Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là thói quen được hình thành sau nhiều năm, đã sớm biến thành bản năng rồi, đến mức y không ý thức được mình đang làm gì nữa.

Khi đó, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn, Lê Tinh Nhược thường chơi bời cùng nhau, trong cả ba nhà thì Hoắc Phi Hàn có một đệ đệ, rảnh rỗi ra ngoài tìm đồ ăn ngon đều dẫn bạn nhỏ đi cùng.

Nhưng khi đó Nhị Cẩu không hay nói chuyện, cũng bởi vì còn quá nhỏ tuổi, không thể tham gia vào cuộc nói chuyện của họ, cho nên khi ba người vừa ăn vừa nói thì Nhị Cẩu sẽ ngoan ngoãn tự ăn cơm.

Có mấy lần Liễu Chẩm Thanh ăn cá bị hóc xương, xương cào xước cổ họng khiến y ho ra máu, Lê Tinh Nhược vừa mắng y vừa giúp, còn không quên lấy y làm tấm gương xấu để dạy dỗ Nhị Cẩu lần sau ăn cá phải cẩn thận nhằn xương.

Có lẽ đã khiến Nhị Cẩu sợ, từ đó về sau, mỗi lần Nhị Cẩu ăn cá thì đều ngoan ngoãn nhặt hết xương cá trước, không chỉ cẩn thận mà còn rất nhanh. Nhặt xong xương thì cống lên cho bọn y ăn, coi như là một người làm bốn người ăn.

Giờ nghĩ lại, có vẻ ba người lớn bọn họ đúng là không phải người mà, quả thực là bóc lột sức lao động của trẻ em, xem này, để lại cả di chứng cho trẻ luôn rồi.

Không chỉ có lỗi với Nhị Cẩu, hiện tại càng thêm hố chính mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, y cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm lạnh lùng của Hoắc Phong Liệt như đang thiêu cháy mình, mắt hắn chợt đỏ sậm rồi nhanh chóng trở lại thành màu đen.

Có lẽ là không ngờ rằng hắn đường đường là Trấn Quốc đại tướng quân, cá hắn đã nhặt sạch xương sao lại có người dám hưởng dụng, coi hắn như người làm chứ?

Tóm lại không thể vì mấy miếng cá mà hoài nghi thân phận của y được, cho nên Liễu Chẩm Thanh vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bị mắt sáng như đuốc của ba người khác nhìn chằm chằm, Liễu Chẩm Thanh để lộ vẻ xấu hổ hợp lúc, y lập tức đứng dậy chắp tay tạ lỗi: “Thật không phải, tại hạ… tại hạ quen việc ăn cá trong phủ luôn có đĩa nhỏ để cá đã lọc xương, vừa rồi ta đã không kịp phản ứng, tại hạ xin tạ tội với Hoắc tướng quân.”

Căn phòng yên lặng đến đáng sợ, không biết bao nhiêu phút đã trôi qua, cuối cùng mới nghe được giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Không sao, Liễu công tử, mời ngồi.”

Hoàng thương đương nhiên sẽ xa hoa hơn, có hạ nhân hầu hạ như vậy cũng rất bình thường. 

Khi Liễu Chẩm Thanh giương mắt lên, Hoắc Phong Liệt đã khôi phục khuôn mặt lạnh băng, sắc đỏ sậm dưới đáy mắt như chưa từng xuất hiện.

Liễu Chẩm Thanh xấu hổ ngồi xuống, nhìn về phía đối diện thì thấy Hạ Lan lặng lẽ giơ ngón cái với mình, còn Tần Dư lại đang nhíu mày nhìn Hoắc Phong Liệt. 

Cuối cùng đĩa thịt cá kia lại chẳng có ai dám đụng vào nữa, điều khiến Liễu Chẩm Thanh thấy kỳ quái là chính Hoắc Phong Liệt cũng ăn rất ít, vậy đống thịt cá ở kia làm gì?

Quả nhiên là bị ba người bọn họ nô dịch thành tật xấu rồi? Tội lỗi tội lỗi.

Bữa cơm này không thể nói là vui vẻ, lúc sau Liễu Chẩm Thanh đều rất cẩn thận, Hoắc Phong Liệt cũng không hề mở miệng nữa, bữa cơm kết thúc nhanh chóng, nhóm người rời khỏi nhã gian.

Vừa mới ra ngoài đã nghe thấy trên hành lang lầu hai có tiếng trẻ nhỏ vui sướng chạy nhảy, tiếng truyền tới từ phía sau, Liễu Chẩm Thanh định né sang một bên, người lớn đi theo đứa trẻ cũng sốt ruột kêu đứa bé đừng đụng vào người ta.

Cuối cùng là trong lúc hỗn loạn, đứa nhỏ ngã ra trước mặt bốn người, một vật nhỏ vuông vức rơi ra khỏi tay bé, lăn tới bên chân Liễu Chẩm Thanh. Liễu Chẩm Thanh tập trung nhìn, lập tức trở nên hứng thú. 

Kia không phải là khối rubik sao? Từ khi y trọng sinh trở về tới giờ chưa từng thấy lại nó, y còn tưởng đã sớm bị đào thải rồi chứ, lúc trước y rất thích chơi, hơn nữa…

Liễu Chẩm Thanh đang định nhặt nó lên thì chợt một người đàn ông trung niên ngã lộn nhào tới quỳ trước mặt họ, nằm sấp người che khối rubik lại, thân thể anh ta run bần bật như đã phạm phải tội rất lớn nào đó, không ngừng tạ tội với họ.

Đứa bé như bị dọa sợ, oà khóc lại bị phụ thân ấn đầu quỳ xuống.

Liễu Chẩm Thanh là tình huống trước mắt doạ ngây người, Cẩm Lý chạy tới kéo tay Liễu Chẩm Thanh ý bảo y lui về phía sau.

Không chỉ Cẩm Lý có sắc mặt không tốt, ngay cả trên mặt Hạ Lan cùng Tần Dư cũng có chút quái dị.

“Muốn chết à, sao dám để đứa nhỏ chơi cái kia chứ.”

“Cái đó không phải thứ do đại gian thần làm ra sao? Khi y còn sống thích chơi nó nhất, luôn mang theo bên người, nghe nói mỗi khi y chơi món đồ chơi đó là chuẩn bị giết người.”

“Sau khi đại gian thần chơi, đến người bán rong còn chẳng dám bán, càng khỏi nói có người dám chơi.”

“Trẻ con mà, tò mò thì cũng chịu thôi, bình thường lén chơi còn được, dù có bị quan phủ bắt được thì nhiều lắm cũng chỉ tịch thu rồi đánh mấy gậy để cảnh cáo thôi, giờ lại đụng phải…”

Thực sự thì thế giới này không có rubik, khi Liễu Chẩm Thanh xuyên qua đã dựa theo ký ức để làm ra nó giúp mình giải buồn, khi ấy còn nổi đình đám ở kinh thành một thời gian, mà đúng là y rất thích chơi, nhất là khi đang suy ngẫm tự hỏi, hoặc là khi đang thả lỏng tâm tình, tay y nhất định phải chơi cái gì đó. 

Nhưng chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi, cũng không đến mức khiến người khác phải kiêng kỵ chứ. Dù sao thì đến “người Liễu gia” như y đây còn được đối đãi bình thường mà.

Liễu Chẩm Thanh ghé mắt nhìn qua, đáy lòng trầm xuống.

Mắt Hoắc Phong Liệt tối đi, tựa như đang nhìn chằm chằm khối rubik kia, không khí xung quanh đều bị hắn đóng băng.

Tuy rằng cuối cùng Hoắc Phong Liệt không nói gì mà đi xuống tầng dưới, có vẻ không kiêng kỵ như mọi người nghĩ, nhưng tâm tình Liễu Chẩm Thanh lại trở nên khó miêu tả.

Dù đã ăn cùng nhau một bữa cơm trong hoà bình, cũng đã nói chuyện, thậm chí còn có thể đùa giỡn đôi ba câu, nhưng sự thật mà Liễu Chẩm Thanh muốn xem nhẹ lại không thể thay đổi.

Chỉ chút chuyện nhỏ đã xé rách mọi thứ.

Hoắc Phong Liệt hận y, đào mồ đốt xác cũng làm rồi, sao có thể không hận chứ. 

Liễu Chẩm Thanh xuống lầu theo họ, trong lòng bình tĩnh trấn an bản thân: Thôi, hận thì hận đi, dù sao “Liễu Chẩm Thanh” mà hắn hận cũng đã chết rồi.

Nhóc con này còn có thể làm gì y chứ? Hai ngày nữa là y có thể rời đi rồi còn gì.

Đến khối rubik cũng khiến hắn để ý như vậy, y từng thích nhiều đồ chơi như vậy, có bản lĩnh thì cấm hết đi.

Xì… Rõ ràng trước kia Nhị Cẩu còn tặng rubik cho y mà…

Vốn đang trấn an bản thân, cuối cùng càng an ủi càng thấy buồn bực, Liễu Chẩm Thanh không làm khó mình nữa, hung hăng đứng sau trừng mắt xả giận. 

Ra khỏi cổng lớn, ba người nhìn Liễu Chẩm Thanh lên xe, giúp y rời khỏi thành là chuyện Hoắc Phong Liệt sẽ an bài thủ hạ đi làm, cho nên hẳn đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Liễu Chẩm Thanh cũng không đa sầu đa cảm, y chắp tay thi lễ, nói mấy tiếng cảm tạ rất nhiều, nói sau này gặp lại rồi chui vào trong xe ngựa.

Hoắc Phong Liệt nhìn xe ngựa rời đi, không hiểu sao lồng ngực là lạ, cứ cảm thấy rầu rĩ, giơ tay xoa bóp vùng trán giữa hai mày.

Tần Dư mở miệng hỏi: “Đi tìm Lý thái y?”

Hạ Lan nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Dư nhíu mày, “Vừa rồi suýt chút nữa bệnh cũ của hắn đã tái phát.”

Hạ Lan kinh hãi, nhanh chóng nhìn kỹ hai mắt Hoắc Phong Liệt, hỏi: “Chuyện khi nào vậy?”

“Khi ăn cá.”

Hạ Lan chợt nhận ra, phản ứng của Hoắc Phong Liệt lúc đó có chút khác lạ.

“Không phải chứ, huynh đệ à, chỉ vì thịt cá thôi ư?” Hạ Lan kinh ngạc: “Lần tái phát này của ngươi có phải hơi lạ không.”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt hơi lấp loé, sau đó hắn xua tay: “Ta không sao, thuốc đại tẩu để lại cho ta rồi, ta đi trước.”

Không đợi Hạ Lan cùng Tần Dư dò hỏi, Hoắc Phong Liệt đã nhận dây cương tiểu nhị đưa, xoay người lên ngựa, thúc ngựa rời đi.

Sau khi trở lại phủ tướng quân, hắn gặp được Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm, hình như cả hai đang vận công, chiêu thức hơi kỳ lạ, nhưng tâm tư của Hoắc Phong Liệt không ở đây, hắn không kịp nhìn cẩn thận thì hai đứa nhỏ đã thấy hắn đi ngang qua rồi nhanh chóng thu tay lại, ngoan ngoãn chào hỏi.

“Tỷ, không phải ngươi muốn nhị thúc xem chiêu kia giúp mình sao?” Hoắc Vân Khiêm khó hiểu nói.

Hoắc Vân Từ vung vẩy con dao trong tay, “Còn chưa luyện xong, đợi ta luyện thành công, tấn công cho nhị thúc trở tay không kịp, thúc ấy nhất định sẽ khen ta có thiên phú.” 

Hoắc Vân Khiêm có chút bất đắc dĩ nhìn Hoắc Vân Từ.

Hoắc Vân Từ lại cười nói: “Không ngờ tên Liễu Tiêu Trúc tay trói gà không chặt ấy đầu óc lại linh hoạt như vậy, sát chiêu cuối cùng kia của y thật thú vị, có lẽ là bị dồn đến đường cùng nên mới nghĩ ra được đi. Ta phải luyện được nó, khi đó nó sẽ là sát chiêu tất thắng của ta!”

Hoắc Phong Liệt đã mang theo tâm sự nặng nề trở lại thư phòng của mình, mở một ngăn bí mật ra, lấy một hộp gấm tinh xảo nhỏ bằng lòng bàn tay ra ngoài.

Nói là hộp gấm, thật ra đó là một hộp chứa cơ quan, bên trong vô cùng phức tạp, mười mấy vòng liên hoàn, là vật một thế ngoại cao nhận để lại cho hắn vào sáu năm trước. Hoắc Phong Liệt trầm mặc nhìn nó trong chốc lát, muốn giải cơ quan thêm lần nữa, nhưng vẫn thất bại.

Hộp cơ quan lại được cất vào ngăn ngầm, Hoắc Phong Liệt rũ mắt che giấu mọi cảm xúc, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt vốn có. Hắn rời khỏi thư phòng, theo thói quen ngồi vận công dưới tàng cây cạnh đình viện.

Cùng lúc đó, Liễu Chẩm Thanh đã về phủ xin lão gia mau cho mình lên đường. Nhị phòng, tam phòng vừa nhận được tin đã cãi nhau ngất trời, bọn họ cảm thấy sau khi Liễu Chẩm Thanh xảy ra chuyện thì đã có rất nhiều hành vi kỳ lạ, điều đó khiến họ bất an, còn không bằng để y trước mắt để tiện trông chừng, ai biết lão gia sẽ muốn làm gì sau lưng họ chứ. 

Nhưng dù phản đối bằng lý do gì thì cũng bị bác bỏ, thương thế đã khỏi, hôn sự cũng đã huỷ, khó có thể qua cửa thị vệ nhưng Hoắc tướng quân người ta cũng đã đảm bảo rồi, còn lý do gì chính đáng để bắt y ở lại đâu.

Cuối cùng lão gia vỗ bàn quyết định. Tuy rằng Liễu Chẩm Thanh cảm thấy không cần chuẩn bị nhiều như vậy, ngày mai y đi luôn cũng được, nhưng thế thì giống chạy nạn quá, cũng không thích hợp. Cho nên dựa theo sự tính toán của Liễu Chẩm Thanh, ngày thứ ba sẽ xuất phát, ngày mai y sẽ tạm biệt bạn bè người thân, mà trùng hợp ngày mai cũng là ngày đầu tiên của khoa cử mùa xuân, không nên ra ngoài, ngày kia xuất phát là vừa vặn.

Nhưng điều Liễu Chẩm Thanh không thể ngờ tới là ngày một ngày hai không sao, đến ngày thứ ba lại xảy ra chuyện.

Liễu Chẩm Thanh đang an bài người đến phủ tướng quân truyền tin, tuy vậy sáng sớm đã có người đưa thiệp mời tới, mời ba vị công tử của Liễu gia tới dự xuân yến của trưởng công chúa.

Tác giả có lời muốn nói: 

Cảm ơn bia đỡ đạn đã tạo cơ hội, nếu không vợ ta đã chạy mất rồi.

Tiểu kịch trường phúc lợi – Xuân yến:

Thật ra khi Nhị Cẩu còn nhỏ, mỗi khi ăn cơm cùng các huynh và tỷ tỷ thì hắn đều ngồi bên tay phải của Liễu Chẩm Thanh, những món ăn đều được sắp xếp sao cho gần Liễu Chẩm Thanh nhất, cá là món được y yêu thích nhất, đặt gần y là để y có thể dễ dàng nhanh tay gắp mà không bị ai nhận ra. Sau này, chỉ cần trên bàn có cá thì Nhị Cẩu sẽ dọn một cái đĩa nhỏ để nhặt xương cá, bản thân hắn chẳng ăn bao nhiêu, còn lại đều đổ đi, người khác hỏi tại sao nhưng hắn cũng không nhận ra bản thân đang lãng phí, chỉ là đã thành thói quen, cũng là một nghi thức tưởng niệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK