“Đệ có muốn biết chân tướng năm đó không?”
Nhìn ánh mắt gần như đã trở nên hoảng hốt của Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phong Liệt đè cảm xúc trong lòng xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nếu huynh không muốn nói thì ta không muốn nghe, Thanh ca, huynh đã nói đây là một kiếp sống mới của huynh, quá khứ đều đã qua rồi, muốn quên thì hãy quên đi.”
Không thể không nói, câu trả lời của Hoắc Phong Liệt đã làm Liễu Chẩm Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện này một khi y đã nhắc đến thì y có chuẩn bị tốt tâm lý bị truy hỏi rồi, nhưng cuối cùng vẫn có thể gác lại, chẳng ai muốn để tiểu bối thay mình thất bại cả.
“Đúng… đúng rồi, hỏa táng?” Liễu Chẩm Thanh nói sang chuyện khác hỏi, tò mò hỏi.
Hoắc Phong Liệt nói: “Huynh từng nói, huynh không muốn được an táng bằng phương pháp truyền thống, huynh nói mộ sẽ bị trộm, trăm năm sau cũng chỉ có thể phơi thây chốn hoang dã, vẫn là hỏa táng phù hợp với tâm ý của huynh nhất.”
“Ta từng nói vậy sao?” Liễu Chẩm Thanh thật sự không nhớ.
Hoắc Phong Liệt gật đầu.
“Tro cốt thì sao?”
Hô hấp của Hoắc Phong Liệt cứng lại, ánh mắt có chút lập lòe: “Huynh nói theo gió đến tận cùng thế gian, theo biển chu du đại dương…”
“À, đúng là lời của ta rồi, ha ha ha, không tồi không tồi, vậy thì tốt.”
Hoắc Phong Liệt há miệng nhưng vẫn không dám nói tiếp, thực ra còn một vế thứ ba nữa, “theo vật sinh sôi”.
Hai người tùy tiện nói sang chuyện khác, liền dần dần đi trở về chỗ xe ngựa.
Hạ Lan thấy bọn họ trở về, lông mày nhướng đến là cao, mặt đầy vẻ trêu đùa, “Ái chà, về rổi à, lại đi tạo ký ức đẹp gì sau lưng chúng ta vậy?”
Liễu Chẩm Thanh cảm giác trong ba huynh đệ thì tên này hiểu lầm nặng nhất, đã nâng cấp thành trực tiếp chọc ghẹo hai người bọn họ rồi, y có giải thích cũng vô dụng, Nhị Cẩu thì…
“Lên xe ngựa, xuất phát.” Hoắc Phong Liệt quả nhiên không giải thích gì, vừa mở miệng đã nói chính sự.
Bốn người bọn họ còn phải tiếp tục vào nam, tuy không biết số tiền tài kia rốt cuộc đã bị chuyển đi đâu nhưng từ thư tín cùng ghi chép thông quan, tạm thời có thể định ra một đích đến, đến nơi rồi tra tiếp.
Xe ngựa chậm rãi lên đường, lộ trình khá xa, đương nhiên tất cả đều ngồi bên trong.
Một đường nói chuyện phiếm, từ nghiêm trang thảo luận những điều kỳ lạ trong án kiện đến chuyện của Bạch Du cùng Trình Hy
“Này mà cũng xứng được gọi là yêu à?” Tần Dư trực tiếp trào phúng.
Liễu Chẩm Thanh cũng thấy khó chịu.
Hạ Lan lại nói: “Tuy rằng như thế, ta vẫn cảm thấy tên Trình Hy kia bị thiên đao vạn quả vẫn là quá nhẹ, gã còn chẳng hiểu yêu là gì, nhưng chắc chắn y có thích Bạch đại ca, người bình thường sao có thể làm đến mức ấy chứ, đóng băng thi thể, cuối cùng còn muốn ôm thi thể để bái đường thành thân với thi thể nữa chứ.”
Hạ Lan nói tới đây thì nhịn không được rùng mình một cái, “Ta cảm thấy sau này ta có yêu ai thì cũng không làm đến độ đợi người đó chết rồi còn thâm tình như vậy với cái xác đâu.”
Tần Dư trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Vậy chỉ có thể nói ngươi chưa đủ thâm tình.”
Hạ Lan lập tức bắt được nhược điểm, “Khà khà, trúng bẫy rồi nha, vừa rồi ngươi còn nói tình cảm của Trình Hy không xứng gọi là yêu mà.”
Tần Dư nhanh chóng phản bác lại: “Cái đấy không giống nhau.”
Hạ Lan vội lôi kéo Liễu Chẩm Thanh vào: “Ngươi nói xem.”
“À…” Liễu Chẩm Thanh đã bị cuộc tranh luận của họ làm cho chóng mặt, định nói người trọng tình nghĩa ắt sẽ để ý tới thi cốt của người khác, ví dụ như Nhị Cẩu thì…
Nhưng Liễu Chẩm Thanh chưa kịp nói gì thì hai người đã tiếp tục tranh cãi, lần này không có Bạch Tố khuyên can, từ trước đến nay Hoắc Phong Liệt cũng lười quản bọn họ, quan hệ của Liễu Chẩm Thanh với họ cũng không tiện khuyên can gì, đành nhìn họ tranh cãi càng lúc càng nghiêm trọng.
Mà lúc này trong đầu Liễu Chẩm Thanh cũng nảy ra một câu hỏi kỳ quái.
Tuy lúc trước có thể coi là sự thật quá mức bàng hoàng nhưng đúng là có chút kỳ quái.
Tại sao… Nhị Cẩu lại có phản ứng mạnh như vậy với cái chết của y chứ?
Hiện tại nghĩ lại cảnh lúc đó Bạch Tố tả lại, sao cứ thấy không ổn lắm nhỉ.
Mất khống chế khi nhìn thấy mộ của y.
Rất giống… rất giống… trong truyện tả cảnh…
Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt, tiện tay cầm mấy quyển truyện thoại bản lên, vốn y đã đọc xong rồi cho nên nhanh chóng tìm được cảnh nam chính nữ chính sinh ly tử biệt.
Càng đọc, lòng Liễu Chẩm Thanh càng thấy bất an.
Ngồi xe ngựa hồi lâu nên mệt mỏi, bất giác ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì đã thấy một bả vai quen thuộc, bên hông còn có một bàn tay giúp y ổn định cơ thể.
Hơi thở quen thuộc khiến lòng Liễu Chẩm Thanh run lên, ngẩng đầu nhìn qua.
Hoắc Phong Liệt cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ trầm tĩnh thành thục ổn trọng.
Tim Liễu Chẩm Thanh giật thót, nhìn sang bên cạnh, Tần Dư dựa vách tường khoanh tay lẳng lặng ngủ, Hạ Lan độc chiếm một bên ghế, dang chân dang tay ngủ.
Mọi người đều đang ngủ trưa…
Sao Nhị Cẩu lại ôm y vậy!!
Từ từ, Nhị Cẩu ôm ôm ấp ấp y như vậy hình như cũng thường xuất hiện trong trí nhớ của y thì phải.
Khi còn nhỏ thì thôi, rõ ràng sau này khi đã thành thiếu niên thì Nhị Cẩu đều vô cùng tuân thủ lễ nghi mà, sao bây giờ lại trở nên không còn quy củ nữa.
Hai tên nam nhân như hộ thân cận như vậy, chẳng trách ba huynh đệ còn lại vẫn luôn hiểu lầm.
Là bản thân quá thô kệch, không nhận ra có chỗ không thích hợp sao?
Không đúng, cứ phân tích như vậy không phải là đang nói Nhị Cẩu đối với y…
Không phải! Không phải! Tuyệt đối không phải!
Liễu Chẩm Thanh trừng mắt nhìn mặt Hoắc Phong Liệt, đại não như mớ bòng bong, nhưng sau khi hỗn loạn qua đi Liễu Chẩm Thanh vẫn kiên định cho rằng mình đã nghĩ nhiều rồi.
Dù sao bản thân y vốn hơn Nhị Cẩu mười tuổi cơ mà, chắc chắn Nhị Cẩu vẫn luôn coi y là ca ca, hiện tại thân cận chẳng qua là tình huống đặc thù khi tìm lại được người thân đã mất mà thôi.
Đúng rồi, Nhị Cẩu vốn dĩ rất trì độn trong chuyện tình cảm mà. Không phải đến giờ vẫn chưa thành thân sao?
Từ từ, chưa thành thân á?! Đã từng này tuổi rồi còn chưa thành thân, còn không co người trong lòng. Đúng là trì độn chuyện tình cảm mà.
Trong đầu Liễu Chẩm Thanh toàn dấu chấm than với chấm hỏi, đột nhiên Hoắc Phong Liệt cử động một cái, Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nhắm mắt lại theo bản năng.
Y có thể cảm nhận được lồng ngực hơi rung động như vừa tỉnh lại sau giấc chợp mắt.
Hẳn là quay đầu nhìn y, vì y cảm giác được hơi thở phả lên mặt mình.
Từ từ, trên má là cảm giác gì vậy? Hắn duối tay sờ mặt mình!
Sao lại muốn sờ vậy! Mặt đàn ông có gì hay mà sờ?
Y có nên mở mắt bắt quả tang, chất vấn một chút không?
Nhưng mà… nhỡ thực sự là cái kia, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Hiện tại còn chưa xác định đâu!
Không đúng, có phải hắn đang ghét sát lại đây không? Sao cứ cảm giác hô hấp càng lúc càng gần, càng lúc càng nóng vậy?
Hắn đang tới gần? Hắn muốn làm gì? Có phải… Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nhớ tới lần đó ở Thiên Hữu Giáo, khi bị trúng thuốc Nhị Cẩu đã nhào về phía mình, còn cả lần hắn ngửi hương mực trên người mình nữa.
Chẳng lẽ là muốn hôn lén!!
“Thanh ca?”
Tiếng gọi nhẹ như thì thầm.
Đang thử xem y có thức hay không sao? Để tiện hắn hôn lén?
Chó con này!
Có nên mở mắt không, có nên…
“Liễu huynh? Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Hoắc Phong Liệt đột nhiên dùng sức lay Liễu Chẩm Thanh, làm Liễu Chẩm Thanh không giả vờ nổi nữa, bị bắt phải tỉnh lại, trừng mắt nhìn người trước mặt. Nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì, như thể mình đã nhìn lẽn tâm sự không nên biết của thiếu niên vậy.
Trong mắt Hoắc Phong Liệt đầy nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi ta thấy huynh thở dồn dập, mặt nóng lên, có phải bệnh còn chưa khỏi không?”
“Hả?” Liễu Chẩm Thanh sửng sốt.
Hoắc Phong Liệt lại giơ tay áp lên mặt Liễu Chẩm Thanh nói: “Vừa đỏ vừa nóng, huynh cảm thấy thế nào?”
Liễu Chẩm Thanh: ……
“Không có gì, có lẽ ngồi trong này chán quá thôi, ta muốn ra ngoài cưỡi ngựa hít thở không khí chút.” mặt ngoài Liễu Chẩm Thanh vẫn trấn định, trong lòng đã xấu hổ vô cùng, hiểu… hiểu lầm rồi.
Buổi tối, tới được thành trấn, trên bàn cơm, Hoắc Phong Liệt vẫn gọi cá cho Liễu Chẩm Thanh, tiếp tục nhặt xương.
Có một đôi đũa duỗi về phía đĩa nhỏ, bị ánh mắt của Hoắc Phong Liệt đẩy về.
Hạ Lan hét lên: “Không phải chứ không phải chứ, ngươi nhặt xương cá chỉ có một mình Liễu huynh ăn, như vậy có phải là trọng sắc khinh bạn quá rồi không.”
Liễu Chẩm Thanh căng cứng người, lúc trước không cảm thấy gì nhưng sao giờ cứ thấy không đúng lắm nhỉ.
Hơn nữa sao Hoắc Phong Liệt không có phản ứng gì với lời này chứ?
Buổi tối nghỉ ngơi, bốn người chia nhau vào hai gian phòng.
“Ta không muốn ở cùng một phòng với hắn.” Tần Dư trực tiếp cự tuyệt: “Đặt thêm một phòng nữa đi.”
Hạ Lan vẻ mặt ủy khuất nói: “Sao vậy, phòng lớn như vậy hai người không ở cùng nhau thì phí lắm.”
Liễu Chẩm Thanh: Từ từ, sao lại mạc định y và Nhị Cẩu ở một phòng vậy.
Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nói: “Tần huynh, hay là chúng ta ở cùng một phòng đi.”
Liễu Chẩm Thanh vừa mở miệng, ba người đã quay sang nhìn y.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà cứ cảm giác ảnh mắt đến từ phía Hoắc Phong Liệt có chút khác.
Sắp xếp như vậy Tần Dư không cự tuyệt, có vẻ chỉ cần không ở cùng Hạ Lan là được.
Hạ Lan trực tiếp ôm lấy bả vai Hoắc Phong Liệt, nói giỡn: “Ngại quá, lão Tần có mâu thuẫn với ta, hại ngươi cùng vị này nhà ngươi bị chia cắt đôi uyên ương.”
Liễu Chẩm Thanh: Nhị Cẩu đệ nói một câu chứng minh sự trong sạch của mình đi!
Y lén ngẩng đầu liếc Hoắc Phong Liệt một cái, chỉ thấy con ngươi đen nhánh của đối phương đang chăm chú nhìn thẳng vào y, tức khắc khiến cả người Liễu Chẩm Thanh thấy không được tự nhiên.
Ban đêm tất cả đều đã nghỉ ngơi.
Đột nhiên có người gõ cửa, Liễu Chẩm Thanh đi mở cửa thì thấy ngay Hoắc Phong Liệt đứng bên ngoài, tay cầm một bình sứ màu trắng.
“Làm sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Hoắc Phong Liệt nói: “Ngoài ý muốn nghe nói có sữa bò mới lấy về.”
Nói xong Hoắc Phong Liệt đưa bình tới.
Liễu Chẩm Thanh nhận bình, còn ấm.
Đó là thói quen trước kia của y, thế tử hầu môn muốn uống sữa bò ấm trước khi đi ngủ thì rất đơn giản. Nhưng hiện tại món này đâu có được bày bán khắp nơi.
Vậy mà Nhị Cẩu vẫn còn nhớ rõ.
Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy đôi mắt đen của hắn dưới ánh nến đã trở nên nhu hòa.
Nụ cười hiếm khi lộ ra cho người khác này thoáng xuất hiện trước mặt Liễu Chẩm Thanh, hắn nói một tiếng chúc ngủ ngon rồi mới xoay người rời đi.
Liễu Chẩm Thanh cầm bình sứ ngây ra.
Tần Dư nhìn thấy thì hỏi: “Chiến Uyên đưa tới? Gì vậy?”
“Sữa bò ấm.”
Tần Dư sửng sốt nói: “Nơi này có bán sao?”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu.
Tần Dư đứng dậy, tựa hồ cũng muốn uống, ra cửa tìm tiểu nhị gọi.
Chẳng bao lẫu đã trở về tay không.
“Làm sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Tần Dư nhíu mày nói: “Không phải ở trong tiệm, ở bên ngoài thành, muốn đến đó cũng phải đi rất lâu, phiền. Ta ngủ đây.”
Liễu Chẩm Thanh: ……
Đỏ mặt, yên lặng uống nốt sữa bò ấm.
Rốt cuộc Nhị Cẩu làm cái gì vậy!
Liễu Chẩm Thanh tự hỏi vấn đề này, lăn qua lộn lại một đêm cứ ngủ rồi lại tỉnh, giấc mộng cũng đứt quãng, hơn nữa vẫn luôn mơ về những điều liên quan đến Nhị Cẩu, có chuyện khi xưa, có chuyện gần đây, tỉnh lại thì lại chẳng nhớ rõ mình đã mơ thấy gì.
Sau khi rời giường, sắc mặt cũng không tốt, trước khi lên xe ngựa, Hoắc Phong Liệt không yên tâm một hai phải dẫn y đi tìm đại phu.
Khi Liễu Chẩm Thanh kiên quyết nói có thể tự xem bệnh cho bản thân, xác định không có việc gì thì cuối cùng Hoắc Phong Liệt cũng chịu nghe lời.
Sau khi lên xe ngựa, Hoắc Phong Liệt trực tiếp chuẩn bị gối và chăn lông, đến cả gối ôm cũng không thiếu, để y có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Để đảm bảo yên tĩnh, hắn còn lôi hai huynh đệ của mình ra ngoài cưỡi trên ngựa, khiến Liễu Chẩm Thanh cũng phải ngượng ngùng.
Nhưng cuối cùng đúng là y đã không ngủ đủ giấc, cho nên cứ thể nặng nề ngủ trong khoang xe ngựa đong đưa.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên xe ngựa dừng lại, Liễu Chẩm Thanh mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Vừa lúc bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gõ cửa, chốc lát sau mành bị xốc lên, Hoắc Phong Liệt ngó vào thăm dò.
“Tỉnh rồi?”
Liễu Chẩm Thanh gật gật đầu, Hoắc Phong Liệt đột nhiên nói: “Ra ngoài xem.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, đứng dậy ra khỏi xe ngựa, theo luồng không khí trong lành nơi tươi mới nơi sơn dã, đập vào mắt y là một bức họa sơn thủy xa hoa lộng lẫy.
Không biết bọn họ đã đến giữa núi rừng từ bao giờ.
Liễu Chẩm Thanh mơ mơ màng màng thưởng thức phong cảnh một lúc thì thấy Hoắc Phong Liệt đã đứng phía dưới xe ngựa, duỗi tay dìu y xuống.
Liễu Chẩm Thanh thuận theo hắn xuống xe, đang định hỏi đây là đâu, cảnh sắc không tồi.
Vừa hay nghe Hạ Lan cảm thán: “Ban đầu còn không biết tại sao Chiến Uyên một hai phải sửa lại đường đi, hiện tại thì hiểu rồi, cảnh ở đây đẹp thật đấy! Chuyến đi này không tệ.
“Núi Thanh Thành đúng là không tồi.”
Núi Thanh Thành?!
Liễu Chẩm Thanh giật mình, lần nữa trừng lớn mắt, cẩn thận nhìn xung quanh một vòng.
Trong đầu đã nổi sấm sét ầm ầm.
Suối nhỏ, cây liễu, đình hóng gió, rừng đào, từ một góc nhìn khác là một cảnh vô cùng quen thuộc.
……
Khi vào nam du ngoạn, y, Phi Hàn, Tinh Nhược và còn cả Nhị Cẩu đã dừng chân nghỉ ngơi ở đình hóng gió này.
Y đã chỉ vào khung cảnh xung quanh nói: “Phong cảnh nơi này đẹp một cách độc nhất, chắc chắn có duyên với vận mệnh của ta, hẳn đây là nơi ta sẽ nương náu sau này.”
“Duyên phận thế nào?” Hoắc Phi Hàn tò mò hỏi.
“Có liễu, khê, đình, đó!” Liễu Chẩm Thanh cười chỉ từng thứ một, “Sau này già rồi ta sẽ tới nơi này quy ẩn, an hưởng nốt quãng đời còn lại. Các ngươi có muốn tới đây cùng ta không?”
Lê Tinh Nhược: “Ta đây muốn cái rừng đào kia, ta muốn trồng các loại thảo dược.”
“Không được, chọn cái khác đi, rừng đào dang đẹp như vậy, còn có thể ra quả đào để ăn, ta còn muốn trồng một giàn nho nữa, bên kia thì xây một chỗ ngắm sao.”
“Ngươi chỉ biết ăn với chơi thôi.” Lê Tinh Nhược khinh thường nói.
“Ta đây… ta muốn một chỗ để luyện võ.” Hoắc Phi Hàn nói.
Ba người nói xong, nhìn về phía Tiểu Phong Liệt. Thuận thế hỏi: “Đệ muốn cái gì?”
Hoắc Phong Liệt không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
……
“Này… Phong cảnh nơi này có phải có chút quen mắt không?” Hạ Lan vuốt cằm nói.
“Rất giống đình viện trong phủ tướng quân.” Tần Dư nói thẳng.
Hạ Lan lập tức phản ứng lại, hô lên với Hoắc Phong Liệt: “Ngươi thấy cảnh ở đay đẹp nên mới mới xây lại đình viện thành như vậy sao, ta nói này, ngươi có hứng thú với mấy cái này từ khi nào vậy.”
Hoắc Phong Liệt không để ý đến bọn họ, mà chỉ nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt thâm thúy, ý cười nhợt nhạt, nói: “Thanh ca, phong cảnh vẫn như cũ.”
“Ừ… Ừ.”
Nhìn Hoắc Phong Liệt thản nhiên thưởng thức cảnh sắc nơi này.
Liễu Chẩm Thanh mồ hôi đầy trán.
Không xong rồi, lão đại, sư muội.
Nhị Cẩu hắn hắn hắn thích ta!
Lúc trước ở cùng một chỗ có đủ loại tình huống không khỏe, như vậy rồi như vậy, hiện giờ nhớ lại đỏ mặt vô cùng, hơn nữa lần trước bị bệnh, Đỗ Đông Phong tới thăm y, Nhị Cầu còn ra vẻ không vui.
Thế còn không phải thích ta thì là gì? Chắc chắn là thích ta rồi.
Sao lại có thể… Vậy phải làm sao đây!
Họ đều là nam, ta còn là ca của hắn nữa.
Ôi cha chuyện này vỡ lở ra sao có thể không làm Hoắc gia thất vọng chứ!
Không được! Thật sự không được!
Tuy rằng lúc trước ta mị lực vô hạn xinh đẹp như hoa, thích ta là rất bình thường, nhưng khi đó hắn mới bao lớn chứ!
Hơn nữa bây giờ ta đã đổi một thân thể da thịt khác rồi.
Không đúng, chắc chắn Nhị Cẩu là yêu thích thật lòng, giới tính cũng không phải vấn đề, thi cốt của y còn ôm được thì lớp da thịt khác còn có thể là vấn đề sao?
Khó trách đối hắn tốt như vậy, tín nhiệm y vô điều kiện, khó trách lâu như vậy còn chưa thành thân, khó trách…
Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ càng hỗn loạn, đầu như muốn nứt ra.
Ta đúng là một tên đàn ông nghiệp chướng nặng nề mà!
Nhưng mà… Khóe miệng lại nhân lúc chủ nhân không để ý, chậm rãi cong lên.
Hoắc Phong Liệt nhìn qua, thấy vẻ mặt của Liễu Chẩm Thanh, cho rằng y vui vì quay lại nơi này, cuối cùng cũng yên tâm, dù sao nhiều ngày này Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn thất thần, chắc hẳn vẫn chịu ảnh hưởng từ chuyện lúc trước, cho nên hắn mới đưa Liễu Chẩm Thanh tới nơi này.
Tâm tình Hoắc Phong Liệt cũng thay đổi theo biến hóa của Liễu Chẩm Thanh, duỗi tay giữ chặt tay Liễu Chẩm Thanh, “Đi, ta đưa huynh đi cho cá ăn.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt chủ động, trong đầu chỉ có độc một suy nghĩ
Vãi! Hắn thực sự không thèm che giấu chuyện thích ta chút nào luôn! Có cần lộ liễu như vậy không hả! Không sợ ta nhìn ra được sao?!