Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Chẩm Thanh cứng đờ người, phải một lúc lâu sau mới có thể lên tiếng: “…… Hả?”

Cô nương này đang hỏi y cái gì cơ?

Sao lại có người hỏi ra vấn đề ly kỳ này nhỉ?

Vẻ mặt của cô nương cực kỳ nghiêm túc nói: “Ta thấy tiểu hầu gia cùng Hoắc Phong Liệt quá mức thân cận, ta muốn biết rốt cuộc tiểu hầu gia với Hoắc Phong Liệt là như thế nào, ta…”

“Cô thích Phong Liệt?” Liễu Chẩm Thanh hỏi thẳng.

Mặt cô nương lập tức đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Cô thích Hoắc Phong Liệt, tâm tư cô nhanh nhạy, cho nên từ rất sớm đã nhìn ra Hoắc Phong Liệt thích Liễu Chẩm Thanh, cô biết tâm tính của Hoắc Phong Liệt, cho nên trước nay đều không nghĩ đến việc tiến công Hoắc Phong Liệt, cô biết bản thân không hề có khả năng thành công.

Cô đã đến tuổi cần đính hôn rồi, trong nhà có tỷ tỷ làm phi tần trong Đông Cung, lại càng có thể giúp cô tìm mối hôn sự tốt hơn, cô liền nghĩ tới nếu đời này Liễu Chẩm Thanh không thể có khả năng nào sẽ thích Hoắc Phong Liệt vậy cô sẽ nguyện ý chờ tiếp, dù không thể có được trái tim của Hoắc Phong Liệt thì có thể kết thân cô cũng cam nguyện rồi. Dù sao thế gia liên hôn với nhau nào có mấy đôi có thể tương thân tương ái chứ.

Nhưng nếu Liễu Chẩm Thanh sẽ đáp lại tình cảm của Hoắc Phong Liệt, vậy dù cô có phải đau lòng vì thất tình thì cũng sẽ rời đi thật xa. Cho nên cô không cần bày tỏ với Hoắc Phong Liệt, cô chỉ cần biết Liễu Chẩm Thanh nghĩ thế nào là được.

Liễu Chẩm Thanh suy tư hồi lâu mới nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, tuy rằng Phong Liệt cùng ta thân cận, nhưng…”

Cô nương thông minh, đương nhiên biết Liễu Chẩm Thanh muốn nói gì, lập tức ngắt lời: “Tiểu hầu gia không cần giải thích gì với ta, dù tiểu hầu gia có tin hay không thì ta cũng tin tưởng vào phán đoán của ta, cho nên phiền tiểu hầu gia cứ cho ta một đáp án là được.”

Cô nương Giản gia khi nói chuyện đều khiến người khác bực bội vậy sao? Có vẻ Giản Sương cũng không ưa gì y.

Liễu Chẩm Thanh ngây ngốc nhìn cô nương kia một lúc lâu, cô nương lại nóng lòng chờ không nổi nữa, “Tuổi tác của tiểu hầu gia còn lớn hơn chúng ta nữa, nghe tỷ tỷ trong nhà nói còn là lãng tử tình trường nữa, vấn đề này lại khó trả lời đến vậy sao…”

Mà Hoắc Phong Liệt nấp sau cây ánh mắt lại tối sầm lại, hô hấp cũng chững lại.

Ngay sau đó lại nghe thấy Liễu Chẩm Thanh không chút do dự nói: “Sẽ không, hắn là đệ đệ của ta.”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, một cơn kích động vọt thẳng lên trán hắn.

Mà cô nương kia khi thấy Liễu Chẩm Thanh đáp không chút do dự thì cũng có chút kinh ngạc. “Thật sao?”

Liễu Chẩm Thanh cười nhẹ nhàng, “Ta cần phải lừa dối cô sao? Ta đã nhìn hắn lớn lên, đối với ta mà nói, hắn thân thiết hơn đệ đệ ruột thịt. Huống chi, ta thích nữ tử mà.”

Nói gì vậy, bị người khác hỏi như vậy thật sự là có cảm giác quái dị. Sẽ không có ai nảy sinh tình cảm yêu đương với người thân của mình đâu nhỉ.

Từ nhỏ Hoắc Phong Liệt đã dính y, đó là bởi vì từ nhỏ cha mẹ hắn đã không còn, trong nhà chỉ còn đại ca nuôi hắn, nhưng sao Hoắc Phi Hàn đâu biết nuôi nấng trẻ con, càng khỏi nói tới ltn, cho nên trong nhóm ba người của bọn họ thường chỉ có Liễu Chẩm Thanh chăm Hoắc Phong Liệt thôi, mạng của Hoắc Phong Liệt là do y cướp về lại được, tên gọi ở nhà của Nhị Cẩu là do y lấy cho, người khác đều cho rằng Hoắc Phong Liệt phải mang ơn Liễu Chẩm Thanh.

Đứa nhỏ mình nuôi lớn, nói là như cha mẹ, như huynh trưởng cũng không phải nói quá.

Đúng là tình cảm như vậy trong mắt người ngoài là quá mức thân cận, nhưng thật ra ba người bọn họ lại thấy vô cùng bình thường. Hoắc Phi Hàn cùng ltn thậm chí là cả quản gia của Hoắc gia, cùng lão hầu gia của hầu phủ đều chưa từng thấy có chỗ nào không đúng.

Sao trong mắt người khác lại biến thành tình yêu vậy?

Liễu Chẩm Thanh tự luyến nghĩ một hồi, hắn là phải trách bản thân quá đẹp, đẹp đến nỗi ai cũng coi y là tình địch.

Liễu Chẩm Thanh đè những suy nghĩ lúng túng quái dị đó xuống, như thể để rời xa cái ảo giác khó hiểu cùng giấc mơ gây sốc kia, y sảng khoái nói với cô nương kia: “Thích thì cứ yên tâm mà theo đuổi đi, đừng để bản thân có tiếc nuối nào, nhưng thật ra hắn đã có người trong lòng rồi, cho nên nếu cảm thấy… cảm giác đau lòng vượt trên tình cảm dành cho hắn thì hãy từ bỏ, tìm những người khác xem sao.” 

Liễu Chẩm Thanh như một người anh ấm áp đưa ra kiến nghị cho tiểu cô nương, ban đầu cô nương nghe y nói còn có chút cảm động, nhưng đột nhiên sắc mặt cứng lại, hai mắt kinh ngạc nhìn phía sau Liễu Chẩm Thanh, mặt trắng nhợt, sau đó lại đỏ bừng lên.

Liễu Chẩm Thanh như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng người cao lớn đứng dưới tán cây hoa đào.

Rõ ràng nên là cảnh hoa đào tuyệt đẹp dưới ánh trăng, giờ lại vì vẻ mặt vô cảm của người kia mà có chút quạnh quẽ.

Nhớ tới nội dung họ vừa nói có thể đã bị nghe thấ, vốn Liễu Chẩm Thanh nên lên tiếng trêu đùa một chút, nhưng khi đụng phải đôi mắt tối đen của Hoắc Phong Liệt thì y lại chột dạ tránh tầm mắt đi, lòng y vừa rồi còn kiên định giờ lại như bị gió mạnh thổi qua, hoảng hốt không thôi.

Kết quả vẫn là cô nương kia mở lời trước, “Hoắc công tử…”

Nghe âm điệu hơi nâng cao, Liễu Chẩm Thanh liền có cảm giác bản thân nên biến mất, hẳn là cô nương này muốn nhân cơ hội thổ lộ lòng mình nhỉ.

Nhưng không đợi cô mở miệng, Hoắc Phong Liệt đã lạnh lùng nói thẳng: “Giản cô nương, xin lỗi, dù cả đời có không kết hôn, ta cũng không thể chọn người khác, đời này ta chỉ có một mình người đó.”

Hoắc Phong Liệt đột nhiên nói một câu như vậy, tức khắc khiến lòng Liễu Chẩm Thanh giật mình, không dám tin mà nhìn Hoắc Phong Liệt.

Tiểu quỷ này lại đột nhiên nói ra… lời âu yếm như vậy sao?

Huyết sắc trên mặt cô nương như rút sạch, trong mắt hiện ánh nước, lại không có nước mắt chảy ra, lặng im trong chốc lát rồi nhẹ nhàng cười nói: “Thật ra ta đã sớm có dự cảm, chỉ là chưa muốn từ bỏ, muốn thử một lần, quả nhiên vẫn là ngươi, với chuyện bản thân đã quyết thì tuyệt đối sẽ không lui bước, cảm ơn ngươi đã cho ta biết đáp án.”

Cô cũng không rối rắm chuyện rốt cuộc người Hoắc Phong Liệt thích là ai, chỉ cần biết rằng Hoắc Phong Liệt sẽ không chấp nhận được những người khác là đủ rồi.

Cô nương còn hành lễ với Liễu Chẩm Thanh rồi mới rời đi.

Khu rừng hoa đào này cũng không quá yên tĩnh, cách đó không xa còn có những người khác, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến nỗi bản thân còn có thể nghe được tiếng hít thở dần trở nên thô nặng của Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, nhưng Hoắc Phong Liệt lại trầm mặt, đột nhiên xoay người bước nhanh về phía Liễu Chẩm Thanh.

Tốc độ cực nhanh, bước chân nặng nề, khiến những chỗ hắn đi qua như có làn gió đêm cuốn những cánh hoa đào bay lên.

Khí thế trên người Hoắc Phong Liệt dần  dần trở nên uy hiếp, trong lòng Liễu Chẩm Thanh vậy mà lại thấy bất an, thân thể gần như muốn bỏ chạy, nhưng lại lý trí nghĩ bản thân còn có thể đi đâu chứ.

Cho nên biết Hoắc Phong Liệt đi đến trước mặt, từ trên cao nhìn xuống mình, Liễu Chẩm Thanh còn ra vẻ trấn định, nhướng mày, “Phong… Nhị Cẩu, làm gì vậy!”

Nhưng mà Hoắc Phong Liệt lại đột nhiên lại rảo bước tiến lên một bước, một bước này trực tiếp khiến hai người gần như dán sát vào nhau, khoảng cách này khiến y thấy cực kỳ không khỏe, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể lui về phía sau, nhưng y lùi một bước, Hoắc Phong Liệt lại tiến một bước, khiến Liễu Chẩm Thanh gần như phải liên tục lùi về sau, mãi đến khi lưng đụng vào thân cây đào.

Sau đó có rất nhiều cánh hoa đào rơi xuống, đáp lên đầu vai Liễu Chẩm Thanh, phủ thêm cho y một tầng sắc hồng phấn, ngay cả khi y bị ép đến tức giận cũng có vẻ kiều diễm động lòng người.

Hoắc Phong Liệt chống một nắm tay bên sườn mặt Liễu Chẩm Thanh, cánh hoa đào cũng đáp lên người hắn, lại không thể thuyên giảm sự kiên quyết cùng đau đớn trong mắt hắn chút nào.

“Thanh ca vĩnh viễn sẽ không thích ta sao?” Hoắc Phong Liệt đột nhiên trầm thấp mở lời, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh.

Lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh lần đầu tiên cảm giác được giọng của Hoắc Phong Liệt đã thay đổi, trở nên trầm thấp khàn khàn, có chút ý vị của nam nhân. Nhưng những lời này lại khiến Liễu Chẩm Thanh phải thay đổi sắc mặt.

“Đệ nói cái gì!” Liễu Chẩm Thanh gần như là tức giận thốt lên.

Thật ra đáp án của câu hỏi này Hoắc Phong Liệt cũng đã biết… là đã sớm đoán được rồi, nhưng dù trong lòng đã hiểu rõ, vừa rồi khi nghe được đáp án thì hắn vẫn cảm giác có gì đó đã nứt toạc ra.

Vì sao có thể không chút do dự trả lời người khác, là thực sự trong lòng chưa từng có chút nghi ngờ nào sao?

Cho nên dù hắn có lớn đến tuổi nào, vị trí của hắn trong lòng Thanh ca sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, cũng sẽ vĩnh viễn là đệ đệ sao? Dù đối phương đã để lộ việc hắn thích Thanh ca thì Thanh ca cũng vẫn trả lời như vậy.

Như thể đang nói cho hắn biết, dù hắn có làm cái gì thì cũng sẽ không có kết quả.

Hắn vẫn luôn kiềm chế, chờ đợi, hy vọng không dọa Thanh ca sợ, không để Thanh ca phải buồn rầu, thong thả chậm rãi thay đổi quan hệ giữa hai người bọn họ, khiến trong lòng Thanh ca dần dần cảm thấy hắn khác biệt, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân là đang nỗ lực theo đuổi Thanh ca, nhưng có vẻ hắn đã sai rồi.

Tình cảm tích tụ trong nhiều năm khoảnh khắc này như sụp đổ.

Ánh mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh của Hoắc Phong Liệt đã hiện ý hung ác, nét mặt lại lộ vẻ tủi thân.

“Cũng giống như việc ta sẽ vĩnh viễn thích Thanh ca sao?”

Liễu Chẩm Thanh lại bị lời của Hoắc Phong Liệt làm cho giật mình, lần này là thực sự rất kinh hoàng, y không thể ngu ngốc đến nỗi lên tiếng hỏi thích của hắn là thích với người thân quen, thích với bạn bè, thích với người thân được.

Y biết thích mà Hoắc Phong Liệt nói chính là thích này. Nhưng sao lại có thể chứ?!!!!

“Hoắc Phong Liệt! Đệ đang đùa với ta sao?! Đệ có biết bản thân đang nói gì không?” Trong lòng Liễu Chẩm Thanh bối rối, như thế phải trơ mắt nhìn đứa nhỏ nhà mình sắp phạm phải sai lầm to lớn nào đó vậy, “Đệ nghĩ sai rồi, nhầm rồi, quả nhiên đệ đã quá mức thân cận với ta, khiến cho đầu óc không còn bình thường sao? Đệ có biết thích là gì không?”

Lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh dùng lời nói lạnh lùng sắc bén như vậy với hắn, Hoắc Phong Liệt ngây người một chút, trên mặt lập tức đầy vẻ đau khổ.

Khiến tim Liễu Chẩm Thanh cũng phải run lên, thậm chí còn mềm lòng muốn rút lời, nhưng mà y… y đâu có nói sai. Thích? Quả thực là quá mực!

Hoắc Phong Liệt run giọng nói: “Huynh không tin?”

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy buồn cười, kiên định đẩy Hoắc Phong Liệt đứng quá gần mình, “Đệ quay về khiến đầu óc tỉnh táo lại đi!”

Nhưng hắn không thể bị đẩy ra, cổ tay còn bị nắm chặt, bỗng nhiên bị áp lên cây.

Động tác này lập tức khiến Liễu Chẩm Thanh như nhớ ra điều gì, sắc mặt khẽ thay đổi, chợt ngẩng đầu lườm Hoắc Phong Liệt, “Hoắc Phong Liệt, đệ muốn tạo phản hả!”

Nhưng vẻ mặt lúc này của Hoắc Phong Liệt lại khiến tim Liễu Chẩm Thanh run lên, cảm giác bị áp bách xa lạ kia chợt bao phủ lấy toàn thân Liễu Chẩm Thanh.

“Huynh không tin, vậy ta sẽ chứng minh cho huynh xem.”

Liễu Chẩm Thanh vừa định trả lời thì tầm nhìn đã hoàn toàn bị Hoắc Phong Liệt chiếm lấy, trên môi nhói lên một cái, khi y còn ngẩn người chưa kịp khép chặt khớp hàm thì đã bị người kia tiến công.

Liễu Chẩm Thanh choáng váng, ngây ngốc, kinh ngạc, cảm giác bị xâm nhập ập tới giống hệt như trong mơ, đợi đến khi y nhận ra bọn họ đang làm gì thì như cảm thấy lớp cửa giấy thẹn thùng đã bị chọc thủng, khiến Liễu Chẩm Thanh lập tức cảm thấy thẹn quá hóa giận, bắt đầu liều mạng giãy giụa.

Hóa ra cái gọi là người trong lòng chính là y, hóa ra lời cô nương kia nói chính là sự thật, hóa ra Nhị Cẩu vẫn luôn cất giấu tâm tư lệch lạc này với y, cho nên lần đó y ngủ trưa không phải là mơ mà là thật?!

Quả thực… quả thực là thực vô pháp vô thiên, chó con chết tiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK