Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin Liễu Chẩm Thanh phải làm sứ thần đi hòa đàm được truyền ra ngoài, lúc này Liễu Chẩm Thanh đã thành nam thanh niên lớn tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình vô cùng nổi danh, trong kinh thành có rất nhiều lời đồn, cảm thấy Nhiếp Chính Vương mới nhậm chức kia còn đang thèm nhỏ dãi với Liễu Chẩm Thanh, thấy y còn chưa thành thân nơi mới không cần trưởng công chúa nữa.

Mọi người sôi nổi suy đoán, lúc này Liễu Chẩm Thanh đi, nói không chừng sẽ khó thoát được vận mệnh, phải hòa thân với Tây Hằng.

Mà lúc này đội ngũ sứ thần đã phải xuất phát rồi, Liễu Chẩm Thanh cáo biệt sư phụ và mọi người rồi lên đường, may mà lần trước vào nam lão gia tử đã tạm thời ở lại tu dưỡng và chơi với cháu ngoại Nguyên Cận, nếu không lần này mà biết được tin thì sẽ tức chết mất.

Đội ngũ đi nhiều ngày mới tiến vào phạm vi biên cảnh phía tây, phải đi qua thêm một thành trì nữa mới tới được biên thành Hoắc gia quân đang đóng quân, thời tiết cũng càng lúc càng nóng.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, bên ngoài có tiếng Liễu Kiều truyền đến, “Chủ nhân, phải xếp hàng để thông qua cửa thành, có rất nhiều người.”

Sau đó lại truyền đến tiếng nói của quan viên khác, hẳn là thấy xe ngựa dừng lại nên đi xuống dò hỏi.

“Hầu gia, có cần đưa lệnh bài ra để vào thành trước không ạ?”

“Xếp hàng đi, đừng gây phiền toái cho bá tánh.” Chỗ biên cảnh thành phần dân cư hỗn loạn, nổi bật quá ngược lại sẽ gieo mầm tai họa cho bản thân.

Ở đây thân phận của Liễu Chẩm Thanh là cao nhất, mọi người đương nhiên sẽ nghe theo y.

Xe ngựa cứ đi rồi dừng, cách màn xe ngựa có thể nghe được người ở ngoài đường bên cạnh xe thỉnh thoảng sẽ nhàn nhã tán gẫu, chủ đề được nói nhiều nhất chính là trận chiến nhỏ ở biên cảnh, càng đi về phía tây càng nghe được nhiều tin về Hoắc gia quân, về thanh danh của huynh đệ Hoắc gia, Hoắc Phi Hàn cùng Hoắc Phong Liệt.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh bực bội, quần áo cứ cởi từng lớp một, vẫn cảm thấy trong xe oi bức, hận không thể cởi hết sạch quần áo, chỉ có thể ăn chút đá để bản thân được mát hơn một chút, trong tay tùy ý vuốt ve khối rubik bằng ngọc, trong lòng lại không ngừng quay cuồng.

Còn ba ngày nữa là sẽ đến nơi, đến lúc đó là có thể nhìn thấy…

Trong hai năm này, thư tín gửi từ Hoắc gia quân ở phía tây chưa từng bị gián đoạn, đều là thư của Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược gửi qua lại với y, có nói về chính sự, có nói mấy chuyện nhàn nhã, giữ mối liên hệ chặt chẽ, trong bức thư nhận được trước đó không lâu, Lê Tinh Nhược nói mình vừa mới có thai, giờ hẳn là sắp sinh rồi, cũng coi như là mình đến đúng lúc.

Nhưng còn một tên nữa, được lắm, từ hai năm trước đến giờ Hoắc Phong Liệt chưa từng có liên lạc gì với y, y còn tưởng chó con này sẽ tiếp tục dính lấy mình, dùng thư để không ngừng tăng cảm giác tồn tại của mình trước mặt y, kết quả là hoàn toàn không hề có gì.

Nếu không phải trong thư của Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược thỉnh thoảng có nhắc tới tình huống của hắn thì Liễu Chẩm Thanh cũng không biết hắn sống ở bên đó thế nào.

Nhưng huynh tẩu có nói về hắn thì cũng hữu hạn, cùng lắm là biết hắn sống trong quân không tệ, chức cũng tăng dần theo chiến công, hiện tại đã là thiếu tướng quân danh xứng với thực của Hoắc gia quân rồi.

“Thiếu tướng quân của Hoắc gia quân đúng là dũng mãnh vô cùng vô địch, lần trước nghe nói bên kia con sông nhỏ có thổ phỉ tới quấy rối, thiếu tướng quân dẫn theo một tiểu đội kỵ binh diệt sạch nhóm thổ phỉ lớn nhất phía tây khiến chúng không còn lại gì, đó chính là bang phái thổ phỉ đã hoành hành nơi này suốt 20 năm nay đó.”

“Đúng vậy, vốn tưởng rằng đại tướng quân của Hoắc gia quân đã là lợi hại lắm rồi, không ngờ còn có một thiếu tướng quân nữa, phía tây này của chúng ta đúng là càng lúc càng được an ổn mà, hơn nữa bọn họ quản lý nghiêm ngặt, nhưng cũng không khắc khe với bá tánh, thương đội của ta đi tới đi lui cũng được yên tâm hơn nhiều.”

“Còn không phải sao, trước kia cứ phải lo mấy nước nhỏ lân cận vây công chúng ta từ tứ phía, giờ thì tốt rồi, thiếu tướng quân đã có thể đơn độc dẫn binh đánh giặc, hai huynh đệ cùng nhau bảo vệ, ai dám xâm phạm.”

“Lúc trước không phải có một nước nhỏ tìm cớ xuất binh thử thực lực của hai huynh đệ sao, kết quả lại bị cả hai đánh cho tan tác chim muông, liên tục phái người tới xin lỗi nói là hiểu nhầm. Đến cả Tây Hằng cũng không đụng tới chúng ta, không phải là cũng không dám dễ dàng khiêu khích sao?” 

“Nghe nói Nhiếp Chính Vương của bọn họ hòa ly với trưởng công chúa của chúng ta, lại phải hòa đàm.”

“Hòa đàm cái gì, có lẽ lại phải liên hôn thôi.”

Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó thì bĩu môi, trong lòng nói chẳng lẽ tin đồn về y đã đến đây rồi sao, người ở đây cũng nghe được rồi.

Nhưng giây tiếp theo lại nghe có người nói: “Ta thấy chính là do quận chúa kia của Tây Hằng quốc muốn gả cho thiếu tướng quân ấy, cho nên mới để biểu ca của mình làm ra chuyện như hòa đàm gì đó.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, quận chúa gì cơ?

“Ồ, ta biết rồi, quận chúa kia đã từng theo tướng quân của nước họ tới quấy rầy biên cảnh của chúng ta, kết quả là bị thiếu tướng quân đánh ngã khỏi ngựa, nếu không phải do sợ ảnh hưởng đến đến quan hệ của hai nước thì suýt chút nữa đã giết chết luôn được, đến tận lúc đó mà ả điên kia lại quấn lấy thiếu tướng quân, mỗi ngày đều không màng thân phận mà chạy tới chỗ của chúng ta. Lần trước còn đánh cả quý nữ đã đến gần thiếu tướng quân, rồi bị đuổi ra khỏi biên cảnh.”

“Nhưng ta phải nói, nếu quận chúa kia đã mê thiếu tướng quân như vậy, lại có quan hệ tốt với Nhiếp Chính Vương, thì dù sao gả tới Đại Chu cũng là chúng ta cũng có mặt mũi, còn có thể duy trì được hòa bình giữa hai nước, vừa lúc thiếu tướng quân cũng đã tới tuổi nên đón dâu mà, nghe nói vẫn còn chưa đính hôn đâu. Cưới một quận chúa về, còn có thể cưới những quý nữ khác về làm thiếp, còn gì tốt đẹp hơn, ha ha ha!”

Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó đã hơi nhíu mày, cười nhạo một tiếng, hoá ra không liên hệ là bởi vì đã thật sự tìm được thú vui khi sống ở đây rồi, quả nhiên biện pháp của thái tử điện hạ vẫn có tác dụng, có lẽ sau khi hai người tách nhau ra, Nhị Cẩu đã đột nhiên tỉnh ngộ, thấy xấu hổ nên mới không muốn liên lạc, cũng có thể hiểu được, thật ra y đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy rồi.

Chuyện quá khứ cũng chỉ là chuyện thiếu niên vô tri mà thôi, Liễu Chẩm Thanh nhìn Nhị Cẩu lớn lên, đương nhiên sẽ không so đo hành động vượt quá giới hạn trước kia của chó con, y nên thở phào một hơi với tình huống hiện tại, nhưng không hiểu sao trong lòng cứ có chút rầu rĩ. Dù sao dáng vẻ kiên định lúc đó của Nhị Cẩu gần như đã quấy rầy y trong mơ vô số lần.

Liễu Chẩm Thanh rất am hiểu đạo lý thứ gì cần quên thì nên quên đi, thậm chí trong đầu đã bắt đầu tính toán nếu lời đồn là thật thì khi đàm phán với lý Cẩm Thư bọn họ đã chiếm nhiều ưu thế hơn, nếu Nhị Cẩu cũng để ý tới quận chúa kia thì cũng là vẹn cả đôi đường.

Nghĩ một hồi, cành cạch một tiếng, Liễu Chẩm Thanh cúi đầu nhìn, khối rubik trong tay đã được khôi phục lại như cũ, Liễu Chẩm Thanh mờ mịt nhìn.

Mang theo bên mình hai năm, y thực sự thích món đồ chơi này, cũng đã quen mang theo, dù sao trước kia ngọc trên người y luôn có nhiều cách dùng, rất khó có món nào trụ được một năm, đây là món trang sức ngọc duy nhất được đeo trong một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng dựa theo tình huống trước mắt, lần sau gặp lại thì có lẽ sẽ phải trả về.

Nghĩ đến việc khối rubik bằng ngọc này sẽ bị điêu khắc lại, tặng cho người khác, y lại thấy bực bội, vừa khô vừa nóng, Liễu Chẩm Thanh không thể chịu nóng được, chỉ có thể lấy một viên đá lăn lên cổ, cổ áo cũng bị kéo mở rộng ra một chút, cũng lăn đá xuống dưới ngực, cuối cùng bực bội đã được cảm giác lạnh lẽo ngăn lại.

Lúc này đội ngũ đã bất tri bất giác hoàn toàn dừng lại, người bên ngoài đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành, chỉ thấy cửa thành mở rộng ra, một đội người ngựa nhanh chóng lướt qua cửa thành, đến khi đến gần đội ngũ của sứ thần mới chậm lại.

Người xung quanh kinh ngạc nhìn người dẫn đầu đội ngũ, giáp màu đen tuyền, áo bào đỏ sậm, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị bị mũ giáp che khuất mất một nửa, thân hình cao lớn đĩnh bạt uy phong lẫm lẫm. Trên mũ giáp, thậm chí là cả trên má vẫn còn dính vết máu đã khô, dường như hắn vừa mời từ trên chiến trường xuống, sát khí nhuốm máu vẫn còn quanh quẩn trên người, khí chất nghiêm nghị khiến nhóm người xung quanh lập tức trở nên yên lặng.

Mọi người không dám tin vào mắt mình, kia không phải là… kia không phải là…

Người dẫn đầu đội ngũ sứ thần chưa chắc đã nhận ra người tới, nhưng nhìn thấy cờ của đối phương thì lập tức vui mừng tiến lên muốn nghênh đón hàn huyên, nhưng người cưỡi đại mã đi đầu không thèm dừng lại mà lướt qua ông ta, mãi đến khi đã tới gần xe ngựa đi ở giữa thì tiếng vó ngựa mới chậm rãi dừng lại.

Liễu Chẩm Thanh đã thấy từ xa, nhất thời cũng không nhận ra, dù sao người nọ đã thay đổi rất nhiều, dù là khí chất hay thân hình, mãi đến khi đối phương dừng lại trước mắt y, ánh mắt sắc bén quét tới trên người y thông qua khe hở trên màn xe, Liễu Chẩm Thanh mới dần phản ứng lại, “Đệ…”

Không đợi y nói chuyện, người kia đã nhảy thẳng lên xe ngựa, đang định vén rèm lên thì chợt khựng lại. Sát khí nghiêm nghị vừa rồi lập tức biến mất, nam nhân uy vũ tới gần người thương, lập tức trở thành một người tay chân luống cuống, hắn đứng phía dưới xe ngựa, tháo mũ giáp xuống, sửa sang tóc tai, lại lấy tay áo cọ mạnh lên mặt, lau sạch vết máu còn sót lại.

Mà Liễu Kiều đứng một bên nhìn động tác của hắn, có chút trợn mắt há hốc mồm, xác nhận lại lần nữa, thật sự là… Hoắc Phong Liệt nha!

Hoắc Phong Liệt miễn cưỡng sửa sang lại dung nhan, hít sâu mấy hơi thở, khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn, vừa xốc rèm lên vừa trầm giọng nói: “Thanh ca, là ta, ta tới đón huynh đây.”

Vừa hạ nhiệt vừa miên man suy nghĩ, Liễu Chẩm Thanh còn đang hoảng hốt thì chợt nghe được một giọng nói không tính là quá xa lạ, nhưng lại có chút khác, nói ra câu nói hình như đã từng xuất hiện trong mơ của y.

“Hả?” Liễu Chẩm Thanh theo bản năng nghi hoặc lên tiếng.

Là Nhị Cẩu?

Sao có thể? Sao có thể còn nghe người qua đường nói trước đó không lâu thiếu tướng quân còn đang ở biên giới phía tây bắc đánh đuổi kẻ địch xâm lăng cơ mà, thời gian họ tới không khéo, cho dù người Hoắc gia quân tới đón họ thì cũng không thể là Hoắc Phong Liệt được.

Cho nên là ảo thính sao?

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên rèm cửa bị người khác nhấc lên, đầu tiên là ánh nắng chiếu vào, nhưng khi thân hình cao lớn tiến vào thì đã hoàn toàn che khuất ánh nắng, chỉ có một cái bóng đen phủ lên người y.

Một người quen thuộc mà lại xa lạ chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của Liễu Chẩm Thanh.

Là ai?

Là Nhị Cẩu sao?

Người trước mắt có đường cong ngũ quan sắc bén, không còn thấy vẻ trẻ con ngây ngô nữa, mà lại lộ vẻ tuấn mỹ đầy tính xâm lược, ai nhìn thấy cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn làm kinh diễm, càng khỏi nói đến khí chất trên người hắn, hoóc-môn thành thục của giống đực lúc nào cũng trực nhào vào mặt người đối diện.

Liễu Chẩm Thanh ngây ngốc nhìn, mà lúc này Hoắc Phong Liệt cũng đã ngây dại, bề ngoài của Liễu Chẩm Thanh đương nhiên cũng không có biến hóa gì, là dáng vẻ mà hắn ngày nhớ đêm mong khắc sâu vào tận linh hồn, chỉ là trạng thái lúc này của Liễu Chẩm Thanh chỉ từng xuất hiện trong giấc mơ của Hoắc Phong Liệt thôi.

Lòng Hoắc Phong Liệt run lên, gần như là phản xạ có điều kiện mà đóng kín rèm, không để cho người bên ngoài có chút cơ hội nào để nhìn vào trong.

Ánh mắt của Hoắc Phong Liệt dần bùng cháy, nhìn chằm chằm vào Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa có chút phản ứng nào, cơ bắp trên người cũng dần trở nên căng thẳng.

Hắn đã nghĩ, lần đầu tiên gặp lại Thanh ca chắc chắn phải để Thanh ca nhìn ra hắn đã thay đổi, nhất định phải thành thục ổn trọng, nhất định phải kiềm chế…

Vứt mẹ nó mấy cái nhất định đó đi!

Hai năm nay ngày ngày đêm đêm tưởng niệm cùng ái mộ chồng chất lên nhau, vốn còn muốn đè xuống, giả vờ giả vịt một chút, đối xử bằng thái độ bình đẳng, không để Thanh ca phải chịu áp lực, để Thanh ca cảm nhận được sự thay đổi của hắn, vì vậy hắn mới chịu đựng suốt hai năm không thể liên hệ với Thanh ca đấy!

Nhưng Liễu Chẩm Thanh trước mắt chỉ bằng một tư thái đã khiến nỗ lực của hắn vỡ tan tành, lý trí cũng bị xé bỏ hoàn toàn.

Ánh mắt của hắn ban đầu có chút căng thẳng kích động, rồi thành nóng bỏng đến sợ, cuối cùng chỉ còn lại vẻ tối tăm đầy nguy hiểm.

“Thanh ca…”

Giọng nói như mang theo ngọn lửa cháy bỏng, hơn nữa ánh mắt tràn đầy chiếm hữu kia đã khiến Liễu Chẩm Thanh lập tức tỉnh táo lại.

Y chỉ là bị Hoắc Phong Liệt sau khi đã trưởng thành dọa sợ ngây người, hình như hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại không có thay đổi nhiều đến thế, khiến Liễu Chẩm Thanh cũng không biết nên nhìn hắn bằng ánh mắt thế nào.

Nhưng trạng thái hiện tại của đối phương khiến Liễu Chẩm Thanh rõ ràng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm, đến khi nhận ra thì mới phát hiện dáng vẻ mất mặt hiện tại của bản thân.

Y hoàn toàn không ngờ, dựa vào thân phận của y mà còn có người dám trực tiếp xông lên xe ngựa của mình, cho nên quần áo mới không chỉnh tề, hình thượng không đẹp.

Viên đá trong tay vẫn còn một mẩu nhỏ dán ngay trên xương quai xanh của y, chậm rãi tan ra. Nước đá tan đều dính ướt cả vạt áo, tóc cũng có một phần bị thấm ướt dán trên cần cổ trắng nõn của y, giọt nước không ngừng men theo đường cong trên vân da chảy vào sâu trong vạt áo, khiến hai chỗ nào đó như ẩn như hiện dưới cổ áo mở rộng của y.

Liễu Chẩm Thanh vội duỗi tay muốn kéo lại quần áo, kết quả lại có một bàn tay to lớn vươn tới, bắt lấy cổ tay y.

Lực đạo mạnh mẽ, khiến toàn thân Liễu Chẩm Thanh run lên, không biết phải làm sao mà ngước mắt nhìn lên, “Phong Liệt…”

Chỉ thấy ánh mắt Hoắc Phong Liệt vô cùng công khai mà đảo qua thân thể y, thái độ lộ liễu kia khiến da đầu Liễu Chẩm Thanh tê dại, hình như Nhị Cẩu… Nhị Cẩu còn… cái gì đó kia y thì phải!

Mãi đến khi ánh mắt dừng lại trên cánh môi Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh kinh hoảng nhấp môi, đôi môi vừa bị lăn qua viên đá đỏ tươi mọng nước.

Cuối cùng một chút lý trí còn lại trong mắt Hoắc Phong Liệt cũng bị chặt đứt.

Còn chưa hàn huyên ôn chuyện đàng hoàng, Hoắc Phong Liệt đã thực hiện lời hứa của bản thân.

Không phải hắn sai, là Thanh ca… Là Thanh ca… ép hắn phá hủy buổn gặp lại sau cửu biệt trùng phùng. Hắn đã có thể… đã có thể không bắt nạt Thanh ca, hắn biết Thanh ca không muốn, vốn hắn có thể đối xử dịu dàng rồi từ từ mưu tính, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi… Đều là lỗi của Thanh ca!

Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh bị kéo vào lòng ngực thì đã thầm cảm thấy không ổn, nhưng hai năm trước y đã không thể phản kháng, hao năm sau lại càng không có cách, gần như đã lập tức bị Hoắc Phong Liệt đè xuống hôn lấy, không để cho y có chút cơ hội phản kháng nào.

Hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ xâm lấn toàn bộ ngũ cảm của Liễu Chẩm Thanh, khiến y ngây ngốc, xấu hổ giận dữ không thôi.

Mang theo ý điên cuồng, hận không thể hôn người trước mắt đến vỡ vụn, chữa trị cho bản thân đã nhung nhớ đến thành tật.

“Thanh ca, ta nhớ huynh! Cuối cùng… cũng được nhìn thấy huynh rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK