“Đại ca, sao huynh lại đi một mình?”
Triệu Hải Trình không trả lời.
Một người khác khá hiểu chuyện nói: “Bên cạnh hải vương có một người, hình như là công tử thanh tú kia, đại ca, nếu huynh thích thì đợi mọi chuyện kết thúc cứ trực tiếp cướp đi.”
Triệu Hải Trình lập tức lạnh mặt, “Nhớ kỹ, chúng ta không phải kẻ cướp.”
Tiểu đệ vội vã cười làm lành: “Ý ta là, vị công tử kia thanh tuấn lịch sự tao nhã, không thể để hải vương làm hỏng được, hiện tại y chấp mê bất ngộ, chỉ có thể khuyên nhủ bằng thủ đoạn khác thường mà thôi. Nếu đã thích nam nhân thì để y thấy đại ca mạnh mẽ thế nào đi!”
Đột nhiên Triệu Hải Trình nhìn về phía tiểu đệ vừa nói, vẻ mặt đã trở nên không vui.
Người thứ ba ho khan nói: “Đừng nói vậy, đại ca tôn trong vị công tử kia, hơn nữa mục đích để Tống Tinh Mạc biết chúng ta ở đây đã đạt được rồi. Đúng rồi, đại ca, nhóm người của họ ngoài một bóng người chắc chắn là Dịch Xuyên ra thì còn một người khác… có vẻ rất cao lớn, phải chăng là hộ vệ khác của Tống Tinh Mạc, hành động đêm nay…”
Tiểu đệ số một lập tức lạnh lùng nói: “Thêm một kẻ nữa thì cũng không thể do dự, huynh đệ không thể chết vô ích được, nếu Dịch Xuyên đã ra tay thì chắc chắn hắn phải đền mạng, hơn nữa đại sự đã sắp bắt đầu, không thể để Dịch Xuyên lại gây cản trở, không có Dịch Xuyên, sau này sẽ dễ đối phó với hải vương hơn.”
“Thật ra, ta vốn luôn nghĩ về lời nói hôm qua của hải vương.” Người thứ ba nói: “Y nói những người kia tới để diệt khẩu, phải chăng…”
“Nói hươu nói vượn cái gì, chúng ta phải tin tưởng người một nhà.”
Triệu Hải Trình trầm giọng ngăn lại: “Không cần tranh luận, dù có phải do Dịch Xuyên làm hay không thì diệt trừ hắn chỉ có tốt. Hơn nữa ta tin những chuyện kia Tống Tinh Mạc cũng chỉ tín nhiệm để Dịch Xuyên làm thôi.”
Bên kia, Hoắc Phong Liệt cùng Dịch Xuyên quyết đoán tiến lên tách hai người kia ra.
Tống Tinh Mạc trách hai người chia rẽ đôi uyên ương, còn cố tình trêu Hoắc Phong Liệt: “Ôi chao, Dịch Xuyên như vậy ta còn có thể hiểu được, cậu ấy ghen mà, còn ngươi thì gấp cái gì!”
Ngoài Liễu Chẩm Thanh ra, những người khác trêu hắn thì Hoắc Phong Liệt không có kiên nhẫn phối hợp, trực tiếp trầm mặt ngó lơ.
Dịch Xuyên lại xù lông: “Ai ghen hả! Đừng có mà lôi ta vào!”
“Được rồi, Nhị Cẩu?” Liễu Chẩm Thanh mở miệng hỏi tiến triển.
Hoắc Phong Liệt lắc đầu. Không tìm được Hạ Lan hay Tần Dư.
Liễu Chẩm Thanh hỏi tiếp: “Vừa rồi khi các ngươi tới, có phải đã gặp được…”
“Đúng, có gặp Triệu Hải Trình.” Dịch Xuyên nói: “Sao hắn lại đi từ nơi này ra vậy.”
Tống Tinh Mạc trực tiếp phụt một tiếng cười nói: “Hẳn là vô tình nhìn thấy chúng ta xuất hiện cùng nhau, nghĩ bản thân vất vả khuyên nhủ tiểu công tử nhưng người ta vẫn ở bên tra nam như ta đây, giận quá mất khôn, phải tiến vào tận mắt nhìn, xem ra Triệu Hải Trình này đúng là đã động lòng với ngươi rồi.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức khó ở, nói thật, y vốn là trai thẳng, bị nam nhân thích cứ thấy là lạ, đương nhiên là trừ Nhị Cẩu ra rồi.
Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, hơi nhíu mày nói: “Đợi lát nữa đừng hành động đơn độc.”
“Yên tâm, hắn cũng không đến mức xông vào cướp người đâu.” Tống Tinh Mạc cười hì hì: “Điểm mấu chốt này vẫn phải có.”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói: “Chính vì vẫn còn điểm mấu chốt này nên mới kỳ quái.”
“Cái gì kỳ quái?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
“Tên tướng lãnh đã chết trong thủy lao không phải là người của hắn sao? Người của hắn vừa chết hắn đã tới chất vấn, có thể thấy hắn vẫn có chút nghĩa khí với người cùng một hội, một khi đã vậy sao đêm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới đây giải trí? Nhất định là có mục đích.” Liễu Chẩm Thanh phân tích.
Tống Tinh Mạc nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày. “Ngươi nói có lý.”
“Ta đi theo dõi.” Dịch Xuyên nói.
Tống Tinh Mạc chợt thấy trong lòng có chút bất an, theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nói trước: “Không ổn, vừa rồi chúng ta đã đi một vòng, Bình Kim Phường có rất nhiều cao thủ, rất dễ bị phát hiện.”
Dịch Xuyên gãi gãi đầu, nhìn Tống Tinh Mạc.
Tống Tinh Mạc đang định nói gì đó thì đột nhiên bị Hoắc Phong Liệt ngăn lại.
Bởi vì hội đấu giá đã bắt đầu, cho nên dù vừa rồi nhóm Hoắc Phong Liệt trở về không đóng cửa thì phần lớn khách khứa đã ngồi xuống, không có ai chạy tới chạy lui làm ảnh hưởng tới khách trong phòng riêng.
Hiếm khi có khách tới muộn, giống như hiện tại vậy.
Tiểu nhị dẫn đường cho một vị khách đi ngang qua cửa phòng họ.
Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đều không có phản ứng gì, chỉ có Tống Tinh Mạc cùng Dịch Xuyên là đột nhiên ngẩn người.
Dịch Xuyên lập tức đi tới áp sát vào cửa, lén nhìn xem người nọ vào phòng nào.
Mà Tống Tinh Mạc cũng khẽ nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
“Đó hẳn là… thái thú.” Tống Tinh Mạc khẽ nói: “Ông ta thoạt nhìn có vẻ hòa hảo, nhưng Dịch Xuyên đã từng lén theo dõi, ông ta cùng thúc của ta rất thường xuyên qua lại.”
Quả nhiên rất nhanh Dịch Xuyên đã trở lại, “Là tới tìm Triệu Hải Trình.”
“Chẳng lẽ, thái thú quận cũng dính líu vào chuyện này?” Liễu Chẩm Thanh nhíu mày nói.
Tống Tinh Mạc cười lạnh một tiếng, lại nghe Dịch Xuyên nói: “Không được, ta phải đi nghe một chút, ta tránh xa một chút là được rồi chứ gì, giờ Tống Tĩnh đã không làm được gì, có khi bọn chúng lại đang lén bàn mưu kế gì đó cũng nên.”
Dịch Xuyên nói xong, cũng không lập tức hành động mà lại nhìn Tống Tinh Mạc, giống như đang đợi hắn hạ lệnh.
Cuối cùng Tống Tinh Mạc do dự một chút, vẫn gật đầu để Dịch Xuyên đi. “Nhớ kỹ, tránh xa một chút, có việc liền rút.”
“Có phải từ lúc có Hoắc tướng quân tới đây là ngươi coi võ công của ta là đồ bỏ đi đúng không? Hiện tại ta còn mạnh hơn ngươi nữa đấy!” Dịch Xuyên bất mãn nói.
Tống Tinh Mạc nhịn không được chọc chọc đầu Dịch Xuyên, “Chính là vì ngươi không cẩn thận bằng người ta, đi thôi, nếu không có gì đáng nghe lén thì trở về.”
Dịch Xuyên bất mãn bĩu môi, đứng dậy rời đi.
Nhưng nhìn bóng lưng rời đi của Dịch Xuyên, không chỉ có Tống Tinh Mạc có cảm giác bất an trong lòng mà đến cả Liễu Chẩm Thanh cũng thấy có chỗ nào đó quái quái.
Họ thảo luận với nhau.
Đúng lúc đó không biết bên dưới đang đấu giá cái gì mà đột nhiên lại có tiếng hô hoán trầm trồ, có vẻ nhiệt độ của buổi đấu giá đã tăng lên.
“Các vị, nói vậy đã không cần tại hạ tán dương gì thêm nữa, bức họa “Lạc Thần xuất giá” này tuy họa kỹ bình thường, nhưng mỹ nhân trong tranh từng được vô số bậc thầy giám định tôn làm đệ nhất mỹ nhân, nhưng lại không có ai biết người trong tranh là vị nữ tử nào, cho nên đành để tên như vậy. Chúng ta cũng chỉ là tình cờ mua được mà thôi, lúc mau vào đã tốn 5000 lượng, cho nên giá khởi điểm là 6200!”
“Trời ạ, đây là mức giá cao nhất đêm nay rồi.”
“Bức họa này đáng giá.”
“Mỹ nhân trong tranh là ai? Lấy khuôn mẫu của ai?”
“Ngươi không nghe sao? Đến người giám định chuyên nghiệp Bình Kim Phường mời tới còn không nhận ra được nữa kìa.”
“Nhất định là nàng tiên trong mộng họa sĩ rồi, nếu không thì trên đời có người tuyệt sắc như vậy sao có thể không có ai biết.”
“Đúng vậy, ngươi nhìn áo cưới nàng mặc đi, rõ ràng là kiểu áo cưới chỗ chúng ta, năm trăm năm nay chúng ta đều không có vị mỹ nhân nào đẹp như vậy.”
“Nói cũng phải, chắc chắn là thần nữ trong mộng rồi, ta nhất định phải có được bức họa này!”
Chỉ thấy đó là một cuộn tranh dài tầm một mét, vẽ nửa người của một nữ tử mặc áo cưới màu đỏ, đầu đội trang sức tân nương, dung mạo nàng cực đẹp, diễm lệ mà không tục, mị hoặc mà không giống yêu tinh, tranh vẽ nàng đang giơ tay tự vén khăn voan đỏ lên nhìn ra bên ngoài, đôi mắt đào hoa như nhìn từ trong tranh ra bên ngoài, ghim vào lòng mỗi người, vẻ mặt kia nửa vui nửa giận, khiến người xem như si như say. Hơn nữa đuôi mắt bên trái còn có hai nốt ruồi, một đỏ một đen, nhìn hồi lâu lại có cảm giắc như hồn phách bị câu lấy vậy.
Mọi người càng thảo luận hứng thú càng dâng cao.
Mà lúc này trong phòng Triệu Hải Trình, thái thú vừa mới đến như đã hẹn, mấy người bắt đầu trở nên dề phòng, đột nhiên bị tình huống bên dưới quấy nhiễu.
Thái thú nhìn xuống, mắt lập tức sáng lên, kinh ngạc nói: “Đúng là mỹ nữ.”
Vốn Triệu Hải Trình đang chú ý tới tình huống xung quanh, nghe thái thú nói vậy thì cũng nhìn lướt qua, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài, có vẻ muốn xem cho kỹ hơn.
Mà Dịch Xuyên đang ghé vào gác mái gần đó thấy hành vi của chúng kỳ quái thì cũng nhìn qua, vừa mới nhìn xuống dưới đã trợn tròn mắt không dám tin.
Trong phòng riêng của Tống Tinh Mạc, Liễu Chẩm Thanh đã nhảy dựng lên, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, tay bưng chén trà của Tống Tinh Mạc cũng cứng lại, sau đó qua đầu hỏi Liễu Chẩm Thanh: “Lúc ấy… có ai đã vẽ tranh cho ngươi sao?”
Liễu Chẩm Thanh: Ông đây cũng muốn biết nhá!
Cái gì mà Lạc Thần xuất giá?!
Kia rõ ràng là y giả thành cô dâu cùng Tống Tinh Mạc đi bắt nhóm Dịch Xuyên năm đó, người trong tranh kia là y đó!
Bức tranh này vẽ dáng vẻ y khi đã ngụy trang xong, họa sĩ cũng khắc họa thành nữ tử, người bình thường không nhìn ra người trong tranh vốn là nam giả nữ, cho nên những người ít hoặc chưa từng gặp Liễu Chẩm Thanh sẽ không nhận ra, cùng lắm là sẽ cảm thấy hai nốt ruồi kia rồi liên tưởng đến y thôi nhưng nếu là người vô cùng quen thuộc với Liễu Chẩm Thanh thì hẳn sẽ nhìn ra được trong tranh là y.
Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, bởi vì lúc ấy y cùng Tống Tinh Mạc đã hóa trang trong biệt viện của Hoắc gia. Lúc ấy trong biệt viện Hoắc gia còn nhiều người, đã nhiều năm như vậy rồi, thực sự không biết là do ai vẽ.
Hoắc Phong Liệt còn khiếp sợ hơn, sau đó trầm mặt nói với Liễu Chẩm Thanh: “Xin lỗi, Thanh ca, ta sẽ tìm Đinh thúc điều tra.”
Bởi vì cảnh trong cuộn tranh kia chính là lúc y vừa mới hóa trang xong, cho nên chắc chắn phải là nhìn thấy trong biệt viện Hoắc gia mới có thể vẽ lại được.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không cần thiết, có lẽ là người thích vẽ tranh, vô tình vẽ lại mà thôi. Chỉ có thể nói may mắn là không để lộ tên ta, nếu không ta lại có thêm một tin đồn nữa rồi.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn bức họa cũng thấy hoảng hốt, trong lòng nảy lên rất nhiều ký ức năm đó.
Khi đó, Liễu Chẩm Thanh vừa mới hóa trang xong, đang chuẩn bị trùm lại khăn voan, Lê Tinh Nhược đứng bên cạnh bất mãn nói: “Ta không phải là nữ sao? Cứ để ta đi không phải là được rồi à?”
Liễu Chẩm Thanh cười nhạo nói: “Ngươi thô lỗ như vậy ta sợ là chưa kịp lên thuyền ngươi đã hạ độc chết người ta rồi, làm rút dây động rừng, ta đànhhy sinh một chút vậy.”
Lê Tinh Nhược vô tình cười nhạo: “Ta thấy là ngươi muốn mặc nữ trang mà ngại không nói ấy, nhìn dáng vẻ hưng phấn của ngươi đi kìa.”
Liễu Chẩm Thanh đúng là thấy thú vị, nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận, cho nên y liền vén khăn voan lên, nhìn Lê Tinh Nhược đang ngồi ngoài cửa, miệng nói: “Nào có?”
Mà ngoài cửa đã có một nhóm người đứng hóng hớt. Thấy một màn như vậy mọi người đều choáng váng.
Người đứng canh ngoài cửa là Nhị Cẩu, cũng đang ngây ngốc nhìn y.
Liễu Chẩm Thanh thấy mọi người kinh ngạc thì rất đắc ý, tiến lên đùa Nhị Cẩu: “Nhị Cẩu, thấy Khê Đình ca ca mặc đồ nữ có đẹp không? Sau này đệ cũng phải tìm một bạn nữ đẹp như thế này đấy nhé.”
Nói xong còn dạo một vòng trước mặt Nhị Cẩu, nháy mắt một cái.
Mặt Nhị Cẩu lập tức đỏ bừng, cúi đầu đứng không yên.
Lê Tinh Nhược thấy dáng vẻ hoảng hốt của hắn thì không khỏi lắc đầu: “Ngươi bớt tạo nghiệt đi, nhìn ngươi thế này nhiều quá sau này sẽ khiến Nhị Cẩu chướng mắt với những nữ tử khác, sống cô độc suốt quãng đời còn lại đấy! Đến lúc đó lấy ngươi đền cho đệ ấy!”
“Xì, ta chỉ là muốn tạo cho Nhị Cẩu thẩm mỹ quan chính xác mà thôi, đừng để sau này không có mắt giống ca ca đệ ấy.”
Hoắc Phi Hàn đang đứng cạnh chuẩn bị vũ khí phòng thân cho Liễu Chẩm Thanh, nghe vậy thì ngẩng khuôn mặt vô tội lên.
Lê Tinh Nhược lập tức nổi điên, “Thiếu đòn!”
Liễu Chẩm Thanh chạy vội, hai huynh đệ Hoắc gia thuần thục tiến lên, một người ngăn Lê Tinh Nhược, một người chắn trước mặt Liễu Chẩm Thanh, đến khi Tống Tinh Mạc cũng đẹp kinh diễm hóa trang xong đi ra.
Nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng Liễu Chẩm Thanh đẹp hơn Tống Tinh Mạc, Tống Tinh Mạc tức nghẹn họng, mãi đến khi lên thuyền cướp biển, người nhà của Dịch Xuyên muốn Dịch Xuyên chọn một cô dâu để cưới về. Dịch Xuyên liếc mắt một cái rồi chọn Tống Tinh Mạc, cực kỳ kiên định, tức khắc khiến Tống Tinh Mạc cảm thấy lâng lâng tự đắc.
Cho nên Tống Tinh Mạc bị lôi đi bái đường, khi bị vén khăn voan lên cũng không hề thấy ghê mà còn hí hửng vui vẻ.
Nhưng Tống Tinh Mạc cùng Dịch Xuyên cũng không thể không thừa nhận, Liễu Chẩm Thanh giả nữ thực sự là kinh thiên động địa.
Hơn nữa vị “mỹ nhân” này không hề tồn tại trên thế gian, không phải ai cũng có duyên nhìn thấy, cho nên lúc này bán đấu giá tranh mới có phản ứng lớn như vậy.
Sau khi lấy lại tinh thần thì nghe bên dưới có người hô: “2000 lượng!”
Liễu Chẩm Thanh giật mình, “Từ từ đã, không phải vừa nãy nói giá khởi điểm là 6200 sao? Sao lại giảm giá rồi?”
Tuy rằng rất xấu hổ nhưng bị mất giá như vậy còn thấy xấu hổ hơn.
Tống Tinh Mạc liếc Liễu Chẩm Thanh một cái trắng mắt, nói: “Bởi vì đơn vị hét giá đã không còn bạc trắng nữa mà là vàng.”
Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc, nhịn không được nói: “Hóa ra ta còn có tài kiếm tiền như vậy.”
“Đúng đúng đúng, nhưng mà ngươi hiện tại thì không có.”
“Ghen hả?” Liễu Chẩm Thanh cười.
“Đó là do năm đó ông đây không bị vẽ lại, không thì đã có giá cao hơn ngươi rồi.” Tống Tinh Mạc lại bắt đầu hẹp hòi nói, sau đó lập tức hùa theo đẩy giá lên cao: “2100!”
“Ngươi làm gì đấy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
“Cũng không thể để tranh vẽ ngươi bị tuồn ra ngoài được.” Tống Tinh Mạc cười đáp.
Kết quả là cái giá Tống Tinh Mạc đưa ra rất nhanh đã bị lướt qua.
Tống Tinh Mạc không phục lại hô giá, sau mấy vòng, cuối cùng chỉ còn Tống Tinh Mạc cùng một người khác tranh nhau.
“Sao ta lại nghe ra là giọng Triệu Hải Trình nhỉ.” Tống Tinh Mạc cười nói với Liễu Chẩm Thanh: “Cái này là di tình biệt luyến, hay là… si tâm một người nhỉ?”
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy.
Giây tiếp theo Triệu Hải Trỉnh lại hét một cái giá cao hơn.
Nhưng người trong phòng bên kia đã có chút không bình tĩnh rồi.
“Thế này có phải cao quá không. Đã 3600 lượng vàng rồi!” Thái thú đã hoảng hốt không nhẹ, nói: “Hóa ra Triệu phó tướng lại giàu có như vậy sao?”
Mấy tên thủ hạ đều bắt đầu toát mồ hôi, sao bọn họ có thể giàu như vậy được, không biết lão đạo trúng phải bùa gì, tuy rằng cùng đẹp đấy, nhưng không thể cố sống cố chết như vậy chứ, nhưng nói thật, bọn họ cũng cảm thấy người trong tranh kia có chút quen mắt, chẳng lẽ thật sự là thần nữ trong mộng sao?
Mà bên này Triệu Hải Trình còn đang chờ Tống Tinh Mạc đến giới hạn, hắn biết Tống Tinh Mạc chắc chắn sẽ tranh mua bức họa này.
Nhưng giây tiếp theo, một giọng nói trầm thấp lạnh băng truyền tới.
“5000 lượng!”
Lời này vừa nói ra mọi người lập tức ồ lên, đến cả người của Bình Kim Phường cũng có chút không bình tĩnh, 5000 lượng vàng là cái giá cao chưa từng thấy.
Người của Bình Kim Phường đều không khỏi nhìn xung quanh, muốn xác định xem người mới lên tiếng là ai, vừa thấy là phòng riêng của Tống tướng quân liền tin đối phương sẽ không hét giá cho có.
Vốn những người xung quan còn đang đợi xem còn có ai muốn tranh cùng không, nhưng cái giá như vậy đã sớm dọa những người bình thường sợ hết hồn, không còn ai tranh tiếp nữa, sôi nổi bàn luận xem là vị quý nhân nào ra tay xông xênh như vậy.
Mà lúc này trong phòng riêng, Liễu Chẩm Thanh đã nhéo tai Hoắc Phong Liệt tức giận mắng: “Đệ điên rồi sao? Cái tên phá của này, 5000 lượng vàng đó! Cứ vậy mà đưa cho Bình Kim Phường à, lại còn là tranh vẽ ông đây nữa, đệ đệ đệ!”
Y cảm thấy uất ức vì đã bị người khác vẽ trộm lại còn phải tốn tiền mua lại bức tranh vẽ chính mình nữa.
Hoắc Phong Liệt lại trầm mặt không nói lời nào, tùy ý để Liễu Chẩm Thanh nhéo tai.
“Đệ nào có nhiều tiền như vậy, bạc trên người đệ không phải…”
“Biệt viện có, để Đinh thúc đưa tới.” Hoắc Phong Liệt mở miệng đáp.
Liễu Chẩm Thanh hít mạnh một hơi, “Tên ngốc nghếch lắm tiền này!”
“Này này này, vừa rồi ta ra giá cũng không thấy ngươi lên tiếng cản nha.” Tống Tinh Mạc lập tức bất mãn lên tiếng.
“Cái đấy giống nhau sao?” Liễu Chẩm Thanh phản xạ có điều kiện đáp lại.
Trong lòng Tống Tinh Mạc hùng hùng hổ hổ, còn chưa gả cho nhà người ta đâu mà đã có xu hướng tính chuyện cho Hoắc gia rồi.
“Hơn nữa ta cũng định đợi lúc thích hợp sẽ ngăn ngươi lại, chủ yếu là muốn hố một khoản tiền của Triệu Hải Trình thôi.” Liễu Chẩm Thanh oán giận nói.
Người của Bình Kim Phường tới lấy tiền, Hoắc Phong Liệt giao túi tiền của bản thân gia, coi như đưa trước một phần, còn lại sẽ trả nốt sau, đây cũng là một hình thức giao dịch, coi như là tiền đặt cọc.
Liễu Chẩm Thanh nhìn tiền bị lấy đi thì đau lòng cực kỳ, “Thật ra ta vốn định đợi Triệu Hải Trình mua được rồi bảo Nhị Cẩu đi cướp về cơ.”
Hoắc Phong Liệt: ……
Tống Tinh Mạc gõ nhẹ lên trán, mặt dày nói: “Đúng nha, đây mới là phong cách của chúng ta, ta cũng hồ đồ rồi.”
Hoắc Phong Liệt lại không hề phản ứng, sao bức họa kia có thể đưa cho người khác chứ, cho dù chỉ là bị mua đi trên danh nghĩa thì hắn cũng không thể chịu đựng được.
Nhìn Hoắc Phong Liệt không hề có vẻ gì là hối cải, trong lòng Liễu Chẩm Thanh có chút bất mãn, nhưng phần nhiều là suy nghĩ nhiều hơn, Nhị Cẩu thực sự thích dáng vẻ trong quá khứ của y mà.
Tống Tinh Mạc cười châm ngòi: “Nhưng cũng coi như là Hoắc tướng quân đã vung tiền như nước vì một bức họa mỹ nhân. Đúng là gia thoại! Nhưng hiện tại các ngươi không còn tiền nữa, đợi lát nữa gặp được món đồ các ngươi thích thì phải nhờ đến ta giúp các ngươi mua.”
Liễu Chẩm Thanh càng thêm không vui. “Dù sao vốn cũng không phải tới đề mua đồ gì!”
Hoắc Phong Liệt biết Liễu Chẩm Thanh không vui, cũng không dám chọc y giận, chỉ có thể nói: “Ta lại đi một vòng xem thế nào.”
Liễu Chẩm Thanh vừa muốn gật đầu, kết quả liền nghe bên dưới có bắt đầu bán nô lệ con người.
“Oa, đêm nay làm sao vậy? Sao trong nhóm nô lệ lại có mỹ nhân thế này? Thể trạng cũng không tồi, hay là mua về tay?” Tống Tinh Mạc không đàng hoàng nói.
Mà lúc này Hoắc Phong Liệt đã đứng lên cùng Liễu Chẩm Thanh nhìn xuống đều trực tiếp choáng váng.
“Hạ Lan, Tần Dư!” Liễu Chẩm Thanh kinh hãi nói.
Hoắc Phong Liệt sắc mặt nghiêm túc, “Xích sắt không khóa được bọn họ, là bị trúng độc.”
“Này này này, các ngươi nói phía dưới có người của Cẩm y Vệ cùng Đông Xưởng?” Tống Tinh Mạc kinh ngạc hỏi.
Chỉ thấy trên đài dưới nhà có mười người đang ngồi im, hai trong số đó lại chính là Hạ Lan cùng Tần Dư! Thân thể bọn họ không có sức, bị xích sắt trói lại, bị bán đấu giá cùng những nô lệ khác.
“Như các vị đã thấy, trong đám nô lệ này chính là mặt hàng vô cùng tốt, các vị chắc chắn phải nắm chắc cơ hội, theo luật cũ, bọn chúng đều là cướp biển chúng ta bắt được trên biển, sau khi mua về thì xử lý thế nào đều do các vị tự do lựa chọn! Nếu sợ đối phương phản kháng thì có thể mua luôn thuốc của chúng ta để tiếp tục khống chế. Được rồi, bắt đầu từ tên đầu tiên, khởi điểm 100 lượng.”
Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói: “Làm sao bây giờ? Không biết là bẫy hay là…”
“Trước hết cứ mua…”
Liễu Chẩm Thanh híp mắt nói: “Đệ còn có tiền sao?”
Hoắc Phong Liệt rốt cuộc nghẹn họng.