Nhưng có vẻ khẩu vị của Liễu Tiêu Trúc rất nhạt, Liễu Chẩm Thanh thì khác, khẩu vị của y nặng hơn, thứ nhạt nhẽo duy nhất y ăn được là cá, y thích ăn cá, nấu kiểu gì y cũng có thể ăn, y từng bị hóc xương rất nhiều lần, bị cười nhạo thì vẫn thích ăn, kỹ thuật nhặt xương cũn rất ra gì.
Chật vật ăn một lát, Liễu Chẩm Thanh quyết định không làm khó chính mình nữa. Y lúng túng nói: “Hình như khẩu vị cũng thay đổi rồi.”
Ba người cũng không rối rắm, dù sao bị thương ở đầu, trở nên ngốc còn được, huống chi là vị giác thay đổi.
Cuối cùng tiểu nhị mang món cá kho chiêu bài của tửu lâu lên, còn đem thêm cho Hoắc Phong Liệt một cái đĩa.
Hạ Lan cùng Tần Dư thấy nhiều đã thành quen, mà lúc này Liễu Chẩm Thanh còn đang tò mò với chuyện của Vinh Thế Minh mà họ kể.
“Gã á? Văn hóa thấp còn có thể mở thư viện? Thế… cũng được phép sao?” Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên.
Sau khi nghe Hạ Lan giải thích một lần, Liễu Chẩm Thanh như được đổi mới tam quan.
Thật ra không phải là thư viện để sĩ tử đọc sách học tập thông thường mà giống một lớp học bổ túc hơn.
Thư viện của gã tập trung vào những sĩ tử sắp dự thi, ăn ở học cùng một nơi, hơn nữa nghe nói lúc trước Đại Chu cũng có mấy nhà kinh doanh thư viện kiểu này, sau này thì không còn nữa.
Liễu Chẩm Thanh thật sự cảm thấy chi sĩ uyên bác hoặc hoàng thương như Liễu gia, thậm chí là người làm quan đều có thể kinh doanh mảng này, nhưng người như Vinh Thế Minh làm ô dù sau lưng cho sòng bạc thì được chứ mở thư viện chỉ cầu danh không cầu lợi thế này thì rất quái dị. Chẳng lẽ là để kết giao các mối quan hệ sao, dù sao sĩ tử đều sẽ thấy cảm ơn Vinh Thế Minh, nhưng bản thân gã luôn dựa vào trưởng công chúa để diễu võ dương oai rồi, cần gì dựa vào kiểu kinh doanh này nữa?
“Thư viện của Vinh Thế Minh xét duyệt thân phận của sĩ tử rất nghiêm khắc, nhà nghèo hoặc không có tiền thì không được vào, có lẽ thu phí rất cao. Có lẽ để thu lợi mà cũng là để xây dựng mạng lưới quan hệ. Tần Dư nói.
Liễu Chẩm Thanh im lặng.
Hạ Lan nói: “Cho nên nói mấy ngày tới hẳn gã sẽ rất bận, không rảnh tìm ngươi gây chuyện đâu. Đợi gã rảnh thì ngươi cũng đã cao chạy xa bay rồi, thất bại hôm nay gã sẽ không trả về được đâu, khỏi cần lo.”
“Thật ra ta không lo chuyện này, dù gã có muốn tìm tới ta để gây sự đi nữa, ta không ra khỏi cửa, gã cũng không vào được phủ của ta.” Liễu Chẩm Thanh nói.
“Vẻ mặt này của người còn khiến ta tưởng ngươi làm xong chuyện lại sợ nhận quả đắng đấy.” Hạ Lan cười nói.
“Ta chỉ cảm thấy……” Liễu Chẩm Thanh dừng một chút, Liễu tướng gia khi xưa, thừa tướng đệ nhất của Đại Chu đương nhiên sẽ nhạy bén hơn người, ba người trẻ tuổi trước mặt này sao có thể sánh bằng. “Cảm thấy có nguy cơ, khoa cử của triều đình là một con đường rất dễ bị lợi dụng để làm rối loạn kỷ cương.”
Lời này của Liễu Chẩm Thanh vừa dứt, ba người liền ngây ngẩn cả người.
“Cái thư viện này của gã đã kinh doanh rất nhiều lần rồi.” Hạ Lan nói: “Cũng không……”
“Nhưng từ khi gã mở thư viện thì nhiều nhất cũng cho ra quan nhị phẩm… hơn nữa đều là những kẻ ăn may.” Tần Dư trầm giọng nói: “Vài lần đều như vậy, đúng là rất khả nghi.”
“Vậy phải làm thế nào? Không phải hoàng thượng đều quản mảng này rất nghiêm sao?” Hạ Lan hỏi: “Nếu đã có nghi vấn thì nhất định sẽ tra xét, hẳn là chúng ta nghĩ nhiều rồi.”
Tần Dư lắc đầu, đương nhiên có nhiều biện pháp để gian lận trong khoa cử, nhưng cái nào cũng khó thực hiện, cụ thể làm thế nào để không bị phát hiện thì khó mà nói được. Cho nên đúng là có lẽ do họ nghĩ nhiều.
Đối với đề tài này, Hoắc Phong Liệt không thường xuyên ở lại kinh thành cũng chẳng hiểu biết về khoa cử chỉ có thể ngồi nghe, tay gắp đồ ăn thì không dừng lại.
Hạ Lan cùng Tần Dư đều mờ mịt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Cái Liễu Chẩm Thanh nghĩ đến nhất định nhiều hơn cái y đã nói, vốn y không muốn xen vào việc của người khác, dù sao hiện tại tình huống của y là nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng có người đã từng nói với y rằng khoa cử là nước cờ tuyển chọn nhân tài quan trọng nhất của một quốc gia, là nơi không được phép để xảy ra sai lầm.
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh loé lên, khe khẽ thở dài một hơi: “Ta chỉ đoán mò thôi, cảm thấy có tiền mua tiên cũng được, việc gì phải ngoan ngoãn học trong viện thái học với chả thư viện. Có lẽ do ta tiểu nhân, nhưng mà…”
Liễu Chẩm Thanh nói tới đây, ánh mắt trầm xuống, “Lúc trước ta từng thấy gia gia trừng phạt một chưởng quầy của thương hội, lúc ấy phải nói là lớn chuyện. Khi ấy thương hội muốn tuyển một người quản lý phòng thu chi nên có ra đề kiểm tra, có một tên chưởng quầy tham tiền nên đã tập trung mấy kẻ dưới trướng tới để chúng nộp tiền, sau đó gã huấn luyện chúng, rồi lại dựa theo lượng tiền hiếu kính lũ người kia nộp lên mà lén cho chúng xem đề khác nhau. Lúc gã bị phát hiện còn giảo biện nói mấy đề kia chỉ là trùng hợp giống đề kiểm tra thôi, thật ra đã biết cách giải thì dù có thay con số thì mấy kẻ biết đề trước vẫn biết phải tính thế nào. Các ngươi xem, có phải rất giống không?”
Liễu Chẩm Thanh kể như kể chuyện, mọi người nghe xong thì chìm trong im lặng.
Chưa từng bị phát hiện, nhiều nhất chỉ có nhị phẩm, cùng với chỉ nhận sĩ tử có tiền có thể, từ ba điểm này là có thể đoán ra hình thức gian lận.
Hơn nữa sau khi được Liễu Chẩm Thanh sửa sang lại tư duy, họ cảm thấy đã nắm chắc tám chín phần mười rồi.
Liễu Tiêu Trúc vài lần thiếu chút nữa toi mạng, có hôn ước với Khương Tử Nhi, phụ thân Khương Tử Nhi là Lễ Bộ thị lang, bên phụ trách khoa cử chính là Lễ Bộ, xâu chuỗi lại với nhau, Liễu Chẩm Thanh chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp.
Chỉ là còn chưa hiểu tại sao nhất định phải lấy mạng của y, chẳng lẽ chỉ vì Vinh Thế Minh cực kỳ độc ác sao?
Nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không uổng công nghĩ ngợi, dù sao đã thế rồi. Tin tức cần đưa đã đưa, còn lại thì cứ giao cho bọn họ xử lý đi.
Liễu Chẩm Thanh bâng quơ nói mấy câu đã làm Hạ Lan cùng Tần Dư như bị sét đánh, ánh mắt đều thay đổi, hai người liếc nhau, có lẽ đã quyết sẽ theo dõi sát sao kỳ khoa cử này.
Mà đối với Liễu Chẩm Thanh, lần này y xen vào chuyện của người khác coi như để báo thù cho Liễu Tiêu Trúc.
Bởi vì y suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại nhúng tay vào chuyện không nên nhúng tay, tâm hồn Liễu Chẩm Thanh treo ngược cành cây, ăn hết đồ ăn trong bát của mình, đang định gắp một miếng cá lại thấy góc bàn bên phải có một đĩa thịt cá chất cao như núi, thịt cá vô cùng mềm mại, không hề có chút xương nào.
Trước kia khi trên bàn có cá thì đều có một cái đĩa nhỏ như vậy, sẽ luôn có cá được lọc xương sẵn để vào đó.
Y cùng Hoắc Phi Hàn, Lê Tinh Nhược nói chuyện đến khí thế ngất trời không rảnh để ý đến xương cá, mọi người đều vui vẻ có thịt cá để ăn.
Mà một màn này như thể chỉ mới hôm qua, quen thuộc đến nỗi Liễu Chẩm Thanh phải hoảng hốt. Y quen tay gắp cá trong cái đĩa kia, không để ý gì mà cho vào miệng.
Ừ, ngon, quả nhiên không có chút xương nào, rất mềm. Phải bồi bổ lại chỗ chất xám y vừa tiêu tốn thôi.
Cá ở đây không tồi.
Một miếng, hai miếng, tam miếng…… Mãi đến khi bên cạnh có hai tiếng hít hà cực rõ ràng gọi hồn Liễu Chẩm Thanh về.
Liễu Chẩm Thanh cứng đờ người, trực tiếp bị sặc vì miếng cá trong miệng, y ho khù khụ một trận rồi mới run rẩy nhìn về phía Hoắc Phong Liệt cứng người với đôi đũa trong tay, ánh mắt nặng nề.
Hình như đĩa cá gần với Hoắc Phong Liệt hơn, là hắn gọi thêm sao?
Vậy chỗ thịt cá lúc trước là hắn nhặt sạch xương cho từng miếng một sao?
Đây là thói quen mỗi lần Hoắc Phong Liệt ăn cá, Tần Dư cùng Hạ Lan đã sớm quen rồi. Lần nào hắn cũng sẽ nhặt sạch xương cho một đĩa cá, sau đó lại từ từ ăn hết, cho nên họ luôn cảm thấy chắc hẳn Hoắc Phong Liệt có chút ám ảnh cưỡng chế với chuyện này, có khi hồi nhỏ từng bị hóc xương rồi sợ, cho nên mới có thói quen như vậy.
Bọn họ đã ngồi cùng bàn với Hoắc Phong Liệt vô số lần, chưa từng thấy ai dám ăn cá hắn gỡ.
Y còn không chịu thừa nhận muốn ăn thịt thiên nga, mà đôi đũa kia lại duỗi sang chén của người ta, y nghĩ gì vậy!
Liễu Chẩm Thanh: Ta nói mình không cố ý thì có ai tin không? Ta có thể nhổ ra không?