Liễu Kiều luôn thờ ơ với những chuyện khác, nhưng hắn không thích những kẻ khác bàn tán tùy tiện về chủ nhân trước mặt mình.
Kiều Cận bị cắt lời cũng chỉ lộ vẻ không vui, nhưng vẫn không đối đầu với Liễu Kiều, chỉ nói với Liễu Chẩm Thanh: “Dù sao từ lâu Hoắc Phong Liệt đã thích Liễu Chẩm Thanh rồi, là thích đến phát điên ấy, với ngươi cũng chỉ là có chút lưu luyến mà thôi.”
Liễu Chẩm Thanh hết nói nổi, “Ngươi nói vậy sao mà ta tin được.”
“Vậy ta hỏi ngươi, khi tin đồn về lão thành chủ ở Nam Phong Thành cùng Liễu Chẩm Thanh bị tuồn ra ngoài có phải Hoắc Phong Liệt đã có biểu hiện khác thường không?” Kiều Cận nhướng mày hỏi.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh, khó chắc khi phân tích lời đồn y luôn cảm thấy vô lý.
Khi đó y cảm thấy là đối phương lợi dụng mối hận giữ Hoắc gia cùng Liễu gia được đồn đại để quấy nhiễu Hoắc Phong Liệt, nếu để Hoắc Phong Liệt biết cả nhà Đường Nhu được Liễu Chẩm Thanh che chở mới có thể tiếp tục sống đến giờ, hơn nữa trong lòng Đường Nhu biết ơn Liễu Chẩm Thanh, về lý thuyết thì sẽ có thể ly gián quan hệ giữa Hoắc Phong Liệt cùng Đường Nhu.
Mà hiện tại Liễu Chẩm Thanh nghe Kiều Cận nói liền hiểu bản thân đã đoán sai hết rồi.
Kiều Cận biết Hoắc Phong Liệt thích y, cho nên mới truyền sự thật năm đó ra ngoài, khiến Hoắc Phong Liệt biết được sự thật, biết người trong lòng đã phải chịu ô danh thế nào, vậy chắc chắn sẽ khiến Hoắc Phong Liệt không yên lòng, cũng sẽ không ưa với Đường gia ở Nam Phong Thành đã được Liễu Chẩm Thanh che chở. Vậy đương nhiên cũng đạt được mục đích kéo dài thời gian mà Kiều Cận muốn.
Kiều Cận bên này nhìn Liễu Chẩm Thanh trầm mặc, cảm thấy mỹ mãn, xem ra thật sự có chỗ lạ thường, phản ứng lúc trước của Hoắc Phong Liệt đã khiến Kiều Cận thất vọng, gã còn từng hỏi Liễu Kiều, đây có phải thực sự do Hoắc Phong Liệt đã thay lòng đổi dạ rồi không, không thì sao nghe được lời đồn mà vẫn có thể yên ổn ở lại phủ thành chủ chứ. Có lẽ hiện tại đối với Hoắc Phong Liệt, Liễu công tử trước mắt này có cùng địa vị với Liễu Chẩm Thanh đã chết kia, chỉ là Liễu Chẩm Thanh cũng đã chết, sức ảnh hưởng không lớn, còn người trước mắt vẫn đáng để đánh cuộc một phen.
Nhưng bây giờ Kiều Cận lại càng thêm muốn thu phục Liễu Chẩm Thanh, “Sao nào, đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Tình nguyện ở cạnh Hoắc Phong Liệt làm một nam sủng thế thân, hay là tới bên cạnh ta, ít nhất ta cũng có thể cho ngươi một…”
Không đợi Kiều Cận nói xong, Liễu Chẩm Thanh đã cười đáp, “Ngươi cũng đâu phải Tây Thục vương chân chính, dù ngươi là hàng thật đi chăng nữa, không phải tương lai của Tây Thục quốc cũng đều phải đợi Hoắc Phong Liệt định đoạt sao? Ngược lại, dù Hoắc Phong Liệt không tiến công Tây Thục, ngươi tiếp tục làm Tây Thục vương, vậy… cũng không thể cho ta chức vị quyền thần dưới một người trên vạn người được, phía trên người còn có biết bao nhiêu người khác kia mà, ta đi theo Hoắc Phong Liệt không phải sẽ có địa vị cao hơn nếu đi theo ngươi sao? Hay là trong lòng ngươi còn có âm mưu khác?”
Lời này vừa nói ra, Kiều Cận câm nín, một cảm giác tức giận hoàn toàn khác với lúc trước bao trùm gã, như con sư tử vốn đang đùa giỡn chợt nhằm vào con mồi, rõ ràng là vẻ ngây ngô giữa thiếu niên cùng thanh niên, giờ lại hiện vẻ đa mưu túc trí không phù hợp, lộ vẻ sắc bén cùng uy hiếp.
Liễu Kiều không nghe hiểu ý trong lời Liễu Chẩm Thanh, nhưng Kiều Cận thì hiểu, vì hiểu nên mới phản xạ có điều kiện dựng hết gai nhọn trên người lên, “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Liễu Kiều không rõ tại sao Kiều Cận đột nhiên lại trợn mắt nhe răng như dã thú bị mạo phạm. Nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh lại thấy Liễu Chẩm Thanh thản nhiên ngồi xuống, cổ tay uyển chuyển đung đưa trong ống tay áo, động tác tiêu sái rót hai chén trà, nhất cử nhất động đều rơi vào mắt Liễu Kiều.
Đồng tử Liễu Kiều co rụt lại, trong lúc hoảng hốt, hình ảnh trước mắt như đè lên hình ảnh của chủ nhân trong trí nhớ.
Giây tiếp theo, chủ nhân cầm lấy một ly trà nhưng không uống mà duỗi tay, cũng không nhìn xem xung quanh có ai bắt được hay không mà thả chén trà ra.
Đột nhiên, giọng Kiều Cận vang lên, “Ngươi làm gì vậy?”
Liễu Kiều chợt phản ứng lại, phát hiện bản thân đã bắt được chén trà Liễu Chẩm Thanh thả ra theo bản năng.
Đó là thói quen lúc trước của bọn họ, khi Liễu Chẩm Thanh mệt mỏi sẽ pha trà, y sẽ không để Liễu Kiều làm mà sẽ tự mình rót, sẽ đưa một chén cho Liễu Kiều đang đứng trong chỗ tối, cho nên Liễu Kiều nhìn thấy tư thế này thì sẽ phản xạ theo bản năng mà tiến lên nhận trà.
Nhưng đây là thói quen của bọn họ mà, Liễu Kiều cảm nhận được nhiệt độ của chén trà, ngẩng đầu nhìn về phía người đang lẳng lặng ngồi cạnh bàn thẩm trà, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Kiều Cận cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là phản xạ có điều kiện của người luyện võ thôi, hỏi cũng chỉ là để bày tỏ sự khó chịu của bản thân. Gã nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh hỏi tiếp: “Ta hỏi lời ngươi nói đấy, lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?”
“Là ý trên mặt chữ đó.” Liễu Chẩm Thanh giả ngu giả ngơ.
Kiều Cận lạnh lùng nhìn Liễu Chẩm Thanh chăm chú, lại thấy Liễu Chẩm Thanh buông chén trà nhìn qua, đột nhiên nghiêm túc hỏi, “Ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ, cho nên muốn hỏi một câu, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Thứ ngươi muốn nhất là gì? Ngươi cảm thấy ngươi có mấy phần thắng, thực sự cần tiếp tục sao?”
Câu hỏi đột ngột như vậy, lại đánh trúng nội tâm Kiều Cận, khiến Kiều Cận có chút bất an, người như hắn kiêng kỵ nhất là bị người khác nhìn thấu, dù sao cho tới nay những kẻ bên cạnh hắn đều không thông minh bằng hắn, dù là người trong kinh thành thì hắn cũng cảm thấy là đôi bên lợi dụng lẫn nhau, đấu trí đấu dũng, nhưng người trước mắt lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh không được coi là có sát khí, nhưng lại khiến Kiều Cận lui một bước, dù sao vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm không đủ, đối mặt với tình huống này ngoài chém giết thì cũng chỉ có né tránh, cho nên Kiều Cận tức tối phất tay áo, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn đợi ở đây đi!”
Nói xong, xoay người kéo Liễu Kiều rời đi.
Trước khi đi Liễu Kiều vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cũng đang nhìn thẳng hắn, đột nhiên cong môi cười nhạt hơi nhướng đuôi mày, cuối cùng còn hơi ngoắc ngoắc ngón tay trỏ.
Sắc mặt Liễu Kiều thay đổi rõ ràng, lại là một thói quen của chủ nhân.
Đến khi họ đã rời đi hết, chỉ để lại một vài thủ vệ canh giữ Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh cũng ở yên trong phòng không lộn xộn.
Liễu Chẩm Thanh lại rót cho mình một chén trà, nhìn chén trà ngẩn người.
Bởi vì bị bắt cóc đến nơi này, không nhận nhau là không được, nhận thân phận với Liễu Kiều là bước đầu tiên trong kế hoạch của y, nhưng còn sau đó thì sao.
Biết y bị bắt cóc, chắc chắn Hoắc Phong Liệt sẽ bị bó tay bó chân, thậm chí có khi còn làm xằng làm bậy, hiện tại Liễu Chẩm Thanh không có cách nào dự đoán được hành vi của Hoắc Phong Liệt, dù sao đến cả lời cầu hôn của mình mà hắn còn cự tuyệt mà, để tránh phiền toái, biện pháp tốt nhất là tự y trốn về, không để kế hoạch của kẻ địch thành công.
Giữ chân Hoắc Phong Liệt, không để hắn trở lại kinh thành, mục tiêu hẳn chính là Nguyên Giác.
Nghĩ đến đây, Liễu Chẩm Thanh hơi khựng lại, trên mặt lộ rõ một chút tự giễu, sau đó lại thở dài một hơi.
Nguyên Giác không thể xảy ra chuyện được, Đại Chu không thể loạn, đây là chắc chắn. Cho nên phải ngăn cản âm mưu của đối phương.
Nhưng đứa nhỏ này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Liễu Chẩm Thanh nhớ tới khuôn mặt của Kiều Cận, đó là gương mặt chỉ thuộc về huyết mạch của Nguyên thị cùng… Liễu thị.
……
“Ta phải giết y.”
Kiều Cận đột nhiên mở miệng khiến Liễu Kiều hoảng hốt bừng tỉnh.
“Cái gì?”
Kiều Cận đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm dữ tợn, “Y quá thông minh, biết được quá nhiều, trừ phi để ta dùng không thì không thể để y rời đi được.”
Tự nhiên Liễu Kiều thấy trong lòng hoảng hốt, “Y… nói thế nào cũng là họ hàng xa của người nọ mà.”
Sắc mặt Kiều Cận lập tức trở nên khó coi, “Đã nói rồi, miễn bàn, ta cùng Nguyên thị và Liễu thị không có chút quan hệ nào, hơn nữa huyết mạch này của chúng ta chính là chuyên giết người chung dòng máu với mình mà, không phải sao?”
Liễu Kiều nhíu mày nhìn Kiều Cận, “Vì sao đột nhiên lại thay đổi, không phải ban đầu ngươi không định giết y sao?”
Kiều Cận nóng nảy đi qua đi lại tại chỗ, như một con sư tử đang hậm hực vì bị xích cổ.
“Ngươi không nghe được những gì y nói sao? Thứ nhất, y biết phía trên ta còn có người khác vẫn luôn chỉ huy mọi việc ở nơi này, thứ hai, y đã đoán ra ta không một lòng nghe theo lệnh từ phía trên, y còn nói gì mà dưới một người trên vạn người, gì mà quyền thần, còn hỏi ta có cần chỉ vì phần thắng này mà tiếp tục hay không. Chắc chắn y đã đoán ra ta muốn làm gì rồi! Chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi, tin tức y biết được cũng hữu hạn, nhưng lại đoán trúng toàn bộ, người như vậy quá mức thông minh, không thể giữ lại!”
Kiều Cận nói liền một mạch, lại nghe Liễu Kiều chợt hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Kiều Cận cứng đờ, hơi hơi híp mắt, đột nhiên nhìn Kiều Cận nói: “Nếu ta nói ta muốn đoạt lấy thiên hạ thì sao!”
Liễu Kiều kinh hãi, nói: “Ngươi lại có ý này sao? Không được!”
“Tại sao không được!” Kiều Cận nói: “Ngươi cảm thấy ta không so được với Nguyên Giác sao?”
Liễu Kiều sửng sốt, nói thẳng: “Không so được.”
Kiều Cận choáng váng, hắn cũng chỉ nói bừa mà thôi, không ngờ Liễu Kiều sẽ thật sự cho rằng hắn không bằng Nguyên Giác.
“Ngươi…… Ngươi ngươi ngươi…… Vì sao! Ta văn võ song toàn, Nguyên Giác cùng lắm cũng chỉ là một tên văn nhược…”
“Bởi vì hắn là chủ nhân dạy ra.” Liễu Kiều nói thẳng.
Kiều Cận sắp bị sặc chết rồi, “Liễu Chẩm Thanh dạy ra thì chắc chắn sẽ tốt sao? Hiện tại không phải đang bị chúng ta xoay mòng mòng sao? Hắn là hoàng đế của Đại Chu, hiện tại ta cũng là Tây Thục vương.”
Liễu Kiều lại nói trắng ra: “Tây Thục có bao lớn, bên dưới ngươi đều là một đám phế vật, sao có thể so được với Đại Chu?”
Kiều Cận không ngờ ở trong mắt Liễu Kiều bản thân lại kém cỏi so với Nguyên Giác tới vậy, lập tức giận đến nỗi quên luôn cả chuyện muốn giết Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Kiều lại nghiêm túc nói: “Không được tạo phản, chủ nhân ghét nhất là người khác tạo phản, thiên hạ này là do chủ nhân cùng Hoắc đại nguyên soái khó khăn cực khổ lắm mới duy trì được, không thể phá hư.” Nếu có thể thì lúc trước hắn đã giết sạch những kẻ đã nói bậy về chủ nhân rồi, nhưng hắn biết đó là ý muốn của chủ nhân, cho nên không thể phá hư.
Lúc trước tùy ý để Kiều Cận tiếp xúc với phản tặc cùng người trong kinh là vì muốn ngăn bọn chúng tạo phản, Liễu Kiều không khỏi ngộ ra, quả nhiên bản thân vẫn quá ngu ngốc, vậy mà lại không phát hiện ra kế hoạch này của Kiều Cận.
Nhìn thái độ của Liễu Kiều, hai mắt Kiều Cận chợt lóe, nói: “Nếu ta không tạo phản, ta có thể sống sao? Nhiệm vụ của ngươi không phải là bảo đảm ta sống sót sao? Được, nếu ta không tạo phản, vậy cả đời này ngươi phải bảo hộ ta, bảo đảm ta có thể sống, ngươi có làm được không?”
Liễu Kiều lại nhíu mày nói: “Trên đời này người biết được sự tồn tại của ngươi cũng không có mấy người.”
Ý chính là cự tuyệt, Kiều Cận lại bị chọc tức đến cắn răng, hắn biết mình không thể giữ chân được người này, nhưng mà…
Kiều Cận đột nhiên nhớ tới câu hỏi Liễu Tiêu Trúc đã hỏi hắn, đến tột cùng là muốn làm gì, muốn nhất chính là cái gì.
Mũi Kiều Cận phập phồng, không thể áp chế tính tình hung bạo nữa, cười lạnh nói: “Ta chính là không an tâm, hơn nữa ta tạo phản đối với ngươi cũng có chỗ lợi, ngươi chắc chắn mình không muốn tiếp tục cùng ta sao?”
“Cái gì?” Liễu Kiều sửng sốt.
Kiều Cận ngẩng đầu nói: “Ta có thể hứa với ngươi, một khi ta thành công đăng vị, sẽ rửa sạch thanh danh cho Liễu Chẩm Thanh, rửa sạch mọi oan khuất, viết sách truyền lại đời sau, để thế nhân biết y vĩ đại thế nào, để y được lưu danh sổ sách, lưu danh muôn đời, trên bàn long ngọc thạch trụ cũng sẽ chuyển tên y sang nơi dành cho trung thần.”
Quả nhiên ánh mắt Liễu Kiều đã thay đổi, “Thật sao?”
Kiều Cận cười, “Ta hỏi ngươi, ngoài ta ra, Nguyên Giác hoặc hậu nhân của hắn có ai có thể làm được không? Nguyên Giác sợ nhất là người khác nói Liễu Chẩm Thanh tốt, một khi đã nói Liễu Chẩm Thanh tốt là nói hắn vong ân bội nghĩa, không tôn trọng sư trưởng, sao hoàng đế có thể thừa nhận sai lầm của bản thân chứ, cho nên hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ sửa lại chính danh cho Liễu Chẩm Thanh, nhưng ta thì không như vậy, ngươi đi theo ta, nếu ta không giữ lời, thì ngươi cứ giết ta đi, đối với ngươi mà nói thì không khó, đúng không?”
Kiều Cận nhìn Liễu Kiều hơi hơi nhíu mày, tựa hồ đang thật sự suy xét, cuối cùng chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ngươi cứ từ từ nghĩ đi.” Kiều Cận vỗ vai Liễu Kiều, “Mặt khác, ta có thể không giết Liễu Tiêu Trúc, nhưng ngươi phải tới giám sát y chặt chẽ cho ta, y quá thông minh, ta không yên tâm.”
Kiều Cận là thật sự không yên tâm về Liễu Chẩm Thanh, luôn cảm thấy người kia quá mức bình tĩnh, như thể còn có át chủ bài, dù tay trói gà không chặt thì cũng có thể thoát khỏi khốn cảnh. Cho nên hắn chỉ có thể giao việc giám sát y cho Liễu Kiều mình tin tưởng nhất.
Liễu Kiều đầy một bụng tâm sự quay trở lại căn phòng giam giữ Liễu Chẩm Thanh, ẩn trong chỗ tối.
Mà Liễu Chẩm Thanh đang nhàn nhã ăn cơm không hề có chút áp lực nào lại cảm nhận được cảm giác an toàn quen thuộc.
Sau đó, mỗi một việc, mỗi một hành động Liễu Chẩm Thanh làm đều khiến Liễu Kiều cảm thấy quen thuộc đến hoảng hốt.
Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh nói với không khí: “Xuống đây.”
Liễu Kiều giật mình, cuối cùng cũng đáp xuống, hắn ngây ngốc nhìn Liễu Chẩm Thanh, đầu óc xoay mòng mòng.
Liễu Chẩm Thanh cũng nhìn Liễu Kiều, nói thẳng: “Kiều Cận cùng Kiều An là một phe.”
Đồng tử Liễu Kiều co rụt lại, “Ngươi… sao lại biết?”
“Ngươi võ công như vậy cao, có thể vào đó bắt ta đi, nhưng lại không bắt Kiều An, rõ ràng Kiều An ở ngay phía sau ta, có ngốc cũng đoán ra được.” Liễu Chẩm Thanh buồn cười nói, sau đó sắc mặt thay đổi, ngữ khí lập tức trở nên trầm thấp như đang nghiêm khắc răn dạy: “Dùng chuyện vương vị Tây Thục quốc để giữ chân Hoắc Phong Liệt, là ý của người ở phía trên các ngươi, mà các ngươi chỉ thuận thế làm theo thôi đúng không? Các ngươi muốn tạo phản, muốn khiến thiên hạ đại loạn sao?”
Liễu Kiều đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nghe Liễu Chẩm Thanh làm sáng tỏ mọi bí mật, lại muốn quỳ xuống theo bản năng, giống như mỗi lần phạm sai lầm trong quá khứ vậy.
Hắn ngạc nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh lại nhíu mày nói: “Ngươi không phủ nhận, ngươi thật sự muốn giúp hắn tạo phản sao? Ngươi biết chính mình đang làm cái gì không?”
Tuy bản thân Liễu Chẩm Thanh đi theo hình tượng gian thần, nhưng người bên cạnh y đều được răn dạy phải trung ái quốc, cũng không phải là mù quáng trung thành, chỉ là hy vọng người trong thiên hạ không phải chịu cực khổ, y cho rằng Liễu Kiều đi theo Kiều Cận nhiều lắm là cũng chỉ là bảo hộ hắn được an toàn, không thể nào lại muốn tạo phản được!
“Ta… Ta không có.” Liễu Kiều đột nhiên kinh hoảng nói, giống như sợ người trước mắt thất vọng với mình vậy.
Nhưng đợi đến khi phản ứng lại, mặt Liễu Kiều lại có chút mờ mịt, hắn nhớ tới lời hứa hẹn của Kiều Cận, không thể không động lòng được, hắn nhìn người trước mắt nói: “Ngươi… ngươi là tộc đệ của chủ nhân, một nhà các ngươi cũng chịu ảnh hưởng của chủ nhân, vậy ta hỏi…”
“Chủ nhân?” Liễu Chẩm Thanh sửng sốt.
Liễu Kiều dừng một chút, “Chủ nhân của ta chính là Liễu Chẩm Thanh.”
“Vậy Kiều Cận thì sao?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
“Ta chỉ là tạm thời bảo hộ hắn một đoạn thời gian thôi.” Liễu Kiều nói thật với Liễu Chẩm Thanh theo bản năng.
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lóe lên, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Chỉ có thể nói: “Hỏi cái gì?”
“Nếu chủ nhân có thể được rửa sạch oan khuất, cũng giống lần này ở Nam Phong Thành, khiến mọi người đều biết chủ nhân đã làm được những chuyện tốt gì, nếu có người hứa hẹn như vậy với ta, ta…” Liễu Kiều có chút hấp tấp.
Còn chưa nói xong, Liễu Chẩm Thanh đã hiểu, xem ra Liễu Kiều thật sự không phải nguyện trung thành với Kiều Cận, nếu không dựa vào nhân duyên của Liễu Kiều cùng Kiều Cận, Kiều Cận cũng không cần hứa hẹn mấy cái này chỉ để giữ lại Liễu Kiều làm gì.
Liễu Chẩm Thanh không khỏi nhìn Liễu Kiều đang do dự, đột nhiên cảm thấy đau lòng, sau khi y chết đi, vẫn có người không hết ngớ ngẩn, vẫn muốn sửa lại thanh danh cho y, vì một thứ mờ mịt hư vô này mà nguyện dâng hiến hết thảy. Liễu Chẩm Thanh đột nhiên cảm giác bản thân trọng sinh trở về chỉ muốn buông thả mặc kệ thật đáng hổ thẹn.
Liễu Chẩm Thanh vẫy tay với Liễu Kiều, lại một động tác quen thuộc khác, Liễu Kiều do dự một lúc rồi vẫn ngốc ngốc tới gần, hắn muốn hỏi vì sao Liễu Chẩm Thanh lại có nhiều động tác cùng thói quen giống với chủ nhân như vậy, rõ ràng bọn họ chưa từng gặp nhau, chẳng lẽ huyết thống thực sự thần kỳ như vậy sao? Nhưng Nguyên Cận không hề giống chủ nhân một chút nào.
Đợi đến khi Liễu Kiều tới gần, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên duỗi tay bắt được chuôi kiếm treo bên hông Liễu Kiều.
Liễu Kiều lập tức bừng tỉnh, phản xạ có điều kiện định ra tay, cũng không phải ngăn cản Liễu Chẩm Thanh hành thích mình, đó là món quà chủ nhân tặng, hắn không cho phép bất cứ ai chạm vào.
Nhưng trước khi Liễu Kiều ra tay lại nghe Liễu Chẩm Thanh nói: “Kiều Kiều, đỉnh chuôi kiếm này có cất giấu một món đồ.”
Kiều Kiều?
Y gọi hắn là Kiều Kiều?
Liễu Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đầu vang lên tiếng Liễu Chẩm Thanh trêu mình trong quá khứ.
“Kiều Kiều đừng banh mặt mà.”
“Sao Kiều Kiều như khúc gỗ thế, sau này có cô nương nào thích được ngươi không đây.”
“Kiều Kiều, nơi này là xuân lâu, đừng tránh ở trên đó nữa, xuống dưới này uống rượu với các tỷ tỷ đi.”
“Ầy, đứa nhỏ Kiều Kiều này là thẹn thùng thôi, cứng đầu lắm.”
……
“Ngươi!”
Liễu Kiều vừa muốn nói chuyện, lại thấy Liễu Chẩm Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn nhìn chuôi kiếm.
Tay Liễu Kiều vuốt ve lên chuôi kiếm, nhưng vẫn dừng lại.
Liễu Chẩm Thanh lại đúng lúc mở miệng nói: “Lúc ấy ta đã nói, sau khi nhiệm vụ của ngươi hoàn thành thì thử mở nó ra xem xem, mà không phải nhiệm vụ của ngươi thực ra đã sớm hoàn thành rồi sao? Ngươi chưa từng xem sao?”
Liễu Kiều ngốc ngốc nhìn Liễu Chẩm Thanh, rốt cuộc tay run lên, cơ quan bên trong chuôi kiếm mở ra, đó là do tự tay cao thủ về các cơ quan Liễu Chẩm Thanh thiết kế. Mà bên trong là một tờ giấy có chút rách nát.
Liễu Kiều chậm rãi rút ra, mở ra nhìn, tức khắc trừng lớn hai mắt.
Đó là một bản khế ước nô lệ cũ kỹ.
Là khế ước bán mình năm đó của hắn đã đưa cho Liễu Chẩm Thanh.
Mà thanh kiếm này đã được đưa cho hắn khi hắn học võ trở về.
Liễu Chẩm Thanh nói: “Ta muốn ngươi được tự do, nhưng khi đó ta thực sự cần ngươi trợ giúp, cho nên vẫn luôn giấu chuyện chuôi kiếm, hiện tại ngươi đã hiểu chưa, ngươi đã tự do rồi. Kiều Kiều, ta vẫn giữ câu nói kia, cuộc đời của ngươi, ngươi muốn lựa chọn thế nào cũng được hết.”
Thật ra Liễu Chẩm Thanh thích gọi Kiều Kiều không phải hoàn toàn xuất phát từ việc bày trò, mà bởi vì trong mắt Liễu Chẩm Thanh chữ Kiều mới thuộc về Liễu Kiều, mà chữ Liễu lại càng giống gông xiềng hơn.
Liễu Chẩm Thanh nói xong, Liễu Kiều chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, nước mắt đã không ngăn được nữa mà lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú, lúc này trên mặt hắn không còn cảm xúc dư thừa, chỉ có sự ngưỡng mộ như của một đứa trẻ, trong đôi mắt ướt nhòe tràn đầy ảnh ngược của Liễu Chẩm Thanh, lại không có chút nào mê man, như thể đã thấy rõ ràng hết thảy.
Đột nhiên, Liễu Kiều quỳ xuống, ôm chặt lấy chân Liễu Chẩm Thanh, gối đầu lên đầu gối Liễu Chẩm Thanh, khóc nức nở thành tiếng. Như một đứa nhỏ mờ mịt mà bất lực.
“Chủ nhân, ngươi là chủ nhân, ngươi là chủ nhân. Chủ nhân, ngươi đã đi đâu vậy, ta rất nhớ ngươi, ta thật sự rất nhớ ngươi, chủ nhân, người trừng phạt ta đi, ta đã không bảo vệ tốt ngươi, ta đáng ra phải bảo vệ ngươi, tại sao ta lại không canh giữ bên cạnh ngươi, chủ nhân, ta sai rồi, ngươi trừng phạt ta đi, đừng không cần ta.”
Liễu Kiều vừa dùng lời nói đứt quãng kể lại những ủy khuất cùng nhớ nhung của mình, vừa nhét khế bán mình vào lại trong tay Liễu Chẩm Thanh.
“Ta không cần cái này, chủ nhân lấy lại đi, ngươi đã đồng ý với ta rồi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ta nguyện ý trở về bên cạnh ngươi thì ngươi sẽ nhận ta, ngươi đừng không cần ta nữa mà. Chủ nhân, ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm được, ta còn là hộ vệ tốt nhất của ngươi, hiện tại võ công của ta đã tốt hơn rồi, ta chắc chắn sẽ bảo vệ được ngươi, tuyệt đối sẽ không để kẻ nào làm thương tổn ngươi nữa.”
Liễu Chẩm Thanh có chút bất đắc dĩ, đã chín năm qua đi, sao Liễu Kiều vẫn là cái tính tình này vậy.
Khi xưa ai ai cũng nói bên cạnh Liễu Chẩm Thanh có một văn một võ, một người cơ trí, một người lãnh khốc, thực ra là một người đơn thuần, một người trẻ con.
Liễu Chẩm Thanh duỗi tay nâng mặt Liễu Kiều lên, thay hắn lau nước mắt, bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi nhận ra ta sao? Không cảm thấy kỳ quái, không sợ ta lừa ngươi.”
Liễu Kiều lắc đầu nói: “Chủ nhân chính là chủ nhân.”
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh thấy buồn cười, đứa nhỏ đơn thuần này chính là kiểu đã bị lừa rồi còn giúp người ta đếm tiền nữa đây mà.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn giải thích đại khái tình huống của mình.
Liễu Kiều nghe mà thấy sửng sốt, cuối cùng nói: “Dù sao chủ nhân sẽ không rời đi đúng không?”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu.
Bây giờ Liễu Kiều mới yên tâm quỳ tử tế dập đầu với Liễu Chẩm Thanh, như thể nhận chủ nhân thêm một lần nữa vậy.
Bởi vì trước kia quan hệ của Liễu Kiều cùng Bạch Du xem như không tồi, cho nên cũng kể lại chân tướng liên quan đến kết cục của Bạch Du cho Liễu Kiều. Quả nhiên sắc mặt Liễu Kiều trở nên khó coi, lại dập đầu, “Chủ nhân, ngươi trừng phạt ta đi, đều là ta sai, ta quá ngu ngốc không nghĩ tới, bằng không ta chắc chắn đã có thể cứu Vọng Thư công tử trở về.”
Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi, “Ta biết, ngươi cũng rất vất vả rồi, chuyện của Tống Tinh Mạc ít nhiều gì cũng nhờ ngươi, bằng không ta đã mất thêm một huynh đệ nữa rồi.”
Liễu Kiều lắc đầu nói: “Ta không làm được cái gì hết, đến cả nhiệm vụ cuối cùng chủ nhân để lại cũng…”
Nhắc tới Kiều Cận, Liễu Kiều nhanh chóng nói: “Chủ nhân biết thân phận của Kiều Cận chứ, hắn chính là…”
Liễu Kiều nói tới đây thì đột nhiên khựng lại, cảnh giác quay đầu nhìn về một phía như đã nghe được động tĩnh gì đó.
Liễu Chẩm Thanh không nghe thấy, nghi hoặc nhìn Liễu Kiều.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Kiều đã quay lại nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Không có việc gì, chủ nhân, là có người ra ám hiệu cho ta, nhắc nhở ta rằng Kiều Cận đang tìm ta.”
Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới nghiêm mặt nói: “Không thể để hắn biết thân phận của ta.”
Liễu Kiều lập tức gật đầu, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, nhớ tới chuyện Kiều Cận muốn giết y, nói: “Chủ nhân, nơi này nguy hiểm, ta đưa ngươi trở về.”
Liễu Chẩm Thanh: Y còn chưa kịp mở miệng nói nữa có, nhưng thế cũng tiện.
“Vậy còn Kiều Cận, ngươi…”
“Chủ nhân không phải nói nhiệm cụ của ta đã hoàn thành rồi sao? Sau khi hoàn thành đương nhiên ta sẽ phải trở về bên người chủ nhân.” Liễu Kiều nói như chuyện hiển nhiên.
Liễu Chẩm Thanh: Tự nhiên thấy đồng tình với Kiều Cận là thế nào nhỉ.
“Ta cho rằng ít nhất các ngươi cũng có cảm tình chứ.” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Liễu Kiều có chút sửng sốt, trong đầu nhớ tới đủ loại hình ảnh khi ở cùng Kiều Cận, trong lòng có chút không thoải mái, sau đó lập tức nói: “Nhưng hắn không quan trọng bằng chủ nhân, hơn nữa hắn đã rất lợi hại rồi, không cần ta. Từ giờ trở đi, chủ nhân nói gì ta liền làm cái đó.”
Liễu Chẩm Thanh: “Được rồi, rời đi trước đã, nếu còn không quay về thì Nhị Cẩu sẽ khóc mất thôi.”
……
Một canh giờ sau, sau khi hạ điều lệnh ba lần mà vẫn không gọi được Liễu Kiều về, Kiều Cận cuối cùng cũng nổi giận, đi thẳng tới chỗ giam giữ Liễu Chẩm Thanh, lại không thấy được bóng người nào, chỉ có một tấm khế ước bán mình đã bị xé nát.
Kiều Cận ngây ra, đại não trống rỗng.
Nhưng đúng lúc này, có người phá cửa sổ xông vào phòng, khi ám vệ kinh hô xông tới cứu chủ thì Kiều Cận đã không kịp phản ứng mà bị bóp chặt lấy cổ.
“Y ở đâu?!”
Sát khí dữ tợn như gió lốc càn quét trong phòng, Kiều Cận nhìn Hoắc Phong Liệt hai mắt đỏ sậm trước mặt, giận dữ hét: “Ta cũng muốn hỏi, người của ngươi cũng bắt cóc người của ta rồi!”