Giản Sương ho khan hai tiếng, một bóng hình rơi xuống, tuy là mặc đồ thái giám, nhưng lại có râu, lúc đi có chút không thông thuận, còn cầm theo gậy chống.
“Chủ tử, Cảnh vương rất an phận, vẫn chưa có gì khả nghi? Có phải là do chủ tử đa tâm rồi không, dù sao Cảnh vương vẫn luôn nghe theo lời chủ tử.” Lão hán chân thọt mở miệng nói.
“Ngươi đang nghi ngờ bổn cung?” Giản Sương hỏi.
Lão hán lập tức cúi đầu.
Giản Sương xoa xoa phần trán giữa mày, làn da trắng như tuyết kia không để lại chút huyết sắc nào dù có dùng bao nhiêu lực.
“Ta biết nó không cam lòng, nhưng hiện tại thời cơ chưa tới, hành động thiếu suy nghĩ chỉ có thất bại trong gang tấc mà thôi, cứ theo dõi nó, đừng để nó làm xằng làm bậy.”
Giản Sương nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, vẫn luôn cảm giác tâm thần không yên, chuyện sắp thành lại bị thất bại trong gang tấc, cô thấy bực bội hơn hết thảy, nhưng thợ săn không kiên nhẫn không phải là thợ săn giỏi, ngoài chờ đợi ra thì không còn cách nào khác.
Sau khi rời khỏi tẩm điện của công chúa, Giản Sương cũng không trở lại tẩm cung của mình là đến cung điện của Thái hậu.
Cung nhân trong cung của Thái hậu cũng đã quen rồi, bình thường hai vị nương nương đều nghỉ ngơi cùng nhau, quan hệ thân thiết như tỷ muội, dù năm đó ở Đông cung cùng chung một chồng thì cũng chưa từng có hiềm khích nào. Hiện giờ hậu cung tương đối bình yên, cũng là nhờ có hai vị trưởng bối làm gương tốt.
“Tỷ tỷ.”
Dao Hoa đang chuẩn bị đi ngủ, thấy Giản Sương tới, liền cười vẫy tay với Giản Sương. Giản Sương sửa soạn một lát rồi lên nằm cùng Dao Hoa.
“Công chúa thế nào rồi?”
“Chút chuyện nhỏ của con gái mà thôi, Hoắc tướng quân không thể kết thân cùng hoàng gia đúng là đáng tiếc.” Giản Sương nói.
Dao Hoa lại nói: “Kết thân cùng hoàng gia chưa chắc đã là chuyện tốt, quyền lực cao hơn một tầng, đồng nghĩa phải chịu nguy hiểm lớn nhất.”
Giản Sương chậm rãi dựa vào vai Dao Hoa, Dao Hoa mềm nhẹ dém chăn cho Giản Sương.
“Vẫn nên bảo cung nhân lấy thêm một giường một chăn đi, thời tiết lạnh, không giống mùa hè, ta ngủ lại không chịu nằm yên, dễ khiến muội bị cảm lạnh.”
“Không cần, nơi này của tỷ tỷ là ấm áp nhất.” Ngữ khí của Giản Sương như đang làm nũng vậy.
Dao Hoa cũng tùy ý để cô dựa lại gần. “Hoàng thượng lại thêm một tuổi, chúng ta cũng già thêm một tuổi.”
“Tỷ tỷ không già, trẻ mãi không già.” Giản Sương cười nói.
Dao Hoa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài tựa tơ lụa của Giản Sương, “Là Sương Nhi trẻ mãi không già mới đúng, Sương Nhi đẹp, lại có tài hoa, năm đó nếu không gả vào Đông Cung mà tìm được ý lang quân thì có lẽ đã sớm trị khỏi bệnh rồi, dù sinh con trai hay gái đều sẽ tài giỏi, đều sẽ sống khỏe hơn trong cung này nhiều.”
Giản Sương duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên môi Dao Hoa, “Tỷ tỷ không được nói như vậy, có thể ở cùng tỷ tỷ chính là chuyện khiến muội hạnh phúc nhất, từ khi còn nhỏ, từ khi tỷ tỷ cứu ta ở viện Thái Học là ta đã thề đời đời kiếp kiếp sẽ đi theo tỷ tỷ rồi.”
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, từ thời thiếu nữ đã nhìn ra manh mối rồi, đẹp đến mức có thể công kích, khiến các nữ sinh khác ở viện Thái Học xa lánh, Dao Hoa trùng hợp bắt gặp cảnh bắt nạt nên đã cứu cô. Sau đó còn chủ động đưa cô đi chơi cùng.
“Cứu muội? Nhưng sau đó chúng ta cùng bị bắt nạt, chính nhóm Liễu Chẩm Thanh đã…”
“Bọn họ chỉ là thích khoe khoang thôi, không giống tỷ tỷ, biết rõ bản thân sẽ gặp phiền toái nhưng vẫn kiên định vươn tay ra với ta. Cho nên chỉ cần tỷ tỷ được hạnh phúc thì cái gì ta cũng nguyện ý làm.”
Giản Sương thành kính nhìn Dao Hoa, Dao Hoa rũ mắt nhìn Giản Sương, “Vậy muội biết hạnh phúc thực sự mà ta muốn là gì không?”
Đôi mắt Giản Sương chợt lóe, “Là cái gì?”
“Bá tánh an cư lạc nghiệp, Hoàng Thượng cần chính ái dân, Đại Chu hoà thuận, thiên hạ thái bình.”
Giản Sương lại nói: “Đây thực sự là mong ước của tỷ tỷ sao? Đây không phải là chí hướng của thái tử Cảnh Dương, mong muốn của Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn, mục tiêu của hoàng thượng sao, đâu có chữ nào là mong muốn hạnh phúc của tỷ tỷ đâu? Bọn họ dùng đại nghĩa lừa tỷ tỷ, tỷ tỷ liền thật sự quên mất mong muốn của chính mình sao? Nhưng muội không có quên, mong ước của tỷ tỷ rất đơn giản, người tỷ thương có thể đáp lại tỷ, người tỷ yêu thương có thể kính yêu tỷ là được.”
Suýt nữa Dao Hoa đã không thể giữ được sắc mặt.
Ánh mắt Giản Sương dần dần trầm tĩnh như băng, “Rõ ràng là chuyện rất đơn giản mà, rõ ràng tỷ tỷ là người không tham lam nhất thiên hạ, lại chẳng có ai chịu hiểu mà quý trọng. Muội vĩnh viễn sẽ không quên những hy sinh của tỷ cho bọn họ…”
“Ta cũng không hy sinh cái gì.” Dao Hoa nói.
Giản Sương lại duỗi tay vuốt ve khuôn mặt của Dao Hoa nói: “Đúng vậy, sao muội có thể nỡ để tỷ tỷ hy sinh chứ, tỷ tỷ cứ như vậy là được.”
Dao Hoa nhíu mày, hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Đã quá muộn rồi.”
Giản Sương sửng sốt, “Cái gì?”
Dao Hoa cười nhạt nói: “Ta nói canh giờ quá muộn rồi, thân thể muội không tốt, không nói mấy cái này nữa, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi xem biểu diễn nữa.”
“Vâng.” Giản Sương ngọt ngào cười.
Sáng sớm, Liễu Chẩm Thanh nửa tỉnh nửa mơ bị Hoắc Phong Liệt dựng dậy, “Thanh ca, tỉnh dậy đi thôi.”
Liễu Chẩm Thanh không muốn dậy, tối hôm qua y đã trò chuyện rất khuya với Hoắc Phong Liệt, vốn là chưa ngủ đủ, cho nên giãy giụa muốn nằm xuống, kết quả chưa nằm được bao lâu đã bị Hoắc Phong Liệt hôn cho không thở nổi, ngay khi tỉnh táo lại đã trợn mắt nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Phong Liệt mất tự nhiên.
“Đệ đánh lén ta.” Liễu Chẩm Thanh lên án.
Hoắc Phong Liệt thẹn thùng nói: “Thanh ca, nên cùng ta đi tuần tra thôi.”
Rõ ràng tối hôm qua trước khi ngủ đã thống nhất rồi, Hoắc Phong Liệt phải đi tuần tra lại không an tâm để Liễu Chẩm Thanh ở một mình, liền nói muốn đưa y đi cùng, Liễu Chẩm Thanh cũng đã đồng ý, nói nếu không tỉnh lại thì cứ hôn y, hôn đến khi y tỉnh mới thôi.
Hoắc Phong Liệt làm theo, Thanh ca lại trả đũa.
Liễu Chẩm Thanh rất không vui, rõ ràng là còn đang ngái ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ của Nhị Cẩu cũng không biết cách dỗ dành người khác, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể tự dỗ mình, “Lại đây hôn ta thêm mấy cái nữa.”
Hoắc Phong Liệt ngoan ngoãn đến gần hôn hôn, đến khi tâm tình Liễu Chẩm Thanh tốt hơn thì mới rời giường.
Rất nhanh trong hoàng cung đã xuất hiện một cảnh rất lạc quẻ, Hoắc Phong Liệt là Trấn quốc Đại tướng quân, cũng là người giám sát công tác an ninh trong Tết Vạn Thọ lần này, lại dẫn theo một tiểu công tử đi khắp nơi kiểm tra, dù mọi người có nghiêm mặt báo cáo thì sau đó cũng phải tò mò ghé mắt nhìn sang chỗ Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng là Liễu Chẩm Thanh đều làm như không thấy, lại hứng chí dạt dào nhìn Hoắc Phong Liệt đang nghiêm túc làm việc.
Trong lòng không khỏi cảm thán, đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi, dáng vẻ nghiêm túc này thật là đẹp trai quá đi.
Liễu Chẩm Thanh càng nhìn càng thích, ánh mắt thẳng thừng, mỗi lần bàn giao xong Hoắc Phong Liệt đều phải nghi hoặc quay đầu nhìn y, nhưng thứ nghênh đón Hoắc Phong Liệt chỉ có nụ cười xán lạn của Liễu Chẩm Thanh.
Cuối cùng Hoắc Phong Liệt cũng không nhịn được nữa, tại một chỗ ngoặt ngay tường thành, hắn đã giữ chặt người nào đó lại, “Thanh ca, huynh đừng nhìn ta chằm chằm nữa.”
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh nhếch lên một cái, “Sao vậy? Quấy rầy đại tướng quân chấp hành công vụ sao?”
Hoắc Phong Liệt cảm giác lại bị Thanh ca bắt nạt rồi, không đưa theo thì không yên tâm, đưa y theo lại không thể không để tâm tới.
Liễu Chẩm Thanh thấy dáng vẻ này của Hoắc Phong Liệt, nhịn không được cười tươi hơn, thừa dịp không có ai, y vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Phong Liệt nhón chân hôn hắn.
Hoắc Phong Liệt bị y níu lấy vẫn rất ổn định, trực tiếp ôm lấy Liễu Chẩm Thanh áp lên tường thành, trái tim đập nhanh nãy giờ mới dần bình tĩnh lại.
“E hèm!”
Một âm thanh đánh gãy hai người, Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh nhìn qua, nhìn thấy trên bờ tường cách đó không xa, Hạ Lan đang đạp một chân trên tường đứng đó, vẻ mặt khó chịu nói: “Chú ý một chút được không, người đến người đi đây này.”
“Không có ai lại đi trên tường thành đâu.” Hoắc Phong Liệt nói thẳng.
Hạ Lan bĩu môi, duỗi tay che nắng, nhìn về chỗ xa nói: “Có nhìn thấy lão Tần đâu không?”
“Không có.”
“Lại chạy đi đâu rồi.” Hạ Lan thấp giọng cằn nhằn.
“Không phải Đông Xưởng phụ trách tiếp đãi sứ thần sao?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
“Đúng vậy, vốn là ta đã nhìn thấy y ở gần cung điện của sứ thần Tây Hằng quốc, mà chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu.” Hạ Lan nói: “Được rồi, ta lại đi tìm xem.”
Nhìn Hạ Lan đi xa, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt nhìn nhau một cái.
“Xem ra tám chín phần mười.” Liễu Chẩm Thanh nói.
“Đông Xưởng đang giúp bọn hắn làm chuyện rối loạn lên.” Hoắc Phong Liệt nhíu mày nói.
“Bắt tận tay, miệng vết thương bị hoại tử phải loại bỏ phần bị hoại tử trước.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Dưới sự thống trị của Nguyên Giác, có người lại lén khiến Đại Chu bị thương, chậm rãi bòn rút lực lượng, tuy rằng Nguyên Giác cũng dần cảm nhận được, nhưng lại bó tay bó chân khó mà ra tay, dù sao lão thần trong sạch đương triều chẳng có bao nhiêu, mãi đến khi Hoắc Phong Liệt trở về, bắt đầu từ vụ ám sát vào lễ đại điển cày bừa vụ xuân kia, Nguyên Giác mới chính thức hành động.
Lúc trước bọn họ vào nam xem như đã loại bỏ sạch gần hết những vết thương thối rữa rồi, hiện tại chỉ còn dư lại một chút nữa thôi. Nếu kẻ địch không chịu ra tay và trốn tịt trong chỗ tối mới là phiền toái thật sự.
Ngày thứ hai sứ thần sẽ dâng lễ vật lên, tiết mục biểu diễn cũng thêm phần sôi nổi, hiện tại quốc lực của Đại Chu dưới sự nỗ lực của Nguyên Giác cùng Hoắc Phong Liệt đã vượt qua được thời của lão hoàng đế, coi như cục diện không tồi, cho nên đoàn sứ thần tiến lên cống nào lễ vật cũng nghiêm túc cung kính.
Ngay cả Tây Hằng Quốc cũng chuẩn bị rất nhiều, khiến quan viên Đại Chu vô cùng tự hào.
Khoảng sân biểu diễn cực kỳ náo nhiệt, nhưng hậu trường chuẩn bị cũng rất hỗn loạn, chỉ là có thị vệ bao bọc ba tầng trong ba tầng ngoài, dù có hỗn loạn thì cũng không để lọt vào mắt quý nhân.
Đến tiết mục biểu diễn của Tây Hằng quốc bắt đầu, là tiết mục ảo thuật tung hứng lửa, từng viên bóng lửa tinh xảo được diễn viên xiếc buộc ngay ngắn trên xích sắt, múa thành chữ chúc mừng Tết Vạn Thọ.
Lý Cẩm Thư cùng Cảnh vương đều bình tĩnh xem biểu diễn, Hoắc Phong Liệt thì nắm tay Liễu Chẩm Thanh tay, yên lặng ngồi trên ghế.
Đột nhiên rầm một tiếng, có vẻ là có sự cố trong lúc biểu diễn, diễn viên bị ngã, lửa bị mất khống chế, không ngừng lan khắp nơi.
Bọn họ ngồi gần hoàng thượng nhất, cho nên cách sân biểu diễn một khoảng, quả bóng lửa bắn xa nhất cũng không tới được chỗ chân của họ.
Nhưng những quần chúng khác thì lại là đại nạn, mọi người lập tức bỏ chạy tán loại, biến thành cảnh người đạp người, thị vệ chạy khắp nơi duy trì trật tự. Nhưng không có sát thủ hay thích khách gì xuất hiện hết.
Nhóm Cẩm Y Vệ còn lại đều đi tới trước mặt hoàng thượng, hộ tống từng nhóm người đến nơi an toàn, tạm thời né đi. Đây coi như là công tác bình thường, vốn đã có mái che phòng trời mưa nên cũng không cần hạ quyết định khác.
Người trong hoàng thất đều lui ra sau, sứ thần được dẫn sang bên trái, nhóm thần tử lại lùi sang phải, không quá nhiều người, cũng đề phòng kẻ gian trà trộn.
Liễu Chẩm Thanh để Hoắc Phong Liệt đi làm việc, bản thân lại đi theo những thần tử khác. Cho dù có chuyện gì thì cũng không nhằm về nhóm thần tử được, đây coi như là nhóm an toàn nhất, cho nên Hoắc Phong Liệt có thể tạm thời tách khỏi Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh vừa đi vừa nhìn sang bên cạnh, chuyện này không đúng lắm, bọn họ suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng sẽ có thích khách, đã phòng bị kỹ càng, nhưng vẫn ngoài dự đoán.
Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh nhìn sang chỗ Lý Cẩm Thư, sứ thần xung quanh đang vội vàng sơ tán, hắn lại chậm rãi nâng bầu rượu, ánh mắt chỉ nhìn về phía sau điện, cũng chính là hướng sơ tán của người trong hoàng tộc.
Liễu Chẩm Thanh chuyển tầm mắt, Cảnh vương đi cùng Nguyên Giác, nhưng chắc chắn bên cạnh Nguyên Giác cũng có ám vệ, chẳng lẽ một mình gã có thể làm được gì sao?
Liễu Chẩm Thanh đang nghĩ ngợi, đột nhiên ánh mắt nhìn ra sau chợt thay đổi.
Người hoàng tộc trốn ra đằng sau, ngoài những phi tần hoàng sợ quá độ vẫn còn những cung nhân vốn đang túc trực ở sau điện nữa, bốn người đều rất bình tĩnh, Dao Hoa đang đỡ Giản Sương đang ho khan không ngừng vì hít phải khói, Giản Sương lại dùng cặp mắt đỏ lên vì ho quét về phía Cảnh vương.
Mà Cảnh vương đang đứng cách Nguyên Giác không xa, khóe miệng cong lên một độ cong quỷ dị.
Đúng lúc này, cung nhân vốn đang túc trực đằng sau đột nhiên cử động, những cung nhân này đều đã già, giờ phút này khuôn mặt họ bi tráng, bước nhanh nhằm về phía Nguyên Giác.
“Đứng lại!” Nguyên Giác cảm thấy không đúng, lập tức hô.
Nhưng những cung nhân đó lại vọt về phía Nguyên Giác, nháy mắt có mấy ám vệ nhảy xuống, muốn đuổi cung nhân đi, nhưng vừa tới gần thì đã nghe âm vang mấy tiếng liên tục, thân thể kia nổ tung ngay trước mặt bọn họ, máu thịt bắn tứ tung bốn phía, hình ảnh thảm thiết.
Mà ám vệ tới gần bọn họ đều bị thương, cuối cùng chỉ có hai người bị thương nhẹ hơn nhanh chóng che trước mặt Nguyên Giác.
Trong cung lập tức vang lên tiếng khóc chói tai, các phi tần đua nhau bỏ chạy, cũng có người che chắn cho thái hậu cùng thái phi.
“Đừng quan tâm tới ai gia, đi cứu Hoàng Thượng.” Dao Hoa vội nói, cô không ngờ Tây Hằng quốc lại cho Cảnh vương biện pháp này.
“Tỷ tỷ, đừng lo, Hoàng Thượng sẽ an toàn.” Giản Sương nói xong liền kéo Dao Hoa đi ra bên ngoài, trên mặt cũng đã âm thầm như nhỏ máu, quay đầu hung hăng lườm Cảnh vương, nhưng lại phát hiện có cung nhân quỷ dị nhằm về phía bọn họ, là muốn khiến hai người họ chết chùm.
Trong nháy mắt, Giản Sương trợn mắt như muốn nứt ra, vẻ mặt vặn vẹo như la sát, tuy rằng bên người cô có cao thủ, không sợ bị thương, nhưng vẫn khiến Giản Sương giận không nhẹ.
Khi kẻ kia sắp lao về phía thái hậu thì đã có người tung ám khí cản lại, cho hai người cơ hội chạy trốn.
Mà phía hoàng thượng đã hết đường lui.
“Hoàng huynh, mau nghĩ cách!”
Nguyên Giác nhìn về phía Cảnh vương vẫn chưa bỏ chạy thì hơi nhíu mày, quay đầu xoay vật trang trí trên cột, theo tiếng rầm rầm rung động, đằng sau kệ sách đã hiện ra một cánh cửa bí mật.
Trong cung điện này vậy mà lại có một lối đi bí mật.
“Rút.” Hoàng Thượng trực tiếp hạ lệnh.
Ngay sau đó hai ám vệ còn lại cùng Cảnh vương đều rút vào lối đi bí mật kia theo hoàng thượng.
Nhưng khi cửa lối đi vừa đóng lại, ánh nến vừa được thắp lên thì đã có mấy chục người chen chúc đến từ một đầu khác của lối đi, lập tức bao vây bốn người.
Hai ám vệ của hoàng thượng dù võ công có cao cường thì cũng khó mà đánh lại nhiều cao thủ như vậy, chỉ có thể che chắn cho Nguyên Giác nép vào góc tường.
Mà lúc này cuối cùng Nguyên Giác cũng nhìn về phía Cảnh vương bị thích khách vây quanh nhưng không hề bị thương tổn.
“Tất cả đều do ngươi sắp xếp?” Nguyên Giác nhướng mày nói.
“Hoàng huynh, sao ngươi vẫn còn bình tĩnh như vậy được nhỉ, thật sự không sợ chút nào sao?” Cảnh vương buồn cười nói: “Kế hoạch này của ta, dù Hoắc Phong Liệt có ở đây thì cũng khó mà thoát được, hiện tại bên ngoài vẫn còn thuốc nổ hình người đợi bọn họ xử lý đấy.”
“Cách này ai dạy ngươi? Ai nói cho ngươi biết về lối đi này?” Nguyên Giác hỏi.
Cảnh vương lạnh lùng cười, gã không muốn đêm dài lắm mộng, trực tiếp vung tay lên, một đám sát thủ mặc hắc y liền nhằm phía Hoàng Thượng.
Nhưng ngay giây phút mấu chốt không có thời gian nào để trì hoãn lại có một nửa số sát thủ lột khăn che mặt xuống, lâm trận phản chiến quay sang giết nửa số sát thủ kia.
Mặt Cảnh vương méo xệch, không rõ tại sao đột nhiên lại như vậy?
Nguyên Giác cũng hơi nhíu mày, nhưng lại nhìn ra trong số những người đã bỏ khăn che mặt lại có mấy người tương đối quen mắt, có vẻ là người của Đông Xưởng.
Nhưng có vậy thì lực lượng hai bên cũng ngang nhau, Cảnh vương cũng luyện võ từ nhỏ, tự nhận không kém cạnh gì hoàng đế, cho nên định tự mình ra tay.
Ngay khi thấy hai sát thủ đã dẫn ám vệ bảo hộ hoàng thượng đi, Cảnh vương rút kiếm đâm về phía Nguyên Giác.
Lại thấy Nguyên Giác nâng tay lên, một mũi tên xé gió phóng ra, nhanh đến nỗi Cảnh vương chỉ có thể miễn cưỡng né đi, mũi thêm cắm phập vào vai, lực mạnh khiến gã ngã ra sau.
Cảnh vương giận dữ, vậy mà gã lại không biết Nguyên Giác còn có thói quen mang theo loại vũ khí bên người. Có lẽ ngay cả những người thân cận với Nguyên Giác cũng không biết.
“Lên, giết được hoàng thượng, ta sẽ phong cho các ngươi làm hầu tước!”
Nhưng vừa dứt lời liền nghe được tiếng cảnh cửa vừa đóng lại được mở ra lần nữa.
Tiếng động này khiến sắc mặt cả Nguyên Giác lẫn Cảnh vương đều thay đổi.
Có 2 lối vào, một cái là ở đằng sau điện, là cái Nguyên Giác đã mở ra, một cái còn lại là ở thiên điện xa xôi, là nơi Cảnh vương để sát thủ tiến vào.
Thực ra Cảnh vương chỉ biết cách mở cánh cửa ở thiên điện, còn chốt mở cửa ở sau điện ở đâu gã còn chẳng biết. Mạng lưới của hắn cũng không thể biết được, hẳn chỉ có một mình Nguyên Giác biết thôi.
Mà với Nguyên Giác, chỉ có hai người biết được bí mật này, nghĩ tới người còn lại, sắc mặt Nguyên Giác khẽ biến.
Rất nhanh đã có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, là Hoắc Phong Liệt dẫn theo thị vệ đuổi tới.
Sắc mặt Nguyên Giác thay đổi mấy lần, cái tay vẫn giấu sau lưng chậm rãi thu lại, mà chỗ đó có một viên gạch khác lạ, đó chính là một con đường bí mật khác mà hắn từng cho người bí mật đào, để đề phòng những người khác biết được lối này sẽ lợi dụng nó để hại hắn, hắn vốn đa nghi, không thể nào tiến vào mà không có sẵn đường lui được.
Hắn chỉ cố gắng đợi xem còn chuyện gì khác không.
Cảnh vương vừa nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đã muốn chạy trốn, lợi thế vừa mất gã đã bị hoảng sợ bao trùm, rõ ràng gã đã phái người cản Hoắc Phong Liệt lại, sao hắn lại biết nơi này xảy ra chuyện chứ?
Nhưng Cảnh vương vừa muốn nhảy vào đường hầm thì đã có một người nhảy xuống trước mặt chặn đường.
Cảnh vương tái mặt: “Ngươi!”
Người vừa đáp xuống đúng là Tần Dư, Tần Dư ra tay, Cảnh vương trực tiếp bị đánh ngất, ngã ra đất.
Hoắc Phong Liệt xông tới liếc y một cái.
Nhưng Tần Dư lại chỉ bắt Cảnh vương kéo tới trước mặt Nguyên Giác, quỳ xuống bắt đầu giải thích.
“Nghĩa phụ phát hiện tình huống, để thủ hạ của mình trà trộn vào, không ngờ Cảnh vương thực sự có lòng muốn làm phản, nô tài cứu giá chậm trễ.”
Nguyên Giác híp mắt nhìn Tần Dư, sau đó nói: “Không đáng ngại, các ngươi đã giúp đỡ rất nhiều.” Sau đó ánh mắt nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, nói: “Đương nhiên, Trấn quốc Đại tướng quân của trẫm đã có công cứu giá lớn nhất!”
Hoắc Phong Liệt chắp tay, hộ tống Nguyên Giác rời khỏi nơi này, cửa bí mật sau điện mở ra, đợi Nguyên Giác ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đứng cạnh cột nhấn chốt mở cửa.
Nguyên Giác híp mắt lại, Liễu Chẩm Thanh kinh hỉ vọt tới bên cạnh Hoắc Phong Liệt: “Không sao chứ.”
Hoắc Phong Liệt lắc đầu, nhìn về phía Nguyên Giác.
Nguyên Giác cười nói: “Ít nhiều gì cũng là nhờ các ngươi phát hiện ra chốt mở bí mật mới cứu được trẫm.”
Tần Dư đi theo ra ngoài nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh hàm hậu cười nói: “Hoàng Thượng cũng đừng nói vậy, làm ta sợ muốn chết, ta bị lạc khỏi nhóm, đi đến bên này thì thấy bệ hạ dẫn theo Cảnh vương mở cái chốt này để vào lối đi bí mật, ta ghé tai vào thì nghe được tiếng chém giết, làm ta sợ chết khiếp, ta lo lắng nên đi tìm Hoắc Phong Liệt tới đây cứu giá.”
Nguyên Giác nói: “Nói như vậy, ngươi là nhìn thấy trẫm mở cơ quan?”
“Đúng vậy, chính là nhìn đến Hoàng Thượng sờ đến chỗ này, không ngờ thảo dân đã đoán đúng.” Liễu Chẩm Thanh để lộ vết đỏ trên tay, “Ta thử rất lâu mới thành công.”
Nguyên Giác nhìn lòng bàn tay Liễu Chẩm Thanh, đôi mắt trầm trầm, lúc này mới thu hồi ánh mắt. “Vất vả Liễu công tử rồi, trẫm sẽ ban thưởng, tình huống bên ngoài thế nào?”
Hoắc Phong Liệt nói: “Bệ hạ yên tâm, khi ta tiến vào, bên ngoài về cơ bản đã được khống chế, Hạ chỉ huy sứ cũng có mặt.”
Đang nói, Thái Hậu cùng thái phi đã chạy tới, đi theo còn có Trịnh Duy hộ tống.
“Hoàng Thượng không có việc gì chứ.” Dao Hoa vội vã hỏi.
“Trẫm không có việc gì, mẫu hậu cùng thái phi không có việc sao chứ.” Nguyên Giác lộ vẻ quan tâm.
“Nửa đường gặp được Trịnh xưởng đốc, đã cứu chúng ta.” Dao Hoa nói: “Cảnh vương nó…”
Dao Hoa quét mắt nhìn Cảnh vương bị áp tải, Nguyên Giác lạnh lùng nói: “Đệ đệ này của trẫm lại muốn tạo phản đây.”
Sắc mặt Dao Hoa cùng Giản Sương đều thay đổi.
“Trước áp tải vào Tông Nhân Phủ, trông chừng cho tốt, trẫm phải thẩm vấn rõ ràng, rốt cuộc là chuyện thế nào!” Ánh mắt lạnh lẽo của Nguyên Giác đảo qua mọi người ở đây, lại nói: “Trước hết cứ xử lý chuyện ở đây cho xong đi, cũng không thể để sứ thần ngoại quốc thấy rồi chê cười chúng ta được.”
Bởi vì vốn đã chuẩn bị kỹ càng nên rất nhanh trật tự trong cung đã được khôi phục.
Tuy nhiên Liễu Chẩm Thanh nói cho Hoắc Phong Liệt biết, thuốc nổ hình người này trước kia chỉ xuất hiện ở Tây Hằng quốc thôi, nhưng không có bằng chứng không thể chứng minh được, thích khách bắt được cũng là người giang hồ ở Đại Chu, vốn không có liên quan gì tới sứ thần Tây Hằng quốc.
Khi bọn họ tiến lên xin lỗi vì sự cố xảy ra trong lúc biểu diễn lại ra vẻ không biết chuyện thuốc nổ hình người, Nguyên Giác cũng chỉ có thể bày vẻ hữu hảo, trấn an họ.
Cũng không thể nói cho bên ngoài biết là Cảnh vương tạo phản, chỉ có thể nói là việc ngoài ý muốn trong lúc biểu diễn, khiến nhiều người bị thương, nhóm thần tử cũng được sắp xếp rời khỏi hoàng cung, nhóm sứ thần cũng được đưa về cung điện nghỉ ngơi.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa rời đi, y cũng được coi là người có công, hoàng thượng nói phải luận công ban thưởng, cho nên để Liễu Chẩm Thanh ở lại.
Liễu Chẩm Thanh vẫn đợi trong cung điện sắp xếp cho Hoắc Phong Liệt, đợi Hoắc Phong Liệt trở về.
Nhưng Hoắc Phong Liệt chưa về đã thấy Lý Cẩm Thư tới.
“Vương gia lại tới tìm Phong Liệt ôn chuyện? Nhưng hôm nay hắn rất bận, chỉ sợ không có thời gian, hơn nữa không phải hoàng thượng đã hạ lệnh nhóm sứ thần tốt nhất không nên ra ngoài sao?” Liễu Chẩm Thanh nhìn cái tên không mời tự đến này
“Ha ha, ta cũng không phải phạm nhân, đương nhiên hoàng thượng của các ngươi cũng không có tư cách quản thúc chúng ta, hơn nữa ta là tới tìm ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, trong lòng phòng bị, “Vương gia tìm ta?”
“Lúc trước không phải ngươi đã mời ta tham gia hỷ yến của các ngươi sao? Ta cảm thấy hẳn ta có thể tham gia, nên mới cố ý tới báo lại cho ngươi, nhớ gửi thiệp mời cho ta đấy.” Lý Cẩm Thư cười hì hì nói.
Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh bất biến, “Thật vậy chăng?”
Lý Cẩm Thư cười nói: “Đương nhiên, vốn cho rằng ngày mai không phải ngày lành, hiện tại xem ra hẳn là do ta nhìn nhầm rồi, hôm nay mới không tốt.”
“Là rất không ổn, lần sau Tây Hằng quốc chuẩn bị biểu diễn vẫn phải kiểm tra cẩn thận trước đi. May mà hoàng thượng của chúng ta rộng lượng không truy cứu.”
“Ha ha ha, đúng vậy, phải kiểm tra cẩn thận, nhưng dù có chuyện ngoài ý muốn gì thì không phải Hoắc tướng quân vẫn có thể ứng phó rất tốt sao? Cục diện rối loạn như vậy mà hắn vẫn có thể trấn định xử trí, rất giống như đã sớm dự đoán được trước vậy, thật là lợi hại.”
“Đương nhiên Phong Liệt là lợi hại nhất rồi.”
Hai người ngươi tới ta đi, Lý Cẩm Thư thử đi thử lại, là Liễu Chẩm Thanh lại lấy nhu thắng cương, đợi đến khi Hoắc Phong Liệt biết được tin mà trở lại, Lý Cẩm Thư đã kiếm cớ rời đi, hắn không nói thêm gì với Hoắc Phong Liệt, như thể chỉ thực sự tới tìm Liễu Chẩm Thanh để nói chuyện thôi.
“Hắn tới nói cái gì?”
“Hẳn là suy đoán lúc trước hắn đã vô ý tiết lộ tin tức cho đệ phương hướng. Cố ý tới biểu đạt chút cảm nghĩ sau khi thất bại thôi.” Liễu Chẩm Thanh nhíu mày nói: “Đệ gấp trở về làm cái gì?”
Liễu Chẩm Thanh phía trên, liền thấy trên nóc nhà có một cái đầu thò ra, chính là Liễu Kiều, thừa dịp trong cung hỗn loạn, Liễu Kiều đã lẻn vào, khi cửa bí mật sau điện mở ra Liễu Kiều đã bảo hộ bên cạnh Liễu Chẩm Thanh rồi.
“Có một số việc hắn không có tiện lộ diện vẫn nên để ta thì hơn.” Hoắc Phong Liệt nói liền sờ khuôn mặt Liễu Chẩm Thanh, “Huynh vào nghỉ ngơi đi, đợi ta trở lại.”
“Ừ.”