Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tố ngớ người, không rõ tại sao đang êm đẹp lại nhảy ra một người tự nhận là hậu duệ của Nguyên Đỗ, càng không hiểu tại sao người này lại đến tìm mình để khai ra thân phận này.

Bạch Tố không thể nào dễ dàng tin tưởng, càng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

Mãi đến khi Đỗ Đông Phong lấy ra một phong thư, Bạch Tố mới choáng váng hồi thần lại.

“Đây là bút tích của ca ta, khi ca ta nhậm chức ở đây có qua lại với các ngươi sao?” Bạch Tố cảm giác đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi.

“Không sai, tám năm trước chúng ta vẫn luôn được Bạch đại nhân chiếu cố, nhị công tử, nếu ngươi tin phong thư này, muốn biết được chân tướng thì xin hãy đi theo ta một chuyến, phụ thân ta muốn gặp ngươi một lần. Hẳn ngươi cũng muốn biết tình huống cuối cùng Bạch đại nhân gặp phải đúng không.” 

Không cần do dư, Bạch Tố gật đầu ngay, y phải biết được lúc đó mọi chuyện rốt cuộc là thế nào. 

Đỗ Đông Phong mang theo Bạch Tố yên lặng rời đi, Tần Dư cùng Hạ Lan cũng nhanh chóng bám theo.

Trên nóc nhà, Hoắc Phong Liệt nhẹ nhàng nắm lấy tay Liễu Chẩm Thanh, khiến Liễu Chẩm Thanh đang ngây người hồi thần lại.

“Thanh ca?”

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt, cảm thán: “Hóa ra là nhóc quỷ đó, đúng là đã từng gặp, đã lớn vậy rồi, thời gian đúng là trôi qua thật nhanh mà.”

Hoắc Phong Liệt thấy sắc mặt y vẫn tốt, liền nói: “Cũng nhớ ra vì sao lại tặng ngọc bội của huynh, thành người trong lòng?”

Liễu Chẩm Thanh nghẹn một chút, có chút bất đắc dĩ nhìn Hoắc Phong Liệt: “Thật sự không tặng mà, nhưng mà đúng là khi đó ta vẫn mang theo ngọc bội lá liễu, sau này mới chuyển sang mang ngọc đệ tặng bên người.”

Liễu Chẩm Thanh không chút để ý nói vậy, Hoắc Phong Liệt thoáng ngẩn ra một chút, không khỏi đỏ tai, làm bộ trấn định khụ khụ mấy tiếng, nâng cánh tay ôm Liễu Chẩm Thanh bay về phía nhà Đỗ Đông Phong.

Khi họ tới nơi thì nhìn thấy Nguyên Đỗ ốm yếu đứng trong sân quỳ xuống trước mặt Bạch Tố.

“Đúng là ông ấy rồi.” Liễu Chẩm Thanh tâm tình phức tạp cảm thán.

Lần trước Hoắc Phong Liệt đã tới đây, cũng đã nhìn thấy phụ thân của Đỗ Đông Phong, nhưng hắn không biết người này, không chỉ vì dáng vẻ đã thay đổi theo tuổi tác mà chủ yếu là khi Nguyên Đỗ thành danh thì Hoắc Phong Liệt đã tới tuổi nhập ngũ rồi, gần như không có mặt ở kinh thành.

Hạ Lan cũng vậy, khi hắn vào kinh thì Nguyên Đỗ đã không còn tại thế. Chỉ có thể hỏi Tần Dư đang đứng nấp bên cạnh, Tần Dư gật đầu, từ nhỏ y đã hầu hạ trong cung, đương nhiên có thể nhận ra.

Bạch Tố cũng nhận ra, nhìn thấy ông ấy thực sự còn sống cũng có chút không dám tin.

“Xin Nguyên đại nhân mau mau đứng lên, vãn bối nhận không nổi!” Bạch Tố vội nâng người dậy.

“Nhận được chứ, nhận được chứ, lúc trước nếu không phải có Bạch đại nhân một đường tương hộ, lão phu đã sớm mất mạng rồi, làm sao có thể đưa theo người nhà kéo chút hơi tàn lâu như vậy chứ.” Nguyên Đỗ nói mà mắt không khỏi đỏ lên. Hiện tại có thể gặp lại người nhà của Bạch đại nhân là lão phu may mắn.”

Mắt Bạch Tố run run, “Chuyện này… rốt cuộc là thế nào?”

Đỗ Đông Phong nhanh chóng đỡ phụ thân ngồi xuống, cũng mời Bạch Tố ngồi, bấy giờ ông lão mới chậm rãi kể lại chân tướng sự việc năm đó.

“Năm đó Thông Mậu châu xảy ra vấn đề nghiêm trọng về việc thu thuế, có bá tánh trình thư cáo trạng thay ngàn người lên kinh thành, mọi chuyện ồn ào huyên náo, để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, triều đình tính sẽ phái người vào nam tra án, mà năm đó ta nhất quyết giữ vững ý mình, không chịu thay đổi…”

Bạch Tố vội tiếp lời: “Nguyên đại nhân đừng nói vậy, mỹ danh của Nguyên đại nhân đến giờ vẫn còn được lưu truyền, mọi người đều nói Nguyên đại nhân không sợ cường quyền, cương trực công chính, vì dân thỉnh nguyện, có thể nói là một vị quan mẫu mực.”

Nguyên Đỗ cười khổ lắc đầu nói: “Hiện tại nghĩ lại, có rất rất nhiều thời điểm chỉ là không hiểu những ngóc ngách mà cứ cố chấp mà thôi, khi đó ta tức giận tại sao trong triều lại do dự, đến cả Liễu tướng gia cũng không muốn ra tay, một mực muốn chèn ép chuyện này xuống, cho nên ta đã chủ động nhận lệnh, muốn điều tra ra khối ung nhọt ác tính, khiến mấy tên tham quan ô lại đó không có chỗ trốn, cũng để những tên quan trong triều tự biết mà hổ thẹn. Nhưng đến cuối vẫn là ta đã sai.”

Bạch Tố do dự: “Nghe đồn… Không, không phải nghe đồn, năm đó sau khi điều tra đã có chứng cứ chỉ ra rằng khi ngài vừa rời kinh Liễu Chẩm Thanh đã phái người đi ám sát ngài, thậm chí còn giết sạch cả nhà ngài, chuyện này… chuyện này rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ là ca ca ta lén báo cho các ngài ư?”

Không trách Bạch Tố nghĩ như vậy, dù sao sau đó ca ca mình còn muốn thu thập chứng cứ phạm tội của Liễu Chẩm Thanh, kết quả lại bị dư đảng của Liễu Chẩm Thanh diệt khẩu.

Nhưng cứ nghĩ đến cách làm người của ca ca, nhớ lại chuyện ở Diêm Khâu châu, y lại cảm thấy có chút không khỏe khó nói thành lời.

Trong lòng Bạch Tố tràn đầy nghi vấn, chỉ có thể nhìn về phía Nguyên Đỗ.

Kết quả lại thấy Nguyên Đỗ lắc đầu, vẻ mặt khổ sở nói: “Không ngờ đến cả nhị công tử cũng hiểu lầm như vậy, thế nhân đều nghĩ oan cho ngài ấy rồi.”

“Nghĩ oan… cho ai? Liễu Chẩm Thanh sao?” Bạch Tố cứng họng hỏi.

“Đương nhiên!” Đột nhiên, Đỗ Đông Phong đứng cạnh lớn tiếng nói: “Thế nhân cũng không biết Liễu tướng gia đã tốt thế nào, năm đó nếu không có Liễu tướng gia kịp thời tới thì cả nhà chúng ta đã sớm bỏ mạng rồi!”

Bạch Tố ngạc nhiên nhìn Đỗ Đông Phong, nhất thời nghẹn lời.

“Nhị công tử, ngươi ngẫm lại xem, năm đó huynh trưởng của ngươi chính là phụ tá đắc lực của Liễu tướng gia, nếu không phải ý của Liễu tướng gia thì sao Bạch đại nhân có thể ra tay chứ?” Nguyên Đỗ thở dài một hơi nói: “Năm đó ta vừa mới rời kinh đã bị người theo dõi, là Liễu tướng gia phái người tranh trước giả vờ chặn giết ta, dùng thuốc giúp ta giả chết, ta dã tận mắt thấy những sát thủ đó đánh úp lại, lục soát đoàn xe của ta, quả thực là thế ngàn cân treo sợi tóc, suýt nữa ta đã bỏ mạng giữa đường rồi, đợi những kẻ đó rời đi, người của Liễu tướng gia đã đưa ta đi trốn ở một nơi mãi đến khi người nhà của ta được đưa tới.”

Nguyên Đỗ nói tới đây đã nhịn không được mà rơi lệ.

Đỗ Đông Phong nói: “Khi đó phụ thân vừa mới rời đi, ban đêm trong nhà liền có một đám người mặc áo đen xông vào muốn giết chúng ta, đại ca liều mạng cản chúng lại trước tiên đã bị giết, những người còn lại đều bị bắt về, ta chất vấn chúng sao lại tới giết chúng ta, chúng nói phụ thân không nên nhúng tay vào, là chúng ta đáng bị giết.”

Đỗ Đông Phong nói nhìn về phía mẫu thân cùng đệ đệ, muội muội cách đó không xa, bọn họ hẵng còn nhớ rõ cảm xúc sợ hãi khi đó, nghẹn ngào ôm lấy nhau. 

“Khi đó chúng ta đã tuyệt vọng rồi, là Liễu tướng gia mang theo người đột nhiên xuất hiện đánh với đám người áo đen, vì cứu ta mà Liễu tướng gia còn bị chúng đâm một đao!”

Nói đoạn Đỗ Đông Phong lấy từ miếng ngọc bội kia ra, Bạch Tố cũng từng thấy Liễu Chẩm Thanh đeo nó cho nên cũng nhận ra.

“Lúc ấy, miếng ngọc này là do bị dao cắt đứt dây, bị ta nhặt lên. Ta vĩnh viễn nhớ kỹ hình ảnh y che chắn trước mặt ta, y là người tốt nhất trên thế gian này.”

Bạch Tố khiếp sợ nhìn bọn họ, chuyện này khác xa những gì y vẫn luôn biết.

Lúc này, Hoắc Phong Liệt trên nóc nhà đồng tử run lên, quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, khi đó hắn cũng không ở bên người Liễu Chẩm Thanh.

“Chắn đao cho hắn?”

Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt, “Hình như là có chuyện như vậy.” Thấy Hoắc Phong Liệt sắc mặt không ổn, vội nói: “Bị thương ngoài da mà thôi.”

Khoảng thười gian đó y bị thương quá nhiều, tùy tiện bị một vết cũng không tính là gì.

Đỗ Đông Phong tiếp tục nói: “Sau đó Liễu tướng gia thừa dịp ban đêm lén đưa cả nhà chúng ta đi, còn đốt phủ đệ ngụy tạo thành cả nhà chúng ta đã chết. Sau đó chúng ta gặp lại phụ thân, mãi đến lúc này Bạch đại nhân mới xuất hiện, hộ tống chúng ta cả một đường, cho chúng ta thân phận mới, dàn xếp ổn thỏa tất cả.”

“Vì sao? Vì sao phải làm như vậy?” Bạch Tố không nghĩ ra, hỏi.

“Bởi vì năm đó vụ án thuế bạc không thể đụng vào, mà ta nhận nó, bá tánh đều biết tin. Chỉ cần ta không chết thì nhất định phải tra án, nhưng một khi đã tra thì cả nhà chúng ta sẽ phải chịu chết. Đây là biện pháp tốt nhất Liễu tướng gia có thể nghĩ ra để bảo toàn tính mạng cho cả nhà chúng ta.” Nguyên Đỗ chua xót nói.

“Sao lại không thể tra? Đã khiến cho dân chúng phải phẫn nộ đến vậy rồi!”

“Dân chúng phẫn nộ thì đã sao, bá tánh cũng chỉ có thể nhìn được cuộc sống của mình mà thôi, hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh nước mất nhà tan ngay trước mắt, đến cả ta cũng đã không thể nhìn rõ tình thế lúc bấy giờ.” Nguyên Đỗ cắn răng nói: “Năm đó khi Bạch đại nhân tới đón chúng ta còn thay Liễu tướng gia khom mình tạ tội, nhưng khi nghe Bạch đại nhân giải thích nguyên nhân, ta đã hổ thẹn cùng tức giận không chịu nổi.”

“Bởi vì kẻ đứng sau án thuế bạc năm đó đều là thủ hạ của những thế lực lớn trong kinh, Nội Các, Thượng Thư, hai lão thần kỳ cựu trong triều, quyền cao chức trọng, mà hoàng thượng căn cơ còn chưa vững, Tam vương gia lại càng như hổ rình mồi, một khi hoàng thượng bắt đầu điều tra thuế bạc thì cũng tương đương với việc hạ đao với hai lão thần đang giữ triều cục yên ổn.”

Bạch Tố nghe mà biến sắc, Nguyên Đỗ hỏi: “Nếu là như vậy, ngươi nghĩ họ sẽ thế nào?”

Nháy mắt Bạch Tố lạnh cả sống lưng, năm đó tân đế không có tiếng nói, những đại thần đó cũng là người tùy thời nắm giữ thế cục. 

Nguyên Đỗ lạnh giọng: “Bọn chúng sẽ vứt bỏ tân đế, quay sang quy hàng Tam vương gia, ai không đụng vào lợi ích của chúng thì chúng theo bên đó, việc này đã khiến Liễu tướng gia phải đau đầu duy trì cán cân cục diện đang trên đà bị phá vỡ. Năm đó có rất nhiều thứ lung lay sắp đổ, như đi trên băng mỏng, một bước sai là một bước rơi xuống vực sâu vạn trượng, mà một phút xúc động kia của ta đã khiến tính mạng tân đế gặp nguy hiểm.”

“Ta tự cho là đúng, cho rằng mọi người đều say chỉ có ta tỉnh, chỉ có ta mới liều mạng vì hoàng thượng, vì Đại Chu. Nhưng lại không nghĩ thiếu chút nữa đã bứt dây động rừng. Nếu thực sự là vì ta mà khiến những kẻ đó phản chiến đi theo Tam vương gia, phá vỡ sự cân bằng với Tam vương, lúc ấy cũng là lúc chiến loạn nổ ra, Đại Chu ắt sẽ lâm vào cảnh sinh linh đồ thán, ta đây có chết ngàn vạn lần cũng không hết tội.”

Nguyên Đỗ nói đến kích động không kiềm được bắt đầu ho, Đỗ Đông Phong nhanh chóng giúp ông vuốt lưng thuận khí.

Bạch Tố bị những lời này làm khiếp sợ, hoảng hốt vô cùng, “Y… y không phải là kẻ có quyền át cả vua, không coi tấn đế là con rối, khong phải kẻ gánh đầy tội danh không kể hết sao?”

“Y tuyệt đối không phải là người như vậy.” Đỗ Đông Phong đỏ mắt lần nữa lên tiếng phản bác. “Tuy rằng… Tuy rằng  rất nhiều chuyện ta không thể hiểu, nhưng ta biết người có thể thay ta chắn một đao tuyệt đối không thể là người xấu! Dù sao… cứu nhà chúng ta ngoài việc có thể tăng gánh nặng cho y ra thì còn… còn có thể có lợi ích gì chứ? Rõ ràng là có thể để mặc những kẻ đó giết chúng ta, cũng là một cách để hóa giải khốn cảnh này mà?”

Bạch Tố không thể cãi lại, chỉ lẳng lặng nhìn cặp phụ tử.

Nguyên Đỗ thở dài một hơi thật sâu, nói: “Nhị công tử, chuyện khác ta không dám nói, lão già ngoan cố như ta cũng nhìn không thấu. Nhưng ít nhất chân tướng chuyện của chúng ta chính là như vậy, sau này, tin ta chết bị truyền ra ngoài, mọi người đều tưởng Liễu tướng gia là kẻ đứng sau, Liễu tướng gia cũng chưa bao giờ biện giải. Mặt khác, hoàng thượng cũng phải cho bá tánh công bằng về án thuế bạc, Liễu tướng gia bèn đề xuất để Bạch đại nhân đi điều tra thuế bạc, thực ra là để giúp chúng ta dàn xếp mọi chuyện. Tiện thể kéo dài thời gian để bí mật điều tra, để sau này khi hoàng đế đã vững căn cơ có thể lật lại điều tra, mà Liễu tướng gia ở lại kinh không còn cách nào khác ngoài việc khiến những tên đại thần đó yên tâm, chuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng giải quyết được gì. Đến tận bây giờ ta mới hiểu ra, những gì Liễu tướng gia làm hết thảy đều là giương cung mà không bắn. Sự kiên nhẫn cùng kiên định của ngài vượt xa đám lão thần chúng ta.”

Ánh mắt Bạch Tố lập loè, trong trí nhớ thoáng hiện nhiều lần y nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh, y chỉ cảm thấy người nọ nắm quyền quá cao, từng lời nói cử chỉ đều có ẩn ý thâm sâu, khiến người khác không dám nhìn trộm.

Đỗ Đông Phong nói: “Kỳ thật Bạch đại nhân từng nói, Liễu tướng gia hứa sau này sẽ giúp chúng ta khôi phục thân phận, cho chúng ta trở lại nhà, nhưng mà…” Nói tới đây, Đỗ Đông Phong nện nắm đấm lên mặt bàn.

Nhưng sau đó vất vả lắm mới dẹp yên được tam vương, ổn định được triều cục, Liễu Chẩm Thanh lại đã chết. Tin đồn hoành hành lậm quyền trong quá khứ của y không được thanh minh, ngược lại chứng cứ phạm tội lại cuồn cuộn không dứt, đóng đinh cái tên Liễu Chẩm Thanh thành một tội nhân trên Bàn Long Ngọc Thạch trụ.

“Tại sao người tốt như Liễu tướng gia lại có kết cục như vậy? Ông trời bất công!” 

Trên nóc nhà, Liễu Chẩm Thanh nghe những lời bào chữa cho bản thân cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng Hoắc Phong Liệt đứng cạnh sắc mặt càng thêm đáng sợ, tay nắm chặt như phát ra tiếng răng rắc.

Liễu Chẩm Thanh bị sát khí tỏa ra từ người hắn dọa sợ, quay đầu thì thấy mắt hắn có sắc đỏ sậm ẩn ẩn hiện hiện, tuy không rõ tại sao nhưng vẫn cảm thấy không ổn, y bèn nhẹ nhàng dùng vai nhẹ nhàng huých Hoắc Phong Liệt một cái.

Hoắc Phong Liệt ngẩn ra như thể bấy giờ mới hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu nhìn hắn cười, y đưa tay lên gãi gãi cằm hắn như dỗ cún con.

Sau đó cả người y cũng dựa sát vào người hắn, tỏ vẻ bản thân ngồi xổm lâu quá bị mỏi chân rồi, không còn sức nữa.

Ảnh mắt Hoắc Phong Liệt không khỏi hiện vẻ nhu hòa, duỗi tay ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, để y lười biếng dựa vào người mình.

Bên dưới Bạch Tố đã không biết nên nói gì nữa, dù sao nhiều năm qua Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn là gian thần, là quyền thần, sau này lại có dủ loại chứng cứ, còn cả huynh trưởng của y nữa…

Ánh mắt Bạch Tố chợt lóe, vội chất vấn: “Vậy chuyện của huynh trưởng ta là thế nào? Huynh ấy không phải là bị…”

Nghe thấy câu hỏi này, Liễu Chẩm Thanh cũng thấy hứng thú, y cũng muốn biết chuyện năm đó là thế nào, tuy rằng khi đó Bạch Du là thủ hạ của y, nhưng Bạch gia nhà họ đã mấy đời làm thái phó, là gia tộc nhiều đời làm sư phụ của đế vương, gia thế trong sạch, dù có muốn diệt y thì Bạch Du hẳn phải được an toàn mới đúng, sao lại phải chết?

Dù sao có một điều Liễu Chẩm Thanh dám khẳng định, khi ấy y đào đâu ra dư dảng chứ.

Nguyên Đỗ nói: “Cái ta biết trái ngược hoàn toàn với lời đồn ngoài kia, chỉ xem nhị công tử có tin hay không thôi, năm đó tin Liễu tướng gia mất mạng truyền đến, sau đó là tin triều đình muốn định tội cho Liễu tướng gia, chúng ta vô cùng khiếp sợ, bèn tìm Bạch đại nhân, Bạch đại nhân nói thế cục không tiện, bảo chúng ta tạm thời đừng bại lộ thân phận, sau đó Bạch đại nhân bắt đầu thu thập chứng cứ định giúp Liễu tướng gia sửa lại án bị xử sai tội, ta cũng từng hỗ trợ sắp xếp lại chứng cứ, đợi đến khi chuẩn bị xong, Bạch đại nhân bèn xuất phát về kinh, kết quả không đến ba ngày đã nghe tin Bạch đại nhân bị giết. Nhị công tử, ngươi nói xem, rõ ràng đại nhân về kinh vì Liễu tướng gia, tại sao lại bị dư đảng giết người diệt khẩu chứ? Chứng cứ chúng ta tìm được rõ ràng là chứng cứ chứng minh Liễu tướng gia là trung thần mà, sao lại thành chứng cứ chứng minh ngài ấy phạm tội chứ! Hết thảy…”

Nguyên Đỗ không nói tiếp được nữa, dường như cảm nhận được trong bóng đêm có vô số bàn tay vươn ra bịt miệng họ vậy, nỗi sợ vô hình này khiến người ta không thể phản kháng mà chỉ có thể run rẩy.

Nghe Nguyên Đỗ kể chuyện năm đó, cả người Bạch Tố như mất hết sức lực, sau lưng lấm tấm mồ hôi.

Bạch Tố có một trực giác, rằng những gì Nguyên Đỗ nói mới là sự thật, bởi vì đó mới là phẩm tính của huynh trưởng Bạch Du của y, Bạch Vọng Thư sùng bái Liễu tướng gia như vậy, sao có thể đợi sau khi người ấy chết lại làm phản dẫm một chân chứ?

Liễu Chẩm Thanh trên nóc nhà cũng nghe hiểu, không tiếng động thở dài một hơi, người thông tuệ như Bạch Du sao lại có thể không nhìn ra điểm đáng ngờ lúc ấy chứ, hẳn Bạch Du nên thuận thế mà làm, bảo toàn tính mạng bản thân mới đúng, sao lại cố tình đụng vào tổ kiến. Bạch Du đã đi theo y nhiều năm, y cũng đã dạy dỗ Bạch Du nhiều năm, thế nào là khéo đưa đẩy xử thế, lúc cần làm tiểu nhân thì không nên làm quân tử, lúc cần gian xảo thì đừng chính trực, rõ ràng đã học thuộc làu làu, đến lúc mấu chốt lại vụng về như vậy, đánh mất tính mạng. Rõ ràng y đã chết rồi, kiên trì làm mấy chuyện đó thì có nghĩa lý gì? Xem ra Bạch Du vẫn chưa học đủ rồi.

Hy vọng một người khác cũng đừng ngốc như Bạch Du, không phải đã chết ở nơi nào đó mà đang sống thật tốt.

Hốc mắt Bạch Tố dần trở nên ướt át, “Có người muốn Liễu Chẩm Thanh mang tiếng tội thần, cho nên ca ca nắm giữ chân tướng, có chứng cứ lại một lòng muốn sửa bản án bị xử sai chính là cái đinh trong mắt chúng, là ai? Đến tột cùng là ai đã hại chết ca ca?”

“Không biết. Tám năm qua đi, đại thần trong triều thay đổi quá nhiều, bị hạch tội, từ quan, chết bệnh nhiều không kể xiết, những kẻ ta từng hoài nghi đều không còn nữa bởi vậy không có cách nào kiểm chứng.” Nguyên Đỗ nói.

Tư duy của Bạch Tố đã chịu một cú đánh rất mạnh, y bối rối nói: “Vì sao các ngươi không đứng ra nói rõ chân tướng! Nguyên đại nhân vốn là người vô tội, hoàn toàn có thể…”

“Bởi vì có người đang truy tìm chúng ta.” Đỗ Đông Phong nói, “Năm đó tin Bạch đại nhân qua đời được truyền ra không lâu thì có người đến Thông Mậu châu lén điều tra chúng ta, chỉ vì chứng cứ năm đó có thoáng nhắc tới chúng ta, nhưng chưa nói chúng ta còn sống, thân phận mới Bạch đại nhân cho chúng ta quá hoàn hảo, cũng chưa bao giờ để lộ chúng ta, bọn họ tra xét một vòng cũng không có kết quả, đành rời đi.”

Nguyên Đỗ gật đầu nói: “Chúng ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng thấy có kẻ không muốn để ai đó sửa lại án xử Liễu tướng gia, chúng ta cũng bó tay hết cách, cũng không dám mạo hiểm, chỉ có thể kéo dài hơi tàn đến nay.”

“Nhưng mà… Nhưng mà cũng đã tám năm rồi, không phải ngươi nói đã có rất nhiều quan viên bị thay thế sao, hiện tại hoàng thượng đã nắm quyền, đã sớm không còn ai có thể uy hiếp các ngươi, không phải sao?” Bạch Tố khó hiểu hỏi.

Câu hỏi này khiến phụ tử Nguyên Đỗ trầm mặc.

Tiểu viện yên lặng hồi lâu, Nguyên Đỗ mới mở miệng nói: “Năm đó trước khi Bạch đại nhân đi đã dặn chúng ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Bạch đại nhân nói nếu Bạch đại nhân thất bại, Liễu tướng gia vẫn là tội nhân, chúng ta có thể trở về, nhưng vĩnh viễn không được nói ra chân tướng, chỉ có thể nói khi bị đuổi giết đã may mắn thoát được rồi mai danh ẩn tích, không được giúp Liễu tướng gia thanh minh, không được bênh vực Liễu tướng gia, đến khi danh dự của Liễu tướng gia được khôi phục mới thôi. Nhưng nói dễ hơn làm, dù sao trong mắt bá tánh, Liễu tướng gia rõ ràng là một gian thần một tay che trời, lại còn dung túng cho tham quan hoành hành bòn rút tiền thuế.” Nguyên Đỗ nói tới đây, thân thể gầy yếu gần như bắt đầu run rẩy.

Giọng căm hận nói: “Chúng ta đã hổ thẹn với Liễu tướng gia, sao lại có thể tiếp tục làm chuyện đó, nếu bắt ta phải nói láo thì ta thà vĩnh viễn làm một lão già tên Đỗ Nguyên, không cần chức quan cũng chẳng cần bề thế!”

“Đúng vậy, chúng ta không thèm!” Đỗ Đông Phong cũng lạnh lùng nói.

Bạch Tố cả người chấn động, đúng vậy, giống như lúc ở Diêm Khâu châu vậy, trong mắt bá tánh, tuy chỗ họ ít người chết nhất, nhưng Liễu tướng gia chính là kẻ đã dung túng cho tham quan tham ô ăn chặn tiền cứu thế cùng lương thực, đây là sự thật không thể chối cãi, sẽ vĩnh viễn đọng lại trong đầu bá tánh.

Mà một nhà Nguyên đại nhân, biết không thể thay đổi quan niệm của thế nhân nên cũng chỉ có thể chịu dùng cách vụng về nhất để giữ vững lương tri của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK