Hiện tại Hoắc Phong Liệt cũng không phải là Nhị Cẩu từng đi theo bên người y trước kia.
Liễu Chẩm Thanh vội chắp tay hành lễ, “Hoắc tướng quân, xin lỗi, tại hạ không cẩn thận đã làm hỏng cây liễu trong đình viện mất rồi…”
Liễu Chẩm Thanh còn chưa dứt lời đã thấy từ xa truyền tới tiếng nói của hai đứa nhỏ.
“Nhị thúc, thúc đừng nóng giận, cây liễu là do chúng ta làm hỏng.”
“Nhị thúc, hết thảy là do ta, thúc phạt ta là được.”
Cặp long phượng thai nhanh chân chạy tới, một người ôm đùi, một người ôm cánh tay, tranh nhau hô lên.
Điền bá cũng theo đi lên, nhìn hai đứa nhỏ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không vạch trần chúng trước mặt mọi người.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, lập tức cảm động vô cùng, hai đứa nhỏ cùng Điền bá là muốn bảo vệ y, sợ Hoắc Phong Liệt so đo với một người ngoài như y?
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng mà vẫn phải ăn ngay nói thật.
Vốn dĩ đã thấy có lỗi với người ta lắm rồi, giờ còn lừa gạt hắn nữa, dù có là Liễu Chẩm Thanh thì mặt cũng không dày được đến vậy.
“Hoắc tướng quân, là ta leo lên cây, những cành liễu đó cũng vì đỡ ta nên mới bị gãy, ta…”
Liễu Chẩm Thanh chưa nói xong đã thấy Hoắc Phong Liệt nhíu mày, trong lòng y căng chặt.
Nhưng ngay sau đó lại nghe Hoắc Phong Liệt trầm giọng hỏi: “Liễu công tử có bị thương không?”
Những người đang khẩn trương chờ đợi phản ứng của hắn:??
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, lắc đầu, có chút hoang mang nhìn Hoắc Phong Liệt, phản ứng gì đây, chẳng lẽ những gì mọi người nói đều là nói quá lên sao?
Hoắc Phong Liệt nghe xong hình như còn nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nghiêm túc nói: “Liễu công tử muốn leo cây cũng được, nhưng phải tìm người trông chừng để tránh bị thương.”
Liễu Chẩm Thanh:?? Là châm chọc? Hay là thật sự nói quá? Nhị Cẩu vẫn rất dễ nói chuyện mà nhỉ. Ta đã bảo rồi, một cây liễu thôi sao đến mức ấy chứ?
Mà Liễu Chẩm Thanh không chú ý tới hoàn cảnh chung quanh đã trở nên yên lặng một cách quỷ dị.
Hoắc Phong Liệt không sao đấy chứ? Sốt cao? Đầu óc bị hỏng? Hay người trở về này không phải người thật? Ba huynh đệ tốt của hắn nhịn không được tiếng lòng.
Mà Điền bá lại càng muốn nắm râu mình, ngày nào ông cũng ở trong phủ, dĩ nhiên sẽ mơ hồ biết chút chuyện, nhưng phản ứng này của Hoắc Phong Liệt thực sự quá ngoài dự đoán, khiến Điền bá phải hoài nghi hai mắt cùng lỗ tai mình có vấn đề.
Hai đứa nhỏ cũng đứng nghệt ra, nhưng vẫn dễ hấp thu tình huống kỳ lạ này hơn người lớn, hai người thẳng thắn thành khẩn thuật lại tình huống cho Hoắc Phong Liệt nghe, không để Liễu Chẩm Thanh chịu tội một mình.
Tuy rằng thấy Liễu Chẩm Thanh không sao nhưng cả hai vẫn hơi sợ, lo lắng nhìn nhị thúc.
Hoắc Phong Liệt gật đầu nói: “Biết rồi, lần sau chú ý, đi xuống đi.”
Mọi người ở đây còn đang hoảng hốt, Điền bá dẫn hai đứa nhỏ đi xuống, những người còn lại thì ngồi trở lại trong đình hóng gió.
Nhưng không ai mở miệng nói chuyện, ba huynh đệ kia trong bụng có một vạn câu hỏi vì sao lại không tiện hỏi ngay bây giờ.
Đang do dự không biết nên mở miệng thế nào thì nghe Hoắc Phong Liệt tự nhiên quay sang nói với Liễu Chẩm Thanh: “Việc của Liễu gia vẫn chưa được điều tra rõ, nhưng hoàng thượng đã biết ngươi ở trong phủ của ta. Còn chuyện liên quan tới Vinh Thế Minh…”
“Ờm, Hạ đại nhân đã nói với ta rồi, Hoắc tướng quân đã lo nghĩ nhiều cho chuyện ấy.” Liễu Chẩm Thanh có chút không được tự nhiên mở miệng nói, sau đó lại vội rót cho Hoắc Phong Liệt chén trà, lấy lòng đưa tới. “Vất vả vất vả.”
Hoắc Phong Liệt ngẩn người, cầm lấy chén trà uống hết trong một hơi, sau đó quay đầu nhìn ba người: “Sao các ngươi lại tới?”
Ba người quay sang nhìn nhau, bọn họ bị ảo giác à? Sao miệng vừa uống trà nóng mà giọng nói còn lạnh hơn trước khi uống vậy.
Bạch Tố mặt mang ý cười liếc Liễu Chẩm Thanh một cái, “Ta cùng Liễu huynh cũng coi như quen biết, không thể tới hỏi thăm tình huống của Liễu huynh sao?”
Liễu Chẩm Thanh cũng nhìn Bạch Tố cười cười, “Tình huống tạm được.”
Tần Dư uống trà, vẫn chưa nói chuyện. Nhưng thật ra Hạ Lan đã vô cùng nôn nóng dùng cánh tay chọc Hoắc Phong Liệt, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi vừa đi gặp hoàng thượng, nói thế nào? Mấy lời khai kia thì sao? Ta nghe nói trưởng công chúa đang làm loạn hả? Sống chết không chịu thừa nhận biểu tỷ đệ bọn họ liên quan tới vụ gian lận.”
“Trưởng công chúa đã bị đường thúc của ngươi mang đi rồi.” Hoắc Phong Liệt nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, bị Tổng chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ mang đi không phải nghĩa là sắp bị định tội sao? Hoàng thượng thực sự sẽ xuống tay với trưởng công chúa sao?
“Vậy chắc chắn bà ta sẽ kêu gào kể lệ ân cứu mạng năm đó với hoàng thượng và ngươi.” Hạ Lan cười nhạo.
Hoắc Phong Liệt ừ một tiếng.
Liễu Chẩm Thanh nghe họ nói đến đây, vẻ mặt không khỏi trở nên vi diệu.
Bạch Tố vừa lúc ngồi đối Liễu Chẩm Thanh, thấy y như thế thì cười nói: “Đúng rồi, Liễu huynh mất trí nhớ, không rõ mấy chuyện đó lắm. Năm đó trưởng công chúa bị gả sang Tây Hằng quốc để hoà thân, không lâu sau tiên thái tử xảy ra chuyện, hoàng thượng lúc bấy giờ là tiểu hoàng tôn bị phản tặc Tam vương tính kế đưa đi Tây Hằng quốc.”
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh vẫn như thường, ra vẻ chăm chú lắng nghe, trong lòng lại không khỏi nhớ về lão hoàng đế ngu ngốc năm đó, bởi vì sợ phải đánh giặc nên đến đích trưởng tôn của mình cũng đẩy ra, quả thực là làm mất hết mặt mũi của Đại Chu mà
Nói tới đây, ngữ khí của Bạch Tố cũng không khỏi trầm xuống, dù sao cũng là một câu chuyện khiến người ta nghĩ lại mà sợ. “Tình huống ấy, hoàng thượng đi chỉ có nước chết. Nhưng hai năm sau, Đại Chu gặp biến chuyển, trải qua đủ loại thay đổi, trước khi tiên hoàng băng hà vẫn chọn đích trưởng tôn của mình làm người kế vị, cho nên mới có sự kiện đi giải cứu sau đó. Mà trưởng công chúa cũng đang ở Tây Hằng quốc đã thể hiện tác dụng quan trọng của mình.”
Hạ Lan nhịn không được tặc lưỡi hai cái, cười nhạo: “Cho nên bà ta mới thích nhất là lấy chuyện ấy ra doạ người khác, đến hoàng thượng cũng chỉ có thể chịu đựng. Thật đúng là điển hình của hiệp thân báo đáp. Lúc trước tuy rằng bà ta đã giúp hoàng thượng cùng Chiến Uyên, nhưng sau đó bà ta muốn trốn về cũng là nhờ Hoắc gia quân hỗ trợ cho mà. Cũng chưa thấy bà ta cảm ơn Hoắc gia quân câu nào đâu.”
Tần Dư vẫn luôn yên lặng cuối cùng cũng mở miệng nói: “Bà ta là người hoàng tộc, trời sinh đã là chủ tử, nghiêm khắc với người khác, khoan nhượng với bản thân là bình thường.”
Hạ Lan: “Ta nhổ vào!”
Tần Dư cầm chén trà nhíu mày liếc Hạ Lan một cái, đổi chén trà của mình với người nào đó.
Nháy mắt Hạ Lan vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt, hắn đâu có nhổ vào đó đâu.
Liễu Chẩm Thanh cười thầm trong lòng, cầm chén trà thoáng thất thần. Thật ra năm đó trưởng công chúa cũng không muốn giúp một tay đâu, bà ta không được người kia thích, ở Tây Hằng quốc cũng chỉ có thể kẹp chặt đuôi làm Vương phi, còn chẳng dám tới thăm Nguyên Giác đang làm con tin. Sau đó họ phải lấy việc đón bà ta về làm điều kiện trao đổi, hơn nữa còn phải hứa hẹn sau khi thành công sẽ cho tuyên cáo là bà ta chủ động tương trợ, tranh thủ ân tình cho bà ta, bấy giờ mới có chuyện sau đó. Không ngờ lại cho bà ta dũng khí thâu tóm quyền lực.
Đang ngẩn người thì chén trà trong tay bị người khác lấy đi.
Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn ta thì nghe Hoắc Phong Liệt nói: “Lạnh rồi.” Sau đó hắn lại rót cho y chén trà mới.
Bên này Hạ Lan đột nhiên tò mò hỏi Hoắc Phong Liệt, “Chà, khi đó ngươi mới chỉ mười ba tuổi nhỉ, đã bị phái đi theo hoàng thượng làm thư đồng, chuẩn bị cho việc trốn về, có phải hung hiểm vạn phần không? Chưa từng nghe ngươi kể chuyện này. Đại ca của ngươi nỡ sao?”
Đương nhiên là không rồi, sao bọn họ nỡ để Nhị Cẩu đi làm chuyện nguy hiểm cửu tử nhất sinh này chứ, nhưng lúc ấy họ cũng hết cách, muốn đón Nguyên Giác về thì chỉ có thể tìm người không khiến địch quốc hoài nghi mà vẫn có năng lực mà thôi, nghĩ nửa ngày vẫn chưa chọn được ai, đến khi Nhị Cẩu đứng trước mặt bọn họ.
“Là ta tự tiến cử đi chuyến đó.” Hoắc Phong Liệt bình đạm nói: “Ta tuổi nhỏ vô dụng, việc duy nhất có thể làm chỉ có việc này. Hơn nữa chuyện khó khăn đều có người khác an bài, ta chỉ cần ở bên người Hoàng Thượng phối hợp tác chiến, so với chúng ta, kỳ thật người ở lại Đại Chu nguy hiểm hơn.”
Mọi người nhớ lại tình huống Tam vương chi loạn ở Đại Chu lúc bấy giờ, đúng là người trong kinh thành ai ai cũng bất an.
Bạch Tố gật đầu, năm đó bọn họ vẫn luôn sống trong tình cảnh sương khói mịt mù ở kinh thành, ấn tượng rất sâu sắc. Y cảm thán một tiếng: “Ta nhớ ca ta từng nói, năm đó đám Hoắc đại ca là thế lực đi theo tiên thái tử, là cái đinh trong mắt của Tam vương, nếu lần đó Chiến Uyên thất bại, chỉ sở họ không thể sống sót mà thoát khỏi tay Tam vương đâu.”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không có chuyện ấy thì sao có thể cùng hoàng thượng kết nghĩa vào sinh ra tử, tình cảm quân thần chân thành khăng khít.” Hạ Lan vỗ bả vai Hoắc Phong Liệt cười nói, sau đó nhướng mày về phía Liễu Chẩm Thanh, “Nếu không, ai dám chứa chấp ngoại phạm chứ.”
Liễu Chẩm Thanh xấu hổ cười làm lành, đúng là y đã suy xét tới tình nghĩa giữa họ cho nên khi Hoắc Phong Liệt muốn đưa y về phủ y mới không kiên quyết cự tuyệt. Bởi vì y biết, chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng gì tới Hoắc Phong Liệt, dù sao Nguyên Giác cũng là do y dạy dỗ mà ra.
“Thật ra mà nói thì trưởng công chúa cũng làm một người đáng thương.” Bạch Tố thở dài một hơi.
Hạ Lan lập tức kinh ngạc nói: “Ngự Chu, ngươi đồng tình gì mà tràn lan vậy.”
Bạch Tố lắc đầu: “Lúc trước tên Vương gia kia ở Tây Hằng quốc quyền thế ngập trời căn bản không muốn cưới bà ấy, khi đi cũng không mang trưởng công chúa theo, là tiên hoàng phái người đưa bà ấy qua. Công chúa của một nước lại bị đối xử như vậy, đều không phải chuyện vui vẻ gì.”
Y nói vậy, Hạ Lan cũng hóng hớt: “Đúng đúng đúng, ta còn nghe nói năm đó người mà người nọ muốn cưới kỳ thật là…”
Lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên một miếng điểm tâm được ấn vào mồm chặn họng hắn, suýt nữa đã khiến hắn sặc chết, đang định trừng đầu xỏ Tần Dư thì vừa ngẩng đầu đã thấy không đúng, không khí như đóng băng lại, mặt Hoắc Phong Liệt như đã đóng băng, Hạ Lan tức khắc đổi chiêu sang ho khan, ngậm miệng lại.
Liễu Chẩm Thanh đương nhiên biết người hắn muốn nói tới là bản thân y, có chút xấu hổ tiếp tục uống trà, thật ra họ không biết, năm đó lão hoàng đế hồ đồ suýt nữa đã đồng ý, nếu không có tiên thái tử che chở y thì giờ có khi y đang ở Tây Hằng quốc rồi.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ đến đây, đột nhiên ánh mắt lấp loé, y thoáng sửng sốt, hình như trong đầu có gì đó chợt nhảy ra nhưng lại bị y tự mình đè xuống.
Trong đầu nháy mắt tràn đầy hồi ức buồi cười để thay thế mọi sự khác thường.
Nhưng không biết động tác vô thức giơ tay sờ ra sau lưng của y, dù chỉ thoáng qua, nhưng vẫn bị Hoắc Phong Liệt luôn chú ý tới y bắt được. Trong nháy mắt đó, đáy mắt Hoắc Phong Liệt hiện sắc đỏ sậm, dưới chân cũng truyền tới tiếng răng rắc cực nhỏ, nhưng chỉ có Tần Dư cùng Hạ Lan biết võ là nghe thấy, bọn họ biết, đó là tiếng gạch vỡ vụn.
Hạ Lan nghĩ là lỗi của mình, áy náy cười làm lành, Tần Dư dùng ánh mắt khinh thường hắn tự tìm đường chết, đang định giúp chuyển chủ đề thì lại thấy vẻ mặt khẽ biến của Hoắc Phong Liệt, mà hướng hắn nhìn lại là Liễu Chẩm Thanh, lại nhìn khoé miệng hơi cong của Liễu Chẩm Thanh như đang nhớ lại hồi ức tốt đẹp nào đó, ánh mắt xa xăm nhìn về nơi nào đó.
Hoắc Phong Liệt không cần nhìn cũng biết đó là viện của ca ca, khi đó ba người bọn họ thường xuyên tụ tập ở đó cùng nhau uống rượu trò chuyện, mà hắn còn nhỏ tuổi chính là con sâu nhỏ bám đuôi, đi khắp nơi theo ba người.
Đêm hôm đó, hắn nhớ rất rõ ràng……
Khi đó bọn họ ngồi trong viện, nghe Liễu Chẩm Thanh ha ha cười nói: “Nghe nói mỹ nhân ở thời cổ đều là tài nguyên chiến lược đa năng, không ngờ mỹ nam cũng vậy, cũng tại ta quá mỹ lệ, nếu có mỹ mạo là có tội thì ta đây chính là đáng tội tru di cửu tộc đó.”
“Vâng vâng vâng, là ngươi đẹp! Ngươi có thể cải thiện chất lượng đời sau cho Tây Hằng vương, à, ngươi không sinh được, có thể chuyển sang làm điên đảo triều chính của địch quốc nha.” Lê Tinh Nhược nói.
Liễu Chẩm Thanh lại làm càn khiêu khích “Vậy ta có thể thử xem, dựa vào nguyên tắc tối ưu hoá tài nguyên, hẳn là ta nên bị đưa đi hoà thân. Sau đó ta có thể dùng mặt để hành hung. Ghen tỵ không?”
Lê Tinh Nhược đẩy khuôn mặt đang dí lại gần của Liễu Chẩm Thanh ra, “Ghen á hả? Để xem sau đó trưởng công chúa có tìm ngươi gây chuyện không. Cho ngươi xấu mặt thể hiện trước mặt Vương gia địch quốc.”
“Ta là vì lấy lại sĩ diện cho Đại Chu nha, có ai khác làm thay không. Lão đại cứu ta!” Liễu Chẩm Thanh duỗi tay kéo Hoắc Phi Hàn, nhưng một cánh tay khác của Hoắc Phi Hàn lại bị Lê Tinh Nhược lôi kéo, lại lâm vào thế khó xử.
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể xin giúp đỡ trẻ con, “Nhị Cẩu, mau tới giúp Khê Đình ca ca của đệ đi.”
Hoắc Phong Liệt không biết lúc ấy sắc mặt của mình có khó coi không, chỉ biết bọn họ nhìn hắn đột nhiên nổi giận, chỉ có thể nghĩ có thể chuyện này đã doạ hắn sợ.
Đúng, hắn đã bị doạ sợ rồi, bởi vì hình như hắn nghe thấy trong đầu mình không ngừng có tiếng kêu: Không được! Tuyệt đối không được! Khê Đình ca ca không thể đi hòa thân, không thể thành thân với nam nhân khác, không thể!
……
Nhịp thở của Hoắc Phong Liệt không ổn định, sát khí dày đặc sục sôi trong lòng, nhưng bởi vì người bên cạnh nên hắn đã áp chế cảm xúc của mình.
Bầu không khí trầm xuống trong chốc lát, Tần Dư liền mở miệng nói sang chuyện khác: “Không có trưởng công chúa che chở, tội danh của Vinh gia cùng Khương gia đã rõ, chuyện này coi như đã kết thúc được một nửa. Còn có khoa cử tổ chức tại phía nam là chưa điều tra xong.”
Nói tới đây, Bạch Tố có chút buồn bã, bởi vì huynh trưởng của mình từng nhậm chức ở bên đó, “Khoa cử phía nam ở quá xa, cả đi cả về, còn phải điều tra, ít nhất cũng phải mất một tháng. Nếu đợi điều tra xong thì chỉ sợ Liễu huynh chỉ có thể tiếp tục chờ.”
Liễu Chẩm Thanh cũng rất buồn bực, ôi kế hoạch về hưu của y!
“Không sợ phải chờ, chỉ sợ thực sự có sai phạm, lúc đó thật sự là xui xẻo.”
“Có thể lập tổ chuyên môn đi xuống đó điều tra không.” Tần Dư nhíu mày nhìn Hoắc Phong Liệt, hỏi: “Hoàng thượng có nói gì không?”
Hoắc Phong Liệt nói: “Tạm thời không biết.”
“Nhất định sẽ có, Chiến Uyên, nếu Hoàng Thượng hỏi ngươi chọn ai thì ngươi phải chọn ta nhé, xem ta có bắt trọn đám sâu mọt làm tổn hại quốc gia này không.” Hạ Lan híp mắt cười đểu. “Chúng tham nhũng bao nhiêu ta sẽ bắt chúng nhả cả vốn lẫn lời.”
“Đến loại tiền này mà cũng dám tham, đúng là tội ác tày trời.” Bạch Tố thân là người đọc sách nên ghét nhất là loại hành vi như vậy, dù tính tình có tốt thì cũng để lộ sát khí, cuối cùng không nhịn được mà lẩm bẩm: “Ca của ta từng nói khoa cử rất quan trọng, đó là lời Liễu Chẩm Thanh dặn vào năm đó khi để huynh ấy làm giám thị, đến đại gian thần cũng…”
Bạch Tố đột nhiên khựng lại, nhận ra mình cũng không lựa lời giống Hạ Lan, không biết hôm nay bị gì, mọi người cùng nhau làm khó bản thân à?
Hạ Lan cũng ngồi cạnh vô tội nhìn Bạch Tố, chịu rồi, chuyện năm đó cơ bản đều sẽ liên quan đến “Liễu Chẩm Thanh”, bọn họ có muốn tránh cũng không được. Cũng chẳng sao, Hoắc Phong Liệt khó chịu quen rồi, chỉ là ở đây có người Liễu gia hơi ngượng ngùng.
Bạch Tố xin lỗi nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, thì thấy y cười cười. “Vậy coi như khen y đi.”
Mà Hoắc Phong Liệt chỉ là hơi nhíu mày chứ không khiến đề tài không thể tiếp tục như vừa rồi, chỉ là ở chỗ không ai thấy, khoé mắt của hắn vẫn luôn chú ý tới Liễu Chẩm Thanh.
“Liễu tướng gia trong lời đồn còn có lúc chính trực như vậy sao?” Thấy đề tài này không chọc vào mìn, Hạ Lan không khỏi tò mò hỏi tiếp, dù sao thì khi ấy hắn còn chưa vào triều cho nên chuyện biết được cũng không nhiều, đều là đủ loại lời đồn nghe được mà thôi.
“Đúng là y rất coi trọng.” Tần Dư gật đầu chứng thực, trước kia y đã ở trong cung hầu hạ rồi, đương nhiên sẽ biết chút ít.
Liễu Chẩm Thanh cười cười, đương nhiên là y coi trọng rồi, rốt cuộc cũng là vì học theo chủ tử tài hoa, thái tử Cảnh Dương lúc bấy giờ.
……
Thái Tử Cảnh Dương, phụ thân của đương kim hoàng thượng, năm đó danh vọng cực cao, năm ấy tham gia khoa cử cho vui, khiến họ kết bạn được với thái tử đang cải trang.
Khi đó nam bắc còn chưa chia ra tổ chức khoa cử riêng, cho nên mỗi lần có khoa cử đều có rất nhiều sĩ tử đổ dồn về kinh thành, lão hoàng đế lúc ấy rất không ra gì, không được lòng sĩ tử lắm, sĩ tử ở cùng nhau nhịn không được bắt đầu so tài, đàm đạo tranh luận, không cẩn thận là phạm phải điều cấm kỵ, truyền ra lời đồn bất nhã, cho nên sau đó mới phân nam bắc, mỗi lần khảo thí sẽ thiết lập kỷ luật thật nghiêm, đồng thời cũng phong thành, ra hay vào đều bất tiện.
Lần đầu tiên gặp thái tử, ba người bọn họ cùng thái tử đều đang hóng hớt chuyện náo nhiệt ở tửu lầu, khi đó có rất nhiều sĩ tử tụ tập lại với nhau, có ngâm thơ đối ẩm, có cãi lại chuyện cổ chí kim, có kỳ thị nam bắc. Một câu không cẩn thận thôi là đẫu văn sẽ thành đấu võ, lúc đó có một tên sĩ miệng chó không mọc nổi ngà voi nhảy ra nói đạo lý, gã hận đời, như thể gã thông minh nhất thiên hạ, những người khác, kể cả lão hoàng đế đã già đều là những tên ngốc mắt mù, còn liên mồm khen Tây Hằng cải cách tốt biết bao.
Lúc ấy Liễu Chẩm Thanh gặp được một tên ngốc như vậy sao có thể buông tha, đến cả Lê Tinh Nhược cũng cảm thấy lúc cần ra tay thì nên ra tay. Cho nên Liễu Chẩm Thanh nhất thời kích động ngồi trên lầu hai, cách một tấm bình phong, bắt đầu lý luận đầy diễn cảm, ba tấc lưỡi không xương thiếu chút nữa đã khiến gã kia hoài nghi nhân sinh, tức đến độ thất khiếu chảy máu.
Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy y thích gây chuyện như vậy mà không bị đánh chết là nhờ công của Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược.
Còn nhớ năm đó bọn họ buộc y học kỹ chiêu tất sát bản mệnh kia, lý do chính là y đánh ăn đòn như vậy mà nhỡ không có họ ở cạnh, võ công lại chẳng đâu vào đâu, độc cũng không biết, nhỡ bị người ta đuổi theo đòi chém thì sao?
Mà tên sĩ tử muốn đuổi theo chém y vừa hay có kẻ có tiền có thể chống lưng, cho nên gã trực tiếp mang người xông lên lầu hai, một chân đá bình phong, miệng chất vấn ba người, “Ai, vừa nãy là ai nói!”
Lập tức tầm mắt liền dừng trên người Liễu Chẩm Thanh cùng Lê Tinh Nhược cải trang thành nam để tiện hành sự, dù sao thoạt nhìn hai người họ giống người đọc sách hơn.
Kết quả giây tiếp theo liền thấy hai người đồng thời chỉ vào Hoắc Phi Hàn từ đầu tới giờ chưa làm chuyện xấu nào mà chỉ chuyên tâm ăn cơm, đồng thanh nói: “Hắn nói.”
Sau đó hai người nhanh chân tẩu thoát khỏi chiến trường, trốn sang chỗ cách vách, dán người vào bình phong xem chuyện vui phía sau.
Lúc này sau lưng lại truyền tới tiếng cười sang sảng, “Hai vị, hai người hố hắn như vậy không tốt lắm đâu nhỉ.”
Hai người quay đầu lại thì thấy một nam tử tuấn mỹ không phú cũng quý, khí chất bất phàm đang ngồi trước bàn, phía sau có hai hộ vệ đang dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ.
Nam tử nghiêng đầu, dùng ánh mắt để hỏi.
Liễu Chẩm Thanh cùng Lê Tinh Nhược vốn không thèm sợ cái gì, nhưng không hiểu sao lúc ấy lại ngoan ngoãn trả lời.
Lê Tinh Nhược: “Có hề gì? Hắn có thể đánh lại!”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu, “Phàm là do dự một giây cũng là không tin vào thân thủ của hắn.”
Mà lúc này trận chiến cách vách quả nhiên đã kết thúc, Hoắc Phi Hàn hô một tiếng, ngữ khí có chút rầu rĩ: “Còn ăn cơm không? Hay là đổi chỗ khác đi, không cẩn thận đánh nát bàn rồi.”
Hai người nhún nhún vai với nam tử nọ, khiến người nọ cười càng thêm thoải mái.
“Tới đây ăn, ta mời các ngươi.”
Một bữa cơm cứ như vậy mà làm quen với đương kim thái tử Cảnh Dương.
Đến tận bấy giờ, hầu như dù họ có gặp bất cứ rắc rối nào cũng đều có đại ca ca che chở, dẹp đường mở lối cho họ, để họ phát triển tự nhiên.
Cũng chính thái tử Cảnh Dương đã chủ trương chuyện phân nam bắc để thi, bởi vì nếu người đọc sách không bình ổn thì đó mới là có chuyện. Mà người nói với họ rằng khoa cử tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện cũng là thái tử, người nói: “Nếu làm hỏng một bước này, quốc gia không có nhân tài thì há có thể ổn định mà phát triển, tuy nói nước quá trong ắt không có cá, nhưng những ván đánh cuộc có thể khiến thiên hạ náo loạn tuyệt đối không thể tham, chí có đưa nhân tài vào triều thì mới có thể thống trị tốt một quốc gia.”
……
Cho nên dù sau này Liễu Chẩm Thanh có thành gian thần thì cũng không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào khoa cử.
Cũng coi như một trong số những tiếng tốt ít ỏi của y.