Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Phong Liệt đã sớm biết rằng bọn họ sẽ đến tham dự đào hoa yến, vốn hắn cũng muốn tới đón, nhưng nhóm học sinh vẫn bị giao một số việc, cho nên đã không thể đón được.

Vừa đi bộ về phía phòng của Nhị Cẩu, vừa bàn tán những chuyện thú vị năm đó khi bọn họ còn tới đây học, Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Tuy rằng vừa rồi lão Trần trợn trắng mắt, nhưng ta đã thấy trên bảng người tài bên ngoài kia có công trạng cùng sự tích của chúng ta rồi, rõ ràng là rất thích chúng ta, ông cụ chỉ là kiêu căng mạnh miệng thôi. 

Lê Tinh Nhược  ói: “Thích ngươi mới là lạ ấy, năm đó ông cụ gửi gắm hy vọng ngươi sẽ trở thành Trạng nguyên trẻ tuổi nhất, kết quả là ngươi chây ỳ một năm thì thôi đi, cuối cùng còn thi được có hạng bảy, ta nghe nói ông ấy tức đến nỗi không ăn uống được gì suốt mấy ngày liền, gầy mấy một vòng. Vừa rồi khi nhìn thấy ngươi, tay ông ấy còn không tự chủ được mà mò lấy cái thước, nếu không phải đông người thì có lẽ vừa gặp ngươi đã đánh ngươi một trận rồi.”

Liễu Chẩm Thanh bĩu môi nói: “Ngươi không biết xấu hổ mà nói ta, nghe nói ông ấy không ăn cơm mấy ngày liền, ngươi tới xem bệnh cho người ta, nói mới phát minh ra được châm pháp mới, có thể thúc đẩy cảm giác thèm ăn, kết quả là hại ông cụ thượng thổ hạ tả luôn.”

Lê Tinh Nhược lập tức phản bác: “Không phải sau đó đã có thể ăn được rồi sao? Chứng minh phương hướng thí nghiệm của ta là đúng.”

“Không ăn thì chết đói đó?” Liễu Chẩm Thanh cãi lại.

Đang nói liền nghe được Hoắc Phi Hàn đi đằng sau xì một cái bật cười.

Hai người lập tức quay đầu lại nhìn Hoắc Phi Hàn như hổ rình mồi.

Hoắc Phi Hàn giật mình lập tức nói: “Ta chưa từng làm gì hết.”

Nhưng hai người lại nheo mắt đầy nguy hiểm.

Hoắc Phi Hàn hiểu ra, vỗ tay cái bốp một cái, ảo não nói: “Sao ta có thể không làm gì được chứ.”

Ba người họ là một, nếu hai người trong nhóm bị ông cụ ghi hận thì sao Hoắc Phi Hàn có thể thoát được, cùng nhau bị ghim mới là lẽ phải.

Ba người không phải lần đầu tiên tới ký túc xá của Nhị Cẩu, vừa mới tiến vào đã phát hiện trong sân có rất nhiều cọc luyện võ đã bị đánh tả tơi.

“Xem ra Nhị Cẩu vẫn hứng thú với việc luyện võ hơn chút.” Liễu Chẩm Thanh nói. Trước kia khi y cùng Hoắc Phi Hàn ở cùng ký túc xá, trong sân cũng có mấy thứ này, mỗi ngày Hoắc Phi Hàn đi học về sẽ chăm chỉ khổ luyện trong sân.

“Ừ, tuy rằng học văn cũng tốt, nhưng nó vẫn thích luyện võ hơn.” Hoắc Phi Hàn tiến lên xem xét cọc, “Còn mới, nhanh như vậy đã hỏng rồi sao? Xem ra gần đây đã luyện khắc khổ lắm đây.”

“Còn không phải sao, có cạnh tranh mới có áp lực chứ.” Lê Tinh Nhược cười xấu xa nói.

Hoắc Phi Hàn cũng nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng run rẩy.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ một lát, “Bởi vì Liễu Kiều sao? Hai người không chênh tuổi nhau lắm, Nhị Cẩu cũng coi như là có thiên phú trong việc luyện võ, nhưng Liễu Kiều lại có thiên phú khác xa người thường. Cạnh tranh với người có thiên phú như vậy không có ý nghĩa gì lắm.”

“Ngươi đừng có mà nói vậy trước mặt Nhị Cẩu đấy nhé, nếu không mấy cái cọc này sẽ còn hỏng nhanh hơn nữa.” Lê Tinh Nhược cười nói.

Ba người đùa vui cười cười rồi tiến lên gõ cửa, người mở cửa chính là Bạch Tố.

Đương nhiên là Bạch Tố nhận ra bọn họ, lập tức chào hỏi, “Mọi người tới tìm Phong Liệt sao? Hắn bị tiên sinh gọi đi có việc rồi, một lát nữa mới có thể trở về, mời mọi người vào phòng trước.”

“Vậy quấy rầy rồi, đúng rồi, chúc mừng nha.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Bạch Tố sửng sốt, sau đó ngượng ngùng nói, “Thay gia huynh cảm tạ.”

Huynh trưởng của Bạch Tố, Bạch Du vừa mới thi đậu chức Trạng Nguyên, tiền đồ vô hạn lượng.

Liễu Chẩm Thanh đã đọc được văn họ viết khi ở Đông Cung, cảm giác văn phong của Bạch Du đã để lộ hơi thở ngây thơ tự do, không quá thích hợp với quan trường, nhưng trên bảng nhãn, có một người tên Quý Thanh Lâm, tuy không tài giỏi bằng Bạch Du, nhưng trong văn lại giấu huyền cơ, người như vậy là thích hợp nhất với chốn quan trường.

Nghe nói Quý Thanh Lâm này không có bối cảnh gì, tuy cũng học từ viện Thái học ra, viện trưởng lại thương tài hoa của hắn rồi cho hắn vừa học vừa làm, sau đó thi đậu Bảng Nhãn cũng coi như là nở mày nở mặt.

Tuổi Bạch Tố khác bọn họ, ở cùng họ rất áp lực, nhưng vẫn nhiệt tâm chiêu đãi bọn họ.

Hoắc Phi Hàn làm đại ca vừa vào đương nhiên sẽ quan tâm hỏi cuộc sống của đệ đệ mình có đủ sung túc không, Lê Tinh Nhược lại không tinh tế được như vậy, tùy tiện lật sách trên bàn đọc.

Liễu Chẩm Thanh thấy Bạch Tố vội vàng cho châm trà cho họ, lập tức bảo cậu không cần lo, thiếu niên môi hồng răng trắng, nhìn lại thấy rất xứng đôi với Hoắc Phong Liệt, tuy rằng ở thời hiện đại thì sẽ là yêu sớm, nhưng ở thời cổ đại này thì không cần lo, cho nên liền hào phóng hỏi: “Quan hệ giữa Bạch nhị công tử cùng Phong Liệt hẳn là rất tốt nhỉ.”

Bạch Tố sửng sốt, sau đó gật đầu.

Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược lập tức dỏng tai lên nghe. Liễu Chẩm Thanh lại hỏi: “Vậy nó còn bạn bè tốt nào khác chứ?”

Bạch Tố nghĩ một lúc: “Tuy rằng Phong Liệt ít nói, nhưng nhân duyên vẫn khá tốt, nhưng mà nếu để nói chơi thân thì ngoài ta ra còn có một tiểu công tử thường tới tìm hắn nữa, tên Hạ Lan.”

“Hạ Lan?” Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn Hoắc Phi Hàn.

“Con nhà chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ.” Hoắc Phi Hàn nghĩ rồi nói.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ thấy cũng có chút ấn tượng, là một nhóc quỷ rất nghịch ngợm, cảm thấy khả năng không cao lắm, bèn cười tủm tỉm vẫy tay với Bạch Tố.

Khuôn mặt này của Liễu Chẩm Thanh cười với người khác, chỉ một chút là có thể chọc đối phương đỏ mặt, Bạch Tố cũng đỏ mặt chần chừ đi tới “Sao ạ?”

“Tới đây, nói cho ca ca biết, Phong Liệt có thích ai ở đây không?” Liễu Chẩm Thanh trực tiếp dụ dỗ hỏi.

Là người lớn trong nhà Hoắc Phong Liệt thì hỏi han như vậy cũng là bình thường, mà Liễu Chẩm Thanh hỏi như vậy, nếu Bạch Tố đỏ mặt vậy chứng minh người hắn thích là Bạch Tố, hơn nữa Bạch Tố không kỳ thị thì mới có thể đỏ mặt, nếu mặt mờ mịt thì là không biết, vậy hỏi gì cũng như không, nếu mặt có vẻ kháng cự, thì đó chính là tình huống không tốt.  

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vừa nói xong, phản ứng của Bạch Tố lại không rơi vào một trong ba trường hợp trên, cậu ấy sửng sốt một lát, sau đó mặt ửng đỏ, lại có chút xấu hổ do dự nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, như thể có gì muốn nói lại thôi.

Phản ứng này là sao?

Liễu Chẩm Thanh tò mò nhìn Bạch Tố.

Bạch Tố lại dần dần chột dạ không dám đối mặt với Liễu Chẩm Thanh, biết được bí mật lớn đến vậy của huynh đệ, còn bị đương sự hỏi, cậu nên nói thế nào đây, cậu có thể nói tối qua vì quá cao hứng khi bọn họ sắp tới mà Hoắc Phong Liệt ngủ cũng mơ mà gọi tên Thanh ca sao?

Dù sao tinh thần của Bạch Tố cũng chưa thể sánh bằng người trưởng thành, lòng không vững nên mắt vẫn luôn nhìn về phía nơi có khả năng làm lộ bí mật cao nhất, là khung đựng cuộn tranh, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ta không biết.”

Liễu Chẩm Thanh tinh mắt nhìn thấy là hiểu, Bạch Tố biết, nhưng không thể phản bội huynh đệ mà nói ra, Liễu Chẩm Thanh tức khắc càng thêm ngứa ngáy trong lòng, vốn cho rằng Hoắc Phong Liệt không nói cho ai biết bí mật này, như vậy Liễu Chẩm Thanh muốn khỏi thì còn có chút khó khăn, nhưng giờ lại có người biết được, lại không nói cho những người thân thiết như bọn họ, như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh rất không cam lòng.

Thấy tầm mắt của Bạch Tố lại hướng về phía khung đựng tranh, thầm nghĩ trong những bức tranh được cuộn tròn đó có khi nào là tranh vẽ người trong lòng không, hoặc là tranh do người trong lòng vẽ?

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh hiểu rõ, liền buông tha cho Bạch Tố, Bạch Tố cũng như sợ bị truy hỏi tiếp, chạy trối chết.

“Ngươi cũng thật là, hỏi thẳng luôn?” Lê Tinh Nhược lườm nguýt y.

“Không phải như vậy đã tìm được manh mối rồi sao?” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược tức khắc giật mình, kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh đi về phía nơi để tranh, ở đó có mấy cuộn tranh, Liễu Chẩm Thanh tùy tiện rút một cuộn ra, định mở ra xem. 

Lần này, Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảnh giác, nghĩ sẽ không thực sự có cái gì đó đâu chứ, có nên ngăn cản hay không đây.

Nhưng hai người đều không động đậy, chỉ khẩn trương nhìn.

Theo cuộn tranh được mở ra, một nhân vật quen thuộc lọt vào tầm mắt, Liễu Chẩm Thanh sửng sốt hồi lâu, sau đó đưa tranh cho hai người kia xem.

Hô hấp của cả hai lập tức cứng lại.

Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên nói: “Là ta đúng không, cái này…”

Hai người không được tự nhiên gật đầu một cái, dù sao hai vết nốt ruồi kia rõ ràng như vậy, muốn phủ nhận cũng không thể.

“Sao lại là ta nhỉ?” Liễu Chẩm Thanh ngơ ngác hỏi.

Giờ phút này trong đầu y không nghĩ tới vấn đề ảo diệu như “tại sao người Hoắc Phong Liệt thích lại là mình” mà chỉ đơn giản là nghĩ tại sao trong tranh lại là mình, đây là ai vẽ? Vì sao lại ở đây? Đại não của y vẫn còn đang treo máy.

Thể thể đã không còn chịu sự điều khiển của y mà bắt đầu mở các bức tranh khác ra, kết quả là bức tranh nào cũng là tranh vẽ y.

Nhưng họa sĩ đều khác nhau, hơn nữa còn không phải là bút danh của Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, đại não còn chưa kịp xử lý thông tin thì đã nghe được tiếng kêu thất thanh, “Thanh ca!”

Tay cầm tranh của Liễu Chẩm Thanh run lên, có chút không biết làm sao nhìn mà về phía người vừa tới.

Trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cầm tranh nhìn Hoắc Phong Liệt xông tới bằng vẻ mặt trống rỗng.

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt nhăn lại, nhất thời cũng choáng váng.

Lê Tinh Nhược cùng Hoắc Phi Hàn đứng một bên cũng không ngờ sẽ phát triển thành thế này, đều căng thẳng nhìn.

Liền nghe giọng Liễu Chẩm Thanh không chút phập phồng hỏi: “Sao đều là tranh vẽ ta?”

Hoắc Phong Liệt cũng trở tay không kịp, đáp phản xạ có điều kiện: “Bởi vì trong viện Thái học có người tự tiện tàng trữ tranh vẽ huynh, bị ta phát hiện, nên… đã nghĩ cách lấy về đây…”

Lời Hoắc Phong Liệt nói chính là sự thật.

Mà Liễu Chẩm Thanh lại như người đang sắp chết đuối đã tìm được phao cứu mạng, thở phào một hơi vô hình, y còn tưởng…

Dọa y sợ chết khiếp!

Sao có thể chứ!

Liễu Chẩm Thanh tức khắc nở nụ cười, “Xem ra viện Thái học có không ít bạn nhỏ tinh mắt đấy, vậy mà còn trộm giấu tranh vẽ ta, ta nói chứ sao lại là tranh của nhiều người khác nhau vẽ, thì ra là thế, đệ cướp về thì thôi đi, cứ đốt luôn là được, để ở đây làm gì?”

Thật ra tình huống này rất thường thấ, ở kinh thành cũng có người lén lưu truyền tranh vẽ mỹ nhân, được vẽ nhiều nhất đương nhiên chính là Liễu Chẩm Thanh cùng Giản Sương, nhưng Giản Sương hiếm khi lộ mặt, hiện tại còn là phi tử trong Đông Cung, đương nhiên không có ai tiếp tục lưu truyền. Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại quá mức năng động, cho năng tranh vẽ y cũng nhiều vô cùng. Có người cất đi vì ái mộ, có người cất để ngắm, có người lại vẽ để nâng cao tay nghề, phát triển thành khuôn mẫu cho các tranh vẽ mỹ nhân khác, thậm chí còn truyền sang cả những nước khác. Tóm lại Liễu Chẩm Thanh cũng đã sớm quen với tình huống này rồi, không để lộ ra trước mặt y là được.

Hoắc Phong Liệt ngẩn người, nói thẳng: “Bởi vì… trong quanh là huynh mà, sao có thể… đốt chứ.”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc hết chỗ nói, “Đốt đi đốt đi, cất giữ thế này xấu hổ lắm.”

Nói xong Liễu Chẩm Thanh liền bảo Hoắc Phong Liệt đi lấy chậu tới để đốt tranh.

Lê Tinh Nhược cùng Hoắc Phi Hàn từ đầu đến cuối đều nhìn mà kinh ngạc cảm thán, vậy mà lại bỏ lỡ chân tướng, không phải Liễu Chẩm Thanh rất thông minh sao? Người khác có tâm tư gì với y y đều có thể tinh ý nhìn ra, sao đụng phải Phong Liệt thì lại trì độn như vậy chứ, là vì đã nhìn hắn lớn lên cho nên vốn không hề nghĩ theo hướng đấy sao?

Nhưng hai người cùng Liễu Chẩm Thanh lớn lên cùng nhau, luôn cảm thấy cách xử lý lần này của Liễu Chẩm Thanh có chút quá nóng nảy.

Đương nhiên bọn họ không dám hỏi nhiều, chơi đùa trong phòng cùng Hoắc Phong Liệt một lát thì đã tới tiệc tối, đào hoa yến đã bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK