Hoắc Phong Liệt xốc màn xuống giường, thắp sáng ngọn nến trong phòng trong, ánh nến sáng lên, không chỉ chiếu sáng hình xăm lá liễu trên người Hoắc Phong Liệt, mà còn khiến những dấu vết để lại trên người Liễu Chẩm Thanh sau khi động tình hiện ra rõ ràng.
“Thanh ca…” Giọng Hoắc Phong Liệt mang theo ý cười, nhìn Liễu Chẩm Thanh lười biếng nằm bò trên giường như đã tinh bì lực tẫn.
Trên người tùy ý đắp một tấm chăn mỏng, chỉ miễn cưỡng che phần dưới eo trên háng.
Bờ vai mượt mà, tấm lưng thon thả xinh đẹp, hõm eo cong cong, còn cả hai chân thẳng tắp ở dưới.
Cho dù đã đụng vào, hôn lên vô số lần, nhưng dưới ánh nến màu cam ấm áp, Hoắc Phong Liệt nhìn mà vẫn đỏ cả mắt.
Càng đừng nói tới giờ đây trên làn da ấy còn có thứ chỉ hắn mới để lại được.
“Thanh ca…” Lần này khi cất tiếng, giọng nói của Hoắc Phong Liệt đã mất đi sự rõ ràng, chỉ để lại tiếng khàn nghẹn.
Liễu Chẩm Thanh mở mắt ra, đôi mắt khép hờ nhìn Hoắc Phong Liệt, trong mắt có chút oán trách, kết quả một đêm ba hiệp này khiến Liễu Chẩm Thanh rất đau lòng, lúc trước đâu có khoa trương như vậy đâu, hình như từ sau khi y có hình xăm, Hoắc Phong Liệt đã có chút mất khống chế ở phương diện này rồi.
Tuy rằng lúc xăm hình, Liễu Chẩm Thanh cũng có chút chờ mong chuyện này, cảm giác rất có tình thú, nhưng hiện tại có vẻ bản thân có chút không chống chọi nổi rồi.
Giọng nói cũng khàn mất, tay chẳng buồn nâng, chỉ biết há mồm.
Hoắc Phong Liệt tiến lên đút nước cho Liễu Chẩm Thanh, đợi Liễu Chẩm Thanh uống xong mới mở miệng: “Thanh ca, còn khát không?”
“Đói.”
Hoắc Phong Liệt cười cười, đặt một nụ hôn lên cánh môi vẫn còn dính nước của Liễu Chẩm Thanh, môi Liễu Chẩm Thanh đã sớm đỏ lên như quả anh đào vì bị sử dụng quá độ, khô ráo lại sưng tấy.
“Ta đi kiếm chút đồ ăn, tiện thể xem mọi người thế nào, Thanh ca chờ ta.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu, xua tay để Hoắc Phong Liệt rời đi.
Khách khứa uống thì sáng tới tối, tình huống thế nào cũng biết, khi Hoắc Phong Liệt đi qua liền thấy Việt Húc Thiển đang chỉ huy hạ nhân đưa Hàn Diệp, Bạch Tố về phòng.
Việt Húc Thiển hơi say vừa quay đầu đã thấy Hoắc Phong Liệt đứng bên ngoài, cười nói: “Sao bỏ được mà ra ngoài này vậy?”
“Kiếm đồ ăn cho Thanh ca.” Hoắc Phong Liệt nói: “Những người khác đâu?”
“Hai đứa nhỏ uống chút rượu rồi bị tẩu tử đón đi rồi, còn những người khác ấy à.” Việt Húc Thiển vuốt cằm, vẻ mặt khó tả. “Của nhà ai thì đón về nhà ấy rồi. Nhưng hẳn mọi người đều say không nhẹ, mấy người đều say bí tỉ.”
Hoắc Phong Liệt cũng không thèm để ý, “Ngươi không uống say.”
Việt Húc Thiển nhướng mày, vẻ mặt khôn khéo, “Ta cũng không biết võ công, say rượu đau đầu lắm, giả vờ một chút như thể ta đã uống say thôi. Đúng rồi, ta nghe quản gia nói, trong phòng bếp có cháo gạo kê chuẩn bị sẵn cho nhóm ma men đấy.”
Hoắc Phong Liệt nghe xong thì xoay người đi về nhà bếp, buổi tối không nên ăn quá nhiều, ăn chút cháo gạo kê cũng rất thích hợp.
Nhưng vừa vào phòng bếp đã gặp được Dịch Xuyên.
Dịch Xuyên dựa vào ván cửa ngủ gà ngủ gật, trên gò má màu đồng cổ cũng hồng hồng, hiển nhiên cũng đã quá chén rồi.
Hoắc Phong Liệt vừa mới tới gần, Dịch Xuyên đã tỉnh.
Hoắc Phong Liệt hỏi: “Tới lấy cháo?”
Trong phòng bếp có hạ nhân bận rộn sắp xếp hộp đồ ăn.
Dịch Xuyên gật đầu, không tỉnh táo lắm, ngữ khí rất khó chịu: “Dạ dày Tống Tinh Mạc không tốt, buổi tối chỉ lo uống rượu, không chịu ăn gì.”
Dịch Xuyên buồn bực, dù lúc trước là Tống Tinh Mạc chắn rượu cho hắn, cứ lo hắn quá chén, nói hắn uống nhiều sẽ đánh ngươi, nhưng hắn có thế đâu. Còn Tống Tinh Mạc lại tự uống đến bất tỉnh nhân sự, còn đòi hắn phải chăm sóc, phiền chết đi được, thực sự muốn ném y xuống biển, cho y tự sinh tự diệt đi.
Dịch Xuyên chỉ đơn giản nói mấy câu, nhận hộp cơm hạ nhân đưa rồi rời đi.
Trở lại phòng của Tống Tinh Mạc, vừa mới đẩy cửa đã nghe tiếng Tống Tinh Mạc say rượu nổi điên, Tống Tinh Mạc cứ uống say là lại làm trò hề, hắn đã thấy vô số lần rồi, có thể nói là đã hoàn toàn hiểu rõ bản tính của Tống Tinh Mạc rồi.
Trong miệng hừ không đứng đắn tiểu khúc điều, một bên tìm rượu, một bên cười đùa.
“Tri Vãn cô nương đâu rồi? Mang rượu tới cho gia nào.”
“Sao ta không nhớ tên của làn điệu này này nhỉ, ta muốn nghe Thủy Cúc cô nương xướng khúc, mau gọi Thủy Khúc cô nương tới đi.”
“Thư Vân công tử, tối nay có rảnh không?”
“Đúng rồi, Hề Nhiễm… ha ha ha, hôm nay Liễu Chẩm Thanh thành thân đấy, ai bảo năm đó cô không chọn ta, nếu chọn ta thì biết đâu đã…”
Chỉ nghe phịch một tiếng rồi thôi, chỉ là Tống Tinh Mạc đã say ngoắc cần câu rồi, cho nên không hề nhận ra bên cạnh mình có sát khí đằng đằng, cứ vui vẻ trò chuyện với không khí, phát huy nhuần nhuyễn cái danh phong lưu của hải vương.
Ngay khi Dịch Xuyên đặt hộp cơm trong tay lên bàn, đáy hộp đã nứt cả rồi, Dịch Xuyên tức giận nhìn Tống Tinh Mạc, hừ lạnh một tiếng.
Nghĩ thầm đúng là nên ném y xuống biển, để y tự bơi về tìm tình nhân của y đi.
Tuy Tống Tinh Mạc không còn tỉnh táo nhưng rất nhanh cũng phát hiện có một người đang đứng cạnh, lảo đảo đi tới.
“Ấy, sao lại có một người đứng ở đây… tới tìm ta sao? Tiểu mỹ nam?” Nói xong Tống Tinh Mạc liền duỗi tay qua muốn sờ mặt Dịch Xuyên, kết quả đương nhiên là chọc giận Dịch Xuyên, Dịch Xuyên trực tiếp ra tay bẻ tay Tống Tinh Mạc lại, nhưng nhận ra cái tay kia là cái tay từng bị phế, tuy đã được trị khỏi, nhưng phản xạ có điều kiện được luyện nhiều năm vẫn khiến hắn không dùng quá nhiều sức với bên tay này.
Mà Tống Tinh Mạc này là một tên công tử phong hoa, am hiểu nhất là các chiêu đùa giỡn tán tỉnh người khác. Cho nên y lập tức đổi tư thế nhào vào lồng ngực của đối phương, hai tay lần ra sau như bản năng.
Dịch Xuyên lập tức xù lông như hổ bị sờ mông.
“Độ cong này, quá hoàn mỹ rồi, sao lại hoàn mỹ đến vậy chứ, quả thực là hoàn mỹ như Dịch Xuyên vậy.” Tống Tinh Mạc bày ra vẻ mặt ngạc nhiên rồi tán thưởng.
Cái tay đã giơ cao của Dịch Xuyên cũng vì nghe vậy mà không biết là nên thu lại hay tiếp tục tính sổ với con ma men này.
Nhưng giây tiếp theo, Dịch Xuyên bị nhéo cũng đen mặt lại, trực tiếp ra tay, nhưng dù Tống Tinh Mạc có uống say thì cũng không phải người dễ đối phó.
Sau vài chiêu, Dịch Xuyên đã tạm thời bị áp chế, lập tức bị Tống Tinh Mạc áp sau lưng ấn lên mặt bàn.
“Tính tình này cũng giống hệt Dịch Xuyên, rất táo bạo.”
“Ngươi con mẹ nó, cút ngay cho ông, Tống Tinh Mạc!”
“Không được, không được, nếu đã không ôm được Dịch Xuyên, thì không bằng ôm ngươi vậy.” Tống Tinh Mạc tiến đến nói bên tai Dịch Xuyên.
Cả người Dịch Xuyên cứng đờ, tức khắc lạnh lùng quay lại nhìn về phía Tống Tinh Mạc “Ngươi muốn chết!”
Quả nhiên loại khốn nạn vô liêm sỉ này với ai cũng làm được!
Nhưng trước khi Dịch Xuyên ra tay, Tống Tinh Mạc liền buông hắn ra, cười hì hì nói: “Nói giỡn thôi, tính tình giống Dịch Xuyên nên mới muốn trêu ngươi chút thôi. Sao… ta có thể ôm những người khác được nữa.”
Dịch Xuyên sửng sốt, liền thấy Tống Tinh Mạc đột nhiên suy sút ngồi sụp xuống sàn, lẩm bẩm: “Dịch Xuyên… Dịch Xuyên đâu, đi đâu rồi? Ta muốn tìm hắn… mới không để ý một chút thì chắc chắn tên nhóc kia lại muốn chạy trốn cùng nữ nhân khác.”
Sắc mặt Dịch Xuyên thay đổi mấy hồi, “Nói bậy gì đó, ta không có giống ngươi!” Nói xong hắn đè cơn giận xuống, đá đá y nói: “Này, dậy đi, ăn cháo.”
“Sẽ chạy, nhưng chuyện thành thân sinh con cũng không đến lượt ta.” Tống Tinh Mạc lẩm bẩm nói nhỏ.
Dịch Xuyên nhíu mày, “Ta, ta sẽ không.”
Có vẻ Tống Tinh Mạc sắp ghé vào bàn ngủ mất rồi, “Sẽ, hôm nay khi xem bái đường, ta thấy trong mắt hắn đầy hâm mộ, nếu… ta là nữ tử… phải chăng sẽ…”
Tống Tinh Mạc không nói tiếp, diện mạo y vốn có chút nam nữ khó phân, tuy rằng cũng không kiêng kỵ chuyện đó, còn vẫn luôn nói giỡn, nhưng y sẽ không nói muốn làm nữ nhân, y vẫn còn giữ phần kiêu ngạo này, cho nên khi y nói những lời này, Dịch Xuyên cũng ngây ngẩn cả người.
Suy nghĩ trong đầu Dịch Xuyên như gặp phải đường cùng, trực tiếp túm lấy cổ áo Tống Tinh Mạc xách lên, nổi giận: “Ngươi đang nói cái gì vậy! Đây là lời mà Tống Tinh Mạc ngươi nên nói sao?”
Tuy rằng Dịch Xuyên từng nghĩ nếu Tống Tinh Mạc là nữ tử thì bản thân chắc chắn sẽ cưới y, bởi vì hắn từng vừa gặp đã yêu Tống Tinh Mạc giả nữ, nhưng mà hắn còn bội phục Tống Tinh Mạc thân là nam tử mà lại rất có trách nhiệm, có đủ dũng khí, vì hỗ trợ bằng hữu mà không tiếc cả mạng sống, còn có thể bảo vệ vững thủy vực một phương.
Tống Tinh Mạc với hắn mà nói vừa là thầy vừa là bạn, cũng…
“Tống Tinh Mạc, trong ngươi có thực sự thích ta hay không.” Dịch Xuyên nhìn mặt Tống Tinh Mạc, đột nhiên hoảng hốt mở miệng nói, nói xong còn không quên bổ sung: “Là tình cảm không giống những người khác ấy.”
Tống Tinh Mạc bị cổ áo siết cho suýt thì tắt thở, nhưng lại khiến y có chút tỉnh táo lại, nhìn thấy rõ người trước mặt.
“Dịch Xuyên?”
Nhưng vẫn chưa đủ tỉnh táo.
Cho nên khi Tống Tinh Mạc thấy Dịch Xuyên đột nhiên sáng hai mắt, hung ác nghiêm túc hỏi mình, lại còn hỏi vấn đề này nữa.
Y cảm thấy chắc chắn bản thân đang nằm mơ rồi, dù sao cũng không phải lần đầu mơ thấy Dịch Xuyên.
Mà mỗi lần mơ thấy, khi Tống Tinh Mạc tỉnh lại vẫn không chiếm được, sao sẽ buông tha hắn trong mơ chứ.
Tống Tinh Mạc trực tiếp trở tay kéo Dịch Xuyên qua, dán một nụ hôn. Dịch Xuyên muốn tránh, lại không thể tránh thoát, lọt vào tầm mắt hắn là ánh mắt cực kỳ mãnh liệt của Tống Tinh Mạc, hắn giật mình, Tống Tinh Mạc bình thường vẫn luôn cà lơ phất phơ, mười câu nói ra thì có đến chín câu là lời không đứng đắn, đây là vẻ mặt mà Tống Tinh Mạc chưa từng lộ ra trước mắt Dịch Xuyên, Dịch Xuyên lập tức bị một thế lực vô hình áp chế.
Đợi đến khi sắp không thở nổi nữa, Tống Tinh Mạc mới cho Dịch Xuyên chút không gian để hít thở.
“Dịch Xuyên, ngươi là của ta… Ta… ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, rốt cuộc ta thích ngươi đến nhường nào.”
Dịch Xuyên không quen thuộc với chuyện thân mật, đang hoảng hốt thì nghe được lời này mặt đỏ lên, cực kỳ quẫn bách.
Ngay sau đó, cái bàn phát ra một tiếng rắc, phải chịu đựng sức nặng của cả hai người, hộp đồ ăn trên mặt bàn cũng bị hất đổ.
Tống Tinh Mạc thật sự xuống tay, Dịch Xuyên vẫn hoảng loạn giãy giụa, nhưng nhưng đã mất hết năng lực phản kháng vậy, dần dần bị ép phải thuận theo.
Vốn là cắn răng chuẩn bị chịu đựng hết thảy, lại phát hiện không có gì hết, hiểu ra dù Tống Tinh Mạc đã say đến mất hết thần trí tưởng là đang mơ thì vẫn cố kỵ bóng ma tâm lý của hắn, không dám thực sự tiến đến bước cuối cùng.
Nhưng những chiêu khác của Tống Tinh Mạc vẫn rất lợi hại, cuối cùng, trước mắt Dịch Xuyên chỉ còn hình ảnh không ngừng đong đưa mà thôi.
Đó là đuôi tóc đỏ rực hơi quăn cùng bông tai pha lê trong suốt, còn có khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ.
Còn có giọng nói không ngừng khẽ rên rỉ gọi tên hắn, cùng những lời ngon ngọt khiến tai người nghe nóng ran.
Bên kia, Hoắc Phong Liệt xách theo hộp đồ ăn, đang định phi thân trở về lại nghe thấy tiếng đánh nhau.
Hơi vòng một chút, đi xem xét tình huống, liền nhìn thấy Kiều Cận bị Liễu Kiều đánh một chưởng va vào đại thụ, Kiều Cận đưa tay lau máu rỉ bên khóe miệng, lao về phía Liễu Kiều như một con báo con hung ác.
“Ta chính là thích ngươi đấy, ta chính là muốn hôn ngươi, ta chính là muốn ngủ với ngươi, ta còn muốn ngươi gả cho ta, làm vương hậu của ta!”