Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người kia là cao thủ cũng rất lợi lại, lúc ấy ta cùng ám vệ của Hoàng thượng và Trịnh đốc xưởng đều đuổi theo, đuổi tới bên ngoài hoàng cung thì khoảng cách cũng bị dần bị kéo ra, có vẻ hắn rất quen thuộc với hoàng cung cùng kinh thành, lợi dụng mấy chỗ rẽ mà đã không thấy tăm hơi đâu.” Hoắc Phong Liệt giải thích.

Tần Dư cùng Hạ Lan nghe xong đều không khỏi nhíu mày.

“Vậy vẫn còn kẻ đứng sau màn trợ giúp phản tặc, mà trong số chúng còn có cao thủ có thể thoải mái ra vào hoàng cung như thế, vậy không phải Hoàng thượng cũng bị nguy hiểm sao?” Hạ Lan vuốt cằm nói.

“Sẽ không, lúc ấy hắn có thể cướp Giang Vọng đi là bởi vì chúng ta đều cho rằng có thích khách tập kích, tất cả mọi người đều tới bảo hộ Hoàng thượng, không ai để ý tới Giang Vọng, cho nên người nọ mới có thể thừa cơ cướp đi.”

“Chẳng lẽ chỉ có khinh công là lợi hại?” Hạ Lan nghĩ nghĩ cũng phải, nếu thực sự có cao thủ thiện dùng đao thì không phải năm đó đã sớm ra tay rồi sao? Nhưng đối với Hạ Lan, trong đám phản tặc có người như vậy vẫn vô cùng phiền toái.

Hạ Lan lại hỏi thêm vài câu, thấy Tần Dư bên cạnh không mở miệng, cho rằng thân thể y vẫn không khỏe, liền không khỏi duỗi tay muốn đỡ lấy Tần Dư, lại bị Tần Dư ném cho một ánh mắt cảnh cáo rồi tránh đi.

“Ta còn có chuyện muốn hỏi riêng Chiến Uyên.” Tần Dư trực tiếp mở miệng nói.

Lời này lập tức làm Hạ Lan thay đổi sắc mặt, không lâu trước đây hai người còn làm chuyện thân mật nhất, hắn cho rằng Tần Dư chỉ là mạnh miệng mềm lòng mà thôi, vậy mà sau khi tỉnh táo lại thì vẫn là thái độ cự tuyệt đẩy hắn ra xa vạn dặm.

Lại là chuyện gì mà chỉ có thể nói với Hoắc Phong Liệt, không thể cho hắn biết?

Sắc mặt Hạ Lan khó coi, Tần Dư trực tiếp làm ngơ, như thể nếu Hạ Lan không rời đi thì Tần Dư sẽ không mở miệng vậy.

Cuối cùng Hạ Lan giận dữ hết mức, quay đầu bỏ đi.

Đến khi trong phòng không còn cảm nhận được hơi thở thuộc về Hạ Lan nữa, Tần Dư mới như nhẹ nhõm thở phào một hơi.

“Giang Vọng không phải bọn chúng mang đi, cao thủ kia không phải người của bọn chúng.” Tần Dư nói thẳng.

Hoắc Phong Liệt nói: “Ngươi nói cho ta là vì mục đích gì?”

Tần Dư nói: “Ta chỉ muốn ngươi biết, đừng tìm lầm hướng, chuyện này không liên quan đến bọn chúng, bọn chúng cũng đang tìm xem người đó là ai. Không phải bọn họ thì chính là người có thù riêng với Giang Vọng.”

Hoắc Phong Liệt chậm rãi nói: “Có thù riêng, vậy không liên quan đến chuyện trước mắt của chúng ta.”

Tần Dư gật đầu.

Hoắc Phong Liệt nhìn Tần Dư nói: “Hiện tại xem như là ngươi đang làm việc cho chúng? Bọn chúng có những ai?”

Tần Dư nhíu mày, không phủ nhận.

“Vẫn không thể nói?” Ngữ khí của Hoắc Phong Liệt có chút lạnh.

Tần Dư trầm mặc trong chốc lát, “Kỳ thật ta không nói ngươi cũng đoán được người nào đó đúng không?”

Hoắc Phong Liệt nghĩ rồi nói: “Cảnh Vương?”

“Đúng là Cảnh vương.”

“Nhưng sau lưng gã vẫn còn có người khác.”

“Chuyện này nghĩa phụ cũng không nói cho ta biết, đúng là có người muốn trợ giúp Cảnh Vương, hơn nữa Cảnh Vương vẫn luôn cho rằng ngôi vị hoàng đế kia vốn phải thuộc về gã, là năm đó Liễu tướng gia cùng đại ca của ngươi trợ giúp hoàng thượng nên mới cướp đi ngôi vị hoàng đế phải thuộc về gã, đây là lý do tạo phản của gã.” Tần Dư nói: “Cho nên, gã cũng oán hận Hoắc gia.”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi mấy lần, “Chuyện này là không thể, năm đó đại ca của ta cùng Thanh ca đã nhận thánh chỉ, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm giả thánh chỉ.”

Tần Dư nhíu mày nói: “Kỳ thật đúng là năm đó trong cung cũng có lưu truyền tin đồn, chỉ là đã bị Liễu tướng gia ra tay nhanh gọn dập tắt.”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt.

Tần Dư nói: “Ta cùng nghĩa phụ thật ra cũng không thèm để ý tới chuyện đó, kẻ muốn tạo phản sẽ luôn tìm lý do cho mình, cái tâm tính kia của Cảnh Vương dù có thượng vị thì cũng sẽ thành bạo quân hôn quân.”

Hoắc Phong Liệt thực sự cũng không quen Cảnh Vương, “Có phải bọn chúng có kế hoạch nào đó vào Tết Vạn Thọ không?”

“Cái này không phải là chuyện ta có thể tiếp xúc, nhưng ta tin nghĩa phụ của ta.”

“Dù ta có tin lời ngươi nói lúc trước là sự thật, vậy tại sao không nói hết những chuyện ngươi cùng nghĩa phụ đã biết cho ta hoàng thượng hoặc cho ta?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

Tần Dư biết Hoắc Phong Liệt là có ý gì, hắn hoài nghi Trịnh Duy có dị tâm.

“Hoàng đế đa nghi, chưa chắc đã tin tưởng, hơn nữa chúng ta còn có chuyện rất quan trọng phải tra, đến cả ngươi, nghĩa phụ đã nói, nói cho ngươi cũng không có ích gì, khi chân tướng vị vạch trần, ta cùng nghĩa phụ cũng chỉ có thể chịu hoàng thượng xử lý, cũng có thể thoát được, nhưng ngươi thì không, nếu ngươi biết được thì sao có thể giấu giếm hoàng thượng, sau này bị truy cứu thì tự xử thế nào.” Tần Dư lạnh lùng nói.

Hoắc Phong Liệt lại nói: “Hiện tại xem như là ta đang che giấu chuyện của các ngươi với hoàng thượng rồi.”

Tần Dư sửng sốt, không nói chuyện nữa.

Sự tình rắc rối phức tạp, không có ai có thể hoàn toàn tin tưởng được, cho dù là vì “tốt cho ngươi” thì cũng có chỗ hổng. Hoắc Phong Liệt cũng không thể làm khó Tần Dư, chỉ có thể dừng việc truy vấn lại.

Tần Dư nói xong chuyện muốn nói thì cũng định rời đi.

Hoắc Phong Liệt lại đột nhiên nói: “Phía Vân Độ…”

Động tác của Tần Dư khựng lại, “Hắn chỉ cần thành thật đi theo đường thúc của hắn thì sẽ không có vấn đề.”

“Hắn chưa chắc sẽ thành thật, hắn quan tâm đến ngươi.” Hoắc Phong Liệt cũng khó có lúc nói đỡ cho huynh đệ, dù sao lúc hai người tiến vào, Hoắc Phong Liệt cũng đã nhìn ra được cái gì đó.

Sắc mặt Tần Dư không thay đổi, “Đó là hắn dây dưa không rõ, không nói nữa, ngươi cùng Liễu huynh yên ổn là được.”

Nói xong, Tần Dư xoay người bay đi.

Nhưng vừa mới đáp xuống bên ngoài tường vây thì đã bị người khác phục kích.

Hơi thở quen thuộc bao trùm y, Tần Dư lập tức duỗi tay che môi lại, “Còn không đủ sao? Ta không có rảnh.”

Hạ Lan đã giận hết chịu nổi, giữ chặt Tần Dư nói: “Ta hỏi ngươi!”

Tần Dư nhíu mày lườm Hạ Lan.

Hạ Lan ngượng ngùng nói: “Ngươi… có phải là thích Chiến Uyên hay không. Ta biết, hắn là ân nhân cứu mạng của ngươi mà, ngươi thích hắn cũng là bình thường, nhưng mà ta…”

Tần Dư quả thực bị hỏi cho ngốc luôn, sau đó lại bị sự ngu xuẩn của Hạ Lan chọc giận, “Ngươi hâm à, ta coi hắn là huynh đệ, thích hắn gì chứ? Ngươi điên rồi hả! Hơn nữa lúc đó người cứu ta rõ ràng là…”

Hạ Lan không nghe được đoạn sau nữa, chỉ nghe Tần Dư nói mình coi Hoắc Phong Liệt là huynh đệ, hắn cảm giác Tần Dư không phải người dám làm mà không dám nhận, tức khắc trở nên quá mức vui sướng, nóng đầu nói toẹt ra: “Vậy ta thì sao, ngươi coi ta là gì?”

Tần Dư có chút nghẹn họng, nhìn Hạ Lan càng lúc càng muốn tới gần, y thực sự không thắng nổi nhiệt độ luôn tỏa ra từ cơ thể Hạ Lan, chỉ cảm thấy nóng bỏng vô cùng, y phải cắn răng giữ vững lý trí để ra sức đẩy hắn ra.

“Ta coi ngươi là một tên ngu ngốc!”

Nói xong, Tần Dư trực tiếp bay đi, Hạ Lan muốn đuổi theo đã không còn kịp nữa, chỉ có thể căm giận đá góc tường.

“Tần Tử Xuyên, sớm muộn gì cũng có một ngày, ông đây phải khiến ngơi ngoan ngoãn nghe lời!”

Bên kia, Hoắc Phong Liệt tâm sự nặng nề trở lại phòng trong, vừa mới xốc màn giường lên liền nhìn thấy người bên trong đã tỉnh lại.

“Thanh ca…” Hoắc Phong Liệt nhẹ giọng gọi.

Mắt Liễu Chẩm Thanh còn chưa mở, dịch người vào bên trong, xốc chăn lên, Hoắc Phong Liệt mỉm cười, lên giường.

“Gặp bọn họ rồi sao? Nói gì vậy?”

“Chuyện của Liễu Kiều, Hạ Lan cùng Cẩm Y Vệ đều theo ý huynh mà hoài nghi là thế lực của người trong kinh, Tần Dư cùng Đông Xưởng và thế lực của người trong kinh lại hoài nghi là thù riêng.”

Mùa thu hơi lạnh, Liễu Chẩm Thanh sợ lạnh, rúc vào lòng Hoắc Phong Liệt nóng như hỏa thần, hai chân cũng luồn vào ống quần của Hoắc Phong Liệt để sưởi ấm.

“Tần Dư đã tiếp xúc với người trong kinh rồi sao?” Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại thì hỏi.

Hoắc Phong Liệt thuật lại những chuyện họ đã nói.

Nghe xong Liễu Chẩm Thanh lập tức giật mình, chống người dậy nói: “Cái gì? Cảnh vương cho rằng ngôi vị hoàng đế là của gã?”

Hoắc Phong Liệt sợ Liễu Chẩm Thanh bị lạnh, vội kéo y lại vào lòng, dém chăn thật kỹ.

“Nghe Tần Dư nói, trong cung đã từng liền lời đồn nhưng lại bị huynh đè xuống.” Hoắc Phong Liệt đáp.

Liễu Chẩm Thanh nhớ lại, cuối cùng hết nói nổi mà cười, “Đúng là từng có.”

Hoắc Phong Liệt tò mò nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh nói: “Đệ còn nhớ năm đó có hai vụ án lớn khiến ta cùng đại ca và tẩu tử của đệ được nổi tiếng đến tận sau này chứ?”

Hoắc Phong Liệt gật đầu nói: “Ừm, án gián điệp mỹ nhân cũng án bức họa vu cổ.”

Án gián điệp mỹ nhân là vụ án lớn khiến họ thành danh, án bức họa vu cổ mới là vụ án mà bọn họ khiến triều đình kinh sợ.

Bởi vì bức họa vu cổ chính là chỉ năm đó lão hoàng đế bị mê hoặc rồi xử oa Thái tử Cảnh Dương, khiến thái tử bị giam lại, trong lúc bị giam giữ đã chết vì bệnh, cũng vì vậy mà Nguyên Giác mất đi sự che trở rồi bị tam vương xúi giục đưa đi Tây Hằng quốc làm con tin, khi đó Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn đã nguyện trung thành với thái tử, lúc lâm chung thái tử đã gửi gắm những đứa con mồ côi, đương nhiên họ phải điều tra chân tướng rồi cứu Nguyên Giác về.

Hơn nữa Dao Hoa cùng Giản Sương cũng trợ giúp, cuối cùng bọn họ đã tra được chân tướng, chứng minh cho lão hoàng đế đã hồ đồ rằng thái tử là trong sạch, mà lúc này mọi người đều hiểu sau lưng cái chân tướng này chắc chắn có tam vương xúi giục, chỉ là lão hoàng đế cũng bị bệnh đến nguy kịch, không thể cố kỵ, chỉ có thể hối hận viết lại thánh chỉ truyền ngôi.

Lúc ấy ở đó chỉ có ba người Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phi Hàn cùng Dao Hoa.

Khi đó tam vương như hổ rình mồi, nếu để bọn chúng biết đến sự tồn tại của thánh chỉ thì ắt sẽ lập tức tạo phản, cho nên lão hoàng đế cố gắng chống đỡ, kéo dài hơi tàn, trao quyền lực cho Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn, châm ngòi lý gián khiến tam vương tưởng ngôi vị hoàng đế đã thuộc về nhóm bọn chúng, khiến ba người bọn chúng đấu đá nghi kỵ lẫn nhau, mượn đó cho Liễu Chẩm Thanh cơ hội lập mưu cứu Nguyên Giác về.

“Từ đầu tới cuối thánh chỉ chỉ có một, đó là truyền lại ngôi cho Nguyên Giác.”

“Vì sao trong cung lại có tin đồn?”

“Bởi vì lão hoàng đế hồ đồ đúng là đã từng có ý, muốn truyền lại ngôn cho Cảnh Vương vẫn còn trong tã lót. Dù sao khi ấy Nguyên Giác vẫn còn kẹt ở Tây Hằng quốc, có thể cứu về được không vẫn còn là một dấu hỏi, tuy rằng ta cùng Hoắc đại ca đã thề chắc chắn sẽ cứu được hắn trở về, nhưng có thể làm được hoàng đế hay không đã không còn là chuyện chúng ta có thể suy xét được.”

Hoắc Phong Liệt không ngờ còn có chuyện như vậy, chỉ nhớ khi đó thế cục vô cùng rối ren, cứ ba ngày hai cữ lại có có người thuộc tam vương tới cửa Hoắc gia, vừa để đe dọa vừa để dụ dỗ.

Liễu Chẩm Thanh cười nhạo một tiếng nói: “Lão hoàng đế đại khái là trước khi chết mới đột nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy để lại ngôi cho Cảnh Vương thì quá mức nguy hiểm, tam vương như hổ rình mồi, ông ta đưa lại kim ấn cho ta, giao binh quyền cho Hoắc đại ca, dù là hoàng thân quốc thích, hay là quyền thần mãnh tướng thì lão hoàng đế cũng lo đứa nhỏ còn quấn tã lót sẽ phải trở thành con rối, chi bằng tin thái tôn* từ nhỏ đã có biểu hiện không tồi, cũng là thử xem chúng ta có thực sự toàn tâm phụ tá tân đế hay không, cho nên lão hoàng đế vẫn luôn cố gắng chống chọi hơi thở cuối cùng, đợi chúng ta cứu được Nguyên Giác về.”

*太孙: thái tôn, cháu trai của hoàng đế nhưng là con của thái tử, “thái” chỉ bậc cao nhất

“Nếu việc cứu người thất bại, vậy ngôi vị hoàng đế kia…”

“Cũng không thể là Cảnh Vương, cùng lắm gã cũng chỉ có thể được coi là một hoàng tôn* mà thôi, từ khi còn nhỏ Nguyên Giác đã được phong làm thái tôn, nếu Nguyên Giác không thể quay về, một trong tam vương lên kế vị còn có thể dễ dàng được các đại thần cùng bá tánh ủng hộ hơn.” Liễu Chẩm Thanh nói: “Cho nên Cảnh Vương đã quá mức tự cho mình là đúng rồi. Có lẽ là do bị Nguyên Giác chèn ép quá mức cho nên mới phát điên, hoặc có người đã tẩy não gã.”

*皇孙: hoàng tôn, cháu trai hoàng đế, con trai của hoàng tử, không bằng thái tôn

Nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh khựng lại, nhớ tới ngày ấy gặp được thái hậu cùng thái phi. 

Người gần gũi với Cảnh Vương nhất còn không phải là hai người đó sao? Quả nhiên vẫn có hiềm nghi sao?

Hoắc Phong Liệt thấy thần sắc y khác thường, biết y đã nghĩ tới chuyện gì đó, không khỏi lên tiếng nói sang chuyện khác.

Liễu Chẩm Thanh nghe nhưng cũng thấy có hứng thú, “Xem ra hai người bọn họ cũng thích lẫn nhau nha, nhưng có lẽ Tần Dư định đợi chuyện này kết thúc mới nói.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

“Còn câu nói kia của Tần Dư…” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Lại đã cho chúng ta một tin tức quan trọng.”

“Cái gì?”

“Ít nhất đã chứng minh Cẩm Y Vệ chắc chắn không liên quan đến thế lực của người trong kinh, là một lòng hướng về Nguyên Giác, nếu gặp chuyện, Cẩm Y Vệ đáng tin dùng hơn Đông Xưởng.” Liễu Chẩm Thanh phân tích.

Ngày tiếp theo, để Tết Vạn Thọ diễn ra thuận lợi, chuyện của Giang thừa tướng được gán do người ngoài báo thù, điều tra qua loa một chút rồi thôi, những tội danh của Giang Vọng đã tra được đều được gác lại.

Dù sao người ngoại quốc sẽ tới, cũng không phải lúc thích hợp, nếu để bên ngoài biết thừa tướng kiêm cha vợ của hoàng đế một nước muốn tạo phản, còn bị tra ra rất nhiều vụ án, bởi vậy hoàng hậu cũng đã bị liên lụy, vậy Đại Chu đâu còn thể diện nữa.

Tình nguyện để người ngoài cho rằng cái chết của Giang thừa tướng là ngoài ý muốn, hoàng hậu quá mức đau lòng nên không thể ra ngoài tiếp đãi sứ thần.

Những công việc của thừa tướng đều phân phát cho những quan viên khác, việc ở hậu cung cũng giao lại cho mấy phi tần cùng nhau bàn bạc rồi làm, hết thảy đều quay về với quỹ đạo vốn có, không hề hoảng loạn, có thể thấy Nguyên Giác đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý ứng đối với mọi biến cố, cũng đã sớm chuẩn bị ra tay với Giang thừa tướng cùng hoàng hậu rồi.

Cứ vậy không vội không loạn xử lý gọn gàng mọi chuyện khiến người trong vào ngoài triều đều hiểu một đạo lý, thiên uy khó dò! Tâm tư của hoàng thượng thâm sâu khó lường.

Rất nhanh đã có đoàn sứ thần lục tục tới kinh thành, chỉ có đoàn sứ thần của Tây Hằng quốc dọc đường cứ gặp phải vô số vấn đề, sẽ tới muộn hơn ba ngày so với dự tính, chỉ tới trước Tết Vạn Thọ một ngày mà thôi, quả thực không thèm để ý tới hoàng đế Đại Chu mà, hành động như vậy đương nhiên cũng khiến Đại Chu bất mãn, nhưng bề ngoài không thể huỵch toẹt ra, dù sao hai nước đã có nhiều năm hỗn chiến, thực lực vẫn luôn ở trạng thái ngang nhau.

Mà đã nhiều ngày, cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng lấy được tin tức hoàn chỉnh về Trịnh Duy.

Sau khi ngồi trong đình viện đọc xong, Liễu Chẩm Thanh có chút hoang mang, lại không thể nhìn ra cái gì.

Đột nhiên Hoắc Phong Liệt trèo tường vào.

Liễu Chẩm Thanh có chút kinh ngạc nhìn sắc trời, hôm nay sao lại tới sớm vậy.

Không đợi Liễu Chẩm Thanh phản ứng, Hoắc Phong Liệt liền kéo Liễu Chẩm Thanh ôm vào lòng, lực ôm rất mạnh, khiến Liễu Chẩm Thanh ngây ra.

Ngay sau đó, Hoắc Phong Liệt liền đặt Liễu Chẩm Thanh lên bàn, ánh mắt khóa chặt lấy y, Liễu Chẩm Thanh thấy cảm xúc của Hoắc Phong Liệt có chỗ không đúng, sao hai mắt lại hơi ửng đỏ thế này, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Hoắc Phong Liệt hoảng hốt một hồi, sau đó mới miễn cưỡng cười nói: “Thanh ca, nhớ huynh, hôm qua bận quá không thể tới được.”

Liễu Chẩm Thanh có chút sửng sốt, không đợi y hỏi thêm, Hoắc Phong Liệt lại ôm lấy y nhiệt tình hôn môi, hai tay còn vô thức vuốt ve sau lưng Liễu Chẩm Thanh.

Hoắc Phong Liệt tích cực chủ động như vậy đương nhiên là có vấn đề nha, nhưng tiểu cẩu đã chủ động tiếp cận, Liễu Chẩm Thanh chưa bao giờ cắt ngang, xong việc rồi hỏi lại cũng được.

Nhưng xong việc thì trời cũng đã tối.

Liễu Chẩm Thanh mơ mơ màng màng được Hoắc Phong Liệt rửa sạch sẽ rồi bế về giường, Hoắc Phong Liệt cũng thành thật, bắt đầu tìm thuốc mỡ bôi lên đùi cho Liễu Chẩm Thanh.

“Xuỳ…”

“Đau?” Hoắc Phong Liệt lập tức căng thẳng hỏi.

“Không đau, chút đau đớn này mà còn chịu không nổi, sau này chính thức thì phải làm sao.” Liễu Chẩm Thanh trêu: “Nhưng hôm nay đệ bị làm sao vậy?”

Hoắc Phong Liệt trầm mặc.

Liễu Chẩm Thanh cũng kiên nhẫn chờ, hôm nay đúng là Nhị Cẩu rất kỳ lạ, thật ra Nhị Cẩu rất ít dùng cách này, hắn nói hắn sợ mình không thể khống chế được.

Nhưng hôm nay không chỉ rất hung mãnh, rõ ràng là mang theo xúc động, hơn nữa vẫn luôn vô cùng âu yếm phần sau lưng y, có lẽ đã để lại không ít dấu vết, bây giờ phần da thịt sau lưng y vẫn còn nóng rát phát đau đây này, không biết đến cùng là vì lý do gì?

“Thanh ca, chỉ là ta có chút lo lắng, hay là… để Liễu Kiều đưa huynh ra khỏi kinh thành, đợi Tết Vạn Thọ…”

Không đợi Hoắc Phong Liệt nói xong, Liễu Chẩm Thanh đã xoay người lại nhìn hắn, đôi mắt của Liễu Chẩm Thanh vô cùng lợi hại, như thể có thể nhìn thấu tim gan vậy.

Hoắc Phong Liệt không dám đối diện với y, chỉ có thể giả vờ dọn dẹp sắp xếp, “Thanh ca, nếu đã biết Cảnh Vương đang quấy nhiễu, vậy cứ theo dõi gã thật sát sao, sau này chắc chắn sẽ phải đánh, Cảnh Vương có địch ý với Hoắc gia, huynh đừng ở lại kinh thành, ta sẽ lo lắng.”

Nhưng Hoắc Phong Liệt vừa dứt lời đã bị Liễu Chẩm Thanh véo chặt lấy tai, “Hỏng rồi, ăn xong đệ lại muốn vứt bỏ hả?”

Hoắc Phong Liệt lập tức tròn mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh híp mắt nói: “Đệ cho rằng ta trở về là để làm gì? Vì giang sơn của Nguyên Giác?”

Hoắc Phong Liệt há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Là vì ở bên ta.”

“Coi như đệ còn thức thời.” Liễu Chẩm Thanh lại nhéo mạnh cái mũi cao thẳng của Hoắc Phong Liệt nói: “Để ta đi, đệnghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Thanh ca…”

“Không bàn nữa.”

Hoắc Phong Liệt nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Vậy Thanh ca cũng đừng tham gia Tết Vạn Thọ, cứ đợi trong phủ thôi, ta sợ đến lúc đó sẽ có chuyện nhiễu loạn.”

Dựa theo thân phận của Liễu Chẩm Thanh thì không thể nào được tham gia, nhưng bởi vì y là hôn thê của Hoắc Phong Liệt, tuy rằng Hoàng Thượng còn chưa tứ hôn, nhưng hai nhà đã có qua lại, cho nên chỉ cần Hoắc Phong Liệt muốn thì vẫn có thể đưa theo Liễu Chẩm Thanh tham gia mà hoàn toàn không gặp vấn đề gì hết, cho nên từ đầu Liễu Chẩm Thanh đã cam chịu việc bản thân sẽ tham gia rồi.

Tuy rằng Liễu Chẩm Thanh còn nghi ngờ quyết định của Hoắc Phong Liệt, nhưng cũng không nói chắc chắn muốn tham gia, nếu có thể, y cũng không muốn vào hoàng cung.

Vì thế liền gật đầu.

Y vừa gật đầu, Hoắc Phong Liệt liền như trút được gánh nặng mà thở phào. Cảm xúc cũng tốt hơn rất nhiều, giúp Liễu Chẩm Thanh xoa bóp phần eo mảnh khảnh. “Trong lúc Tết Vạn Thọ diễn ra, nếu có thể không phải ra khỏi phủ thì đừng ra ngoài. Ta sẽ tới tới chỗ huynh mỗi ngày.”

“Được được được.” Liễu Chẩm Thanh đáp lấy lệ, quả nhiên lại thấy Hoắc Phong Liệt sờ ra phía sau lưng mình, thấy quái quái.

Nhưng sau đó hai người rất nhanh đã chuyển đề tài, nói sang chuyện Trịnh Duy.

“Ngoài việc biết ông ta là cô nhi thì không còn thông tin có ích nào khác, thời gian ông ta vào cung nói dài thì dài, nói ngắn thì ngắn, năm đó cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nhưng một năm trước đó lại có chuyện.”

“Chính là lần huynh nổi danh, án gián điệp mỹ nhân sao?”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu.

Khi đó lão hoàng đế mới nạp một mỹ nhân vào hậu cung, xinh đẹp động lòng người, được hoàng đế chuyên sủng, kiêu căng đến nỗi lúc ấy còn không thèm cho hoàng hậu mặt mũi.

Có một lần, mỹ nhân và hoàng đế cùng nhau dùng bữa, trong lúc chơi đùa, mỹ nhân đã cướp đi chén canh trong tay hoàng đế, cười cười uống hết canh rồi trúng độc, hoàng đế kinh giận, vừa phái người điều tra, vừa trị độc cho mỹ nhân, nhưng mỹ nhân vẫn trút hơi thở cuối cùng trong lòng hoàng đế, trước khi đi còn để lại một câu rất si tình, nói rất vui vì đã có thể thế một mạng cho hoàng thượng, lập tức khiến hoàng thượng bi phẫn không thôi.

Chuyện điều tra đến cuối lại tra lên đầu hoàng hậu, hoàng thượng lập tức hạ lệnh muốn xử tử hoàng hậu. Đương nhiên không thể dễ dàng như vậy được, dù sao cũng là quốc mẫu thiên hạ, là mẫu thân của thái tử Cảnh Dương, nhưng hoàng thượng đã nổi giận, giận lây sang không thích luôn cả thái tử.

Bọn họ khi đó đã có giao tình với thái tử Cảnh Dương, hơn nữa cũng chưa vào triều làm quan, cho nên thái tử Cảnh Dương liền nhờ họ tra án.

Cuối cùng Liễu Chẩm Thanh tra được chân tướng, lần đầu tiên vào triều, đứng trong triều đình, phối hợp cùng Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược diễn kịch trước mặt quan văn võ trên triều, tái hiện lại chân tướng nguyên bản. Khiến cả triều khiếp sợ.

Vốn người được gọi là mỹ nhân kia chính là một nội gián, đã giả chết trốn đi, chỉ tiếc đã bị người khác diệt khẩu, cho nên thi thể thực sự cuối cùng vẫn được họ vớt từ dưới sông đào bao quanh bảo vệ thành trì, trong tay vẫn còn nắm chặt một túm tóc lớn.

Nguyên nhân chết từ bị trúng độc đã biến thành bị một dao đâm mất mạng, đương nhiên cũng xóa bỏ được tội danh của hoàng hậu. Mà tên đại thần kia trước khi bị bắt cũng đã treo cổ tự sát, nhưng người sáng suốt đều biết đó là cái bẫy được lập ra để đối phó với thái tử, chỉ có thể là do tam vương ra tay. Tam vương cũng nghi kỵ lẫn nhau, từ đó bắt đầu đấu đá.

Cho nên Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt thảo luận một lát, cũng không hiểu ra sao, căn cứ thông tin về Trịnh Duy trước khi vào cung, có vẻ Trịnh Duy cũng không có lý do đặc biệt nào.

Không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa, khi tỉnh lại thì Hoắc Phong Liệt đã đi rồi, quốc yến mừng Tết Vạn Thọ cũng đã được cử hành ở hoàng cung.

Liễu Chẩm Thanh gọi Liễu Kiều tới, để hắn đi hỏi thăm xem Hoắc Phong Liệt có phải đã gặp phải chuyện gì hay không.

Nhưng lại chẳng cần tới Liễu Kiều, Cẩm Lý chuyên gia tán dóc, quan tâm tới Hoắc Phong Liệt nhất đã tới cho Liễu Chẩm Thanh đáp án.

Bởi vì chuyện tiếp đãi Tây Hằng quốc hôm qua, Hoắc Phong Liệt đã phải đích thân tới góp mặt, kết quả khi nhìn thấy sứ thần của đối phương, không nói gì đã có xung đột, nếu không phải quan viên hai bên ngăn cản thì chắc đã đánh nhau thật rồi.

Điều này khiến Liễu Chẩm Thanh vô cùng kinh ngạc, tuy rằng thù hận giữa Đại Chu cùng Tây Hằng quốc đã mấy đời vẫn chưa giải quyết xong, nhưng  Hoắc Phong Liệt không phải người không phân rõ phải trái như vậy mà.

“Ta nghe nói là sứ thần Tây Hằng Quốc lâm thời đổi người, không thương lượng trước với Đại Chu, hơn nữa người tới còn là một nhân vật lớn không thể ngờ tới.” Cẩm Ly vô cùng thần bí nói.

“Ai vậy?”

“Chính là Đạp Đông Vương được mệnh danh là đứa con của thần của Tây Hằng quốc, Lý Cẩm Thư!”

Tay đang cầm trà của Liễu Chẩm Thanh run lên, chén trà rơi xuống, tuy Liễu Kiều cũng bị cái tên kia dọa giật mình nhưng vẫn nhanh tay lẹ mắt bắt đón được chén trà, không để nước trà nóng bỏng hắt lên người Liễu Chẩm Thanh.

Nhưng lúc này Liễu Chẩm Thanh đã không rảnh bận tâm nữa, mà vẻ mặt hoảng hốt sờ ra sau lưng.

Trong nháy mắt, như thể đã kích hoạt cơ chế bảo vệ vậy, ký ức gợn sóng trong đầu lại bị những hình ảnh ngọt ngào tối hôm qua đè xuống, sau lưng chỉ còn đủ loại dấu vết Hoắc Phong Liệt để lại, dư âm của khoái cảm khiến toàn thân y phát run.

Liễu Chẩm Thanh có chút hoảng hốt, thấy Liễu Kiều khẩn trương nhìn mình chằm chằm, liền cười cười nói: “Cũng khó trách Nhị Cẩu lại kích động, Nhị Cẩu cũng chỉ từng bại dưới tay hắn thôi, hắn đúng là một người không đi theo lẽ thường, thân là vương gia một tay che trời ở Tây Hằng quốc lại chạy tới Đại Chu làm sứ thần, cũng không sợ chúng ta khiến hắn có đến mà không có về sao?”

Cẩm Lý cười ha ha: “Sao có thể chứ, nhỡ may xảy ra chuyện gì, Tây Hằng quốc còn không liều mạng với chúng ta sao, tuy rằng có cô gia tương lai của chúng ta nhưng vẫn không nên đánh nhau thì hơn, ta mong Hoắc tướng quân cùng thiếu gia nhà ta có thể sống vui vẻ yên bình, sớm ngày thành thân.”

Chủ tớ đang vui cười, đột nhiên quản gia vội vội vàng vàng chạy tới, hô: “Đại thiếu gia, trong cung có thánh chỉ truyền đến, lệnh thiếu gia mau chóng vào cung dự tiệc!”

Sắc mặt của Liễu Chẩm Thanh cùng Liễu Kiều lập tức thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK