Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túy Xuân Lâu, hoa lâu lớn nhất kinh thành, Liễu Chẩm Thanh xem như là khách quen của nơi này, dù sao thú vui giải trí buổi tối ở cổ đại có rất ít, nơi này xem như là nơi náo nhiệt nhất vào ban đêm ở kinh thành, tổ hợp ăn chơi nhậu nhẹt, thỉnh thoảng còn gặp được mấy chuyện thú vị, xem náo nhiệt, nghe ngóng chuyện phiếm, dù sao cũng là một nơi tốt để giết thời gian.

Diện mạo Liễu Chẩm Thanh đẹp, lại có tiền, ra tay hào phóng, còn biết dỗ dành mấy cô gái được vui, cô nương ở đây dù không được tiền thì cũng muốn được hầu hạ Liễu Chẩm Thanh.

Tuy rằng chuyện phong lưu của Liễu Chẩm Thanh cùng các hoa khôi trong giới nhiều không kể xiết, nhưng các cô nương ở đây đều hiểu rõ, chưa có ai từng thực sự hầu hạ Liễu Chẩm Thanh.

Thói quen giữ mình trong sạch này của Liễu Chẩm Thanh khiến những cô nương trong giới càng thêm thích y. Nhiều người đã động lòng thật sự, nhưng cũng chỉ có thể yêu thầm.

Phòng riêng lớn nhất trên lầu hai có mấy nam tử đã uống say, mọi người đều cười vang.

“Hiện tại Phi Hàn đã có vợ quản rồi, cũng không thể đi chơi cùng chúng ta nữa.”

“Đúng đúng đúng, khó lắm mới có thể có đêm hoa khôi. Ngươi nói xem, chúng ta đều đã có vợ cả rồi, cũng không bị quản chặt như Hoắc Phi Hàn, tới xem náo nhiệt thôi mà.”

“Ôi chao, ngươi đừng nói thế, trong số chúng ta vẫn còn một người đơn côi lẻ bóng mà.”

Mọi người trêu chọc nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng rót một chén rượu nói: “Ta cảm thấy có vợ thì nên giống Hoắc đại ca, chỉ ở cùng người thương của mình mới là đúng, dù sao đã thích người ta nên mới cưới về, lại còn đi tìm các cô nương khác là có ý gì?”

Mọi người bị nói cho không vui, “Vậy tại sao ngươi còn chưa thành thân chứ?”

“Bởi vì ta còn muốn ở cùng nhiều cô nương khác, cho nên mới chưa thành thân đó.” Liễu Chẩm Thanh lập tức nói đầy phong lưu.

Lời thoại của trai đểu này lập tức khiến những người khác cười ồ lên.

Lúc này có một cô nhóc tiến vào tiếp rượu, những cô nhóc như thế này đều sẽ không tiếp khách, cúi đầu đưa rượu xong thì sẽ rời đi, nhưng trong nhóm có một công tử đã uống quá chén, thấy cô nhóc diện mạo mơn mởn liền kéo vào lòng, tức khắc khiến cô bé giãy giụa không thôi, nước mắt lưng tròng xin tha.

Đang lúc công tử kia định vừa đe dọa vừa dụ dỗ một chút, đột nhiên lại nghe được có người đặt mạnh chén rượu lên bàn.

Mọi người quay qua nhìn thì thấy là Liễu Chẩm Thanh, vội vã nhắc nhở vị công tử này.

Công tử cũng nhớ ra, chỉ cần cùng Liễu Chẩm Thanh ra ngoài uống rượu thì không được làm chuyện gì khiến nữ tử khác khó xử, lập tức cười làm lành buông cô nhóc ra.

“Khê Đình vẫn thích làm anh hùng cứu mỹ nhân như trước nha.” Có người cười mỉa nói.

“Ô hay, nói gì vậy, chỉ là cảm thấy nam tử hán đại trượng phu mà bắt nạt mấy cô bé thì rất mất mặt thôi.” Liễu Chẩm Thanh cười ha hả đáp.

Đang cười nói, đêm hoa khôi đã bắt đầu, đêm hoa khôi chính là buổi thi đấu tranh kỳ khoe sắc, các cô nương lên sàn phô diễn tài nghệ, lại để khách tới mua hoa ném lên sân khấu, ai nhận được nhiều hoa nhất thì chính là hoa khôi. Mà hoa khôi đêm nay sẽ có quyền tự chọn vị khách sẽ được lên giường cùng mình.

Liễu Chẩm Thanh không nói hai lời, trực tiếp dùng 500 lượng mua hoa, chuẩn bị rải xuống như mưa, biểu diễn tốt là sẽ có thưởng.

Những người khác cũng sôi nổi ủng hộ cô nương mà mình thích.

“Ta nói chúng ta có hóng hớt mấy thì cũng vô ích, hôm nay có Khê Đình huynh ở đây, dù hoa khôi là ai thì cuối cùng chắc chắn cũng sẽ chọn Khê Đình.”

“Đúng vậy, như thế không công bằng!”

“Lần sau loại chuyện này sẽ không gọi Khê Đình đi cùng nữa!”

Liễu Chẩm Thanh cười mà không nói, đôi khi hoa khôi chỉ muốn mượn tên tuổi của y thôi, sẽ không tiếp khách vào đêm hoa khôi, thuận tiện truyền ra một hai tin đồn tai tiếng cổ cũ thanh thế cho các cô, Liễu Chẩm Thanh cũng sẵn lòng phối hợp.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh không ngờ còn có cô nương thông minh đến nỗi lợi dụng y để thắng được danh hiệu hoa khôi.

Đông Vân cùng Liễu Chẩm Thanh cũng coi như là quen biết, vóc dáng cô đẹp, khiêu vũ uyển chuyển, nhưng dựa theo tình hình chung thì rất khó có thể trổ hết tài nghệ trong đêm nay, cho nên vừa mới lên đài đã cố ý để cầm sư giả vờ bị thương, không thể đàn nữa.

Đông Vân ra vẻ mình loay hoay bối rối, cuối cùng lại hướng ánh mắt cầu cứu về phía Liễu Chẩm Thanh, cầm kỹ của Liễu Chẩm Thanh cũng coi như là có tiếng, trong tiếng ồn ào của mọi người, Liễu Chẩm Thanh cũng thuận thế lên đài chơi một khúc, thật ra y cũng không chán ghét mấy âm mưu nho nhỏ như thế này.

Đông Vân cũng không giấu giếm, đợi Liễu Chẩm Thanh lên đài liền nói: “Mong công tử giúp ta, sau này ắt sẽ có báo đáp.”

Liễu Chẩm Thanh ôn hòa cười, chỉ hỏi muốn đàn khúc nào, sau đó liền ngồi xuống, đàn nhạc đệm cho Đông Vân.

Nhưng khi Liễu Chẩm Thanh vừa mới lên đài, người nhìn lén y còn nhiều hơn nhìn Đông Vân, dù sao ở những nơi thế này đa số đều không phân biệt nam nữ, nhìn Liễu Chẩm Thanh vừa lên đài còn đẹp hơn các cô nương khác, tài nghệ còn có thể nói là tuyệt đỉnh, tất nhiên sẽ không nhịn được mà nhìn nhiều hơn, bình thường ngại thân phân cách biệt nên cũng không có cơ hội để nhìn thế này.

Mà giờ phút này, khu vực trung tâm của hoa lâu đã cố ý trang hoàng ánh nến cùng hương thơm tạo bầu không khí, khiến toàn thân Liễu Chẩm Thanh như mộng như ảo, đẹp tựa thần tiên. Hơn nữa y còn có chút tùy ý hơn sau khi say rượu, lúc đánh đàn thì dáng ngồi cũng trở nên tiêu sái phong lưu.

Eo của nam nhân có thể nhỏ đến vậy sao? Dáng người có thể đẹp như vậy sao? Mặt có thể đẹp được như vậy sao? Quang hoa trong đôi mắt kia dù không nhìn vào ai thì cũng câu mất hồn phách của người khác. Vậy nhỡ được y nhìn chăm chú thì sẽ còn kinh tâm động phách đến thế nào chứ?

Càng xem, mọi người càng thêm cảm thán trong lòng, thật không hổ danh là Liễu Khê Đình tuấn mỹ tuyệt tứ phương 

Nếu là có thể vung tiền như nước để có được y, thì chỉ sợ ở đây đã có không biết bao nhiêu người nguyện ý trở nên táng gia bại sản rồi.

Nhưng thân phận của đối phương vẫn còn đó, mọi người chỉ dám nghĩ một chút mà thôi, nào dám làm chuyện gì khác.

Liễu Chẩm Thanh đàn khúc, kỳ thật có thể cảm giác được ánh mắt nhìn lén của mọi người, nhưng vẫn luôn cảm thấy trong số đó có một ánh mắt quá mức trắng trợn, đã đến mức khiến y không thoải mái rồi.

Số lưu manh ở kinh thành từng bị y xử lý có không ít, trước kia rất ít người dám chọc vào y, huống chi là với thế cục hiện tại, sao còn có người dám đụng vào y chứ?

Liễu Chẩm Thanh tùy ý nhìn qua đi, người quá đông, đương nhiên sẽ không thể nhìn ra ánh mắt xuất phát từ nơi nào, cũng không thể nhìn ra Hoắc Phong Liệt ở nơi xa đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn y như hổ rình mồi.

Đông Vân là thí sinh cuối cùng, biểu diễn xong thì coi như đã để lại cho mọi người một ấn tượng khó quên, trở thành hoa khôi, mà Đông Vân cũng thuận thế mời luôn Liễu Chẩm Thanh, mọi người không khỏi hâm mộ, nhưng trong tiếng hò reo ngưỡng mộ cũng không biết là đang hướng về người nào.

Hoắc Phong Liệt đã sớm quen với cảnh tượng như vậy rồi, chỉ trầm mặt đi tới căn phòng bên cạnh phòng Đông Vân, giả thành một vị khách khác.

Mấy năm gần đây, hắn đã biết mấy cái gọi là tin đồn phong lưu của Thanh ca đều là giả, hắn đã từng đến xuân lâu quan sát huynh ấy rất nhiều lần, tuy Thanh ca có tư thái ái muội với người khác, nhưng đều luôn giữ quy củ, nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn không yên tâm nha, hiện tại trong mắt Thanh ca hắn còn quá nhỏ, không hề có lập trường hay tư cách gì, chỉ có thể tạm thời theo dõi, đề phòng kẻ khác cướp người với hắn.

Mà hành động của Hoắc Phong Liệt mỗi lần tới đây đều lọt vào mắt chủ xuân lâu, người kia cũng tinh ý, biết Hoắc Phong Liệt không phải tới để hưởng lạc, cho nên cũng chỉ phái người đưa rượu, sẽ không để ai tới tiếp khách.

Nhưng đêm nay lại có chuyện ngoài ý muốn, người tới là một người đầy tham vọng, chỉ chốc lát sau, Hoắc Phong Liệt chưa hiểu rõ chuyện đời cũng chỉ ngửi được một mùi hương kỳ quái, nhưng hắn vẫn dựa sát vào vách tường, hết sức chăm chú dán tai lên tường nghe động tĩnh ở phòng bên, vẫn chưa chú ý tới.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được bên cách vách Đông Vân mềm giọng nói: “Liễu công tử, công tử thử xem sao, cầu xin ngươi, Liễu công tử.”

“… Vậy… Được rồi.”

Mặt Hoắc Phong Liệt trắng nhợt, hoàn toàn không thèm để ý tới tiểu cô nương vẫn luôn chậm rãi rót rượu trong phòng mà chạy thẳng ra ngoài, lao sang phòng cách vách.

Trong lần hắn nghĩ đủ lý do, đang định lấy can đảm gõ cửa thì đột nhiên nghe tiếng nữ tử hét thảm một tiếng.

Mặt Hoắc Phong Liệt lập tức không còn biểu tình gì, đâu còn rảnh mà diễn kịch, trực tiếp đá văng cửa phòng ra.

“Thanh ca!”

Kết quả đi vào thì tức khắc choáng váng.

Mà hai người ở bên cũng choáng váng.

Chỉ thấy cánh tay trắng nõn của Đông Vân để trên bàn, Liễu Chẩm Thanh đang châm cứu cho cô, mà tay nghề y ở phương diện này thật sự rất tệ, trực tiếp đâm người ta chảy máu.

“Ấy… Phong Liệt? Sao đệ lại tới đây? Xảy ra chuyện gì?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hỏi. Dù sao cảnh Hoắc Phong Liệt tiến vào quá mức hung tàn, cửa cũng bị hắn đá hỏng rồi.

“Ta… nghe được tiếng kêu thảm thiết, cho nên tưởng… có người xấu.” Đại não của Hoắc Phong Liệt đã sớm trở nên trống rỗng rồi, lý do đã chuẩn bị sẵn nào cũng không thể giải thích cho hành vi của hắn, chỉ có thể nói bừa, cũng không biết là do hoảng hốt hay do phải nói dối Thanh ca mà Hoắc Phong Liệt cảm giác hô hấp của mình đã trở nên dồn dập, toàn thân bắt đầu thấy khô nóng.

Liễu Chẩm Thanh tức khắc bị chọc cười, ở nơi thế này nghe được tiếng gì cũng đều là bình thường mà? Ấy? Từ từ đã!

Liễu Chẩm Thanh lập tức trợn trừng hai mắt, nói: “Đệ… đệ sao lại ở đây, không phải ta đã nói trước khi đủ 18 tuổi thì không được tới sao?”

Hoắc Phong Liệt tức khắc á khẩu không nói được câu nào, trong đầu chỉ toàn quy củ Thanh ca từng đặt ra cho hắn, nào là chưa 18 tuổi thì chưa tính là trưởng thành, cho nên không có tư cách biểu đạt gì hết, hắn chán ghét cái quy củ 18 tuổi này, nhưng đó là do Thanh ca đặt ra, hắn phải tuân thủ.

Hoắc Phong Liệt miên man suy nghĩ một hồi, đột nhiên cảm thấy ổn, hình như hắn đã không thể nghe được tiếng gì ở xung quanh nữa, trước mắt chỉ có bóng dáng của Thanh ca thôi.

Liễu Chẩm Thanh đang định răn dạy Nhị Cẩu một phen, dù sao cũng coi hắn như đệ đệ mà, nhưng đột nhiên nhìn thấy thân hình Hoắc Phong Liệt lảo đảo, cả người đứng không vững phải dựa vào cạnh cửa.

Liễu Chẩm Thanh giật mình vội vã xông tới, đỡ lấy Hoắc Phong Liệt sắp ngã xuống.

Nhưng lại bị Hoắc Phong Liệt ôm vào trong lồng ngực.

Hô hấp nóng ran phun lên cổ Liễu Chẩm Thanh, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được thân nhiệt của hắn không bình thường, càng khỏi nói đến toàn thân hắn căng chặt, hơi hơi run rẩy.

“Thanh ca…… Thanh ca……” Hoắc Phong Liệt đã có chút mơ màng, chỉ có miệng là không ngừng lẩm nhẩm.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh biết không ổn, còn chưa bắt mạch thì đã thấy một tiểu cô nương hoảng loạn chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức sợ hãi chạy đi, Liễu Chẩm Thanh mới phản ứng lại.

Đông Vân ở phía sau cũng như nhận ra điều gì, lập tức giải thích: “Đại khái là do hương ở chỗ chúng ta, xin lỗi, Liễu công tử, nhìn dáng vẻ của tiểu công tử thì hẳn là trong lúc vô ý đã trúng chiêu rồi.”

“Lấy thuốc giải!”

Đông Vân giật bắn mình, lần đầu cô nghe được ngữ điệu không khách khí như vậy của Liễu Chẩm Thanh, tức khắc trở nên luống cuống, “Liễu công tử, đây… đây chỉ là để trợ hứng thôi, không phải là độc, lấy đâu ra thuốc giải chứ. Đại khác là do lần đầu tiểu công tử ngửi được, cho nên mới không chịu nổi tác dụng mà thôi, nếu không thì tìm cho tiểu công tử một cô nương vậy.”

“Không tìm!” Liễu Chẩm Thanh xùy một tiếng, lục lọi trên người, phát hiện không mang theo túi thuốc của Y Cốc.

“A?” Đông Vân sửng sốt, sau đó chỉ có thể nói: “Vậy… tự xuất… ra là được rồi, dù có phải vài lần, có chút khó chịu… Liễu công tử, hay là cho tiểu công tử chút không gian đi.”

Ý là để lại một mình Hoắc Phong Liệt ở trong phòng, tự hắn tuốt.

Liễu Chẩm Thanh lại nhíu mày, tuy rằng Hoắc Phong Liệt đang ôm y đã có phản ứng rất rõ ràng, thậm chí Liễu Chẩm Thanh cũng có thể cảm nhận được một chút, nhưng y không muốn Nhị Cẩu bảo bối của mình lại phải trải qua chuyện xấu hổ như vậy ở nơi như thế này, vẫn nên trở về lấy thuốc do sư phụ để lại đi.

Nơi này cách hầu phủ khá gần, Liễu Chẩm Thanh liền gọi xe ngựa, định đưa Hoắc Phong Liệt về thẳng hầu phủ.

Liễu Chẩm Thanh đỡ Hoắc Phong Liệt, dỗ dành suốt dọc đường mới đưa được người đã trở nên mơ màng ra ngoài.

Đẩy Hoắc Phong Liệt lên xưa ngựa, dặn xa phủ phải đi đâu xong thì bản thân mới leo lên, nhưng vừa mới vén mành thì đã bị bàn tay vươn từ bên trong ra bắt lấy rồi kéo vào, đến khi Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại thì đã bị Hoắc Phong Liệt với thân thể rắn chắc hơn mình rất nhiều đè xuống.

Tư thế như vậy một khi đã xảy ra thì chuyện nào đó sẽ trở nên vô cùng rõ ràng, ban đầu Liễu Chẩm Thanh có chút ngây ngốc, sau đó mặt đỏ bừng, bởi vì Hoắc Phong Liệt đang hành động theo bản năng.

Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy từ bắp đùi đã có cảm giác xấu hổ không ngừng lan tràn, xấu hổ đến nỗi khiến da đầu y tê dại, toàn thân khó chịu như bị kiến bu vậy.

Hơn nữa còn có một cảm giác bị áp bách rất kỳ lạ.

Vốn chỉ cho rằng loại hương dùng để trợ hứng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến lý trí, nhưng đây có thể so với tác dụng của loại thuốc nào đó rồi, coi y thành cô nương hả?

Liễu Chẩm Thanh vừa tức giận lại buồn cười, cuối cùng vẫn nhận ra, định ngăn cản trò hề này lại, nhưng vừa định mở miệng thì cảm thấy trước mắt tối sầm, ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay Liễu Chẩm Thanh di chuyển.

Đến khi tỉnh táo lại thì đã thấy Hoắc Phong Liệt đang cắn mu bàn tay y một cách cực kỳ nhẹ nhàng.

Thiếu chút nữa, nếu không phải phản xạ có điều kiện của y thì có lẽ lần này đã hôn lên môi rồi.

Liễu Chẩm Thanh trừng lớn hai mắt, đang muốn đẩy Nhị Cẩu ra thì đột nhiên hai mắt Nhị Cẩu mở ra, nhìn chằm chằm vào y, trong thùng xe tối tăm vốn phải không thấy rõ gì mới đúng, nhưng đôi mắt của Nhị Cẩu sáng như hai viên đá quý, khiến Liễu Chẩm Thanh có thể nhìn rõ ràng, trái tim trong ngực không khỏi run lên, như đang bị một con dã thú đáng sợ nào đó theo dõi vậy. Ánh mắt mang theo cảm giác xâm lược này khiến người khác muốn chạy trốn.

Liễu Chẩm Thanh chợt lấy lại tinh thần, cổ tay xoay một cái, trực tiếp nện một cú lên sườn Hoắc Phong Liệt, đến khi cơn đau đánh úp lại, cuối cùng Hoắc Phong Liệt cũng lấy lại được chút tỉnh táo.

“A… Thanh ca…” Có vẻ Hoắc Phong Liệt cũng nhận ra bản thân đang làm gì, mặt lập tức đỏ lên, chợt xoay người rúc vào trong góc thùng xe, “Xin lỗi…”

Dù sao tuổi cũng chưa lớn, dù đối phương là người mình đã thích không biết bao lâu nhưng loại chuyện này vẫn khiến hắn hoảng loạn.

Trừ lúc ban đầu Liễu Chẩm Thanh còn khiếp sợ cùng xấu hổ ra thì cũng không cảm thấy gì, dù sao thiếu niên cũng đang chịu ảnh hưởng của thuốc mà.

“Bình tĩnh lại, nhịn một chút, đợi về tới hầu phủ, uống thuốc vào là sẽ ổn thôi.” Liễu Chẩm Thanh cũng thương Nhị Cẩu còn non nớt mà đã gặp phải tình huống này, nói: “Đừng sợ, không sao hết, có Thanh ca ở đây rồi mà.”

Hoắc Phong Liệt không trả lời, thân thể lại bắt đầu run lên, hiển nhiên là đang phải nhẫn nhịn đến mức khó chịu, nhìn quãng đường còn một nửa, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể ho khan, ngồi dậy quay mặt ra ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía Nhị Cẩu, nói: “Nếu thật sự nhịn không nổi nữa thì tự mình giải phóng bớt, Thanh ca sẽ không nhìn đệ, không cần phải ngượng ngùng.”

“Không… không cần. Ta… ta có thể nhịn.”

Rõ ràng đến lời nói ra cũng như bị lửa thiêu đốt, nhưng tính tình Hoắc Phong Liệt từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, Liễu Chẩm Thanh cũng không nhiều lời, chỉ mong nhanh về đến nơi.

Nhưng xui xẻo thay, đi tới đoạn đường phồn hoa lại bị tắc đường, không thể nhúc nhích được, mặt Liễu Chẩm Thanh đen xì. Quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Hoắc Phong Liệt, cảm giác thân thể hắn sắp nổ tung rồi, chỉ có thể ho mấy tiếng rồi nói: “Sẽ phải mất thời gian ở đây một lát, ta sẽ đi xuống, tự đệ… Đừng để nhịn đến có bệnh.”

Liễu Chẩm Thanh nói xong liền muốn xốc lên màn xe đi xuống.

Đột nhiên Nhị Cẩu ở phía sau kéo cánh tay y lại, “Thanh ca, đừng đi!”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, y không quay đầu lại cũng có thể nhận ra thiếu niên đang quẫn bách, nghĩ thầm phải chăng Nhị Cẩu là ngay lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, trong lòng vẫn có chút bất an, nên mới không muốn để y rời đi nhỉ, nhưng không để y đi thì Nhị Cẩu sẽ không biết xấu hổ mà làm gì được sao?

Còn đang miên man suy nghĩ, liền nghe được Nhị Cẩu nói: “Thanh ca, huynh cứ như vậy đừng nhúc nhích, che tai lại được không?”

Liễu Chẩm Thanh suy nghĩ một chút, tức khắc bất đắc dĩ cười, cũng thuận theo bưng kín tai, còn nói: “Ta không quay đầu lại, ta còn sẽ nhắm mắt lại nữa, sẽ canh giúp đệ, đệ yên tâm đi.”

Mà ở phía sau y, Hoắc Phong Liệt ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn y chằm chằm, cái tay bắt lấy cánh tay y cũng không vì động tác che tai lại của y mà rời đi, chỉ thuận thế chuyển lên đặt trên vai.

Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy Hoắc Phong Liệt một tay đặt lên vai mình, một tay kia làm gì thì không rõ lắm.

Có vẻ là nghe được tiếng Hoắc Phong Liệt, nhưng bên ngoài có tiếng cãi vã, không quá yên lặng, Liễu Chẩm Thanh còn bịt tai, cho nên thật ra không thể nghe rõ được gì, chỉ nghĩ là tiếng hô hấp, lại không biết trong tiếng hô hấp nặng nề kia đều đang nhẹ nhàng nỉ non hai chữ.

“Thanh ca…”

Mãi đến khi bàn tay trên vai đột nhiên nắm chặt lại, Liễu Chẩm Thanh mới cảm giác được mình bị bóp đến có chút đau xót, sau lưng đột nhiên bị đụng một cái, là trán của Hoắc Phong Liệt tựa vào lưng y, sau đó bàn tay để trên vai cũng tuột xuống, vong qua eo nhỏ của y, đổi thành cằm gác lên vai.

Đó là một cái ôm từ phía sau thầm lặng mà thân mật.

Động tác này lúc ban ngày còn không cảm thấy gì, giờ Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên thấy có chút không được tự nhiên, không có thính giã cùng thị giác, nhưng còn có khứu giác mà.

Nhưng khi đại não đang trống rỗng, đột nhiên bên ngoài có tiếng xa phu nhắc nhở, có thể đi tiếp được rồi.

Một tiếng này tức khắc khiến Liễu Chẩm Thanh giật thót như thể trong lòng có gì khiến y chột dạ.

Mà Nhị Cẩu ở phía sau cũng buông y ra, không biết có phải do ngượng ngùng hay không, khi Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại hỏi hắn thế nào thì Nhị Cẩu lại lùi về một góc.

Đến khi về tới hầu phủ, uống được thuốc giải, Liễu Chẩm Thanh nằm lên giường mệt mỏi thiếp đi thì lúc này một đêm kinh tâm động phác mới được coi là đã kết thúc.

Mà đêm nay, Liễu Chẩm Thanh lại ngủ có chút không an ổn, trong lúc ngủ mơ như bị một con sói lớn nhìn chằm chằm miết, đến khi một cái móng vuốt to lớn ấn y ngã ra. Sói lớn cúi đầu như thể muốn xơi tái y vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK