Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Thanh Lâm còn đang ngẩn người, đột nhiên bị hỏi như vậy thì ánh mắt chợt trở nên ảm đạm.

“Học trò… học trò muốn vào triều làm quan, để…” Vốn định nói là cống hiến sức lực cho triều đình, nhưng trong lúc ngước mắt lại thấy ánh mắt như nhìn thấu hết thảy của Liễu Chẩm Thanh, lại đột nhiên kẹt lại trong họng mà nói: “Làm rạng danh gia tộc.”

“Nhà ngươi có mấy người? Là yêu cầu của gia tộc sao?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Ngày xưa, phụ thân vì bị liên lụy mà bị hạch tội cắt mất chức quan rồi chết vì bệnh, gia tộc ta cũng bị xóa tên, trong nhà chỉ có mình mẫu thân chống chọi nuôi ta lớn, cho nên từ nhỏ ta đã có lý tưởng muốn khôi phục lại danh dự của gia tộc mình.” Quý Thanh Lâm nói không chút e dè, hắn hiểu nếu sau này thái tử muốn dùng người thì đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng, hắn không giấu giếm những điều tất yếu.

Bạch Du nghe được câu trả lời của Quý Thanh Lâm, có chút lặng đi, thực ra thì nguyên nhân y không quá thích Quý Thanh Lâm chính là vì cảm thấy đôi lúc mục đích của người này quá mức rõ ràng, thẳng thắn với ích lợi của mình, khiến y không thoải mái, ví dụ hắn một mực không phí công phí sức với cầm kỳ thi họa, như thể hắn học tập chăm chỉ đều là vì khoa cử, vì khảo hạch, người có lòng hư vinh như vậy sau này có làm quan thì cũng sẽ cân nhắc lợi hại, sẽ không một lòng vì dân.

Nhưng Bạch Du cũng hiểu, người như mình không thể hiểu được những người có xuất thân khác với mình, cho nên cũng không có tư cách soi mói Quý Thanh Lâm. Chỉ là nói không hợp nhau nên không thể thân quen.

Nhưng hôm nay lại nghe hắn nói như vậy, trong lòng Bạch Du thấy hổ thẹn, cảm thấy cách bản thân nhìn người quá mức nông cạn.

Y hiểu chưa chắc Quý Thanh Lâm đã thích như vậy, nhưng là hắn không thể không như vậy. Tương lai của hắn mỗi bước đều gian nan, cho nên phải thật cẩn thận, quý trọng hết thảy mọi cơ hội, tiêu hết thời gian mình có để mài sắc con dao của mình.

Nhưng nghĩ đến đây cũng thấy kỳ quái, vì sao hắn lại học được cách giải rubik? Hơn nữa còn lợi hại như vậy, là để thể hiện trước mặt tiểu hầu gia sao?

Mà Liễu Chẩm Thanh nghe xong câu trả lời của Quý Thanh Lâm cũng rất là cảm thán, vỗ bải Quý Thanh Lâm nói: “Cứ từ từ làm, sẽ thực hiện được.”

Quý Thanh Lâm sửng sốt, Liễu Chẩm Thanh lại nói giỡn: “Ta cũng vẽ lên trán ngươi một hình mặt trời rồi, còn không thể khiến gia tộc ngươi được rạng danh sao?”

Liễu Chẩm Thanh hiểu người như Quý Thanh Lâm chính là kiểu người thái tử thích bồi dưỡng nhất, người không có bối cảnh của gia tộc, không đơn thuần, có tư tâm, muốn được mở mày mở mặt, lại có thực lực là tốt nhất.

Đang nói thì xung quanh lại trở nên náo nhiệt, Liễu Chẩm Thanh để cả hai rời đi, “Tới đoạn mấu chốt rồi, ta cũng không thể cản vận đào hoa của hai vị, mau đi đi.”

Bạch Du gương mặt đỏ lên, tựa hồ còn tưởng tiếp tục cùng Liễu Chẩm Thanh nói chuyện phiếm, hắn ở Thái Học nhưng không có thích người cũng không nghĩ bị thổ lộ, bất quá cũng không hảo tiếp tục chiếm hữu Liễu Chẩm Thanh thời gian.

Mà Quý Thanh Lâm vẫn thầm kín liếc Bạch Du một cái, sau đó khom người lui ra.

“Quý Thanh Lâm này, phải chăng…” Liễu Chẩm Thanh vuốt cằm nói.

“Hắn thích Bạch đại ca.” Hoắc Phong Liệt đột nhiên lên tiếng nói.

Liễu Chẩm Thanh giật mình, quay đầu lại nói: “Sao đệ lại biết?”

Hoắc Phong Liệt nói: “Có thể nhìn ra được, trước kia khi hắn bị bắt nạt Bạch đại ca đã từng giúp hắn, tuy rằng hắn chưa từng chủ động làm quen với Bạch đại ca, nhưng có mấy lần hắn lén làm việc giúp Bạch đại ca đã bị ta nhìn thấy, nhưng Bạch đại ca lại không biết.”

“Vì sao phải lén lút?”

“Vì tự cảm thấy không xứng với huynh ấy đi, cũng hiểu nếu tỏ tình thì nhất định sẽ thất bại, cho nên chắc chắn sẽ không nói, có lẽ đợi đến khi hắn nỗ lực đến khi có thể xứng đôi…”

“Sao đệ lại biết rõ ràng như vậy?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hỏi.

Hoắc Phong Liệt rũ mắt, có lẽ là đồng bệnh tương liên* đi.

*同病相怜: đồng bệnh tương liên, cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau

Liễu Chẩm Thanh nhìn vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt, xoa xoa cằm, đột nhiên mở miệng, “Vậy đệ thích ai? Hôm nay sẽ thổ lộ với người đó sao?”

Hoắc Phong Liệt khựng lại, nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh lóe lên, đột nhiên mặt đối mặt với Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt rũ hai mắt, “Không phải huynh nói ta vẫn còn nhot sao.”

Liễu Chẩm Thanh nghẹn một chút, “Là vẫn còn… nhỏ nhỉ.”

Thật ra thì Hoắc Phong Liệt đã cao hơn y một cái đầu rồi, chỉ có trên mặt là vẫn còn hiện vẻ non nớt, cảm giác ngây ngô của thiếu niên ập thẳng vào mặt, Liễu Chẩm Thanh nhìn mà xấu hổ run rẩy cả khóe miệng. Có lẽ y không nên truy hỏi thiếu niên thích ai nữa, ai ở tuổi dậy thì chẳng có những rung động chứ, cảm giác rung động này theo thời gian sẽ dần phai nhạt rồi tan biến, là nam hay nữ thì cũng sẽ thay đổi theo mà thôi.

Từ từ, vậy còn tuổi dậy thì của mình thì sao? Nghĩ lại thì ở thời hiện đại, bản thân vẫn luôn bận nghĩ chuyện sinh tồn, không có thời gian nghĩ nhiều, khi tới đây là vào lúc mười mấy tuổi, vẫn luôn… gây chuyện thị phi khắp nơi, chọc chó ghẹo mèo và cả chăm trẻ nữa.

Từ trước đến nay Liễu Chẩm Thanh chưa từng trách bản thân sai, mà lại có chút oán trách nhìn Hoắc Phong Liệt một cái, cảm thấy đều là tại đứa nhỏ này quá dính người nên y mới không có thời gian trải qua tuổi dậy thì chút nào.

Nhưng Hoắc Phong Liệt lại cũng liếc Liễu Chẩm Thanh một cái, nói: “Chỉ có ở Thanh ca trong mắt là còn nhỏ mà thôi.”

Lời này hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nghe ra có chút ý oán trách.

Liễu Chẩm Thanh vốn đang nằm nghiêng người trên ghế dài, một chân đạp lên ghế, nghe hắn nói vậy thì nhịn không được duỗi chân đá hắn.

Hoắc Phong Liệt lại đột nhiên ra tay bắt được cổ chân của Liễu Chẩm Thanh, bàn tay lớn có thể nắm trọn lấy cổ chân mảnh khảnh của y, thiếu chút nữa đã khiến y mất thăng bằng, Liễu Chẩm Thanh lập tức cảm thấy kinh hoảng khi bị người khác khống chế.

Liễu Chẩm Thanh muốn thu hân, Hoắc Phong Liệt lại không buông tay.

Gió đêm cuốn theo hương hoa, mang tới hơi men nhàn nhạt, Liễu Chẩm Thanh có chút hoảng hốt, cứ có cảm giác gần đây Nhị Cẩu không còn ngoan ngoãn nghe lời như lúc trước nữa, vô hình trung luôn có cảm giác hắn đang phản kháng, khiến Liễu Chẩm Thanh bất an.

Nhưng người như Liễu Chẩm Thanh chính là kiểu phản kháng không được thì sẽ hưởng thụ, cho nên liền duỗi thẳng chân, đặt chân lên đùi Hoắc Phong Liệt, “Mỏi chân.”

Hoắc Phong Liệt ngẩn người, sau đó chấp nhận số phận mát xa cẳng chân cho Liễu Chẩm Thanh. 

Nhưng cùng lúc Hoắc Phong Liệt xoa bóp, Liễu Chẩm Thanh lại cảm thấy có chút không thích hợp, từ mỏi chân đã chuyển thành mềm chân, tức khắc thấy hối hận. 

“Cái kia… sau này đệ muốn làm gì?” Liễu Chẩm Thanh vội mở miệng gợi đề tài.

Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Làm hộ vệ của huynh.”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc sặc rượu, cạn lời nhìn hắn. “Đùa kiểu gì vậy?”

“Ta không nói giỡn, huynh đã chọn người khác rồi.” Hoắc Phong Liệt dừng một chút, nói tiếp: “Cũng là do ta không bằng người.”

Lại tới nữa rồi, lại là ngữ khí oán trách này, như thể người làm sai là y vậy, Liễu Chẩm Thanh lại chọn theo bản năng mà không tiếp tục hỏi vì sao lại muốn làm hộ vệ của y, cứ luôn cảm thấy nến hỏi thì sẽ rất không ổn.

“Được rồi được rồi, nếu không thể làm được hộ vệ vậy cái khác thì sao? Thi khoa cử vào triều làm quan, hay là đi theo ca ca của đệ? Ta nghe nói các ông cụ trong viện Thái học muốn cho đệ tham gia thi văn, nhưng nhà đệ đều hy vọng đệ sẽ kế thừa gia nghiệp, ca của đệ cũng nói thiên phú làm tướng của đệ không hề thua mình.” Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi.

Hoắc Phong Liệt nghĩ một lát, lại nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, đáp: “Ta không có chí lớn nào, đại khái chính là… ăn nhậu chơi bời du tẩu thiên hạ, gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, tùy tâm sở dục, thích ứng với mọi tình cảnh.”

Liễu Chẩm Thanh dừng lại, vậy mà không lệch một chữ nào, là chí hướng mà y vừa nói.

Hoắc Phong Liệt đột nhiên hơi mỉm cười nói: “Có thể đồng hành cùng Thanh ca đồng hành không?”

Liễu Chẩm Thanh ngây ra.

Hai mắt của Hoắc Phong Liệt dần thu tia sáng lại, ánh mắt trở nên thâm thúy, nói: “Hẳn là có thể chứ, Thanh ca cũng không thể chọn người khác đồng hành mà không chọn ta được.”

Gió đêm đột nhiên có chút lạnh.

Đột nhiên có mấy tiểu cô nương đi đến, cẩn thận tiến lên gọi tên Hoắc Phong Liệt, hiển nhiên là có điều muốn bày tỏ, kết quả trước khi người ta kịp mở miệng thì Hoắc Phong Liệt đã nói: “Xin lỗi, ta không rảnh.”

Hoàn toàn không cho người ta cơ hội mở miệng.

Mấy cô nương kia xấu hổ ra mặt, nhìn về phía cô nương kia đang tái nhợt cả mặt, trong lúc nhất thời cũng cứng đờ người ra.

Cái Liễu Chẩm Thanh không thể chịu nổi nhất chính là cảnh cô nương bị dồn vào thế khó, lập tức không màng Hoắc Phong Liệt vẫn còn giữ chân mình, đá đá mấy cái, ý bảo phải có chút phong độ đi.

Nữ tử ở viện Thái học sẽ kết thúc việc học sớm hơn nam tử, nói vậy mấy cô nương này cũng sắp rời khỏi viện Thái học rồi, cho nên mới dám tới một chuyến. Dù có cự tuyệt thì cũng phải nghe người ta truyền đạt hết tâm ý mới được, dù sao vốn đã có rất ít người dám dũng cảm nói ra những xúc động thời thanh xuân của mình mà.

Hoắc Phong Liệt nhíu mày nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, tựa hồ có chút không vui, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy rời đi cùng cô nương kia.

Chẳng được bao lâu, Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược đã trở lại, nhìn Lê Tinh Nhược lau mồ hôi cho Hoắc Phi Hàn, y cười hỏi: “Có hạt giống tốt?”

Hoắc Phi Hàn lắc đầu, “Một tướng khó cầu.”

“Đều không bằng Phong Liệt.” Lê Tinh Nhược nói

Liễu Chẩm Thanh nhớ tới chí hướng mà Hoắc Phong Liệt vừa nói, tức khắc có chút không biết nên nói thế nào tiếp.

“Phong Liệt đâu?” Hoắc Phi Hàn không thấy Hoắc Phong Liệt ở chỗ Liễu Chẩm Thanh thì lấy làm lạ, dù sao trong mắt bọn họ, nơi nào có Liễu Chẩm Thanh thì nhất định Hoắc Phong Liệt sẽ đi theo sát sạt.

“Bị tiểu cô nương gọi đi rồi.” Liễu Chẩm Thanh vừa rót rượu vừa đáp.

“Hả? Nó lại đi theo á?” Lê Tinh Nhược tức khắc kinh hãi.

Liễu Chẩm Thanh quở trách hành vi rất không phong độ vừa rồi của Nhị Cẩu, nói xong liền thấy Lê Tinh Nhược lườm mình.

“Sao đấy?”

Lê Tinh Nhược cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, dù là các từ chối dịu dàng của Liễu Chẩm Thanh, hay cách từ chối tuyệt tình của Hoắc Phong Liệt thì đều không thể nói xem cách nào có hiệu quả tốt hơn, chỉ có thể xem các cô bé kia nghĩ thế nào, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại chủ động bảo Hoắc Phong Liệt đi, chắc chắn trong lòng Hoắc Phong Liệt sẽ bị tổn thương.

“Ngươi lại tạo nghiệt hả, sớm muộn gì cũng bị trả thù thôi.” Lê Tinh Nhược hừ lạnh nói.

Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn về phía Hoắc Phi Hàn, dùng ánh mắt tỏ vẻ: Vợ của huynh không có tật xấu à.

Hoắc Phi Hàn lại không có tâm tư tình thế như vậy, cũng cảm thấy cách làm của Liễu Chẩm Thanh không sai, cử tuyệt cũng phải để lại mặt mũi cho người ta.

Ba người đang uống rượu thì lại có người tới tìm Liễu Chẩm Thanh.

Cô nương kia cực kỳ xinh đẹp, nhìn lại có chút quen mắt.

“Giản Sương muội muội?” Lê Tinh Nhược nhận ra.

Cô nương tính tình lạnh nhạt, giờ lại đỏ bừng mặt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh lại không có chút tình cảm nào, Liễu Chẩm Thanh không thể nhìn ra tiểu cô nương này có ý với bản thân hay không, hơn nữa lại trạc tuổi Hoắc Phong Liệt, đối với Liễu Chẩm Thanh lại là quá nhỏ, nhưng vẫn rời đi cùng Giản Sương, đi vào một chỗ không có ai trong rừng hoa đào.

Đợi cô nương đứng yên, vừa quay đầu đã lộ ánh mắt kiên định, mở miệng nói: “Tiểu nữ tìm tiểu hầu gia cũng không phải để thổ lộ, tiểu nữ là có chuyện muốn hỏi.”

Liễu Chẩm Thanh nghĩ cũng phải, “Cô hỏi đi.”

“Tiểu hầu gia có người trong lòng không?”

Liễu Chẩm Thanh ngốc cả ra, cô đang hỏi hộ người khác sao?

“Tạm thời không có.” Liễu Chẩm Thanh nói.

“Vậy tiểu hầu gia… thích nam tử sao?” Cô nương đỏ mặt hỏi tiếp.

Bầu rượu Liễu Chẩm Thanh cầm trong tay suýt thì rơi, thầm nghĩ cô nương này đang làm gì vậy? Cũng không phải là hỏi hộ huynh đệ trong nhà đấy chứ.

“Cái đó… rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì vậy? Đừng ngại mà nói thẳng.”

Vẻ mặt của cô nương hòa hoãn lại, trấn định lòng mình, nói: “Ta muốn hỏi, ngươi… có thể không thích Hoắc Phong Liệt được không.”

Mà lúc này Hoắc Phong Liệt đã cự tuyệt người khác xong, nghe nói Liễu Chẩm Thanh bị dẫn đi thì vội vội vàng vàng đuổi tới, vừa vặn đang trốn sau thân cây, nghe được những lời này.

Tác giả có lời muốn nói:

Sợ mọi người quên mất Quý Thanh Lâm nên nhắc nhở một chút, ở phần kết của chính văn, Quý Thanh Lâm chính là viên quan trẻ được Nguyên Giác đề bạt làm thừa tướng thay thế, còn vô hình trung giúp CHẩm Thanh cùng Nhị Cẩu hai lần. Thật sự thì người như Bạch Du sao có thể không có ai từng ái mộ khi còn niên thiếu chứ, chỉ là lúc đó là thời kỳ hỗn loạn, trừ phi có bối cảnh gia tộc tốt, người bình thường có thể sống sót đã là rất tốt rồi, mọi người đều phải gánh vác vận mệnh của chính mình. Nhưng ở đây, hết thảy đều sẽ phát triển theo phương hướng tốt nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK