Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt biển đen nhánh, cách mấy hoang đảo không xa dần xuất hiện mấy chục thuyền chiến. Thuyền không đốt lửa, hoàn toàn dựa vào việc buộc dây nối với con thuyền dẫn đầu để tìm đường.

“Có thể xác định, chính là hòn đảo kia.” Hạ Lan cùng Tần Dư đi xung quanh hai bên thuyền xác định cẩn thận, cuối cùng chỉ ra một hòn đảo.

Tống Tinh Mạc dùng ống nhòm đặc chế để quan sát xung quanh, lẩm bẩm: “Khéo vậy sao, vậy mà lại là hòn đảo này.”

“Làm sao vậy?” Hạ Lan hiếu kỳ hỏi.

“Năm đó ta cùng Liễu Chẩm Thanh đã đóng quân ngay trên hòn đảo này, phái thủy quân ra ngoài thanh trừ cướp biển, để thêm phần uy hiếp, lúc ấy bên ta còn treo xác cướp biển lên trước mũi thuyền, cả mảnh hải vực này gần như bị nhuộm đỏ cả nước, từ dó cướp biển đều không dám xâm phạm hải vực Đại Chu ta nữa, mãi cho đến khi ta… bị thương rồi bị hoàng thượng điều đi nơi khác. Đến lúc ấy vẫn chưa từng nghe tin cướp biển quay lại.

“Uầy lúc đó các ngươi tàn nhẫn thật đấy.” Hạ Lan kinh ngạc cảm thán.

“Đó là ngươi không biết những người dân trên đảo lúc đó đã phải trải qua cuộc sống thế nào.” Tống Tinh Mạc nhớ lại hồi ức khi xưa: “Năm đó người trên đảo gần như đã tìm ra được cách để chung sống với cướp biển, muốn được ra khơi an toàn thì phải định kỳ cống nạp cho cướp biển, không chỉ vậy mà có lúc còn dâng cả nam thanh nữ tú trẻ tuổi cho cướp biển làm thú tiêu khiển nữa.”

“Cái gì!” Hạ Lan kinh hãi.

Tần Dư cũng nhíu mày nhìn về phía Tống Tinh Mạc. “Bọn họ không báo tin sao?”

“Trước kia có báo tin thì cũng không có binh lực, nhiều lắm cũng chỉ có thể tuần tra một chút thôi, cho nên người dân trên đảo dần dần trở nên chết lặng, đại khái là cảm thấy một năm chỉ cần hy sinh một vài người trẻ tuổi xui xẻo cùng chút tiền tài là có thể đổi được những chuyến ra khơi bình yên, coi như cũng không tốn là bao. Năm đó khi ta cùng Liễu Chẩm Thanh lần đầu đặt chân lên đảo để làm công tác chuẩn bị cho việc thanh trừ cướp biển, người trẻ còn đỡ, chứ người già của thế hệ trước còn hận không thể quỳ lạy chúng ta.”

“Cảm kích?”

“Không! Quỳ xuống cầu xin chúng ta đừng đắc tội bọn cướp biển, bọn họ tình nguyện duy trì thế cân bằng lúc bấy giờ, dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu lại có thể đảm bảo được ự an toàn cho đại đa số dân trên đảo, bọn họ tình nguyện chịu, bọn họ sợ rằng nhỡ chẳng may chúng ta làm không tốt ngược lại còn chọc giận lũ cướp biển, thì sau này mỗi lần họ ra biển sẽ phải trả giá càng đắt.” Tống Tinh Mạc lạnh lùng nói: “Bọn họ không chỉ không phối hợp mà còn kêu trời khóc đất muốn đuổi chúng ta đi.”

“Hồ đồ!” Hạ Lan cả giận nói.

Tống Tinh Mạc cười nói: “Nhưng đợi đến sau khi chúng ta đã diệt rất nhiều cướp biển mà vẫn chưa thấy bóng dáng của tên cướp biển nào quay lại, bọn họ mới dần cảm thấy tự tin, bắt đầu coi chúng ta thành thánh thần, mang ơn đội nghĩa, đặc biệt là Liễu Chẩm Thanh đã bày ra mưu kế kia rất được kính yêu, khi đó còn có một cậu thiếu niên mỗi ngày đều tới tặng hoa cho y, biết y thích ăn cá còn mang hải sản tới tặng mỗi ngày. Khi chúng ta rời đi còn quyến luyến bịn rịn không nỡ xa rời.”

“Lời này cũng không thể để Chiến Uyên nghe thấy đâu đấy.” Hạ Lan nhướng mày cười nói.

Tống Tinh Mạc cũng cười cười, nói: “Tuy cướp biển đã bị tiêu diệt nhưng mối nguy vẫn còn vô cùng vô tận, bởi vì lo cướp biển sẽ trả thù, cũng muốn hoàn toàn loại bỏ nỗi bất an về cuộc sống sau này cho cư dân trên đảo, trước khi rời đi, Liễu Chẩm Thanh đã bàn bạc kỹ lưỡng với ta về việc di dời người dân trên đảo đi nơi khác, chúng ta đã lên kế hoạch để biến nơi này thành đảo trú quân.”

“Ý kiến hay!” Tần Dư nghe xong cũng nhịn không được tán đồng.

“Chỉ tiếc, đôi khi bá tánh lại…” Tống Tinh Mạc lắc đầu.

“Những người đó không muốn dọn đi, dây dưa một hồi, cuối cùng cũng vẫn an toàn.” Hạ Lan có vẻ đã hiểu.

“Đâu chỉ có vậy, thậm chí có người còn cảm thấy chúng ta chính là muốn cướp đoạt gia viên của họ, cho dù chúng ta đã quy hoạch cho họ một làng chài nhỏ thì cũng vô dụng, những gì chúng ta có thể làm là chậm rãi kéo dài thời gian.” Tống Tinh Mạc nói.

“Dây dưa đến tận bây giờ vẫn chưa dọn đi, không phải cướp biển vẫn thường xuyên xuất hiện sao? Bọn họ không biết sợ sao?” Hạ Lan nhàm chán nói.

Tống Tinh Mạc cười cười, đột nhiên chỉ về phía tháp cao trên đảo nhỏ nào cũng có.

“Nhìn cái kia đi, nhìn là biết thế nào gọi là mưu tính sâu xa.” Tống Tinh Mạc nhướng mày cười nói: “Năm đó vừa mới lên đảo, Liễu Chẩm Thanh đã cho người xây thứ đó, có đảo có hai tháp, có đảo thì ba, đều xây ngay sát ven bờ, để thôn dân tự luân phiên canh gác, mỗi khi có người phát hiện có cướp biển thì sẽ tháp lửa cho đèn trong tháp, ban đêm là ánh lửa, ban ngày là khói báo động, đảo bảo ít nhất có thể báo hiệu được cho hai đảo lân cận thấy được, sau đó lần lượt truyền tín hiệu, cho đến khi thủy trại trên bờ thấy được liền có thể nhanh chóng cứu viện, mà khi đốt đèn như vậy khí thế cũng rất hùng hồn, có thể dọa cho cướp biển sợ. Đây là chiêu phòng ngừa cuối cùng mà Liễu Chẩm Thanh để lại do lo sợ thời gian di dời dân chúng bị kéo dài.”   

“Vừa lên đảo đã cho xây, y đã sớm đoán được sao?” Hạ Lan cùng Tần Dư đều kinh ngạc nhìn Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc kiêu ngạo nói: “Cho nên mới nói là mưu tính sâu xa.”

“Hầy, dù có mưu toan thế nào thì cũng không thể dự đoán được nhiều năm như vậy rồi mà họ cũng không chịu đi, ngược lại còn cấu kết với phản tặc. Liễu tướng gia mà biết thì sẽ tức chết mất.” Hạ Lan hết nói nổi.

“Cũng tại ta.” Tống Tinh Mạc thở dài một hơi “Nếu năm đó ta vẫn luôn ở lại thì hẳn đã di dời xong rồi, sẽ chẳng có cái chuyện vớ vẩn này. Nghĩ gì mà lại đi giao du với phản tặc chứ.”

Hạ Lan lắc đầu nói: “Liễu tướng gia có công tích cỡ này mà lại chẳng có ai nhắc tới, ngược lại còn nói y cấu kết với cướp biển? Nực cười!”

Tần Dư khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tống Tinh Mạc hỏi: “Nghe nói… năm đó thanh trừ cướp biển chỉ là lấy cớ thôi? Rốt cuộc tình huống thật là thế nào?”

Tống Tinh Mạc cười nhạo một tiếng, không trả lời. Chỉ là lẳng lặng nhìn mặt biển, nói sang chuyện khác.

“Thủ vệ nghiêm mật, chỉ có thể đánh bất ngờ. Chuẩn bị xuất… Ấy?”

“Làm sao vậy?” Hạ Lan cùng Tần Dư còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

“Hình như ta thấy Hoắc Phong Liệt thì phải? Hắn đang dùng… dùng nội lực để thúc thuyền gỗ lướt đi, hắn đang làm gì vậy!” Tống Tinh Mạc khiếp sợ hô.

……

Nhìn Triệu Hải Trình, Liễu Chẩm Thanh dừng một chút, “Sau khi y rời đi không phải vẫn còn thủy quân sao? Ba vạn binh mã không bảo vệ nổi các ngươi sao?”

“Hừ, năm đó nghe đồn Liễu Chẩm Thanh chết ở kinh thành, Tống Tinh Mạc đã rời khỏi chức vị, giao lại binh quyền cho thúc thúc y tiếp quản, thúc thúc của y chỉ là một tên vô dụng, một hai phải ăn cho thật bẫu, kết quả là làm gián đoạn việc tuần tra, khi cướp biển tập kích đảo của chúng ta, chẳng có ai phát hiện ra cả.”

Triệu Hải Trình nói tới đây thì vẻ mặt dần trở nên vặn vẹo, tựa hồ là nhớ lại ký ức đau đớn nào đó, hai mắt dần dần nổi đầy tơ máu.

“Một đêm kia, chúng ta đang ngủ yên ổn thì đột nhiên bị tiếng quát tháo ầm ỹ quấy nhiễu, cướp biển đã đánh lén lên đảo, đầu tiên chúng chỉ bí mật giết chóc, cuối cùng khi bị phát hiện thì bắt đầu đồ sát vô tội vạ, bọn chúng rất thông minh, không dùng đến lửa vì sợ khiến những đảo khác chú ý, tay chém không ngừng, bởi vì người có thân thể khỏe mạnh sẽ phản kháng nên chúng tập trung giết những người đó trước, người già và phụ nữ thì bị trói lại đợi làm thịt. Tiếng khóc rung trời lở đất, lại không có cách nào truyền ra khỏi đảo.”

Triệu Hải Trình nhìn Liễu Chẩm Thanh, mắt trừng lớn như muốn nứt ra, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng lại không chịu rơi xuống.

Hắn tận mắt nhìn thấy phụ thân bị giết, mẫu thân cùng muội muội, thậm chí là cả đệ đệ cũng bị đám súc sinh kia thay phiên làm nhục đến chết. Gia gia nãi nãi bị treo lên quất roi, bị đánh đến chết.

Trước khi gia gia chết còn không ngừng nỉ non với hắn: Không nên nghe theo, không nên nghe theo họ, không nên đắc tội với cướp biển, không nên… Đều là do Liễu tướng gia làm hại, đều là do hắn làm hại.

Mà nhóm Triệu Hải Trình vì còn là thiếu niên thân thể khỏe khoắn nên đều sẽ bị mang đi bán.

Mãi sau này mới có người lên đảo cứu bọn họ, nhưng nhân số trên đảo còn lại còn chẳng đủ một trăm.

Cảnh tượng thảm thiết đó là ác mộng mà đến hôm nay Triệu Hải Trình vẫn không thể nào quên được.

Hắn nhìn đồng tử Liễu Chẩm Thanh run run, tưởng y đã bị dọa sợ, nhưng hắn vẫn muốn nói tiếp, như thể muốn nói cho một người khác rất giống người này, rằng y đã tạo ra nghiệt gì.

“Ba ngày ba đêm, máu của các tộc nhân đã nhuộm đỏ cả đất, chính mắt chúng ta đã thấy hết thảy, hòn đảo có mấy trăm người, thi thể chất thành núi. Đây tất cả đều do Liễu Chẩm Thanh làm hại! Y vì tư dục của bản thân mà biến chúng ta thành vật hi sinh! Ngươi nói y có đáng hận không, có nên chết hay không!”

Liễu Chẩm Thanh ngơ ngác nhìn Triệu Hải Trình đang nổi điên tràn đầy thù hận, y muốn hỏi hệ thống truyền tin y đã trang bị kia vô dụng sao? Vì sao y đã đi mấy năm rồi mà trên đảo vẫn còn người ở, bọn họ không dời đi sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt Triệu Hải Trình, Liễu Chẩm Thanh từ bỏ không tranh luận nữa, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Đúng là những gì y làm đã khiến cướp biển trả thù điên cuồng như vậy. Đả kích cướp biển hay bảo vệ dân trên đảo cũng đúng là không phải mục đích chính yếu khi y muốn lấy được binh quyền, nghiêm khắc mà nói thì những người sống trên đảo này đều chỉ là vật hi sinh trong cuộc tranh giành quyền lợi mà thôi, Liễu Chẩm Thanh không cãi, phản ứng dây chuyền liên lụy sâu xa như vậy, Liễu Chẩm Thanh không thể nào ngăn cản được, dù bản thân có tính kế bao nhiêu bước đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn không được như mong muốn.

Có áy náy tự trách, nhưng y cũng  không đa sầu đa cảm, chỉ là có chút bi thương mà thôi. Dù sao y của quá khứ đi mỗi bước đều không hối hận, cũng không thể hối hận.

Ánh mắt nhìn Triệu Hải Trình của Liễu Chẩm Thanh dần trở nên lạnh lùng, như thể là một vị bề trên lạnh lẽo như băng vậy.

“Người tới cứu không phải là phản tặc đó chứ.” Liễu Chẩm Thanh hỏi ra điểm mấu chốt.

Cảm xúc cuồng nộ của Triệu Hải Trình dần lắng lại, “Nói tới phản tặc, thiên hạ này còn có phản tặc nào lớn hơn Liễu Chẩm Thanh sao? Chính y mới là người muốn ám sát hoàng thượng, mà nhóm người chạy tới trên đảo cũng chỉ là bại tướng dưới tay Liễu Chẩm Thanh mà thôi, lúc trước nếu không phải Liễu Chẩm Thanh muốn chọn một hoàng đế bù nhìn, không chế hoàng tộc thì trong số những người bị gọi là phản tặc kia ắt sẽ có chủ nhân thiên hạ chân chính.”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh lạnh xuống, “Cái khác thì ta không biết, nhưng hiện tại thiên hạ đã không còn hoàng đế bù nhìn hay gian thần thâu tóm quyền lực nữa, dù vẫn còn vấn đề nhưng ít nhất vẫn tương đối yên bình. Ngươi thân là tướng lãnh thuộc thủy quân sao lại còn muốn làm việc giúp phản tặc, Triệu phó tướng, ta vốn còn cho rằng ngươi là người chính trực đấy.”

Triệu Hải Trình sửng sốt, tựa hồ giống như bị người khác công kích vào lỗ hổng trong tư duy, có chút giận dữ: “Tuy Liễu Chẩm Thanh đã chết, nhưng Tống Tinh Mạc, người Tống gia cũng là kẻ thù của chúng ta, mối huyết hải thâm thù này chúng ta không thể buông tha được. Huống chi nếu không phải những người đó tới cứu chúng ta thì chúng ta đã sớm bỏ mạng từ lâu, chúng ta báo ân thì có gì sai. Những người khác trong thiên hạ thì có liên quan gì tới chúng ta chứ? Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta phải để ý tới, giống như lúc Liễu Chẩm Thanh làm những chuyện đó với chúng ta thì làm gì có ai quan tâm chúng ta sống hay chết chứ.”

“Vậy sao? Ngươi vào thủy quân là để trở thành tay trong của phản tặc, giúp bọn chúng khống chế cảng biển, cũng là để trả thù người Tống gia. Vậy những tên cướp biển đã chính tay giết người đồng tộc của các ngươi thì sao? Ta nhớ rõ ràng thủ hạ của người còn cấu kết với cướp biển đấy?”

Y nói cấu kết với cướp biển quả thực như đánh vào điểm yếu của Triệu Hải Trình vậy, khiến hắn khó chịu vô cùng.

“Đó cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi. Hối lộ cướp biển để chúng không tập kích lên đảo, cũng chính là tránh để Tống Tinh Mạc chú ý tới, làm lộ tình huống trên đảo, hơn nữa những tên cướp biển lúc trước lên đảo đã sớm bị giết sạch rồi.”

Liễu Chẩm Thanh không nói gì, chỉ im lặng nhìn tên nam nhân đang cãi chày cãi cối này.

Triệu Hải Trình như bị sỉ nhục vậy, lần nữa vọt tới mép giường, bóp chặt cổ Liễu Chẩm Thanh, cả giận nói: “Ngươi thì biết cái gì! Ngươi cũng chỉ là một món đồ chơi của nam nhân mà thôi! Ngươi thì biết đại sự gì chứ!”

Liễu Chẩm Thanh bóp cổ, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, nhưng đang lúc khó chịu da thịt nóng bỏng lại bị đụng chạm đột nhiên kích thích dược tính.

Xúc động vốn đang bị áp chế lập tức lan khắp toàn thân, càng lan càng nhanh.

Liễu Chẩm Thanh cắn lưỡi thật mạnh, cảm giác máu tươi tràn trong khoang miệng mới có thể tiếp tục giữ bình tĩnh. Y còn cần moi thêm nhiều thông tin hơn.

“Triệu phó tướng, ta cũng không cố ý chọc giận ngươi, chỉ là ta không rõ mà thôi, vất vả lắm mới giữ được cái mạng, tại sao cứ cố chấp phải tạo phản, các ngươi không sợ sao? Dưới tay Tống Tinh Mạc còn có ba vạn thủy quân đó.”

“Hừ, đó tính là gì, ba vạn thủy quân nhận ta không nhận phù!”

“Nhưng mà bên ngoài vẫn còn… còn có trăm vạn đại quân của Đại Chu, dù các ngươi có chiếm được tiên cơ thì biết chống trả lại thế nào? Triệu phó tướng vẫn đừng nên mạo hiểm, mạng chỉ có một mà thôi.” Liễu Chẩm Thanh bày ra dáng vẻ tận tình khuyên nhủ.

“Nói cho cùng ngươi cũng chỉ sợ bản thân bị liên lụy mất mạng mà thôi, ta nói cho ngươi nghe, nếu không phải thủ hạ của ta nhiều chuyện đưa ngươi tới chỗ này của ta thì ngươi sẽ phải táng thây biển lửa, trăm vạn đại quân thì sao, Đại Chu khắp nơi đều có hổ rình mồi, có thể điều toàn quân tới đây sao?! Chúng ta không sợ!” Triệu Hải Trình lạnh lùng nói.

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy trong lòng thấy nghi hoặc, định bụng tìm cách tiếp cục thăm dò, dáng vẻ y rũ mắt nhăn mày của y vẫn lọt vào mắt Triệu Hải Trình.

Khoảng cách gần như vậy, Triệu Hải Trình có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt chỉ có trên người Liễu Chẩm Thanh, khi ngồi chung một cỗ xe ngựa hắn đã từng ngửi được, khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc và cũng mê người đến kỳ diệu.

Hơn nữa sao da y lại nóng như vậy, mềm mại như một phiến ngọc nhẵn nhụi vậy.

Triệu Hải Trình không tự giác thuận theo động tác bóp cổ vuốt ve một chút, không biết là do cảm xúc nhất thời dâng trào hay là do y khiến hắn nhớ lại mối tình đầu, cũng chính là người mà hắn hận thấu xương, đột nhiên có chút kích động.

Hiện tại người cũng đã ở trên giường hắn rồi, nếu đã có thể làm cùng hộ vệ, lại có thể ở cùng hải vương, vì sao lại không thể là bản thân hắn, tại sao hắn phải chật vật khổ sở như vậy chứ, bản thân cần gì phải để ý, nhớ tới cảnh tượng thấy được trong hẻm nhỏ, Triệu Hải Trình liền cảm thấy tấm chân tình của mình đã bị cô phụ, lập tức càng thêm kích động.

Khi Liễu Chẩm Thanh còn chưa lấy lại tinh thần, Triệu Hải Trình đột nhiên đè y xuống, kéo lấy vạt áo y.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc giật mình, nghe xoẹt một tiếng, cổ áo bị xé rách.

“Ngươi làm gì vậy!” Liễu Chẩm Thanh cho rằng ít nhất Triệu Hải Trình cũng không phải loại người ti tiện như vậy, vội duỗi tay muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể dần trở nên mềm nhũn.

“Giả vờ thanh quý rụt rè cái gì, ngươi nên biết hiện tại nên nhào vào lòng ai!” Triệu Hải Trình cười lạnh nói, thân thể đè xuống, đột nhiên cảm giác được gì đó, hắn nở nụ cười, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Chẩm Thanh, không rõ Liễu Chẩm Thanh còn đang giả bộ cái gì nữa.

Liễu Chẩm Thanh quả thực đã thấy ghê tởm chết đi được, y biết rõ một điều, ngoài Nhị Cẩu ra thì ai cũng không được, cho dù chỉ đơn giản là bị đè lên người thôi y cũng không chịu nổi. Nếu không phải bị hạ thuốc thì y có thể nôn ngay tại đây. “Triệu Hải Trình, ngươi điên rồi sao? Không ngờ ngươi sẽ cưỡng bách người khác, ngươi làm như vậy thì có gì khác những tên cướp biển đó chứ!”

Triệu Hải Trình duỗi tay bắt lấy hai tay đang giãy giụa của Liễu Chẩm Thanh đè sang hai bên, đang định vùi xuống hôn lên môi Liễu Chẩm Thanh thì nghe thấy lời này, bỗng nhiên cứng đờ người.

“Ngươi đang giả vờ lạt mềm buộc chặt với ta sao?!”

“Cút mẹ ngươi đi!” Liễu Chẩm Thanh tức lắm rồi, “Là thủ hạ của ngươi hạ thuốc!”

Sắc mặt Triệu Hải Trình thay đổi vài lần, cuối cùng vẫn cười lạnh nói: “Vậy sao? Vừa lúc, ta giải độc cho ngươi!”

Liễu Chẩm Thanh tái mặt, thấy trong mắt Triệu Hải Trình là dục vọng không thể kiềm chế, hiển nhiên tên nam nhân này thực sự muốn xuống tay. Hơi thở đàn ông bao trùm lấy toàn thân y, khiến dạ dày y cuộn trào, nhưng y cần phải bình tĩnh lại để tự cứu lấy mình.

“Thật ra bọn họ đã lừa ngươi!” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên hô lên một câu khiến Triệu Hải Trình nghi hoặc ngừng lại.

“Cái gì?”

“Thật ra ta là gian tế do Hòa đại nhân phái tới để giám thị ngươi cùng Tống Tinh Mạc.” 

Hòa đại nhân, là một trong những thủ hạ năm đó của một trong ba tên vương gia, là tên biết làm việc nhất, cũng là tên chạy nhanh nhất khi bại trận, Liễu Chẩm Thanh không thể không cược một phen rằng trên đảo này cũng có tên Hòa đại nhân kia.

Quả nhiên y vừa nói như vậy, sắc mặt Triệu Hải Trình liền thay đổi, “Ngươi biết Hòa đại nhân!” 

Liễu Chẩm Thanh lập tức hắng hái trở lại.

“Đương nhiên, trên cổ Hòa đại nhân có một nốt ruồi trâu rất to, đúng không. Là Hòa đại nhân đã mua chuộc ta, để ta đi theo Tống Tinh Mạc, sau đó thuận thế quyến rũ ngươi, để mắt tới ngươi, nhưng ta không muốn làm, ta chỉ muốn cùng tình lang của ta cao chạy xa bay thôi, cho nên mới… Thật ra bọn họ vốn không hề tin tưởng ngươi, vì binh quyền thống lĩnh ba vạn thủy quân nên bọn họ tính sau khi mọi chuyện thành công sẽ trừ khử ngươi, rồi cho một võ tướng bên họ lên thay thế. Các ngươi thế nào cũng không thể an toàn bằng người của chính họ, đúng không? Lúc trước cũng chính ta là người đã níu chân Tống Tinh Mạc cùng Dịch Xuyên mới tạo cơ hội cho bọn họ lẻn vào thủy trại, giết những người bị giam giữ…”

Liễu Chẩm Thanh có thể lừa quan văn quan võ cả triều dễ như trở bàn tay, huống chi chỉ là một tên Triệu Hải Trình. Lời còn chưa cần dứt, Triệu Hải Trình đã đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Quả nhiên vẫn là có lòng nghi ngờ.

“Ngươi gạt ta…” Giọng Triệu Hải Trình là cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không thể qua được mắt Liễu Chẩm Thanh.

“Nếu ngươi không tin ta thì có thể cùng ta tới tìm Hòa đại nhân để đối chất, hoặc là tìm bất kì một tên thân tín nào bên người Hòa đại nhân đều được, đều biết ta. Đêm đó trong hẻm nhỏ cũng là ta cố ý giữ chân Tống Tinh Mạc nên các ngươi mới có cơ hội ám sát Dịch Xuyên đúng chứ? Ta hiến thân cũng phải là tự nguyện, lại không muốn ở cùng người khác, chỉ muốn ở bên tình lang của ta thôi. Cầu Triệu phó tướng suy xét đến việc ta nói ra chân tướng, đừng chạm vào ta.”

Triệu Hải Trình nghe lời này, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng nổi giận phất tay rời đi.

Liễu Chẩm Thanh không biết hắn sẽ có hành động gì, nhưng Liễu Chẩm Thanh biết bản thân cần nắm chắc cơ hội thoát thân, may mà vừa rồi Triệu Hải Trình đè tay y xuống đã khiến dây trói lỏng ra.

Liễu Chẩm Thanh vội vã giải thoát cho bản thân, định xuống giường thì chân mềm nhũn ngã nhào, đột nhiên bị bắt cóc, trên người không có dao cũng chẳng có thuốc, chỉ có thể miễn cưỡng dùng cây trâm cắt vào lòng bàn tay để giữ tỉnh táo.

Khi miễn cưỡng chống đỡ thân thể để chạy đi thì thấy trên bàn vẫn còn cuộn tranh, cắn răng thật chặt, vẫn nên cuộn lại mang theo đi, dù sao Nhị Cẩu cũng thích, đây là 500 lượng vàng đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK