Đôi mắt đen nhánh lập lòe cảm xúc mãnh liệt, loáng thoáng thấy được sắc đỏ sậm không biết tên của dã thú sắp thoát khỏi gông xiềng, hơi thở giống đực áp đảo hết thảy phiêu tán trong không khí như men rượu nguyên chất khiến người ta bất giác say.
Hơi thở nóng rực phả lên mặt, vừa dồn dập vừa thô nặng, như hóa thành ngọn lửa khiến Liễu Chẩm Thanh phải chịu dày vò. Liễu Chẩm Thanh chỉ liếc mắt nhìn lên một cái nhưng đã phải giật mình.
Chỉ nghe được một tiếng trầm thấp “Xin lỗi”.
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt, đây là thật sự định…
Sợ hãi nhắm hai mắt lại theo bản năng.
Nhưng rất nhanh sau đó trên cổ y nhói một cái, trước mắt tối sầm.
Sao… sao lại đánh ngất y vậy hả?!
Chẳng lẽ là nhịn không được, cho nên định dùng chiêu bịt tai trộm chuông à?
Đánh ngất y rồi muốn làm gì thì làm, đợi y tỉnh lại thì giả vờ không có gì xảy ra hết?
Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy đấy Nhị Cẩu!
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bản thân hôn mê, Hoắc Phong Liệt có thể làm mấy chuyện trong sách, Liễu Chẩm Thanh có dục vọng cầu sinh mãnh liệt muốn tỉnh lại trong cơn mê.
Đợi đến khi bản thân tỉnh lại đã thấy bản thân đang nằm trên giường của khách điếm rồi.
Liễu Chẩm Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, ngây ngốc một hồi lâu, giơ tay lên, phát hiện bản thân chỉ mặc mỗi áo trong mà thôi.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy cả người đều không khỏe, sắc mặt tái nhợt, cẩn thận khẽ cử động cơ thể.
Hình như… hình như không đau.
Lặng lẽ kiểm tra hai vị trí kia một lượt, có vẻ cũng không có gì lạ.
Chẳng lẽ chỉ ôm ấp hôn hít cọ cọ thôi?
Liễu Chẩm Thanh nhịn không được sờ sờ khóe miệng, trên mặt có đủ mọi màu sắc.
Đột nhiên mép giường có tiếng bước chân truyền đến, Liễu Chẩm Thanh căng thẳng cả người, quay đầu nhìn thì thấy Hoắc Phong Liệt xốc màn giường lên.
“Thanh ca?”
“Ngươi!” Liễu Chẩm Thanh nháy mắt bùng lửa giận trong lòng, chỉ tay vào Hoắc Phong Liệt, nhưng lại do dự không biết có nên chất vấn việc hắn nhân cơ hội làm bậy hay không.
Hoắc Phong Liệt vội vã nói: “Xin lỗi, lúc ấy ta sợ huynh hít phải khói thuốc rồi bị ảnh hưởng, cho nên chỉ có thể đánh huynh ngất đi.”
Liễu Chẩm Thanh híp mắt nhìn hắn. “Vậy quần áo của ta đâu?”
“Dưới gầm giường bụi bặm, cho nên…”
Mẹ, y không thèm tin đâu, người mình thầm thương nằm ngay bên cạnh, thân thể còn có phản ứng rồi mà còn không có hành động nào sao.
Dám làm không dám nhận! Chó hư*!
*坏狗: hư cẩu, Nhị Cẩu hư nên thành chó hư
“Khói kia không ảnh hưởng nhiều tới thân thể, tan đi rất nhanh.” Bởi vì đã đánh người nên Hoắc Phong Liệt cũng không khỏi chột dạ cúi đầu.
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, “Ồ, vậy còn đệ, đệ có bị ảnh hưởng không?”
Hoắc Phong Liệt lắc đầu, “Ta có nội lực, cho nên…”
Lừa ai đấy, ta mẹ nó thấy hết rồi nhé!
Liễu Chẩm Thanh tức quá đang định răn dạy, đột nhiên mũi giật giật, ngửi được mùi máu tươi, y tức khắc nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì, chúng ta trở về thế nào? Đã xảy ra đụng độ sao?”
Hoắc Phong Liệt giải thích: “Hết thảy đều thuận lợi, ta đã lấy được chìa khóa, Tần Dư cùng Hạ Lan đến chỗ hộp khóa, đợi họ tìm được sổ sách ghi chép thì sẽ đem chìa khóa về.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức nghi hoặc, “Không đụng độ? Sao lại có mùi máu? Chẳng lẽ đệ bị thương sao?”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, không ngờ mũi Liễu Chẩm Thanh lại nhạy như vậy, trước mặt y Hoắc Phong Liệt thực sự không quen nói dối, cho nên giấu tay ra sau lưng theo bản năng.
Liễu Chẩm Thanh tái mặt, lập tức bắt lấy cổ tay của hắn kéo tới trước mặt, vừa nhìn đã thấy phía trong cổ tay có một vết cắn rất sâu, thấy cả máu.
Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc, vết thương cỡ này cũng không phải dễ gì mà có được.
“Đây là…” Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, y đã bất tỉnh rồi, cũng không thể giãy giụa cắn Nhị Cẩu đâu nhỉ, chẳng lẽ dục vọng cầu sinh của thẳng nam y có lại mãnh liệt vậy sao? Nhưng mà…
Cắn thế nào vậy? Vết cắn này hẳn phải đau lắm.
“Không sao, là ta tự cắn.” Hoắc Phong Liệt xấu hổ thu tay lại.
Liễu Chẩm Thanh dừng một chút, ngẩng đầu mê man nhìn Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn nói: “Ta thực sự cũng đã chịu chút ảnh hưởng, để giữ tỉnh táo thì cũng chỉ có thể…”
Liễu Chẩm Thanh ngây người, lẳng lặng nhìn vết cắn kia, đột nhiên rũ mắt lẩm bẩm: “Giữ hông được thì không giữ nữa là được mà.”
“Hả?” Hoắc Phong Liệt nghi hoặc thốt lên một tiếng, tựa hồ không nghe rõ.
Liễu Chẩm Thanh tức giận rút tay ra, muốn tìm hòm thuốc để băng bó cho hắn.
“Ta nói là, đệ quên ta có mang theo thuốc giải độc tẩu tử của đệ làm sao, cứ uống là được rồi, lúc nào ta cũng mang theo bên mình mà.”
Hoắc Phong Liệt bị ép ngồi xuống, chỉ có thể ngoan ngoãn để Liễu Chẩm Thanh xử lý miệng vết thương cho mình. “Thuốc kia có ít, quãng đường này của chúng ta sợ là không đơn giản, không nên lãng phí ở đây.”
Kết quả vừa mới dứt lời thì đã bị Liễu Chẩm Thanh gõ đầu một cái.
Hoắc Phong Liệt vô tội nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh chỉ vào tay hắn mà quở trách: “Đệ bị thương, thuốc quý không phát huy tác dụng thì chính là vô dụng, đệ ngốc hả? Không đau sao? Còn dám tự cắn chính mình. Chuyện này bao lớn chứ, loại hương này cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng với đệ, đệ cũng đã nói ảnh hưởng không nghiêm trọng, cùng lắm thì đệ tự giải quyết một chút, đừng nói đến cái này đệ cũng không biết.”
Hoắc Phong Liệt tức khắc bị Liễu Chẩm Thanh nói cho quẫn bách.
Cái gì mà tự giải quyết, khi đó họ nằm dưới gầm giường, còn nằm cạnh Thanh ca, sao hắn có thể…
Nhưng là đối mặt với Liễu Chẩm Thanh đang tức giận nhìn mình, Hoắc Phong Liệt cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói: “Ta không muốn nhìn thấy đệ có thêm sẹo trên người đâu.”
Y đã từng nhìn thấy thân thể hiện tại của Hoắc Phong Liệt rồi, sẹo nhiều không đếm xuể.
Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh đang băng bó cho mình, nhớ tới lúc còn ở dưới giường, sau khi đánh ngất Liễu Chẩm Thanh, nhìn người phía dưới thân, hắn thiếu chút nữa đã không khống chế được bản thân.
Vết cắn kia là để cảnh cáo chính mình, đừng xằng bậy!
Lại không ngờ Liễu Chẩm Thanh để ý đến vậy.
Cảm xúc của hắn như nước trong ly, vốn đã đầy, thoạt nhìn thì như bình tĩnh không gợn sóng, thỉnh thoảng còn có một lớp băng mỏng đóng phía trên, nhưng chỉ cần người trước mắt thổi nhẹ một hơi thôi cũng có thể khiến nước tràn ly.
Hoắc Phong Liệt nhịn không được cúi người, trán nhẹ nhàng dựa lên mu bàn tay của Liễu Chẩm Thanh, giống như một động vật nhỏ yếu thế vậy.
Rất cẩn thận rồi lại nhẫn nại đến tột cùng.
Cánh tay Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, cúi đầu nhìn Hoắc Phong Liệt, lại chỉ có thể thấy một sườn mặt cô đơn mờ mịt.
Tim Liễu Chẩm Thanh như bị bóp nhẹ, y trở nên rối rắm. Nhịn không được dưa tay sờ sờ đầu hắn, giống như đang vuốt ve cún con vậy.
Nhị Cẩu thật sự là thích y, y cũng không muốn khiến đứa nhỏ này đau lòng.
Tuy là nam… nhưng dù sao cũng là Nhị Cẩu mà. Nói không chừng còn có thử thử xem thế nào đấy?
Hay là trước khi Nhị Cẩu ngả bài, y cứ cẩn thận cân nhắc một chút?
Khụ khụ khụ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, bản thân chỉ là nâng cấp cho Nhị Cẩu lên làm đối tượng suy xét mà thôi, cùng lắm là sau này sẽ không chỉ coi hắn là đệ đệ đơn thuần nữa.
Hơn nữa, nam nhân cùng nam nhân… y cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đã.
Nhìn Nhị Cẩu dù có đang ngồi thì thân hình vẫn cao lớn, uy vũ bất phàm.
Quả nhiên nghĩ như thế nào thì bản thân cũng là người nằm dưới trong sách tả, nhưng mà… như thế vất vả lắm.
Ai dà, phiền thế nhỉ!
Rất nhanh, Tần Dư cùng Hạ Lan đã quay lại, bọn họ thuận lợi hoàn thành hết thảy, lấy được ghi chép về đoàn xe đến từ Thông Mậu châu về.
Trong vòng hai tháng trước, tổng cộng có mười đội xe đi qua đây.
Theo ghi chép về nhân số và xe cộ, loại trừ đi thì còn lại ba đội.
Liễu Chẩm Thanh chỉ vào một trong đó nói: “Hẳn là cái này.”
Ba người đều nhìn Liễu Chẩm Thanh, dùng ánh mắt dò hỏi.
Liễu Chẩm Thanh nói: “Dựa theo thời gian chúng cần để đi từ Thông Mậu châu đến thành Khang Xuyên, nhanh nhất là năm ngày, cái này là năm ngày, hai cái khác lần lượt là tám ngày cùng mười ngày, điều này chứng minh hai đội ngũ kia chắc chắn đã dừng chân ở thành trấn khác, chỉ có thương hội chân chính mới dừng chân như vậy, nếu vội vàng chuyển bạc…”
Hơn nữa còn có chuyện y không nói, điểm đến tiếp theo của đội ngũ này là Dương Côn phủ, nơi đó có một cảng lớn nằm trong tuyến đường vận chuyển trên sông của Liễu gia, nếu tuyến vận chuyển của Liễu gia có bị liên lụy thì tất nhiên sẽ không chỉ có một. Cho nên nhóm người này là khả nghi nhất.
“Hơn nữa nơi này gần nhất, nếu đoán sai thì lộn lại cũng không có tổn thất quá lớn.” Liễu Chẩm Thanh nói
Ba người đều cảm thấy Liễu Chẩm Thanh phân tích rất có lý, cho nên sáng sớm hôm sau mấy người tiếp tục lên đường.
Lần này đường đi chỉ mất hai ngày, cũng chỉ có một con đường, xe ngựa đi lên một cầu bằng đá bắc qua con suối trên núi.
Ba người trong xe ngựa bỗng trở nên cảnh giác, không đợi Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại, Hạ Lan đã chui ra ngoài, một chân đá xa phu xuống, “Chạy!”
Tần Dư chui từ cửa sổ ra, trực tiếp nhảy lên điều khiển xe ngựa.
Mà Hoắc Phong Liệt ở lại kéo Liễu Chẩm Thanh qua, vừa mới ôm lấy y thì ngựa bên ngoài như bị cái gì đó kích động, điên cuồng chạy rồi hí vang, xe ngựa cũng trở nên xóc nảy.
Khi xe ngựa sắp qua khỏi cầu đá, Tần Dư hô một tiếng, Hoắc Phong Liệt lập tức đưa Liễu Chẩm Thanh phi ra khỏi xe ngựa.
Đến khi bốn người dứng trên cầu đá, bốn phía nháy mắt xuất hiện mười mấy người bao vây bọn họ.
Ngoài trừ bốn tên cầm đầu mặc đồ khác ra thì những tên còn lại đều mặc đồ đen.
“Xem ra không phải sơn tặc bình thường rồi.” Hạ Lan cười khẽ, trong tay chậm rãi rút Tú Xuân đao ra. “Nói như vậy tức là chúng ta đã chọn đúng hướng rồi hử?”
Tần Dư nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã nhận ra thân phận của địch. “Giang Nam tứ ác.”
“Giang Nam tứ ác?” Hoắc Phong Liệt nhíu mày.
Hắn thường ở quân doanh không quen biết người trên giang hồ, chỉ thấy bốn kẻ trước mắt gồm một lão nhân lưng còng, một nam tử mỏ chuột tai khỉ, một nữ tử chỉ mặc hai mảnh vải, và một người lùn như trẻ con đeo mặt nạ khỉ.
“Sát thủ nổi danh giang hồ, nhận tiền làm việc, xem ra có người thuê chúng tới giết chúng ta.” Hạ Lan cười nói: “Này, các ngươi biết bọn ta là ai không? Mạng này mà cũng dám lấy sao?”
“Chúng ta cóc quan tâm các ngươi là ai, chỉ cần có thể bị giết đều là mục tiêu của chúng ta, hôm nay có người có thể mời cả bốn chúng ta rời núi giết các ngươi, các ngươi chết ở đây coi như cũng có ý nghĩa.” Nam tử cười gian nói.
Tần Dư: “Người thuê bọn chúng tất nhiên là biết chúng ta, cho nên chỉ sợ chuyện chúng ta phải điều tra không nhỏ như mặt ngoài.”
“Các ngươi nói cái gì chúng ta cũng không biết.” Nam tử nói: “Các ngươi chỉ cần biết rằng, hôm nay là ngày chết của mình là được rồi.”
Tần Dư cùng Hạ Lan liếc nhau, tuy rằng ngoài mặt bọn họ có vẻ nhẹ nhàng nhưng trong lòng đều rõ, Giang Nam tứ ác thành danh đã lâu, cũng không phải đối thủ dễ đối phó. Hơn nữa những kẻ mặc đồ đen kia cũng không chỉ đơn giản là con tốt thí, đều là cao thủ cả.
Hai người cho Hoắc Phong Liệt một ánh mắt.
Hoắc Phong Liệt biểu tình bất biến, chỉ thấp giọng nói: “Thanh ca?”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên ra tiếng nhắc nhở ba người: “Lão nhân tốc độ chậm giỏi dùng ám khí thuộc loại đánh tầm xa, nam tử sức yếu thủ pháp nhanh giỏi ám sát, nữ tử không có nội lực nhưng giỏi dùng độc, đừng tới gần, mặt nạ… không biết.”
Hạ Lan cùng Tần Dư tức khắc kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh, đối với Giang Nam tứ ác, bọn họ thân là người triều đình gần như chưa từng tiếp xúc, không ngờ Liễu Chẩm Thanh lại có thể kể rành mạch nhược điểm của chúng.
Hoắc Phong Liệt biết Liễu Chẩm Thanh trước kia cùng đại ca đại tẩu vào nam du học, thường thường đụng mặt mấy nhân vật trong giới võ lâm, sát thủ lúc trước gặp trong rừng Liễu Chẩm Thanh cũng đã từng gặp, cho nên tin tức y biết rất rõ, chẳng lẽ bốn người này y cũng từng gặp rồi sao?
Điểm này Hoắc Phong Liệt đoán không sai, đúng là đã từng đụng mặt khi đi du học, thực ra năm đó họ chỉ gặp ba trong bốn người của Giang Nam tứ ác, khi đó bên họ còn có cao thủ khác chung tay đối phó.
Mà hiện tại lại có thêm một người, Liễu Chẩm Thanh vẫn cẩn thận nhắc nhở mọi người.
Liễu Chẩm Thanh đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của ba người, nói: “Tốt xấu gì cũng là hoàng thương, làm ăn buôn bán ắt sợ gặp cướp, đương nhiên sẽ biết một chút tin tức, ba người các ngươi phải cẩn thận. Xét về sức mạnh cá nhân thì các ngươi mạnh hơn, nhưng chúng đã hợp tác nhiều năm rồi, còn có tử sĩ hỗ trợ, nhất định phải cẩn thận.
Tần Dư cùng Hạ Lan gật đầu.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt lại càng thêm căng thẳng.
“Yên tâm, ta sẽ trốn thật kỹ.” Liễu Chẩm Thanh vừa dứt lời đã nghe trong đám kẻ ác truyền tới tiếng nói.
“Cái tên nhóc đứng trong cùng kia, ta muốn, da thịt non mịn, nấu chín lên chắc chắn sẽ rất ngon.” lão già trong nhóm chỉ vào Liễu Chẩm Thanh trong lồng ngực Hoắc Phong Liệt nói.
Liễu Chẩm Thanh tức khắc thấy ghê tởm, lão già này vẫn ghê tởm như vậy. Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, sao còn chưa chết nhỉ?
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt nháy mắt trở nên tàn nhẫn, gắt gao ôm lấy Liễu Chẩm Thanh như thể muốn giấu y đi vậy.
“Khà, ánh mắt hung ác thật đấy, đã từng giết người rồi.” Nam tử cười nhìn Hoắc Phong Liệt nói.
“Ái chà chà, đều là tiểu ca đẹp như vậy, nô gia nhìn mà ngứa ngáy hết cả ruột gan, tiếc quá đi, thực sự phải giết sao?” ả đàn bà khiêu gợi nghịch một lọn tóc, “Ca ca đẹp như vậy, hẳn nên yêu thương thật tốt mới đúng chứ.”
Liễu Chẩm Thanh cạn lời rồi, tức khắc có dự cảm không ổn, lúc trước ả đàn bà này đã để ý Hoắc Phi Hàn, chẳng lẽ lúc này…
“Dâm nương, lại phát dâm à?”
“Nô gia đã nói rồi, dù là làm cái gì đi chăng nữa, chỉ cần lọt vào mắt nô gia thì phải cho ta.”
“Vậy cũng không thể cho ngươi cả bốn được. Chỉ có thể chọn một thôi.” Nam tử nói.
Lão già lập tức nói: “Không được đoạt đồ ăn của ta.”
Nữ tử liền chỉ vào Hạ Lan đang đứng đằng trước nói: “Không quá mềm cũng không quá cứng, người này đi.” Nói xong bèn duỗi tay xoa đầu mặt nạ đứng bên cạnh nói: “Con trai ngoan, người kia phải để sống, những kẻ khác thì thế nào cũng được, rõ chưa.”
Mặt nạ ô a một tiếng như người câm, nhưng cũng coi như trả lời.
Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhõm thở phào, không nhắm vào Nhị Cẩu là được.
Ấy, từ từ đã, tại sao lúc trước chọn Hoắc Phi Hàn mà lần này lại không chọn Hoắc Phong Liệt vậy, chẳng lẽ Hoắc Phong Liệt còn không bằng Hạ Lan sao?
Liễu Chẩm Thanh tức khắc lại có chút bất mãn.
Hạ Lan sửng sốt, buồn cười. “Được mỹ nhân nhìn trúng, có phải ta nên vui mừng không?”
“Vui? Dựa theo ghi chép thì bà ta ít nhất cũng đã 50 rồi. Có thể làm mẹ ngươi đấy.” Tần Dư mất hứng nói.
Hạ Lan tức khắc nổi da gà.
Ả ta nghe được, nháy mắt âm ngoan nhìn Tần Dư nói: “Miệng ti tiện, đợi lát nữa sẽ giết ngươi đầu tiên.”
Tần Dư lạnh lùng cười, xoẹt một cái, rút roi sắt ra, quấn quanh tay như rắn độc, “Ồ, thử xem.”
Địch hô một tiếng “lên”.
Xông tới đầu tiên là đám tử sĩ, hẳn là muốn tiêu hao thể lực của họ trước.
Nhưng ba người cũng không ngốc, trước hết, Hoắc Phong Liệt hoàn toàn không tham chiến, chỉ cảnh giác nhìn bốn người kia, đợi chúng ra tay Hoắc Phong Liệt mới nhập cuộc.
Đao kiếm qua lại trên cầu đá, máu tươi vẩy xung quanh, rất nhanh đã có thi thể không ngừng rơi xuống dòng nước chảy xiết bên dưới.
Liễu Chẩm Thanh yên tĩnh đứng một bên nhìn, cao thủ so chiêu, đừng nói mắt không theo kịp, dù có thấy rõ thì cũng không thể tùy tiện chỉ điểm, nếu không còn liên lụy ngược lại ba người họ, điều duy nhất Liễu Chẩm Thanh có thể làm là khi có kẻ lao tới giết y thì bỏ chạy vào vùng an toàn, không để kẻ địch thành công, cũng không khiến ba người kia phải phân tâm cứu mình.
Nhưng dần dần, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy có chỗ không đúng, tên đeo mặt nạ khỉ kia vẫn chưa hề nhúc nhích.
Mà bên họ sau khi đã xử lý hết đám người áo đen thì thể lực đã cạn dần, ngoài Hoắc Phong Liệt ra thì Hạ Lan cùng Tần Dư ít nhiều gì cũng bị thương. Còn tứ ác ngoài tên đeo mặt nạ thì ba kẻ còn lại đều có chút chật vật.
Giờ họ gần như ngang cơ nhau.
Ngay lúc này, một tiếng rống quái dị như của vượn vang lên, không đợi Tần Dư phản ứng, một bóng hình nhanh như chớp chợt xuất hiện trước mặt y, Tần Dư chỉ tới kịp dùng roi sắt chắn trước ngực, đòn đánh trong một khắc kia tràn đầy nội lực mạnh mẽ, trực tiếp khiến roi sắt đen nhánh cứng rắn bị bẻ cong. Nếu trúng ngực thì chắc chắn xương sườn sẽ gãy hết, chết ngay lập tức.
Nhưng cho dù Tần Dư kịp thời chắn thì lực còn lại của đòn đánh vẫn tác động lên ngực y, sau khi phun một búng máu, Tần Dư ngã xuống nước.
“Lão Tần!” Hạ Lan hô to chạy qua, nhưng lại không thể nhanh hơn tên đeo mặt nạ, chỉ phút chốc gã đã xoay người đá một cú khiến hắn bị đá bay, nhưng có vẻ gã vẫn nghe lời ả đàn bà kia, không dùng toàn lực. Cho nên tuy Hạ Lan ăn một cú chính diện nhưng không bị thương quá nặng.
Chỉ trong hai chiêu, hai cao thủ như Hạ Lan cùng Tần Dư đều bị đánh bại, mắt thấy mặt nạ nhằm về phía Hoắc Phong Liệt, tim Liễu Chẩm Thanh như vọt lên tận cổ họng.