Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với người luyện võ, cái tay phải này coi như đã bị phế đi rồi. 

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh nghiêm trọng, nắm chặt cổ tay Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc lắc đầu, khuyên tai pha lê đong đưa theo, bắt sáng lóe lên.

“Là ta không bằng người.”

Liễu Chẩm Thanh nâng mắt, mặt vô cảm nhìn Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc không được tự nhiên nói: “Ta đến kinh thành, muốn nhặt xác cho người nào đó, kết quả là thất bại.”

Năm đó, Tống Tinh Mạc còn đang ở ngoài khơi giết cướp biển, nhưng vừa rời thuyền đã nhận được tin truyền tới, người truyền tin là trợ thủ đắc lực của Liễu Chẩm Thanh, Bạch Du.

Tống Tinh Mạc quả thực không dám tin, vừa xuống thuyền đã nghe tin huynh đệ tốt Liễu Chẩm Thanh vừa qua đời vài ngày trước, mà Bạch Du truyền tin tới là muốn y hỗ trợ thu thập bằng chứng chứng minh Liễu tướng gia không phải như những lời nhục mạ kia đồn thổi. Tống Tinh Mạc không kịp nghĩ nhiều đã nghe nói Bạch Du xảy ra chuyện, thi thể của Liễu Chẩm Thanh bị mai táng một cách qua loa.

Cuối cùng y bất chấp tất cả chạy đến kinh thành, ít nhất… ít nhất y cũng phải nhặt xác cho huynh đệ mình.

Nhưng khi đó xác y vừa mới được chôn xuống, xung quanh phần mộ của Liễu Chẩm Thanh có rất nhiều cao thủ thuộc Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng mai phục, bọn họ là phụng mệnh canh giữ để bắt cái gọi là đồng đảng của gian thần. Đương nhiên mai phục ở cạnh mộ là hữu hiệu nhất.

“Sao lại làm chuyện xốc nổi như vậy chứ!” Liễu Chẩm Thanh không dám tin nói.

Tống Tinh Mạc nhướng mày nói: “Ta cho rằng ta có thể làm được, võ công của ta lúc ấy cũng không kém gì Hoắc Phi Hàn đâu.”

Thực ra là không phải, y biết có mai phục, biết là quá mạo hiểm, nhưng… ngày nào cũng có người tới phần mộ kia của Liễu Chẩm Thanh phỉ nhổ y, rõ ràng là Liễu Chẩm Thanh đã nguyện ý thịt nát xương tan để củng cổ căn cốt cho Đại Chu, sao y có thể chịu để huynh đệ của mình ở lại nơi đó, những cảnh tượng kia khiến y nhìn mà đỏ cả mắt, cho nên dù có phải chết cũng phải đưa thi thể đi.

“Nhưng ngươi vẫn bị đánh thảm.” Dịch Xuyên không lưu tình nói toạc ra.

“Ngươi cũng đi?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc.

Dịch Xuyên gật đầu nói: “Khi đó ta học nghệ trên núi, cũng không nghe xuôi tai chuyện của Liễu tướng gia, sau khi xuống núi thì đi tìm y, kết quả y thì hay rồi, tự mình chạy đi trước. Ta chỉ có thể đuổi theo đến kinh thành tìm hắn, đợi đến khi ta đuổi đến nơi thì y đã sống dở chết dở rồi, nếu không phải gặp được đại phu cao tay thì đã chết chắc. Trị liệu đến cuối cũng chỉ có thể phế cái tay này đi, nhưng một năm sau mới có thể xuống giường đi lại sinh hoạt bình thường, khi đó lại nghe tin…”

Dịch Xuyên nhìn Hoắc Phong Liệt một cái, liền không tiếp tục nói nữa.

Tống Tinh Mạc nhẹ nhàng bâng quơ, Dịch Xuyên lại bổ sung hoàn chỉnh.

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày, vừa định mở miệng, Tống Tinh Mạc lại nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, lúc ấy không chỉ có một mình ta.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt.

“Liễu Kiều cũng gấp rút trở về.” Tống Tinh Mạc trực tiếp cho Liễu Chẩm Thanh biết một tin lớn.

Liễu Chẩm Thanh giật mình, “Liễu Kiểu?! Cậu ta còn sống sao?”

Tống Tinh Mạc nói: “Tám năm trước chúng ta tách ra, đã nhiều năm như vậy rồi, ta không rõ tình huống của hắn lắm. Năm ấy bọn ta bất ngờ gặp nhau ở đó, liền cùng nhau hành động, võ công hắn cao hơn ta, nếu không phải đến cuối hắn đưa ta theo thì có lẽ đã không thể trốn được, đến khi dưỡng thương xong, lại nghe được tin tức kia, ta hỏi hắn muốn làm gì tiếp, hắn nói hắn vẫn còn nhiệm vụ cần hoàn thành nên đi luôn.”

Liễu Chẩm Thanh trầm mặc.

Liễu Kiều, nô lệ y đã mua, trên người chỉ có một khối ngọc đã vỡ, trên ngọc có chữ Kiều, vì mang danh nô lệ nên Liễu Chẩm Thanh đã cho hắn họ Liễu, coi như tên hắn là Kiều.

Từ nhỏ Liễu Kiều đã là nô lệ bị người mua đi bán lại, khi đó y đã thành Liễu tướng gia, muốn tìm một hộ vệ trung thành tận tâm, sau này còn tiện giúp y làm việc, khi Hoắc Phi Hàn giúp y tìm người thích hợp đã tình cờ gặp được Liễu Kiều.

Hoắc Phi Hàn chưa bao giờ khen một người có căn cốt như vậy, huống chi còn có thần lực trời sinh, cho nên y bèn mua Liễu Kiều, cho người dạy cậu ta biết chữ luyện võ, sự thật chứng minh ánh mắt Hoắc Phi Hàn không sai, Liễu Kiều là thiên tài võ thuật, không tới một năm đã có thể trở thành hộ vệ tùy thân của y, tuy có chút ngốc ngốc nhưng khi nghe lệnh làm việc lại vừa nhanh vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, vừa lên làm hộ vệ đã được xem như cao thủ, năm tiếp theo không ngừng tiến bộ, trở thành tường đồng vách sắt bảo vệ bên mình Liễu Chẩm Thanh, ngoài những lúc phái hắn ra ngoài làm nhiệm vụ thì dù ám sát có nhiều cỡ nào thì Liễu Chẩm Thanh cũng chưa từng chịu chút thương tổn đến da thịt nào.

Bấy giờ trợ thủ đắc lực của Liễu tướng gia có văn Bạch Du, võ Liễu Kiều.

Sau khi trọng sinh trở về, Liễu Chẩm Thanh vẫn không dám nghĩ, sau khi tìm được Bạch Du cũng chỉ dám cầu nguyện trong lòng rằng hắn hết thảy đều mạnh khỏe.

Nhưng hướng đi của Liễu Kiều thế nào đến Liễu Chẩm Thanh cũng không biết, bởi vì khi ấy trước khi đi y đã nói với Liễu Kiều rằng có thể đi được bao xa thì đi, hơn nữa đừng bao giờ nói đích đến cho y biết, chấp hành nhiệm vụ xong thì muốn chạy đi đâu thì đi.

Lúc ấy Liễu Kiều bị dọa, tưởng Liễu Chẩm Thanh không cần mình nữa, quỳ xuống không chịu đi, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể đồng ý đợi hắn làm xong nhiệm vụ thì tiếp tục quay về làm hộ vệ bên cạnh y.

Mà cái nhiệm vụ kia Liễu Chẩm Thanh không thể giao cho kẻ nào khác, chỉ có mình Liễu Kiều là có thể…

Hoắc Phong Liệt thấy Liễu Chẩm Thanh sững sờ, liền mở miệng hỏi: “Khi hắn rời đi, thương thế đã trị thế nào?”

Dịch Xuyên đáp: “Cơ bản là đã khôi phục, trên người không để lại họa ngầm nào.”

“Võ công của tiểu tử kia thực sự rất cao cường.” Tống Tinh Mạc cảm thán.

Liễu Chẩm Thanh nhịn không được thở dài một hơi, cảm ơn, xin lỗi, những câu này đều nghẹn lại trong lòng, nói ra thì chỉ phụ bạc tình nghĩa của đối phương, chỉ có thể cúi đầu cẩn thận xem xét thương thế của Tống Tinh Mạc.

“Đợi chuyện nơi này xử lý xong, ngươi sắp xếp một chút, vừa lúc theo chúng ta đến Y Cốc.” Liễu Chẩm Thanh trầm giọng nói.

Tống Tinh Mạc đang muốn há mồm.

“Nhất định phải đi.” Liễu Chẩm Thanh nói thẳng.

Tống Tinh Mạc cũng không nhiều lời.

“Cho nên binh quyền của ngươi bị lấy lại là vì Hoàng Thượng phát hiện ngươi đi…” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Tống Tinh Mạc nói: “Ta cũng không rõ lắm, có lẽ những người kia không biết ta là ai đâu, tuy đúng là ta khó chịu với hoàng đế hiện tại nhưng ta rời khỏi nơi đóng quân không có lệnh thì bên thủy quân chắc chắn sẽ truyền tin ra ngoài, trừng phạt là tất yếu, hơn nữa ta dưỡng bệnh một năm cũng không thể dẫn quân được. Nhưng việc để ta trở về thì… Lòng đế vương khó dò, ngươi nói xem hắn có ý gì?” 

Liễu Chẩm Thanh trầm mặc trong chốc lát nói: “Ngươi nói rồi đó, lòng đế vương khó dò.”

Có lẽ Nguyên Giác biết nơi này xảy ra vấn đề, không thể không triệu Tống Tinh Mạc trở về. Nếu không thời cơ tới quá khéo, hơn nữa Nguyên Giác cũng thấy được thực lực của Tống Tinh Mạc, hẳn sẽ không để lãng phí một thủy tướng quân tài giỏi như vậy được. Nguyên Giác cần một nhân tài như vậy thay hắn bảo vệ thủy vực của Đại Chu.

Ban đêm, Tống Tinh Mạc muốn đưa Liễu Chẩm Thanh về khách điếm.

“Không cần.” Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói.

Tống Tinh Mạc cố ý trêu: “Làm gì đấy, ngươi chính là người của ta, ta không tiễn ngươi thì ra thể thống gì nữa.”

Dịch Xuyên đứng một bên nghe vậy tức khắc kinh ngạc trợn tròn mắt, mà Hoắc Phong Liệt chuẩn bị ẩn thân cũng lạnh mắt liếc qua.

“Chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa là được, Phong Liệt cũng không đi cùng ta mà ẩn thân đi theo thôi.” Liễu Chẩm Thanh nói thẳng.

Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.

Tống Tinh Mạc nhướng mày, “Xem ra là có dụng ý gì rồi, câu cá hả?”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu, “Chỉ là có chút tò mò, thử xem thế nào.”

Rất nhanh Tống Tinh Mạc đã đưa họ tới trước cổng doanh trại, chuẩn bị sẵn xe ngựa cùng phu xe, bày ra dáng  vẻ lưu luyến không nỡ rời xa, loạng choạng tiễn y đi. Tư thế này vừa nhìn đã biết là đang tiễn người mình yêu thích đi.

Mãi đến xe ngựa rời đi, Tống Tinh Mạc vẫn còn si tình nhìn xa.

“Này, ngươi không phải thật sự coi trọng y đấy chứ.” Dịch Xuyên đột nhiên lên tiếng.

Tống Tinh Mạc quay đầu lại cười nhìn Dịch Xuyên nói: “Ấy, ghen tị rồi hả?”

Dịch Xuyên nhíu mày nói: “Ngươi muốn tranh với Hoắc tướng quân sao?”

“Hả?” Tống Tinh Mạc sửng sốt kinh ngạc nhìn Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên nói: “Tuy rằng lúc trước Liễu công tử nói người Hoắc tướng quân thích chính là Liễu tướng gia, nhưng mà nhìn kiểu gì ta cũng thấy người Hoắc tướng quân thích là vị Liễu công tử này cơ.”

Thiếu chút nữa Tống Tinh Mạc đã sặc nước miếng của mình mà chết, “Ngươi cũng nhìn ra hả?”

“Không phải rất rõ ràng sao?” Dịch Xuyên nói như chuyện thường tình.

Tống Tinh Mạc quả thực đã bị chọc cười, “Đúng vậy, rất rõ ràng, nhưng không phải ngươi ghét nam phong sao? Vậy mà còn đi tám chuyện cái này nữa.”

Dịch Xuyên khó chịu trừng mắt lườm Tống Tinh Mạc một cái, cậu ta chán ghét chứ không kỳ thị, bởi chuyện huynh trưởng gặp phải nên về mặt tâm lý mới có chút không chịu được mà thôi.

“Yên tâm, ta cùng y là huynh đệ.” Tống Tinh Mạc cười nói.

“Trước kia ngươi cũng nói ngươi với Liễu tướng gia là huynh đệ, không phải ngươi cũng thích y sao, tuy bề ngoài ngươi là một tên công tử đa tình, nhưng thật ra…” Dịch Xuyên càu nhàu.

Tống Tinh Mạc vội ngăn cậu lại, không dám tin nói: “Ngươi nói gì cơ? Ngươi hiểu nhầm chỗ nào rồi.”

“Chẳng lẽ không phải, ngươi có thể thích nam nhân, Liễu tướng gia lại đẹp như vậy, ngươi còn vì y mà không sợ chết.”

Khóe miệng Tống Tinh Mạc run rẩy, “Không phải, hơn nữa… Cái khác tạm thời không nói, Liễu Chẩm Thanh đẹp hơn ta sao?”

Dịch Xuyên gật đầu.

Lòng dạ hẹp hòi của Tống Tinh Mạc trỗi dậy, lập tức nói: “Cũng không biết là ai lúc trước nhắm vào ta đầu tiên chứ không phải Liễu Chẩm Thanh, lại còn muốn bái đường với ta, mạnh mẽ hôn…” 

Dịch Xuyên lập tức xù lông, bịt tai lại chạy đi.

……

Xe ngựa lắc lư rời khỏi thủy trại, còn chưa ra khỏi phạm vi của thủy quân đã đột nhiên dừng lại.

Liễu Chẩm Thanh nhắm mắt dưỡng thần, đoán trước tình huống kế tiếp.

Một công tử chân yếu tay mềm được Tống Tinh Mạc để ý, còn xuất hiện cùng Tống Tinh Mạc trên thuyền hoa lúc bắt người cùng trong thủy lao đúng là rất thích hợp để để ra tay, dù là để nói lời ngon ngọt, uy hiếp hay bắt cóc.

“Trên xe là người nào?”

“Bẩm quan gia, là một người bạn của Tống tướng quân.”

Nghe tiếng đối thoại, không bất ngờ gì, người tới là Triệu Hải Trình.

Không biết có thể câu được con cá lớn này không.

Lại nghe Triệu Hải Trình nói tiếp: “Nếu là khách quý của Tống tướng quân, ban đêm nơi này không an toàn, cũng không thể đưa rước đơn sơ như vậy được.”

Sau đó vách xe ngựa có tiếng gõ, “Công tử, tại hạ là Triệu Hải Trình, lúc trước đã gặp qua, vừa lúc ta cũng có việc cần ra ngoài, không ngại thì hãy để ta đưa công tử về, như vậy cũng an toàn hơn một chút.”

“Vậy phiền Triệu phó tướng.” Liễu Chẩm Thanh nhàn nhạt mở miệng đáp.

Ai ngờ vừa dứt lời, xe ngựa liền lắc lư một chút, rất nhanh đã có một người cao lớn xốc mành xe lên tiến vào.

Liễu Chẩm Thanh tươi cười đón chào, Triệu Hải Trình cũng rất lễ phép chào hỏi, chỉ là đột nhiên xe ngựa lại lắc lư một chút, thiếu chút nữa khiến Triệu Hải Trình ngã nhào.

Triệu Hải Trình trầm giọng nói với bên ngoài mành cửa: “Thúc ngựa cẩn thận, đừng khiến khách nhân hoảng sợ.”

“Tiểu nhân hiểu ạ, cũng không biết tại sao…”

Xe ngựa bắt đầu chậm rãi khởi hành.

Triệu Hải Trình không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi xuống.

Mà Liễu Chẩm Thanh lại dựa vào vách xe, cong khóe miệng. Khiến Triệu Hải Trình ngồi đối diện nhìn được mà ngây ngẩn cả người. 

Bên ngoài có tiếng động rất nhỏ, thanh âm bị tiếng bánh xe che mất, nhưng Liễu Chẩm Thanh có thể cảm nhận được chút chấn động, hiển nhiên Hoắc Phong Liệt không muốn bảo vệ y từ xa nữa, hiện giờ hắn đang ngồi ngay trên nóc xe, phòng bị mọi lúc.

“Công tử…” Triệu Hải Trình mở miệng trước: “Không biết xưng hô thế nào?”

Liễu Chẩm Thanh không ngờ câu đầu tiên của Triệu Hải Trình sau khi lên xe lại là… câu hỏi xã giao bình thường như vậy.

“Tại hạ……” Liễu Chẩm Thanh đảo mắt, họ Liễu này vẫn khiến người khác quá mức kiêng kị, y cười nói: “Họ Hoắc.”

Triệu Hải Trình sửng sốt, dù sao Hoắc cũng là họ lớn, không khỏi khiến người khác liên tưởng tới Trấn Quốc đại tướng quân.

“Chẳng lẽ là người của biệt viện Hoắc gia trong thành…”

Liễu Chẩm Thanh xua tay nói: “Không phải, trùng hợp mà thôi, hẳn ngươi đang nói Hoắc gia của Trấn Quốc đại tướng quân đúng không, người ta là đều biết võ, ta chỉ là một văn nhân… hơn nữa cũng đến từ một quần đảo ở phía nam.”

Triệu Hải Trình gật đầu, cảm thấy cũng đúng, nói: “Xem ra Hoắc công tử quen với Tống tướng quân của chúng ta khi ở quần đảo phía nam, đây là tới thăm bằng hữu sao?”

Liễu Chẩm Thanh có chút ngoài ý muốn nhìn Triệu Hải Trình, chẳng lẽ Triệu Hải Trình đã nhìn ra y cùng Tống Tinh Mạc không phải một đôi? Vậy không phải đã mất trắng công diễn rồi sao. Vì vậy y cố tình ra vẻ ngượng ngùng nói: “Tống tướng quân đã không còn trẻ nữa, cho nên ta nghĩ…”

Triệu Hải Trình nghe mà sửng sốt, sắc mặt khẽ thay đổi nói: “Chẳng lẽ Hoắc công tử chưa nghe danh tiếng của Tống tướng quân sao? Ta thấy Hoắc công tử có vẻ là một người đọc sách còn đơn thuần nên nhắc nhở ngươi một câu, ở đây ai cũng biết Tống tướng quân không kị nam nữ, có mới nới cũ, trong chuyện tình cảm không trung trinh lắm, nếu Hoắc công tử muốn kết duyên thì Tống tướng quân tuyệt đối không phải một người thích hợp.”

Triệu Hải Trình nói một tràng, Liễu Chẩm Thanh nghe mà choáng váng.

Không phải tới để ép hỏi, để nói lời khách sáo sao, sao lại thành khuyên nhủ chân thành thế này? Đây là kịch bản gì vậy? Tốc độ xử lý thông tin của não Liễu Chẩm Thanh có chút không theo kịp.

Chẳng lẽ Triệu Hải Trình chỉ đơn thuần là chán ghét Tống Tinh Mạc, không chịu nổi hành vi của y, hoặc nhà hắn có người từng bị Tống Tinh Mạc cô phụ cho nên mới luôn đối đầu với Tống Tinh Mạc ở mọi nơi chăng? Là bọn họ suy nghĩ nhiều?

Từ từ, hình như không cần thiết phải tốt bụng với người xa lạ như vậy đâu.

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc nhìn Triệu Hải Trình chằm chằm chốc lát, nhưng từ đầu đến cuối Triệu Hải Trình vẫn luôn kiên định đối diện với y giờ lại né tránh.

Lần này tức khắc khiến Liễu Chẩm Thanh sửng sốt.

Triệu Hải Trình có phải cảm nắng y rồi không?

Liễu Chẩm Thanh thật sự khổ không kể hết, câu cá mà câu được cá gì đây. Giờ Liễu Chẩm Thanh đã biết vì sao Triệu Hải Trình cứ nhìn y mấy bận, thôi rồi, không có hứng muốn nói tiếp nữa.

“Đa tạ Triệu phó tướng nhắc nhở, những chuyện này ta đã sớm biết rồi.”

Triệu Hải Trình nghe vậy tức khắc không vui nhìn Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt kia như đang trách y yêu đương vào để mất não luôn vậy.

Nhưng có vẻ Triệu Hải Trình thực sự muốn khuyên bảo y, “Hà tất gì Hoắc công tử lại chấp mê bất ngộ như vậy, công tử sẽ bị tổn thương đó.”

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh cười lạnh, nói: “Ta không cảm thấy vậy, đời này tại hạ nếu chọn nam nhân để chung sống cả đời thì chỉ muốn chọn một vị anh hùng, nhất là đại anh hùng bảo vệ quốc gia, cho dù y có đa tình, thì ít nhất y vẫn trung thành với Đại Chu, có trách nhiệm với bá tánh, có thể bảo vệ non sông hải vực, như vậy đã đủ để bù đắp cho những khuyết điểm của y rồi.”

Triệu Hải Trình nghe mà sửng sốt, không biết là bị quan niệm của Liễu Chẩm Thanh dọa sợ hay là bị sự trào phúng vô ý trong lời y đâm trúng tim đen. Tóm lại là sắc mặt không được đẹp lắm.

Dám nói xấu bằng hữu của ta, đừng trách ta bắt nạt ngươi.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Triệu phó tướng chẳng lẽ không cảm thấy Tống tướng quân là một anh hùng sao? Số cướp biển mà y đã diệt, những bá tánh Đại Chu y đã bảo vệ được, đều hơn rất nhiều những tên nam nhân vì dục vọng cá nhân mà cấu kết với cướp biển, một  người nam nhân như vậy sao ta có thể không sùng bái cho được.” 

Có vẻ Triệu Hải Trình không thể nghe tiếp được nữa, nói: “Y có công, nhưng nghiệt y tạo cũng không ít.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, “Cái gì? Có lẽ Triệu phó tướng có hiểu nhầm gì rồi, Tống tướng quân chưa từng làm hại bá tánh, dù tay có dính máu thì cũng là vì Đại Chu.”

Chỉ thấy Triệu Hải Trình như đang đè nén lửa giận đáp: “Quả nhiên Hoắc công tử vẫn quá đơn thuần, y đã từng thông đồng làm bậy với tên đại gian thần hại quốc hại dân Liễu Chẩm Thanh, đã hại chết không ít người Đại Chu.”

Liễu Chẩm Thanh yên lặng nhìn Triệu Hải Trình, nhớ tới hắn là người đã lên kinh cáo trạng, không khỏi cười khẽ: “Sao ta lại nghe tin quan hệ của họ không được tốt.”

“Y chính là tên khốn vì đi nhặt xác cho Liễu Chẩm Thanh mà rời khỏi nơi đóng quân. Quan hệ sao có thể không tốt, nhưng người ngoài không rõ chân tướng nên mới nghe theo lời đồn bậy mà thôi.”

Liễu Chẩm Thanh giật mình, chuyện này mà cũng biết?

“Tuy rằng có sai, nhưng là về tình cảm có thể tha thứ, chẳng lẽ y rời đi đã gây ra vấn đề nghiêm trọng nào sao?” Liễu Chẩm Thanh không khỏi dựa vào phản ứng của Triệu Hải Trình để phân tích.

Nhưng lúc trước cũng nghe Dịch Xuyên nói qua, Hoàng Thượng không xử nặng cũng là vì khi ấy dù có rời khỏi nơi đóng quân, bàn giao hỗn loạn thì vẫn không tạo phiền toái gì cho những chuyện xung quanh, vì vậy Hoàng Thượng mới giơ cao đánh khẽ, nếu không tội danh đã đủ để lấy mạng y rồi.

Cướp biển có thường xuyên công kích thì cũng không thể đổ hết những cuộc công kích trong thời gian đó lên đầu Tống Tinh Mạc được, hơn nữa dù Tống Tinh Mạc có ở lại thì công kích vẫn sẽ diễn ra.

“Có phải người nhà của ngươi…” Liễu Chẩm Thanh hỏi thử.

Triệu Hải Trình lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, cười nói: “Ta chỉ là bất bình thay bá tánh mà thôi. Không nói những chuyện khác, chỉ với việc y là huynh đệ tốt với đại gian thần Liễu Chẩm Thanh thôi, ta tin Hoắc công tử không nên nghĩ quẩn trong lòng.”

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, y thực sự đã trở thành một đại danh từ tràn đầy vết nhơ rồi. Nhưng nghĩ lại cũng buồn cười, tên nhóc này một bên có ý với y, một bên khác mắng chửi y ở ngay trước mặt y luôn.

Liễu Chẩm Thanh thật sự có chút không phân biệt được, tên này rốt cuộc là vì nước vì dân hay thực sự là đã bị chuyện nào đó y làm liên lụy nên chịu tổn thương, cho nên mới hận y như vậy. Nhưng nhớ rõ khi mình tới đây chỉ đánh giết mỗi cướp biển thôi mà.

Liễu Chẩm Thanh: “Ngươi rất hận Liễu Chẩm Thanh sao? Có nguyên nhân gì không?”

Triệu Hải Trình ngước mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh, thấy vẻ mặt y nhu hòa, có vẻ rất quan tâm, không khỏi cảm động nên để lộ chút cảm xúc chân thật, “Người hận y trong thiên hạ nhiều vô số kể, y đã làm nhiều việc ác, vốn chẳng cần nguyên nhân gì.”

Dù Triệu Hải Trình không nói ra, nhưng Liễu Chẩm Thanh có thể nhìn thấy trong mắt hắn là hận ý thấu xương.

Xem ra không phải chỉ là bị ảnh hưởng bình thường, càng không phải thuận theo đại đa số.

“Ngươi từng gặp y chưa?” Liễu Chẩm Thanh thuận miệng hỏi.

Triệu Hải Trình hai mắt trống rỗng, sau đó sắc mặt trở nên khó coi, nói: “Công tử hỏi cái này làm gì?”

“Ngươi là phó tướng mà, ta cho rằng ngươi đã từng gặp tận mặt y rồi, ta có chút tò mò.”

“Loại người độc ác như vậy, ta tình nguyện chưa từng gặp bao giờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK