Nghe nói họ mời y sĩ tới chữa bệnh cho Liễu Chẩm Thanh, không để họ bị người ngoài quấy rầy, Đường Mục tinh tế, sắp xếp hẳn một viện yên tĩnh cho hai người, chỉ cần đóng cửa viện lại thì bọn họ có thể tùy ý bày bố.
Cùng ngày, Hàn Diệp cũng đón sư phụ tới.
Cũng không biết Hàn Diệp đã nói gì với sư phụ, dù sao sư phụ vừa mới đến đã túm Liễu Chẩm Thanh mắng, mắng y còn không thể trông người bệnh cho tử tế, hại những bước trị liệu tiếp theo của ông sẽ gặp nhiều phiền toái.
Có lẽ sư phụ ngại mắng Hoắc Phong Liệt, nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn rũ đầu đứng cạnh Liễu Chẩm Thanh, ra vẻ rất ngoan ngoãn nghe mắng, còn Liễu Chẩm Thanh lại như nước đổ đầu vịt cười hì hì với sư phụ. Sư phụ tức không biết mình đang mắng ai nữa.
Có hai đại thần y ở đây, chuyện chữa bệnh cho Hoắc Phong Liệt đương nhiên cũng được sắp xếp đâu ra đấy, Liễu Chẩm Thanh có lòng muốn hỗ trợ nhưng đều bị Hoắc Phong Liệt cự tuyệt.
Sau này Liễu Chẩm Thanh suy nghĩ cẩn thận, là Hoắc Phong Liệt sợ y thấy được hình xăm, thật đúng là khiến người ta càng thêm tò mò mà. Liễu Chẩm Thanh cũng không ngu, không nhìn được thì hỏi, nhưng dù là sư phụ hay đồ đệ thì đều đáp một câu, bí mật của người bệnh không tiện tiết lộ, sau đó còn nhìn y bằng ánh mắt xem hài kịch, Liễu Chẩm Thanh thật sự cảm thấy bản thân bị cô lập.
Ngày thường, Hoắc Phong Liệt sẽ bị Đới Đinh Vũ kéo đi tuần tra quân lính thủ thành, xem xét bố cục phòng thủ của thành, vân vân, gần như đều ở bên ngoài, chỉ có lúc cần trị liệu mới có thể trở về.
Mà vốn ban đầu Liễu Chẩm Thanh định ngoan ngoãn theo sư phụ học y thuật, nhưng trên có sư phụ, dưới có đồ đệ, một người bình thường đối diện với hai thiên tài, y như bị tra tấn vậy, cho nên sau một ngày y đã từ bỏ, đi ra ngoài dạo quanh, để hai người chuyên tâm nghiên cứu y thuật, không quấy rầy họ nữa.
Cứ vậy, Liễu Chẩm Thanh bèn bầu bạn cùng Đường Mục, cho nên thường là khi Hoắc Phong Liệt trở về trị liệu sẽ tới sảnh chính vụ của thành chủ đón y về viện, đợi trị liệu xong thì cả hai cùng ra ngoài. Đúng là rất ra dáng phu xướng phụ tùy.
Dựa theo biện pháp Liễu Chẩm Thanh nghĩ ra, Đường Mục đã phái người đi Tây Thục thỏa thuận, vừa hay hôm nay đã nhận được tin phản hồi.
Liễu Chẩm Thanh vừa bước vào đại sảnh, đã nghe được Đường Mục nói: “Tây Thục vương đồng ý rồi.”
“Đồng ý nhanh thật đấy.” Liễu Chẩm Thanh cười như không cười nói.
“Quả nhiên là có vấn đề sao?” Đường Mục cũng cảm thấy không ổn, mời Liễu Chẩm Thanh ngồi xuống, chủ động châm trà.
Liễu Chẩm Thanh lại cười nói: “Có vấn đề cũng không sợ, ta không tin, có Hoắc tướng quân ở đây bọn chúng còn dám làm gì.”
“Cũng đúng.” Đường Mục nhu hòa cười cười, ngón tay thon dài xoa xoa giữa mày, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Chỉ là chỉ cần các ngươi rời đi thì chỉ sợ khó mà nói trước được.”
“Khi đó quốc vương Tây Thục là lừa hay là ngựa sẽ rõ ngay thôi.” Liễu Chẩm Thanh nói xong, nhìn về phía chồng sách ngay ngắn trên bàn, kinh ngạc nói: “Sửa sang lại nhanh vậy sao?”
“Công tử nói muốn xem, ta muốn nhanh chóng hoàn thành, như vậy cũng là mượn tài của Liễu công tử nghĩ ra nhiều kế hơn.” Đường Mục cười nói.
“Hôm qua ta chỉ thuận miệng nhắc thôi, thành chủ đúng là tâm tư tỉ mỉ hành động nhanh chóng.” Liễu Chẩm Thanh khen.
Đường Mục bị khen mà sửng sốt, không khỏi rũ mắt, gương mặt trắng nõn hiện chút ửng hồng lại có chút thẹn thùng.
“Vẫn đừng nên gọi ta là thành chủ, ta cùng Liễu công tử đã nhiều ngày trò chuyện rất vui, gọi ta là Đường huynh là được.” Đường Mục tươi cười vô cùng thân thiện, cho người ta cảm giác như đang tắm gió xuân vậy.
“Vậy Đường huynh cũng nên gọi ta là Liễu huynh đi.” Liễu Chẩm Thanh cười đáp, rồi bắt đầu xem tài liệu Đường Mục đã chuẩn bị, tất cả đều là chính sách cải cách của Tây Thục sau khi tân vương đoạt vị.
Liễu Chẩm Thanh đọc mà thấy giật mình, bởi vì Tây Thục vương này quả thực là tuổi trẻ tài cao. Thân là đứa con sinh ra do quốc vương tiền nhiệm cưỡng bức một nô lệ, đương nhiên sẽ không được vương tộc để mắt, bị giao cho hạ nhân nuôi nấng, kết quả lại bỏ mạng từ khi còn chưa thành niên do tranh đoạt ngôi vị, mọi người đều cho rằng hắn đã chết, không ngờ mười mấy năm sau hắn lại mang theo tín vật cùng chứng cứ vùng lên, quay về nhận tổ quy tông.
Sau khi thân phận của hắn được chứng nhận, hơn mười vị huynh trưởng sinh trước hắn đều lần lượt tử vong, không phải vì nội đấu thì cũng là do ngoài ý muốn. Chỉ trong vòng một năm, ngoài hắn ra không còn người kế thừa nào khác, nhưng do thân phận thấp kém nên lão quốc vương không muốn nhận, cũng không thích đứa con trai này, định để hậu cung sinh thêm con nối dõi, kết quả lại chết trong lúc làm chuyện giường chiếu.
Triều cục của Tây Thục quốc lập tức bị rung chuyển, Tây Thục vương dùng 500 thủ hạ nô lệ của mình bao vây vương thất, thuận theo thì sống, chống lại thì chết, cứ vậy chém giết một ngày một đêm, ngồi lên vương vị đẫm máu, bắt đầu ban hành cách trị quốc mới, không chỉ bắt đầu thay đổi chế độ nô lệ trong nước mà còn phân cách quyền thế của lớp quý tộc.
Thậm chí bắt đầu không ngừng xuất binh nuốt luôn lãnh thổ của hai nước lân cận. Bởi vì chỉ cần lập công thì sẽ được xóa bỏ thân phận nô lệ, cho nên các nô lệ đều ra hết sức, nô lệ nước láng giềng nghe vậy thì càng thêm tình nguyện thuần phục, đến bây giờ thì Tây Thục quốc đã hoàn toàn thâu tóm hai nước còn lại.
Liễu Chẩm Thanh xem những biện pháp hắn từng ban hành, những thánh chỉ hắn từng hạ, không khỏi kinh ngạc cảm thán, thật sự là văn võ song toàn, có dũng có mưu.
Vốn Liễu Chẩm Thanh muốn xem xem tên nhãi này có trò mèo gì, kết quả càng đọc càng hăng say, vậy mà lại có chút trầm mê.
Đến khi lấy lại tinh thần, Hoắc Phong Liệt đã ngồi cạnh y được một lúc lâu rồi.
“Đều đã trễ thế này sao?” Liễu Chẩm Thanh nhìn sắc trời, kinh ngạc nói.
Hoắc Phong Liệt đã quen khi Liễu Chẩm Thanh đọc sách thì hắn không quấy rầy, cho nên thành thói quen luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ. Khiến những quan viên khác xử lý chính vụ gần đó ho cũng không dám ho một cái, chỉ có Đường Mục là thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu với Đới Đinh Vũ mà thôi.
“Còn muốn đọc tiếp không?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, duỗi duỗi thân thể cứng còng, sau đó nghiêng người qua, lưng quay về phía Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt tự nhiên đưa tay lên xoa bóp vai cổ cho Liễu Chẩm Thanh, hai người ngồi đối diện nhìn thấy thì trợn mắt há mồm.
Liễu Chẩm Thanh rất hài lòng với lực tay của Hoắc Phong Liệt, thoải mái nói: “Không cần, đã đọc xong rồi.”
Lời này vừa nói ra, Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ cũng không dám tin nhìn về phía đầy một bàn chất đầy sổ sách, y nói chỉ với thời gian nửa ngày là đã đọc xong toàn bộ rồi sao?
Đới Đinh Vũ đọc một quyển còn chẳng kịp, Đường Mục cũng cảm thấy bản thân muốn đọc hết tư liệu về cuộc đời của Tây Thục vương thì cũng phải cần ít nhất năm sáu ngày mới có thể đọc hết được. Có lẽ Liễu Chẩm Thanh đã đọc lướt chăng?
Hoắc Phong Liệt lại không hề ngạc nhiên chút nào, nhìn vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh thì nói: “Có thông tin nào hữu dụng không?”
Liễu Chẩm Thanh cong cong môi, làm trò trước mặt người ngoài, quay đầu nhìn Hoắc Phong Liệt trêu: “Ta nói thì có ích gì, ta cũng đâu phải quan viên.”
Đương nhiên Hoắc Phong Liệt không hiểu kịch bản của Liễu Chẩm Thanh, chỉ có thể bày vẻ mặt mờ mịt nhìn Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Huynh muốn cái gì?”
Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên nhích người lại gần, chỉ thiếu nước rúc vào lòng Hoắc Phong Liệt nữa thôi, mập mờ nói: “Đệ biết ta muốn cái gì mà.”
Hoắc Phong Liệt trở nên mất tự nhiên. Bởi vì chữa bệnh phải chữa suốt cả một đêm, cho nên… từ lúc bắt đầu đến giờ bọn họ chưa được thân cận lần nào, hắn hiểu đại khái là Thanh ca muốn gì rồi.
Nhưng còn chưa biết phải trả lời thế nào thì lại nghe Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ta muốn ngươi cùng ta đi dạo phố, dạo gần đây chưa được ra ngoài lần nào, chán quá.”
Hoắc Phong Liệt phục hồi tinh thần lại, lập tức đáp: “Lúc nào cũng có thể.”
Lúc này hai người bị đút cơm chó cũng mở miệng.
“Là ta sơ sẩy, Liễu huynh làm nhiều thứ cho Nam Phong Thành chúng ta như vậy, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt.” Đường Mục vội nói.
“Đúng đúng đúng, ta còn phải đưa Hoắc nhị ca ra ngoài uống rượu ngon đây.” Đới Đinh Vũ cũng phấn chấn theo.
Liễu Chẩm Thanh cạn lời liếc hai người một cái, quả nhiên đều là mấy tên độc thân, không có tí mắt nhìn nào cả, y là muốn hẹn hò riêng với Nhị Cẩu nhá.
Thấy Hoắc Phong Liệt thuận thế đồng ý, y có chút không vui, Liễu Chẩm Thanh dựa hẳn người ra sau, lần này là dựa hẳn vào ngực Hoắc Phong Liệt, được Hoắc Phong Liệt đỡ hờ, Liễu Chẩm Thanh cố ý đến gần tai Hoắc Phong Liệt thì thầm: “Vừa rồi đệ cho rằng ta muốn cái gì?”
Hoắc Phong Liệt cứng đờ, liền cảm giác bên tai có người đang thổi hơi nóng, sau đó là lời nói mang theo ý cười như câu lấy hồn hắn: “Sắc cẩu, có phải lại nghĩ bậy bạ không?”
Nhị Cẩu oan uổng không có chỗ nói, chỉ có thể nóng mặt tùy ý để Thanh ca bắt nạt.
Liễu Chẩm Thanh nhìn dáng vẻ quẫn bách của Hoắc Phong Liệt, trêu chọc một chút là đã lấy lại tâm tình tốt đẹp rồi, liền bắt đầu thuật lại những gì mình phân tích được từ tư liệu.
“Thứ nhất, nếu không phải Tây Thục vương cực kỳ sùng bái văn hóa Đại Chu nên đã học tập rất nhiều thì là do có người Đại Chu bày mưu cho.”
“Bởi vì sửa chế độ nô lệ?” Đường Mục hỏi.
“Không phải, bởi vì cách đối phó với triều thần, mượn sức mượn quyền, và cả cách cải cách phá cục đều học từ những sự kiện lớn của Đại Chu trong 20 năm trở lại đây.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Mọi người nghe vậy thì có chút kinh ngạc.
Hoắc Phong Liệt nói: “Xem ra quan hệ của chúng với phản tặc còn sâu hơn chúng ta tưởng.”
“Ngươi tin việc có mưu sĩ Đại Chu giúp hắn hơn ư?” Liễu Chẩm Thanh cười hỏi.
“Ngươi cảm thấy là chính hắn?” Hoắc Phong Liệt hỏi lại.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ rồi nói: “Ta cảm thấy, một Tây Thục vương mới 18 tuổi làm được như vậy là rất khó khả thi, càng hy vọng là thiếu niên xuất chúng đi.”
Đới Đinh Vũ không đồng ý: “Nếu quốc vương của bọn chúng lợi hại như vậy thì có ích gì cho chúng ta chứ!”
Liễu Chẩm Thanh lại hàm hồ nói: “Có mạnh hơn nữa thì cũng là ngoại tộc, so với chuyện… người Đại Chu vì tư dục của bản thân mà giúp ngoại tộc đánh Đại Chu… thì đỡ bi ai hơn.”
Trong viện dần dần yên tĩnh lại.
Chỉ chốc lát sau, Đường Mục lắc đầu cười khẽ, tựa hồ không thể tưởng tượng được: “Đúng vậy, nếu chỉ là quốc vương của bọn họ lợi hại thôi thì theo cách nào đó cũng coi như là một chuyện tốt.”
Liễu Chẩm Thanh nhiều kiến thức, cảm xúc cũng không dao động nhiều, nói tiếp: “Thứ hai, dù ta suy đoán theo phương thức nào, thì bọn chúng đều phạm phải một sai lầm, đó chính là quá gấp gáp.”
“Đúng vậy, tuy rằng tiến triển nhanh nhưng cũng phải chịu nhiều sự phản đối, nếu không cũng sẽ không xuất hiện nhiều đào phạm như vậy.” Đường Mục tán đồng.
Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Thật ra làm đâu chắc đó, hắn có thể gây dựng một quốc gia tốt, nhưng hắn lại quá sốt ruột, không chỉ có hành vi thâu tóm hai nước xung quanh sẽ tạo tác dụng ngược, đến cả bên trong cũng tùy thời xảy ra phản kháng, triều cục hiện tại của bọn chúng bị chia làm ba thế lực, một bên bị chế độ nô lệ kích thích nên muốn khống chế Tây Thục vương, một bên khác muốn ủng hộ những bậc vương thất khác, chỉ có một phần ba là hoàn toàn thuộc quyền khống chế của Tây Thục vương mà thôi, mà hơn nửa trong số đó là do sợ thủ đoạn đẫm máu của vị quốc vương này. Cực kỳ không ổn định.”
Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi nói: “Thay đổi chế độ nô lệ cũng là chuyện lớn không thể hoàn thành chỉ trong một sớm một chiều. Cách làm của hắn dữ dội đẫm máu như vậy cùng lắm chỉ có thể giúp hắn tạo tiếng vang trong ngắn hạn mà thôi, hậu hoạn lại có vô số, thậm chí còn có thể chắc chắn rằng sẽ thất bại.”
“Vậy mà còn muốn nhăm nhe tới chúng ta?” Đới Đinh Vũ kinh ngạc: “Giờ thì thành loạn trong giặc ngoài rồi.”
Hoắc Phong Liệt lại nói: “Đẩy mâu thuẫn với bên ngoài lên cao cũng là một cách hóa giải mâu thuẫn nội bộ, có lẽ hắn vốn cũng hợp tác với người Đại Chu nào đó, cũng phải mượn thế lực của Đại Chu để ngồi vững vương vị, cho nên mới không sợ.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Nhưng mọi người cũng không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
Liễu Chẩm Thanh rút năm quyển sách từ đống tư liệu trên bàn ra đưa cho Đường Mục, nói: “Giống như ngươi nói, nếu Hoắc tướng quân rời đi thì các ngươi phải uy hiếp thế nào đây, thật ra không cần uy hiếp, cứ tận dụng sức mạnh sẵn có là đủ rồi, bọn chúng có nhiều vấn đề như vậy, ngươi còn lo không tìm được biện pháp đối phó sao?”
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày cười với Đường Mục, dáng vẻ tùy ý kia vô cùng lóa mắt.
Đường Mục nhận sách, ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, ánh mắt có chút hoảng hốt, phảng phất như nhìn thấy bóng người quen thuộc nào đó vậy, đều mang họ Liễu, đều lợi hại như nhau sao? Đường Mục thật sự lại có thêm một lần bị tài mưu lược của Liễu Chẩm Thanh làm khuynh đảo.
Đường Mục khom mình hành lễ, trong lòng bội phục.
Liễu Chẩm Thanh nói xong chuyện thì muốn cùng Hoắc Phong Liệt về chữa bệnh, đang định rời đi thì có một phụ nhân lớn tuổi dẫn theo một đám người đi vào sảnh chính vụ, nơi này dù sao cũng là nơi làm việc, trừ phi là nữ quan còn không gia quyến thường sẽ không được phép tiến vào.
Cho nên sự xuất hiện của vị phụ nhân rất bất ngờ.
Nơi này cũng chỉ có Hoắc Phong Liệt không quen biết bà, Liễu Chẩm Thanh có chút ấn tượng với vết sẹo trên mặt bà, đó là vết sẹo do năm đó xảy ra chuyện rồi gặp hỏa hoạn mà có. Cho nên người này hẳn là mẫu thân của Đường Mục.
Lúc họ mới tới đây đã nghe Đường Mục nói mẫu thân dắt gia quyến ra ngoài lễ Phật, sao giờ vừa mới trở về đã dẫn người tới sảnh chính vụ, còn có cảm giác rất hùng hổ.
“Mẫu thân, sao người lại tới đây?” Đường Mục tiến lên, nhíu mày nói, ánh mắt quét về phía sau lưng Đường phu nhân phía sau, một nam tử trung niên vẻ mặt ngạo nghễ, “Cữu cữu* cũng tới.”
*舅舅: cậu
Đường cữu hừ lạnh một tiếng, Đường phu nhân trực tiếp tiến lên nói; “Con trai, ta hỏi con, thủ hạ của con con có quản không, sao lại tùy ý bác bỏ chức quan của cữu cữu con vậy, đây là muốn làm mất mặt Đường gia chúng ta, sau này còn ai coi con là thành chủ nữa!”
Vẻ mặt Đường Mục trầm xuống, Đới Đinh Vũ sau lưng nhịn không được xông lên nói: “Đường phu nhân, người đệ đệ này của bà tự ý rời khỏi nơi làm việc, còn dẫn thủ hạ đến kỹ viện chơi đùa, khiến khu vực bọn họ phụ trách không có ai đi tuần tra, trong một đêm đã mất mấy chục mạng người, tội như vậy ta không giết lão là đã coi như nể mặt Đường gia lắm rồi đấy.”
“Ngươi nói láo, nơi này là Nam Phong Thành, họ Đường không phải họ Đới, ta thấy ngươi là muốn đoạt quyền đúng không!” Đường cữu hô hoán la làng: “Hơn nữa, dù ta có đưa người chạy tới thì cũng chẳng kịp cứu người, sao lại có thể tính mấy cái mạng đó lên đầu ta chứ!”
“Ông!” Đới Đinh Vũ tức khắc tức giận, cảm thấy cứu không được thì không thèm làm nữa, vậy bọn họ tham gia quân ngũ làm cái gì!
Đường phu nhân nhìn Đới Đinh Vũ có vẻ muốn tiến lên đánh người thì nổi giận: “Con trai, con còn quản thủ hạ của con không đấy!”
Lúc này cuối cùng Đường Mục cũng mở miệng nói: “Luận chức vị, Đới tướng quân cùng con là đồng cấp, không phải thủ hạ của con, hơn nữa đúng là cữu cữu đã làm trái quân kỷ, hết thảy đều đúng như những gì Đới tướng quân quyết định.”
Đới Đinh Vũ tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng càng thêm bội phục Đường Mục, cảm thấy văn nhân phải khí khái khí phách như vậy, không thể vì tình cảm mà làm bậy.
“Tỷ!” Đường cữu vội kéo ống tay áo Đường phu nhân hô lên.
“Con! Con dám không nghe lời, quả thực là ngỗ nghịch bất hiếu, ông ấy chính là cữu cữu của con, cô nhi quả phụ nhà ta đều phải dựa vào sự giúp đỡ của cữu cữu mới không có ai bắt nạt, hiện tại lại người khác tùy ý bắt nạt cữu cữu con cũng mặc kệ, quả nhiên… quả nhiên không nên giao Nam Phong Thành cho con mà, cũng phải thôi, con còn có thể làm được cái gì chứ.” Đường phu nhân đột nhiên lẩm bẩm.
Sắc mặt Đường Mục biến đổi, “Mẫu thân nói cẩn thận!”
Đường phu nhân lại càng thêm hăng hái, “Ta có nói sai sao? Con sắp dâng Nam Phong Thành cho Đới gia luôn rồi, còn gia gia và cha đã chết của con, và cả… Con còn mặt mũi đi gặp bọn họ nữa sao!”
“Mẫu thân, con thấy người hồ đồ rồi!” Đường Mục lập tức nổi giận.
“Con nói cái gì! Nếu con không thể đảm nhiệm tốt cái vị trí thành chủ này, không bằng để cữu cữu con làm, tuổi tác cữu cữu lớn hơn con, đáng ra năm ấy vốn nên để nó…”
Ban đầu la lối khóc lóc ăn vạ thì thôi chưa tính, giờ cái mà Đường phu nhân nói mới khiến người nghe khiếp sợ, nghĩ chẳng lẽ lão bà này đã bị người khác tẩy não đến choáng váng luôn rồi sao, sao lại có thể nói ra những lời hoang đường như vậy chứ.
“Có lẽ là bị điên rồi.” Đới Đinh Vũ đứng một bên khó tin nói.
“Mẫu thân!” Đường Mục gần như là rống lên.
Đường phu nhân cả giận nói: “Con đừng quên con là ai! Con cảm thấy bản thân vẫn có thể tiếp như vậy sao? Đệ đệ con là một đứa mọt sách, vị trí thành chủ này chuyển cho cữu cữu con chỉ là chuyện sớm muộn thôi! Con vẫn cứ kéo…”
Đường cữu cũng bắt đầu kêu gào: “Mẫu thân ngươi nói không sai đâu, vốn ngươi cũng không xứng ngồi vị trí này, đừng bắt chúng ta buộc ngươi xuống đài, đều là người thân với nhau, ta không muốn khiến ngươi phải khó coi như vậy.”
Lúc này mặt Đường Mục đã xanh mét.
“Ta thấy các ngươi thật sự điên rồi.” Đới Đinh Vũ là một người đàn ông lỗ mãng, không thể trơ mắt nhìn người bản thân coi là lão đại bị người khác chèn ép như vậy được, cho dù là người thân cũng không được, hắn trực tiếp rút đao tiến lên, ép hai người kia lùi ra sau.
Hai người kia tức giận to tiếng mắng nhiếc. Mặt mày Đường Mục hiện rõ vẻ mỏi mệt.
Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đứng một bên quan sát đến đoạn này thì cũng không khỏi lắc đầu, Liễu Chẩm Thanh nói: “Xem ra người kiên định cũng không có vấn đề gì, không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi, Đường phu nhân này vẫn cứng đầu vô lý như vậy, quả nhiên Nam Phong Thành đã quá yên bình, khiến người nào đó không biết bản thân là ai.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn không nổi nữa, đột nhiên vỗ tay, tiếng động đột ngột khiến người xung quanh rời sự chú ý sang.
Chỉ thấy bên cạnh là một võ nhân cao lớn uy nghiêm cùng một công tử văn nhã.
“Các ngươi là ai hả! Ai cho phép các ngươi vào chỗ này hóng hớt!” Đường cữu là người đầu tiên gào lên, như thể ông ta mới chính là chủ nơi này.
Liễu Chẩm Thanh thích nhất là trêu chọc loại người này, trực tiếp nghiêm trang nói: “Chúng ta không hóng chuyện, rõ ràng là chúng ta đang chế giễu mà.”
Lời này vừa nói ra, tức khắc khiến người làm ầm ĩ đỏ mặt tía tai.
Đường Mục tiến lên chắp tay nói: “Xin lỗi, để hai vị chê cười rồi.”
“Đúng là rất buồn cười.” Liễu Chẩm Thanh nói với Hoắc Phong Liệt đứng cạnh: “Này, có biết cái này gọi là gì không?”
Hoắc Phong Liệt lắc đầu, phối hợp hỏi: “Không biết.”
“Cái này gọi là ngoại gia can chính*.” Liễu Chẩm Thanh cười hì hì nói.
*外家干政: người ngoài can thiệp vào chính sự
Hoắc Phong Liệt gật đầu.
Liễu Chẩm Thanh lại hỏi: “Ngươi cảm thấy Đới tướng quân xử lý vậy có đúng không?”
Đới Đinh Vũ lập tức trở nên căng thẳng.
Hoắc Phong Liệt lắc đầu, “Xử có chút nương tay, dựa theo quân kỷ, loại tội này đáng lẽ phải chịu 50 quân côn, không chết thì một hai năm sau cũng không xuống được giường, trước mắt thấy có vẻ là không đánh.”
Đới Đinh Vũ luống cuống chân tay, “Nhị ca, ta……”
“Các ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy, các ngươi là cái thá gì!” Đường cữu giận mắng, Đường phu nhân cũng không vui nhìn họ, “Con trai, tiểu quan từ đâu tới mà không hiểu chuyện như vậy.”
Không đợi Đường Mục mở miệng, Liễu Chẩm Thanh đã nhanh chóng chắp tay nói: “Tại hạ không quan không chức. Giống vị đại gia này thôi.”
Đường cữu cười, trực tiếp chỉ vào mặt Liễu Chẩm Thanh định mắng, nhưng lại nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh không coi ai ra gì quay sang nói với Hoắc Phong Liệt: “Đúng rồi, thành chủ Nam Phong Thành đã bao nhiêu đời là người Đường gia vậy?”
Hoắc Phong Liệt đã: “Đã có bốn đời.”
“Oa, chế độ chức vụ được thừa kế sao?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nói.
“Đương nhiên không phải, chức vị thành chủ là do Hoàng Thượng ban cho, chỉ là mỗi thành chủ đã từng lập công đều là người Đường gia thôi, cũng đã được bá tánh trong thành kính yêu, Hoàng Thượng xem xét rồi mới được đề bạt cho nhậm chức.”
“Vậy sao? Vậy Đường phu nhân cùng vị đại gia này thật là lợi hại nha, còn có thể lấn quyền Hoàng Thường, bổ nhiệm thành chủ kế tiếp luôn mà.”
Lời này vừa nói ra, Đường phu nhân cùng Đường cữu đều nhăn mặt, nổi giận, hung ác nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh hơi hơi híp mắt nói thẳng: “Không bằng kiện chuyện này lên cho Hoàng Thượng đi, xem Hoàng Thượng có nghe lời Đường phu nhân không.”
Sắc mặt Đường phu nhân lại tái đi, lập tức nói: “Ta đâu có ý đó, tên nhãi con nhà ngươi từ đâu tới vậy, đừng có mà bôi nhọ ta. Đường gia nhà chúng ta có công với Nam Phong Thành, dù có tiếp tục truyền chức thì bá tánh trong thành cũng đều ủng hộ.”
“Ồ, hóa ra vị đại gia này họ Đường sao? Ở rể sửa họ từ khi nào vậy?” Liễu Chẩm Thanh lại cười hỏi Đường cữu, câu hỏi này vừa dứt đã khiến Đường cữu nghẹn họng.
Sắc mặt Đường phu nhân cũng là đủ mọi màu sắc, Đới Đinh Vũ đứng cạnh lại thẳng thừng cười nhạo: “Ông ta không phải họ Đường, nhưng người phụ nữ nào đó cứ thích nghiêng về nhà mẹ đẻ, hận không thể trộm toàn bộ vinh quang của Đường gia mang về nhà mẹ đẻ mình, cũng không chịu nhìn xem nhà mẹ đẻ mình toàn cho ra thứ gì!”
“Các ngươi, ăn nói ngông cuồng!” Đường phu nhân giận muốn ngất đi, muốn Đường Mục nói đỡ nhưng chỉ thấy y đứng một bên lạnh lùng nhìn, Đường phu nhân tức càng thêm tức.
“Chúng ta nói ngông cuồng thế nào cũng không bằng Đường phu nhân nha, cô nhi quả phụ phải nhờ cậy cữu cữu? Phu nhân đúng là nói đùa quá trớn, sao ta lại nhớ là Đường Mục lên được vị trí thành chủ là vì khi còn là niên thiếu đã chặn giết được sứ thần ngoại tộc, bảo vệ được Nam Phong Thành nhỉ, vị đại gia này cũng tham chiến sao?”
“Tham chiến, ha ha, lúc ấy người đầu tiên lợi dụng quan hệ để chạy mất chính là ông ta đó.” Đới Đinh Vũ nhận người gia nhập quân doanh, đương nhiên đã từng điều tra, cực kỳ khinh thường cái quá khứ này.
Đường cữu kia sắc mặt đỏ sắp nhỏ cả máu, Đường phu nhân càng không có chỗ dung thân, rồi lại không cam lòng bị một đám tiểu bối bắt chẹt, dù sao bà cũng là mẫu thân của thành chủ. Con trai mình không nghe lời, lại còn để mặc bà chịu nhục, sao mà được.
“Các ngươi không quan không chức, ở phủ Thành chủ, há có thể để các ngươi làm càn!” Đường phu nhân cả giận nói.
Liễu Chẩm Thanh cười, “Ta thì không quan không chức, nhưng ta cũng là……” chỉ chỉ Hoắc Phong Liệt bên cạnh nói: “bạn thân của Trấn quốc Đại tướng quân nha. Vị đại gia này không quan không chức có thể mượn uy phong của mẫu thân thành chủ, ta lại không thể mượn uy phong của Trấn quốc Đại tướng quân sao? Hoắc tướng quân à, những người này làm trò trước mặt ngươi, ngó lơ hoàng quyền, coi pháp luật Đại Chu là trò đùa, còn dám nói Nam Phong Thành là của Đường gia, là thực sự không sợ để lọt đến tai Hoàng Thượng rồi phán cho họ tội phản loạn đó.”