Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156

Chương 158

Liễu Chẩm Thanh đưa theo Nhị Cẩu trở về yến hội, mắt thấy Hoắc Phi Hàn đã bị bao vây, Liễu Chẩm Thanh vội xông tới hỗ trợ, dẻo mồm dẻo miệng như lưỡi không có xương, mười ly thì hết bảy tám ly là do y chắn, hơn nữa bản thân Liễu Chẩm Thanh đã có thể chất ngàn chén không say, cho nên một người đủ để uống thắng một đám người.

Bên này nhóm bạn của Hoắc Phong Liệt cũng tới tìm hắn.

Việt gia cùng Hoắc gia là thế giao, ngày có đại hỷ như vậy đương nhiên sẽ có người đến, Việt Húc Thiển được đưa tới.

Việt Húc Thiển nhỏ mà lanh, nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đi tới, liền ra vẻ oán giận nói: “Hiếm lắm ta mới tới được một lần, ngươi lại không đến chơi với ta, lại cứ bám xung quanh Khê Đình ca ca…”

“Ta, hỗ trợ.” Dù sao tuổi Hoắc Phong Liệt vẫn còn nhỏ, bị nói như vậy thì lại không được tự nhiên.

Việt Húc Thiển cười trêu hắn, “Thật sự không ngờ Hoắc đại ca lại thật sự thành thân với Lê tỷ tỷ, hầy, ngươi nói xem tiểu cô của ta có phải có cơ hội rồi không?”

Hoắc Phong Liệt lập tức nhìn về phía Việt Húc Thiển, vẻ ghen ghét hiện ta không chút nào che giấu.

Việt Húc Thiển cười càng thêm vui vẻ, “Có lẽ lần này trưởng bối trong nhà tới đây là có ý…”

“Không được!” Hoắc Phong Liệt lập tức nói.

Việt Húc Thiển buồn cười không thôi. “Vậy ta giúp ngươi trông chừng, nhỡ có manh mối thì sẽ báo tin cho ngươi ngay.”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, chỉ có thể gật đầu, trong mắt hắn ẩn chứa sự vội vàng, nhưng có vội vàng hơn cũng vô ích, hắn vẫn chỉ là một đứa nhóc, không thể làm được gì hết.

Đang nói, liền nhìn thấy hai công tử một lớn một nhỏ đi về phía bàn của họ.

Việt Húc Thiển hỏi: “Hai vị kia là…”

Hoắc Phong Liệt nhìn thoáng qua, “Là hai công tử của đế sư Bạch gia, huynh trưởng tên Bạch Du, đệ đệ tên Bạch Tố, bọn họ đều đến học ở viện Thái học, Bạch Tố với ta học cùng nhau.”

Nói xong, Hoắc Phong Liệt liền đứng lên tiếp đón.

“Nhị công tử, đệ đệ ta ở với chúng ta đến phát chán rồi, phiền ngươi dẫn nó đi chơi cùng.”

Bạch Tố nghịch ngợm lè lưỡi với Hoắc Phong Liệt, tính cách cực kỳ hoạt bát, hiển nhiên rất thân với Hoắc Phong Liệt.

Ngược lại Bạch Du tính tình ôn hòa, đôi mắt trong trẻo, giơ tay nhấc chân đều đầy khí chất thư sinh, cho người ta một cảm giác rất thoải mái.

Huynh đệ Bạch gia đứng chung một chỗ cũng tỏa ra khí chất xuất chúng.

Hoắc Phong Liệt gật đầu đồng ý, Bạch Du lễ phép cười, đang định xoay người rời đi, đã bị đệ đệ nhà mình giữ chặt.

“Ca ca, không phải huynh muốn kết bạn với Liễu công tử sao? Phong Liệt rất thân thiết với Liễu công tử nha, để hắn giúp huynh đi.”

Tự nhiên bị đệ đệ nhà mình vạch trần, Bạch Du lập tức căng thẳng đến cổ cũng đỏ lên, chưa đến tuổi nhược quán, còn xem như là một thiếu niên xanh non mơn mởn, lại xuất thân từ dòng dõi thư hương, da mặt đương nhiên rất mỏng.

“Đừng… Bọn họ đều đang bận rộn, đừng quấy rầy.”

Bạch gia cùng Hoắc gia chỉ có thể xem như cùng vào triều làm quan, không có thâm giao, hơn nữa tuổi tác lệch nhau, cho nên Bạch Du cũng không thân với Hoắc Phi Hàn, lại càng khỏi nói đến Liễu Chẩm Thanh.

Vào những lúc thế này, sao Bạch Du dám không biết xấu hổ mà sấn tới quấy rầy người ta chứ.

Đang ngượng ngùng, vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với đôi mắt hắc bạch phân minh của Hoắc Phong Liệt.

“Bạch huynh đã muốn làm quen với Thanh ca từ lâu?” Hoắc Phong Liệt hỏi thẳng.

Bạch Du vốn có chút xấu hổ, thấy Hoắc Phong Liệt là đang nghiêm túc hỏi, liền chân thành gật đầu, “Liễu công tử tài trí hơn người, ta đã từng đọc rất nhiều sách của ngài ấy, vô cùng kính ngưỡng, hy vọng có cơ hội có thể làm quen, nhưng hiện tại thì thôi đi, đợi lần sau có cơ hội hẵng nói tiếp.”

Bạch Du vẫn luôn cảm thấy bản thân ngoài biết học hành cùng vẽ tranh ra thì cũng không có gì nổi bật, không thể phóng khoáng phong lưu được như Liễu Chẩm Thanh. Vẫn luôn cảm thấy phải làm ra được thành tích gì đó thì mới có thể không biết xấu hổ mà kết bạn với người mình sùng bái.

“Thanh ca rất tốt, khi nào muốn nói chuyện với huynh ấy cũng được.” Hoắc Phong Liệt nghĩ một lát rồi nói. Dựa theo hiểu biết của Hoắc Phong Liệt về Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh thích nhất là người có tính cách như Bạch Du, nhìn ngoan ngoãn dịu hiền, trêu đùa bắt nạt rất vui.

Bạch Du thẹn thùng nói lời cảm tạ, sau đó liền để Bạch Tố ở lại, trở về bên cạnh trưởng bối nhà mình.

Ngồi cùng bàn với bọn họ đều là các thiếu niên tuổi xấp xỉ nhau, rất nhiều người là học cùng trường, sau khi Bạch Tố gia nhập thì rất nhanh đã cười đùa cùng.

Việt Húc Thiển dùng khuỷu tay chọc chọc Hoắc Phong Liệt nói: “Không phải trước kia ngươi gọi là Khê Đình ca ca sao?”

Sao lại biến thành Thanh ca rồi?

Hoắc Phong Liệt im lặng uống trà, không giải thích.

Việt Húc Thiển lại cảm thán: “Khê Đình ca thật đúng là đến đâu cũng có rất nhiều người sùng bái, nhưng mà vị mới tới kia, ngươi không sợ huynh ấy thích Khê Đình ca sao?”

Hoắc Phong Liệt tức khắc bị sặc một chút, suy nghĩ của hắn vẫn còn dừng lại ở chỗ Liễu Chẩm Thanh trêu chọc nhiều nữ tử, không nghĩ tới nam tử cũng có vấn đề.

Việt Húc Thiển lanh lợi, chỉ chỉ Liễu Chẩm Thanh đang bị đám người vây quay, nhìn người nọ mặt mày hớn hở, kề vai sát cánh cùng người khác, kỳ thật trong đó không thiếu nam tử nhìn y bằng ánh mắt không đơn thuần.

Hoắc Phong Liệt tức khắc có chút bị chèn ép. “Thanh ca, tạm thời không thích nam tử.”

Việt Húc Thiển vỗ bả vai Hoắc Phong Liệt không tiếng động an ủi.

Rượu quá tam tuần, đã gục bớt rất nhiều người, lại nhìn Liễu Chẩm Thanh, khuôn mặt trắng nõn như ngọc lộ lên một tầng phấn hồng như sương mù, khiến hai nốt ruồi nơi đuôi mắt y lại càng thêm mê người.

Có nam tử ở bên cạnh đã uống quá nhiều rượu nhìn thấy vậy cũng hơi váng đầu, nâng tay muốn chạm vào dung nhanh kinh thế kia, đưa tay được nửa đường lại bị một cặp vuốt vững như gông xiềng tóm lấy cổ tay.

Nam tử vừa quay qua nhìn thì đã thấy Hoắc Phong Liệt.

Vốn định nói sao trẻ con hỉ mũi chưa sạch lại không biết quy củ, nhưng cổ tay đột nhiên đau xót, tức khắc khiến nam tử kia giật mình, lại tập trung nhìn, trên khuôn mặt non nớt của Hoắc Phong Liệt đầy ý cảnh cáo, khiến có tên nam tử kia chỉ có thể xấu hổ cười, đợi đối phương buông tay thì lập tức rút tay về, tìm cơ hội chuồn đi.

Liễu Chẩm Thanh đang cùng những người khác trên bàn rượu bày trò chơi, đột nhiên cảm thấy tay áo bị kéo, vừa quay đầu đã thấy một đôi đũa đưa tới, đầu đũa gắp một miếng thịt cá trong veo, ngẩng đầu thấy người cầm đũa là Liễu Chẩm Thanh đã yên tâm lớn mật ăn hết trong một ngụm.

Quả nhiên không hề có chút xương nào.

Từ đầu đến giờ vẫn luôn tập trung uống rượu, gần như không có chút đồ ăn nào vào bụng, cứ vậy mà uống rượu thì chắc chắn sẽ làm tổn thương thân thể, nhưng trong không khí này ai mà còn có tâm tư đi ăn cơm chứ.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh thì khác, y đã có trợ thủ nhỏ đút cơm cho, sau đó Hoắc Phong Liệt ngồi luôn bên cạnh Liễu Chẩm Thanh, không ngừng gắp đồ cho Liễu Chẩm Thanh ăn, nên nhặt xương thì nhặt xương, nên bỏ ớt thì bỏ ớt, tóm lại là sắp xếp đâu ra đấy, tranh thủ gắp cho người kia một miếng vừa ăn.

Hoắc Phong Liệt đưa qua, Liễu Chẩm Thanh liền há mồm.

Có người chú ý tới, cười trêu: “Nhị công tử rốt cuộc là đệ đệ của ai vậy, huynh trưởng nhà ngươi cũng sắp say rồi, đến giờ còn chưa được ăn miếng cơm canh nóng hổi nào đâu.”

Hoắc Phi Hàn dựa vào bàn, nghe có người nhắc đến mình, nhanh chóng ngẩng đầu, liền nhìn thấy đệ đệ ruột của mình đang ngồi ở bên đối diện, đi theo bên cạnh Liễu Chẩm Thanh.

Hoắc Phi Hàn đã sớm quen với tình cảnh này rồi, cũng chẳng thèm ghen, chỉ cười ngây ngô nói: “Ai bảo nó là đệ đệ của ta, nó chính là nhà ta nuôi cho Chẩm Thanh đấy.”

Mọi người cười vang lên.

Liễu Chẩm Thanh ôm chầm lấy Nhị Cẩu như ôm bảo bối của mình vậy, không cam lòng yếu thế nói: “Huynh cũng có vợ rồi, đương nhiên là phải để vợ huynh chăm sóc huynh, ta vẫn còn là một người cô đơn mà, Nhị Cẩu chăm sóc ta thì có gì sai, ta thấy các người là đang ghen ghét ấy.” 

“Ghen ghét ghen ghét, rất ghen ghét, Liễu Khê Đình, số ngươi tốt, có quan hệ với thái tử điện hạ, có Hoắc đại ca che chở, còn có Hoắc nhị đệ chiều chuộng, còn có dáng vẻ đẹp trai tuấn tú như vậy, đại cô nương hay tiểu tức phụ đều thích ngươi, quả thực là kẻ thù chung của nam nhân chúng ta! Ta thấy ngươi đời trước là chủ nợ của ông trời đúng không, cho nên cả đời này ngươi chỉ cần lo hưởng thụ là được.”

Mọi người lại cười đùa, nói Liễu Chẩm Thanh số tốt, cũng phải nhường cho y uống nhiều hơn.

Mọi người đều “chúc phúc” y như vậy, Liễu Chẩm Thanh phải uống thôi.

Lê Tinh Nhược ở trong phòng ăn uống no đủ lại đợi hồi lâu mới nghe được tiếng mở cửa, vừa quay đầu đã thấy Hoắc Phi Hàn lảo đảo nhào tới, say như chết ôm chặt lấy cô.

Lê Tinh Nhược vội vã đỡ hắn lên giường, miệng hùng hùng hổ hổ: “Không phải bảo Liễu Chẩm Thanh giúp huynh chắn rượu sao? Sao lại uống thành như vậy?”

“Chẩm Thanh… cũng say ngất rồi, ha ha…”

Lê Tinh Nhược tức khắc cạn lời, “Thôi, huynh đi nằm trước đi, ta đi làm canh giải rượu cho hai người.”

Lê Tinh Nhược nói xong định đi, lại bị Hoắc Phong Liệt ôm eo không chịu buông tay, “Đừng đi, phu nhân, phu nhân… Nhược Nhược. Vợ của ta… vợ mà ta rất thích. He he… cuối cùng cũng cưới được muội về nhà rồi.”

Mặt Lê Tinh Nhược đỏ lên, “Phi Hàn… thiếp đi một chút rồi sẽ về.”

“Nhược Nhược, ta còn tưởng rằng… đời này sẽ không có cơ hội, nhờ có Chẩm Thanh, nhờ Chẩm Thanh…”

Ánh mắt của Lê Tinh Nhược trở nên dịu dàng, thấp giọng dỗ dành một lát mới khiến hắn buông tay ra, xem ra đã say không hề nhẹ.

Lê Tinh Nhược cũng bất đắc dĩ, thay hắn thay đồ dém chăn rồi mới đổi sang một bộ đồ đơn giản rồi ra ngoài, mấy món như canh giải rượu này Lê Tinh Nhược đều thích tự tay làm, cô sẽ bỏ thêm một vài dược liệu có lợi cho thân thể.

Sau khi ra ngoài, lại nghe tiếng tiếng khách, cô biết chắc chắn Liễu Chẩm Thanh sẽ muốn ngủ lại ở Tuyết Nhứ viện, đợi lát nữa bảo Nhị Cẩu đưa canh giải rượu qua là được.

Đang nghĩ ngợi, vừa ra ngoài cửa viện thì nhìn thấy dưới ánh trăng, ở phía xa có một người đang ghé lên hòn giả sơn ngủ thiếp đi rất say.

Lê Tinh Nhược liếc mắt một cái đã nhận ra là Liễu Chẩm Thanh, tức khắc đen mặt, xem ra vừa rồi là hai người cùng nhau đi đến đây, nhưng Hoắc Phi Hàn có thể kiên trì đến khi về được phòng, còn Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể tùy ý nằm đó, bởi vì hạ nhân đều đang bận bịu ở phía trước nên tạm thời chưa có ai phát hiện ra y.

Đang lúc Lê Tinh Nhược chuẩn bị đi qua thì thấy có một bóng người tiến lại gần, chính là Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt vừa mới tiễn bạn bè về xong, liền phát hiện không thấy Thanh ca đâu, lập tức tìm tới đây.

“Thanh ca…” Hoắc Phong Liệt vừa muốn nâng người dậy vừa nhẹ giọng gọi.

Nhưng khi Liễu Chẩm Thanh uống say thì sẽ rất phiền khi người khác quấy rầy y ngủ, ai động vào thì y đều sẽ cực lực giãy giụa.

Nếu là đối phương khỏe hơn mình thì sẽ điên cuồng xô đẩy, nếu đối phương yếu hơn mình vậy thì ôm vào lòng để đối phương yên lặng hơn chút.

Tuy sức lực của Hoắc Phong Liệt khỏe hơn Liễu Chẩm Thanh, nhưng từ trước đến nay hắn đều nhẹ nhàng với Liễu Chẩm Thanh như chạm vào đồ gốm sứ vậy, đương nhiên sẽ dùng sức yếu hơn.

Liễu Chẩm Thanh đẩy vài cái, liền trở tay kéo người xuống, muốn ôm lấy để hắn đừng ngọ nguậy nữa.

Hòn giả sơn vốn gồ ghề lồi lõm, lôi kéo một hồi đương nhiên sẽ đứng không vững, Hoắc Phong Liệt gần như là ngã nhào vào lòng Liễu Chẩm Thanh.

Miễn cưỡng chống thân thể, ngẩng đầu nhìn thì thấy Liễu Chẩm Thanh đã nghiêng mặt qua, hiện tại đã xoay cả mặt về phía hắn, bị hắn đè lại.

Hai người ghé sát vào nhau, gần như là mũi chạm mũi.

Hô hấp của cả hai lại càng là quấn quýt lấy nhau.

Dưới tình huống thân cận như vậy, từ sau khi Hoắc Phong Liệt cự tuyệt không muốn ngủ cùng giường với Liễu Chẩm Thanh nữa thì đã không còn trường hợp nào như vậy nữa.

Mà nay bỗng nhiên lại như vậy, khiến tim Hoắc Phong Liệt vọt lên tận cổ, cực độ hoảng hốt.

Tâm tính thiếu niên, huyết khí cuồn cuộn, không biết là ánh trăng làm say lòng người, hay là hơi thở của Liễu Chẩm Thanh phả ra vẫn còn mang theo men say.

Liễu Chẩm Thanh còn vô tri vô giác cắn hai cái, cánh môi như cánh hoa anh đào như có ma lực vậy.

Hoắc Phong Liệt liền cảm giác não mình nóng lên, ngực cũng nóng ran, mất đi lý trí.

Vốn dĩ Lê Tinh Nhược nhìn thấy Hoắc Phong Liệt tới rồi thì định mặc kệ, kết quả lại thấy Liễu Chẩm Thanh kéo hắn ôm vào lòng, cô biết khi say Liễu Chẩm Thanh sẽ thế nào, cho rằng là Hoắc Phong Liệt không thể giãy ra được, định tiến lên hỗ trợ.

Dưới ánh trăng soi sáng, không thể thấy rõ mặt bọn họ, cũng chỉ thấy một nam tử ái muội đè một nam tử khác lên hòn giả sơn, nhìn khoảng cách giữa hai người thì như là đang hôn nhau vậy, Lê Tinh Nhược nhìn mà thấy hoảng hốt.

Nhớ tới thái độ bình thường của Nhị Cẩu với Liễu Chẩm Thanh, Lê Tinh Nhược vốn còn cảm thấy là tình huynh đệ, nhưng cảnh trước mắt lại khiến cô cảm thấy rất không đúng, dù sao cũng không thể coi Nhị Cẩu là trẻ con được nữa.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên bước chân của Lê Tinh Nhược khựng lại, không dám tin mà nhìn cảnh đang diễn ra ở trước hòn giả sơn.

Nhị Cẩu… vậy mà lại hôn sư huynh!

Có vẻ chỉ là dán môi một thoáng, giây tiếp theo người chịu kích thích như đã thành Nhị Cẩu vậy, chỉ thấy hắn nhảy dựng bật ra khỏi lòng Liễu Chẩm Thanh, ôm mặt xoay người muốn chạy.

Khuôn mặt nhỏ đẹp trai đã đỏ bừng.

Nhưng mới chạy được một nửa thì dừng lại, lại xoay người về cõng Liễu Chẩm Thanh, đi về phía Tuyết Nhứ viện.

Lê Tinh Nhược nhìn mà choáng váng, không cần canh giải rượu nữa, chạy về tìm Hoắc Phi Hàn chia sẻ tin bát quái mình vừa nhìn thấy.

Đệ đệ nhà huynh thật sự phải gả cho người ta rồi kìa!

Nhưng Hoắc Phi Hàn đã ngủ say như chết rồi, mãi đến sáng hôm sau, Hoắc Phi Hàn vừa bừng tỉnh thì phát hiện bản thân đã để lỡ mất đêm động phòng hoa chúc rồi, vội vã quay sang xin lỗi rối rít với Lê Tinh Nhược cũng đang chậm rãi tỉnh dậy. 

Hoắc Phi Hàn cảm thấy dựa theo tính tình của Nhược Nhược thì chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng không ngờ ban đầu Lê Tinh Nhược ngây ngốc ra một lát, sau đó lại nhếch mép, cố nhịn cười nói: “Tỉnh rồi, thiếp nói với chàng một bí mật rung trời lở đất!”

Hoắc Phi Hàn:????

Lê Tinh nếu: %#&*

Hoắc Phi Hàn:!!!!!

“Thật sao!” Hoắc Phi Hàn choáng váng, “Nhị Cẩu thật sự…”

Lê Tinh Nhược nói: “Đệ đệ của huynh thật sự sẽ phải làm vợ của y rồi.”

Hoắc Phi Hàn ngây ngốc một hồi lâu, Lê Tinh Nhược lập tức nói: “Làm sao? Huynh không muốn à!”

Hoắc Phi Hàn nhíu mày nói: “Nhưng mà… Chẩm Thanh thích nữ tử mà, lúc trước không phải còn có chuyện với Lý Cẩm Thư sao, đệ ấy đã nói mình không thể tiếp thu được nam tử nha. Sao có thể tiếp thu Nhị Cẩu chứ.”

“Vậy chúng ta đánh cược đi, thiếp cược Nhị Cẩu có thể bắt được sư huynh.”

Hoắc Phi Hàn lắc đầu nói: “Tuy rằng ta cũng hy vọng thân càng thêm thân, nhưng Chẩm Thanh coi nó là đệ đệ ruột, Nhị Cẩu lại khá là trầm mặc, không dỗ nổi Chẩm Thanh đâu, ta không chắc. Chỉ hy vọng không khiến Chẩm Thanh phải bối rối là được, lòng đệ ấy mềm. Hơn nữa Nhị Cẩu còn nhỏ, nhỡ chỉ là nhất thời hứng khỏi thì lại càng không hay. Ầy, lát nữa phải răn dạy nó, sao có thể thừa dịp Chẩm Thanh uống say mà hôn lén chứ!”

Lê Tinh Nhược nói: “Nói cũng phải, nói không chừng Nhị Cẩu lại coi Chẩm Thanh là nữ tử mà thích ấy, dù sao cũng có gương mặt kia mà, nhưng vẫn đừng nên răn dạy thì hơn, coi như không biết đi.”

Vì thế hai người liền thương lượng sẽ yên lặng xem diễn biến.

Đương nhiên hiện tại quan trọng nhất vẫn là bổ sung đêm động phòng hoa chúc của hai người.

Bên kia, Liễu Chẩm Thanh dần dần tỉnh lại, sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng đầy trời.

Liễu Chẩm Thanh vừa quay đầu đã nhìn thấy bên dưới cửa sổ có một người đang cuộn tròn người lại.

Liễu Chẩm Thanh đã tập mãi thành quen, chỉ là hơi nghiêng người qua đã khiến Nhị Cẩu bừng tỉnh.

Nhị Cẩu dụi dụi mắt, “Thanh ca…”

Liễu Chẩm Thanh cười vẫy tay, liền vỗ vỗ lên mép giường.

Hoắc Phong Liệt do dự một chút, vẫn nhịn không được mà đi qua, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh ôm hắn vào chăn, cười nói: “Không phải ở đây cũng đủ chỗ ngủ sao? Sao lại phải rúc vào chỗ kia, trước kia không phải đệ rất thích ngủ cùng Thanh ca sao, hiện tại lại không muốn nữa.”

Hoắc Phong Liệt nghẹn một chút, không dám trả lời, nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ là trêu chọc một chút thôi, cũng không tuy hỏi, ngược lại còn cười nói: “Có phải là lo ta uống nhiều quá, đến nửa đêm sẽ khó chịu không.”

Hoắc Phong Liệt ngoan ngoãn gật đầu.

Tim Liễu Chẩm Thanh cũng mềm nhũn ra, đúng là đệ đệ ngoan ngoãn đáng yêu, ôm mặt Hoắc Phong Liệt hôn một cái, Hoắc Phong Liệt trực tiếp choáng váng, không phải chưa từng có hành động thân mật như vậy, nhưng nhớ lại tối hôm qua mình còn lén hôn, vừa rồi đôi môi ấy lại đặt lên má hắn, khiến toàn thân Hoắc Phong Liệt cứng đờ ra.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh còn chưa buông tha cho hắn, kéo hắn vào chăn ôm lấy mà chơi đùa.

Mãi đến khi Hoắc Phong Liệt mặt đỏ tai hồng chạy xuống khỏi giường, Liễu Chẩm Thanh mới nhịn không được mà bật cười, y cho rằng là Nhị Cẩu sợ ngứa nên mới không thể chịu được y.

Trêu đùa bạn nhỏ xong thì lại là một ngày mới tinh thần sảng khoái nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK