Chương 120
Trong màn đêm, hai người chạy trên đường một hồi lâu cuối cùng cũng dừng lại nghỉ ngơi.
“Chủ nhân, ta không mệt.” Liễu Kiều còn muốn cõng Liễu Chẩm Thanh tiếp tục lên đường, nếu chủ nhân muốn trở về vậy phải lập tức làm được.
“Ngươi không mệt, ta nhìn ngươi cũng thấy mệt.” Đã đi liên tục mấy canh giờ rồi, Liễu Chẩm Thanh vỗ vai Liễu Kiều nói: “Không sao, khinh công của ngươi nhanh như vậy, người bình thường sao có thể đuổi kịp được.”
Liễu Kiều đương nhiên sẽ nghe lời Liễu Chẩm Thanh, đỡ Liễu Chẩm Thanh ngồi xuống rồi cười nói: “Chủ nhân, bên kia có dòng suối, ta qua đó bắt cá cho ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh cười gật đầu, liền nhìn thấy Liễu Kiều nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên bờ sông.
Thực ra tính tình Liễu Kiều nặng nề chất phác, rất ít khi cười, điểm này có chút giống Hoắc Phong Liệt, nhưng nhìn Liễu Kiều của hiện tại, Liễu Chẩm Thanh mới cảm thấy bản thân đã không sai, có lẽ có những người không cần cái tự do mà y vẫn luôn đau đáu.
Đợi Liễu Kiều quay lại, Liễu Chẩm Thanh mở miệng hỏi: “Mấy năm nay ngươi sống thế nào?”
Liễu Kiều vừa nướng cá cho Liễu Chẩm Thanh vừa suy nghĩ đáp: “Cũng không có gì đặc biệt, ngươi biết đầu óc ta ngốc nghếch, cho nên gần như là Nguyên Cận nói gì ta làm cái đó, hắn rất thông minh.”
Điểm này là chỗ khiến Liễu Chẩm Thanh thấy kỳ quái nhất, “Sao ngươi lại ở bên cạnh hắn lâu như vậy?”
Năm đó bí lệnh mà Liễu Chẩm Thanh hạ lệnh cho Liễu Kiều là hộ tống Kiều Cận mới 18 tuổi rời khỏi kinh thành, chọn một nơi xa nhất hắn có thể tới, tìm một hộ gia đình sạch sẽ, giúp Kiều Cận mai danh ẩn tích, sống an ổn hạnh phúc.
Liễu Kiều có chút vô tội giải thích.
Kỳ thật mệnh lệnh của Liễu Chẩm Thanh năm đó thật sự là có chút khó xử với một người cứng ngắc như Liễu Kiều. Nhưng trước kia Bạch Du đã từng nói với Liễu Kiều, nếu gặp được vấn đề nào cần dùng não thì cứ đến hỏi Bạch Du y, dù sao Liễu Kiều cũng phải vào nam nên định bụng sẽ đi tìm Bạch Du luôn.
Kết quả nửa đường lại nghe tin Liễu Chẩm Thanh chết, sau đó cũng có kẻ đuổi giết hắn, sau khi hắn thoát khỏi bọn sát thủ liền để Kiều Cận ở lại một khách điếm, bản thân một mình về kinh.
Liễu Kiều giải thích đến đây có chút không dám nhìn Liễu Chẩm Thanh, bởi vì việc đó tương đương với việc hắn đã làm trái mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng khi đó hắn nghe tin Liễu Chẩm Thanh đã xảy ra chuyện, sao có thể còn tâm trí chấp hành mệnh lệnh chứ, cho nên sau khi thoát khỏi sát thủ thì lập tức chạy về kinh thành, vừa lúc gặp được Tống Tinh Mạc, thấy được phần mộ của Liễu Chẩm Thanh, sau đó bị trọng thương, phải dưỡng bệnh một năm.
“Một năm sau, ta trở về tìm Nguyên Cận, Nguyên Cận đã phải làm công ở khách điếm đó.”
Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hỏi: “Nó vẫn luôn ở đó đợi ngươi sao?”
Liễu Kiều gật đầu, nghĩ đến đây không khỏi có chút hoảng hốt, thực ra năm đó hắn đã hứa với Kiều Cận ràng mình chắc chắn sẽ trở về, dù sao hai người cũng đã cùng nhau trốn thoát khỏi nhiều lần đuổi giết của sát thủ, từng chung hoạn nạn, đứa nhỏ đó rất ỷ lại vào hắn, thấy hắn phải đi thì níu chặt lấy vạt áo hắn, hai mắt rưng rưng bảo hắn phải sớm trở về. Nhưng lại không ngờ vừa đi đã là đi mất một năm.
Khi mới gặp vẫn còn là một đứa nhỏ có chút khép kín kiệm lời, một năm sau gặp lại thì đã trở nên âm tình bất định, tính tình táo bạo. Nghe nói là trong thời gian đợi hắn trở về, tiền hết, không có thân phận cũng không có người lớn trông chừng, đã phải chịu không ít khổ đau, cho dù là vậy thì Kiều Cận vẫn kiên trì ở lại đợi hắn.
Bởi vì Liễu Kiều cũng coi như là cánh tay phải thân tín nhất của Liễu Chẩm Thanh, đương nhiên cũng sẽ phải gặp đủ loại ám sát cùng đuổi giết, cho nên cũng không thể cho Kiều Cận cuộc sống ẩn cư an nhàn, chỉ có thể đưa hắn cùng trốn đông trốn tây, đương nhiên Liễu Kiều muốn tách khỏi Kiều Cận, dù sao sự tồn tại của Kiều Cận đã gần như biến mất rồi, nhưng Kiều Cận không chịu buông tay hắn, nằng nặc nói hắn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân đã giao cho, cho nên bọn họ phải tiếp tục sống nương tựa vào nhau, sau một thời gian, bọn họ phát hiện một nhóm phản tặc tàn dư của tam vương.
Liễu Chẩm Thanh lập tức truy vấn vấn đề y để ý nhất. “Bọn chúng biết thân phận của Nguyên Cận sao?”
Liễu Chẩm Thanh sợ nhất chính là năm đó bản thân giữ lại mạng cho Nguyên Cận lại khiến những kẻ phản tặc đó có người để ủng hộ, lúc đó sẽ thành vấn đề.
Liễu Kiều lắc đầu, “Nguyên Cận rất thông minh, hắn nói thân phận của hắn phải được giữ kín, miễn để người khác lợi dụng.”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc càng thêm nghi hoặc, “Vậy tại sao các ngươi còn thông đồng với chúng?”
Liễu Kiều có chút ảo não nói: “Là Nguyên Cận phát hiện hình như đám phản tặc kia cũng đang bị kẻ khác lợi dụng để tạo phản chống lại hoàng đế, hắn muốn trà trộn vào, vừa lúc gặp được cơ hội, người trong kính phái một người tới đánh tráo với Kiều An vương tử, Nguyên Cận nghĩ mọi cách, giết người tới thay thế để thay chỗ gã, chúng ta trực tiếp tiến vào Tây Thục để nhận lệnh, sau đó mới dùng thân phận đồng đảng để liên hệ với đám tạo phản.”
Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc: “Cũng không bị phát hiện sao?”
Liễu Kiều gật đầu nói: “Hắn vẫn luôn truyền tin qua lại với người trong kinh, chưa từng bị phát hiện.” Liễu Kiều cũng không rõ, dù sao Kiều Cận vẫn luôn hoàn mỹ chu toàn.
“Cho nên, các ngươi cũng không rõ người trong kinh là ai?” Liễu Chẩm Thanh đoán nguyên nhân chính là vì đối phương cũng đang giấu giếm thân phận, cho nên mới không kịp thời phát hiện ra thủ hạ đã bị đánh tráo.
“Chỉ biết chắc chắn là người có thế lực khổng lồ, quyền cao chức trọng.” Liễu Kiều nói tới đây thì cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi chủ nhân, ban đầu ta thấy Nguyên Cận có vẻ muốn đối phó với bọn chúng, thật sự cho rằng Nguyên Cận đã phát hiện ra nguy hiểm tiềm tàng nào đó, muốn xử lý giúp Đại Chu của Nguyên thị, ta không ngờ…”
“Không ngờ hắn lại có dị tâm, muốn soán ngôi?” Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi, y không biết lựa chọn này của Kiều Cận là xuất phát từ không cam lòng hay là do trả thù. Ban đầu khi y đưa đứa nhỏ ấy rời đi, cảm thấy trong mắt đứa nhỏ này không có thù hận hay không cam lòng, y cho rằng Kiều Cận sẽ chọn cuộc sống an ổn.
Liễu Kiều thấy Liễu Chẩm Thanh thở dài, lập tức khẩn trương hỏi: “Chủ nhân, là ta không làm tốt, ngươi muốn tiếp theo sẽ xử lý hắn thế nào? Ta đảm bảo sẽ làm được.”
“Đương nhiên là ta hy vọng hắn sẽ không… bước vào vết xe đổ của cha hắn.” Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ cười nói: “Hy vọng hắn sống yên ổn, đáng tiếc chưa chắc hắn đã chịu nghe lời, đến lúc đó át sẽ máu chảy thành sông.”
Liễu Kiều lập tức nắm tay nói: “Yên tâm, chủ nhân, đợi đưa được ngươi về bên cạnh Hoắc tướng quân an toàn, ta sẽ lén quay về trói hắn đến đây, hắn không thể đánh thắng ta, nếu còn không nghe lời, muốn tiếp tục tạo phản thì sẽ nhốt hắn lại.”
Liễu Chẩm Thanh:……
Liễu Chẩm Thanh bị sự đơn giản thô bạo của Liễu Kiều chọc cười. Kiều Cận có thể đi đến bước này cũng không đơn giản, nhưng trong mắt Liễu Kiều lại có thể dễ dàng giải quyết, vậy chứng minh Kiều Cận trong mắt Liễu Kiều chỉ dễ đối phó như một đứa trẻ mà thôi, là Liễu Kiều quá mức trẻ con ấu trĩ, hay là do Kiều Cận chưa bao giờ khiến Liễu Kiều cảm thấy hắn khó nhằn.
“Trở về vẫn phải nói rõ thân phận của Kiều Cận cho Hoắc Phong Liệt biết trước đã, sau đó thương lượng nên làm thế nào mới được.” Liễu Chẩm Thanh lẩm bẩm.
Liễu Kiều liếc Liễu Chẩm Thanh một cái.
Liễu Chẩm Thanh chú ý tới ánh mắt của hắn, cười nói: “Còn có cái gì muốn nói?”
Liễu Kiều chớp chớp mắt nói: “Hóa ra chủ nhân thực sự cùng Hoắc tướng quân ở bên nhau.”
Liễu Chẩm Thanh nghẹn luôn, có chút không được tự nhiên nhìn Liễu Kiều.
Liễu Kiều cảm thán: “Khi chủ nhân nói chuyện đã nhắc tới Hoắc tướng quân rất nhiều, lạ thật, trước kia không phải chủ nhân đã nói muốn cưới cô nương là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao?”
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Chẳng lẽ diện mạo Phong Liệt khó coi sao?”
Liễu Kiều nghĩ thầm nam nhân có thể sử dụng từ đẹp để tả sao? Nếu có thể thì hắn cảm thấy dáng vẻ trước kia của chủ nhân là đẹp nhất, sau đó thì… Kiều Cận coi như là đẹp nhì, Tống Tinh Mạc xếp thứ ba, Hoắc tướng quân thì miễn cưỡng cho hạng bốn.
“Chủ nhân thích là được.” Liễu Kiều nói.
Liễu Kiều đặt cá đã nướng xong lên lá cây, đang định nhặt xương thì lại bị Liễu Chẩm Thanh ngăn lại, “Ăn luôn đi, phiền lắm.”
Liễu Kiều còn dặn dò một tiếng, “Chủ nhân ăn cẩn thận.”
Liễu Chẩm Thanh có vẻ đã quen ngoài Nhị Cẩu ra không để ai khác nhặt xương cá cho mình, bèn vừa ăn cá tươi nướng vừa hỏi: “Mấy năm nay, Kiều Kiều ngươi có gặp được người nào thích ngươi không?”
Liễu Kiều không chút do dự lắc đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng như thể chưa từng có loại tình cảm này, thuần khiết như một đứa trẻ vậy.
Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nói: “Cuối cùng vẫn chưa thông suốt sao, sau này tìm vợ cho ngươi sẽ là một vấn đề khó khăn lắm đây.”
Liễu Kiều lập tức nói: “Ta không cần thành gia, ta muốn mãi mãi đi theo chủ nhân.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức bị cảm động, nhưng lại có cảm giác buồn rầu vì đứa nhỏ nhà mình cứ mãi không chịu lớn.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên yết hầu đau xót, tức khắc mặt nghẹn đỏ cả lên, Liễu Chẩm Thanh bắt đầu ho.
Liễu Kiều cũng lập tức phát hiện vấn đề, chủ nhân lại bị hóc xương cá rồi, thấy Liễu Chẩm Thanh rất khó chịu, vội vã ôm y vào lòng, đánh một chưởng lên sau lưng Liễu Chẩm Thanh, rót thêm nội lực, tay còn lại thì đỡ cần cổ thon dài của Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh lập tức thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác được nội lực đang giúp mình nuốt xương cá vào.
Đang muốn mở miệng nói đã ổn liền cảm thấy sắc mặt Liễu Kiều thay đổi, lập tức ôm Liễu Chẩm Thanh đứng dậy.
Liễu Chẩm Thanh liền nhìn thấy chỗ bọn họ vừa ngồi có một bóng người chợt lóe đáp xuống.
Liễu Chẩm Thanh tập trung nhìn, tức khắc trong lòng kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã thấy người kia đen mặt, không nói hai lời duỗi tay vồ về phía y.
Tuy rằng Liễu Kiều cũng nhận ra đối phương nhưng vẫn che chở cho Liễu Chẩm Thanh theo bản năng, không để người khác tiếp cận.
Cùng lúc đó, cách đó không xa vang lên giọng nói lẫn tiếng thở dốc dồn dập, “Các… các ngươi đang làm cái gì vậy?!”
Ngữ khí như đi bắt gian này cùng cục diễn hỗn loạn khiến đầu óc Liễu Chẩm Thanh treo máy.
Vì sao?
Vì sao Hoắc Phong Liệt lại xuất hiện ở chỗ này?
Vì sao đến cả Kiều Cận cũng xuất hiện ở chỗ này?
Mắt thấy Hoắc Phong Liệt đã đánh úp lại, Liễu Kiều theo bản năng đưa Liễu Chẩm Thanh lùi về phía sau.
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể kêu một tiếng “Dừng!”
Liễu Kiều cùng Hoắc Phong Liệt đều nghe lời dừng lại theo bản năng.
Mà tên nhóc thở hổn hển ở bên kia lại không nghe lời, xông thẳng lên bắt lấy tay Liễu Kiều, trừng mắt như muốn nứt ra, dùng lực lớn nhất để kéo hắn ra, “Vậy mà ngươi lại ôm y!”
Liễu Chẩm Thanh cũng bị hất ra ngoài, Hoắc Phong Liệt lắc mình tới ôm chặt Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh vừa muốn đẩy Hoắc Phong Liệt ra để tiện nói chuyện nhưng ngay khi Hoắc Phong Liệt ôm lấy y thì như đã biến thành gông xiềng khóa chặt Liễu Chẩm Thanh lại, càng giãy giụa càng chặt.
Liễu Chẩm Thanh nóng nảy hô: “Nhị Cẩu!”
Y rất muốn hỏi Trấn quốc Đại tướng quân như hắn sao lại một mình xuất hiện ở đây? Không phải là tới cứu y đấy chứ, quá là hoang đường! Hiện tại hắn phải thống lĩnh năm vạn đại quân, phải thuận theo ý của kẻ địch trước tiên, chậm rãi nghĩ cách cứu viện mới phải, sao bản thân hắn lại ở đây?
Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh lại đang hoảng hốt, đồng tử rung động theo tiếng gọi của Liễu Chẩm Thanh, nhưng lúc này lại như phản nghịch vậy, không chịu nghe lời, ôm y chặt hơn nữa, áp chặt vào lòng, cúi đầu vùi vào hõm cổ Liễu Chẩm Thanh, hít một hơi, đến khi trong phổi tràn đầy hơi thở của Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phong Liệt mới cảm nhận được hơi thở đầu tiên của mình trong suốt hai ngày nay.
Mà bên kia, Kiều Cận vừa định chất vấn Liễu Kiều, lại phát hiện ánh mắt Liễu Kiều hoàn toàn không đặt trên người mình mà vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Liễu Tiêu Trúc, dáng vẻ quan tâm kia quả thực khiến Kiều Cận suy sụp.
“Liễu Kiều!” Kiều Cận rống to, lại đột nhiên bắt đầu ho khan, như thể sắp ho ra máu đến nơi, quỳ sụp xuống đất, trước mắt hiện đốm đen, cuối cùng thì ngất xỉu.
Đến giờ Liễu Kiều mới chú ý tới, vội vã đỡ lấy Kiều Cận, nhíu mày kiểm tra, có vẻ là… do sử dụng khinh công quá sức nên mới như vậy.
Mà Liễu Chẩm Thanh đã cảm thấy đau khi bị ôm rồi, rốt cuộc không nhịn được nữa nói: “Nhị Cẩu, buông ra, đệ muốn ta nghẹn chết à!”
Liễu Chẩm Thanh vỗ vô lưng Hoắc Phong Liệt, bấy giờ Hoắc Phong Liệt mới hơi buông lỏng, hắn cúi đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, vẫn không nói câu gì.
Nhìn hắn thế này như thể đã bị dọa sợ vậy.
Làm ơn đi, người bị dọa đến phải là y mới đúng, Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nói: “Sao đệ lại ở đây? Đệ hẳn phải biết bọn họ bắt ta là để uy hiếp đệ, cho nên ta sẽ không sao, hơn nữa về cơ bản đã có thể đoán được là Liễu Kiều bắt ta đi mà. Ta cũng sắp về đến nơi rồi, đệ lại tới đây. Từ từ đã, đệ tới tới đây cùng hắn à, chẳng lẽ ngươi đã đến cung điện ở bên kia? Sau đó lại trở về?”
Liễu Chẩm Thanh phân tích xong thì tự choáng váng trước, nhìn trên người Hoắc Phong Liệt đầy tro bụi liền biết hắn đã vất vả bôn ba nhường nào.
“Đệ… đệ…” Liễu Chẩm Thanh đau lòng không biết nên nói gì.
Hoắc Phong Liệt lại đột nhiên cất giọng khàn khàn nói: “Thanh ca, ta lại đánh mất huynh.”
Liễu Chẩm Thanh giật mình, đối diện với hai mắt đen nhánh như mực của Hoắc Phong Liệt như lọt vào vực sâu không đáy, mà dưới vực vẫn luôn toát ra cảm giác tuyệt vọng. Bấy giờ y mới nhận ra thân thể Hoắc Phong Liệt đang khẽ run lên.
Liễu Chẩm Thanh biết việc bản thân mất tích thực sự đã dọa hắn sợ.
Liễu Chẩm Thanh không thể chịu được Hoắc Phong Liệt như vậy, cũng mặc kệ những hoài nghi cùng khó chịu lúc trước, đã như vậy rồi, Nhị Cẩu còn có thể nói không thích y sao?
Liễu Chẩm Thanh trực tiếp ôm mặt Hoắc Phong Liệt, nhón mũi chân hôn hôn moah moah dỗ Nhị Cẩu.
Cẩu cẩu bị dọa sợ lập tức bị hành động này làm cho ngây ra, cảm giác sự mềm mại trên môi rời đi, nhìn người đang ở gần trong gang tấc, Hoắc Phong Liệt như bị kích thích, cuối cùng cũng không thể khống chế được lý trí của mình nữa, cánh tay ôm eo Liễu Chẩm Thanh chợt dùng sức kéo, đôi môi vừa rời đi kia lại dán trở lại.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, bị bàn tay to của Hoắc Phong Liệt mạnh mẽ giữ gáy lại.
Một nụ hôn mạnh bạo khiến người ta hít thở không thông bắt đầu.
Mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh cảm thấy mình sắp nghẹn thở, giơ tay ngăn lại, hai mắt Liễu Chẩm Thanh đã hiện hơi nước, tầm mắt có chút mơ hồ nhìn người trước mặt, chậm rãi cong khóe miệng, không ngờ khi Nhị Cẩu chủ động lại có thể quyết đoán như vậy, chân y mềm nhũn cả rồi.
Bởi vì xác định người trước mắt đang ở cạnh mình nên Hoắc Phong Liệt cũng dần thanh tỉnh lại, khi phản ứng lại thì dần có chút không được tự nhiên trước ánh mắt chọc ghẹo của Liễu Chẩm Thanh, mẫn cảm nhận ra có ánh mắt đang nhìn họ, quay đầu nhìn.
Liễu Chẩm Thanh cũng theo tầm mắt của hắn nhìn qua, liền thấy Liễu Kiều đang đỡ Kiều Cận đã hôn mê, đang nhìn họ bằng vẻ mặt ngây thơ.
Liễu Chẩm Thanh: …
“Khụ khụ, Kiều Kiều sau này có nhìn thấy cảnh này thì phải tránh đi nhé.” Liễu Chẩm Thanh tận tình khuyên bảo dạy dỗ.
Liễu Kiều gật đầu nói: “Đã biết.”
“Hắn làm sao vậy?” Giờ Liễu Chẩm Thanh mới nhìn Kiều Cận hỏi.
“Mệt nên đã hôn mê.” Liễu Kiều đáp.
Cũng đúng, khinh công của Kiều Cận sao có thể so được với Hoắc Phong Liệt, trừ phi là liều mạng.
“Nói đi, rốt cuộc là tại sao lại thế này? Sao lại hành sự xúc động như vậy?” Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới nghiêm mặt nhìn Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt không biết nên trả lời thế nào, biết Liễu Chẩm Thanh mất tích, hắn gần như đánh mất lý trí chỉ có thể dựa vào bản năng để hành động.
“Ta chỉ muốn nhanh chóng tìm được huynh thôi.” Hoắc Phong Liệt trả lời theo bản năng, thấy vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh không vui, liền vội bổ sung thêm: “Ta biết huynh bị Liễu Kiều mang đi, nhưng ta đã tra hỏi Kiều An, xác nhận phỏng đoán của huynh, bọn chúng là một phe, ta lại có chút không yên tâm. Còn đại quân ta đã để họ ở tại chỗ đợi lệnh rồi, không phải không màng đại quân. Ta lẻn vào nơi bọn chúng giam giữ huynh, bắt được Tây Thục vương mới biết không thấy cả hai người đâu, lúc này mới tới đây.”
Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi, sau đó hỏi: “Vậy còn Tây Thục vương, tại sao lại một mình…”
Hoắc Phong Liệt nói: “Thấy không có huynh ở đó, ta không rảnh quan tâm tới hắn nữa, sau đó hắn cứ đuổi theo.”
Liễu Chẩm Thanh ngẩn người, cười nói: “Còn coi như đệ có lý trí, nhỡ ngươi bắt được Tây Thục vương rồi giết luôn thì phiền phức rồi.” Như vậy sẽ khiến kẻ trốn sau màn nhìn ra vấn đề, họ phá vỡ thế cục như vậy còn sẽ gây phản ứng dây chuyền, sẽ bất lợi với bọn họ.
Hoắc Phong Liệt lại có chút xấu hổ, thực ra lúc ấy hắn không có đầu óc để suy nghĩ vấn đề này.
Đang nói, Kiều Cận nhanh chóng tỉnh táo lại, vừa tỉnh đã thấy Liễu Kiều còn ở cạnh, tức khắc thở phào, lập tức bắt lấy cổ tay Liễu Kiều, không thể nén giận mà chất vấn: “Ngươi lại muốn bỏ lại ta một mình sao? Ngươi lại không cần ta nữa! Trước kia ngươi vì Liễu Chẩm Thanh thì thôi đi, hiện tại ngươi lại vì ai, trong lòng ngươi ta không quan trọng đến vậy sao? Tùy tiện một người nào đó cũng có thể cướp ngươi khỏi ta, ngươi coi ta là cái gì hả!”
Kiều Cận gần như là giận dữ rống lên, Liễu Kiều bị rống vào mặt nên choáng váng, Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy vậy cũng khiếp sợ, nhìn hai mắt đỏ ngầu của Kiều Cận, tuy vẻ mặt hung dữ, nhưng tại sao lại giống một con chó săn bị giẫm phải đuôi nhỉ, cứ cảm giác dáng vẻ này là bị uất hận đến sắp khóc vậy, đây vẫn là Tây Thục vương kiêu ngạo bướng bỉnh, ngạo khí thiên thành mà Liễu Chẩm Thanh từng gặp sao?
“Trả lời ta! Tại sao ngươi lại phản bội ta! Vừa rồi ngươi muốn làm gì với y? Không phải ngươi không hiểu gì hết sao? Ngươi ôm y, còn muốn hôn y!” Kiều Cận đã chuyển sang gào rống, hai tay nắm chặt Liễu Kiều,
Liễu Kiều ngây người, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, không đáp lại, ngược lại còn nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh như đang đợi Liễu Chẩm Thanh hạ lệnh.
Động tác này rơi vào mắt Kiều Cận lại như Liễu Kiều đã thành người nhà của kẻ khác, còn bản thân là một người ngoài, việc này đã chặt đứt dây thần kinh lý trì của hắn.
Kiều Cận đột nhiên nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe, y chợt như đoán được gì đó, có lẽ trong chín năm bầu bạn, ràng buộc giữa hai người trong mắt Liễu Kiều không sâu đậm nhưng trong mắt Kiều Cận lại là mối ràng buộc duy nhất, dù sao cũng đã đổi sang họ Kiều rồi.
Có lẽ cách xử lý sự việc này còn dễ dàng hơn y nghĩ nữa.
“Ta giết ngươi!” Trên mặt Kiều Cận hiện vẻ hung ác, bên cạnh Liễu Chẩm Thanh còn có Hoắc Phong Liệt mà còn dám nói như vậy, là đã hoàn toàn bị chọc tức đến mất hết lý trí rồi.
Nhưng không đợi hắn ra tay thì chỉ một thoáng đã có hai thanh kiếm đặt trên cổ hắn rồi.
Hoắc Phong Liệt trực tiếp đè lưỡi đao sắc bén lên cổ Kiều Cận, nhưng Kiều Cận không quan tâm, nhìn về phía Liễu Kiều đang dùng vỏ đao đè lên vai mình.
“Ngươi vì y, mà đối xử với ta như vậy…” Kiều Cận gần như không dám tin mà nhìn Liễu Kiều.
Liễu Kiều tự nhiên lại thấy chột dạ khi bị nhìn như vậy, nhưng nghĩ rồi vẫn thấy đúng lý hợp tình, nói: “Nếu ngươi làm y bị thương, ta sẽ phải giết ngươi.”
Kiều Cận ngây dại.
Liễu Chẩm Thanh thật sự thấy được vẻ đau lòng đến muốn chết trên mặt Kiều Cận.
Kiều Cận vừa uất hận vừa đau đớn nhìn Liễu Kiều chằm chằm, có vẻ không dám tin mà lắc đầu, nhưng đột nhiên mắt hắn lóe lên, quay phắt đầu sang nhìn Liễu Chẩm Thanh ở đằng xa. Rồi lại nhìn Hoắc Phong Liệt, sau đó mắt trừng to hơn.
“Ngươi… Ngươi là… Liễu Chẩm Thanh?”
Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt biến đổi, lập tức phát lực, không thể để người không đáng tin biết thân phận của Liễu Chẩm Thanh được, để bảo vệ Liễu Chẩm Thanh Hoắc Phong Liệt mặc kệ mọi hậu quả, hắn cảm thấy Kiều Cận cần phải chết. Mà Liễu Kiều chú ý tới hành động của Hoắc Phong Liệt, nhấc tay dùng vỏ kiếm chặn Thuần Quân Kiếm lại, Hoắc Phong Liệt nhíu mày nhìn về phía Liễu Kiều.
Liễu Kiều lại nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh nhíu mày nhìn Kiều Cận, thử hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Kiều Cận hồi phục sau khi khiếp sợ, chắc chắn như đinh đóng cột: “Đừng giả vờ nữa, có thể khiến hai người này như vậy vì ngươi chỉ có thể là Liễu Chẩm Thanh thôi!” Hắn nói xong thì chợt nhìn về phía Liễu Kiều, “Ta tuyệt đối không tin trên thế giới này ngoài Liễu Chẩm Thanh ra, ngươi còn có thể vì người khác mà làm như vậy với ta! Cũng chỉ có Liễu Chẩm Thanh mới có thể khiến ngươi rời khỏi ta dễ dàng như vậy thôi.”
Cú sốc khi phát hiện ra Liễu Kiều rời đi cuối cùng cũng được hóa giải.
Đúng rồi, ngoài Liễu Chẩm Thanh ra cũng chỉ có thể là Liễu Chẩm Thanh thôi.
Lại không thể tưởng tượng nổi cũng chỉ có khả năng này.
Liễu Chẩm Thanh nhìn vẻ mặt chắc chắn của Kiều Cận, cuối cùng thở dài một hơi: “Vậy ngươi… nên gọi ta là gì? Gọi thẳng tên như vậy cũng quá không có quy củ rồi.”
Kiều Cận đột nhiên nở nụ cười dữ tợn. “Ta có mẹ sinh không có mẹ dạy, có cha sinh nhưng không có cha nuôi, ta có thể có quy củ gì chứ?”
“Ồ? Ta tưởng quy củ của ngươi là do Liễu Kiều dạy? Hóa ra là không ra gì sao?” Sao mà Liễu Chẩm Thanh có thể để một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch châm chọc được.
Kiều Cận lập tức nghẹn họng. Quả nhiên thấy Liễu Kiều không vui nhìn hắn.
Liễu Chẩm Thanh hơi hơi híp mắt, lần nữa hỏi: “Gọi ta là gì?”
“Ta… Ta không gọi! Ngươi giả vờ cái gì! Ngươi còn hại chết cha ta cơ mà! Khiến ta phải lưu lạc bên ngoài. Nếu không còn không biết người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế Đại Chu bây giờ là ai đâu!”
Lời này vừa nói ra, Liễu Chẩm Thanh đang muốn lân la hỏi thăm lập tức cứng đờ mặt.
Mà Hoắc Phong Liệt nghe được lời này, trong lòng giật mình, ánh mắt nhìn Kiều Cận không khỏi thay đổi mấy hồi.
Kiều Cận chú ý tới hơi thở của Hoắc Phong Liệt thay đổi, quay đầu châm chọc cười, chỉ vào Liễu Chẩm Thanh nói: “Ngươi cho rằng y trung quân ái quốc lắm sao? Thật ra năm đó y gánh vác Hoắc gia của các ngươi, gánh lòng nguyện trung thành với đế vương, bí mật triệt tiêu dư nghiệt của phản tặc, đó chính là ta, ta chính là con trai độc nhất của Hoài vương, một trong tam vương năm đó, Nguyên Cận! Cũng là con trai duy nhất của cô cô* ruột của Liễu Chẩm Thanh!”
*姑姑: cô cô, dì, bác, cô, (em gái của cha
Hoắc Phong Liệt cứng đờ, không dám tin nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi.
Đang lúc Kiều Cận cuối cùng cũng cảm thấy hả giận thì Liễu Kiều ở bên cạnh lại tát một vào ót Kiều Cận: “Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Cô cô của của chủ nhân là mẫu thân của ngươi, cho nên ngươi hẳn là phải gọi chủ nhân là biểu ca!”
*表哥: biểu ca, anh họ