Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đại hỷ của chủ nhân, dù là Liễu Kiều thì cũng uống nhiều rượu hơn ngày thường.

Liễu Kiều uống say có vẻ dễ giận hơn ngày thường, nhìn Kiều Cận dõng dạc nói vậy thì cười lạnh, nói: “Tiểu quỷ thối!”

Đợi đến khi Kiều Cận lao tới, Liễu Kiều muốn giơ chân đạp lên ngực Kiều Cận, con sói con này dám thừa dịp hắn say lén bò lên giường hắn, Liễu Kiều phải dẫm cho hắn thuần phục.

Quả nhiên trước mặt sói con thì lúc nào cũng không được để lộ sơ hở, nếu không con sói con này bắt được cơ hội thì sẽ cắn chặt con mồi, mặt dày vô sỉ sẽ được voi đòi tiên.

Nhưng ngay khi Liễu Kiều đạp chân qua, Kiều Cận lại ngửa người ra sau, chân Liễu Kiều đạp vào không khí, sức đá cũng thành công cốc.

Kiều Cận nhân cơ hội bắt lấy cẳng chân của Liễu Kiều nhấc lên, túm chặt xoay người một cái đè Liễu Kiều lên thân cây, cao thủ như Liễu Kiều đương nhiên sẽ không mất căng bằng.

Phản ứng linh hoạt của Kiều Cận có chút ngoài dự đoán, lần đầu khiến Liễu Kiều phải ăn chút mệt, có thể thấy được Kiều Cận đã thực sự đã khắc khổ luyện võ nhường nào, cuối cùng cũng có ngày thắng được như thế này.

Nhưng trước mặt cao thủ tuyệt đỉnh thì đều là công dã tràng, khi Kiều Cận áp hắn lên thân cây, dưới cổ đột nhiên dưới cổ có cảm giác sắc lạnh.

Vừa cúi đầu đã thấy Liễu Kiều dí lưỡi đao sắc bén ngay yết hầu của Kiều Cận.

“Ngươi!” Kiều Cận kinh hãi.

Liễu Kiều có chút sửng sốt, “Phản xạ có điều kiện.”

Kiều Cận đột nhiên phản kích đã kích hoạt bản năng của cao thủ, lập tức ra sát chiêu.

Kiều Cận tức khắc thấy tủi thân muốn chết, như giận dỗi mà đột nhiên đưa cổ về phía tay Liễu Kiều.

“Vậy ngươi giết ta đi!” Kiều Cận cả giận nói.

Liễu Kiều phản ứng lại thì không thu tay lại nhưng vẫn không đủ sức khiến người khác bị thương, Kiều Cận tiến về phía trước, chỉ có ngón tay nhẹ nhàng đè lên yết hầu.

Xúc cảm khiến Liễu Kiều có chút sửng sốt, hầu kết lăn lộn, Liễu Kiều lại đột nhiên có một loại cảm giác quái dị.

Liễu Kiều có chút bực bội xì một tiếng, thu tay lại đẩy ngực Kiều Cận,  “Cút ngay, đừng có nổi điên!”

Kiều Cận lại càng không chịu, phỏng chừng cũng là thật sự uống điên rồi.

Kiều Cận mạnh mẽ đến gần như con thú bị bao vây, vẻ mặt hung tợn, “Ta cứ nổi điên đấy, Liễu Kiều, ta sắp bị ngươi bức đến điên rồi, khắp thiên hạ này ta không muốn gì hết, ta chỉ cần ngươi, ta đã không chịu được nữa rồi! Ngươi còn muốn ta chờ bao lâu nữa!”

Kiều Cận thường xuyên nổi điên, Liễu Kiều cũng không thèm để bụng, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Ta không bắt ngươi chờ, không chịu được nữa thì đi tìm người khác đi.”

Đồng tử Kiều Cận co rụt lại, lồng ngực đau xót, hắn biết lời Liễu Kiều nói chính là lời nói thật, Liễu Kiều không quan tâm tới hắn có quấn lấy mình hay không, dù mỗi tháng hắn đều vượt biển tới thăm thì cũng chỉ bị ghét bỏ chê phiền thôi.

Liễu Kiều này chính là một cục đá, là một tên đầu gỗ, hoàn toàn không có tình cảm ở phương diện kia, nhưng… nhưng Kiều Cận thực sự tủi thân đến không thể chờ được nữa rồi.

Chỉ một thoáng, ánh mắt Kiều Cận trở nên hung ác, “Được, dù sao mạng của ta là do ngươi cho, hôm nay, nếu ngươi không đánh chết ta, thì…”

“Cái gì?” Liễu Kiều tự nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, bản năng gần như nhạy bén bằng động vật khiến Liễu Kiều cảm thấy không đúng.

Ngay sau đó, Kiều Cận liền hôn hắn, tay Liễu Kiều đang đẩy ngực Kiều Cận cũng tức khác thêm nội lực.

Nhưng lần này Kiều Cận lại nhịn xuống, sống chết không chịu rút lui, như thể đã không còn đường lui, dùng chính sinh mệnh của mình để đạt được mục đích.

Kiều Cận điên cuồng dùng nụ hôn công kích, Liễu Kiều lập tức ném được mùi máu tanh, là bị chưởng lực của hắn đánh mà ra.

Con sói con này vì loại chuyện này mà đến mạng cũng dám bỏ.

Hắn muốn làm chuyện này đến vậy sao?

Liễu Kiều bị hôn đến nỗi có chút thiếu oxy, đại não dại ra bắt đầu nghĩ, rõ ràng hắn đã nhận ra Kiều Cận đã bị mình đánh đến nội thương rồi.

Nhưng ngay sau đó, hai mắt Liễu Kiều trợn trừng, bởi vì tay của con sói con này bắt đầu không ngoan rồi.

Liễu Kiều kinh hãi, lực trên tay mạnh hơn, lần này Kiều Cận thực sự bị đánh bật ra một chút, khóe miệng lập tức rỉ máu.

Mà lúc này đây Liễu Kiều lại có chút hoảng loạn, không biết là bởi vì động tác tay của Kiều Cận, hay là do nụ hôn của Kiều Cận, hoặc có thể là do đã uống quá nhiều rượu, khả năng tự khống chế của thân thể kém đi, Liễu Kiều lại có phản ứng kỳ quái hiếm có, thể chất của hắn vốn đặc thù, lần đầu tiên hắn gặp phải loại chuyện này, luống cuống cả lên.

Nhưng giây tiếp theo, Kiều Cận ở trước mặt đột nhiên ngồi thụp xuống.

Khi Liễu Kiều còn ngạc nhiên chưa kịp ra tay thì hết thảy đã diễn ra rồi.

Lần đầu tiên của Liễu Kiều cứ như thế bị kích thích như vậy, ở ngay thân cây mà choáng váng. Cuối cùng chỉ nhớ tay mình đã bất giác túm tóc Kiều Cận.

Sau đó Liễu Kiều cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đến khi tỉnh táo lại thì đã bị Kiều Cận bế lên giường rồi.

“Liễu Kiều, ta thích ngươi, ta thật sự thích ngươi, ngươi có thể thích ta một chút hay không, chỉ một chút thôi, đừng cự tuyệt ta.” Tiếng Kiều Cận hèn mọn thỉnh cầu vang lên bên tai, thậm chí còn có cả tiếng khóc nức nở, thật ra Kiều Cận cũng không muốn bắt đầu một cách không lãng mạn như vậy đâu, nhưng hắn thực sự không muốn đợi nữa. 

“Ngươi mà cự tuyệt ta thì ta sẽ không sống nữa!”

Liễu Kiều chớp chớp mắt, thân thể dần dần nhớ lại cái loại cảm giác này, hình như… rất thoải mái, hắn không chán ghét.

Liễu Kiều đã từng hỏi chủ nhân, nếu thực sự không thể tiếp thu được thì hãy cự tuyệt hoàn toàn, để Kiều Cận đi tìm hạnh phúc của chính mình.

Liễu Kiều hỏi cái gì gọi là không thể tiếp thu được.

Chủ nhân nói, ví dụ như khi hắn hôn ngươi, ngươi thấy buồn nôn.

Hắn không thấy vậy.

Ví dụ như khi hắn thân mật với ngươi hơn nữa, ngươi lại thấy toàn thân không thoải mái, ghê tởm muốn nôn ọe.

Hiện tại đã biết, có vẻ cũng không. Chỉ là với bản năng của cao thủ, hắn ghét cảm giác bị người từng bị mình coi là con mồi khống chế, ai bảo Kiều Cận vẫn luôn bày vẻ mặt muốn nuốt trọn hắn chứ, khiến toàn thân hắn không được thoải mái.

Nhưng hiện tại có vẻ hắn đã hiểu được một phần… cảm giác của Kiều Cận không thể ăn được hắn thì sẽ thành sói chết đói.

Cuối cùng khi Kiều Cận lại ra sức sấn tới hôn xuống, Liễu Kiều lại cảm thấy tuy hắn còn hung ác nhưng lại khe khẽ run lên, Liễu Kiều có chút sửng sốt, vẫn vòng tay ôm lấy Kiều Cận đang bất an.

Kiều Cận sửng sốt, trái tim lập tức kích động đến dừng lại.

Nhưng không lâu sau Kiều Cận vẫn bị đá xuống giường.

Kiều Cận chật vật ngẩng đầu, “Không phải ngươi đã đồng ý rồi sao?”

Chỉ thấy Liễu Kiều bày ra vẻ mặt nghĩ mà sợ nói: “Ta muốn ở trên! Ở dưới sẽ đau chết!”

Liễu Kiều là người bị trúng mấy mũi tên cũng không kêu đau cơ mà, Kiều Cận choáng váng, “Ta sẽ rất cẩn thận, còn có thuốc mỡ nữa, ta sẽ từ từ tới…”

Chính là Liễu Kiều kiên định lắc đầu, sống chết không đồng ý, như thể đã có bóng ma tâm lý nào đó vậy.

Kiều Cận thật sự không thể ngờ tới, thịt đã tới tận mép rồi mà còn xảy ra vấn đề như vậy, nếu nói Liễu Kiều để ý vấn đề trên dưới thì còn có thể hiểu được, nhưng lại là sợ đau?

Sao sói con có thể từ bỏ thịt mỡ đã dâng tận miệng chứ, dỗ dành lừa gạt, thề sẽ không làm tới bước cuối cùng rồi mãi mới được cho phép bò lên giường.

Ai bảo hắn đánh không lại, chỉ có thể chậm rãi nước ấm nấu ếch, một ngày nào đó sẽ có thể ăn tận miệng thôi!

Nhưng Kiều Cận cũng không phải chờ lâu, bởi vì có một ngày Liễu Kiều chủ động dò hỏi Liễu Chẩm Thanh, hắn sợ sẽ có một ngày bản thân không kiềm chế được sẽ khiến Kiều Cận phải chịu khổ, muốn hỏi xem có biện pháp nào giảm đau hay không, bấy giờ Liễu Chẩm Thanh mới biết bản thân đã tạo ra nghiệt gì, nhưng lại rất hí hửng, y còn tưởng rằng Kiều Kiều sẽ bị con sói con kia đè chứ, y vội giải thích một hồi, còn tưởng tủm tỉm tặng một đống thuốc mỡ.

Kết quả là ngày hôm sau Liễu Kiều lặn mất tăm, làm Liễu Chẩm Thanh buồn bực. Kiều Kiều không biết cố gắng gì cả, y còn muốn gả biểu đệ ngạo kiều kia đi mà.

Nhưng trong mắt Liễu Kiều, nếu không đau thì không sao hết.

Quay lại hiện tại, Hoắc Phong Liệt cầm hộp đồ ăn tới thì thấy Liễu Kiều đang đánh Kiều Cận, hình ảnh thường thấy như vậy đương nhiên là không cần quan tâm, hắn lập tức xoay người tiếp tục về phòng.

Khi lướt qua một nóc nhà thì đột nhiên nghe được một tiếng rống.

“Hạ Vân Độ!”

“Quả nhiên là ngươi không uống say! Làm sao? Đề phòng ta? Chiến Uyên cũng đã thành thân rồi, ngươi cũng nên từ bỏ tâm tư kia của người đi.”

Khi nghe được tiếng Hạ Lan cùng Tần Dư, Hoắc Phong Liệt vốn định rời đi, nhưng lại nghe được tên mình thì dừng lại, nhưng nghĩ một lát vẫn quyết định kệ hai huynh đệ ngu ngốc, nhanh chóng trở về với Thanh ca.

Trong đình viện của Tần Dư, một cửa sổ mở rộng ra ngoài, Tần Dư bị Hạ Lan đè lên cửa sổ, hiển nhiên là đã giao thủ. Mà Tần Dư đã bị Hạ Lan khống chế.

“Ngươi lại đang nói bậy gì đó!” Tần Dư muốn giãy giụa, Hạ Lan bắt lấy cổ tay Tần Dư áp lên lưng y, như vậy Tần Dư muốn phản kháng thì càng khó.

Tần Dư không thể ngờ được rằng công phu của hai người lại chênh lệch nhiều đến vậy, một năm này y chưa từng lười biếng, sao đột nhiên lại bị áp chế hoàn toàn vậy.

Tần Dư không biết, vì đối phó con mèo không chịu về nhà mà chỉ biết quơ móng vuốt là y, một năm nay Hạ Lan đã tốn rất nhiều công sức.

Hạ Lan đè xuống, khiến Tần Dư khom lưng, nửa thân trên đều nằm bò qua cửa sổ, hai tay miễn cưỡng chống hai cạnh cửa sổ mới không đến nỗi chúi đầu ra ngoài, nhưng như vậy Tần Dư lại càng thêm bị động.

Hơn nữa đằng sau còn có một tên cực kỳ thuần thục dán lại cọ cọ, lập tức khiến tai Tần Dư nóng ran, cả người căng chặt.

Dù đã một năm không gặp, dù Hạ Lan ở kinh thành hô mưa gọi gió, nhưng vẫn lưu manh như cũ.

“Ta nói bậy sao? Rõ ràng vẫn luôn không lộ mặt, ta phái người đi tìm ngươi cũng không thể tìm được, nhờ người quen truyền tin để ngươi về gặp ta ngươi cũng không về, trốn tránh ta, lại mạo hiểm tới tham dự hỷ yến, có thể thấy quả nhiên với ngươi chuyện của Chiến Uyên là quan trọng nhất. Lúc trước ta còn thực sự tin lời ngươi nói chỉ coi hắn là huynh đệ, không thích hắn, Tần Tử Xuyên, có phải ngươi đang trêu đùa ta hay không!”

Trên mặt Tần Dư hiện vẻ tức giận, muốn vùng ra nhưng lại bị ép chặt. Bởi vì đã quá quen thuộc thân thể nhau, khi Hạ Lan dán sát lại như vậy đã bộc bạch toàn bộ cảm xúc của mình, mỗi lúc như vậy, hai chân Tần Dư đều không tự giác nhũn ra.

“Ta cần nói dối với ngươi sao? Ta lặp lại lần nữa, ta chưa từng thích những người khác.” Tần Dư nổi giận nói.

Hạ Lan sửng sốt, cảm giác được lời Tần Dư nói là nghiêm túc, “Chưa bao giờ thích những người khác… những người khác, vậy còn ta, cũng tính là những người khác sao?”

Tần Dư cứng đờ.

“Nói đi! Ta không tin, ngươi nhìn không ra rằng ta thích ngươi!” Hạ Lan trực tiếp cả giận nói.

Nhưng Tần Dư lại im lặng.

Máu trong người Hạ Lan sôi trào, cắn răng hung tợn cúi người xuống, ghé cạnh tai Tần Dư, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Tử Xuyên, ta không tin ngươi có thể quên những chúng ta từng trải qua. Tại sao ngươi không trở lại đối mặt với ta? Ngươi đang sợ cái gì? Hơn 300 ngày đêm, ngươi thực sự nhẫn tâm không trở lại nhìn ta một cái, ngươi nghĩ ta đã trải qua thế nào? Chỉ cần đầu óc được rảnh rỗi, ta sẽ nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bắt được ngươi, khiến ngươi không thể xuống được giường!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK