Bọn họ đều chỉ là tiểu tiết trong những mắt những người làm đại sự, giống như Tống Tinh Mạc đã nói vậy, những người ở trên địa vị cao có mấy ai sẽ suy xét đến tính mạng của bọn họ đâu.
Bọn họ trong mắt đám người kia chỉ là phận con kiến thôi, mà người duy nhất để ý tới tính mạng của họ…
Triệu Hải Trình đột nhiên nổi điên, nhào về phía Hải thúc đang ở gần hắn nhất, cắn thẳng vào yết hầu của Hải thúc.
Tiếng kêu thảm thiết, máu phun xối xả lập tức khiến phòng giam trở thành cảnh tượng đầu máu me.
Triệu Hải Trình như đã phát điên, dù người khác có kéo thế nào hắn cũng không chịu nhả ra, thẳng đến khi cắn chết Hải thúc.
Mà khi nhả ra, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, rồi ngã ra đất, giây phút cuối cùng trong đầu hắn nhớ lại một hình ảnh.
Bên bờ biển có một người đang đứng, tuấn mỹ như không phải người phàm, y bình tĩnh nhìn mặt biển, ánh chiều tà ấm áp lúc hoàng hôn cũng không chiếu tới ánh mắt của y, tựa như tại nơi tăm tối sâu nhất của đáy biển chỉ có một mình y, vĩnh viễn cô độc lạnh lẽo.
Một khắc kia, Triệu Hải Trình nhìn trộm y, cảm thấy nên có một người đứng bên cạnh Liễu Chẩm Thanh nắm tay y, hắn xúc động tiến lên mấy bước, nhưng vào giây cuối lại thấy Liễu Chẩm Thanh cầm miếng ngọc thạch đeo trên hông mình lên, đó là một khối ngọc đẹp thượng phẩm được chế tác thành một món đồ chơi nhỏ, chỉ có hai hàng khối vuông chồng lên nhau thôi, đã nhiều lần hắn thấy Liễu Chẩm Thanh thường xuyên thưởng thức, dường như mỗi khi tâm tình không tốt thì chơi một chút là có thể vui vẻ hơn.
Lần này, Triệu Hải Trình không có cớ để đi tới, liền không bao giờ còn cơ hội nữa.
Không ngờ trước khi chết, thứ hắn lưu luyến nhất lại là hình ảnh này…
Đợi mọi người phản ứng lại để chạy đi tìm đại phu thì đã muộn rồi, đại khái là do không thể chấp nhận sự thật, Triệu Hải Trình đã kích động quá mà chết.
Hoắc Phong Liệt lẳng lặng nhìn mắt Triệu Hải Trình dần dần trở nên xám xịt, xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng giam, bước chân càng lúc càng nhanh, hắn muốn đi tìm Thanh ca. Mãi đến khi ra đến sân bên ngoài trại giam, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên xuất hiện trong đình viện cách đó không xa, tựa như đang muốn rời đi.
Liễu Chẩm Thanh nghe được động tĩnh quay đầu lại, lập tức chìm vào cái ôm của người xông tới.
Liễu Chẩm Thanh ngốc một lát mới phản ứng lại, Hoắc Phong Liệt vậy mà lại chủ động ôm y, cái này… Tình huống này có chút kỳ lạ nha.
Liễu Chẩm Thanh tự nhiên thấy được sủng mà hoảng, như nhận được món hời lớn mà chủ động đáp lại cái ôm.
Hoắc Phong Liệt lại ôm y chặt hơn chút nữa.
Cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng nhận ra cảm xúc của người nào đó không bình thường, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải thân thể khó chịu không? Đúng rồi, sao đệ lại tới đây?”
Hoắc Phong Liệt khàn khàn nói: “Thanh ca, ta không sao, ta chỉ là… có chút nhớ huynh thôi.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức thấy tim mình như bị điện giật một cái, cuối cùng Nhị Cẩu cũng thông suốt rồi! Cũng đúng, tốt xấu gì cũng đã trải qua một lần sinh tử, cuối cùng cũng chờ được đến ngày mây tan trăng ló rồi!
Liễu Chẩm Thanh vui vẻ ôm cọ cọ, những phiền lòng vừa rồi như thể đã tan biến hết.
Mà Hoắc Phong Liệt lại không khỏi nghĩ, một người tốt như vậy, sao tiếng xấu lại lưu truyền muôn đời, y vốn phải được lưu danh muôn đời.
Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt mở miệng nói: “Thanh ca, chúng ta nghĩ cách sửa lại án xử sai cho huynh được không?”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, có chút khó hiểu, y cho rằng Hoắc Phong Liệt hiểu y cũng không thèm để ý tới những việc này, cũng lười không muốn trăn trở, cho nên lúc trước dù là Bạch Tố hay Hạ Lan Tần Dư có nói gì thì Hoắc Phong Liệt cũng chưa bao giờ nhiều lời, hết thảy đều lấy ý muốn của y làm chủ, hôm nay lại làm sao vậy?
“Đang êm đẹp lại nói gì vậy, ta đâu có cần mấy cái công bằng đó, cái ta làm thì chính là đã làm, dù người khác có đánh giá thế nào thì cũng không cần nói nhiều.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Hoắc Phong Liệt trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói: “Ta không cam lòng.”
Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc hỏi: “Sao đột nhiên lại…”
Hoắc Phong Liệt thuật lại đơn giản chuyện của Triệu Hải Trình, trong lòng Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu Tống Tinh Mạc chỉ là mượn cơ hội này để khiến Hoắc Phong Liệt rõ ràng chân tướng chuyện năm đó hơn một chút mà thôi.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Nhưng đúng là ta đã bày mưu để lấy được ba vạn binh mã, còn khiến Nguyên Giác bị thương, cái này cũng không có gì hay để nói.”
Hoắc Phong Liệt chỉ lặp lại: “Ta không cam lòng.”
Liễu Chẩm Thanh chợt hiểu ra, thật ra có lẽ Hoắc Phong Liệt vẫn luôn không cam lòng, dù sao Tiểu Nhị Cẩu cũng yêu thầm y nhiều năm, sao có thể chấp nhận chuyện người trong lòng bị thế nhân chửi bới chứ, hắn muốn những người khác biết người trong lòng của mình thực ra như thế nào cũng là hợp tình hợp lý, lúc trước hắn không nói gì nhiều chẳng qua là thuận theo ý muốn của y mà thôi.
Mà hiện tại rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa mà nói ra, dù biết muốn sửa lại án xử sai có lẽ sẽ phải đứng ở phía đối lập với Nguyên Giáp, tương đương với việc báo cho người trong thiên hạ rằng bọn họ đã sai, hoàng thượng của bọn họ cũng đã sai, không cần nói cũng biết chuyện này khó nhường nào, nhưng Hoắc Phong Liệt thực sự muốn làm như vậy.
Xem ra Nhị Cẩu đã nhẫn nhịn đến quá vất vả rồi.
Liễu Chẩm Thanh cười, nhịn không được vỗ vào mông Hoắc Phong Liệt, mẩy phết đấy chứ, phút chốc đã đánh tan bầu không khí ngưng trọng ngột ngạt, Hoắc Phong Liệt buông Liễu Chẩm Thanh ra, nhìn y với vẻ mặt không biết nói gì.
“Nhưng mà ta còn quý trọng cuộc sống hạnh phúc không dễ gì có được này hơn, so với danh tiếng để lại của bản thân, người trước mắt còn quan trọng hơn. Lãng phí thời gian quan tâm những chuyện không vui đó làm gì.” Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng cười nhướng mày, hơn nữa làm sao y nỡ để Nhị Cẩu lâm vào khốn cảnh chỉ vì thứ gọi là thanh danh chứ, bỏ đi, hoàn toàn không cần thiết.
Hiện tại cái y để ý là hành động vừa rồi của Hoắc Phong Liệt có ý trấn an chứ không phải bản thân khổ tận cam lai*, thật sự khiến người ta buồn bực mà.
*苦尽甘来: khổ trước sướng sau
“Thanh ca, huynh……”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nhướng mày cười nói: “Vừa lúc gặp được đệ, ta có chuyện nhờ đệ đây.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, cũng chỉ có thể hỏi: “Chuyện gì?”
Liễu Chẩm Thanh hơi hơi híp mắt, cười xấu xa.
Không lâu sau, trong phòng Liễu Chẩm Thanh đang ở tạm, đằng sau tấm bình phong có thể thấy cái bóng của một người đang tắm gội hiện lên rất rõ ràng.
Hoắc Phong Liệt ngồi cứng đờ ngoài phòng ngoài, có vẻ còn chưa phản ứng lại kịp.
“Nhị Cẩu?”
Hoắc Phong Liệt lập tức không được tự nhiên nói: “Ta đi ra ngoài chờ huynh.”
“Đi ra ngoài?” Giọng Liễu Chẩm Thanh có vẻ là không thể tin, nói thẳng: “Đi ra ngoài làm gì? Vào đây.”
Hoắc Phong Liệt cứng mặt, liền nghe thấy Liễu Chẩm Thanh nói: “Vừa rồi đã nói sẽ giúp ta cơ mà, vào đây giúp ta kỳ lưng đi, vừa rồi đến nhà giam, âm u ẩm ướt khiến cả người ta khó chịu.”
Bước chân Hoắc Phong Liệt khựng lại, không biết nên làm thế nào để từ chối.
“Làm gì vậy? Trên người ta có chỗ nào đệ chưa từng sờ qua đâu, bảo đệ kỳ cho cái lưng thôi mà sao cứ cố từ chối vậy, ghét bỏ ta à?” Liễu Chẩm Thanh cố ý nói.
Lời y mông lung như mang theo hơi nước, truyền ra ngoài lại như ngọn lửa thêu đỏ mặt Hoắc Phong Liệt.
Hiện tại Hoắc Phong Liệt cảm thấy đến hô hấp cũng khó khăn, muốn tông cửa bỏ chạy.
Liễu Chẩm Thanh trực tiếp không kiên nhẫn nói: “Vào đây, đệ có phải cô nương nào đâu!”
Rõ ràng Liễu Chẩm Thanh đã không vui, Hoắc Phong Liệt không dám cứng đầu tiếp nữa, chỉ có thể chuẩn bị tinh thần rồi đi vào.
Hắn rũ đầu, cẩn thận đi tới, thậm chí còn không dám nhìn vào bồn tắm dù chỉ một cái, chỉ có thể nhìn thấy từng làn hơi nước lượn lờ.
Đột nhiên một cánh tay trắng mịn như bạch ngọc vẫn còn dính bọt nước duỗi ra lấy một cái khăn tắm nhỏ, cùng với tiếng nước bì bõm, có vẻ là người trong bồn tắm vừa thay đổi vị trí.
“Đến đây đi, trước hết cứ kỳ vai đã.”
Lúc này Hoắc Phong Liệt không thể không nhìn qua, hơi nước mỏng manh lượn lờ, vốn chẳng che được gì, khăn tắm vốn nên được quấn trên người lại bị vắt lên thành bồn tắm, nước trong thấy cả đáy, nhìn không sót thứ gì, da thịt như ngọc, đường cong mượt mà xinh đẹp, tuy đã nhìn thấy vài lần nhưng lần nào cũng khiến khí huyết trong người Hoắc Phong Liệt dâng lên, chỉ có thể hết sức tránh đi, sau khi xác định được vị trí, đang định bắt tay vào làm thì lại thấy chỗ đó có dấu răng của bản thân, tay không khỏi khẽ run lên, dùng lực còn nhẹ hơn lau cho y.
“Nhị Cẩu, ta thích mạnh một chút, nhẹ như vậy sao mà thoải mái được.
Hoắc Phong Liệt không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà lời Thanh ca nói ra âm cuối cứ cao giọng, như đang cố ý đùa giỡn người khác vậy.
Hoắc Phong Liệt dần dần tăng thêm lực.
Theo đó là từng tiếng nỉ non lúc nặng lúc nhẹ, chốc chốc lại cảm thán thoải mái, trán Hoắc Phong Liệt đã thấm đầy mồ hôi, đến cả cơ bắp toàn thân cũng căng chặt lại.
Lau bả vai cùng cánh tay xong, Liễu Chẩm Thanh còn cố ý nâng người nhéo cằm Hoắc Phong Liệt như đang trêu một chú cún vậy.
“Thật là thoải mái nha, Nhị Cẩu, đệ cũng từ trong phòng giam ra, thật sự không vào đây tắm cùng luôn sao?” Liễu Chẩm Thanh lại đưa lời mời mọc.
Hoắc Phong Liệt vẫn quyết đoán cự tuyệt, “Ta… tối nay ta còn phải tắm thuốc.”
Liễu Chẩm Thanh ngước mắt liếc xéo hắn một cái, Hoắc Phong Liệt đột nhiên không kịp phòng bị, đã va phải cặp mắt ướt át kia, động tác trên tay chợt khựng lại, vội vã cúi đầu xuống. Hắn nói lảng sang chuyện khác: “Thanh ca đến phòng giam làm gì vậy?”
Liễu Chẩm Thanh khó chịu híp mắt, nhưng cũng không giấu gì Hoắc Phong Liệt: “Ta lén tới gặp bọn phản tặc, muốn hỏi một số chuyện.”
“Chuyện gì?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
“Cao thủ đã cứu Hạ Lan cùng Tần Dư là ai? Cùng với… nếu bọn chúng tạo phản thành công thì ai sẽ là hoàng đế, ngoài những kẻ đã bị bắt tại đây, còn có ai đứng đằng sau nữa hay không.” Liễu Chẩm Thanh nói: “Chỉ tiếc, cái gì cũng không hỏi ra được.”
“Bọn chúng sẽ không nói.” Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Không nói còn có thể đánh cược có được một đường sống, nếu nói ra thì chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng Thanh ca cũng cảm thấy sau lưng bọn chúng còn có người khác.”
“Đương nhiên. Không phải vẫn còn có người ở kinh thành phái sát thủ tới ám sát chúng ta sao. Chỉ những kẻ đã bắt được lúc này mà nói, ta không cảm thấy bọn chúng có năng lực có thể bóc lột tiền thuế cùng lương thực cứu tế để dùng, bọn chúng không có đầu óc lợi hại như vậy, trừ phi vẫn còn một con dê đầu đàn.” Liễu Chẩm Thanh nâng người để Hoắc Phong Liệt tiếp tục kỳ cọ.
“Chỉ tiếc, có vẻ bọn chúng cũng là bị lợi dụng, cho nên có lẽ thật sự không phải không muốn nói, mà bọn chúng cũng không biết bản thân đã là đao trong tay kẻ khác.” Liễu Chẩm Thanh phân tích đến đây không khỏi thở dài một hơi. Bề ngoài thì án phản tặc coi như đã kết thúc, nhưng càng tìm hiểu lại càng lún sâu vào, nỗi băn khoăn càng ngày càng nhiều.
Hắn càng thêm lo lắng cục diện trước mắt này có thể thực sự là do mình tạo thành.
Nghĩ đến đây, Liễu Chẩm Thanh không khỏi buồn bực thở dài, đột nhiên nghe được Hoắc Phong Liệt mở miệng nói: “Phần lưng dưới này Thanh ca có thể với tới rồi chứ.”
Liễu Chẩm Thanh bị dời lực chú ý, nhận khăn tắm nhỏ, thấy Hoắc Phong Liệt gần như là lập tức quay người rời đi, y thấy lòng ngứa ngáy. “Lười không muốn làm, toàn bộ giao hết cho đệ đó.”
Nói xong nhúng khăn xuống nước rồi vắt, ném lại cho Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt vừa mới tiếp được thì nghe tiếng nước ào ào, ngẩng đầu nhìn thì thấy Liễu Chẩm Thanh đưa lưng về phía hắn rồi đứng lên, nước chảy dọc từ trên cổ y xuống dưới, dọc theo phần lưng được ánh nến phủ một lớp ánh sáng mềm mại, rồi lại chảy xuống nơi có đường cong đầy đặn. Có giọt nước nhỏ giọt, có giọt nước lại theo bắp đùi hòa vào nước trong bồn tắm, như thể nó đã trải qua một chuyến đi tuyệt vời vậy.
Hoắc Phong Liệt âm thầm cắn răng, nhớ nhở bản thân, đây chỉ là giúp cọ lưng mà thôi.
Nhưng giây tiếp theo, có lẽ là để tiện cho Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh đã ngồi ghé lên thành bồn tắm.
Chỉ một thoáng, hình ảnh đánh sâu vào tiềm thức của Hoắc Phong Liệt khiến hắn hít mạnh một hơi, chỉ thấy bên cạnh bồn tắm nhỏ hẹp là một mỹ nhân ướt đẫm đang ngồi, có thể thấy phần thịt nơi y ngồi xuống bị ép sâu, để lộ trọn vẹn hình dạng xinh đẹp phía sau, hai tay cũng chống bên cạnh, lưng hõm vào trong, phô bày phần xương cánh bướm như muốn vỗ cánh bay đi.
Hoắc Phong Liệt liền cảm thấy mũi nóng lên, dường như có gì đó sắp chảy ra ngoài, hắn vội nín thở, xoa xoa lung tung một lát, không đợi Liễu Chẩm Thanh ê ê a a để kích thích, Hoắc Phong Liệt đã nói: “Cọ xong rồi, Thanh ca, trong này quá nóng, ta ra ngoài hít thở không khí trước đây.”
Kết quả không đợi Liễu Chẩm Thanh trả lời hắn đã ném khăn xuống, chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Khiến Liễu Chẩm Thanh không biết nói gì, đã bán sắc như vậy rồi, kết quả Hoắc Phong Liệt lại không dao động, thực sự là do mị lực của y không đủ sao?
Mà Hoắc Phong Liệt ra ngoài ngồi trong thính đường điều tức một lúc hô hấp mới bình ổn trở lại, cuối cùng cũng không bị chảy máu mũi. Âm thầm ảo não một lúc đột nhiên nhớ ra hình như lúc Thanh ca đi vào không mang theo quần áo sạch để thay, nghĩ ngợi một lát rồi hắn về phòng trong tìm quần áo cho y.
Kết quả lại tìm được một bức họa đã hơi nhăn.
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, lấy tranh mở ra nhìn, tranh xuất giá vẫn mỹ lệ như ban đầu, chỉ là xung quanh mép tranh đã có chút tổn hại, xem ra cần tìm chuyên gia tu sửa một chút.
Nhìn hai nốt ruồi nơi khóe mắt của Liễu Chẩm Thanh trong tranh, Hoắc Phong Liệt tự nhiên có chút thất thần.
“Thích đến vậy sao?”
Đột nhiên giọng nói không rõ ý vị của Liễu Chẩm Thanh vang lên, Hoắc Phong Liệt bừng tỉnh quay đầu nhìn, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh khoác nội bào mỏng manh, buộc lỏng lẻo, khoác hờ hững như thể lúc nào cũng có thể tuột xuống khỏi cơ thể, y cứ vậy dựa vào khung cửa, nghiêng đầu, thần sắc không rõ nhìn hắn, thoạt nhìn có chút nguy hiểm.
“Ờm…” Nhất thời Hoắc Phong Liệt không biến nên trả lời thế nào.
Liễu Chẩm Thanh đi lên phía trước, tâm tình khó chịu tới gần Hoắc Phong Liệt, đi ngang qua mặt bàn thì thuận tay hất một cái, bức tranh bị cuộn trở lại, như thể mắt không thấy tâm không phiền vậy.
Hoắc Phong Liệt bị khí thế khi đột nhiên tới gần của Liễu Chẩm Thanh khiến cho có chút căng thẳng, đang định lui về phía sau thì bị Liễu Chẩm Thanh túm lấy cổ áo ấn lên mặt bàn.
Cả người Liễu Chẩm Thanh cũng dựa lên, ghé sát lại hỏi: “Cái thân xác trước kia tốt hơn hiện tại nhiều đến vậy sao?”
Tình nguyện ra ngoài nhìn một vật chết cũng mặc kệ vật sống ở ngay trong tầm tay, ngươi nói xem có tức hay không. Hiện tại Liễu Chẩm Thanh đã bắt đầu hoài nghi phải chăng Nhị Cẩu thích là thích cái thân xác trước kia của y.
“Đều là Thanh ca.” Xem ra Hoắc Phong Liệt vẫn còn có mắt, vội vã đáp: “Đều như nhau.”
Liễu Chẩm Thanh hơi híp mắt nói: “Ta không tin, chứng minh cho ta xem.”
“Chứng minh thế nào?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
Liễu Chẩm Thanh cong một bên khóe miệng, nâng tay nhéo cằm Hoắc Phong Liệt, đang định trêu hắn thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
“Ấy, các ngươi! Không đóng cửa mà làm gì vậy! Ta đi tìm nãy giờ, hóa ra là ở đây! Còn không đi trị bệnh đi!”
Liễu Chẩm Thanh bị tiểu đồ đệ đánh gãy chuyện tốt nên không vui, Hoắc Phong Liệt lại như được cứu, nhanh chóng rời đi.
Khiến cho ánh mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh của Hàn Diệp không đúng lắm, như thể đang nghi có phải sư phụ của mình vừa rồi đang cưỡng ép Hoắc Phong Liệt hay không.
Liễu Chẩm Thanh phải kêu một tiếng oan quá.
Mấy ngày sau, người của triều đình cuối cùng cũng tới nơi, mọi người cũng được thở phào nhẹ nhõm. Không biết Hạ Lan kiếm đâu ra một bầu rượu ngon, mời mọi người cùng nhau thả lỏng một chút, chỉ có Hoắc Phong Liệt phải đi tắm thuốc là không thể tham gia, đến cả Hàn Diệp cũng bị gọi tới cùng uống rượu.
Nhìn Hàn Diệp giơ chén rượu không bình tĩnh lắm, Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Người trong Y Cốc đều không giỏi uống rượu, không uống được thì không cần miễn cưỡng.”
Người cứng đầu như Hàn Diệp thì hầu như là lớn lên nhờ việc đi ngược lại với Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh nói gì cậu sẽ phải làm ngược lại.
Kết quả là uống được ba ly, những người khác mới bắt đầu Hàn Diệp đã ngã ngất ra trên mặt bàn, khiến mọi người buồn cười không thôi.
Hạ Lan ngồi một bên không ngừng mời rượu Tần Dư, Tống Tinh Mạc cũng kéo Liễu Chẩm Thanh đối ẩm, dù sao y cũng nhớ rõ Liễu Chẩm Thanh là ngàn chén không say mà, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không có kỹ năng đó, cho nên không chịu làm liều.
“Ngươi cũng uống ít thôi.” Dịch Xuyên đột nhiên nói với Tống Tinh Mạc, sau đó lại chỉ chỉ tay Tống Tinh Mạc.
Gần đây Tống Tinh Mạc đang tiếp nhận trị liệu của Hàn Diệp, vốn dĩ y còn định đi cùng họ tới tìm sư phụ, nhưng nhiều năm nay y thuật của Diêm Vương Khóc đã không còn như mấy năm trước, trước kia không trị được thì hiện tại đã có thể trị. Cho nên liền dứt khoát nhân lúc Hoắc Phong Liệt đang ở đây ổn định bệnh tình thì giúp Tống Tinh Mạc chữa tay luôn.
Quá trình trị bệnh vẫn vô cùng gian nan đau đớn, trong thời gian này hoàn toàn không thể dùng tay đó, Tống Tinh Mạc liền thành què một tay, Dịch Xuyên không thể đi theo để tùy thời hỗ trợ, Tống Tinh Mạc lại rất hưởng thụ, nhưng mỗi lần ăn uống gì đó luôn bị người khác xét nét yêu cầu vẫn rất khó chịu.
“Rồi rồi rồi, ta sẽ uống ít chút, sao cứ như vú em thế nhỉ.” Tống Tinh Mạc cố ý đùa, lại chỉ nhận lại cái lườm của Dịch Xuyên. Nhưng Dịch Xuyên vẫn giúp y đem rượu đi hâm nóng, không để y uống rượu lạnh.
Tống Tinh Mạc nhìn bóng lưng của Dịch Xuyên, cười tủm tỉm.
“Đừng nhìn nữa, nước miếng chảy lênh láng rồi, giống sói xám gian manh ấy.” Liễu Chẩm Thanh nói.
“Ngươi không biết xấu hổ mà còn nói ta, ta nghe nói trước đây không lâu người còn để người ta cọ lưng cho ngươi nữa đó, nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của ngươi, quả nhiên vẫn chưa thành công nhỉ? Đã đưa tới cửa rồi mà còn không cần? Là ghét bỏ miếng thịt nhà ngươi không thể ăn được nhỉ, hay là còn có nguyên nhân khác. Không bằng thừa dịp đêm nay trời đẹp, ca ca giúp ngươi…”