Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại thì đã được Hoắc Phong Liệt ôm về doanh trướng của tướng quân, y được đặt nằm an ổn trên giường của Hoắc Phong Liệt.

Người trong quân doanh nhìn thấy Hoắc Phong Liệt sắc mặt tươi cười ôm người về thì lập tức trở nên náo nhiệt.

“Làm lành rồi?”

“Chắc chắn là đã làm hòa rồi! Không nhìn thấy tướng quân đã tha người về ổ rồi sao?”

“Ta chưa từng thấy trên mặt tướng quân có vẻ cười cười ngốc ngốc như thế bao giờ đâu!”

“May mà đã làm hòa, mấy ngày nay căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.”

“Còn không phải sao, đừng nói nữa, tướng quân có lệnh triệu tập, không biết có việc lớn gì.”

Để không quấy rầy Liễu Chẩm Thanh nghỉ ngơi, tất cả đã chuyển sang một nơi khác để mở họp.

Hoắc Phong Liệt nhìn thấy mọi người đều đã tới, chỉ tuyên bố hai việc.

Thứ nhất, hắn cùng Liễu Chẩm Thanh đã đính hôn, cho nên sau này Liễu Chẩm Thanh chính là tướng quân phu nhân tương lai, mọi người phải biết rõ thân phận của y.

Tin tức này vừa được nói ra, tất cả mọi người đã trợn trừng hai mắt nhìn Hoắc Phong Liệt, sự sùng bái trong lòng lại thêm một bậc nữa, không hổ là Hoắc tướng quân mà, trước đó không lâu còn như một người mới tập yêu mà nháy mắt một cái đã đính hôn rồi, tướng quân ra tay quả nhiên không giống bình thường.

Thứ hai, Hoắc Phong Liệt chọn ra một đội cận vệ của bản thân, để họ tới quây nơi Liễu Chẩm Thanh đã cầu hôn lại, xây một tòa biệt viện.

Cảnh đẹp như vậy, Hoắc Phong Liệt không nỡ cứ để nó biến mất như vậy, hắn muốn bảo tồn nó vĩnh viễn, đến cả thuyền nhỏ trên mặt hồ cũng phải được giữ nguyên.

Sau đó hắn giao bản vẽ mình thiết kế ra, dù sao đình viện ở phủ tướng quân cũng là tự tay hắn thiết kế, quả thực việc này được hoàn thiện rất thuận lợi, chỉ là tâm cảnh trong hai lần là hoàn toàn khác nhau.

Đợi sau khi dặn dò sắp xếp xong xuôi, hắn gấp gáp quay về doanh trướng.

Lúc này Liễu Chẩm Thanh vừa lúc tỉnh lại, đứng dậy, chớp mắt, có chút ngốc nhìn Hoắc Phong Liệt vừa trở về, ngay sau đó có chút bất mãn nói: “Sau này, mỗi khi đệ phải rời đi thì phải gọi ta tỉnh lại, để ta biết đệ phải ra ngoài, đi đâu làm gì, ta không muốn vừa tỉnh dậy đã không thấy vợ nhỏ nhà mình đâu.”

Vợ nhỏ, Hoắc Phong Liệt bị nói có chút không được tự nhiên, vội tiến tới ngồi bên mép giường, nhưng ngồi xuống xong lại không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Chẩm Thanh, sâu trong mắt là sự vui sướng không thể che giấu, nhưng ánh mắt vẫn còn một tầng sương mù, có lẽ là do giấc mơ hóa sự thật quá mức đột ngột cho nên nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Liễu Chẩm Thanh liền thuận thế dựa vào lồng ngực Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt im lặng một lát, nhanh chóng ôm lấy y, “Thanh ca, còn muốn ngủ tiếp không?”

“Đệ có còn cần đi luyện binh không?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Hoắc Phong Liệt lắc đầu nói: “Không cần.”

“Kia cùng ta ngủ một lát.” Liễu Chẩm Thanh mềm giọng nói, thân thể mềm như nhành liễu, quấn lấy Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt trực tiếp ôm Liễu Chẩm Thanh nằm xuống.

Hai người vừa nằm mặt đối mặt, Liễu Chẩm Thanh liền có chút nhịn không được, ghé lại gần.

Tuy rằng đã hôn môi đến quen luôn rồi, nhưng mỗi lần Liễu Chẩm Thanh hôn Hoắc Phong Liệt đều có thể cảm nhận được đối phương đang kiềm chế, hắn có vẻ có chút thụ động ngây ngô chất phác, nhưng kiềm chế như vậy Liễu Chẩm Thanh cũng rất thích, cố ý đổi đủ kiểu trêu chọc, cảm nhận được Hoắc Phong Liệt dần dần trở nên căng thẳng hơn, y lại càng thêm thích thú, cuối cùng sẽ cắn lên đầu lưỡi hắn một cái.

Hoắc Phong Liệt cũng đã quen, rũ mắt nhìn, ngũ quan kiên nghị để lộ chút dung túng.

Đôi mắt trong veo sinh động của Liễu Chẩm Thanh giờ phút này tràn đầy vẻ phong lưu không chút che giấu, cực kỳ mê người.

Nắm lấy tay của đối phương, mười ngón quấn quýt, “Đợi lát nữa tỉnh ngủ, ta sẽ viết hôn thư cho đệ.”

“Được.”

“Thích nhẫn không?”

“Thích.”

“Phải đeo mãi mãi đấy nhé.”

“Ừm.” 

“Đệ bắt đầu thích ta từ khi nào vậy?”

Lồng ngực Hoắc Phong Liệt ấm áp thoải mái, vĩnh viễn sẽ có góc độ khiến Liễu Chẩm Thanh thoải mái nhất, y dần dần thấy mệt mỏi, nhưng vẫn muốn trò chuyện với Hoắc Phong Liệt thêm một lát nữa.

Nhưng câu hỏi này đợi mãi mà Hoắc Phong Liệt vẫn im lặng.

Liễu Chẩm Thanh miễn cưỡng nâng mí mắt, liền thấy Hoắc Phong Liệt đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Không nhớ sao?”

“Không… Huynh không nhớ sao?” Hoắc Phong Liệt hỏi ngược lại.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ nghĩ, lắc đầu, thật sự không có bất kỳ ấn tượng nào, trước kia Nhị Cẩu rất thích dính lấy y, y nào có biết Nhị Cẩu lại có tình cảm như vậy với mình chứ.

Bởi vì Liễu Chẩm Thanh phủ định, Hoắc Phong Liệt rũ mi, che đi sự mất mát chợt lóe trong mắt.

“Nói cụ thể ra thì ta cũng không thể nói rõ được, khi động lòng là lúc còn rất nhỏ, dù sao huynh đối với ta luôn khác biệt, nhưng khi xác nhận tình cảm đó là tình yêu là khi huynh theo nhà chúng ta vào phía nam rồi giả thành tân nương, đêm đó ta đã nằm mơ, mơ thấy chúng ta thành thân, sau đó…”

Thấy Hoắc Phong Liệt dừng lại, tựa hồ câu kế tiếp có chút khó có thể nói thành lời, Liễu Chẩm Thanh trực tiếp bật cười, “Sau đó động phòng hoa chúc?”

Hoắc Phong Liệt đỏ mặt, gật đầu.

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc suy đoán: “Nhị Cẩu tỉnh lại thấy thân thể có phản ứng, khi đó mới có bao lớn chứ, ta nghĩ lại thì chẳng lẽ đó cũng là lần đầu tiên dùng tay…”

“Thanh ca, đừng… đừng nói nữa. Là ta không tốt, khi đó lại ao ước huynh, trong lòng thầm mạo phạm huynh, ta…” Hoắc Phong Liệt nóng nảy, tâm tư thiếu niên sao có thể quang minh chính đại nói ra chứ.

Liễu Chẩm Thanh duỗi tay nhéo cằm Hoắc Phong Liệt lắc lắc nói: “Đứa nhóc hư.”

Mặt Hoắc Phong Liệt đỏ lên.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Nhị Cẩu như vậy thì trong lòng bồn chồn không thôi, cố ý đưa ra giả thiết để trêu chọc.

“Nếu khi đó ta không ra biển, phải chăng Nhị Cẩu sẽ nằm ngủ cạnh ta giống lúc trước, sau đó nằm mơ… ôm lấy ta… xin ta giúp đệ?” Ngữ khí Liễu Chẩm Thanh đầy dụ hoặc.

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, lập tức nhớ lại tình cảnh quẫn bách khi đó.

Liễu Chẩm Thanh híp mắt nói: “Nói không chừng, lúc ngủ mơ sẽ thực sự nghĩ rằng đang động phòng hoa chúc, cởi mất quần áo của ta thì sao.”

Hoắc Phong Liệt lập tức trợn tròn hai mắt, lắc đầu.

Liễu Chẩm Thanh: “Dù khi ta ngủ là ngủ say như chết mà, đệ làm gì với ta thì ta cũng không phát hiện được, cho dù có làm ta đau… Sau khi kết thúc, Nhị Cẩu muốn xóa bỏ dấu vết phạm tội thì có khi sẽ lén rửa sạch cho ta. Sáng hôm sau tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người không khỏe, nhưng lại chẳng biết gì hết, cứ như vậy để Nhị Cẩu đệ ăn sạch sẽ, còn tưởng là một giấc mộng xuân, Nhị Cẩu… thật là hư nha.”

Hoắc Phong Liệt lập tức giơ tay che miệng Liễu Chẩm Thanh lại, mặt nóng bừng. Liễu Chẩm Thanh cười, mi mắt cong cong, đột nhiên liếm lòng bàn tay Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt giật mình buông lỏng tay.

Liễu Chẩm Thanh xoay người ghé lên người Hoắc Phong Liệt, vừa cắn nhẹ lên phần cằm góc cạnh của Hoắc Phong Liệt, vừa nói: “Thật là đáng tiếc mà, Nhị Cẩu, đệ phải biết ta rất dễ mềm lòng, nếu khi đó đệ đánh thức ta, thì nói không chừng Thanh ca sẽ giúp đệ giải khuây, nếu đệ thừa dịp lúc ta ngủ mơ làm gì đó với ta, ta tỉnh lại phát hiện thì cũng sẽ không trách đệ đâu, ai bảo khi đó ta thương đệ nhất chứ. Nếu bị người Hoắc gia nhà đệ bắt gặp thì càng vừa vặn, chắc chắn sẽ gả đệ cho ta, bắt đệ phải chịu trách nhiệm, đệ đã để lỡ mất cơ hội tốt nhất rồi.”

Đường đường là Trấn quốc Đại tướng quân lại bị Liễu Chẩm Thanh trêu chọc đến nỗi mặt đỏ tai hồng, trong đầu không kiềm được mà bắt đầu ảo tưởng, thân thể không khỏi có chút phản ứng.

Liễu Chẩm Thanh thấy Hoắc Phong Liệt bị mình chọc đến giới hạn, cười hỏi: “Có phải là hận không thể lập tức tìm cái hang chui vào không?”

Hoắc Phong Liệt lấy lại tinh thần, nhìn qua, khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc trong mắt Liễu Chẩm Thanh lại có vẻ có chút hờn dỗi.

Hoắc Phong Liệt không nói lời nào, có chút khó khăn gật đầu, bị Thanh ca đùa giỡn như vậy, có thể không thấy xấu hổ muốn trốn sao?

Nhưng thấy Nhị Cẩu như vậy, tính tình đùa ác của Liễu Chẩm Thanh lại sôi sục lên, sao lại có thể bỏ qua được chứ.

Nắm lấy tay Hoắc Phong Liệt đưa ra sau lưng.

Hoắc Phong Liệt cho rằng Thanh ca muốn hắn ôm, nhưng sau đó tay hắn lại bị ấn lên một nơi mềm mại cong vểnh.

“Nơi này có…”

Giọng nói mang theo ý cười của Liễu Chẩm Thanh quả thực đã lôi kéo từng dây thần kinh của Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt đột nhiên đột nhiên đứng dậy, rút tay lại, bưng kín mũi.

Liễu Chẩm Thanh bị động tác của hắn động tác dọa sợ, giương mắt nhìn thì thấy máu mũi đang tràn ra từ kẽ tay của Hoắc Phong Liệt

Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt, ngay sau đó cười ha ha, toàn bộ doanh trướng tràn ngập tiếng cười của Liễu Chẩm Thanh, cơn buồn ngủ cũng bị tiếng cười đẩy lui hết.

Hoắc Phong Liệt chật vật không thôi xông ra ngoài.

Chờ đến khi quay lại thì thấy Liễu Chẩm Thanh nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, cười xấu xa nhìn hắn, sau đó vỗ vỗ phần giường bên cạnh, gọi hắn qua.

Hoắc Phong Liệt không đi qua mà ngồi xuống trước bàn giả vờ xử lý công việc.

Liễu Chẩm Thanh nhìn dáng vẻ bực bội của hắn, biết bản thân đã đùa quá mức.

“Đã bảo ngủ cùng ta rồi cơ mà.”

“Ta đang làm vậy.”

“Ta muốn ôm.”

“Có thể ôm gối.”

“Hừ… Vừa mới đính hôn đã lạnh nhạt như vậy, quả nhiên đoạt được đến tay là không biết quý trọng nữa, sau này còn không biết sẽ đối xử lạnh nhạt với ta thế nào nữa đây… Đàn ông mà, thay lòng đổi dạ nhanh quá.”

Hoắc Phong Liệt bị Liễu Chẩm Thanh nói nhướng cao mày.

Liễu Chẩm Thanh bày ra dáng vẻ khổ sở, xoay người đưa lưng về phía hắn mà ngủ.

Quả nhiên chẳng được bao lâu, phía sau truyền đến tiếng động, sau đó một cơ thể ấm áp dán lại, ôm lấy y từ phía sau.

Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được hơi thở của Hoắc Phong Liệt phả lên cần cổ mình, cảm nhận được đối phương ngoan ngoãn áp trán lên sau đầu mình.

Rõ ràng biết y đang diễn kịch, lại vẫn ngoan ngoãn nghe lời, thật sự quá là đáng yêu.

Liễu Chẩm Thanh định quay người hôn hắn.

Nhưng Hoắc Phong Liệt vừa thấy y cử động liền vội vàng ôm chặt.

“Thanh ca, đừng náo loạn, yên ổn nghỉ ngơi đi.” Giọng Hoắc Phong Liệt có chút khàn khàn, ngay sau đó lại bồi thêm một câu, “Xin huynh, đừng trêu chọc ta nữa.”

Liễu Chẩm Thanh cố ý cọ cọ thân thể về phía sau, quả nhiên có thể cảm nhận được gì đó, rõ ràng là không chịu ngoan ngoãn nằm yên.

Hoắc Phong Liệt bị động tác nhỏ của Liễu Chẩm Thanh khiến hắn phải hít hà một hơi.

“Ta cứ trêu chọc đấy thì sao? Đệ không thích sao?”

“Thích.” Hoắc Phong Liệt khàn giọng nói: “Nhưng mà… còn chưa thành thân. Thanh ca, buông tha cho ta đi.”

“Cái quan điểm cổ hủ này quả nhiên là học từ ca ca của ngươi!” Liễu Chẩm Thanh giận sôi máu.

Hoắc Phong Liệt càng đứng đắn, Liễu Chẩm Thanh càng hưng phấn, trong lòng nổi máu hiếu thắng, lão không đứng đắn y đây sẽ phá vỡ quy tắc của tên nhóc đứng đắn này, xem Liễu Chẩm Thanh y có bản lĩnh để trêu chọc khiến Trấn quốc Đại tướng quân đến mất khống chế hay không.

Nhưng mà, hôm nay thấy hắn đáng thương thì tạm buông tha đã.

Bên kia, Nguyên Giác đã nhận được thư mật, mấy trăm chữ ngắn ngủi, hắn lại đọc mất một canh giờ, nếu không phải có thể phân biệt được tính xác thực thì hắn thực sự phải hoài nghi.

Hoắc Phong Liệt vì một nam tử khác của Liễu gia mà tranh giành tình cảm, phá vỡ chuẩn mực, trực tiếp nghiêm hình khảo vấn Kiều An vương tử?

Hắn lại động lòng với một người khác?

Tuy rằng sự thật Hoắc Phong Liệt tra được từ Kiều An vương tử Nguyên Giác cũng không ngoài ý muốn, nhưng cách phát hiện lại khiến hắn phải lắp bắp sợ hãi, hắn đột nhiên phát hiện bản thân không hiểu được đại tướng quân của mình.

Rõ ràng một năm trước, Hoắc Phong Liệt còn thanh tâm quả dục, thậm chí có thể nói là sống không còn gì luyến tiếc, mà nay đã tươi tỉnh yêu đời.

Nguyên Giác nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn, mắt đảo qua vài câu trong thư mật về Liễu Tiêu Trúc, không vui nhíu mày.

Không lâu hồi âm đã truyền về.

Hoắc Phong Liệt cầm thư mật đưa cho Liễu Chẩm Thanh xem.

Liễu Chẩm Thanh quét mắt đọc rồi nói: “Quả nhiên hắn đã sớm biết.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu, trong thư nói, vốn định để Hoắc Phong Liệt giao lại việc phía nam cho thủ hạ trước Tết Vạn Thọ rồi hắn sẽ lén trở lại kinh thành, nếu Hoắc Phong Liệt đã tự phát hiện ta thì để hắn tùy ý hành động, chỉ cần quay lại kinh thành trước Tết Vạn Thọ là được.

Quả nhiên ở phương diện an toàn, Nguyên Giác vẫn tín nhiệm Hoắc Phong Liệt nhất.

Sau đó phía Kiều Cận cũng truyền tin tới, bởi vì Hoắc Phong Liệt giam lỏng Kiều An vương tử, người trong kinh không liên lạc được, chỉ có thể liên hệ với Kiều Cận, mà Kiều Cận lại đáp lại: Hoắc Phong Liệt phát hiện bên cạnh Kiều An có hiềm nghi là mật báo, đã bắt lại khảo vấn, vì bảo vệ bí mật, những người đó đều đã tự sát, Hoắc Phong Liệt quá mức cẩn thận, đã bắt giam Kiều An, bên người không để lại ai. Cho nên liên lạc mới bị cắt đứt, nhưng kế hoạch vẫn được tiến hành như cũ.

Ngoài mặt Kiều Cận vẫn là người của bọn chúng, đương nhiên lời hắn có thể tin được.

Ít nhất trước khi bọn họ chạy về kinh thành thì sẽ không có vấn đề.

Gọi Đường Nhu cùng Đới Đinh Vũ, hơn nữa còn có mấy cấp dưới tin cậy của Hoắc Phong Liệt tới, dặn dò những chuyện sau đó đâu ra đấy rồi chuẩn bị khởi hành. 

Nhưng đích đến đầu tiên của họ là Y Cốc.

Không chỉ vì đã hứa với sư phụ rằng trước khi đi sẽ tới thăm mà còn cần giúp Liễu Kiều điều trị thân thể.

Liễu Kiều truyền tin cho Kiều Cận, Liễu Chẩm Thanh còn muốn chờ thêm một thời gian nữa, nhưng rất nhanh Liễu Kiều đã trở lại.

Kiều Cận không thừa dịp Liễu Kiều trở về truyền tin mà ầm ĩ đòi giữ hắn lại, khiến Liễu Chẩm Thanh rất bất ngờ.

Nhưng hai ngày sau, khi ba người cưỡi ngựa đến cửa Y Cốc thì Liễu Chẩm Thanh đã không còn bất ngờ nữa.

“Ôi chao, đường đường là Tây Thục vương lại tới đây trông cửa sao?” Liễu Chẩm Thanh nhìn Kiều Cận đứng trước cửa Y Cốc, cười hì hì hỏi.

Kiều Cận liếc Liễu Chẩm Thanh một cái trắng mắt, nhìn về phía Liễu Kiều.

Liễu Kiều nhảy xuống khỏi ngựa, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Nếu thần y xem bệnh cho ngươi thì đương nhiên ta phải tới nghe một chút, miễn để có gì cần chú ý mà ngươi nghe xong lại quên. Cần dùng loại dược liệu gì lâu ngày thì ta cũng có thể chuẩn bị sẵn cho ngươi.” Kiều Cận nói như thể đó là hiển nhiên, bày ra dáng vẻ mình là người nhà bệnh nhân.

Liễu Chẩm Thanh đã được Hoắc Phong Liệt ôm xuống ngựa, tiến lên nói: “Tên nhóc này tinh tế phết.”

Kiều Cận nhìn về phía hai người nói: “Nghe nói các ngươi đã đính hôn?”

“Tin tức truyền nhanh đấy.” Liễu Chẩm Thanh bất ngờ nói: “Sao, tặng quà chúc mừng à?”

“Sao ta phải tặng quà cho ngươi?”

“Ta là biểu ca của ngươi đó, chúng ta chính là máu mủ duy nhất còn lại trên đời.” Liễu Chẩm Thanh nói tới là truyền cảm, khiến Kiều Cận thấy ghê suýt thì trào ngược.

Kiều Cận hừ lạnh một tiếng, “Ta chỉ tới nhắc ngươi, không chỉ Tây Thục quốc đã biết mà hẳn những nước khác cũng đã nghe tin rồi, sau này ngươi chính là đối tượng bị kẻ địch nhắm tới.”

Kiều Cận vừa nói lời này, Hoắc Phong Liệt nãy giờ không nói gì liền nhíu mày.

Liễu Chẩm Thanh nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả nói: “Đại tướng quân phu nhân ấy mà, mọi người không chú ý tới ta mới là kỳ quái, người như ta đã định trước là sẽ không thể che giấu được sự tỏa sáng rồi. Không cần lo lắng cho ta.”

“Ai lo lắng ngươi chứ, ta lo cho Liễu Kiều cơ, hiện tại hắn đi theo bên cạnh ngươi, có chuyện gì thì người đầu tiên bị thương chính là hắn. Tết Vạn Thọ, sứ thần khắp nơi sẽ lên triều, ta lại không đi được, ngươi phải an phận chút, đừng gây phiền cho Liễu Kiều.” Kiều Cận nói thẳng.

Kết quả lúc này không đợi Liễu Chẩm Thanh giận dỗi đáp trả thì bàn tay Liễu Kiều đã vỗ lên ót của Kiều Cận một cái, “Ngữ khí với chủ nhân phải tôn trọng hơn, y là biểu ca của ngươi.”

Kiều Cận bị vỗ lảo đảo, tức khắc vừa tức vừa tủi, chỉ có thể lườm Liễu Kiều bất công cực kỳ.

Mọi người nói náo loạn trong chốc lát, Y Cốc phái người ra tiếp.

Người bình thường không thể vào Y Cốc, bởi vì bên trong có rất nhiều bẫy rập cùng độc vật, cao thủ lợi hại nhất đi vào cũng là cửu tử nhất sinh.

Đợi nhóm Liễu Chẩm Thanh được dẫn vào trong thì người đầu tiên họ gặp chính là Hàn Diệp.

Hàn Diệp nhận ra Liễu Kiều, năm đó Liễu Kiều chưa khỏi bệnh đã chạy đi, khiến Hàn Diệp thân là thầy thuốc phải đau đáu, nhìn thấy Liễu Kiều trở về thì cảm thán cuối cùng cũng có thể hoàn thành trị liệu rồi, còn thuận miệng ác mồm mắng Liễu Kiều một trận, vì Hàn Diệp là Diêm Vương Khóc nên Kiều Cận có tức giận khi Liễu Kiều bị mắng thì cũng chỉ có thể nuốt ngược cơn giận vào trong.

Cũng coi như là duyên phận, Tống Tinh Mạc cùng Liễu Kiều đều trở thành bệnh nhân của Hàn Diệp một lần nữa.

Liễu Chẩm Thanh lại dẫn Hoắc Phong Liệt đi gặp sư phụ.

Sư phụ thấy họ đều bình yên vô sự, cũng không nghe nói bên ngoài chìm trong chiến tranh, hỏi han tình hình xong thì tâm tình cũng vui vẻ hơn.

Lại nghe Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói: “Sư phụ, Phong Liệt phải kính trà cho người.”

“Hả?”

“Chúng ta đính hôn rồi.”

“Hả!”

“Thêm một thời gian nữa sẽ chọn ngày, mời ngài tới kinh thành làm cha ta.”

“Được.”

Sư phụ biết, đồ nhi này của mình đã nhìn trúng cái gì thì sao có thể bỏ qua được, y là hồ ly đa mưu túc trí, bắt được người chỉ là vấn đề thời gian thôi.

“Đúng rồi, nếu sư phụ là cha mẹ, thì phải chuẩn bị của hồi môn cho ta, cái khác không cần, thuốc tốt phải có đủ nha.” Liễu Chẩm Thanh mặt dày vô sỉ nói: “Nếu không đồ nhi gả đến Hoắc gia sẽ bị chê cười, thân là chị dâu sư muội cũng sẽ bắt nạt ta.”

Sư phụ: Rất muốn trục xuất tên đồ đệ bất hiếu này khỏi sư môn nhá, bản lĩnh chả học được gì, nhưng bòn rút thì rất bài bản. Kho thuốc đáng thương của ta!

Tóm lại, sư phụ là uống trà Hoắc Phong Liệt kính trước, đợi Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt cung kính bái lạy xong thì trò chuyện một lúc lâu. Sư phụ cũng không chiêu đãi họ, để họ tự sắp xếp, bản thân tiếp tục nghiên cứu y thuật mới.

Liễu Chẩm Thanh vội nói: “Sư phụ, bắt mạch cho Phong Liệt đi.”

“Làm sao vậy? Không thoải mái?” Sư phụ hỏi.

Hoắc Phong Liệt cũng kỳ quái nhìn Liễu Chẩm Thanh, hắn cũng không hề thấy khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn cổ tay ra.

Sư phụ cũng bắt đầu bắt mạch, một lát liền mở miệng nói: “Khôi phục rất tốt, không có vấn đề gì mà.”

Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thật sao? Nhưng chuyện phòng the của chúng ta không được thuận lợi lắm, sư phụ, người xem lại kỹ xem…”

Không đợi Liễu Chẩm Thanh nói xong, Hoắc Phong Liệt đã đỏ bừng mặt, vội vã ngăn lại. “Thanh ca!”

Sư phụ đã xanh mặt, ở trước mặt người già mà cứ nói cái gì đâu. Sư phụ trợn trắng mắt, “Yên tâm, rất tốt, có vấn đề thì chắc chắn là do ngươi không đủ sức quyến rũ!”

“Thật sao? Nhị Cẩu, ta không đủ quyến rũ sao?” Liễu Chẩm Thanh hướng ánh mắt trông mong về phía Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt không chịu được, ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, che miệng y lại, cáo lỗi với sư phụ đang run rẩy khóe miệng rồi nhanh chóng đưa người đi ra ngoài.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh đâu có chịu bỏ qua cho hắn, suốt thời gian này họ đều sờ sờ cho qua chuyện, quá mức tra tấn, hai đời mới được khai trai đó, Liễu Chẩm Thanh không muốn lãng phí thời gian, dù sao tới nơi này là để nghỉ ngơi chỉnh đốn ít ngày, vừa lúc Y Cốc là một nơi tốt.

Cho nên đêm đó Liễu Chẩm Thanh liền dẫn Hoắc Phong Liệt chạy tới ngọn núi sau Y Cốc để ngâm mình trong ao thuốc nước nóng tự chế của Y Cốc. Không hề che giấu mục đích của mình chút nào.

Nhưng mà sau nửa canh giờ, Liễu Chẩm Thanh hai mắt vô thần xụi lơ bên bờ, chậm rãi trượt xuống, nước thuốc khiến những vết đỏ trên người càng thêm kiều diễm.

Tầm mắt ngắm nhìn người trước mặt.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, thân thể rắn chắc như được phủ một lớp ánh sáng màu bạc, từng vân da từng đường cong đều là sự phối hợp cân bằng của mạnh mẽ cùng đẹp đẽ, chỉ là tóc đen lộn xộn, như thể bị người khác làm loạn trong lúc vật lộn vậy.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt, thấy hầu kết hắn chậm rãi lăn lộn, nuốt nuốt, ngay sau đó mím môi, nhận lấy hết cả những gì còn lại bên khóe miệng.

Tuy Liễu Chẩm Thanh có là một tên không đứng đắn già đời thì cũng phải đỏ mặt, không được tự nhiên nói: “Dơ.”

Hoắc Phong Liệt đỏ hồng mặt, tiến lên ôm lấy thân thể xụi lơ của Liễu Chẩm Thanh, hình xăm trên người hiện rõ mồn một, cành liễu như hóa thành thực thể muốn quấn ngược lại lên người Liễu Chẩm Thanh vậy.

Nhưng chính thân thể này, vừa rồi đã ấn y bên bờ ao, tiên hạ thủ vi cường…

“Thanh ca… Ta đều thích, không dơ.” Hoắc Phong Liệt nhỏ giọng nói.

Liễu Chẩm Thanh lấy lại tinh thần, có chút bất mãn duỗi chân trong ao nước nóng, lần này Hoắc Phong Liệt đã rút cạn hết sức lực của y rồi, còn có thể làm được cái gì khác chứ, rõ ràng là đang sợ y xuống tay, cho nên mới cố tình làm như vậy, chó hư.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không chịu thua, “Nhị Cẩu, đi lên, để ta cũng thử xem…”

Người đang ôm lấy y quả nhiên chấn động, sau đó lần đầu tiên Hoắc Phong Liệt tỏ rõ ý mình: “Không cần, Thanh ca không thể.”

“Tiêu chuẩn kép, tại sao ta lại không được.”

Hoắc Phong Liệt cúi đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh, trong mắt đều là yêu say đắm, “Không được chính là không được.”

Nói xong, không đợi Liễu Chẩm Thanh phản bác, Hoắc Phong Liệt lại bắt đầu hành vi sờ soạng đơn giản.

Đến khi Liễu Chẩm Thanh tinh bì lực tẫn mới ôm y trở về.

Liễu Chẩm Thanh lại một lần nữa tiến công thất bại, buồn bực không thôi. Nếu không phải sư phụ nói không có vấn đề, Liễu Chẩm Thanh thật sự cũng phải hoài nghi.

Ba ngày sau, mọi người lại tiếp tục khởi hành.

Sư phụ cùng Hàn Diệp cũng hiểu đại khái bọn họ có thể sẽ phải đối mặt với cái gì.

Lúc đưa tiễn, Hàn Diệp vẫn nhịn không được mở miệng: “Sự an toàn của Hoàng Thượng có nhiều người trông chừng như vậy, thực sự ngươi cũng không cần phải đi đúng không? Muốn thành thân thì cứ chờ Hoắc tướng quân xử lý xong chuyện rồi trở lại cưới ngươi về không phải là được rồi sao?”

Liễu Chẩm Thanh cười hì hì nói: “Ta quan tâm hoàn thượng an toàn hay không làm cái gì, ta là đi theo Nhị Cẩu nhà ta đấy chứ, nếu đã đính hôn thì đương nhiên phải phu xướng phu tùy rồi, chẳng lẽ ngươi muốn sư phụ người vừa mới đính hôn đã phải phòng đơn gối chiếc à?”

Hàn Diệp chịu không nổi trợn trắng mắt.

Sư phụ lại nhìn Liễu Chẩm Thanh bằng ánh mắt nặng nề.

Đợi Hàn Diệp rời đi, sư phụ mới mở miệng nói: “Không chỉ là vì Phong Liệt đúng không.”

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh không thay đổi nói: “Sư phụ nói cái gì vậy?”

Sư phụ hừ lạnh một tiếng nói: “Trước kia, ngươi vì trung nghĩa với Thái tử Cảnh Dương mà vây khốn bản thân vào thế khó như vậy, hiện tại…”

“Hiện giờ là đồ nhi của ngài muốn vây khốn Hoắc Phong Liệt, không tha cho hắn rời đi nửa bước.” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.”

Sư phụ ngơ ngẩn nhìn Liễu Chẩm Thanh trong chốc lát, sau đó cười nhạo một tiếng nói: “Lúc trước còn nói chỉ là một chút.”

Liễu Chẩm Thanh da mặt dày nói: “Chỉ là một chút về thời gian thôi, chứ không phải một chút về mức độ.”

Sư phụ bị Liễu Chẩm Thanh nói đùa. “Như vậy thì tốt, cũng không uổng công tên nhóc kia si tình với ngươi như vậy, chờ đợi nhiều năm, cuối cùng cũng coi như được như ý nguyện.”

Liễu Chẩm Thanh nói tới Nhị Cẩu, trong lòng không nhịn được mà thấy ấm áp, xoay người trịnh trọng hành lễ, sau đó mở miệng nói: “Sư phụ yên tâm, kiếp trước ta không có chỗ nào vướng bận, kiếp này ta luyến tiếc hắn, cho nên dù có gặp phải tình huống thế nào, ta cũng sẽ đặt bản thân cùng Nhị Cẩu ở vị trí trên cùng, những thứ khác đều là thứ yếu. Lần này đồ nhi sẽ sống vì chính mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK