Chương 163
Không biết có phải do ánh mắt của Hoắc Phong Liệt quá trắng trợn nóng bỏng hay không, Liễu Chẩm Thanh cảm giác trong lòng như bị hun nóng hơn một chút, cứ thấy bất an. Thậm chí nhất thời không nghĩ ra được đáp án.
“Thanh ca.”
Liễu Chẩm Thanh giật mình, “A?”
“Thanh ca muốn biết?”
Lần này Liễu Chẩm Thanh thật sự giật mình, lập tức thoát khỏi vòng tay của Hoắc Phong Liệt, xoay người quay đầu lại nhìn hắn nói: “Đệ thực sự có người đệ yêu thích sao? Sao trước giờ không nghe đệ nói, là học sinh trong viện Thái học sao? Là cô nương nhà nào vậy.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không biết bản thân là hứng phấn hay hóng hớt, hay là… bất an.
Y căng thẳng nhìn Hoắc Phong Liệt, đợi đáp án, kết quả chỉ thấy Hoắc Phong Liệt rũ mắt, đột nhiên nói: “Không phải cô nương.”
Vốn Liễu Chẩm Thanh còn đang kích động, đột nhiên nghe Hoắc Phong Liệt nói như vậy thì tức khắc choáng váng, ngạc nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt nói: “Không phải cô nương, là… bạn nam sao? Nhị Cẩu, đệ…”
Hoắc Phong Liệt lại nói thẳng: “Ta không thích nam, chỉ là thích người đó mà thôi.”
Đột nhiên nghe được Nhị Cẩu nói ra ba chữ thích người đó, Liễu Chẩm Thanh vẫn thấy hoảng hốt. “Rốt cuộc là ai chứ?”
“Tạm thời không muốn nói cho Thanh ca.”
Liễu Chẩm Thanh bất mãn nói: “Sao Nhị Cẩu lại có bí mật với ta?” Nói xong lại nhéo chóp mũi Hoắc Phong Liệt, lại bị Hoắc Phong Liệt bắt lấy cổ tay.
Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, lực nắm cổ tay này cực kỳ giống với cảm giác bản thân bị khống chế trong mộng.
“Bởi vì người đó còn chưa thích ta, cho nên ta muốn tạm thời giữ bí mật.” Hoắc Phong Liệt cũng đè nén xuống xúc động, mới mở miệng nói vậy, hắn không muốn mạo hiểm khiến Thanh ca chán ghét.
Liễu Chẩm Thanh thật sự đã chịu cú sốc không nhỏ, buổi chiều đợi Lê Tinh Nhược cùng Hoắc Phi Hàn trở về thì vẫn còn có chút hoảng hốt.
Nhị Cẩu có người mình thích, còn là một nam tử, lại còn chưa theo đuổi người ta. Khó trách lại cự tuyệt người trong nhà sắp xếp hôn sự cho mình.
Trong nhóm bằng hữu của Liễu Chẩm Thanh cũng có Tống Tinh Mạc nam nữ đều thích, cho nên cũng không thấy gì, chỉ là trong lòng có chút trống rỗng, bởi vì khi Nhị Cẩu nói những lời đó đều cực kỳ nghiêm túc. Khiến y có có cảm giác đứa nhỏ nhà mình sắp phải đi xa ấy.
Hoàng hôn buông xuống, Liễu Chẩm Thanh ngồi trong đình hóng gió, nhìn Hoắc Phong Liệt đang luyện võ chỗ suối nước. Thương múa như rồng lượn, dáng người mạnh mẽ, thật đúng là đã dần dần trưởng thành một nam nhân tốt.
Quay đầu liền nhìn thấy Lê Tinh Nhược ngồi trước mặt đã cười đến bả vai rung bần bật, cùng Hoắc Phi Hàn vẻ mặt xấu hổ lung tung nghịch trà cụ trên bàn.
“Các ngươi có giật mình hay không đây?” Liễu Chẩm Thanh hết nói nổi.
“Giật mình chứ.” Lê Tinh Nhược nhịn cười nói.
Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc nhìn cô, sau đó lại quay sang nhìn Hoắc Phi Hàn, hỏi: “Hoắc đại ca, huynh có ý kiến gì không?”
Hoắc Phi Hàn vội vã lắc đầu, ra vẻ hoàn toàn không có ý kiến gì.
Tuy rằng Đại Chu cởi mở, nhưng người đệ đệ ruột thịt thích lại là nam tử, y cho rằng Hoắc đại ca ít nhiều gì cũng sẽ khó xử cảm thán một chút, sao lại không có phản ứng gì vậy.
Nhưng thế cũng tốt, Liễu Chẩm Thanh khụ khụ nói: “Tên nhóc kia còn chưa nói cho ta biết là ai, các ngươi có manh mối gì không?”
“Biết rồi thì sao?” Lê Tinh Nhược hỏi.
“Đương nhiên là giúp nó rồi, nó ngốc nghếch như vậy, sẽ biết theo đuổi người khác sao? Nhưng nếu đối phương hoàn toàn không thể tiếp thu nam tử thì vẫn nên biết sớm một chút mới tốt. Đau dài không bằng đau ngắn mà.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Thiếu chút nữa Lê Tinh Nhược đã phun ngụm trà trong miệng ra, giơ ngón tay cái với Liễu Chẩm Thanh.
Hoắc Phi Hàn nhìn đệ đệ đang luyện công ở nơi xa, đột nhiên mở miệng nói: “Biết rõ ràng cũng vô ích, đệ đệ của ta cố chấp lắm.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, cũng có chút lo lắng nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ này rất cố chấp, nếu đối phương không thích nó…”
Tâm tình phức tạp của Liễu Chẩm Thanh lập tức biến thành lo lắng, đại khái là khi vừa sinh ra đã gặp kiếp nạn nên từ lúc nhỏ Hoắc Phong Liệt đã không bình thường, rất ít khi quấy khóc, lần cuối thấy hắn khóc là từ khi hắn còn rất nhỏ, y bị bệnh, người khác trêu hắn rằng y sẽ chết, hắn liền ghé lên mép giường, canh giữ không kể ngày đêm, sợ đầu trâu mặt ngựa sẽ tới bắt y đi.
Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại, Hoắc Phong Liệt đã khóc đến sưng húp cả mắt. Nếu hiện tại Hoắc Phong Liệt còn vì chuyện tình cảm mà khóc nước mắt ròng ròng thì chắc chắn y sẽ đau lòng chết mất, tốt nhất đối phương nên thức thời một chút, cũng thích lại Nhị Cẩu, dù sao Nhị Cẩu tốt như vậy, văn võ song toàn, không có gì để bắt bẻ nha, được hắn coi trọng sao có thể không rung động chứ.
Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy Lê Tinh Nhược xấu xa cười: “Hầy, nếu người Nhị Cẩu thích là ngươi thì tốt.”
Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, bỗng nhiên nhìn về phía Lê Tinh Nhược, lời nói ra gần như đã lắp bắp “…Cái gì?”
Lê Tinh Nhược híp mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, đương nhiên là hiểu rõ nhau, đến cả Hoắc Phi Hàn nhìn thấy phản ứng của Liễu Chẩm Thanh cũng thấy có chút kỳ quái.
Bình thường, nếu Lê Tinh Nhược nói đùa như vậy thì chắc chắn Liễu Chẩm Thanh sẽ không biết xấu hổ mà đùa lại.
Nhưng hiện tại thấy dáng vẻ giật mình như vậy của y thì hai người kia lại có chút ranh ma.
“Ta nói nếu nó thích ngươi thì tốt.” Lê Tinh Nhược cười tủm tỉm nói.
Liễu Chẩm Thanh xấu hổ, bởi vì giữa trưa mơ như thế kia, sao y có thể không xấu hổ được chứ, “Đùa gì vậy, ta chính là ca ca của nó đó.”
Lê Tinh Nhược nói: “Đâu có đùa đâu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu đã muốn chọn một nam tử thì chọn ngươi là tốt nhất, hiểu tận gốc rễ, hơn nữa ngươi cũng không phải ca ca ruột của nó, sợ cái gì, Nhị Cẩu chính là do ba người chúng ta nhìn mà lớn lên, nhớ để người khác làm tổn thương thì có ai trong ba người chúng ta không đau lòng chứ, cho nên hay là, sư huynh à, bắt lấy Nhị Cẩu đi, tới Hoắc gia làm chị em dâu với ta nào.”
Liễu Chẩm Thanh miệng lưỡi trơn tru bây giờ cũng chỉ có thể xanh mặt, nghẹn một lúc mới thốt ra được một câu mắng “Đầu óc ngươi hỏng rồi à?!”
Đây là nói năng xà lơ hão huyền gì vậy!
Hai người một lời không hợp là bắt đầu đùa giỡn nhau trong đình viện, cuối cùng đương nhiên lại thành hai huynh đệ Hoắc gia tiến lên hỗ trợ. Mỗi người ôm một cái, can ngăn.
Buổi tối thì nói chuyện đến Đông Cung, không khác suy đoán của Liễu Chẩm Thanh là bao, việc phía tây có chiến sự lớn nổ ra không có khả năng quá cao, chỉ là không thể tránh khỏi sẽ phải giằng co một hồi, tướng lãnh đang đóng quân bên đó tuổi tác đã cao, không đủ sức chống đỡ, ở thời bình thịnh thế, tích lũy được chiến công đã rất khó khăn rồi, thái tử muốn bồi dưỡng Hoắc Phi Hàn thành người sẽ gánh vác trọng trách dẫn Hoắc gia quân tương lai, đương nhiên sẽ dọn sẵn đường cho hắn, cho nên Hoắc Phi Hàn đã tính sẽ dẫn theo gia quyến đóng quân trường kỳ ở phía tây. Một thời gian nữa sẽ xuất phát.
Hoắc Phi Hàn cùng Liễu Chẩm Thanh dựa nhau, uống rượu ngắm trăng.
“Quả nhiên vẫn đi đến bước này, ngày tháng của ta quá nhàm chán, hay là ta cứ dứt khoát đi theo hai người đến phía tây đi.” Liễu Chẩm Thanh chán muốn chết nói.
“Ngươi đi rồi, thái tử điện hạ phải làm sao đây? Tuy rằng hiện tại Đại Chu yên ổn, nhưng thái tử còn chưa đăng cơ, đăng cơ rồi cũng chưa chắc đã được yên ổn, ngươi vẫn nên ở lại bên cạnh thái tử điện hạ, bày mưu giúp điện hạ đi, như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm. Huống chi, lão hầu gia tuổi tác đã cao, ngươi ở lại cạnh ông ấy thì tốt hơn.”
Đương nhiên những chuyện này không cần Hoắc Phi Hàn nói thì trong lòng Liễu Chẩm Thanh cũng tự khắc biết, chỉ là oán giận một chút thôi.
“Ta nói… có nên tìm cho ngươi một hộ vệ tùy thân không?” Hoắc Phi Hàn đột nhiên mở miệng nói.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, khó hiểu nhìn Hoắc Phi Hàn, “Làm gì?”
Lê Tinh Nhược bưng trà bánh đi tới nói: “Còn không phải là do không yên tâm với ngươi sao, ngươi biết cách gây chuyện thị phi như vậy, độc không chịu học, võ cũng không chịu luyện, chỉ bằng đầu óc thì làm ăn được gì? Ta cùng Phi Hàn không ở đây, đôi khi thái tử điện hạ cũng không thể với tay tới được, có một hộ vệ võ công cao cường đi theo cũng khá tốt.”
“Không cần.”
Không đợi Liễu Chẩm Thanh đáp thì Hoắc Phong Liệt mang cá nướng tới đã nói trước: “Đệ có thể làm hộ vệ cho Thanh ca.”
“Hồ nháo.” Hoắc Phi Hàn nói: “Đệ còn phải đến viện Thái học học tập mà.”
Lê Tinh Nhược cười xấu xa nói: “Làm hộ vệ chính là phải luôn luôn bảo hộ bên người đo, không phải Phong Liệt đã có người trong lòng rồi sao? Không lo lắng sao?”
Thân thể Hoắc Phong Liệt tức khắc cứng đờ, cẩn thận liếc mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, lại nhìn về phía Lê Tinh Nhược như đã chịu thua.
Lê Tinh Nhược cười khanh khách không ngừng.
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh lại thấy một cảm giác quái dị, y cũng không phải thật sự cảm thấy nhị công tử Hoắc gia có thể làm hộ vệ của mình, chỉ là bị Lê Tinh Nhược nói như vậy, nên mới có cảm giác rằng khi có “người trong lòng” thì địa vị của bản thân đang dần dần bị Nhị Cẩu đẩy xuống vị trí thứ hai.
Quả nhiên y cũng nên tìm một người, một người có thể toàn tâm toàn ý vĩnh viễn đặt bản thân ở ngôi vị thứ nhất. Nếu không đến khi Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược đi rồi, thái tử ca ca cũng đăng cơ làm hoàng đến, Nhị Cẩu cũng ở bên người trong lòng thì ràng buộc giữa y với thế giới này sẽ càng thêm mong manh, bản thân cũng sẽ trở nên cô đơn.
Về chuyện hộ vệ, Hoắc Phi Hàn là thật sự để bụng, hắn sắp đi xa, so với đệ đệ ruột, hắn còn không yên tâm với Liễu Chẩm Thanh hơn. Dù đệ đệ nhà mình cực kỳ không muốn thì hắn cũng phải tìm cho Liễu Chẩm Thanh.
Vốn Liễu Chẩm Thanh còn muốn nói mình không cần hộ vệ gì hết, bản thân không rời khỏi kinh thành, ai dám trêu chọc y chứ.
Nhưng Hoắc Phi Hàn cảm thấy dựa theo tính tình Liễu Chẩm Thanh, thái tử sẽ không bắt y vào làm quan, nhưng có một số chuyện, có lẽ thái tử sẽ cần Liễu Chẩm Thanh đi làm, cho nên tìm rồi bồi dưỡng một hộ vệ tùy thân đáng tin cậy cho Liễu Chẩm Thanh thì hơn.
Rất nhanh hai người đã dẫn một thiếu niên chất phát về, đặt tên là Liễu Kiều, chuyện huấn luyện cũng được Hoắc Phi Hàn sắp xếp đâu ra đấy. Còn việc mỗi lần Hoắc Phong Liệt trở về đều tới tìm người ta để tỉ thí thì không nói tới nữa.
Trước khi Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược phải khởi hành, vừa lúc khoa cử mới kết thúc, viện Thái học muốn tổ chức đào hoa yến, nhưng thái tử bận việc, bèn chỉ định để Hoắc Phi Hàn cùng Liễu Chẩm Thanh tới dự, mọi người đều biết hai vị này là sủng thần của thái tử, tới đây cũng là thay thái tử điện hạ tìm kiếm nhân tài. Đương nhiên sẽ được nhiệt tình chiêu đãi, tuy nhiên nhóm lão tiên sinh ở viện Thái học vẫn còn ghi hận những chuyện thị phi do họ gây ra, lúc đối mặt với mấy người bọn họ thì vẫn trừng mắt thổi râu.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn tràn đầy hứng thú.
“Sao hôm nay lại kích động thế?” Lê Tinh Nhược hiếu kỳ hỏi.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Khó lắm mới về lại đây, dựa vào hỏa nhãn kim tinh của ta, ta cũng không tin ta không thể nhìn ra Nhị Cẩu thích công tử nhà ai. Nói chứ hai người có phải là ca ca tẩu tử ruột của nó không đấy, thế mà không hiếu kỳ chút nào sao?”
Suýt nữa Lê Tinh Nhược đã cười thành tiếng, Hoắc Phi Hàn cũng là vẻ mặt lúng túng nói: “Tò mò chứ, đương nhiên là tò mò…”
“Đi!” Liễu Chẩm Thanh nói: “Chúng ta đến ký túc xá của Nhị Cẩu xem trước! Ta nhớ Nhị Cẩu ở cùng phòng với nhị công tử Bạch gia, có phải là nhị công tử Bạch gia không đây.”