Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vinh Thế Minh hoảng hồn, nhìn mũi tên nhọn hoắt lao tới, gan có to hơn nữa thì cũng phải bỏ trốn theo bản năng.

Lần này quả táo trên cánh tay đã rơi xuống.

Mũi tên cũng đâm vào vị trí tay gã vừa rời khỏi, tuy rằng không trúng nơi yếu hại nhưng vẫn cắt qua quần áo, dính chút máu.

Nếu không phải gã trốn đi thì giờ tay gã đã bị mũi tên xuyên qua rồi. Sắc mặt Vinh Thế Minh vô cùng xấu, gã đỡ cánh tay, cả người không kiềm được mà run rẩy. Đây là lần đầu tiên gã bị mũi tên làm bị thương.

Người chung quanh không khỏi kinh hãi hô ra tiếng, đến trưởng công chúa cũng đứng lên, lớn tiếng gọi đại phu tới băng bó sau đó lập tức truy trác thủ lĩnh thị vệ.

Thủ lĩnh thị vệ cũng ấm ức, quỳ xuống hô: “Điện hạ, oan cho nô tài, vừa rồi là Liễu công tử bảo Hoắc tướng quân nhìn nô tài, nô tài bị quấy nhiễu nên mới phạm sai lầm, nô tài…”

Vinh Thế Minh được đỡ đi tới, nghe vậy thì sắc mặt đang tái nhợt bỗng đỏ bừng vì tức giận, gã định xông về phía Liễu Chẩm Thanh nhưng khi đảo mắt nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đứng cạnh y thì cơ thể lại cứng còng.

“Liễu công tử, giải thích đi!” Trưởng công chúa cả giận nói.

Liễu Chẩm Thanh bày ra vẻ mặt vô tội: “Ta chỉ muốn Hoắc tướng quân nhìn cách thị vệ bắn tên thôi, khoảng cách gần như vậy, lực đạo không lớn, còn rất chuẩn, nhất định là có chỗ đáng để tham khảo, cho nên mới nhờ Hoắc tướng quân nhìn một cái.”

Hoắc Phong Liệt trực tiếp tiếp lời: “Đã nhìn, không có gì đáng để tham khảo.”

Lời này rất đáng giận, trưởng công chúa cùng Vinh Thế Minh đều bắt đầu thở hổn hển.

Bạch Tố trào phúng: “Sợ thua cũng không thể tìm cái cớ vớ vẩn như vậy chứ, nếu tài bắn cung của bên các ngươi không tiện để mọi người nhìn thì mọi người đừng tụ lại xem nữa, chẳng lẽ ánh mắt của Hoắc tướng quân còn có thể mang theo nội lực để khiến ngươi bị thương sao?”

“Nếu các ngươi cảm thấy không công bằng thì lát nữa cũng phái người nhìn chằm chằm vào Hoắc tướng quân đi? Ta không ngại.”

Liễu Chẩm Thanh ra vẻ mình là một bông hoa trắng yếu thế bị uất ức, khiến trưởng công chúa không có cách nào tiếp tục truy cứu, chỉ có thể chịu thua.

“Được, bổn cung cũng muốn nhìn xem Hoắc tướng quân cùng Liễu công tử có thể hoàn thành được mấy cái!”

Liễu Chẩm Thanh hành lễ với Hoắc Phong Liệt, sau đó bị hai huynh đệ vây quanh kéo tới cạnh gốc cây, hai người ríu rít dặn dò không thôi, nói đến cùng thì vẫn cảm thấy Liễu Chẩm Thanh nhất định sẽ hoảng sợ, nhưng giờ chỉ cần kiên trì chịu hai lần bắn tên là được, áp lực đã được giảm bớt rất nhiều.

Hạ nhân bên cạnh định giúp y đặt táo lên người, Liễu Chẩm Thanh chọn chỗ đứng rồi điều chỉnh tư thế, lăn lội không yên, đúng là không thể yên tâm, rất không đáng tin.

“Xem ra Liễu công tử vẫn sợ, nhưng ta tin ông trời đứng về phía y, nếu không vừa rồi đã không may mắn như vậy.” Bạch Tố đứng cạnh Hoắc Phong Liệt cười nói.

“May mắn?” Hoắc Phong Liệt vừa lẩm bẩm vừa ước lượng cây cung trong tay.

“Thế mà còn chưa đủ may mắn ư? Ta vốn còn cho rằng ngươi có thể doạ cho Vinh Thế Minh sợ, không ngờ  người bị quấy nhiễu trước lại là tên thị vệ kia, sao ta không nghĩ ra nhỉ, nếu không phải Liễu công tử không yên tâm muốn ngươi học tập tên thị vệ kia thì cũng không có chuyện trùng hợp như vậy đâu.” Bạch Tố cười khẽ lắc đầu.

Hoắc Phong Liệt không trả lời, đột nhiên kéo cung cài tên, tiếng dây cùng căng ra đánh thẳng vào trí óc mọi người, mũi tên loé ánh sáng lạnh, nhắm thẳng vào Liễu Chẩm Thanh mãi mới đứng xong.

Khoé mắt Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy vậy thì còn định nói một câu “chưa chuẩn bị xong” theo bản năng, nhưng lại cảm nhận được không khí khác thường.

Trong nháy mắt khí thế nọ đã khiến hai huynh đệ bám riết cạnh Liễu Chẩm Thanh không chịu đi kia vội lùi ra sau, hít hà một hơi, người chung quanh cũng không khỏi giữ yên lặng.

Khi Hoắc Phong Liệt cầm vũ khí đáng sợ thế nào hoàn toàn không phải là cảnh Liễu Chẩm Thanh có thể chịu được.

Hắn là chiến thần thống lĩnh đại quân trăm vạn lính, là cao thủ có võ công sâu không lường được, dưới lưỡi đao của hắn là vô số mạng người, sát khí được hình thành trong đao quang kiếm ảnh không thể thu liễm được. Người đã thân kinh bách chiến cũng phải kiêng kị, huống chi là một công tử đã quen ăn sung mặc sướng trong kinh thành.

Khán giả đều không khỏi tránh đi huống chi là người bị mũi tên nhắm vào, có người không nhịn được mà đoán có khi giây tiếp theo Liễu Chẩm Thanh sẽ hối hận phát khóc ấy chứ.

“Hoắc…… Hoắc tướng quân, táo còn chưa được đặt lên đâu.” Liễu Chẩm Thanh tiếp tục diễn tròn vai nói năng run rẩy của mình.

Cách nhau 10m, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ biết tư thế của Hoắc Phong Liệt không thay đổi.

“Thích ứng trước.” Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Phong Liệt theo gió truyền đến.

Khoé miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy.

Táo được đặt đúng vị trí, trong nháy mắt hạ nhân rời đi, Liễu Chẩm Thanh còn chưa kịp nói được thì đã nghe một tiếng “vụt”, nhanh như chớp, quả táo trên đầu đã theo tiếng vỡ vụn, mũi tên cũng cắm vào phần thân cây phía trên đầu Liễu Chẩm Thanh.

Người chung quanh lập tức kinh hô. Vinh Thế Minh đứng bật dậy, hung ác nhìn một màn này.

Liễu Chẩm Thanh cứng đờ người, ánh mắt có chút bất mãn nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, không phải tên nhóc này cố ý đấy chứ, nhưng y thấy mũi tên giật giật, ánh mắt nhìn thẳng vào Liễu Chẩm Thanh, một khắc ấy, như thể không phải nhắm thẳng vào quả táo mà là bản thân Liễu Chẩm Thanh.

Dáng vẻ Liễu Chẩm Thanh kệch cỡm, cười khổ: “Doạ… doạ ta sợ muốn chết, Hoắc tướng quân, phiền ngươi báo cho ta một trước kia ra tay có được không?”

“Bất ngờ sẽ có hiệu quả tốt hơn, vừa rồi Liễu công tử cũng đã phối hợp thoả đáng.” Hoắc Phong Liệt nhàn nhạt nói.

Liễu Chẩm Thanh thật sự rất muốn lớn tiếng mắng Nhị Cẩu, đã lường trước hắn có thể sẽ cố ý làm vậy mà. Nói thì nghe có đạo lý đấy, nhưng một khi đã bắt đầu thì mũi tên thứ hai thứ ba phải làm sao đây? Nếu là người nhát gan thì không phải sẽ bị doạ cho sợ chết khiếp sao, lúc nào cũng lo không kịp đề phòng cung tên bắn tới.

Sau đó mũi tên thứ hai cũng được bắn ra lúc mọi người không ngờ tới, quả táo thứ hai rơi xuống đất.

Cứ đơn giản như vậy mà… hoà nhau.

Sau khi những người khác quen thì cũng dám cất tiếng trầm trồ khen ngợi.

Hai người Liễu gia vui vẻ đến độ múa may tay chân trên khán đài, ngụm khí nghẹn trong cổ họng cuối cùng cũng được hô ra ngoài.

Mà lúc này sắc mặt Vinh Thế Minh đã đen xì, gã không ngờ Liễu Chẩm Thanh thực sự không hề cử động, nhưng gã cũng không cảm thấy Liễu Chẩm Thanh lớn mật mà chỉ cảm thấy chiêu kia của Hoắc Phong Liệt có hiệu quả. Bởi vì nhìn vẻ mặt hiện tại của Liễu Chẩm Thanh có thể thấy y đã bị doạ cho đơ người ra rồi.

Đáng chết, nhỡ mà mũi tên thứ ba cũng bắn trúng thì gã sẽ thua, gã đường đường là biểu đệ của trưởng công chúa sao lại phải chịu hình phạt đầy vũ nhục đó chứ, tuyệt đối không được.

Thấy Hoắc Phong Liệt lại kéo căng dây cung, sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào.

“Hoắc tướng quân, ngươi thật sự muốn giúp người Liễu gia.” Vinh Thế Minh hoàn toàn luống cuống, vội vã lên tiếng ngăn cản. Như thể có ý giãy chết mà kích thích Hoắc Phong Liệt.

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt quét về phía Vinh Thế Minh, không có vẻ gì là bị lời nói của gã làm dao động, đồng tử Vinh Thế Minh run lên, lập tức quay sang nhìn trưởng công chúa, cầu cứu biểu tỉ của mình.

“Hoắc tướng quân, đã hoà rồi, mũi tên thứ ba có còn cần thiết nữa không?” Trưởng công chúa đã không rảnh lo cái khác, uy hiếp trắng trợn: “Xem ra Hoắc tướng quân rất không thích biểu đệ của bổn cung.”

Phải biết khoan dung độ lượng, nếu hiểu đạo làm người thì lúc này hẳn nên lui một bước.

Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nói thẳng: “Đúng là không thích.”

Trưởng công chúa nín thở, chợt phản ứng lại, lúc trước Vinh Thế Minh đã chọc giận Hoắc Phong Liệt, cơn giận của Hoắc Phong Liệt còn chưa hết.

Trưởng công chúa chỉ có thể đưa mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh ở phía xa, đang định mở miệng thì Hoắc Phong Liệt đã ngắt lời: “Nói với y cũng vô dụng, công chúa điện hạ vẫn nên ngồi yên xem tỉ thí đi.”

Nói xong, giơ tay bắn mũi tên cuối cùng.

Bạch Tố biết, Hoắc Phong Liệt như vậy là không để lại cơ hội nào cho đối phương, hơn nữa cũng là chuyển hết oán hận với người Liễu gia lên người hắn, là Hoắc Phong Liệt hắn muốn Vinh Thế Minh chịu phạt, không liên quan đến Liễu Chẩm Thanh.

Nhưng khi họ đang chắc thắng thì Liễu Chẩm Thanh ở chỗ xa có vẻ cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, ngay khi tên rời cung, y thấp giọng a một tiếng, thân thể run lên.

Quả táo trên cánh tay đong đưa chực rơi xuống, động tác của Liễu Chẩm Thanh cũng trở nên hoảng loạn, định nâng tay ổn định quả táo. Mà làm vậy rất nguy hiểm bởi vì Hoắc Phong Liệt đã nhắm chuẩn rồi, y cử động như vậy, quỹ đạo của mũi tên lại không đổi, không chỉ không bắn trúng quả táo mà còn sẽ bắn trúng cánh tay của Liễu Chẩm Thanh.

Bạch Tố nhìn mà hít hà một hơi.

Mọi người cũng đều ai thán Liễu Chẩm Thanh không biết cố gắng, thậm chí không dám nhìn cảnh Liễu Chẩm Thanh sắp bị mũi tên bắn trúng.

Mà trưởng công chúa cùng Vinh Thế Minh thấy vậy thì đương nhiên cũng mừng thầm.

Chỉ là ở đây không ai đủ nhanh mắt để theo kịp động tác của Hoắc Phong Liệt, đương nhiên không biết rằng ngay khi Liễu Chẩm Thanh cử động thì tại khoảnh khắc ngàn cây treo sợi tóc ấy, ngay khi phần đuôi của mũi tên sắp rời khỏi tay cầm cung, Hoắc Phong Liệt đã nhướng mày kiếm, ngón tay khẽ hất một cái vào phần lông vũ, thay đổi quỹ đạo của mũi tên sắp rời cung.

Viu một tiếng, mũi tên vững vàng xuyên qua quả táo, ghim vào thân cây.

Mọi người đều không dám tin nhìn vị trí mũi tên cao hơn dự đoán.

Chẳng lẽ Hoắc tướng quân cũng sơ suất, sai lầm gặp sai lầm, vừa hay… vừa hay bắn trúng?

Đây là kiểu trung hợp gì vậy!

Mọi người kinh ngạc gọi đó là kỳ tích, trưởng công chúa cùng Vinh Thế Minh lúc nào đã méo mặt, lửa giận đùng đùng.

Mà tuy Liễu Chẩm Thanh cũng ngớ người nhưng lại giành phần ngã ra đất trước, tỏ vẻ chật vật rũ đầu, có vẻ đã bị doạ sợ.

Bạch Tố nhíu mày nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói: “Thế mà cũng đuổi kịp, không làm người ta bị thương chứ.”

“Không.” Lúc này Hoắc Phong Liệt đã xoay người đi, buông cung tên ra, có vẻ không quá quan tâm tình huống của người ở xa kia, thái độ coi thường như vậy có vẻ có chút thất thần, còn đâu vẻ chuyên chú nhắm chuẩn vào người nọ lúc nãy nữa.

Bạch Tố khó hiểu nhướng mày, sao cứ có cảm giác đột nhiên Hoắc Phong Liệt không còn tinh thần thế nhỉ.

Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đang bị hai đệ đệ đỡ về, chỉ là ở góc độ không ai thấy, y nhẹ nhàng cong khoé môi, nhấc mắt lên đã thấy bóng dáng của Hoắc Phong Liệt ở nơi xa.

Nhị Cẩu, mặc kệ ngươi nghĩ cái gì, nhưng muốn đấu với ca ca, ngươi còn non lắm.

Đúng thế, Liễu Chẩm Thanh cố ý muốn để Hoắc Phong Liệt bắn trúng mình, vì muốn Hoắc Phong Liệt không chú ý tới mình nữa. Dù sao ánh mắt bất thường của Hoắc Phong Liệt vừa nãy đã khiến y không thể không phòng bị một chút, chỉ là diễn trò đơn giản sao mà đủ được, y cần phải trả một cái giá lớn nhất.

Khi Liễu Chẩm Thanh hỏi Vinh Thế Minh nếu hoà thì sao thì y đã định ra kế hoạch này rồi.

Phải khiến mình không thua nhưng đồng thời cũng đảm bảo Hoắc Phong Liệt xác định tính cách của y và “Liễu Chẩm Thanh” hoàn toàn khác nhau.

Biện pháp duy nhất chính là để Vinh Thế Minh thua một lượt, dù có doạ thị vệ rồi khiến bản thân bị nghi ngờ thì cũng không quan trọng.

Chỉ cần bản thân y cũng thua một lượt, hơn nữa là trả giá bằng việc y bị thương thì tất nhiên có thể khiến Hoắc Phong Liệt mất hứng thú, cũng sẽ không hoài nghi gì nữa, mà cứ thế hoà nhau, không cần tiếp tục chịu nhục, hoá giải nguy cơ một cách hoàn mỹ.

Nhưng không ngờ Hoắc Phong Liệt lại lợi hại như vậy, không chỉ không khiến y bị thương mà còn giúp y chiến thắng, có lẽ xét về thân thủ thì Hoắc Phong Liệt đã vượt xa đại ca của mình rồi. Nhưng chỉ cần Hoắc Phong Liệt không nghi ngờ y thì y đã đạt được mục đích của mình rồi.

“Đợi lát nữa chúng ta cần phải nói cho hả dạ!” Lão tam hưng phấn nói.

“Ta cảm thấy không ổn, hay là cứ biến chiến tranh thành tơ lụa đi.” Lão nhị nhịn không được nói.

“Vì sao chứ, vừa rồi bọn họ đã không màng mặt mũi Liễu gia mà khi dễ chúng ta, vất vả lắm mới…”

“Ngươi thật sự muốn đắc tội với trưởng công chúa sao?!”

Một câu của lão nhị đã khiến lão tam câm miệng, hai người nói xong thì nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, tuy lúc trước hai người không thích Liễu Chẩm Thanh nhưng chợt lúc này lại phải dựa vào y cùng Hoắc Phong Liệt để thắng ván cược, bọn họ không thể không nghe lão đại nói một tiếng.

“Ta cảm thấy…… có lẽ không đến lượt chúng ta suy xét vấn đề này đâu.” Liễu Chẩm Thanh ra hiệu cho hai đệ đệ nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Vinh Thế Minh thẹn quá hoá giận vọt tới trước mặt Hoắc Phong Liệt rống giận.

“Hoắc Phong Liệt, ngươi điên rồi hả, nhằm vào ta như vậy!”

Lời này vừa nói ra, người chung quanh dù có đang nói chuyện thì không dám đến gần chứ chưa nói tới ra khuyên can Vinh Thế Minh, trưởng công chúa trầm mặt ngồi một bên nhìn như thể đang chống lưng cho Vinh Thế Minh.

Vốn Hoắc Phong Liệt đã cao hơn Vinh Thế Minh một cái đầu, giờ lại nhìn gã từ trên cao như thể đang nhìn một tên hề nhảy nhót. 

“Vinh công tử, lúc trước ngươi đã nói, dám cược dám chịu thua, mọi người đều dựa theo ý ngươi thi đấu công bằng, đừng thua mà không nhận chứ.” Bạch Tố tiến lên nói: “Còn nữa, Vinh công tử, ngươi có thể gọi thẳng tên Hoắc tướng quân sao? Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Chỉ là một tên ất ơ, đến một chức quan công danh còn chẳng có. Cũng không biết là ai dạy ngươi quy củ!”

Vinh Thế Minh lại đẩy Bạch Tố ra, gào lên như mất trí: “Hoắc Phong Liệt, ngươi che chở cho đồng tộc của đại gian thần như vậy, không biết thì còn nghĩ ngươi cùng Liễu Chẩm Thanh có quan hệ gì đó đấy! Không phải các ngươi là kẻ thù sao? Nợ máu của huynh trưởng ngươi mà ngươi đã quên sạch rồi sao?” 

Nghe được lời này, Liễu Chẩm Thanh đến gần khẽ biến sắc mặt, khi y nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, mắt thường cũng có thể thấy sát khí trên mặt hắn.

“Vinh công tử nói cẩn thận! Hoàng thượng đã nói Liễu này khác Liễu kia, ngươi nói lại chuyện này khác gì bóp méo thánh ngôn!” Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nói: “Vốn chỉ là một trò chơi thôi, cùng lắm thì cũng chỉ là cược cho vui mà thôi, bỏ đi bỏ đi!”

Cũng không thể để tên ngu xuẩn này tiếp tục kích thích Hoắc Phong Liệt nữa, nhỡ liên luỵ đến y thì thảm.

Chính là bây giờ có phạt hay không đã không còn là vấn đề nữa, Vinh Thế Minh càng nói càng hăng, hét lớn: “Cái rắm! Hoắc Phong Liệt, có phải ngươi đã quên rồi không, Liễu Chẩm Thanh đã vì hoành đao đoạt ái cướp chị dâu ngươi, hại chết huynh trưởng ngươi, liên luỵ đến Hoắc gia quân, còn làm hại cả Đại Chu, nếu ngươi là nam nhân thì đừng có giúp người đồng tộc của y, hay là ngươi vốn đã có một chân với Liễu Tiêu Trúc, ngươi muốn che chở cho tình nhân nhỏ của ngươi chứ gì!”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh tái mét, tuy đã sớm nghe nói, nhưng y thực sự không biết tại sao quan hệ giữa ba người bọn họ lại bị đồn đãi thành như vậy, y cảm thấy hồi ấy Nhị Cẩu thường đi theo bọn họ, dù còn niên thiếu thì cũng phải hiểu rõ quan hệ giữa mấy người lớn bọn họ mới đúng, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, thanh danh của y đã sớm nát bét, đối với Nhị Cẩu hận y đến độ đào mồ nghiền xương mà nói, sao lại có thể đi phản bác lại những lời đồn năm đó chứ?

Liễu Chẩm Thanh không dám nghĩ lại, cũng không muốn suy đoán, thậm chí giờ y cũng chẳng dám nhìn mặt Hoắc Phong Liệt.

Lời này của Vinh Thế Minh quá cay nghiệt, người chung quanh nghe mà không khỏi khẩn trương, huống chi là Hoắc Phong Liệt.

“Huynh trưởng ngươi cùng những thủ hạ kia bỏ mạng trong tay Liễu Chẩm Thanh ở dưới suối vàng mà biết, thì chắc chắn sẽ vì ngươi vong ân phụ nghĩa mà… A!”

Phịch một tiếng kèm ánh sáng sắc lạnh loé lên, theo tiếng kêu kinh ngạc, mọi người hít hà một hơi, chỉ thấy Thuần Quân kiếm toàn thân đen nhánh đang dán lên cổ Vinh Thế Minh một cách đầy nguy hiểm, mũi kiếm sắc bén đã phá da, máu chảy xuống.

“Ngươi thì tính là thứ gì! Cũng xứng để nhắc tới họ!”

Giọng nói như kiếm, sắc lạnh tận xương, cảm xúc như hoá thành lưỡi kiếm chứng minh Hoắc Phong Liệt đã hoàn toàn bị chọc giận, hắn sẽ muốn lấy mạng của Vinh Thế Minh

Nháy mắt thị vệ  trong phủ công chúa bao vây hắn, tình thế khẩn trương, mà Vinh Thế Minh đã sớm sợ hãi quỳ ra đất, nhưng kiếm vẫn chưa rời cổ gã.

“Hoắc tướng quân sao có thể giết người lung tung!! Ta sẽ kiện lên bệ hạ!” Trưởng công chúa biết chuyện không ổn, vội vã tru tréo.

Bạch Tố cũng nóng nảy, “Chiến Uyên, bình tĩnh, đừng quên bên kia Hoàng Thượng……” Bạch Tố muốn nhắc hắn rằng nếu hoàng đế đang điều tra chuyện gian lận thi cử thì tương lai của Vinh Thế Minh sẽ chẳng có ngày lành tháng tốt, hà tất phải tự mình động tay, còn để mấy tên quan lại kia tóm được điểm yếu, không đáng.

Nhưng những lời đó vẫn không thể khuyên can được Hoắc Phong Liệt đang tức giận, y sắp động thủ rồi.

Liễu Chẩm Thanh cũng nóng nảy, y không muốn Nhị Cẩu chọc phải phiền toái đâu! Nhưng nhất thời cũng không biết nên nói gì để cản hắn mà không khiến mình bị lộ, chỉ có thể hoảng hốt đánh bừa: “Tướng quân, kiếm của ngài là dùng để giết địch, không phải dùng để giết loại người này, để khiến kiếm bị ô uế!”

Y nhớ lúc trước Hoắc Phi Hàn cực kỳ yêu quý bảo kiếm của anh, khi xử tử phường đạo chích thì luôn nói không xứng dùng tới bảo kiếm của mình.

Nhưng Liểu Chẩm Thanh nói xong lại hối hận mình đã lãng phí thời gian quý giá, lửa giận đã lên đến đầu thì còn ai để ý tới kiếm gì nữa chứ! Y đúng là đã chọn một cái lý do vô dụng nhất mà.

Tuy vậy y vừa dứt lời thì Hoắc Phong Liệt đã khựng lại.

Cuối cùng hắn lại chậm rãi thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói: “Đúng là không xứng với kiếm của ta!”

Mọi người ở đây thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, Hoắc Phong Liệt lại trở tay bắt lấy cung tên ở bên cạnh, bất chợt căng dây bắn thẳng vào mặt Vinh Thế Minh, nháy mắt, cung nát bươm, mà cùng với một tiếng kêu thảm thiết, Vinh Thế Minh miệng đầy răng hộc ra một búng máu, mũi cũng bị cắt phăng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phủ công chúa, gã đau đớn nằm sấp ra đất run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK