Hạ Lan khựng lại, mắt hơi lóe lên, lực áp lên người Tần Dư lỏng ra, Tần Dư lập tức chớp cơ hội, đột nhiên xoay người đẩy Hạ Lan ra, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã tức khắc ngơ ngẩn.
Hạ Lan trước mắt không giống khi xưa, giờ phút này hắn như vừa chịu một đòn nghiêm trọng, trong lúc nhất thời không thể chịu được thương tổn như vậy, chỉ thấy hai mắt dần đỏ lên.
Hạ Lan như vậy Tần Dư chưa từng gặp bao giờ, cũng chưa từng tưởng tượng ra.
Như vậy Hạ Lan tuyệt đối là Tần Dư chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa bao giờ tưởng tượng quá hình tượng.
Hắn chính là Hạ Vân Độ thích nói lời chọc ghẹo, không đứng đắn, tùy hứng cứng đầu lại ngang ngược mà.
Ngực Tần Dư đau xót, nhưng lại quay mặt đi, hiếm khi nói lời trào phúng: “Hạ Lan, có lẽ ngươi hoàn toàn không phân rõ tình cảm của ngươi với ta, chúng ta đã từng là huynh đệ, chỉ là bởi vì chuyện ngoài ý muốn mới dây dưa với nhau, cái loại kích thích này làm ngươi thấy mới mẻ, ngươi ăn chưa đã nên mới không bỏ được. Hiện giờ ta ở Đại Chu đã coi như nửa đào phạm, mà ngươi lại là phó chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ nổi bật ngời ngời, ngươi là quý nhân nổi tiếng ở kinh thành, ta là thái giám lưu vong, giữa chúng ta không hề có khả năng, cho nên khỏi nói đến những thứ như thích hay không đi.”
Nói tới đây, Tần Dư cười khổ một tiếng, y cũng thật đáng khinh, rõ ràng biết sẽ gặp Hạ Lan, nhưng vẫn tới. Rõ ràng biết tính Hạ Lan cố chấp, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, vẫn dâng bản thân tới tận cửa.
Có lẽ y cũng không bỏ xuống được, còn muốn tới nhìn Hạ Lan một lần cuối cùng, từ nay về sau sẽ thực sự không cần phải gặp lại nữa.
Y cũng chỉ là một tên thái giám ti tiện thấp hèn mà thôi, cũng chẳng thể được coi là một nam nhân hoàn chỉnh, có thể làm huynh đệ đã là rất vinh hạnh rồi.
Có thể được Hạ Lan cứu, có thể cùng Hạ Lan có được quan hệ đó trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, y không thể tham lam, hà tất gì phải kéo Hạ Lan xuống bùn, vốn Hạ Lan có thể có được một tương lai xán lạn.
Dù bình thường Tần Dư dỗi Hạ Lan thế nào thì từ tận đáy lòng y vẫn tự ti.
Đột nhiên Hạ Lan cất giọng khàn khàn: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói ta thích ngươi, ngoài ngươi ra, bên cạnh ta sẽ không có người nào khác!”
Tần Dư ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lan, ánh mắt lại trở nên kiên quyết, y dựa lên khung cửa, đột nhiên đưa tay kéo đai lưng, chủ động trút bỏ quần áo ngay trước mặt Hạ Lan.
Ban đầu Hạ Lan ngây ra, sau đó sắc mặt liền trở nên khó coi.
“Thôi, ta không tranh luận với ngươi nữa.” Trong lòng Tần Dư cũng đã có chuẩn bị tinh thần, nếu thực sự gặp được Hạ Lan, Hạ Lan không buông tha cho y, vậy cứ tùy hứng mà làm là được, dù sao cũng là một lần cuối cùng.
Ánh mắt của Hạ Lan trở nên tàn nhẫn, nở nụ cười gần như là tàn nhẫn, “Tần Tử Xuyên, ngươi đúng là người biết cách chọc ta giận nhất. Làm sao? Lại muốn học chiêu lúc trước, ngủ với ta một đêm rồi biến mất? Rốt cuộc ngươi coi ta là cái gì? Thật sự quá sỉ nhục người khác mà.”
Nói xong, liền đột nhiên xoay người đưa lưng về phía Tần Dư.
Tần Dư sửng sốt, đây là có ý cự tuyệt?
Tần Dư trong lòng không rõ là cảm giác gì, chỉ là ngón tay y run rẩy, cầm quần áo lên, có chút chật vật, ngoài miệng lại nói: “Không muốn, thì cút đi.”
Hắn không muốn sao? Đây rõ ràng là thứ duy nhất y có thể cho.
Hạ Lan nói: “A, sao có thể không muốn, ta nằm mơ cũng muốn ngươi, là ngươi không hiểu.”
Tần Dư chậm rãi ngẩng đầu nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Hạ Lan.
Ngữ khí của Hạ Lan lộ sự bi thương: “Lần đầu tiên ta động lòng, động tình với một người, ngươi lại không tin? Năm trước lúc xảy ra chuyện, ta đã muốn rời đi cùng ngươi rồi, nhưng không được, vì nhóm Chiến Uyên, ta cần phải ở lại bảo vệ kinh thành.”
“Biết vì sao ta nhờ Chiến Uyên tiện thể truyền tin cho ngươi, để ngươi trở về tìm ta mà không phải là ta đi tìm ngươi không?”
Tần Dư sửng sốt, đôi mắt hơi lóe.
“Bởi vì ta muốn cho ngươi cơ hội lựa chọn, bởi vì ta không biết ngươi có tình cảm gì với ta, một năm, ta đã đợi một năm, ta muốn đợi được ngươi, để ta biết không phải là một mình ta nhiệt tình, nếu ta đi bắt ngươi, vậy sẽ hoàn toàn khác. Ta không muốn giữa hai ta chỉ có quan hệ trên giường.”
Tần Dư choáng váng, thân thể bất giác tiến về phía trước. Y không hề biết Hạ Lan lại suy tư nhiều như vậy, dựa theo tính tình tự do lơ đãng của Hạ Lan, sao lại có thể không bỏ xuống được chứ.
“Thời gian một năm này, ngoài chờ ngươi ra ta đã làm rất nhiều chuyện, ta không muốn ở kinh thành thăng quan mưu quyền, ta chỉ đang cố giúp ngươi cùng Chiến Uyên xóa bỏ mọi dấu vết, một năm sau nếu có ai muốn tìm các ngươi thì còn khó hơn lên trời.”
Tần Dư trừng lớn hai mắt, đó là chuyện y không nghĩ tới, dù sao vẫn chỉ nghe tin Hạ Lan thăng quan tiến chức thôi.
“Một năm này, đúng là ta đã trở thành tân sủng của hoàng đế, rất nhiều người muốn gả nữ nhi cho ta.” Hạ Lan lại nói.
Bước chân Tần Dư cứng đờ, tỉnh táo lại, đúng vậy, Bạch Tố cũng nói, hắn hẳn là đã cưới vợ sinh con, bọn họ không có tình cảm như Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt, Hạ Lan không cần phải…
“Nhưng chỉ cần ngươi ghé qua kinh thành một lần liền sẽ biết tới tin đồn của ta, với bất cứ nữ tử nào nhìn trúng ta, ta đều sẽ nói, ta đã có người ta yêu rồi, là nam tử, ta là đoạn tụ. Hơn nữa sau này sẽ chỉ cưới một mình y mà thôi, đường thúc đã đánh ta mấy trận, cũng không thể khiến ta nghe lời.”
Hạ Lan lẩm bẩm tự thuật, như vậy hoàn toàn không giống tính cách của hắn, tủi thân kể lại tình cảm của bản thân cùng những gì hắn đã phải trả giá khiến Tần Dư luống cuống.
Y không biết nên đáp lời thế nào, y đã thích Hạ Lan lâu lắm rồi, đã từng trộm quan sát rất lâu, lại chưa từng nhìn thấy Hạ Lan như vậy bao giờ.
“Chức vụ ở kinh thành, ta đã từ bỏ, lần này ta ra ngoài vốn không tính trở về, nếu đến đây vẫn không gặp được ngươi, ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi khắp trời nam đất bắc để tìm ngươi.”
Toàn thân Tần Dư đã không khỏi run lên, y hoàn toàn không ngờ Hạ Lan sẽ vì mình mà làm đến nước này, Hạ Lan thật sự… Tần Dư như bị cuốn vào cơn bão do cảm xúc phức tạp tạo thành, không ngừng bị quăng quật, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hạ Lan thâm tình nói: “Cho dù trong lòng ngươi không có ta, ta cũng không thể từ bỏ ngươi.”
“Hạ Lan, ngươi……” Giọng Tần Dư cũng không khỏi trở nên ấm ách.
Nhưng Hạ Lan lại thật sâu hít một hơi, bả vai run rẩy như sắp khóc lên vậy.
“Nhưng hiện tại ta có thể từ bỏ rồi, hóa ra ngươi thực sự không thích ta một chút nào, một lòng chỉ muốn trốn ta, phòng bị ta, tống cổ ta đi, là ta tự mình đa tình, Tần Tử Xuyên, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, ta sẽ đi, về sau… vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”
Hạ Lan nói xong, Tần Dư như bị sét đánh, giật mình đứng ở chỗ cũ, bất giác nắm chặt tay, từ nhỏ đã bị huấn luyện để tim luôn lạnh, dù là đối mặt với người mình yêu thầm thì vẫn có thể giữ thói quen bày ra tính tình lạnh nhạt, nhưng giờ khắc này, y lại cảm thấy đau lòng.
Nhìn thân hình cao lớn của Hạ Lan thực sự đi ra ngoài không quay đầu lại, mà từng bước rời đi vẫn rất khó khăn, còn có chút lảo đảo như không chịu nổi nỗi đau xót vậy.
Y đã thực sự làm Hạ Lan tổn thương đến vậy sao?
Hạ Lan không quay đầu lại, ở nơi mà Tần Dư không nhìn thấy, vẻ mặt hắn cực kỳ dữ tợn, có vẻ là phải rất nhẫn nại mới không trói người lên giường để thực hiện lời hứa của mình, khiến y không thể xuống giường nổi, khiến y chịu thua, đến khi đồng ý mới thôi, đây là vở kịch của Hạ Lan.
Nhưng vừa rồi nhìn Tần Dư không hề thay đổi, hắn cũng hiểu, nếu hắn thực sự làm vậy thì cũng chỉ là lặp lại chuyện của quá khứ mà thôi. Biện pháp này không thể dùng cả đời được, sao hắn có thể chỉ chịu ở bên nhau ngắn ngủi chứ.
Cho nên cần phải đổi biện pháp khác, làm theo một cách trái ngược, bắt lấy tim của con mãng xà lạnh lùng này.
Hắn cũng không tin, không thể ấp nóng động vật máu lạnh!
Nhưng đã đi được vài bước, phía sau vẫn không có động tĩnh, Hạ Lan cũng không khỏi luống cuống, chẳng lẽ Tần Dư thật sự tàn nhẫn đến vậy sao, nếu đã không, như vậy chắc chắn là có chút thích hắn mới đúng chứ! Chẳng lẽ bản thân đã thực sự đoán sai, tự vác đá nện chân mình?
“Mau ngăn lại ta đi!” Trong lòng Hạ Lan không ngừng thúc giục, ngay khi đẩy cửa, Hạ Lan đã nghĩ xong, đợi hắn bước ra ngoài mà Tần Dư còn chưa chịu phản ứng thì đừng trách hắn lấy lùi làm tiến, nếu không chiếm được tim vậy vĩnh viễn chiếm thân thể đi, khiến Tần Dư vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn, cũng không tin như vậy còn không thể cạy được một khe hở trong tim Tần Dư!
Đang lúc Hạ Lan thầm nghĩ kế trả thù, đột nhiên sau lưng có một trận kình phong đánh úp tới.
Bước chân Hạ Lan khựng lại, liền cảm giác sau lưng trầm xuống, có người ôm lấy hắn từ phía sau.
Tim hắn cuối cùng cũng ổn định lại, trên mặt Hạ Lan mừng như điên, thân thể đều kích động đến run rẩy, nhưng ngoài miệng vẫn còn nhịn không được muốn được voi đòi tiên.
“Không thích ta, cũng đừng ôm ta, Hạ Vân Độ ta không rẻ rúng như vậy, có thể tùy ý để ngươi đùa giỡn tình cảm của ta.”
“… Thích.”
Dù giọng Tần Dư trời sinh đã lạnh, giờ cũng mang theo chút mềm mại tủi thân, khiến thân thể vừa bình tĩnh lại của Hạ Lan lập tức bị âm thanh này kích thích mà có phản ứng xấu hổ.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Giọng Hạ Lan cũng không vững.
“Người lúc nhỏ cứu ta không phải Chiến Uyên, là ngươi, người ta thích vẫn luôn là ngươi, Hạ Vân Độ, ngươi thật sự… muốn ta sao?”
Tần Dư chôn đầu sau lưng Hạ Lan, có vẻ là không thể đối mặt với lời mình nói ra, những hành động đã làm trong lúc xúc động, nếu đêm nay y bình tĩnh hơn thì sẽ tùy ý để Hạ Lan rời đi, nhưng cuối cùng y đã mất hết khả năng tự khống chế, y nghĩ là do mình đã uống say mất rồi.
Rất giống một con rắn độc đã mất hết nanh độc, không còn năng lực tự bảo vệ bản thân.
Đột nhiên, người phía trước đột nhiên xoay người lại, một tay ôm lấy y vào lòng, ôm rất chặt, như thể muốn khảm y vào thân thể, nụ hôn đáp xuống mạnh mẽ như cuồng phong vũ bão.
Cuối cùng Tần Dư cũng không thể mở miệng, một tay Hạ Lan ôm lấy Tần Dư, tay kia kéo đai lưng của bản thân, một chân thì kéo cửa phòng đóng lại cái ầm. Ôm theo Tần Dư xoay người, Tần Dư đã bị ấn lên cửa.
Hạ Lan thật sự đã nhịn hết nổi rồi, hắn như một người lang thang trong sa mạc cuối cùng cũng tìm được tới miệng giếng đầu tiên vậy.
Cho đến khi cửa phòng sắp không chịu được gánh nặng nữa, Hạ Lan mới khàn giọng nói: “Tử Xuyên, ngươi là của ta. Cuối cùng cũng không thể chạy thoát được.”
Mắt mắt Tần Dư như đang yếu ớt ngắm nhìn hắn, ôm lấy bả vai Hạ Lan, thấp giọng ừ một tiếng.
Ở nơi Tần Dư không nhìn tới, Hạ Lan khẽ cong khóe miệng, sau đó giơ tay ôm Tần Dư lên giường, thực hiện lời hứa của mình.
Cuối cùng diều hâu cũng ăn được thịt mãng xà rồi! Mang về ổ chậm rãi hưởng dụng.
Đêm nay thật sự có thể so với lần đầu trúng thuốc, Hạ Lan như muốn trừng phạt Tần Dư vậy, dù sau đó Tần Dư chịu không nổi nữa mà cự tuyệt, xin tha, thậm chí có bị bức đến bật khóc thì Hạ Lan cũng tuyệt đối hoàn thành lời hứa của mình.
Trong lúc hoảng hốt, Tần Dư mới phản ứng lại, phải chăng có chỗ nào đó không đúng rồi không, nhưng giây tiếp theo đã bị cuốn theo tiết tấu của Hạ Lan, hoàn toàn không thể suy nghĩ kỹ càng.
Khi Tần Dư bị làm mạnh mẽ đến ngất đi, sắc trời đã tờ mờ sáng, Hạ Lan lấy ra một thứ, là dụng cụ đặc thù của Cẩm Y Vệ, khóa ngàn lớp, trói hay cổ tay của hai người lại với nhau.
Xem ra nhiều ngày nữa cũng không cần ra khỏi cửa.
Không nói đến tình hình chiến đấu kịch liệt ở nơi này, sau khi Hoắc Phong Liệt trở về liền đút cháo cho Liễu Chẩm Thanh đã đói lả đi.
Liễu Chẩm Thanh ăn no, có sức, liền chủ động lôi kéo Hoắc Phong Liệt.
Trong mắt Hoắc Phong Liệt mang theo sự dịu dàng thâm thúy, đang định tiếp tục hoạt động động phòng hoa chúc của họ.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại cười nói, “Nhị Cẩu, chúng ta chơi cái khác đi?”
Ở phương diện này, Liễu Chẩm Thanh cởi mở hơn Hoắc Phong Liệt, đều là y kéo Hoắc Phong Liệt chơi, Hoắc Phong Liệt chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
Liễu Chẩm Thanh chậm rãi híp mắt, cười không hề có chút ý tốt nào, tức khắc khiến Hoắc Phong Liệt có dự cảm không ổn.
Hai tay bị trói lên đầu giường, rất bình thường, đã từng chơi rồi.
Hoắc Phong Liệt biết Liễu Chẩm Thanh muốn chủ động, Hoắc Phong Liệt đều sẽ phối hợp, chỉ là đôi khi Liễu Chẩm Thanh cố ý hành hạ người khác, khiến Hoắc Phong Liệt chỉ có thể đáng thương nhẫn nại, nhưng đều xem như vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên liền thấy Liễu Chẩm Thanh lấy khối rubik bằng ngọc ra đưa tới trước mặt Hoắc Phong Liệt, đã bị xáo trộn.
Hoắc Phong Liệt sửng sốt.
“Nhớ kỹ chưa?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Không đợi Hoắc Phong Liệt trả lời, đôi mắt đã bị che lại, ngay sau đó hai tay bị trói đã nhận được khối rubik.
“Thanh ca?” Hoắc Phong Liệt khó hiểu muốn hỏi.
“Nhóc con, dám gạt ta, rất biết chơi rubik đúng không, bịt mắt giải bình thường hẳn không thể làm khó đệ, giải đi, khôi phục nguyên trạng thì trò chơi này sẽ kết thúc. Nếu không ta sẽ không cho đệ được thoải mái đâu.”
Bình thường trò chơi cỏn con này chủ vài giây là có thể hoàn thành, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại bắt hắn bịt mắt giải dưới tình huống như vậy, hoàn toàn là không thể. Nhưng Thanh ca đã yêu cầu, hắn không thể không nghe.
Hoắc Phong Liệt chỉ có thể vừa run tay mong có thể thành công sớm chút, vừa xin lỗi vì ngày xưa đã lừa hắn, cuối cùng còn phải thừa nhận…
Chỉ chốc lát sau, Liễu Chẩm Thanh nhìn khối rubik đã được khôi phục nguyên trạng Hoắc Phong Liệt khàn giọng hỏi: “Được chưa?”
Liễu Chẩm Thanh hô hấp nhẹ nhàng chầm chậm, động tác mềm nhẹ, với y thì là nhẹ nhàng, thong thả hưởng thụ, với Hoắc Phong Liệt lại có thể coi là tra tấn.
“Chưa đâu nha, tiếp tục…”
Cạch một tiếng, khối rubik lại trở nên bất quy tắc.
Cuối cùng khối rubik cũng không được giải, mà là Hoắc Phong Liệt đã bị Liễu Chẩm Thanh làm cho mất khống chế, lần đầu tiên không nghe lời mà phản lại, giành thế chủ động.
Động phòng hoa chúc không dứt.
Ánh sáng mặt trời le lói, sóng biển cuồn cuộn, trên bờ biển yên tĩnh có một đình hóng gió.
Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh hôn mê đi tới nơi này, ngồi xuống, quấn kín chăn cho y rồi ôm vào lòng. Đến khi phía chân trời có mặt trời xuất hiện, hắn mới cất tiếng gọi: “Thanh ca…”
Tối hôm qua đã hứa với Thanh ca, phải đưa huynh ấy ra xem mặt trời mọc. Nói là để kỷ niệm ngày đầu tiên bọn họ thành thân.
Liễu Chẩm Thanh vừa mới ngủ được chốc lát nên còn có chút cáu kỉnh lúc vừa rời giường, hung hăng vỗ Hoắc Phong Liệt một cái, nhưng khi cảm nhận được gió biển thì mới mở mắt ra.
Vừa mở mắt chính là cảnh thái dương mới nhú lên khỏi chân trời cực mỹ lệ, không lâu sau bầu trời xung quanh cũng nhiễm ánh sáng lấp lánh rạng rỡ.
Liễu Chẩm Thanh lười biếng dựa vào lồng ngực Hoắc Phong Liệt nói: “Sau này chúng ta vẫn nên đổi thành xem mặt trời lặn đi, mặt trời mọc ta không dậy nổi.”
Hoắc Phong Liệt sủng nịch cất tiếng, “Nếu là mặt trời lặn thì là trên sa mạc đẹp nhất.”
“Thêm một thời gian nữa chúng ta lại đến sa mạc ở.” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Đây mới chính là cuộc sống mà ta muốn, đâu cũng là nhà, chỉ cần có đệ ở bên cạnh ta.”
Hoắc Phong Liệt nhịn không được mà ôm chặt hơn, cúi đầu hôn người trong lòng, “Thanh ca muốn đi nơi nào, chúng ta sẽ tới nơi đó, đây cũng là cuộc sống mà ta nghĩ tới.”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên cười nói: “Ta từng nghe sư muội nói, trước kia đệ còn muốn làm hộ vệ tùy thân của ta, đương nhiên là ta đi đâu đệ theo đó rồi.”
Hoắc Phong Liệt không được tự nhiên nói: “Ừm, ban đầu là ta muốn làm hộ vệ của huynh, sau đó cũng chỉ muốn làm phu quân của huynh.”
Liễu Chẩm Thanh nhịn cười nói: “Nếu khi xưa không gặp nhiều khó khăn như vậy, ta nghĩ đệ sẽ không thể đảm đương chức hộ vệ của ta được, cũng không thể đảm đương được chức phu quân của ta đâu.”
Hoắc Phong Liệt ngẩn ra, vì giả thiết của Liễu Chẩm Thanh là lập tức nóng nảy. “Vì sao?”
“Đệ tài năng xuất chúng, sao có thể chỉ là hộ vệ của ta được, dù ca ca đệ có đồng ý, thì Hoắc gia, triều đình đều sẽ không đồng ý đâu, không phải tướng quân thì cũng xứng chức trạng nguyên phải vào triều làm quan. Đâu tới lượt làm phu quân.” Liễu Chẩm Thanh nghĩ một lát rồi cười nói: “Nếu không phải do những chuyện kia trì hoãn, thì chờ tới khi đệ lớn có thể ở bên ta thì dựa theo tuổi tác thì chỉ sợ ta đã sớm cưới vợ sinh con rồi.”
Liễu Chẩm Thanh phân tích cực lý tính, nếu Thanh ca không chết, Đại Chu chắc chắn là yên ổn vững chắc, bản thân y tuy đã lui hôn với sư muội, cũng không thể kéo dài quá lâu, y lớn hơn Hoắc Phong Liệt mười tuổi, nghĩ thế nào cũng không thể đợi đến lúc hắn tỏ tình, cho nên cả hai nguyện vọng của Hoắc Phong Liệt đều sẽ không thể thực hiện được.
Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ tùy ý nói thôi, đến khi phát hiện Hoắc Phong Liệt đang trầm mặc, quay đầu nhìn thì đã thấy Hoắc Phong Liệt đầy mặt khổ sở.
Liễu Chẩm Thanh kinh hãi, nhanh chóng nói: “Làm sao vậy, Nhị Cẩu bảo bối, đang êm đang đẹp mà.”
“Cho nên, nếu vẫn luôn bình bình an an, huynh sẽ không yêu ta, cũng sẽ không chấp nhận ta đúng không?” Hoắc Phong Liệt đột nhiên hỏi.
Liễu Chẩm Thanh tức khắc mơ hồ, buồn cười nhéo mũi Hoắc Phong Liệt nói: “Bảo bối nghĩ cái gì vậy, lại thực sự vì cái giả thuyết này mà đau lòng sao?”
“Đó không phải giả thuyết đâu, Thanh ca từng nói tới thế giới song song, phải chăng ở một thế giới khác, chúng ta không thể ở bên nhau, huynh cũng không thể chấp nhận ta mà ở bên người khác?”
Hoắc Phong Liệt thực sự nghiêm túc thấy đau khổ.
Liễu Chẩm Thanh tức khắc luống cuống, thầm mắng bản thân không tốt, tự nhiên lúc giải thích việc mình xuyên không tới đây còn nói về thế giới song song làm cái gì chứ.
Liễu Chẩm Thanh vội vã ôm lấy khuôn mặt Hoắc Phong Liệt không ngừng hôn trấn an, mãi đến khi thân thể Hoắc Phong Liệt không còn căng thẳng nữa thì mới mở miệng nói: “Nhị Cẩu bảo bối của ta, đệ yên tâm y, dù có là một trăm thế giới khác nhau, dù có chuyện gì xảy ra thì ta đều sẽ thích đệ thôi, ta vốn không phải người bình thường mà, đương nhiên sẽ không đi con đường bình thường, hơn nữa Nhị Cẩu vẫn luôn canh giữ bên cạnh ta mà, sao có thể nhìn ta bị người khác cướp đi chứ cho nên chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau. Vừa rồi là ta cố ý trêu ghẹo đệ thôi.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, “Thật sao?”
Liễu Chẩm Thanh kiên định gật đầu, “Đệ nghĩ lại mà xem, trước kia bên cạnh ta có nhiều người như vậy, ta có từng động lòng với ai không? Còn không phải là vừa mới gặp lại đệ không lâu, chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi đã động lòng với đệ sao. Đây chính là duyên trời định, cho nên dù có thay đổi thành thế giới nào thì ta cũng sẽ chỉ thích mình đệ thôi.”
Lời ngon tiếng ngọt dỗ dành của Liễu Chẩm Thanh đương nhiên là đâu ra đấy, rất nhanh Nhị Cẩu đã được dỗ vui vẻ trở lại.
Không lâu sau, phía bên kia bờ biển có thanh âm truyền đến, hai người quay đầu nhìn qua, liền thấy Lê Tinh Nhược dắt theo cặp song sinh ra ngoài xem mặt trời mọc. Nhìn thấy bọn họ cũng ở đây, hai đứa nhỏ nhảy nhót chạy tới, Lê Tinh Nhược cũng đi qua theo.
Năm người liền ngồi trong đình hóng gió chậm rãi thưởng thức cảnh mặt trời mọc, tán gẫu chuyện trong nhà.
Liễu Chẩm Thanh rúc vào trong lòng ngực Hoắc Phong Liệt, trong giây phút được sự ấm áp bao phủ, nhìn ánh nắng được mặt biển phản chiếu mà có chút hư ảo, đột nhiên nhớ tới đề tài vừa thảo luận với Hoắc Phong Liệt
Nếu là thật sự có một thế giới song song, ở nơi đó, Thái Tử ca ca không chết, vậy đương nhiên mọi người sẽ có cuộc sống còn đơn giản hạnh phúc hơn thế này.
Sẽ có thế giới như vậy sao?