“Ta nghe bọn bắt cóc nhắc tới cái sòng bạc này, nên mới muốn tới đây xem xem có tìm được manh mối gì không.” Liễu Chẩm Thanh dứt khoát nói.
Cẩm Lý lập tức trở nên khẩn trương: “Người chúng ta mang theo có đủ không, có nên báo quan nữa không? Chủ tử, sao lúc trước ngài không nói cho lão gia biết chứ!”
Bởi vì ta cũng chỉ mới bịa ra thôi.
“Được rồi, ta chỉ là đi xem thôi, nào, đi vòng quanh mấy vòng cho ta, thu hút chút vận may.”
Cẩm Lý ngơ ngác bị chủ tử của mình kéo xoay vòng.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư đi về phía thành đông, đi ngang qua khu trung tâm, vén rèm lên là có thể thấy Bàn Long Ngọc Thạch Trụ cách đó xa xa. Mấy trăm năm trước các nước láng giềng hợp lực tạo nên món lễ vật này dâng lên cho đế hậu phi phàm lúc bấy giờ, nó tượng trưng cho thời khắc phồn vinh nhất của Đại Chu.
Trên tầng cao nhất có thể thấy chữ vàng khắc tên đế hậu thời đó, tầng giữa dành cho thánh nhân, khắc tên những bậc quân chủ của Đại Chu, theo lý thì nên khắc tên quân chủ có công, nhưng cuối cùng lại thành không có sai lầm gì là có thể được lưu danh, tỷ như hoàng gia gia của đương kim hoàng đế, Chu Thuận Đế ngu ngốc hồ đồ cũng có tên ở trên đó.
Còn tầng dưới cũng được chia làm ba mặt, trung thần lương tướng, tài tử giai nhân, tội nhân gian nịnh, đương nhiên ba mặt này tự có yêu cầu của chúng.
“Chủ tử, đừng nhìn thì hơn, miễn cho phải khổ sở.” Cẩm Lý lo lắng nói.
Liễu Chẩm Thanh khẽ cười nói: “Ngươi lại quên, ta mất trí nhớ rồi.”
Tất nhiên Liễu Chẩm Thanh biết lời Cẩm Lý nói là có ý gì, có lẽ mỗi khi Liễu Tiêu Trúc nhìn thấy ác danh của tên họ hàng xa của mình trên đó đều cảm thấy khó chịu vì đó là vết nhơ rửa mãi không sạch.
Ngay cả chính bản thân Liễu Chẩm Thanh cũng cảm thấy thế sự vô thường, lúc trước tiểu hoàng đế đã hứa hẹn với y, không cần đợi tới trăm năm sau thì hắn cũng sẽ khắc tên y vào hàng trung thần lương tướng.
Đối với một thần tử thì đó là vinh quang lớn nhất, dù sao được đề tên trên Bàn Long Ngọc Thạch Trụ hơn phân nửa là đến khi chết mới được cân nhắc ưu khuyết, hiếm khi có ai được nêu danh khi còn sống.
Đang nghĩ ngợi thì nghe tiếng Cẩm Lý kinh ngạc ấy một tiếng: “Hoá ra lời đồn là thật.”
Liễu Chẩm Thanh tò mò nhìn cậu ta, thấy ánh mắt Cẩm Lý dời sang cạnh Bàn Long Ngọc Thạch Trụ, hưng phấn nói: “Chủ tử, ta mới thấy cung nhân chuyên khắc tên, lúc trước nghe đồn bệ hạ đã hạ lệnh khắc tên Hoắc tướng quân lên đó, toàn thể Hoắc gia đều là trung thần, không biết đã có bao nhiêu tướng quân họ Hoắc được đề tên trên ấy rồi, nhưng người được đề tên khi còn tại thế lại chẳng có mấy người, Hoắc tướng quân thật là lợi hại!”
Liễu Chẩm Thanh hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Vậy phải tích góp bao nhiêu công ích chứ?” Năm đó sau khi Hoắc Phi Hàn chết, chính y đã chủ trì khắc tên đại ca lên.
“Chủ tử, ngài quên rồi, tướng quân lợi hại lắm, 18 tuổi đã được phong thần sau một trận chiến, lúc ấy Tây Hằng xâm phạm, tướng quân báo thù thay huynh trưởng, diệt sạch ba tên đại tướng của Tây Hằng, khiến đại quân Tây Hằng nhất thời như rắn mất đầu, chỉ có thể ủ rũ phái người tới hoà đàm.”
18 tuổi? Khi đó y đã thăng rồi.
“Lúc sau bọn man di phía Bắc quấy nhiễu biên cương Đại Chu, Hoắc tướng quân dẫn quân lên phía Bắc, đánh thẳng vào biên giới ngoại Mông, khiến nội Mông không có vương triều, giành lại lãnh thổ cực bắc cho Đại Chu. Nghe nói Hoắc gia làm lễ tế trời, uống rượu cùng ngựa bên cạnh hồ Thiên Trì, Hoắc tướng quân đã vang danh tứ hải.”
Cẩm Lý càng nói càng hưng phấn, “Lúc sau bệ hạ cố ý phong Hoắc tướng quân là Bắc Định Vương, nhưng Hoắc tướng quân không chịu nhận, chỉ nhận danh hiệu Trấn Quốc đại tướng quân mà thôi. Tuy vậy dân gian đều coi ngài ấy là Bắc Định Vương, “Bắc Định Vương nhập trận khúc” trứ danh chính là viết cho Hoắc tướng quân mà. Người ta nói rằng năm đó Hoắc tướng quân đi chi viện bị địch vây khốn, ngài ấy cứ thế dẫn theo một ngàn kỵ binh xông vào vòng vây vạn quân của địch, phá tan thế cục bị vây thành, nâng cao sĩ khí của quân ta và bá tánh, chung tay đánh lui kẻ địch, trong đó có một nhạc sư đứng trên tường thành xem đến là nhiệt huyết, “Bắc Định Vương nhập trận khúc” từ đó được truyền ra khắp nơi, đồn rằng nếu nơi biên cương gặp nạn thì chỉ cần xướng trận khúc thì kẻ xâm lược đã sợ tè ra quần không dám xâm phạm. Có thể nói là một ca khúc giữ bình an. Chủ tử, ngài còn từng học cách đàn ca khúc này đấy.”
“Có trận chiến cách đây hai năm còn kinh thiên động địa hơn, ba nước ở biên giới Tây Nam thông đồng với nhau tấn công chúng ta, Hoắc tướng quân dẫn theo đại quân đánh cho chúng tan rã, một câu “Rời khỏi đường sông biên quan, tiễn hồn ngươi về quê cũ” đã doạ đám đạo chích kia khóc thét. Hiện tại ở biên quan cứ cách một khoảng lại có một tượng đá khắc đầu sói, kẻ nào muốn xâm lược nhìn thấy tượng đá đều phải trợn mắt sợ hãi, thấy mà sợ!”
Không ngờ sau khi y chết đi, Nhị Cẩu lại trở nên lợi hại như vậy. Liễu Chẩm Thanh duỗi tay lau nước miếng mà Cẩm Ly bất cẩn phun lên mặt mình, nhóc con này không đi làm người kể chuyện thật phí, ai nhìn được cái thần thái sinh động này còn tường cậu ta tận mắt chứng kiến mấy trận đánh kia ấy chứ.
Có thể nhìn ra được rằng Cẩm Lý thật sự là fan cuồng của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh vô cùng hoài nghi Liễu Tiêu Trúc lúc trước có gan theo đuổi Hoắc Phong Liệt nổi danh sát thần thì không thể thiếu việc tên nhóc này ngày ngày ca ngợi thần tượng mình bên tai chủ tử để tẩy não.
Những việc này Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, dù sao đã không còn liên quan gì đến y nữa rồi.
Rất nhanh đã tới được sòng bạc Long Hưng.
Cẩm Lý muốn dẫn theo hai hộ vệ đi vào cùng Liễu Chẩm Thanh, thầm than không ổn, y phải tốn rất nhiều sức để lừa cậu ta mới có thể để họ đợi cạnh xe ngựa.
Dù sao thì chuyện y làm cũng không thể cho người khác biết được.
Sòng bạc Long Hưng là sòng bạc lớn nhất kinh thành, ban ngày ban mặt mà tiếng người vẫn ồn ào, vô cùng náo nhiệt, ngoài cửa người ra ra vào vào, có khóc có cười, muôn hình muôn vẻ, đúng là trăm sắc thái của con người.
Liễu Chẩm Thanh đi vào trong, dùng quạt xếp che nửa mặt, đi thẳng tới góc chuyên chọi gà trên lầu hai, tìm được một người hông đeo mộc bài hình tam giác.
Người nọ đang kích động hô hào, đến khi một con gà trống trong đó thua gã mới mắng to mấy câu, ủ rũ lui sang một bên, “Mẹ nó, lại thua rồi! Hôm nay đúng là đen mà, không cược nữa.”
Tuy nói rằng không cược nữa nhưng gã đàn ông cũng không định rời đi mà nhìn khắp nơi, dù sao thì nhiệm vụ của gã là đợi ở đây cả ngày hôm nay.
Đột nhiên một luồng hơi thở tươi mát đến gần gã, nó khác hẳn chướng khí mờ mịt của nơi này, lão Triệu còn đang tò mò thì đã nghe được có tiếng hỏi trầm thấp truyền tới bên tai: “Không cầu trời, mặc đồ mới?”
Lão Triệu tức khắc giật mình một cái, quay đầu thì nhìn thấy một vị công tử trẻ tuổi lấy quạt che mặt, người làm nghề này như bọn họ đương nhiên là hiểu quy củ, không nên nhìn chằm chằm vào cố chủ, cho nên gã chỉ nhìn lướt, xác định được người nói chuyện thì cúi đầu đáp lại ám hiệu. “Chỉ cầu người, may đồ mới.”
“May một bộ.” Giọng nói mang theo ý cười hài lòng.
“Công tử có yêu cầu gì?”
“Nam, hơn hai mươi tuổi, độc thân, là người đọc sách nhưng thích đi khắp nơi là được.”
“Được, một ngàn lượng, tiền đặt cọc là một trăm lượng, thời gian là một tháng.”
Liễu Chẩm Thanh khẽ nhíu mày, “Thêm tiền, phải nhanh hơn.”
“Công tử, có thể kiếm được tiền chẳng nhẽ chúng ta không muốn kiếm sao? Nhưng sắp tới đại điển cày bừa vụ xuân, triều đình quản nghiêm, muốn tạo ra một cái thân phận mới khó lắm, chúng ta cũng vì đảm bảo để cố chủ có thể sử dụng thân phận mới một cách an toàn mà không phải lo sau này thôi. Nếu ngài có thể mang ám hiệu tìm tới ta thì đương nhiên chúng ta sẽ không dám hố ngài. Nhanh nhất là một tháng.”
Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý, không có thân phận mới thì dù có tiền cũng khó mà cao chạy xa bay, trừ phi y định lên núi làm cao nhân xa rời thế tục. Y cảm thấy một người phàm tục như y không thể làm thế được, y muốn tìm một chỗ để an cư lập nghiệp, sống thật tốt, hoàn thành giấc mộng chưa thể hoàn thành ở hai đời trước: cưới vợ sinh con.
Lão Triệu nhận được tiền, hẹn thời gian và địa điểm giao hàng với Liễu Chẩm Thanh rồi nhanh chóng rời đi.
Liễu Chẩm Thanh xong xuôi việc lớn thì tinh thần cũng thả lỏng, nhìn những người đang tham gia vào chiếu bạc ở xung quanh, y nghĩ chút, có nên mượn dịp này kiếm chút tiền không nhỉ? Dù sao trời sinh y cược đâu thắng đó.
Được rồi, thắng tiền kiểu này không ổn. Y vẫn nên tìm một trà quán thám thính xem phía nam có thành trì nào thích hợp để y sinh sống thì hơn.
Đang định rời đi lại đột nhiên thấy giữa lầu hai trở nên ầm ĩ.
“Rõ ràng là ngươi gian lận!”
Giọng nói này lộ vẻ non nớt khiến Liễu Chẩm Thanh tò mò giương mắt nhìn sang, thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi phi thân nhảy lên chiếu bạc kéo cổ áo của gã đàn ông ở đối diện, duỗi tay kéo quần áo của gã, “Ngươi giấu xúc xắc vào tay áo, ta thấy rồi!”
Liễu Chẩm Thanh thấy một màn như vậy thì ngây người, có thể nói là ngoài Lê Tinh Nhược ra, đời này y chưa từng thấy tiểu cô nương nào trâu bò như vậy.
Mà lúc này bên cạnh có một đại nam hài trạc tuổi cô nàng lao tới xấu hổ kéo làn váy cô, “Tỷ, nữ tử không thể làm vậy đâu.” Nhưng vẫn quay đầu nghiêm túc nói: “Vừa nãy chúng ta đã thấy ngươi giấu một cái xúc xắc đi, đây là gian lận, chúng ta không thua! Những người phía trước thua cũng do bị ngươi lừa! Mọi người đừng tin hắn!”
Liễu Chẩm Thanh không hiểu tại sao nơi này lại có hai đứa trẻ thế này, nhưng nhìn quần áo trên người cậu thiếu niên đang chất vấn, y không khỏi nghĩ thầm không xong rồi.
Quả nhiên sắc mặt gã đàn ông xanh mét, gã giận dữ đẩy thiếu nữ ra, hung ác nói: “Đám nhóc này từ đâu đến, ta đây chính là người của sòng bạc Long Hưng! Sao lại có thể lừa đảo chứ! Có hiểu quy củ không đấy! Đã dám đặt cược thì dám chịu thua, nếu không thể giao một ngàn lượng ra thì giam lại, đợi người nhà của các ngươi đến chuộc người!”