Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Chẩm Thanh ấn huyệt Thái Dương: “Cướp đi.”

“Một trăm lượng ta vẫn trả được.” Tống Tinh Mạc cười nói.

“Hai huynh đệ kia của hắn sao có thể chỉ đáng giá 100 lượng.” Liễu Chẩm Thanh nói: “Hơn nữa… nếu đó là bẫy thì chúng ta phải nấp trong chỗ tối mới ổn.”

Tống Tinh Mạc nhịn cười nói: “Vậy cứu người xong đừng có nói là các ngươi tiêu 5000 lượng vàng mua một bức tranh nên mới có có đủ 100 lượng mua bọn họ đấy.”

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy cũng không khỏi cười, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt xấu hổ mím môi.

Nhìn phía dưới tranh nhau ra giá, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt cũng cẩn thận quan sát một chút, hẳn bọn họ không chịu vết thương nào, chỉ là thuốc quá mạnh, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng ngồi im, đến nói chuyện cũng không nói nổi, hoàn toàn mặc người xâu xé. Nhưng chuyện trúng độc cũng không cần lo, sau khi rời khỏi chỗ sư phụ họ đã có thêm thuốc giải độc.

Ba người bàn luận nguyên nhân có thể dẫn tới tình huống này.

“Thứ nhất, khi trốn đi thì bất ngờ bị bắt, dù sao võ công có cao cường đến mấy thì cũng đang ở ngoài biển lớn. Thứ hai là bị kẻ địch phát hiện thân phận, lấy bọn họ ra để câu các ngươi, cả hai trường hợp này đều có khả năng xảy ra.” Tống Tinh Mạc nói.

“Nhưng cả hai trường hợp đều có chỗ không ổn.”

“Thế nào?”

“Nếu là cái thứ nhất, ai là người đã sắp xếp truyền tin?” Liễu Chẩm Thanh nói: “Bọn họ đều đã thành như vậy rồi, hẳn là không có cơ hội truyền tin cho Hoắc gia.”

Tống Tinh Mạc gật đầu nói: “Có lý.”

“Nếu là cái thứ hai, vậy không nên thả cả hai ra, nên để lại một người làm con tin, tách cả hai ra đem bán đấu giá ở hai lần thì sẽ tăng khả năng chúng ta biết tin hơn, như vậy mới hợp lý.”

“Xem ra chỉ có cứu họ về mới biết được.” Tống Tinh Mạc nói.

“Đợi lát nữa nhất định phải cẩn thận.” Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói.

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

“Yên tâm, đợi lát nữa để Dịch Xuyên đi cùng, hai người phối hợp sẽ không đến nỗi không cứu được người đâu.” Tống Tinh Mạc vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, “Lạ thật, sao đi lâu như vậy, thực sự có tin tức quan trọng đến vậy sao?”

Mà lúc này phía dưới đã đến lượt Tần Dư bị đưa lên đấu giá.

Tuy rằng hai người đều không thể cử động nhưng vẫn có thể thấy sát ý trong mắt Tần Dư, cùng sự tức giận trên mặt Hạ Lan.

Người mua được Tần Dư là một gã đàn ông trung niên mập mạp, nhìn cách gã nói chuyện là biết gã nhìn trúng vẻ ngoài của Tần Dư, sau đó cũng nói thẳng muốn mua thêm thuốc, đi ra sau theo người của Bình Kim Phường. 

Người mua được Hạ Lan là một phụ nhân quyền quý, cũng vì thích ngoại hình của Hạ Lan. Bà cũng dẫn theo đủ thủ hạ cho nên không cần thuốc, tự tin phái hạ nhân đeo xiềng xích lên cổ Hạ Lan.

Tuy Hạ Lan vô cùng phẫn nộ nhưng ánh mắt vẫn dính chặt về phía Tần Dư.

May mà người mua bọn họ Tống Tinh Mạc đều biết, cho nên lát nữa dù không thể đồng thời cứu thì cũng biết hướng đi. Tống Tinh Mạc cũng cẩn thận thuật lại thông tin để họ lên kế hoạch cẩn thận.

Không lâu sau hội đấu giá cũng kết thúc, nhưng Dịch Xuyên vẫn chưa trở về, mà Triệu Hải Trình cùng thái thú đã sắp rời đi rồi.

“Tên nhóc hư đốn này.” Tống Tinh Mạc mắng: “Chẳng lẽ còn định tiếp tục bám theo sao?”

“Chắc đã nghe được chuyện gì đó quan trọng rồi.” Liễu Chẩm Thanh đoán.

“Hai bên mua được Hạ Lan cùng Tần Dư cũng sắp rời đi rồi.” Hoắc Phong Liệt nói.

“Đi, cứu người trước, Dịch Xuyên nói mình võ công cao cường, đợi tin tức là được.” Tống Tinh Mạc chỉ có thể nói.

Vì thế ba người cùng nhau đi ra ngoài, chọn bên gần hơn, là người đã mua Hạ Lan.

Dây xích trên cổ Hạ Lan bị bảo tiêu lôi đi, vì không có sức nên gần như vừa lăn vừa bò bị kéo về phía trước, nhưng hắn vẫn muốn chống trả, liên tục nhìn về hướng ngược lại, đó là hướng Tần Dư bị mang đi.

Tống Tinh Mạc cùng Liễu Chẩm Thanh tránh trong chỗ tối, đợi Hoắc Phong Liệt đánh lén cướp người.

Bởi vì Hạ Lan giãy giụa, nên bảo tiêu cũng phải tụt lại phía sau đội ngũ, lại tạo cơ hội cho Hoắc Phong Liệt, đợi đi đến một chỗ rẽ, lọt vào điểm mù.

Hoắc Phong Liệt nhanh chóng đáp xuống.

Hạ Lan đang dùng hết sức bình sinh giãy giụa liền cảm giác một cái bóng lóe lên, bảo tiêu trước mặt liền ngã gục, tập trung nhìn thì tức khắc mừng như điên.

Hoắc Phong Liệt kéo đứt xích của Hạ Lan, trực tiếp đưa người bay đi.

Toàn bộ quá trình không vượt qua ba giây, Liễu Chẩm Thanh cùng Tống Tinh Mạc tránh ở chỗ xa lẳng lặng quan sát.

Đợi đến khi người mua phát hiện đã không còn bóng người, giận dữ đi xung quanh tìm người nhưng lại không có chỗ nào khác thường.

Chẳng lẽ thật sự không phải bẫy?

Hoắc Phong Liệt đưa Hạ Lan quay liền lập tức xoay người định đi tìm Tần Dư, lại bị Liễu Chẩm Thanh ngăn lại: “Ta mang theo thuốc giải độc, trước hết để Hạ Lan nói được đã.”

Hoắc Phong Liệt đợi một chút để Hạ Lan uống thuốc, chốc lát sau Hạ Lan đã mở miệng nói: “Cứu Tần Dư!”

Hoắc Phong Liệt lập tức hành động, Liễu Chẩm Thanh biết Hạ Lan nói vậy chứng tỏ đây không phải bẫy.

Đợi Hạ Lan khôi phục sức khỏe, Liễu Chẩm Thanh thuật lại tình huống hiện tại cho hắn nghe, đang định hỏi bọn họ đã gặp chuyện gì lại phát hiện Tống Tinh Mạc ở bên cạnh trở nên bất an hơn, đột nhiên trên không trung có phát hiệu nổ tung.

Sắc mặt Tống Tinh Mạc thay đổi, đứng bật dậy: “Là Dịch Xuyên, hắn đã xảy ra chuyện!”

Dựa vào võ công của Dịch Xuyên cùng tính tình, nếu không phải chuyện sống chết thì tuyệt đối sẽ không phát tín hiệu như vậy.

Mà khi tín hiệu được phát ra, kẻ địch chắc chắn sẽ ra tay ác hơn.

Liễu Chẩm Thanh lập tức vứt bình thuốc cho Tống Tinh Mạc: “Màu đỏ giữ mạng, màu trắng giải độc, đi! Phong Liệt sẽ nhanh chóng đuổi theo thôi!”

Y không thể mang theo một đống bình thuốc, bèn tiện tay lấy mấy viên thuốc khác nhau bỏ vào bình, nhanh chóng suy xét tới tình huống của Tần Dư, loại độc này không giải ngay cũng không sao.

Tống Tinh Mạc không nói lời vô nghĩa, trực tiếp phi thân rời đi.

Liễu Chẩm Thanh đang định quay sang nhìn Hạ Lan đã thấy Hạ Lan đứng nhảy lên. “Ngươi trốn cho kỹ, ta đi đón Tần Dư, để Chiến Uyên sớm đi cứu người!”

Động tác của Hạ Lan còn có chút loạng choạng, nhưng đã nhanh chóng chạy đi, hắn không thể đi cùng Tống Tinh Mạc cứu người vì thể lực hiện tại còn chưa kịp khôi phục, biện pháp tốt nhất là đi đón Tần Dư, Hoắc Phong Liệt chạy đến giúp Tống Tinh Mạc.

Trong lòng rất đồng tình với phán đoán của Hạ Lan, dù sao võ công của Dịch Xuyên mạnh hơn Tống Tinh Mạc, Dịch Xuyên gặp chuyện không may, Tống Tinh Mạc đi cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi chứ chưa chắc đã cứu được người, cho nên chỉ có thể trông cậy vào Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh ngoan ngoãn nấp trong hẻm nhỏ u ám, yên lặng hòa mình vào đêm tối.

Bên kia, Hoắc Phong Liệt đã đuổi kịp đội ngũ mang Tần Dư đi, nhưng tình huống không thuận lợi như với Hạ Lan, Tần Dư bị đưa lên xe ngựa.

Hoắc Phong Liệt nghĩ rồi trực tiếp tấn công con ngựa, ngựa nổi điên khiến xe ngựa rung lắc lảo đảo, Hoắc Phong Liệt cũng áp sát.

Đợi xe ngựa khó khăn lắm mới ổn định trở lại, người trong xe bò ra đất nôn mửa, Hoắc Phong Liệt lẻn vào trong xe.

Sau khi vào trong thì thấy Tần Dư hôn mê, Hoắc Phong Liệt còn tưởng Tần Dư trúng độc còn bị rung lắc nên mới vậy thì có chút xấu hổ, hoàn cảnh tối tăm nên cũng không nhìn thấy gì, Hoắc Phong Liệt ôm Tần Dư đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài thì thấy pháo hiệu trên trời. Hoắc Phong Liệt hơi nhíu mày, nhưng định đưa Tần Dư về trước đã.

Kết quả đi được nửa đường thì gặp được Hạ Lan, Hạ Lan vội tiếp nhận Tần Dư, “Sao lại hôn mê.”

“Bị va chạm. Các ngươi…”

Hạ Lan nhanh chóng kể lại một lượt, “Ta thấy khi Tống tướng quân rời đi sắc mặt rất xấu, có lẽ đã xảy ra chuyện, Liễu huynh vẫn còn ở chỗ đó trốn.”

Hoắc Phong Liệt đang định xoay người rời đi thì bước chân khựng lại.

“Ngươi đi đi, ta đưa Tần Dư về tìm Liễu huynh! Hiện tại chúng ta cũng không giúp được gì.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu rồi chạy về phía phát pháo hiệu.

Hạ Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang định ôm người rời đi thì người trong lòng cử động, Hạ Lan lập tức vui mừng gọi: “Tử Xuyên?”

Nhưng khi Tần Dư mở mắt ra ánh mắt không bình thường, dường như sự bình tĩnh kiềm chế trong mắt đang dần biến mất. Trên cổ cũng chi chít vết đỏ, Hạ Lan vừa nhìn thấy dấu vết này thì nhớ tới dáng vẻ người đã mua Tần Dư đi theo người của Bình Kim Phường ra sau mua thuốc, tức khắc tái mặt, cõ lẽ là lại bị hạ xuân dược rồi.

“Mẹ nó, ông giết… Về lấy thuốc trước đã!”

Tần Dư đã bắt đầu phát ra tiếng nức nở đau đớn, loại thuốc này thực sự gây tổn thương cực lớn cho thân thể của thái giám. Hạ Lan chỉ có thể ôm người chạy về tìm Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh vừa thấy lập tức kinh hãi nói: “Thuốc của ta đã đưa hết cho Tống tướng quân rồi, ngươi không thấy sao?”

“Đưa hết rồi sao, ta cho rằng ít nhất ngươi cũng giữ lại một chút chứ?” Hạ Lan hít mạnh một hơi.

“Sao ta biết còn có thể bị hạ loại thuốc này chứ.” Liễu Chẩm Thanh cũng rất khó xử.

Liễu Chẩm Thanh duỗi tay bắt mạch cho Tần Dư, lại phát hiện da y đã trở nên nóng bỏng tay, hơn nữa có vẻ đã quá sức chịu đựng, nhưng vì cũng bị hạ thuốc khiến cơ thể mất sức cho nên dù cả người y khó chịu thì cũng không thể làm gì.

“Chẳng lẽ… ta phải…” Hạ Lan nhìn khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Tần Dư đã đỏ bừng thì tim trong ngực lệch một nhịp, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Đúng rồi, ta qua chỗ Tống tướng quân một chuyến lấy thuốc.”

“Vậy nguy hiểm lắm, thấy không, tòa nhà ba tầng xa nhất kia, phòng ở giữa trên tầng hai là phòng ta cùng Phong Liệt thuê, ta để thuốc trong ngăn tủ đặt cạnh giường, với khinh công của ngươi thì đưa Tần Dư về vẫn kịp.”

Hạ Lan lấy lại tinh thần: “Ngươi……”

“Nếu trên người các ngươi không có bẫy thì tức là sẽ không có ai muốn bắt ta, ta ở lại đợi, các ngươi mau đi đi, đừng trì hoãn việc giải độc, loại thuốc kia càng để lâu càng có hại với thân thể y! Thời gian trì hoãn càng nhiều…” Liễu Chẩm Thanh không nói tiếp nữa.

“Thì sao, sẽ xảy ra chuyện gì?!” Hạ Lan bị dọa phát hoảng.

Liễu Chẩm Thanh vội vã nói: “Không, ý ta là, trì hoãn quá lâu thì dù có giải được độc thì dược hiệu lúc trước Tần huynh vẫn phải chịu, ngươi… ngươi cứ tự nhìn rồi làm đi.”

Dù sao quan hệ của hai người này Liễu Chẩm Thanh cũng không nói nhiều nữa, thân thể Tần Dư không giống nam tử bình thường, nếu muốn tốt cho thân thể thì tốt nhất là vừa giải độc vừa giúp Tần Dư giải tỏa một chút cũng khá tốt.

Hạ Lan nào dám chậm trễ nữa, chỉ có thể đưa người bay đi trước.

Bên kia, khi Hoắc Phong Liệt đuổi tới nơi, liền thấy Tống Tinh Mạc đeo mặt nạ ôm lấy Dịch Xuyên toàn thân là máu đã hôn mê bất tỉnh, vừa đánh vừa lui. Mà kẻ địch cũng đeo mặt nạ, ít nhất cũng có 6 tên, trong đó có Triệu Hải Trình hay không thì không biết. Nhưng mục đích của chúng là giết Dịch Xuyên, nhưng không muốn lấy mạng Tống Tinh Mạc.

Hoắc Phong Liệt cũng đeo mặt nạ Bình Kim Phường đưa, gia nhập vào trận đánh. Bởi vì có Hoắc Phong Liệt nên Tống Tinh Mạc mới có thể cho Dịch Xuyên uống thuốc, nôn nóng theo dõi.

Bởi vì Hoắc Phong Liệt xuất hiện nên rất nhanh đã khiến sức chiến đấu của bên địch tan rã, bọn chúng thấy Hoắc Phong Liệt là cao thủ, không ham chiến nữa, sương trắng tức khắc tỏa ra, bên trong còn có lẫn thuốc khiến người hít phải sẽ mất sức. Hoắc Phong Liệt thấy không ổn bèn che mũi lui về sau, giờ đã biết vì sao sức chiến đấu của Dịch Xuyên mạnh hơn mà vẫn thua mấy tên này, hóa ra là vẫn còn loại thủ đoạn này.

Giặc cùng đường không nên đuổi*, Hoắc Phong Liệt muốn đảm bảo an toàn của hai người kia nên rời khỏi phạm vi của sương trắng, đến bên cạnh Tống Tinh Mạc, không lâu sau khói trắng tan đi, kẻ địch cũng đã biến mất.

*穷寇莫追: Giặc tới đường cùng thì chớ nên đuổi theo; tránh khỏi chúng bị bức bách quá thành liều mạng; rất nguy hiểm

“Thế nào?”

“Có thuốc Chẩm Thanh đưa, tình huống coi như đã ổn định, nhưng ngoại thương cũng rất phiền toái, ta phải đưa hắn về trị liệu trước.”

“Thủy trại?”

“Không, biệt viện của ta, đến lúc đó các ngươi cũng tới đi.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Mà bên này Liễu Chẩm Thanh lại đang nín thở, không dám phát ra âm thanh nào.

Bởi vì ở ngay đầu con hẻm có mấy người đang đỡ nhau lên xe ngựa, nhìn trang phục thì hẳn là đám người vừa mới tập kích Dịch Xuyên, tính thời gian cũng khớp.

“Mẹ nó, thất bại trong gang tấc!”

“Ít nhất trong thời gian ngắn Dịch Xuyên sẽ không thể uy hiếp chúng ta.”

Liễu Chẩm Thanh: Bản thân quả nhiên rất xui xẻo mà.

Cũng không thể nói như vậy, dù sao chỗ này là nơi thuận lợi cho việc ẩn nấp nhất khu vực này, rất thích hợp để tránh ánh mắt bên ngoài. Chỉ có thể nói khả năng phán đoán của bọn họ không khác nhau lắm.

Liễu Chẩm Thanh không biết bên kia có bao nhiêu cao thủ, chỉ có thể cố hết sức ứng dụng phương pháp hô hấp Hoắc Phi Hàn từng dạy, cố để hô hấp của mình thật nhẹ, như vậy chỉ cần không phải cao thủ tuyệt đỉnh thì sẽ rất khó phát hiện ra, tuy rằng trước kia đã từng bị thất bại giữa đường nhưng hiện tại cũng không thể không mạo hiểm.

Liễu Chẩm Thanh nhắm mắt, hô hấp dần dần bình tĩnh lại, quả nhiên bên ngoài không có ai phát hiện.

“Kẻ xuất hiện lúc sao là ai?”

“Đeo mặt nạ thì ai mà biết chứ, hẳn là đi cùng Tống Tinh Mạc. Hại chúng ta đều bị thương, ta cảm giác có chỗ lỗ nhá!”

“Nhưng mà, võ công của tên kia cũng quá mạnh rồi, không phải người thường, là hộ vệ mới kiếm được ở đâu vậy?”

“Phải chăng là… Hoắc Phong Liệt, không phải có tin báo đã bị mất dấu sao? Có lẽ đã sớm tới nơi này rồi! Võ công của Hoắc Phong Liệt rất cao cường…”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi lo lắng, “Không sao, để Triệu Hải Trình đi thăm dò một chút, hắn đã từng thấy tranh vẽ Hoắc Phong Liệt, chắc chắn có thể nhận ra được.”

Đồng tử Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, xem ra… bản thân vẫn còn may chán, nhỡ y mất cảnh giác khiến Hoắc Phong Liệt lộ diện thì chẳng phải sẽ rất phiền toái sao.

Ông trời đưa tin tức tới cho y. Hơn nữa nghe ngữ khí của bọn chúng thì thấy thái độ với Triệu Hải Trình cũng không có gì đặc biệt, khiến Liễu Chẩm Thanh rất bất ngờ. 

Đang nghĩ ngợi thì có tiếng xe ngựa truyền tới, đợi đám người kia rời đi, Liễu Chẩm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu đám sát thủ đã rời đi, vậy tức là đã an toàn, đợi mọi người quay lại là được.

Dựa theo tiếng động, Liễu Chẩm Thanh từng chút từng chút ra khỏi ngõ nhỏ, đứng bên đường nhìn xe ngựa đi xa, suy tính phương hướng rời đi của bọn chúng.

Đột nhiên cách đó sau lưng không xa truyền tới tiếng võ ngựa, Liễu Chẩm Thanh giật mình, quay đầu nhìn, lập tức ra quyết định, biết đã không còn kịp nữa.

Nội tâm Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh, hành động lại có vẻ xấu hổ co quắp bất an. Thậm chí chỉ dám ngẩng đầu nhìn lên vài lần, mãi đến khi ngựa đến trước mặt, người trên xe đi xuống.

“Hoắc công tử?”

Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt xấu hổ chào hỏi: “Triệu phó tướng, thật khéo quá, vậy mà lại gặp được… ngươi.”

“Sao công tử lại đứng đây một mình, vừa rồi đã thấy gì?” Giọng nói của Triệu Hải Trình lạnh xuống, mang theo ý thăm dò rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK