Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hoắc Phong Liệt ra ngoài, Việt Húc Thiển liền cảm thấy tinh thần hắn hoảng hốt, rõ ràng lúc đi vào vẫn còn tốt, sao giờ lại có vẻ như bị yêu tinh hút mất tinh khí vậy.

Mãi đến khi châm cứu, Hoắc Phong Liệt cởi áo rồi để người khác châm cứu, lúc đi ra tóc xõa tung vén sang một bên, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Không có gì?”

Tuy rằng bị hỏi ngược lại một câu nhưng Việt Húc Thiển vốn tinh tường, cảm thấy bả vai bị tóc che đi kia của Hoắc Phong Liệt cứng đờ, nhất định là có gì đó, cho nên thừa dịp Hoắc Phong Liệt mặc lại quần áo cậu đã nhìn lén.

Kết quả là Việt Húc Thiển lập tức cảm thấy toàn thân không khỏe.

Kia… kia rõ ràng là một dấu răng, lúc nãy tắm thuốc đã có đâu!

Việt Húc Thiển hít hà một cái thật mạnh, đã không có cách nào tưởng tượng xem nửa canh giờ kia Hoắc Phong Liệt vào phòng hắn đã làm gì.

Hoặc là nói Liễu công tử đã làm gì Hoắc Phong Liệt.

Dù sao nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Hoắc Phong Liệt thì rõ ràng hắn mới là “người bị hại” mà.

Lúc trước Việt Húc Thiển còn nghĩ cần tìm biện pháp để thử xem thế nào, giờ thì tốt rồi, chứng cứ rành rành thế này, muốn nói không có ý gì đánh chết cậu cũng không tin.

Cho nên là một chiêu đã trúng đích, không cần thử nữa hả?

Việt Húc Thiển tức khắc mất hứng thú với việc chăm sóc Hoắc Phong Liệt.

Đảo mắt một cái đã là mấy ngày sau, cuối cùng không làm họ thất vọng, bên phía Tề Dương hầu đã có động tĩnh lớn.

Việt Húc Thiển phái tử sĩ nhà mình đến thám thính, Hạ Lan phối hợp hành động.

Rất nhanh đã nhận ra gần đây Tề Dương hầu không đi ra ngoài phóng túng nữa, hình như đang gấp rút chuẩn bị cái gì đó, để thợ rèn trong xưởng làm việc ngày đêm không ngừng để chế tạo vũ khí, có vẻ đang đuổi cho kịp thời gian. Vũ khí chất chồng thành từng đống để một bên, khoa trương hơn bất cứ cảnh nào mà Việt Húc Thiển đã từng thấy.

“Xem ra là cảm thấy ám sát thất bại, lo chúng ta tra được tới nơi này cho nên để Tề Dương hầu đẩy nhanh tiến độ, cố hết sức chế tạo nhiều vũ khí nhất có thể, sau đó vận chuyển hết số vũ khí đi. Hẳn là bọn chúng định bỏ nơi này.” Liễu Chẩm Thanh nói.

“Ừ, ngươi nói không sai, ta cảm thấy chính là như vậy, ta thấy tên Tề Dương hầu kia gấp gáp như lửa đốt tận mông rồi, cơ thiếp gã sủng ái nhất tìm tới mà gã còn tức giận ngập trời mắng chửi đuổi đi, hoàn toàn không có tâm tư làm cái khác.” Hạ Lan cười nhạo nói.

“Muốn bắt giữ luôn không?” Tần Dư nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt trầm tư nói: “Không được.”

“Nếu không bắt giữ, sau này gã chết sẽ không có gì để đối chứng. Muốn loại bỏ Tề Dương hầu cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn mờ ám mà thôi.” Việt Húc Thiển dửng dưng nói.

Liễu Chẩm Thanh nói: “Tuy rằng để xổng cá nhỏ nhưng lại có thể bắt được cá lớn, đáng để thử một lần, nếu không dựa vào sự cẩn thận của bọn chúng thì chúng ta có thể mất đi một cơ hội tìm được chân tướng. Hơn nữa Hoàng Thượng sẽ biết phải xử lý tên Tề Dương hầu này thế nào, đây không phải vấn đề, phiền toái là…” 

Việt Húc Thiển ngoài ý muốn nhìn Liễu Chẩm Thanh, những người khác thì đã quen rồi, biểu hiện của Liễu Chẩm Thanh vẫn khiến Việt Húc Thiển kinh ngạc, dù sao thì tại sao nhân tài như vậy lại có thể là công tử phế vật nổi tiếng kinh thành chứ?

Liễu công tử hiện tại đúng là có vài phần giống với Liễu Chẩm Thanh, cũng khó trách Hoắc Phong Liệt bị y quyến rũ.

“Phiền toái chính là việc theo dõi đúng không, ta sẽ để tử sĩ nhà ta bám đuôi. Nhiều đồ như vậy, mục tiêu lớn, thích hợp để theo dõi.”

Liễu Chẩm Thanh lại lắc đầu nói: “Ta sợ bọn họ đi đường thủy, một khi từ đường sông ra đường biển thì khó mà theo đuôi được.”

“Nếu đã vậy, giai đoạn chuẩn bị trước khi đi chắc chắn sẽ cần thời gian, chỉ có thể đợi đến lúc ấy rồi xem thế nào.” Việt Húc Thiển nói.

Mọi người không còn biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể tiếp tục theo dõi sát sao.

Bệnh tình của Hoắc Phong Liệt sau khi tắm thuốc cùng châm cứu đã ổn định lại. Đêm đó hắn định thay chỗ cho Hạ Lan, đến lúc đó hai người họ thay phiên nhau càng khó mà bỏ lỡ tin tức quan trọng.

Tần Dư vẫn còn chưa khỏe hẳn, chỉ có thể tiếp tục ở lại tu dưỡng.

Đêm nay, Việt Húc Thiển ngồi ngoài đình viện cùng ba người họ, tùy ý nói chuyện phiếm.

Bỏ qua việc Việt Húc Thiển thử lòng Liễu Chẩm Thanh lúc ban đầu, sau đó họ ở chung với nhau rất hòa thuận.

Có thể nói Việt Húc Thiển càng thêm thích Liễu Chẩm Thanh, dù sao người thông minh cùng người thông minh ở chung một chỗ cũng dễ dàng hơn chút.

Khi nói chuyện cùng nhau, nhiều lần Tần Dư cùng Hạ Lan phải kinh ngạc cảm thán tài mưu lược của Việt Húc Thiển.

Hạ Lan rốt cuộc không nhịn được nữa phải nói: “Việt công tử đúng là người tài, đứng hàng tam công còn được, sao lại dừng chân ở Giang Nam chứ. Nói không chừng nếu giờ ngươi đến kinh thành tranh đấu thì thừa tướng tiếp theo chính là ngươi đó.”

Tần Dư gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Việt Húc Thiển cười cười, không nói gì.

Hạ Lan thật sự hiếu kỳ: “Việt gia cũng coi như có nội tình thâm hậu, ngươi không muốn tranh quan thanh hiển hách, lưu danh thiên cổ sao? Ta thấy rất nhiều văn sĩ đều muốn tham gia khoa cử để lên làm quan. Trong gia tộc phàm là có người giỏi đọc sách thì không thể không vào triều. Đặc biệt là mấy năm trước đúng là lúc thiếu nhân tài, khoa cử có nhiều lần phá lệ, nếu ngươi đến kinh thành thì có lẽ sẽ được Hoàng Thượng coi như bảo bối ấy chứ.”

Việt Húc Thiển cười nói: “Lời này đã có nhiều người nói với ta rồi.”

Hạ Lan cùng Tần Dư trung thành tận tâm với triều đình, thấy nhân tài đều nhịn không được muốn chiêu mộ, ánh mắt khao khát tài năng kia đương nhiên Việt Húc Thiển cũng quen thuộc, nhưng duy chỉ có Liễu Chẩm Thanh là mang ánh mắt bình đạm, có lẽ không chỉ bởi vì người Liễu gia không thể nhập sĩ, mà càng là vì là họ hàng xa của Liễu Chẩm Thanh đi, Việt Húc Thiển cũng coi như là hiểu được.

Nghĩ một hồi liền uống một ngụm rượu, hiếm khi mới nói lời trong lòng: “Đại khái là do thiên tính đi, người Việt gia chúng ta lương bạc không giống Hoắc gia, nếu không thể gặp được chủ tử đích thực mà chúng ta nguyện ý phụng dưỡng thì ta tình nguyện sống như những người bình thường khác, ở lại phương nam này sống những ngày an ổn.”

“Chủ tử đích thực? Lời này mà Việt công tử cũng dám nói sao?”

“Có cái gì mà không dám, với giao tình của ta với Phong Liệt, các ngươi sẽ không rêu rao đâu, cho dù có nỗi cũng không ai tin. Cho nên ta cứ nói thẳng, ta chính là thấy Đại Chu mà Liễu Chẩm Thanh bảo vệ lúc đó nêi mới quyết định không làm quan.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, tự nhiên có cảm giác mình vừa bị mắng, lần trước không phải tiểu tử này còn khăng khăng bảo vệ y sao?

Tần Dư cùng Hạ Lan trải qua chuyện lúc trước nên đã sớm thay đổi cái nhìn về Liễu Chẩm Thanh, nghe thấy cậu nói như vậy thì không khỏi muốn mở miệng bào chữa cho Liễu Chẩm Thanh một chút.

Việt Húc Thiển nghe chỉ cười “Ta chưa nói y không tốt, năm đó tình hình kinh thành không hề lạc quan, thù trong giặc ngoài, mấy năm nay ta đều tự hỏi, nếu ta ở vị trí của y thì sẽ không thể làm tốt hơn y. Chuyện lúc đó đúng là chỉ cần đi sai một bước là hỏng cả ván cờ, ta phân tích một chút, chẳng may tân đế không giữ được ngai vàng, tàn dư của tam vương vẫn luôn dòm ngó, không ai có thể chống đỡ được Đại Chu Nguyên thị hết.”

Thực ra lúc ấy Việt Húc Thiển tránh ở phương nam đã cảm thấy Nguyên thị không bao lâu nữa sẽ bị diệt, cho nên căn bản không có ý định hy sinh bản thân, cậu không ngốc như người Hoắc gia.

“Cho nên ta không dám ngoi đầu đi làm quan, lúc sau ư… Liễu Chẩm Thanh dựa vào việc hy sinh chính mình để kéo dài thọ mệnh của Đại Chu Nguyên thị, thảm thiết như vậy, môi hở răng lạnh, các ngươi đều có người mình trung thành phụng sự đúng không, nhưng hẳn từ nhỏ đã được dạy rằng đế vương bạc tình. Tổ tiên ta giàu có, vinh dự gì đó đều không có, không cần thực hiện mộng tưởng, đương nhiên sẽ không nhiệt tình, cho nên sẽ không tốn tâm tốn sức.”

Là người ủng hộ Nguyên thị, Hạ Lan cùng Tần Dư đương nhiên cảm thấy Việt Húc Thiển nói không đúng, nhưng mà… lại có thể lý giải cách nghĩ của cậu.

Cho nên cũng không nói nhiều nữa.

Nhưng thật ra Tần Dư vẫn hiếu kỳ: “Hình như rất hiểu những chuyện Liễu Chẩm Thanh đã làm.”

“Bởi vì ta rất tò mò sao y có thể tiếp tục chống đỡ trong tình huống như vậy, cho nên tám năm nay sau khi y chết, ta thường nghiên cứu những quyết định của y, rất nhiều cái phải mất rất lâu mới có thể hiểu được, nhưng vẫn không đầy đủ.”

“Ồ? Mau nói một chút xem nào, hiện tại chúng ta cũng rất tò mò, rốt cuộc y đã làm gì? Sao lại gánh nhiều tiếng xấu như vậy.” Hạ Lan nói.

Cuộc nói chuyện này khiến Liễu Chẩm Thanh tự nhiên có chút xấu hổ, như thể y đang cải trang trà trộn vào để nghe người khác phân tích bản thân vậy.

Việt Húc Thiển suy tư nói; “Tỷ như chuyện các ngươi vừa nói đó, còn có Giang thừa tướng hiện tại kia từng là phó thừa tướng, tổ chức lại một loạt quan viên sắp xếp lại nội các thay thế bản thân, để tân đế có thể thuận lợi tự mình chấp chính.”

“Đúng là đã từng nghe qua, sau đó đã bị Liễu Chẩm Thanh mạnh mẽ trấn áp.” Hạ Lan nhìn về phía Tần Dư.

Tần Dư gật đầu, y ở trong cung nên đương nhiên là biết.

“Lúc ấy, những lão thần kia định lấy cái chết ra ép buộc, Liễu tướng gia chỉ nói một câu, đừng làm bẩn cung điện.” Tần Dư nhớ lại. 

Hạ Lan phối hợp run lên một chút, “Lạnh lùng quá đi.”

Liễu Chẩm Thanh xấu hổ sờ mặt, lúc ấy là bị bức đến phiền.

Việt Húc Thiển cười nói: “Rất ngầu, nên là vậy, một đám lão già hồ đồ bị một đám có lòng riêng đổ thêm dầu vào lửa, muốn phá hủy những gì Liễu Chẩm Thanh đã gây dựng nên, vậy không phải rất nực cười sao?”

“Nói như thế nào?” Tần Dư hỏi.

“Ngẫm lại khi bọn họ đề xuất là lúc nào?”

Tần Dư nhíu mày, “Hai trong số ba vương gia đã chết, người còn lại cũng sắp thua.”

“Hoàng Thượng cũng chưa đến tuổi có thể tự mình chấp chính, cố ý chọn thời điểm khó xử như vậy còn không phải là muốn thừa lúc loại bỏ Liễu Chẩm Thanh sao, vì cảm thấy y chính là một vật cản, muốn nhân lúc Hoàng Thượng chưa thể tự mình chấp chính để đá Liễu Chẩm Thanh đi, không phải bản thân lên nắm quyền, có quyền nói Hoàng Thượng sao?” Việt Húc Thiển cười nói: “Không nói tới những cái khác, chẳng lẽ các ngươi không thấy trong những đại thần khác có bao nhiên người cùng Liễu Chẩm Thanh dù mạo hiểm tính mạng cũng phải nâng đỡ tiểu hoàng đế, đến khi đã phân chia quyền lực của Liễu Chẩm Thanh lại có bao nhiêu người muốn khống chế hoàng đế? Càng tệ hơn là có phải còn có kẻ muốn gây rối, thừa dịp lơi lỏng tụ tập quân làm phản không? Để chuyển bại thành thắng?”

Nghe giả thiết của Việt Húc Thiển, sắc mặt của Tần Dư cùng Hạ Lan dần thay đổi.

“Tuy rằng ta không có chứng cứ, nhưng những chuyện có khả năng xảy ra kia đều là chuyện mà khi Liễu Chẩm Thanh còn tại vị đã lo lắng suy xét đến, cho nên…”

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lóe lên một chút, Việt Húc Thiển thật không hổ là người Việt gia, giống y như hồ ly vậy, có thể phân tích trúng phóc.

“Vậy… ta còn nghe nói y thuận tay ném lão thần trung thành tận tâm vào thiên lao…” Hạ Lan nói, bởi vì khi đó đường thúc của hắn vừa mới nhậm chức, bắt buộc phải nghe lệnh xuống tay với mấy viên quan đi, cho nên Hạ Lan cũng khá rõ ràng.

Việt Húc Thiển nói: “Những chuyện này là ta suy đoán ra, ta nghĩ có liên quan đến tên vương gia cuối cùng còn sót lại kia, người kia thủ đoạn lợi hại, có lẽ là Liễu Chẩm Thanh sợ làm liên lụy đến những người cốt cán của triều đình, chỉ có thể nhốt lại trước đã, sẽ không có ai nghĩ đến chuyện giết bọn họ để xả giận nữa, đó là một phương pháp giữ mạng tuyệt hảo. Khi tên vương gia cuối cùng thua cuộc, không phải Hoàng Thượng đã lập tức thả người ra sao? Còn trở thành Hoàng Thượng anh minh trong mắt lão thần, ta cảm thấy cũng là Liễu Chẩm Thanh cố ý diễn kẻ xấu, để Hoàng Thượng phối hợp, như vậy càng thêm có lợi cho việc thu thập nhân tâm để sau này Hoàng Thượng tự mình tiếp quản. Tuy nhiên do không có bằng chứng nên cũng không thể biết chính xác khi đó y nghĩ thế nào. Dù sao những đại thần đó không có ai bị thương cả, không phải sao?”

Kỳ thật Liễu Chẩm Thanh đã không còn nhớ rõ nữa, chuyện lúc đó có quá nhiều, việc giam giữ những lão nhân đó lại chỉ là việc nhỏ thôi, nhưng cảnh họ mắng y sùi cả bọt mép lại hằn sâu vào ký ức y.

Thật ra trên đời không thiếu những người thông minh như Việt Húc Thiển, có thể phân tích suy đoán tiền căn hậu quả có thể xảy ra, chỉ là đoán ra được nhưng chưa chắc đã tin.

Bởi vì có hai lần kinh nghiệm lúc trước nên suy đoán này vào tai Hạ Lan cùng Tần Dư lại vô cùng hợp lý.

“Chuyện khác thì sao?” Hạ Lan đã nghe đến nghiện rồi.

“Còn cả, tỷ như việc giam cầm hoàng tộc, xa lánh tông thân này.”

“Ừm, ta đã từng nghe, nói năm đó tam vương đã định rời khỏi kinh thành, kết quả Liễu Chẩm Thanh lại không cho, cho nên tam vương chi loạn nổ ra là vì y.”

Việt Húc Thiển cười nhạo một tiếng nói: “Người trong thiên hạ ngu dốt, hẳn sẽ không có quan viên cũng nói như vậy đấy chứ.”

Được rồi, Hạ Lan cùng Tần Dư không dám nói tiếp nữa đâu.

“Kỳ thật ta cũng cảm thấy không đúng, ai có thể biết rốt cuộc bọn họ có tâm làm phản hay không chứ, nhỡ là vậy thì còn không phải là thả hổ về rừng sao?”

Tần Dư gật đầu.

Việt Húc Thiển lúc này mới cười nói: “Chỉ cần không nhìn mọi chuyện với lòng mang thù hận thì vẫn sẽ có người tỉnh táo mà. Tâm làm phản của tam vương đã có từ khi lão hoàng đế còn tại vị rồi, Thái tử kế vị cũng chưa chắc đã có thể khiến chúng yên ổn, chỉ là khi đó biển hiện của chúng không lộ liễu. Bắt đầu từ lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh thay Thái tử đối đầu với họ, hẳn Liễu Chẩm Thanh đã nhận ra ý đồ của ba người kia, Thái tử bị hại, tân đế kế vị, tam vương chắc chắn là muốn lợi dụng thời cơ, cần phải đặt ngay trước mắt mới là an toàn nhất. Nếu không chỉ sợ cơ hội giúp tân đế phát triển cũng không có.”

Hạ Lan cùng Tần Dư nghe được đều không khỏi cảm thấy cảm xúc cuồn cuộn.

Việt Húc Thiển lại uống thêm một ly nói: “Những tin đồn khác thì ta không rõ lắm, nhưng ta thực sự bội phục y, đón tân đế về, lung lạc nhân tâm, cướp lại quyền lực, chấm dứt tam vương chi loạn, thần tử quan trọng trong triều cùng lục bộ thượng thư, ai mà không phải do y một tay nâng đỡ chứ. Còn dám bài trừ quan niệm cổ hủ, lúc đầu để Thái hậu buông rèm chấp chính, để thái phi hỗ trợ xử lý chính vụ, Hoắc đại ca chưởng quản binh quyền bảo vệ biên cương, y khống chế triều đình, từng bước dìu dắt tân đế, ổn định Đại Chu. Thật sự là rất khó, rất khó, dù sao ta cũng không làm được.”

Hạ Lan cùng Tần Dư nghe cũng không khỏi trở nên trầm mặc, biểu tình ngưng trọng lại có vẻ tiếc thay cho một anh hùng. Đang định nâng chén than phiền với trăng thì nghe một tiếng răng rắc phá hủy bầu không khí, ba người quay sang liền thấy Liễu Chẩm Thanh đang tách hạt lạc.

Thấy mọi người nhìn qua, y xấu hổ cười.

Việt Húc Thiển buồn cười nói: “Chuyện của thân nhân nhà ngươi, sao ngươi lại không thèm để ý vậy hả.”

Không cần Liễu Chẩm Thanh mở miệng, hai người khác đã nói đỡ: “Mất trí nhớ rồi, cho nên không có cảm giác gì.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu hùa theo. Chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi, có gì hay đâu mà nói, nghe mà xấu hổ. 

Không lâu sau, Hạ Lan liền đi đổi chỗ cho Hoắc Phong Liệt trở về, khi bàn giao Hoắc Phong Liệt thấy sắc mặt hắn có chút khác thường, hỏi mới biết chuyện họ vừa nói, đôi mắt trầm xuống, phi thân chạy về.

Trực tiếp vào phòng Liễu Chẩm Thanh. Lại nghe thấy Liễu Chẩm Thanh hô lên: “Đã về rồi sao? Tới đây, trói ta lại đi, ta mệt rồi.”

Ngữ điệu tựa hồ không có chút nào bị ảnh hưởng, đến gần thì thấy y đang nằm trên giường đọc sách.

Đã lâu mà vẫn không được hồi âm, Liễu Chẩm Thanh quay đầu liền thấy Hoắc Phong Liệt ngây ngốc nhìn y.

“Làm sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh một tay chống đầu, nghiêng người nhìn Hoắc Phong Liệt.

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lập lòe, cuối cùng cũng không nói gì, năm đó hắn chẳng có tác dụng gì, hiện tại có nhắc lại chỉ tổ phí công y nhớ lại chuyện không vui, chẳng bằng đừng nói gì.

“Hôm nay đồ ăn có hợp khẩu vị không? Ăn kiêng hồi lâu rồi, ngày mai ta sẽ hỏi đại phu xem có thể cho huynh ăn thủy sản không.”

Liễu Chẩm Thanh vừa nghe vậy đã sáng mắt, “Được được được, ta nhạt mồm nhạt miệng quá. Lần trước ở núi Thanh Thành cá đệ nướng kia ăn ngon lắm, ta muốn ăn.”

“Được.” Hoắc Phong Liệt cười dịu dàng.

Dưới ánh nến, ánh mắt chuyên chú thâm tình, thêm cả dáng vẻ sẵn sàng thỏa mãn nguyện vọng của đối phương, thực khiến lòng Liễu Chẩm Thanh run lên.

Dường như chỉ cần bản thân mở miệng nói muốn sao trên trời thì Hoắc Phong Liệt sẽ thỏa mãn y vậy.

Nhưng y sẽ không nhàm chán như vậy, chỉ trêu: “Hôm nay đại phu bôi thuốc cho ta, nói vết thương của ta phục hồi rất tốt, vết răng kia cũng đã nhạt hơn nhiều. Đệ thì sao?”

Hoắc Phong Liệt vốn còn đang chìm trong nhu tình nghe Liễu Chẩm Thanh nói vậy thì lập tức khó xử không thể đứng ở đây nữa, để lại một câu ta đi rửa mặt rồi chạy mất.

Liễu Chẩm Thanh thấy vậy lại bị chọc cười không ngừng được. Quả nhiên trêu Nhị Cẩu là chuyện vui vẻ nhất trên đời. Nhưng mà… đến cùng cũng chung chăn chung gối lâu như vậy rồi, y còn luôn bị trói, vì sao từ đầu tới đuôi Nhị Cẩu không xằng bậy bao giờ nhỉ?

Đến cả hôn lén một cái cũng không.

Đương nhiên, không phải y muốn bị Nhị Cẩu hôn lén, y không nghĩ như vậy đâu, y chỉ là cảm thấy kỳ quái không thích hợp, dù sao người trong lòng ở ngay bên cạnh, nếu là y thì sẽ không nhịn nổi đâu.

Đại khái trong lòng có suy nghĩ, sáng sớm y đã tỉnh rồi, Hoắc Phong Liệt cởi trói cho y rồi đi tìm Hạ Lan trao đổi. Kết quả Hạ Lan trở về lại hưng phấn đến tìm y, vừa hay Tần Dư cũng có mặt.

Vừa vào đã nghe Hạ Lan thần bí nói: “Các ngươi có biết hiện tại Chiến Uyên đang ở đâu không?”

Hai người sửng sốt.

Liễu Chẩm Thanh nói: “Không phải đang theo dõi bên kia sao?”

Tần Dư nhíu mày: “Đừng úp úp mở mở.”

Hạ Lan liếc Tần Dư một cái, sau đó sợ thiên hạ không loạn nói: “Đang ở cách vách cùng mỹ nhân đi dạo hoa viên, ta có gạt các ngươi đâu, hóa ra không phải Việt gia tiểu ca mà là Việt gia tiểu thư nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK