Y nhớ lần trước sau khi biết mình có một vị hôn thê, ngày nào Cẩm Lý cũng ở bên tai y nhấn mạnh Hoắc Phong Liệt không có hôn thê, cổ vũ y cứ yên tâm dũng cảm theo đuổi hắn.
Hình như trước kia Nhị Cẩu cũng trưởng thành muộn, mười mấy tuổi đầu rồi mà còn chưa thận cận với tiểu cô nương nào, nhưng giờ đã không phải lúc nguy cơ bốn phía như năm đó nữa rồi, đã 26 tuổi mà còn chưa thành thân, cũng không biết những trưởng bối khác trong Hoắc gia nghĩ thế nào, còn cả người làm đại tẩu kia nữa, chẳng có ai đáng tin cậy hết.
Coi như giúp Nhị Cẩu cơ hội tìm mối duyên đi.
Liễu Chẩm Thanh da mặt dày hợp lý hóa hành vi vô trách nhiệm của mình, nghĩ xong còn rất hài lòng, cảm thấy nghĩa huynh như y cũng coi như đang để ý tới chuyện chung thân đại sự của Nhị Cẩu.
Trước ánh mắt chợt trở nên nóng bỏng của quần chúng, Hạ Lan cùng Tần Dư thấy khuôn mặt lạnh của Hoắc Phong Liệt hình như đã xuất hiện một vết nứt, quả thực rất hiếm thấy, Liễu công tử này đúng là một nhân tài mà.
Nhưng rất nhanh Hoắc Phong Liệt đã nhăn mày lại, người xung quanh không dám nhìn hắn nữa.
Vinh Thế Minh cũng phản ứng lại, từ nãy đến giờ gã vẫn luôn bị Liễu Chẩm Thanh dắt mũi, giờ mới nghĩ lại, người như Hoắc Phong Liệt sao có thể vui khi bị Liễu Chẩm Thanh đeo bám như thế chứ. Gã lập tức nói: “Hoắc tướng quân, xem ra Liễu công tử vô cùng ái mộ ngài, Hoắc tướng quân thật có phúc.”
Ồ? Châm ngòi ly gián, mượn đao giết người?
Liễu Chẩm Thanh cũng biết hành vi của mình có lẽ đã khiến Hoắc Phong Liệt phản cảm, nhưng đường đường là Đại tướng quân, hẳn hắn sẽ không tức giận đến nỗi xuống đây đánh y đâu nhỉ. Ít nhất Nhị Cẩu mà y biết không phải một người bụng dạ hẹp hòi như vậy, cho nên y mới có thể tự tin làm xằng bậy như vậy.
Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nghe một giọng nói trầm thấp truyền đến, “Vinh công tử nên đi rồi.”
Ngữ khí uy nghiêm không cho phoé phản kháng, thật sự là ném thể diện của Vinh Thế Minh sang một bên, châm ngòi không thành còn bị vả mặt, gã đang định thẹn quá hoá giận thì nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Phong Liệt, cứng đờ người ra.
Cặp mắt kia như vì sao sáng nhất trong bầu trời đêm đầy tuyết, tuy chỉ tuỳ ý liếc một cái nhưng như nổi gió lạnh, khiến sâu trong linh hồn gã như bị đông cứng, không rét mà run, không dám nhìn thẳng.
Bị một vị sát thần nhìn chằm chằm không phải chuyện mà một tên công tử tầm thường có thể chịu được. Vinh Thế Minh lập tức sợ hãi run lẩy bẩy, thiếu chút nữa đã quỳ xuống theo bản năng.
Liễu Chẩm Thanh đứng một bên lại có chút ngoài ý muốn, y không thân với Hoắc Phong Liệt trước mặt, trong ký ức của y, đôi mắt ấy trong veo sáng ngời, tràn đầy sự phấn chấn dịu dàng, hiện tại đôi mắt ấy lại bình tĩnh không một gợn sóng, tự mang lệ khí, cảm giác uy hiếp sát phạt bất giác tràn ra ngoài như sự chết chóc. Khi Hoắc Phi Hàn bằng tuổi y bây giờ, dù ở trên chiến trường giống hắn cũng không có ánh mắt như vậy.
So lần trước hôn mê, y càng có thể thấy rõ mắt hắn hơn, điều ấy khiến Liễu Chẩm Thanh sửng sốt mất một lúc lâu, đến khi Vinh Thế Minh chật vật thu mắt về hung hăng trừng y thì y mới hồi thần lại.
Nhìn ánh mắt của Vinh Thế Minh viết rõ “ngươi chờ đó cho ta”, Liễu Chẩm Thanh khẽ cười, bình tĩnh làm tư thế mời gã cút đi.
Cuối cùng, Vinh Thế Minh dẫn theo Khương Tử Nhi xám xịt rời đi, người tới hóng hớt cũng bị Hạ Lan giải tán.
Liễu Chẩm Thanh chắp tay với Hạ Lan, xoay người định cáo từ rời đi nhưng bị ngăn lại.
Hạ Lan bất ngờ nói: “Không phải Liễu công tử muốn vào trong dùng bữa sao? Sao lại muốn đi rồi? Khó khăn lắm mới ngẫu nhiên gặp nhau, cùng nhau vào đi.”
Liễu Chẩm Thanh giật khoé miệng, cảm ơn đã mời, đến y còn không rộng rãi đến thế đâu.
“Ta không quấy rầy các vị đại nhân đâu.”
Hạ Lan cười xấu xa, “Không quấy rầy, ta chân thành mời.”
Y đã sớm nhìn ra tên Hạ Lan này là một kẻ thích hóng hớt không chê lớn chuyện, trước kia ở cạnh Nhị Cẩu lại có một bạn nhỏ nghịch ngợm như thế sao?
Khi ngẩng đầu lên lần nữa đã không còn thấy bóng dáng Hoắc Phong Liệt bên cửa sổ nữa rồi.
“Hạ đại nhân, vừa mới bày trò như vậy, ngài chắc chắn giờ là lúc thích hợp để ta lên đó chứ?” Có khi nào Hạ Lan đang chờ đóng cửa thả chó, vui sướng khi người khác gặp hoạ ấy không.
“Được mà được mà, công tử đã cứu Vân Từ với Vân Khiêm mà, công tử có đắc tội hắn thêm lần nữa cũng không hề gì.” Hạ Lan cười nói: “Huống chi vừa nãy không phải công tử đã khen hắn sao? Làm sao hắn có thể không biết phải trái được chứ!”
Có bản lĩnh thì đừng vừa cười ngoác miệng vừa nói mấy lời lừa người khác này đi.
Một hai lần tình cờ nhìn thoáng qua, biết Nhị Cẩu vẫn sống khỏe mạnh là được rồi, Liễu Chẩm Thanh thực sự cảm thấy mình không nên tiếp xúc nhiều hơn.
Hạ Lan thấy Liễu Chẩm Thanh rõ ràng đang kháng cự thì càng thêm tò mò, dù sao lúc trước biểu hiện của Liễu Chẩm Thanh cũng khác hoàn toàn.
Không được, làm sao hắn có thể buông tha cho chuyện thú vị thế này chứ, gần như là kéo Liễu Chẩm Thanh đi.
Hạ Lan biết võ công, Liễu Chẩm Thanh bị hắn xách đi như xách gà.
Đến khi lấy lại tinh thần thì y đã đứng trước cửa nhã gian rồi. Hạ nhân đi theo thấy chủ tử tới tìm Hoắc tướng quân thì càng không nhúng tay vào.
Bên trong nhã gian trên tầng hai có hai người đang ngồi, người đang dựa vào cửa sổ là Hoắc Phong Liệt, người trẻ tuổi còn lại mặt mày thanh lãnh, ánh mắt săm soi.
Hai người đều không nghi ngờ việc Hạ Lan mang người lên.
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể căng da đầu nói: “Thất lễ rồi, các vị, tại hạ……”
Vốn định nói còn có việc cáo từ trước.
Nhưng giương mắt nhìn lại lại đối diện với hai mắt của Hoắc Phong Liệt, lúc này hắn hắn sâu không thể nhìn thấu được.
Lần trước chỉ vội vàng thoáng qua, không nhìn kỹ, hiện giờ khi y nhìn lại Hoắc Phong Liệt mới cảm thấy khác. Trong lòng xúc động, cái chân lui về phía sau khó mà đi tiếp, cuối cùng vẫn đi vào nhà gian theo Hạ Lan.
“Quấy rầy rồi……”
Hoắc Phong Liệt hơn hai mươi đương nhiên sẽ cao lớn đĩnh bạt anh tuấn hơn Nhị Cẩu hồi thiếu niên, nhưng lại có một luồng hơi thở lạnh lẽo chết chóc. Tính tình thì có vẻ càng thêm trầm mặc ít nói, toàn thân giống cái tên của hắn, là gió lạnh thấu xương, là vực thẳm chiến trận sâu vô tận.
Nghĩ một hồi cũng có thể hiểu được. Đời trước, Hoắc gia cha mẹ mất sớm, tuy vẫn còn những trưởng bối khác nhưng cũng coi như hai huynh đệ phải sống nương tựa vào nhau. Sau khi huynh trưởng chết trận, Hoắc Phong Liệt tuổi còn trẻ không chỉ phải chăm lo cho Hoắc gia, chăm sóc cho góa phụ cô nhi mà còn phải gánh vác đại kỳ của Hoắc gia quân để bảo vệ hoàng đế, bảo vệ Đại Chu.
Y cùng Hoắc Phi Hàn như ném lại cục diện rối rắm cho đứa nhỏ này, thiếu niên vốn nên yên ổn lớn lên thành thiếu niên đẹp trai đệ nhất kinh thành dưới cánh chim che trở của bọn họ lại bị bắt mau chóng trưởng thành.
Không tàn nhẫn, không khiến người khác sợ hãi, lấy sát khí làm lá chắn, thì làm sao có thể có được thành tựu hiển hách và uy danh hiện tại.
Nhưng khi nhìn thấy sự biến hoá như vậy, Liễu Chẩm Thanh vẫn thấy áy náy trong lòng.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Lan chủ động hỏi: “Liễu công tử, thế nào? Có ấn tượng không?”
Biết Hạ Lan đang chỉ người còn lại, Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, tuy rằng không biết nhưng đã nhìn ra thân phận của đối phương rồi, mặt mày thanh tú, không có râu, yết hầu không lộ rõ, là người luyện võ, có thể ở cùng một nhóm với bọn họ, hiển nhiên là người Đông Xưởng.
“Thật sự không nhớ rõ. Y là……” Hạ Lan đang định giới thiệu thì bị Tần Dư khó chịu đánh gãy lời, “Ta tự giới thiệu.”
“Tại hạ Tần Dư, làm việc trong Đông Xưởng, có duyên gặp ngươi vào lần nhưng chưa từng nói chuyện.” Giọng Tần Dư thiên lạnh, nếu là chủ nhân cũ của thân thể này thì hẳn nghe xong sẽ thấy không thoải mái. Nhưng Liễu Chẩm Thanh đã gặp nhiều người, đương nhiên biết tính Tần Dư là như thế chứ không phải đang nhằm vào y, cho nên y đáp lễ.
Tần Dư thấy vẻ bình tĩnh thong dong của Liễu Chẩm Thanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng sự hoài nghi với Liễu Chẩm Thanh cũng không giảm bớt, trực tiếp mở miệng hỏi: “Nếu Liễu công tử không nhớ gì thì tại sao vừa nãy ứng đối với Vinh Thế Minh lại biết rõ chuyện của Hoắc tướng quân đến vậy?”
“Đúng đó, vừa này ta mới chỉ gọi một tiếng Chiến Uyên thôi, tầng hai lại có nhiều cửa sổ như vậy, người thò ra ngoài hóng hớt cũng không ít, trong đám người xung quanh có người từng gặp Chiến Uyên thì cũng thôi đi, tại sao một người đã mất trí nhớ như Liễu công tử chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra ai là Hoắc tướng quân? Tuy có thể đã từng gặp ở sòng bạc Long Hưng nhưng lúc ấy cũng chỉ là cái liếc mắt ngắn ngủi trước lúc hôn mê thôi nhỉ, chẳng lẽ công tử quên tất cả mọi người, chỉ không quên Chiến Uyên? Nếu không thì là liếc mắt một cái là nhớ mãi? Cảm động quá đi.” Hạ Lan cũng hùa theo trêu ghẹo.
Hai người một cười một không, ánh mắt đều sắc bén tìm tòi nghiên cứu.
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe, khóe miệng hơi cong lên, quả nhiên không phải chỉ đơn giản là mời mà, hai người này cảnh giác đấy, mà Hoắc Phong Liệt…… cũng có nghi ngờ nên mới tuỳ ý để họ dò hỏi nhỉ.
“Hai vị thật biết nói đùa, tuy rằng ta bị mất trí nhớ nhưng tiểu đồng tùy thân của ta thì không, cậu ta vô cùng sùng bái Hoắc tướng quân đó, những chuyện này cũng do cậu ta nhắc đi nhắc lại bên tai ta nên ta mới nhớ rõ. Còn liếc mắt một cái là nhận ra, khi đó Hoắc tướng quân cũng như có ân cứu mạng ta, liếc mắt một cái là có thể nhớ rõ ân nhân của mình hẳn cũng không phải việc gì khó nhỉ.”
Cũng không phải vấn đề nghi hoặc to tát gì, rất dễ phản bác lại.
Liễu Chẩm Thanh đoán bọn họ chỉ thấy không thích hợp theo bản năng mà thôi, cho nên khi Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh nói xong thì vẻ mặt hai người kia cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Chỉ là Hoắc Phong Liệt vẫn luôn trầm mặc lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Sao Liễu công tử lại biết được những học sĩ trong Thái Học viện từng nói những lời đó?”
Hạ Lan cùng Tần Dư nghe thấy thì sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc trước đúng là Liễu Chẩm Thanh đã nhắc tới. Lúc ấy bọn họ nghe xong chỉ là cảm thấy Liễu Chẩm Thanh tâng bốc Hoắc Phong Liệt lên trời mà thôi, dù sao họ quen Hoắc Phong Liệt nhiều năm như vậy còn không dám nói mấy lời vô căn cứ như thế.
Hiện tại nghe Hoắc Phong Liệt nói như thế, vậy các học sĩ thật sự từng nói những lời này sao?
Cái đó họ còn không biết, sao Liễu Chẩm Thanh có thể biết được?
Liễu Chẩm Thanh có chút cứng đờ nhìn về phía Hoắc Phong Liệt ngồi bên tay phải, lúc này tuy Hoắc Phong Liệt đang nhìn y, con ngươi đen trắng rõ ràng có vẻ bình tĩnh không gợn sóng, bàn tay thon dài để cạnh chén trà, giống như không quá nghi ngờ, hắn chỉ hỏi một câu để giải đáp chút thắc mắc trong lòng mà thôi, không có nhiều hy vọng với đáp án.
Nội liễm mà…… khắc chế.