Liễu Chẩm Thanh thật sự hoài nghi là Lê Tinh Nhược cố ý chơi xấu, ở kinh thành không thể bại lộ, đi đường lâu như vậy mà vẫn không thể tìm được lúc thích hợp để chuẩn bị tâm lý cho bọn nhỏ sao? Giờ đột nhiên gặp mặt, quá hoảng sợ thì phải làm sao?
Đối mặt với ánh mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện của Liễu Chẩm Thanh, Lê Tinh Nhược trực tiếp nói sang chuyện khác, nói muốn đi bái kiến sư phụ.
Vân Từ cùng Vân Khiêm ổn định cảm xúc xong liền tích cực chủ động xung phong đi giúp chuẩn bị hỷ yến.
Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt liền đưa bốn người còn lại vào đình viện ngồi uống trà.
Liễu Chẩm Thanh liếc mắt một cái đã thấy vết thương còn chưa lành trên mặt Tống Tinh Mạc, cười khúc khích nói: “Trên chữ sắc có một cây đao.”
*色: sắc – sắc đẹp, sắc dục; 刀: đao, dao.
Tống Tinh Mạc quay đầu nhìn về phía Dịch Xuyên đầy oán trách nói: “Ngươi xem, để người khác chế giễu này.”
Dịch Xuyên u ám liếc y một cái, không thèm để ý. Biết người không thành thật như y thì sẽ bắt chẹt hắn để trêu chọc.
Tuy rằng Dịch Xuyên không cãi lại, nhưng Tống Tinh Mạc cũng không tùy ý để Liễu Chẩm Thanh trêu chọc, nói thẳng: “Còn không phải bởi vì ta đi gặp Hề Nhiễm cô nương, Tiểu Xuyên Xuyên mới giận ta.”
Dịch Xuyên trực tiếp phun trà trong miệng ra, lấm lét nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt, hắn cũng đã nghe kể chuyện phong lưu năm đó rồi.
Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, khóe miệng run rẩy nhìn Tống Tinh Mạc.
Tống Tinh Mạc cười tủm tỉm nói: “Trước khi ta đi, Hề Nhiễm cô nương còn hỏi ta đi đâu đó? Ta cũng không biết nói thế nào cho phải.”
Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Việt Húc Thiển cũng là một người thích xem chuyện náo nhiệt không chê to chuyện, nói: “Đúng rồi, cô cô của ta…”
“Khụ khụ khụ……” Liễu Chẩm Thanh bỗng nhiên ho lên.
Hoắc Phong Liệt lập tức rót một chén trà cho Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nói: “Vẫn là trà của Phong Liệt rót mới ngon.”
Tống Tinh Mạc vẻ mặt trào phúng.
Liễu Chẩm Thanh cùng Tống Tinh Mạc ở bên kia cãi nhau, Hoắc Phong Liệt liền hỏi Hạ Lan cùng Việt Húc Thiển về tình huống bên ngoài.
Cái Hoắc Phong Liệt quan tâm đương nhiên không phải kinh thành, mà là biên cảnh. Tuy rằng bọn họ đã tự thoát thân, nhưng khó tránh khỏi sẽ không lo lắng cho Hoắc gia quân hắn để lại.
“Hiện tại Hoắc gia tạm thời xem như không có người kế thừa, binh lực hầu như đã bị phân tán, nhưng mấy phó tướng kia của ngươi đều nắm giữ phần lớn binh lực, hoàng thượng vẫn tương đối tin tưởng vào năng lực và lòng trung thành của bọn họ, hơn nữa hiện tại Tây Hằng quốc có chút rối loạn nên biên cảnh vẫn được an ổn.”
“Rối loạn?” Liễu Chẩm Thanh nghe được, tò mò hỏi.
Việt Húc Thiển gật đầu, lúc trước khi giúp họ thì hắn cũng để lại người ở Tây Hằng quốc, cho nên biết khá rõ.
“Tây Hằng Quốc không có Lý Cẩm Thư, tiểu hoàng đế lại không phải người có nhiều năng lực, đương nhiên sẽ có thế lực khác nhòm ngó, sao có thể không loạn cho được?” Việt Húc Thiển vừa nói vừa bội phục nhìn Liễu Chẩm Thanh, “Còn phải nói ngươi, đi một tháng, trực tiếp khiến Tây Hằng Quốc long trời lở đất.”
“Là bản thân bọn họ đã có vấn đề, ta cũng chỉ là đẩy nhanh quá trình mà thôi.” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Vậy Lý Cẩm Thư thì sao?”
“Hình như hắn đã thực sự bị ngươi kích thích đến trở nên không bình thường rồi, hiện tại cả ngày chỉ đi tìm pháp sư để gọi hồn ngươi về, về cơ bản là mặc kệ bên ngoài.” Việt Húc Thiển nói.
Vừa nghe đến là gọi hồn Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt của Hoắc Phong Liệt trở nên không vui, oanh oanh yến yến khắc hắn còn có thể không để vào mắt, nhưng Lý Cẩm Thư…
Liễu Chẩm Thanh cảm giác được liền đặt tay mình lên tay Hoắc Phong Liệt, mười ngón giao nhau: “Có thể gọi ta về chỉ có Phong Liệt thôi.”
Nói xong nắm tay Hoắc Phong Liệt lên môi hôn một cái.
Hoắc Phong Liệt bị Liễu Chẩm Thanh làm vậy thì không còn cảm xúc tiêu cực nào nữa, siêu dễ dỗ.
Những người khác không thể không giơ ngón tay cái với Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng thật ra Hạ Lan cùng Tống Tinh Mạc nhìn cách hai người ở cùng nhau thì cực kỳ ghen tị.
Nhưng tuy rằng mọi người đều coi lời Liễu Chẩm Thanh nói là lời âu yếm, trong lòng Liễu Chẩm Thanh lại thực sự nghĩ như vậy.
Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn cảm thấy, bản thân là do vị cao nhân mà Hoắc Phong Liệt gặp được gọi về. Dựa theo tình huống năm đó, nếu bản thân không trở về thì chỉ sợ Hoắc Phong Liệt sẽ không sống nổi nữa, vị cao nhân kia nói giang sơn này là do đồ đệ của ông để lại, chắc chắn đã từng thu nhận một hoàng đế của Đại Chu làm đệ tử, cho nên vẫn luôn bảo vệ Đại Chu.
Mà năm đó Đại Chu không còn Liễu Chẩm Thanh, các nước xung quanh đều ngo ngoe rục rịch, trong số các võ tướng không còn ai tài giỏi, Hoắc Phong Liệt phải vượt qua vô số trận chiến sinh tử mới có thể thủ vững được biên giới Đại Chu, nếu Hoắc Phong Liệt chết sớm, sẽ không còn ai có thể bảo vệ được biên giới cho Đại Chu, lúc đó Đại Chu sẽ thành miếng bánh nằm sẵn cho các nước khác tới xâu xé.
Cho nên cao nhân đã đưa cho Hoắc Phong Liệt một hộp gấm để hắn chờ, chở y trở lại trả mối nợ tình cảm này. Nếu không phải thì y cũng không tìm được lý do khác khiến mình bị lôi trở lại đây nữa.
Nói một hồi lại đến việc hôn lễ ngày kia.
“Thực ra cũng không có nhiều người lắm, đều là người quen, hiện tại chỉ còn thiếu hai người nữa thôi.” Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói.
Hạ Lan vừa nghe Liễu Chẩm Thanh nói vậy thì lập tức quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt đương nhiên cũng biết Hạ Lan muốn hỏi ai, liền nói: “Hẳn Bạch Tố sẽ tới, nhưng Tần Dư thì không rõ.”
Tuy Bạch Tố đã rời khỏi kinh thành, nhưng những nơi cậu ấy đi du lịch đều là những nơi có phong cảnh rất đẹp, nơi cậu ấy nghỉ chân đều là chỗ quen, cực kỳ dễ tìm.
Hạ Lan chau mày, ánh mắt khóa chặt Hoắc Phong Liệt. Mà Hoắc Phong Liệt lại nhìn về phía Việt Húc Thiển.
Việt Húc Thiển khụ khụ nói: “Thiệp mời là ta gửi, nhưng ta chỉ biết bọn họ đã đi về phía tây, thiệp mời chỉ có thể để ở những cửa hàng của Việt gia, sai người thả ám hiệu, không biết bọn họ có thể xuất hiện hay không. Nhỡ trong một năm này họ đã đến nơi khác thì cũng khó nói.”
Sắc mặt Hạ Lan có chút kém đi, nâng chén uống trà, Liễu Chẩm Thanh nhìn dáng vẻ này của hắn thì lại cười bảo hạ nhân chuẩn bị rượu, để mọi người uống rượu cười nói cho thỏa thích. Sau đó Liễu Kiều cùng Kiều Cận cũng tới.
Trong nhóm, ngoài Việt Húc Thiển uống một chút rồi ra ngoài chơi với trẻ con, những người khác đều uống đến tận hứng.
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh uống say rồi được Hoắc Phong Liệt ôm vào lòng, ngăn không cho y uống tiếp nữa. Nhưng Liễu Chẩm Thanh rượu vào thì sẽ không chịu ở yên một chỗ, trêu chọc Hoắc Phong Liệt ngay trước mặt mọi người không chút do dự. Hoắc Phong Liệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cho y bắt nạt, cẩn thận trông trừng Liễu Chẩm Thanh.
Tuy hai người ngồi cùng một nhóm người nhưng lại ngọt ngào với nhau như không nhìn thấy ai khác.
Dịch Xuyên cùng Liễu Kiều đều là người thẳng tính, Liễu Kiều có võ công tối cao, Dịch Xuyên lại gần như là người si mê võ thuật, nhịn không được muốn lãnh giáo Liễu Kiều, hai người hào phóng so chiêu, tâm tình khá tốt, Dịch Xuyên lại cười sảng khoái, tiêu sái một cách hiếm thấy mà dùng trường đao mở vò rượu uống một ngụm rồi ném cho Liễu Kiều, Liễu Kiều cũng hào sảng uống cùng.
Vậy mà còn chưa kịp uống thì vò rượu đã bị Kiều Cận cướp đi, ném cho Tống Tinh Mạc đứng một bên đang cười ngoài mặt nhưng trong lòng không cười.
Mỗi người kéo một bên.
“Ai cho ngươi uống chung một vò rượu với người khác!” Kiều Cận cả giận nói.
Liễu Kiều không kiên nhẫn ra mặt, “Ngươi làm gì?!”
Kiều Cận xem thấy hắn hoàn toàn không hiểu gì hết, quả thực là giận sôi máu mà. “Không phải là thích so chiêu sao? Ta so với ngươi!”
“Võ công của ngươi quá yếu.”Liễu Kiều nói không chút khách khí.
Kiều Cận tức khắc bị chọc tức đỏ bừng mặt, Liễu Kiều thấy hắn như vậy, sợ hắn đột nhiên nổi điên, chỉ có thể hòa hoãn nói: “Võ công của ngươi là do ta dạy, không có gì mới mẻ cả.”
Liễu Kiều hoàn toàn không học được chút nào từ khả năng dỗ người của Liễu Chẩm Thanh, tuy không thể nghe được chút ý an ủi nào trong lời Liễu Kiều, nhưng Kiều Cận vẫn có chút sửng sốt, dù sao thái độ hơi mềm xuống này của Liễu Kiều đối với Kiều Cận chẳng khác nào là đang dỗ dành hắn cả.
Vậy mà Liễu Kiều lại dỗ hắn? Sắc đỏ trên mặt Kiều Cận dần đổi tính chất.
Dịch Xuyên ở bên này bị Tống Tinh Mạc kéo ống tay áo, khó hiểu quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Tống Tinh Mạc chậm rì rì giơ vò rượu lên môi, uống rượu ngay từ chỗ Dịch Xuyên vừa uống.
Vốn Dịch Xuyên không nghĩ nhiều, sau khi Tống Tinh Mạc cố ý phóng đại hành động uống rượu thì cũng hiểu ra, tức khắc chán ghét nhìn Tống Tinh Mạc nói: “Còn chưa dây dưa xong sao?”
Dịch Xuyên không thích việc Tống Tinh Mạc cứ luôn ám chỉ trêu chọc như vậy. Y với ai cũng đều bất cần đời như vậy, Dịch Xuyên chính là cực kỳ phản cảm với tính tình như vậy của y.
Tống Tinh Mạc lại chỉ vào Liễu Kiều cùng Kiều Cận nói: “Ngươi không thấy mình đã làm nhà người ta ghen tuông lồng lộn như vậy sao, ta nhắc nhở ngươi thôi, để ngươi không bị đánh thôi.”
“Ta thấy là ngươi bị thiếu đánh mới đúng.” Dịch Xuyên nhíu mày không vui nói.
Tống Tinh Mạc cười hì hì lôi kéo Dịch Xuyên nói: “Quả nhiên Liễu Chẩm Thanh nói không sai, trên đầu chữ sắc có một con đao nhỉ?”
Dịch Xuyên trực tiếp rút đoản đao ra, Tống Tinh Mạc vội đứng lên định chạy đi, “Nói giỡn, nói giỡn thôi.”
Bọn họ vô cùng náo nhiệt, mà hết thảy những hành động của họ vào mắt Hạ Lan đang lặng lẽ uống rượu ở một bên đều là ve vãn đánh yêu, chỉ có một mình hắn là thật sự uống rượu thôi.
Rượu đắng cay cùng ánh trăng tái nhợt khiến hắn có vẻ cực kỳ cô đơn.
Hạ Lan suýt thì cắn nát bắt rượu, nhìn trăng, âm thầm thề, ta ghim, chờ xem chờ mà xem!
Lúc này con thuyền trên biển đã có thể ánh đèn dầu trên hòn đảo nhỏ ở phía xa xa.
“Tới rồi sao?” Bạch Tố ra khỏi khoang thuyền hỏi Tần Dư đang uống rượu ngắm trăng.
“Tầm lúc mặt trời mọc vào ngày mai là có thể cập bờ.”
“Hẳn nhóm Hạ Lan đã sớm tới rồi nhỉ.” Bạch Tố cười ngồi đối diện Tần Dư.
Tay cầm rượu của Tần Dư hơi cứng đờ.
Bạch Tố nhướng mày nói: “Rót cho ta một ly.”
Tần Dư liền rót rượu cho Bạch Tố.
Bạch Tố đột nhiên nói: “Hiện tại thế lực của Cẩm Y Vệ ở kinh thành đã lên như mặt trời ban trưa, trước khi ra đi, Hạ Lan đã được thăng lên hàng tam phẩm, rất nhiều quý nữ đều ngóng trông Hạ Lan đó.”
Bạch Tố tùy ý nói, Tần Dư tùy ý nghe.
Nhưng sau đó Bạch Tố lại cất tiếng nói: “Rượu tràn ra ngoài rồi.”
Lúc này Tần Dư mới hoàn hồn dừng lại.
Bạch Tố mím môi cười trộm nói: “Ngươi có muốn Hạ Lan đã cùng ai…”
Tần Dư trực tiếp quyết đoán nói: “Không có hứng thú, nhưng tuổi ngươi đã không còn nhỏ nữa rồi, người nhà ngươi không thúc giục ngươi sao?”
Bạch Tố tức khắc bị mất hứng, cũng không trêu hắn nữa.
Đêm đã khuya, Bạch Tố đã trở lại nghỉ ngơi, Tần Dư lại trắng đêm không ngủ, chỉ đứng trên đầu thuyền nhìn ra xa.
Mà lúc này Hạ Lan đã cầm theo bầu rượu đi tới bến tàu, những người khác đều đã đi ngủ, nhưng hắn ngủ không nổi, liền đi ra đây chờ, chờ một hy vọng.
Trong phòng ngủ chính, Liễu Chẩm Thanh đã uống say khướt, cứ cọ lên người Hoắc Phong Liệt, khiến Hoắc Phong Liệt bị dày vò không thôi.
Nhưng khi Hoắc Phong Liệt hôn lấy Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh vẫn đẩy Hoắc Phong Liệt ra.
Hoắc Phong Liệt chỉ có thể im lặng tỏ vẻ kháng nghị.
Liễu Chẩm Thanh cười nằm nghiêng người, giơ tay nhéo cằm Hoắc Phong Liệt, say mà không say nói: “Đồ ở trên bàn nhỏ.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, khóe miệng không khỏi cong lên, cho rằng Thanh ca thương hắn, cuối cùng cũng không tuân thủ quy củ gì nữa, nhưng khi mở cái hộp ra, hắn lại trở nên ngơ ngẩn.
Hoắc Phong Liệt quay đầu lại liền thấy Liễu Chẩm Thanh đã nằm sấp trên giường, cởi hết áo trên, để lộ trọn tấm lưng trắng nõn, eo nhỏ tinh xảo, thậm chí cả phần hõm eo gợi cảm.
“Thanh ca…”
“Đừng lề mề nữa, chúng ta đã nói rồi, ta muốn xăm tên đệ lên sau lưng, đệ tự mình xăm đi, nhanh lên, ta đã uống say rồi, không sợ đau cũng không sợ ngứa.” Liễu Chẩm Thanh mơ mơ màng màng, như thể đã sắp ngủ đến nơi rồi, nhưng vẫn uy hiếp: “Nếu ngày mai ta không thấy thì đệ cũng đừng hòng động phòng với ta.”