Hai người nấp sau tượng đá lặng lẽ nghe ba người người kia nói chuyện.
Hiển nhiên ba người đã hợp tác nhiều lần, cho nên vô cùng quen thuộc lẫn nhau. Nói chuyện phiếm cũng không hề cố kỵ.
“Gần đây quản lý nghiêm quá, có thể cho ít thuyền hơn không, nhiều hơn ta không giấu được.” Tướng lãnh nói.
“Ta cũng không có cách nào, tiền này không phải ngươi không muốn nhận là có thể không nhận. Liễu gia ở kinh thành gặp chuyện không may, vào cái lúc hỗn loạn này ta đây cũng phải liều mạng bất chấp bị chém đầu để lén vận chuyển hàng hóa đấy.”
“Rốt cuộc các ngươi đang vận chuyển cái gì vậy?” Cướp biển hỏi.
“Ngươi đừng có xía vào, nhận tiền rồi thì cứ quản lý thuộc hạ cho tốt, đừng đụng đến thuyền của thương hội là được, chẳng may đụng phải thì sẽ thương vong vô số, còn khiến người khác chú ý tới nữa. Giờ hải vương đã trở lại, chúng ta cần cẩn thận hơn nữa.”
“Huynh đệ, không phải chúng ta không nói cho ngươi biết, thật lòng thì chúng ta cũng không biết trên thuyền chở cái gì, chỉ cung cấp thuyền và đường, sau đó làm ghi chép giả mà thôi. Điểm đến cuối cùng của thuyền là nơi nào, là ai tới đón, chúng ta đều không biết.” Vương Khải cười làm lành.
Hai người đang nghe lén quay sang nhìn nhau một cái, xem ra đã tốn công vô ích rồi. Lại không nghe được tin tức hữu ích nào.
Tên cướp biển có vẻ khinh thường, nói: “Người Đại Chu các ngươi hay thật đấy, không biết gì hết mà cũng dám làm?”
Hai người bị trào phúng thì an tĩnh lại, tướng lãnh có vẻ có chút không vui. “Nói thật, cứ an ổn kiếm tiền như bây giờ không phải tốt sao? Huynh đệ này, ta nghe nói mấy ngày trước thủ hạ của ngươi đã quấy phá một tiểu đảo phụ cận, đã bàn bạc hợp tác xong xuôi rồi, cũng không thể không giữ lời được. Ngươi cứ phá như vậy, nhỡ ta bị điều đi thì sao, sau này chúng ta hết đường hợp tác.”
Liễu Chẩm Thanh nghe có chút kinh ngạc, lý do của tên tướng lãnh này quá gượng ép rồi, cướp biển không nghe ra nhưng y thì có, cho dù cướp biển có tấn công tiểu đảo thì có liên quan gì đến thủy quân canh giữ cảng biển như hắn chứ, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hợp tác giữa chúng, rõ ràng hắn đang lừa tên cướp biển, chẳng lẽ tên này kiếm tiền nhưng vẫn còn chút lương tâm, tiện thể giữ hòa bình cho người dân tiểu đảo?
Hoá ra quần đảo bên ngoài kia mấy năm nay ít bị cướp biển quấy nhiễu không hoàn toàn là nhờ công lao của Triệu Hải Trình kia mà còn có cái giao dịch này nữa, liệu Triệu Hải Trình có biết không?
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Hoắc Phong Liệt đứng bên cạnh giơ tay trực tiếp ôm lấy y, kéo cả hai dựa sát vào bên trong, Liễu Chẩm Thanh bị ôm chặt, nhất thời kinh ngạc, tuy rằng muốn mừng thầm nhưng lý trí cũng hiểu, một đứa đầu gỗ như Nhị Cẩu sẽ không làm mấy hành động này vì tình cảm đâu.
Quả nhiên ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Hoắc Phong Liệt đang dùng ánh mắt ra hiệu về phía nóc nhà.
Vậy tức là không chỉ có bọn họ tới đây nghe lén mà còn có người trốn trên trần nhà nghe lén nữa sao?
Tên cướp biển vẫn đang nói: “Ngươi quá cẩn thận rồi, bọn ta đánh của bọn ta, không liên quan gì nhiều đến các ngươi chứ, hơn nữa đó là giúp các ngươi mà, nếu chúng ta không làm mấy chuyện linh tinh này thì nhỡ khiến họ phát hiện ra quan hệ hợp tác của chúng ta thì sao, thế không ổn đâu.”
“Ngươi đang muốn uy hiếp ta?”
“Đương nhiên là không phải, đã hợp tác nhiều năm rồi, là hảo huynh đệ đúng không nào? Chúng ta đều không muốn hải vương lên địa vị cao, đương nhiên sẽ phải nghĩ ra nhiều biện pháp để trị hắn, mấy lần trước hắn ra khơi, bọn ta không bắt hắn đúng là đáng tiếc, bọn ta đánh vào tiểu đảo cũng là để hắn ra khơi đánh chúng ta, tiện cho việc bắt lấy hắn thôi.”
“Hừ, hắn chính là hải vương, các ngươi bắt được hắn sao?”
“Sao mà bọn ta không thể bắt được, bị bọn ta bắt thì hắn sẽ thành ngu vương!”
“Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.” Vương Khải vội vã hòa giải.
Nhưng lúc này trên nóc nhà đột nhiên vang lên một tiếng rầm, một người phá vỡ nóc nhà nhảy xuống, đá bay bình phong che giữa căn phòng, ba tên kia kinh ngạc hô lên.
“Ai đó?”
Lập tức bắt đầu có tiếng đánh nhau vang lên.
Liễu Chẩm Thanh cũng muốn hô lên, bởi vì tấm bình phong kia đã đập vào bức tượng, khiến tượng đổ về phía bọn họ, tuy có vách tường chống đỡ, bọn họ không đến nỗi bị đè xẹp lép, nhưng vẫn có chút chật chội.
Liễu Chẩm Thanh không bị thương, lại thấy Hoắc Phong Liệt sau lưng chống tượng đá, hẳn là đã dùng hết sức rồi. Có lẽ thế này chẳng thấm vào đâu với Hoắc Phong Liệt, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại đau lòng cho hắn. Y vươn tay vòng qua eo Hoắc Phong Liệt, định bụng dùng tay đỡ một phần, giảm bớt chút gánh nặng cho Hoắc Phong Liệt.
Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu lên lắc lắc, ý bảo không cần.
Nhưng mà Liễu Chẩm Thanh vẫn kiên quyết, chỉ là y không biết, đối với Hoắc Phong Liệt, áp lực sau lưng chẳng là gì cả, áp lực trước mặt mới là lớn nhất, vốn dĩ hắn đang ông Liễu Chẩm Thanh, giờ Liễu Chẩm Thanh lại vòng tay qua eo hắn, thân thể hai người gần như dán sát vào nhau, hương rượu mới rót quanh quẩn ngay chóp mũi cũng mài mòn bớt định lực của bản thân, nếu không phải bên ngoài đang lộn xộn thì Hoắc Phong Liệt thực sự sẽ được mãn nguyện.
Xoèn xoẹt hai tiếng, hẳn là tiếng rút kiếm, nhưng Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt được tượng đá to che chắn quá kỹ, trừ phi đẩy tượng bước ra thì hoàn toàn không thể nhìn thấy tình huống bên ngoài. Dù là động tĩnh đặt tượng vững lại thôi cũng đủ để khiến người khác chú ý tới.
Liễu Chẩm Thanh bó tay, nhìn tình huống trước mắt, trong lòng đã mắng tên ngốc đột nhập vào kia mất chục lần.
Không phải người này tới để nghe lén sao? Sao lại không kiên nhẫn như vậy chứ, sao không đợi nghe thêm chút nữa hả. Hơn nữa xuống thì xuống đi, sao phải đá đổ bình phong, làm ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ bên ngoài nghe tiếng xông vào sao?
Tên thô lỗ này từ đâu tới vậy, bản thân lỗ mãng thì đừng có liên lụy đến bọn họ chứ.
Đột nhiên Hoắc Phong Liệt dùng trán đụng nhẹ vào Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt dùng ánh mắt ra hiệu về chỗ tượng đá, hóa ra tượng đá bị đá nghiêng, hai người nghiêng đầu một chút là có thể nhìn ra bên ngoài, chỉ là bên ngoài vẫn bị bình phong che khuất, muốn nhìn thì phải cắt bỏ bình phòng đi.
Liễu Chẩm Thanh hiểu ý, thu một tay lại định lấy dao găm giấu bên hông, lặng im không tiếng động cắt tấm vải của bình phong ra.
Nhưng lúc này thân thể hai người đang dán chặt vào nhau, Liễu Chẩm Thanh thò tay xuống hông mà khó khăn vô cùng, hai người lại không tiện hành động thiếu suy nghĩ.
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể cố sức sờ soạng theo hướng để dao, trong lúc hỗn loạn, có cảm giác đã sờ được tới con dao, nhưng mà lạ thật đấy, sao cứ thấy hình dạng cùng xúc cảm trên tay không đúng lắm nhỉ? Nhưng giờ tình huống gay go cho nên y cũng không nghĩ nhiều, mà Hoắc Phong Liệt lại tự nhiên căng chặt thân thể, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng phun lên tai Liễu Chẩm Thanh, hai mắt hắn trừng lớn, không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh không chú ý, tưởng bản thân đã tìm đúng rồi, bèn túm lấy kéo một cái, chỉ nghe Hoắc Phong Liệt hít hà một hơi. Trong yết hầu phát ra âm thanh khàn khàn.
Hai tay hắn vốn một tay chống tường, một tay đỡ một phần tượng đá, không để nó đè lên người Liễu Chẩm Thanh, cho nên không có tay nào rảnh hết. Chỉ có thể miễn cưỡng cử động thân thể một chút thôi.
Nhưng mà Liễu Chẩm Thanh lại bị dọa sợ, nếu cứ lộn xộn làm tượng đá cùng bình phong đang che chắn cho họ bị rơi xuống thì sẽ bị lộ mất.
Tay kéo của Liễu Chẩm Thanh bất động, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy lúc này Hoắc Phong Liệt vô cùng kỳ quái, mặt đỏ bừng, mắt như có chất lỏng sền sệt không ngừng đảo qua đảo lại vậy, nhìn như trong suốt rồi lại như… vẩn đục. Hoắc Phong Liệt nhìn chằm chằm vào Liễu Chẩm Thanh, khiến tự nhiên tim y loạn nhịp.
Tự nhiên thấy ánh mắt lúc này của Hoắc Phong Liệt nguy hiểm đến lạ.
Đột nhiên, hầu kết Hoắc Phong Liệt không khắc chế được di chuyển, hắn cau mày, hai mắt híp lại, tựa như đang cố áp chế gì đó.
Đúng lúc này, cái đầu nhỏ thông minh Liễu Chẩm Thanh cuối cùng cũng ý thức được chỗ nào không ổn. Bởi vì hình như thứ trong tay y đã thay đổi rồi…
Liễu Chẩm Thanh nhận ra chỗ lạ, mặt tỉnh bơ tiếp tục sờ soạng một phen, hình như nó vẫn tiếp tục từ từ thay đổi, vì động tác của y, cả người Hoắc Phong Liệt đều khẽ run lên, đầu cũng hèn mọn tựa lên cổ Liễu Chẩm Thanh.
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng không thể làm xằng bậy ngay lúc mấu chốt, cho nên y buông tha cho đứa em đáng thương của Nhị Cẩu, ngược lại sờ sang bên cạnh, vừa rồi cũng đụng phải thứ gì đó, chỉ là lúc ấy đưa ra quyết định sai lầm nên mới sờ nhầm hướng, giờ đã có thể thuận lợi lấy được dao găm ra.
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh hoàn toàn bình tĩnh, nhấc dao lên, cắn vỏ dao, một tay rút dao ra, sau đó hất cằm về phía Hoắc Phong Liệt.
Cả người Hoắc Phong Liệt vẫn đang ngây ra, thân thể còn chưa bình tĩnh lại đã thấy ánh mắt ra hiệu của Liễu Chẩm Thanh nhìn mình.
Giây phút ấy, Hoắc Phong Liệt cho rằng bản thân đã nghĩ nhầm rồi, nhưng thấy Liễu Chẩm Thanh cắn vỏ dao đưa mặt lại gần hắn, theo bản năng hắn vẫn há miệng ra.
Trong phút chốc hai người như chuyền nhau nhánh hoa trên miệng, chuyền vỏ dao từ người này sang người khác, đổi thành Hoắc Phong Liệt cắn vỏ dao, không khí ái muội kỳ quái hòa tan khi ánh mắt cả hai giao nhau, mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đã vui vẻ cắt một đường trên tấm bình phong. Chỉ có khóe miệng hơi cong tiết lộ rằng tâm trạng người nào đó cũng không tệ lắm.
Lúc này bên ngoài đã yên tĩnh lại, hiển nhiên trận đánh đã kết thúc.
Mà Hoắc Phong Liệt cũng chẳng còn tâm trí nào nghe lén nữa, cả người khô nóng, dùng nội lực áp chế xúc động trong lòng, trong đầu rối bời nhão dính như hồ, mà vỏ dao găm tinh xảo được khảm ngọc đã sớm bị hắn cắn nát. Mội dây thần kinh trong đầu hắn đều như đã đứt đoạn trong nháy mắt kia, chưa kịp phản ứng đã bị kéo trở lại.
Ánh sáng bên ngoài rọi vào, Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài, vì an toàn của hai người, Hoắc Phong Liệt cũng không thể không dựa sát vào cùng nhìn bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài có một nam tử, hai tay nắm hai thanh đao dài một ngắn, một thanh chĩa vào cổ cướp biển, thanh còn lại kề ngang cổ tên tướng lãnh, còn có một chân dài trực tiếp đạp khóa cứng cổ Vương Khải đang quỳ rạp trên đất.
Một người hai đao hoàn toàn áp chế ba người.
Hai người chỉ có thể nhìn thấy nam tử bóng lưng vô cùng cao lớn, tóc cắt ngắn, bên dưới lại thắt một bím tóc, kiểu tóc cực kỳ hiếm thấy, có vẻ có chút kiêu ngạo khó thuần.
Với Hoắc Phong Liệt đó là vẻ mặt xa lạ, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại có chút quen thuộc ngoài ý muốn, dù sao kiểu tóc này rất hiếm thấy. Hơn nữa nhìn cặp đao một dài một ngắn kia, Liễu Chẩm Thanh đã có thể đoán được thân phận của cậu ta, cùng người sau lưng của cậu ta.
“Hảo hán tha mạng, có chuyện từ từ nói.” Vương Khải khóc lóc xin tha.
“Hừ, khỏi nói với ta, nói với ngu vương ấy!”
“Ngu vương? Hải vương? Ngươi là thủ hạ của Tống Tinh Mạc!” cướp biển lập tức nhìn về phía tên tướng lãnh.
Mà sắc mặt tên tướng kia đã cực kỳ khó coi, hiển nhiên là đã nhận ra người này.
“Dịch Xuyên, ngươi có ý gì? Ngươi tới đây Tống tướng quân có biết không? Không bằng chúng ta… cứ ngồi xuống nói chuyện?”
“Nói đếch gì, có gì muốn nói thì nói với ngu vương đi.” Dịch Xuyên vững như gạc ba chân, không hề nể tình ai, nói: “Các ngươi đừng có lộn xộn! Nếu không đao kiếm không có mắt, ta sẽ không thể để các ngươi sống mà gặp hắn đâu.”
“Ngươi muốn bắt chúng ta đi gặp Tống tướng quân?” Mặt tên tướng lãnh trắng bệch, ngay trước mặt Dịch Xuyên quay sang nói với hai người kia: “Cái gì nên nói, không nên nói, các ngươi tự tính toán.”
Chuôi đao của Dịch Xuyên áp sát lại, trên cổ tên tướng lập tức có máu.
“Xem ra Tống Tinh Mạc đã sớm theo dõi ta?” Tướng lãnh cũng không sợ, lạnh lùng nói: “Chúng ta cũng chỉ là bạn bè tới gặp nhau thôi, các ngươi có ý gì đây, không sợ ta nói cho Tống đô úy biết sao?”
Dịch Xuyên hừ lạnh một tiếng, lười không thèm đáp lời.
Tướng lãnh lại nhịn không được nói: “Dịch Xuyên, ngươi tài giỏi như vậy, cả ngày đi theo Tống Tinh Mạc cũng không thấy hắn thăng cho ngươi làm quan, sao không…”
“Ông đây cũng không muốn làm quan, ít nói nhảm thôi, ồn.”
Tướng lãnh chớp mắt, nhịn không được nghĩ đến lời đồn nào đó: “Chẳng nhẽ ngươi thực sự thích khuôn mặt kia của Tống Tinh Mạc sao, nếu ngươi thích mỹ nam tử thì ta có thể tìm cho ngươi…”
Nếu lúc trước nói tính tình Dịch Xuyên nóng nảy thì giờ đã bị chọc cho nổi đóa luôn rồi.
“Đừng có mà mẹ nó làm ta ghê tởm, ai thích nam nhân chứ, ghê tởm ghê tởm!” Dịch Xuyên như đã bị kích thích vậy, nổi trận lôi đình giơ tay đánh về phía tướng lãnh.
Đột nhiên cửa lớn mở ra, một đám người xông vào phòng, đi theo đội ngũ còn có một người khác.
Cách người nọ đi đường không phấn chấn như người biết võ mà lại lảo đảo lắc lư như một kẻ quá chén, tóc cũng tùy ý gài lên, nhưng đuôi tóc vẫn xoăn tự nhiên, còn có vài lọn tóc nhuộm đỏ, một bên tai đeo khuyên pha lê hình ngọc trai.
“Sao tới muộn vậy!” Dịch Xuyên vừa thấy người tới đã bất mãn trách cứ.
“Ôi chao, xin lỗi xin lỗi, khó khăn lắm mới thắng được Hề Nhiễm về tay, đương nhiên là luyến tiếc không muốn rời khỏi ôn hương nhuyễn ngọc rồi, muốn ở cùng người ta nhiều thêm một chút ấy mà.”
“Ngươi! Ngươi cái tên ngu vương này! Ngươi để ta tới đây làm việc, bản thân lại… Ta cũng muốn gặp Hề Nhiễm cô nương!”
“Cái ngươi chú ý tới là cái này à? Từ từ, sao lại có biệt danh mới rồi?”
“Tống tướng quân!” Tên tướng bị mắt nhịn không được đánh gãy cuộc đối thoại của hai người, muốn giải oan cho mình.
Tống Tinh Mạc cười cười, rốt cuộc cũng nhìn về phía tướng lãnh nói: “Tiểu Lý Tử, ngươi muốn gặp Diêm Vương sớm vậy sao?”
Một câu nói mang theo ý cười, lại lập tức khiến không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo. Tướng lãnh cũng như bị đóng băng, không ho he được câu nào.
Tống Tinh Mạc cũng không nói chuyện vô nghĩa, nói thẳng: “Bắt ba tên này lại, cấu kết với thủ lĩnh cướp biển, ta nói không sai chứ.”
Đúng là không sai, nhưng cũng chưa nói hết, ba tên kia mỗi tên một tội danh khác nhau, không biết tội danh nào mới dễ giữ được mạng hơn.
Liền nghe tướng lãnh hô lên: “Tống tướng quân bắt người lung tung, uy vũ thật đấy, Tống đô úy sẽ chứng minh sự trong sạch cho chúng ta.”
Lời này vừa nói ra, hai tên khác lập tức hiểu ý.
“Ai là thủ lĩnh cướp biển cơ, ta chỉ là thương nhân ngoại quốc mà thôi.”
“Tống tướng quân, chúng ta là người làm ăn quy củ mà, hiểu lầm mất rồi.”
“Vậy sao? Ta đây sẽ chờ thúc thúc tìm tới cửa giải oan cho các ngươi.” Nói xong, Tống Tinh Mạc nâng tay đang đeo găng đen lên vẫy vẫy, người trong đội lập tức trói ba người lại giải đi.
Dịch Xuyên đang định ra ngoài liền thấy Tống Tinh Mạc đóng cửa lại, hai tay vây lấy hắn.
Sắc mặt Dịch Xuyên khẽ biến, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói đi?” Tống Tinh Mạc cười cười.
Dịch Xuyên lập tức biến sắc, “Đê tiện, ngươi không muốn để ta đi tìm Hề Nhiễm nương tử đúng không, ngươi đã ra tiền rồi, ta tới tìm nàng nói chuyện một chút không được à? Ngày thường khó mà gặp được.”
Khóe miệng Tống Tinh Mạc run rẩy, chậm rãi tiến về phía trước, chậm rãi tới gần Dịch Xuyên.
Mỗi lần Dịch Xuyên bị Tống Tinh Mạc tiếp cận như vậy đều có cảm giác bị áp bạch kỳ lạ, có lẽ là thời niên thiếu đã chịu đả kích quá mức cho nên không thể chống lại được, cho dù Tống Tinh Mạc hiện tại đã không phải đối thủ của mình nhưng hắn vẫn sẽ có cảm giác bị áp bách.
“Làm gì đấy? Cùng lắm thì, cùng lắm thì không tranh với ngươi nữa là được. Ngươi cũng đâu có muốn cưới nàng về, sao lại ngăn cản nhân duyên của ta chứ?”
“Nhân duyên của ngươi đâu có trên người Hề Nhiễm. Người ta đã có người trong lòng rồi, cả đời cũng không gả cho ai hết.”
Mãi đến khi ép người đè tên vào khu đánh đàn, Tống Tinh Mạc mới hơi mỉm cười, đột nhiên đảo mắt sang bên cạnh, hai người đã quen nhau mười mấy năm, đương nhiên cũng ăn ý.
Ánh mắt Dịch Xuyên lập tức trở nên lạnh lẽo, tức khắc rút song đao xoay người đánh về phía tượng đá, cũng chính là hướng Tống Tinh Mạc vừa nhìn.
“Người nào? Cút ra đây!”
Giây tiếp theo, Dịch Xuyên không còn kiên nhẫn, trực tiếp tiến lên, khi lưỡi đao của hắn chuẩn bị bổ xuống, bình phong cùng tượng đá đều bị đánh vỡ, mảnh vụn văng khắp nơi.
Dịch Xuyên che một đao che ở trước mặt, một đao chắn phía trước Tống Tinh Mạc, không để tạp vặt bắn trúng.
Chỉ thấy bóng đen chợt lóe, Dịch Xuyên phi thân chặn lại.
Rất nhanh hai bên đã giao thủ trên không, rõ ràng có thể thấy đối phương là hai người ôm nhau, mà chỉ có một người biết võ.
Dịch Xuyên cảm thấy người tới là cao thủ, nhưng lại mang theo một người khác là gánh nặng, có thể thắng được.
Nhưng lại nghe Tống Tinh Mạc hô một tiếng: “Dịch Xuyên, đừng ra tay giết, nhỡ người tới là khách thì sao?”
Mà Liễu Chẩm Thanh cũng không muốn Hoắc Phong Liệt đánh nhau, dù sao vết thương cũ còn chưa chữa hết, không nên đánh nhau với cao thủ.
Huống chi, nơi này có tới hai cao thủ.
Cho nên nghe thấy Tống Tinh Mạc nói vậy, Liễu Chẩm Thanh liền thay đổi quyết định tạm thời không tiếp xúc với Tống Tinh Mạc.
“Vậy dừng tay đi, đúng là người tới là khách.”
Liễu Chẩm Thanh lên tiếng nói.
Hoắc Phong Liệt lập tức dừng tay, ôm y dừng ở một bên, Dịch Xuyên cũng dừng trước mặt Tống Tinh Mạc, luôn đề cao cảnh giác.
Một màn này khiến Liễu Chẩm Thanh có chút kỳ quái, võ công của Tống Tinh Mạc hẳn phải lợi hại hơn Dịch Xuyên chứ, trước kia hắn đã đánh cho Dịch Xuyên phải khóc biết bao lần. Sao bây giờ lại thành Dịch Xuyên ra tay đánh nhau vậy, hơn nữa… song đao dài ngắn kia vốn là vũ khí của Tống Tinh Mạc mà.