lại bên cạnh chủ nhân là đã trở nên thông minh rồi, đã có thể giúp đỡ chủ nhân giải quyết phiền toái một cách vô cùng đơn giản.

Kiều Cận cảm thấy bản thân chỉ còn một xíu nữa thôi là sẽ bị chọc tức đến chết luôn rồi. Nhưng nhóc sói con rất thông minh, rất nhanh đã vô ý tìm ra cách giữ Liễu Kiều ở lại bên mình.

Từ nhỏ đến lớn Kiều Cận gần như không có được cái gì, chỉ có mình Liễu Kiều, hắn tuyệt đối sẽ không nhường lại cho bất kỳ kẻ nào khác, dù có phải giở trò đê tiện thì cũng phải giữ hắn lại bên người.

“Ta giữ lời hứa, lần này ta sẽ nghe theo Liễu Chẩm Thanh, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ mãi mãi nghe lời.”

Nhìn Kiều Cận có vẻ rất khó khuất phục, Liễu Kiều khẽ nhíu mày.

“Trừ phi…” Kiều Cận nhìn Liễu Kiều chằm chằm, tim đập như trống, “Trừ phi ngươi…”

“Khụ khụ khụ.” Đột nhiên một tràng tiếng ho đánh gãy lời Kiều Cận.

Kiều Cận không vui quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đi ra từ đằng sau một thân cây ở xa.

Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nhìn Liễu Kiều, sau đó lại trừng mắt liếc con sói con lòng dạ hiểm độc kia một cái, nếu y không xuất hiện thì không biết Kiều Cận sẽ còn đưa ra yêu cầu quá đáng nào để lừa Liễu Kiều nữa đây, Liễu Kiều vẫn như thể bản thân không hề bị lợi dụng vậy, y không định bán Kiều Kiều cho con sói con này đâu.

Liễu Kiều thấy Liễu Chẩm Thanh lại đây, nói: “Chủ nhân, hắn đồng ý phối hợp rồi.”

Liễu Chẩm Thanh xấu hổ tiến lên vỗ vỗ vai Liễu Kiều nói: “Kiều Kiều à, hắn không chịu phối hợp đi, ta có rất nhiều biện pháp để trị hắn, ngươi không cần đồng ý bất cứ yêu cầu nào của hắn hết.”

Kiều Cận lập tức trừng mắt nhìn lại đây.

Liễu Kiều đương nhiên biết lúc trước Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt vẫn luôn đứng sau cây, hoàn toàn không cảm thấy lúng túng nói: “Chỉ là hôn một cái mà thôi, rất đơn giản.”

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, quả nhiên Liễu Kiều không thèm để ý phương diện này chút nào, chỉ có thể tận tình khuyên bảo: “Kiều Kiều, loại chuyện thân mật như hôn môi này chỉ có thể làm với người yêu lưỡng tình tương duyệt thôi, không phải tùy tiện ai cũng có thể làm. Đặc biệt là người nào đó lại lấy nó ra để trao đổi, không thật lòng chút nào, lại càng không được.”

Liễu Kiều ngẩn người, có chút không rõ vì sao chủ nhân lại thấy chuyện này nghiêm trọng như vậy.

Thấy Liễu Kiều vẫn là một vẻ không hiểu gì, Liễu Chẩm Thanh liền chỉ vào Hoắc Phong Liệt ở bên cạnh, nói: “Ít nhất phải giống chúng ta mới được.”

Mà từ Hoắc Phong Liệt nghe Liễu Chẩm Thanh nói đến người yêu lưỡng tình tương duyệt liền có chút hoảng hốt, giờ bị Liễu Chẩm Thanh chỉ vào thì vẻ mặt khẽ biến.

Thanh ca… chỉ là lấy cớ để dạy bảo Liễu Kiều thôi nhỉ.

Bọn họ đã hôn môi vô số lần, nhưng… người yêu lưỡng tình tương duyệt?

Sợ là không thể thành tài liệu dạy học chính thức nào cho Liễu Kiều.

Ánh mắt Liễu Kiều đảo trên người Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh, tuy rằng cảm thấy không cần thiết, dùng vốn nhỏ để đạt được cái lợi to khiến hắn rất hài lòng, nhưng chủ nhân nói gì thì hắn cứ nghe theo là được, vì vậy gật đầu.

Liễu Chẩm Thanh răn dạy Liễu Kiều xong thì quét mắt liếc Kiều Cận một cái, thấy đối phương có vẻ bất mãn với cách làm của y. Tiến lên cười lạnh nói: “Ngươi đừng có mà bắt nạt hắn không được nhạy bén ở khía cạnh này, tùy tiện chiếm lợi của hắn, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Khi nói tới đây, ngữ khí của Liễu Chẩm Thanh không khỏi mang theo chút lạnh lẽo, tuy Kiều Cận là biểu đệ ruột của y, nhưng Liễu Kiều mới là đệ đệ mà Liễu Chẩm Thanh đã nhận là người nhà, đương nhiên y phải bênh người nhà của mình rồi. Lúc trước Bạch Du đã chịu thiệt rất nhiều vì tình cảm, y không muốn Liễu Kiều cũng phải chịu nỗi khổ này, phải cẩn thận dẫn dắt mới được.

Sắc mặt Kiều Cận trở nên có chút mất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại vẫn rất cố chấp. Hắn chỉ muốn có được Liễu Kiều, dù có phải dùng quỷ kế thì dã tâm này cũng không thể che lấp.

Cho nên năm 14 tuổi, khi hắn phát hiện Liễu Kiều có ý định muốn rời đi liền “phát hiện” ra đám phản tặc kia, Kiều Cận cố ý khiến hai người bị cuốn vào, như vậy Liễu Kiều liền không thể rời đi. Nhưng khi Liễu Kiều phát hiện Kiều Cận hắn có thể tự mình xử lý tốt mọi chuyện thì lại tính đợi hắn đủ 18 tuổi sẽ rời đi. Như thể chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là hắn có thể về túc trực bên linh cữu của Liễu Chẩm Thanh, dù hắn không biết Hoắc Phong Liệt đã an táng Liễu Chẩm Thanh ở đâu đi chăng nữa.

Nhưng sao Kiều Cận có thể cho phép hắn đi chứ, cho nên hắn nói với Liễu Kiều rằng mình muốn tạo phản, muốn sửa lại chính danh cho Liễu Chẩm Thanh. Mọi hứa hẹn chỉ là muốn giữ Liễu Kiều sắp rời đi mà thôi. Bởi vì Kiều Cận biết, chỉ có chuyện liên quan đến Liễu Chẩm Thanh mới có thể khiến Liễu Kiều thỏa hiệp.

Lại không ngờ, Liễu Chẩm Thanh vừa trở lại thì hắn đã không còn chút phần thắng nào.

Sự ỷ lại giống tình thân dần dần biến chất thành tình yêu, Kiều Cận còn chưa kịp nhận rõ tình cảm trong lòng thì Liễu Kiều đã sắp chạy mất, mà một nụ hôn kia cũng khiến Kiều Cận hiểu rõ, đối với một người như Liễu Kiều, trước mặt hắn không có đường khác. Hắn bị bắt phải trưởng thành, bỏ qua quá trình rối rắm giãy giụa, vì không để bản thân hối hận, Kiều Cận chỉ có thể xông thẳng về phía mục tiêu.

Kiều Cận liếc Liễu Kiều một cái thật sâu, quay đầu nói thẳng với Liễu Chẩm Thanh: “Ta không vòng vo với ngươi nữa, ngươi biết ta muốn cái gì, ta nguyện ý phối hợp với các ngươi, nhưng tiền đề là..”

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp ngắt lời: “Tiền đề là ngươi thống nhất với kế hoạch của chúng ta, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì dù là thế cục hiện tại, hay xuất phát từ cảm tình thì ngươi nghĩ bản thân có phần thắng sao? Còn muốn ra điều kiện với ta?”

Ngữ khí của Liễu Chẩm Thanh như thể rất khó tin, khiến Kiều Cận giận muốn giậm chân, nhưng hắn đã hoàn toàn bị bó tay bó chân rồi, bởi vì hắn đúng là không có tư cách đàm phán.

“Tiểu quỷ ngươi vẫn quá non, yên tâm đi, ta không bắt nạt ngươi, nếu vừa rồi đã giao dịch với Liễu Kiều thì ngươi cứ ngoan ngoãn mà thực hiện, cái lợi duy nhất mà ta có thể cho ngươi là không phản đối, không ngăn cản, nhưng ngươi đừng có mà giở thủ đoạn xằng bậy với ta, ta sẽ theo dõi đấy, ngươi hiểu ý ta chứ.”

Ý là ngươi thích Liễu Kiều, muốn theo đuổi thì cứ theo, nhưng cách theo đuổi phải chính đáng, y sẽ không lấy việc công làm việc tư để quấy nhiễu, ngăn cản.

“Ngươi…” Thế này mà còn bảo là không bắt nạt người ta, quả thực là cụ của bắt nạt luôn rồi, bản thân coi như là bán không cho Liễu Chẩm Thanh luôn.

Liễu Chẩm Thanh cười tủm tỉm như hồ ly vỗ vai Kiều Cận nói: “Được rồi, nên nói sang chuyện chính sự thôi.”

Về người trong kinh, về phản tặc, hết thảy mọi chuyện sau màn, đương nhiên Kiều Cận sẽ phải rõ ràng hơn Liễu Kiều.

“Ta cũng không biết rốt cuộc kẻ đứng sau màn ở kinh thành là ai, nhưng ta biết thừa tướng đương triều Giang Vọng cũng có liên quan.” Kiều Cận trực tiếp ném ra một cái tin tức lớn.

“Giang Vọng?” Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt không khỏi nhíu mày, hiển nhiên cũng có chút bất ngờ.

Tuy rằng cái tên này không quá ngoài dự đoán, dù sao từ án gian luận khoa cử, Liễu Chẩm Thanh đã có chút nghi ngờ Giang Vọng, nhưng lúc ấy chỉ nghĩ ông ta tham tiền tài, dù sao trong thiên hạ có gì oan khuất, cho dù hoàng đế bị che mắt thì thừa tướng không thể không phát hiện ra được, cho nên chắc chắn Giang Vọng có vấn đề.

Nhưng dựa vào hiểu biết của của Liễu Chẩm Thanh với phó thừa tướng năm đó, nếu ông ta là phản tặc thì có chút mâu thuẫn, không phải vì ông ta là trung thần, mà là vì đích trưởng nữ nhà ông ta là đương kim hoàng hậu nương nương, tương lai nếu sinh hạ được con trai thì chính là Thái tử, bối cảnh như vậy thì ông ta có điên mới cấu kết với phản tặc.

Kiều Cận nói: “Các ngươi đừng có mà không tin, những người khác ta không chắc, nhưng điểm này thì có thể khẳng định, hơn nữa năm đó chính ông ta đã thuê sát thủ đuổi giết chúng ta, ngươi không biết vì chuyện đó mà Liễu Kiều đã phải chịu bao nhiêu vết thương đâu, có rất nhiều lần bị đẩy vào thế ngàn cân treo sợi tóc, để lại rất nhiều di chứng, hiện tại cứ mưa là toàn thân sẽ đau nhức, không thể nào ngủ được.”

Liễu Kiều không vui đẩy đẩy Kiều Cận, sao lại nhắc đến hắn, vừa ngẩng đầu quả nhiên là thấy Liễu Chẩm Thanh đang lo lắng nhìn mình.

“Chủ nhân, ta không sao, người luyện võ sao có thể không đau không bệnh chứ.” Liễu Kiều thản nhiên nói.

Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi, y biết Liễu Kiều có bản lĩnh, làm trợ thủ đắc lực của mình ắt sẽ trả đũa, chỉ cần lơ là một chút là sẽ có kết cục giống Bạch Du vậy.

“Trở về thì cùng ta tới Y Cốc, để sư phụ điều dưỡng cho ngươi một chút.” Liễu Chẩm Thanh nói.

Liễu Kiều vội xua tay, còn lườm Kiều Cận một cái.

Kiều Cận rất khó chịu, thay Liễu Kiều kể bất bình. “Tóm lại kẻ đứng sau màn trốn rất kỹ, thế lực cũng rất lớn, nhưng chắc chắn bọn chúng muốn sát hại hoàng đế.”

Phần kế hoạch này có liên lụy đến Tây Thục quốc, cho nên Kiều Cận biết khá rõ.

Từ vụ ám sát trong đại điện cày bừa vụ xuân bắt đầu để lộ tung tích của phản tặc chính là kế hoạch của người trong kinh, bọn chúng đang đợi thời cơ, chuẩn bị để Kiều Cận đang khống chế Tây Thục quốc bắt đầu tiến công, khiến Hoắc Phong Liệt dẫn quân đến biên giới Tây Nam, một khi đã khai chiến ở biên giới Tây Nam thì chắc chắn Tây Hằng quốc cũng sẽ chen một chân, như vậy có thể hoàn toàn kiềm chế Hoắc Phong Liệt cùng Hoắc gia quân.

Sau đó lại để đám phản tặc đang trốn trên đảo nhỏ phía biên giới Đông Nam tạo phản, mượn án kiện khoa cử thu nạp sĩ tử tung tin đồn, khiến hoàng đế phải ngự giá thân chinh, rời khỏi kinh thành, đích thân vào nam xử lý phản tặc, như vậy có thể mượn cơ hội này giết vua.

Nhưng không ngờ từ ban đầu hoàng thượng đã để Hoắc Phong Liệt vào nam tra án khoa cử, còn trùng hợp tóm được lũ phản tặc hậu thuẫn, trực tiếp tra được ngọn nguồn của phản tặc, khiến kế hoạch của chúng bị quấy rầy.

Bởi vì tốc độ hành động của nhóm Hoắc Phong Liệt quá nhanh, khiến người trong kinh không kịp phản ứng để thay đổi kế hoạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám phản tặc bị tóm gọn, mất đi đám phản tặc để dụ hoàng đế ra ngoài, lại không biết tiếp theo Hoắc Phong Liệt sẽ ở đâu, rất khó để lập mưu.

Cho nên mới có vụ Tây Thục vương thật giả, khiến hoàng thượng tự mình hạ lệnh để Hoắc Phong Liệt ở lại Tây Thục quốc giải quyết vấn đề. Sau đó chúng sẽ làm gì thì Kiều Cận cũng không rõ lắm, dù sao ý của người trong kinh chắc chắn là giữ Hoắc Phong Liệt ở nơi này ít nhất hai tháng. Chỉ là Kiều Cận không ngờ Hoắc Phong Liệt phối hợp với Liễu Chẩm Thanh lại khó đối phó như vậy, chỉ đành bắt cóc người.

Nghe Kiều Cận nói xong, trong lòng Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt hiểu rõ, kéo dài thời gian đại khái là vì một tháng sau sẽ là Tết Vạn Thọ, bảo đảm khi đó Hoắc Phong Liệt không ở kinh thành. Đến lúc đó hẳn sẽ có vụ ám sát.

Nhưng là có một chuyện Liễu Chẩm Thanh vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái. “Rốt cuộc là vì ai chứ? Bọn chúng cũng đâu có biết sự tồn tại của Nguyên Cận đâu.”

“Cái gì?” Kiều Cận nhíu mày nhìn y.

Liễu Chẩm Thanh phân tích: “Giang sơn loạn lạc, đoạt được ngôi vị hoàng đế này rồi ai ngồi? Hiện rằng tuy Đại Chu cũng có đủ vấn đề tiềm tàng, nhưng xét chỉnh thể thì cũng là quốc thái dân an, Nguyên Giác làm hoàng đế cũng cần cù thương dân, nếu tạo phản đổi vương triều, vậy rõ ràng sẽ gánh bêu danh, không được lòng dân. Trừ phi giết Nguyên Giác rồi con cháu Nguyên thị thuận vị kế thừa, như thế còn có khả năng, nhưng sau tam vương chi loạn, Nguyên thị về cơ bản đều chết hết rồi, còn những người còn ở trong hoàng cung, tiểu hoàng tử lớn nhất còn chưa biết đi đâu.”

Kiều Cận ngẩn người, sau đó nói: “Có phải ngươi đang hoài nghi ta diễn kịch trước mặt ngươi đó chứ.”

Người thông minh đôi khi sẽ nghĩ quá nhiều, Liễu Chẩm Thanh lắc đầu nói: “Không hoài nghi, ta đã nói rồi, thân phận của ngươi có được nói ra cũng sẽ khiến triều thần hoài nghi, hoài nghi ngươi không phải huyết mạch chính thống.”

Kiều Cận hừ một tiếng.

Đột nhiên Hoắc Phong Liệt mở miệng nói: “Còn có một người.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, có chút bất ngờ nhìn Hoắc Phong Liệt.

Thấy Hoắc Phong Liệt nghiêm túc nói: “Còn có một người, huynh quên rồi sao? Nguyên Giác còn một đệ đệ ruột, Cảnh Vương, nếu Nguyên Giác gặp chuyện thì hắn sẽ là người có khả năng lên ngôi nhất.”

Liễu Chẩm Thanh ngẩn một lát mới nhớ ra Cảnh Vương là ai.

Người nọ là con trai út của tiên thái tử, khi tiên thái tử qua đời, hắn vừa mới được sinh ra, vừa sinh ra đã có vận mệnh giống Nguyên Giác, đều là mẹ đẻ khó sinh nên đã chết, cho nên xem như được thái hậu cùng thái tử phi đã tự tay nuôi lớn. Khi tân đế đăng cơ, hắn cũng chỉ mới ba tuổi, từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, hầu như không ra khỏi cung, cho nên sự hiện diện vô cùng mờ nhạt.

Hiện tại hẳn đã mười sáu mười bảy nhỉ, bởi vì sau khi trọng sinh trở lại, y vẫn chưa từng nghe thấy tin tức gì về Cảnh Vương, cho nên Liễu Chẩm Thanh đã quên béng mất, còn tưởng đã sớm chết vì bệnh rồi cơ.

Đến cả Kiều Cận cũng nghi hoặc nói: “Còn có một vương gia nữa sao?”

Hoắc Phong Liệt thuật lại vắn tắt tình huống của Cảnh Vương, nguyên nhân mọi người không biết còn có một vương gia là bởi vì Cảnh Vương không ở kinh thành, lại không có chức quan nào, chỉ du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã vui đùa, cuộc sống hoàn toàn khác với một người thuộc hoàng tộc. Đến Hoắc Phong Liệt cũng đã nhiều năm không gặp Cảnh Vương.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ cũng phải, hẳn tam vương chi loạn đã để lại cho Nguyên Giác bóng ma không nhỏ, hắn tuyệt đối sẽ không trao thực quyền gì cho vương gia, cho dù là đệ đệ duy nhất cũng không được. Sống an nhàn coi như cũng là cách tốt nhất để sống lâu, hơn nữa dựa theo tâm tính của Thái hậu thì có lẽ cũng đã dạy Cảnh Vương như vậy.

Mới đầu, khi Liễu Chẩm Thanh đối mặt với đám phản tặc kia, lo nhất là người chúng muốn ủng hộ là Nguyên Cận, nhưng hiện tại tính lại thì Cảnh Vương này mới là kẻ đáng bị hoài nghi nhất.

Kiều Cận tỏ vẻ khó hiểu, “Sao có thể, những tên phản tặc đó đều là dư đảng của tam vương, sao có thể ủng hộ Cảnh Vương chứ, bọn chúng bị ngốc à?”

“Bọn chúng không ngốc, chỉ là bị lợi dụng thôi, bọn chúng chỉ biết có thể giết Nguyên Giác để báo thù, đâu có để ý thấy chính mình đã thành con dao trong tay kẻ khác.” 

Thái hậu, thái phi có thể liên quan đến những việc này không? Dù sao Cảnh Vương cũng là do hai người đó nuôi lớn mà.

Sau đó Liễu Chẩm Thanh lại hỏi chuyện của Kiều An, dù sao nếu kế hoạch ở đây muốn được thuận lợi thì Kiều Cận cùng Kiều An sẽ phải phối hợp với nhau, mà chuyện này Hoắc Phong Liệt lại có thể cho đáp án, bởi vì trong lúc hắn tức giận đã tra khảo Kiều An có vấn đề nhất rồi.

Trong cơn hoảng sợ, Kiều An đã khai sạch, vừa vặn có thể đối chiếu với Kiều Cận.

Nói đến Kiều An, Kiều Cận liền nói tới hẳn người trong kinh đã hoài nghi hắn, không phải vì thân phận của hắn mà là cảm thấy thời gian hắn làm Tây Thục vương đã để lộ dã tâm bừng bừng, khiến bọn chúng lo lắng, cho nên lần này chưa báo trước đã sắp xếp như vậy rồi.

Không để Kiều Cận trực tiếp tiến công giữ chân Hoắc Phong Liệt lại nữa mà đợi đến khi Kiều An được đưa đến thì sẽ lợi dụng tin đồn Tây Thục vương thật giả để tạo mâu thuẫn, khiến Kiều Cận không còn lựa chọn, chỉ có thể tạm thời phối hợp, đây cũng là lời cảnh cáo của chúng dành cho Kiều Cận.

Mà thân là vương tử chân chính sao Kiều An lại chịu phối hợp, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nhà hắn gặp chuyện, hắn bị lưu lạc bên ngoài rồi được thế lực của người trong kinh phát hiện rồi đưa về nuôi, bọn chúng chỉ nuôi dưỡng Kiều An như Kiều thiếu gia, còn phái người của bản thân tới thay Kiều An làm vương tử trở về làm Tây Thục vương, sau đó sẽ luôn túc trực đợi lệnh làm việc.

Như vậy đã tạo thế cân bằng, vừa có thể dùng sự tồn tại của Kiều An để dập tắt dị tâm của Tây Thục vương giả, khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, cũng có thể lợi dụng Tây Thục vương giả khiến Kiều An biết thân phận của mình lúc nào cũng có thể bị thay thế, quyền quyết định vĩnh viễn thuộc về người trong kinh thành.

Sự bày mưu tính kế khiến Liễu Chẩm Thanh không khỏi bội phục. Nhưng nhớ tới lời Kiều An nói với Hoắc Phong Liệt lúc trước, quả nhiên lòng người khó dò, Kiều An vương tử cũng không muốn bị khống chế hoàn toàn, hắn cũng muốn thoát thân, chỉ là không còn cách nào khác mà thôi.

Sau khi biết rõ ngọn nguồn sự việc, Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói: “Đệ thấy thế nào?”

Thật ra Hoắc Phong Liệt đều sẽ nghe theo Liễu Chẩm Thanh, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã không còn là quyền thần, sẽ không chuyên quyền độc đoán, hiện tại y thích hỏi ý kiến của Hoắc Phong Liệt, dù sao Hoắc Phong Liệt cùng Nguyên Giác vẫn còn tình nghĩa.

“Phải trở về.” Hoắc Phong Liệt đột nhiên mở miệng nói: “Tết Vạn Thọ, sứ giả các nước đều sẽ đến. Nếu có chuyện xảy ra thì chắc chắn sẽ có chiến hỏa.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu, vừa muốn nói cái gì đó đã bị lời trào phúng của Kiều Cận cắt ngang.

Kiều Cận nói: “Nguyên Giác không phải do ngươi dạy ra sao? Liễu Kiều vẫn cứ nói mãi rằng hắn lợi hại hơn ta, hắn gặp tên vương tử bỏ đi kia rồi mà không phát hiện ra điều gì bất thường sao? Nếu dễ dàng bị phản tặc giết như vậy thì hắn không xứng làm hoàng đế, Cảnh Vương kia cũng vậy, không bằng các ngươi phụ tá ta lên ngôi đi.”

Liễu Chẩm Thanh cười, “Có phải ngươi không phục, cảm thấy mình hơn Nguyên Giác không?”

“Vốn dĩ chính là thế, các ngươi ở gần hắn mới thấy hắn giỏi hơn thôi đúng không.” Kiều Cận trợn trắng mắt nói.

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu đáp: “Nếu Nguyên Giác ở chỗ ngươi, hắn sẽ không giúp Tây Thục quốc phát triển đến mức khiến người trong kinh hoài nghi, hơn nữa cũng sẽ không mạo hiểm lẻn vào thành tìm chúng ta, sẽ không ra binh để kéo chân Hoắc Phong Liệt, càng sẽ không dùng con dao hai lưỡi như dư luận để đối phó kẻ khác, ngươi chỉ có bắt cóc là đúng đắn, cũng phải dựa vào võ công cao siêu của Liễu Kiều mới làm được, những cái khác đều sai.”

Kiều Cận trừng mắt lườm Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh cười cười, “Quan trọng nhất chính là, Nguyên Giác không có nhược điểm, sẽ không bị người khác khống chế cảm xúc cùng quyết định, mà ngươi thì có, ngươi xúc động lỗ mãng như vậy, lại còn thích giết chóc, có thể không phá hỏng Tây Thục quốc là giỏi lắm rồi, Đại Chu sao, còn lâu đi.”

Kiều Cận không phục nói: “Ai bảo thế, không phải tổ tiên của chúng ta cũng có một người khuynh tẫn thiên hạ như vậy sao?”

Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đều nhìn Kiều Cận bằng ánh mắt quái dị  như để nói, loại đế vương đó mà cũng có thể đem ra làm ví dụ sao? Đó thuộc vào loại vô tiền khoáng hậu, không thể coi là ví dụ được.

Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ Kiều Cận nói: “Thật ra ngươi tự do trưởng thành được thành như vậy đã giỏi lắm rồi, dù sao ngươi cũng đâu có muốn làm hoàng đế, so sánh làm gì chứ.”

Kiều Cận hừ lạnh một tiếng.

Liễu Chẩm Thanh nói tiếp: “Suy đoán của ngươi cũng không sai, Nguyên Giác không thể không phát giác gì hết, mà ta cảm thấy là Nguyên Giác đang tương kế tựu kế, hắn không rõ người sau màn là ai, cho nên muốn dụ kẻ địch ra để tiêu diệt một thể.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày nói: “Vậy ta không nên trở về? Tiếp tục ở đây diễn kịch?”

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, “Nguyên Giác chưa chắc đã biết toàn bộ kế hoạch của bọn chúng, nhưng chắc chắn Nguyên Giác sẽ nghe được tin về chuyện ở đây, vậy cứ thành thật khai báo, nói đệ xúc động vì tình nên đã nghiêm hình tra tấn Kiều An, đã ép hỏi ra được sự thật, để Nguyên Giác tự quyết định xem nên để ngươi ở lại hay trở về. Còn chuyện về Kiều Cận, đừng nói với Nguyên Giác.”

Tin tức Kiều Cận cung cấp tuy rằng có ích nhưng lại không có bằng chứng cụ thể, cứ tùy tiện báo lại thì chỉ khiến Nguyên Giác nghi kỵ mà thôi.

“Xúc động… vì tình?” Hoắc Phong Liệt giật mình.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Dù sao đến lúc đó trong quân người ta đồn thế nào thì đệ báo lại thế ấy, như vậy có thể tăng tính chân thật.”

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt phức tạp nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, dựa theo tính tình Nguyên Giác thì nếu nghe được tình huống như vậy nói không chừng sau này sẽ tứ hôn cho hắn, Thanh ca không suy xét tới chuyện này sao?

Liễu Chẩm Thanh thấy sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi, lại nghĩ tới việc mình cầu hôn thất bại lúc trước, lập tức có chút không thoải mái, làm sao? Không muốn có tai tiếng với y hả? 

Vậy thì y càng muốn có lời đồn, đồn tới tận tai Nguyên Giác luôn, chẳng khác nào tuyên cáo khắp thiên hạ, xem Nhị Cẩu còn định trốn thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK