Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Liễu Chẩm Thanh có giãy giụa thế nào thì đối phương cũng không mảy may lay động, tùy hứng làm bậy bắt nạt y, như thể muốn phát tiết tình cảm đè nét nhiều năm ra vậy.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bản thân như bị chó ngoan mình nuôi đột nhiên nổi điên cắn lại mình vậy, tức muốn chết.

Đẩy lại đẩy không ra, chỉ có thể nện nắm đấm lên lưng Hoắc Phong Liệt, nhưng với thể trạng cùng mật độ cơ bắp của Hoắc Phong Liệt thì có lẽ chỉ như đấm bóp mèo cào mà thôi, muốn đá nhưng vì thân thể kề sát nhau nên cũng chẳng thể nhấc nổi chân.

Cuối cùng giãy giụa đến nỗi búi tóc cũng rối loạn, có lọn tóc rơi xuống vai, có lọn cọ lên mặt Hoắc Phong Liệt, chọc cho lòng hắn thêm ngứa ngáy.

Cuối cùng khi thiếu oxy rồi mất đi sức phản kháng thì đã bị Hoắc Phong Liệt ôm trọn vào lòng.

Hoắc Phong Liệt cũng thất thần, không còn là nỗi sợ trong lòng, không còn là lén lút, mà là công khai thân cận với người bản thân hắn yêu nhất, lúc thế này sao hắn có thể dừng lại được nữa, hắn cướp lấy mọi thứ trong miệng y, dù là hô hấp thì cũng muốn chiếm lấy, như thể muốn cắn nuốt hết sạch, nhưng lại không hề thấy đủ.

Cảm nhận được thân thể Thanh ca càng lúc càng mềm ra, Hoắc Phong Liệt cảm thấy lâng lâng, thân thể đương nhiên cũng có biến hóa. Thân thể thiếu niên vốn đã dễ kích động, dù Hoắc Phong Liệt đã sớm có được sự trầm ổn cùng khắc chế hơn hẳn bạn cùng lứa, nhưng giờ phút này khi được ôm lấy người hắn ngày đêm thương nhớ thì máu trong người hắn như sôi trào, bất chấp hết thảy, chỉ biết để lộ bộ mặt nguyên thủy nhất của nam nhân mà thôi.

Người trong ngực hắn vốn có chút thất thần, hai mắt mông lung hoảng hốt như được phủ một tầng hơi nước, nhưng, đột nhiên đồng tử Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, y thấy mình như bị sét đánh trúng vậy.

Thân thể của Nhị Cẩu, tay của Nhị Cẩu vậy mà lại…

Gần như là bộc phát tiềm lực của thân thể, đầu tiên Liễu Chẩm Thanh cắn mạnh một cái, có lẽ là cảm giác đau đớn đã khiến Hoắc Phong Liệt lập tức tỉnh táo lại, cho Liễu Chẩm Thanh cơ hội đột nhiên đẩy Hoắc Phong Liệt ra.

Hoắc Phong Liệt còn luyến tiếc không muốn buông thân thể này ra, bản năng hắn lại muốn ôm lấy nhưng lại ăn một cái bạt tai.

Chỉ nghe “chát” một tiếng, rừng đào như im bặt.

Liễu Chẩm Thanh dùng lực rất lớn, khiến mặt Hoắc Phong Liệt bị đánh lệch sang một bên.

“Vô liêm sỉ!” Hai chân Liễu Chẩm Thanh mềm như bún, dựa lên thân cây, toàn thân run rẩy, nhưng khí thế lại như núi lửa phun trào, cơn giận vì bị phản bội hiện rõ trên mặt Liễu Chẩm Thanh, y gần như là trợn trừng mắt giận dữ lườm Hoắc Phong Liệt.

Nhưng khi Hoắc Phong Liệt quay đầu lại, đột nhiên Liễu Chẩm Thanh lại mềm lòng, cũng không phải vì trên khuôn mặt trắng nõn ngây ngô kia hằn vết bàn tay đỏ tươi, mà là do trong đôi mắt của Hoắc Phong Liệt tràn đầy vẻ tủi thân.

Liễu Chẩm Thanh chưa từng nổi đóa với Hoắc Phong Liệt bao giờ, càng khỏi nói đến động tay động chân, lớn nhường này rồi mà đây mới là lần đầu tiên Hoắc Phong Liệt bị Liễu Chẩm Thanh đánh, vốn nên cảm thấy vô cùng kinh hoảng bất an, nhưng chẳng hiểu sao lại bị cảm giác tủi thân thay thế.

Hắn còn dám tủi thân?!

Không chỉ mạnh mẽ hôn y, vừa rồi còn muốn làm chuyện càng thêm quá mức, hắn làm như vậy với y, còn không biết xấu hổ mà tủi thân?

Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại thì lập tức giận đến bật cười, chỉ ngón tay về phía hắn, muốn mắng hắn thật nặng lời, mắng hắn cho hả giận, nhưng lại không thể mở miệng, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, y ngượng không dám nhắc lại, càng không muốn đối mặt với nó.

Thở hổn hển nửa ngày, chỉ lạnh giọng cả giận nói: “Cút, không muốn thấy ngươi nữa!”

Hoắc Phong Liệt ban đầu là có chút sửng sốt, đó là kinh hoảng tiến lên nói: “Thanh ca, ta……”

“Đừng tới gần ta!” Liễu Chẩm Thanh lập tức quát.

Hoắc Phong Liệt liền như bị đóng đinh tại chỗ, lập tức dừng lại, vẻ mặt bất lực nhìn Liễu Chẩm Thanh. “Thanh ca, xin lỗi…”

Liễu Chẩm Thanh nghe hắn xin lỗi, càng thêm tức, “Ngươi còn biết xin lỗi ta à?! Được thôi, Hoắc Phong Liệt, ta thực sự không ngờ, vậy mà ngươi lại to gan lớn mật như vậy, với ta mà còn dám… Ngươi có hối hận cũng vô dụng, ngươi đã phạm sai lầm lớn rồi!”

Nhưng Hoắc Phong Liệt chậm chạp cúi đầu lại đột nhiên rầm rì nói: “Ta không hối hận.”

Tiếng mắng của Liễu Chẩm Thanh im bặt, lập tức không dám tin mà nhìn Hoắc Phong Liệt, “Ngươi nói… cái gì cơ?”

Hoắc Phong Liệt nâng mắt lên, ánh mắt như bị tráng mà lại giấu vẻ điên cuồng, “Ta không hối hận vì đã hôn Thanh ca, ta chính là muốn làm như vậy với huynh, hôn huynh ôm huynh chiếm hữu huynh! Đây là chuyện ta vẫn luôn muốn làm, từ khi ta còn rất nhỏ đã thích huynh rồi, ta không muốn giấu giếm nhẫn nại nữa, Thanh ca, ta thích huynh, ta muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh huynh.”

Hoắc Phong Liệt đột nhiên trở nên kích động, nhấc chân tiếp tục đi về phía Liễu Chẩm Thanh.

Toàn thân Liễu Chẩm Thanh lập tức căng thẳng, lùi về sau theo bản năng, nhưng lại không có chỗ lui.

“Thanh ca, ta không muốn tiếp tục làm đệ đệ của huynh, ta muốn làm người trong lòng huynh, ta muốn huynh, ta chỉ muốn huynh thôi.” Hoắc Phong Liệt gần như là dùng giọng khàn khàn bất chấp tất cả mà gầm nhẹ, ánh mắt lại như dã thú hung mãnh khóa chặt lấy Liễu Chẩm Thanh.

“Ta không muốn huynh cưới người khác nếu huynh cưới người khác thì ta sẽ tìm đủ mọi cách để phá hư, ta cũng sẽ không cưới người khác, vĩnh viễn sẽ không, huynh chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi, phải ở bên ta, ta… ta cầu xin huynh… hãy ở bên ta.”

Rống đến cuối cùng vậy mà lại biến thành tủi thân.

Hoắc Phong Liệt lại đi đến trước mặt Liễu Chẩm Thanh như vừa rồi, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Liễu Chẩm Thanh, rũ mắt nhìn y, trong mắt chỉ có tình yêu say đắm không hề che giấu, tràn đầy chấp niệm.

Đối mặt với lời thổ lộ cùng ánh mắt như vậy, Liễu Chẩm Thanh không biết nên giận hay nên sốc, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Nhị Cẩu nhìn mình như vậy.

Liễu Chẩm Thanh tức đến độ ngực không ngừng phập phồng, hai mắt trừng lớn giận dữ, giơ tay muốn tát cho hắn thêm một cái.

Nhưng rõ ràng Hoắc Phong Liệt chỉ trơ mắt nhìn tay y xẹt qua trước mặt, lại không có ý ngăn lại, không nghiêng đầu né tránh, thậm chí mắt cũng không chớp lấy một cái, cứ ngang ngược nhìn Liễu Chẩm Thanh như vậy, như thể sẽ tùy ý để mặc y đánh chửi cũng sẽ không lui về phía sau vậy.

Tay Liễu Chẩm Thanh không đánh xuống, không phải là không nỡ đánh, mà là biết có đánh cũng không thể đánh cho tên nhóc này tỉnh ra được. Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn còn tỉnh táo, sao y có thể chấp nhận được loại quan hệ này chứ.

Liễu Chẩm Thanh buông tay xuống, nhìn Hoắc Phong Liệt, mà Hoắc Phong Liệt lại vì ánh mắt dần dần trở nên trầm tĩnh của y lúc này mà sợ hãi.

“Hoắc Phong Liệt, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta vừa không thích nam nhân cũng không có khả năng thích ngươi, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, hãy bóp chết cái tư tưởng đó đi, sớm tỉnh táo lại, nếu không thể bóp chết được ý nghĩ này… Ngươi nói không muốn làm đệ đệ của ta, vậy chúng ta thật sự không cần có quan hệ gì hết nữa.”

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt lập tức trở nên trống rỗng.

Liễu Chẩm Thanh đẩy Hoắc Phong Liệt ra, kiên định bước từng bước rời khỏi khu rừng đào đầy rẫy sai lầm này.

Đợi đến khi đã lấy lại tinh thần, Liễu Chẩm Thanh cũng không biết bản thân nên chạy đi đâu, chỉ có thể lang thang không có mục tiêu, y không muốn đối mặt với Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược lắm, cũng không muốn gặp lại Hoắc Phong Liệt nữa.

Y cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, đó chính là đứa nhỏ y nhìn từ nhỏ tới lớn đó, quá vớ vẩn rồi, chuyện vừa rồi như một giấc mơ vậy.

Bước chân Liễu Chẩm Thanh hơi khựng lại, duỗi tay sờ lên đôi môi hơi sưng, trong khoang miệng như vẫn còn đọng lại hơi thở của Hoắc Phong Liệt, đến khi tỉnh ra thì tức tối túm cành hoa đào ở bên cạnh, điên cuồng vặt cánh hoa.

Trong đầu lại hiện lên lời Hoắc Phong Liệt nói, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đứa nhỏ, y thực sự không thể lý giải nổi. Nhưng nhớ tới lời mình đáp, trong lòng lại bắt đầu rối rắm, có phải lời y nói đã quá mức tổn thương với Nhị Cẩu không, y đã từng được rất nhiều người tỏ tình mà, đúng là lần đầu tiên cự tuyệt một người khác không chút lưu tình như vậy, không hề giống phong cách của y chút nào, nhưng y hiểu Nhị Cẩu ít lời nhưng cố chấp, không dùng cách tàn nhẫn thì cũng vô dụng.

Liễu Chẩm Thanh ai oán thở dài một hơi, thậm chí có chút oán trách Nhị Cẩu, rõ ràng là tình huynh đệ tốt đẹp, lại bị hắn biến thành như vậy. Sau này chỉ sợ sẽ không thề làm huynh đệ thuần túy được nữa, xấu như vậy, sau này biết phải tiếp tục thế nào đây!

“Tức chết ta rồi!” Liễu Chẩm Thanh tàn nhẫn đá cây đào bên cạnh, đột nhiên lại nghe được có tiếng nói từ cách đó không xa truyền đến.

“Liễu Chẩm Thanh, ngươi phát điên gì đấy!” Chỉ thấy Lê Tinh Nhược cùng Hoắc Phi Hàn đi ra từ sau một cái cây.

Mặt Lê Tinh Nhược đầy vẻ tức giận, mặt Hoắc Phi Hàn lại đỏ lên, hình như là vừa rồi còn đang chim chuột sau thân cây mà bị gián đoạn vậy.

Liễu Chẩm Thanh vốn nên trêu chọc hai ba câu, nhưng trong lúc nhất thời lại xấu hổ nói lắp, “Các ngươi… ở đây à…”

Phản ứng như vậy lập tức khiến Lê Tinh Nhược chú ý tới, nghi hoặc quan sát vẻ bề ngoài của Liễu Chẩm Thanh một lát.

Môi, tóc, quần áo… Chứng cứ vô cùng xác thực!

“Vừa rồi Phong Liệt tới tìm ngươi sao? Các ngươi đã nói gì? Có phải là…”

“Cái gì!” Liễu Chẩm Thanh lập tức hoảng lên, bình thường y thạo nhất là nói hươu nói vượn, hiện tại lại hoàn toàn không thể phát huy khả năng.

Lê Tinh Nhược nheo mắt lại, lập tức cười nói: “Ồ.”

“Làm sao vậy?” Hoắc Phi Hàn còn chưa kịp phản ứng lại.

Liễu Chẩm Thanh căng cứng thân thể, “Không có cái gì hết!”

Lê Tinh Nhược cười nhạo một tiếng “Lạy ông tôi ở bụi này, nhưng xem dáng vẻ hiện tại này của ngươi, sợ là kết quả không tốt rồi, Phong Liệt bị ngươi bỏ lại rồi à?”

Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu ra, “Các ngươi… các ngươi biết…”

Hoắc Phi Hàn cũng hiểu, khụ khụ nói: “Chẩm Thanh, ngươi đã cự tuyệt nhị đệ rồi sao?”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thay đổi mấy lần, rốt cuộc lại thành ủ rũ, “Các ngươi sao lại thế này, biết còn không nói với ta, loại sai lầm này phải nên bóp chết từ trong trứng nước mới đúng cứ, rốt cuộc các ngươi có phải huynh trưởng cùng tẩu tử của hắn không vậy, đi lệch đường cũng mặc kệ.”

“Bình thường người dạy bảo nó không phải là ngươi sao?” Lê Tinh Nhược nói rất đúng lý hợp tình.

Hoắc Phi Hàn nhìn Liễu Chẩm Thanh nói: “Nó thích ngươi cũng không phải là đi sai đường mà.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Hàn.

Hoắc Phi Hàn tức khắc cũng không biết nên theo phe ai, chỉ có thể thành thật nói: “Cái đó… Ta biết nhị đệ là nghiêm túc, nhưng nếu ngươi không thích, cự tuyệt thì cũng đã cự tuyệt rồi, hạnh phúc của từng người các ngươi đều rất quan trọng, dù sao ta cùng Nhược Nhược đều sẽ không…”

“Ngươi không can thiệp, nhưng mà ta sẽ ủng hộ Phong Liệt.” Lê Tinh Nhược cắt lời sau đó nhìn sang Liễu Chẩm Thanh đang lườm mình, nói: “Ngươi cũng không thích ai, nó thích ngươi như vậy, vì sao không thể thử một lần chứ?  Ta dám cam đoan, chắc chắn nó thích ngươi hơn tất cả những người từng thổ lộ với ngươi, nó lại hiểu rõ ngươi như vậy, chăm sóc ngươi tốt đến thế, gần như là coi ngươi là trung tâm mà sống, nếu ngươi bỏ lỡ nó, cả đời này cũng không thể tìm được ai khác tốt với ngươi như vậy được nữa đâu. Giao ngươi cho nó, chúng ta cũng được yên tâm.”

“Ngươi… ngươi đang nói tiếng người à?” Liễu Chẩm Thanh quả thực bị Lê Tinh Nhược chọc tức muốn nổ phổi, y còn tưởng hai người trước mắt này sẽ giống y, cảm thấy Nhị Cẩu có ý nghĩ như vậy với y là rất vô lý, nhưng lại dáng vẻ vui mừng này là sao!

Lê Tinh Nhược chỉ vào cái cây ở phía sau, hỏi: “Còn nhớ không?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, ngẩng đầu thì mới chú ý tới đó là cây đào bọn họ đã trồng khi còn học ở viện Thái học… Ấy? Hai cái cây ở gần nhau kia là của Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược, cái cây ở đơn độc là của y, sao ở cạnh cái cây của y lại có thêm một cái cây non nhỉ?

“Nó trồng đó.” Lê Tinh Nhược nói.

Liễu Chẩm Thanh tức khắc có chút nghẹn họng.

“Liễu Chẩm Thanh, ta nhớ trước kia ngươi từng nói, chỉ cần thích, giới tính tuổi tác thân phận đều không phải vấn đề, nó thích ngươi, ngươi cứ để nó thích là được, nó trong lòng ngươi quan trọng thế nào tự ngươi biết, cho nên hãy cho nó chút phúc lợi, nỗ lực thử xem có thể chấp nhận được không đi? Sao cứ phải một mực phủ định chứ.” Lê Tinh Nhược nói.

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu đáp: “Ta không chấp nhận được.”

Lê Tinh Nhược hừ một tiếng, “Vậy nó hôn ngươi, ngươi có thấy ghê tởm không?”

Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, trên mặt lập tức đỏ bừng lên, ngạc nhiên nhìn Lê Tinh Nhược.

Lê Tinh Nhược cười nói: “Các ngươi vừa rồi đã hôn môi đúng không, ngươi có thấy nó ghê tởm không? Không thể chịu đựng được chứ? Thân thể thật sự chỉ thấy bài xích, không có phản ứng nào khác?”

Môi Liễu Chẩm Thanh run rẩy, muốn phủ nhận, Lê Tinh Nhược lại như không muốn nghe, nói: “Khỏi cần nói đáp án cho chúng ta biết, tự lòng ngươi hiểu rõ là được.”

Cuối cùng Liễu Chẩm Thanh tức giận xoay người rời đi, “Ta không để ý tới các ngươi nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK