Hoắc Phong Liệt tắm thuốc, Việt Húc Thiển uống trà, đợi hắn tắm xong, Việt Húc Thiển cũng không rời đi.
“Ngươi muốn ở đây bao lâu?” Hoắc Phong Liệt nói.
Việt Húc Thiển cười nói: “Tuy rằng trên mặt ngươi không có biểu tình gì, nhưng ta vẫn nhìn ra ba chữ không kiên nhẫn đấy nhé, ngươi là huynh đệ lâu năm của ta, ta không trông ngươi thì cũng kỳ.”
Hoắc Phong Liệt nhíu mày nói: “Ta thật sự không cần, ngươi ở đây ta không ngủ được.”
“Ta ở đây, ngươi không ngủ được? Vậy còn vị công tử kia thì sao?” Việt Húc Thiển nhướng mày cười nói.
Hoắc Phong Liệt đã không muốn phản ứng lại cậu nữa rồi, xoay người định đi về giường, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng lại nghe thấy tiếng bước chân trong ban đêm tĩnh lặng.
Bước chân Hoắc Phong Liệt khựng lại, xoay người đi về phía cửa, Việt Húc Thiển kinh ngạc nói: “Không phải chứ, ngươi thực sự muốn đuổi ta đi sao?”
“Y trở lại rồi, ta muốn hỏi xem vết thương của y thay thuốc xong thì thế nào.” Hoắc Phong Liệt nhìn thẳng về phía trước, đi tới muốn mở cửa.
Việt Húc Thiển tiến lên ngăn lại nói: “Ngươi như vậy không khỏi quá quan tâm y rồi đấy, hai người còn lại mới là huynh đệ ngươi quan nhiều năm, thương thế đều nặng hơn y, cũng chưa thấy ngươi quan tâm đến vậy đâu.”
Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Hoắc Phong Liệt đã vô cùng rõ ràng, “Ngươi hóng hớt như vậy từ bao giờ vậy.”
Việt Húc Thiển cười nói: “Vẫn luôn hóng hớt mà, chỉ là khi còn nhỏ phải lén lút, lớn rồi thì công khai.”
Hoắc Phong Liệt mặc kệ Việt Húc Thiển, muốn mở cửa ra, Việt Húc Thiển nghĩ một lát rồi phối hợp đứng bên cạnh.
Nhưng khi cửa mở ra, bên ngoài lại chẳng có ai.
Việt Húc Thiển vừa định hỏi liền nhìn thấy Hoắc Phong Liệt nghi hoặc nhìn về phía một ngọn núi giả.
Việt Húc Thiển nhịn cười, cậu ta cũng nhìn thấy một bóng người dưới ánh trăng rồi, hóa ra là trốn đi.
Nhìn khung cảnh thú vị như vậy, Việt Húc Thiển đảo mắt một cái, đột nhiên gọi Hoắc Phong Liệt một tiếng, sau đó xoay người đặt tay lên vai hắn, nhón chân, thì thầm vào tai Hoắc Phong Liệt.
“Nghe ta nói, đỡ ta, lập tức lập tức!”
Ngữ khí của Việt Húc Thiển vô cùng nghiêm túc, làm Hoắc Phong Liệt không rõ nguyên nhân nhưng vẫn phối hợp.
Mà góc nhìn của Liễu Chẩm Thanh lại là một góc chết như vậy.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên đi ra ngoài, động tĩnh đương nhiên khiến hai người đang dí sát vào nhau kia tách ra.
Hoắc Phong Liệt vừa muốn há mồm hỏi Liễu Chẩm Thanh vừa rồi làm gì ở bên đó, hắn tưởng có chuyện gì.
Nhưng mà Liễu Chẩm Thanh đã hỏi trước: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Nghe được động tĩnh, ra ngoài tìm ngươi.” Hoắc Phong Liệt hơi sửng sốt, thành thật nói.
Liễu Chẩm Thanh hơi hơi híp mắt, nhìn qua phía Việt Húc Thiển: “Đúng không? Chẳng lẽ là ta nhìn lầm.”
“Ồ, Liễu công nhìn lầm thành cái gì vậy?” Việt Húc Thiển hứng thú hỏi.
Liễu Chẩm Thanh giật giật mày, cười nhạt nói: “Ta còn tưởng hai vị ra ngoài ngắm trăng chứ, đang định nhắc Nhị Cẩu không nên để bị trúng gió nữa.”
Việt Húc Thiển nhìn ra thuốc súng của Liễu Chẩm Thanh, đang định đáp trả thì đột nhiên dừng lại một chút, “Ngươi… ngươi gọi hắn là gì?”
Hoắc Phong Liệt cũng sửng sốt một chút, tưởng Liễu Chẩm Thanh nói nhầm, đang định tìm cớ.
Lại nghe thấy Liễu Chẩm Thanh cười nói với vẻ mặt vô tội: “Ai dà, ngượng quá, ta nhất thời quên mất, Việt công tử hẳn cũng biết, đây là nhũ danh của Hoắc huynh, có lúc ta lén gọi hắn như vậy, sẽ không gọi tên này trước mặt người ngoài.”
Việt Húc Thiển nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, hô hấp bị đứt đoạn.
“Ngươi để y gọi… nhũ danh của ngươi?”
Trong ấn tượng chỉ có trưởng bối cùng ba người kia có thể gọi tên này thôi, bản thân cậu ta cũng không dùng.
Tuy rằng Hoắc Phong Liệt không biết Liễu Chẩm Thanh có dụng ý gì, nhưng cảm giác được Liễu Chẩm Thanh rất không vui, đương nhiên sẽ chọn theo Liễu Chẩm Thanh, hắn đáp: “Ừm.”
Mà lúc này Việt Húc Thiển đã cảm giác có sét đánh ngang tai, tình cảm rời chỗ nhanh quá rồi, đây là đã hoàn toàn coi Liễu Tiêu Trúc là Liễu Chẩm Thanh sao?
Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ không có việc gì đi tới, nói thẳng: “Nhị Cẩu, tắm thuốc thế nào rồi? Thân thể có tốt hơn chút nào không?”
Hoắc Phong Liệt nói: “Ừm, thoải mái hơn nhiều rồi, ngươi đã thay thuốc chưa? Miệng vết thương…”
Việt Húc Thiển tiếp tục bị sét đánh, lại thấy Liễu Chẩm Thanh quét mắt nhìn cậu ta một cái, “Vết thương không có vấn đề gì, chỉ cần lúc ngủ nằm yên một chút, đừng để đụng vào là được.”
Nói xong, Liễu Chẩm Thanh liền cười nói: “Ta đây không quấy rầy các ngươi nữa, về ngủ đây.”
Nhìn biểu hiện vừa rồi của Liễu Chẩm Thanh, Việt Húc Thiển còn tưởng y sẽ không dễ dàng rời đi, giờ lại thấy y thoải mái xoay người rời đi, Việt Húc Thiển có chút không đọc được hành động của y.
Vừa rồi không phải đã ghen tị sao? Không phải nên có hành động gì sao? Chẳng lẽ chỉ vì một cái tên “Nhị Cẩu” là đã cảm thấy mình thắng rồi sao?
Tuy rằng là cũng gây sốc đấy, nhưng sau cùng người sớm chiều bầu bạn vẫn là cậu, Liễu Chẩm Thanh không thèm để ý chút nào sao?
Khi Việt Húc Thiển còn đang mê man, Liễu Chẩm Thanh đã đi vào phòng đóng cửa lại, có vẻ đúng là không hề để bụng. Nhưng đột nhiên Hoắc Phong Liệt lại nói: “Ngươi trở về đi.”
“Hả? Ta…”
Không đợi Việt Húc Thiển mở miệng, Hoắc Phong Liệt đã nhanh chân đi thẳng về phía phòng Liễu Chẩm Thanh.
“Ấy? Từ từ đã, ngươi có ý gì đây?” Việt Húc Thiển kinh hãi hỏi, cậu chưa bao giờ tính sai như vậy.
Hoắc Phong Liệt lại nhíu mày nói: “Ta ở cùng y, y không thể ngủ một mình, sẽ đụng tới miệng vết thương.”
Việt Húc Thiển sửng sốt, “Không đến mức đó chứ, y nói mình sẽ chú ý mà.”
“Y ngủ rồi thì sẽ chẳng chú ý gì đâu.”
“Vậy ta tìm người tới trông y là được mà.”
“Người khác không thể trông được y, lộn qua lộn lại vẫn sẽ đụng tới vết thương. Ngươi không cần xen vào, trở về nghỉ ngơi đi.” Hoắc Phong Liệt nói xong cũng không nhiều lời nữa, giơ tay gõ cửa, được phép thì đẩy cửa vào.
Nhìn Hoắc Phong Liệt đi vào phòng, Việt Húc Thiển sốc vô cùng, sao chuyện khác hoàn toàn với dự đoán của cậu vậy?
Không phải nên là Liễu công tử cùng bọn họ vào phòng Hoắc Phong Liệt tranh giành tình cảm tiếp sao? Sao Liễu công tử tự đi, ngược lại Hoắc Phong Liệt còn đi theo y nữa?
Từ từ, vừa rồi là do Liễu công tử này cố ý thiết kế sao?
Không thể nào, không nói đến chuyện y có thông minh nhanh nhẹn được như vậy hay không, dù có vậy thì cũng không thể dự đoán phản ứng của Hoắc Phong Liệt chuẩn đến như vậy được đâu.
Hẳn chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nhưng mà sao Hoắc Phong Liệt lại để y gọi mình là Nhị Cẩu chứ!
Đây rốt cuộc là huynh đệ của cậu coi người ta là thế thân, hay là bị người ta ăn gọn rồi nhỉ.
Việt Húc Thiển cong cong khóe miệng, lắc đầu chậm rãi rời đi, cảm thấy chuyện này có thể còn thú vị hơn điều tra án nữa.
Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đã đứng ở mép giường cởi ngoại bào, thấy Hoắc Phong Liệt tiến vào, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Sao đệ lại vào đây? Việt công tử đâu?”
“Ta bảo hắn trở về rồi, Thanh ca, đêm nay chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi cùng nhau đi, vết thương của huynh không nên để đè phải, nhưng huynh ngủ không nằm yên, ta để ý là được.”
Liễu Chẩm Thanh ngồi trên mép giường, vẫy tay với Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt đi tới, liền nhìn thấy mảnh vải để trên giường Liễu Chẩm Thanh.
“Đây là…”
“Trói ta.”
“Hả?” Hoắc Phong Liệt kinh sợ.
Liễu Chẩm Thanh nói: “Ta đương nhiên biết ta ngủ sẽ ôm gối linh tinh, vì vậy, ta định dùng mảnh vải này để cố định bản thân, vừa hay đệ đã tới đây rồi, nào, trói ta lại.”
Hoắc Phong Liệt nhíu mày nói: “Không cần, ta để ý huynh.”
Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt suy tư, nói: “Vậy đi, ta ngẫm lại, ừ… Chắc là vẫn nên trói ta lại đi, nhưng vẫn phiền Nhị Cẩu nằm ngủ cạnh ta, như vậy đệ cũng có thể nghỉ ngơi mà không cần thời thời khắc khắc trông chừng ta, nếu ta cần gì thì có thể bảo đệ cởi trói cho ta.”
Hoắc Phong Liệt còn muốn nói tiếp lại nghe Liễu Chẩm Thanh nói: “Đệ không giúp thì ta sẽ tìm người khác, đệ cứ tùy tiện giúp ta gọi một hạ nhân lại đây đi, để hắn ngủ cạnh ta. Ngoài biện pháp này ta không chấp nhận cái khác.”
Hoắc Phong Liệt tức khắc á khẩu không trả lời được, chỉ có thể yên lặng tiến lên nhận mảnh vải.
“Ngoan lắm.” Liễu Chẩm Thanh cuối cùng cũng nở nụ cười.
Chuẩn bị đi ngủ xong, Hoắc Phong Liệt bèn theo sự chỉ định của Liễu Chẩm Thanh cố định tư thế cho y, chỉ cần không để bị ngã là được.
Xong việc, Liễu Chẩm Thanh giật giật cơ thể, tứ chi vào eo đều không thể cử động nhiều, vừa vặn vết thương được cố định sẽ không bị đụng phải, chẳng qua ôm gối là điều không thể.
“Thật sự không khó chịu?” Hoắc Phong Liệt ngồi bên cạnh mép giường cúi đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ừm, vừa vặn lắm, ấy, Nhị Cẩu, đệ xem ta thế này không giống cái gì?”
Hoắc Phong Liệt thuận thế hỏi: “Giống cái gì?”
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày chơi xấu: “Giống… đệ là địa chủ độc ác, ta là nữ tử đáng thương bị cướp về, đệ trói ta lại ném lên giường, muốn làm gì ta thì làm.”
Hoắc Phong Liệt lập tức bị nghẹn, nếu không có ý gì thì có thể bật cười theo, nhưng đúng là hắn lại có ý khác, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Liễu Chẩm Thanh cố ý đè giọng nói: “Ngươi muốn làm gì ta? Ta sẽ không khuất phục đâu. Nói cho ngươi biết, ngươi dù có chiếm được thân thể ta thì cũng không thể chiếm được tim ta đâu.”
Liễu Chẩm Thanh lại pha trò, Hoắc Phong Liệt càng thêm quẫn bách, bản thân y lại vô cùng vui vẻ, nhưng đột nhiên sắc mặt Hoắc Phong Liệt lại khẽ biến đổi, “Thanh ca, đừng đùa nữa, nên nghỉ ngơi thôi.”
Liễu Chẩm Thanh không rõ nguyên do, nhưng thấy Hoắc Phong Liệt tắt đèn, nằm xuống bên cạnh mình, Liễu Chẩm Thanh vẫn mở miệng nói: “Đưa cổ tay cho ta.”
Hoắc Phong Liệt duỗi tay, biết Liễu Chẩm Thanh muốn bắt mạch.
“Thò đầu qua đây.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, khó hiểu, nhưng vẫn vương đầu sang bên cạnh, ai ngờ Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên thò qua, trán kè trán, tuy không có ánh nến nhưng chút ánh trăng cũng đủ để Hoắc Phong Liệt thấy rõ hết thảy, mặt Liễu Chẩm Thanh gần trong gang tấc, hai mắt nhắm lại, hô hấp nhẹ nhàng, chỉ cần bản thân hơi nâng cằm lên là có thể hôn lên làn môi đỏ đang chậm rãi hé mở kia.
Cả người Hoắc Phong Liệt như bị điểm huyệt, không dám nhúc nhích, chỉ có thể đau khổ cảm nhận hơi thở của Liễu Chẩm Thanh truyền tới từng chút một.
Hầu kết của Hoắc Phong Liệt không khóng chế được mà chuyển động một chút, đang muốn lùi ra sau thì Liễu Chẩm Thanh đã lui lại trước.
“Ừ, không sốt.”
Là cảm nhận độ ấm ư? Cũng đúng, ngoài cái đấy ra còn có thể là gì chứ?
Tâm tư Hoắc Phong Liệt đang rối bời thì nghe Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói: “Đệ và Việt Húc Thiển đã bao lâu rồi không gặp nhau vậy?”
Hoắc Phong Liệt thật sự cũng không phải hoàn toàn không phát hiện ra gì hết, trực tiếp nói: “Thanh ca, huynh không thích Húc Thiển? Ta nhớ khi còn nhỏ hắn còn rất được huynh thích mà.”
“Vậy sao? Ta không nhớ rõ lắm, chỉ cảm thấy cậu ấy là một đứa nhỏ rất thông minh.”
“Ừm, huynh thường xuyên ôm hắn khen hắn thông minh đáng yêu.” Hoắc Phong Liệt hờn dỗi nói.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này khi ấy đã có dục vọng chiếm hữu với y rồi, cho nên là ghen tị sao?
Liễu Chẩm Thanh cong khóe miệng, vừa rồi ở bên ngoài còn lo hắn tùy ý chọn người thân, sao có thể được chứ, với tính tình của Nhị Cẩu, nhất định là sẽ thích đến tận cùng thế giới, sao có thể thay đổi xoành xoạch thế được, nếu không đã sớm tai tiếng ngập tràn rồi.
Kỳ lạ thay Liễu Chẩm Thanh thấy trong lòng đầy ý cười, “Thì thông minh đáng yêu mà.”
Hoắc Phong Liệt trầm mặc một lúc, nói: “Vậy thái độ đêm nay của huynh là thế nào?”
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy chính mình nhưng không có ý khác, chỉ là thấy Việt Húc Thiển cứ luôn khiêu khích y, khiến y có chút khó chịu mà thôi. “Các ngươi tự nhiên lại ra ngoài, ta nghĩ không phải cậu ta muốn chăm đệ sao? Sao lại không cho đệ nghỉ ngơi cho tốt chứ.”
Hoắc Phong Liệt nghe thấy cái lý do này thì cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh nghĩ nghĩ một hồi, vẫn không nhịn được nói: “Ta thấy Việt Húc Thiển và đệ rất thân thiết nhé, tiểu tử này có phải là thích đệ không?”
Liễu Chẩm Thanh hỏi thẳng nhưng lại khiến Hoắc Phong Liệt nghẹn họng.
“Hả? Thanh ca, sao huynh lại nghĩ như vậy, sao có thể chứ.”
Liễu Chẩm Thanh thầm nói Nhị Cẩu ngốc lắm, vậy mà lại không nhìn ra, mà có lẽ Việt Húc Thiển lo nếu thổ lộ thì sau này sẽ không thể làm huynh đệ được nữa, cho nên chỉ định đuổi người bên cạnh Nhị Cẩu đi, chậm rãi tiếp cận, cũng không để Nhị Cẩu phát hiện ra, cũng giống như Hoắc Phong Liệt với y hiện tại vậy.
Hoắc Phong Liệt đang muốn giải thích vì sao lại không thể, Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên đổi chủ đề, y cảm thấy nếu Nhị Cẩu đã không phát hiện thì vĩnh viễn đừng biết thì tốt, dù sao dưỡng thương xong sẽ rời đi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Tùy tiện nói chuyện phiếm một lát rồi hau người liền nghỉ ngơi.
Ban đêm, hai người đều theo bản năng tỉnh dậy xem tình huống của người bên cạnh, luân phiên nhau, như thể trong người có gì đó nhắc nhở họ vậy. Thực ra như vậy cũng không thể nghỉ ngơi tốt được, nhưng sắc mặt họ ngày hôm sau rất không tồi.
Buổi sáng khi vừa tỉnh đã nghe được tiếng Hoắc Phong Liệt bên tai, “Thanh ca, ta phải đi tắm thuốc, còn sớm, huynh ngủ tiếp đi, đợi ta trở lại sẽ cởi trói cho huynh.”
“Ừ…” Liễu Chẩm Thanh hàm hồ đáp lại, đột nhiên như nhớ ra điều gì, giãy giũa muốn tỉnh lại những đã không còn nghị lực như lúc còn làm Liễu tướng gia, lười nhác đã ngủ thì khó mà tỉnh được.
Chờ đến khi tỉnh lại một lần nữa, tay chân vẫn bị trói, lại đột nhiên cảm giác có người đang cởi áo trên của y. Y chỉ mặc một áo nội bào mà thôi, cởi ra sẽ không còn gì nữa.
Một trận gió lạnh đánh úp lại, nháy mắt khiến đầu óc y thanh tỉnh lại, giật giật mũi liền biết là Hoắc Phong Liệt đang ngồi ở mép giường.
Liễu Chẩm Thanh phản ứng một chút, tức khắc có chút xấu hổ, con chó hư này, làm chuyện xấu gì đây?
Lại nói, muốn cởi quần áo thì sao không cởi trói trước? Thế này sao mà cởi ra được?
Từ từ, chẳng lẽ là sợ y phản kháng?
Thế… thế cũng đúng.
Liễu Chẩm Thanh miên man suy nghĩ một hồi, đại khái là đại não lúc sáng sớm quá sinh động, nghĩ linh ta linh tinh, tự dọa sợ chính mình. Đang định tỉnh lại thì lại nghe tiếng vải bị rách.
Tiếng từ phía vai, Liễu Chẩm Thanh tức khắc không biết nói gì, là đang kiểm tra vết thương của y sao? Đây là việc của đại phu, hắn xen làm vào gì hả.
Liễu Chẩm Thanh đang nghĩ ngợi thì đột nhiên thấy người bên cạnh dừng lại, chỗ bị băng bó kia mới mở ra một nửa mà thôi, sao đã dừng lại rồi?
Hơn nữa vì sao cảm giác chung quanh cứ yên lặng đến lạ, hơn nữa còn có áp lực khiến người ta không thoải mái.
Lén mở mắt ra thì thấy Hoắc Phong Liệt cứng người ngồi bên mép giường, sặc mặt vô cùng khó coi, hai mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của y.
Lạ thật đấy? Sao lại kinh ngạc như vậy, vết thương này dù chưa nhìn thấy thì cũng có thể đoán ra mà.
“Nhị Cẩu?” Liễu Chẩm Thanh trực tiếp lên tiếng, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, trong giọng nói biếng nhác lộ chút gợi cảm khiến lòng người ngứa ngáy, thấy Hoắc Phong Liệt cứng đờ nhìn qua, Liễu Chẩm Thanh cử động cổ, nhìn thẳng về phía Hoắc Phong Liệt, hỏi: “Nhìn gì vậy? Muốn giúp ta thay thuốc sao?”
Vốn buổi sáng cũng cần thay thuốc, có lẽ Hoắc Phong Liệt nhìn thấy dược đồng cho nên dứt khoát làm thay để y ngủ nhiều thêm một lát.
Liễu Chẩm Thanh nói đoạn, duỗi tay bắt lấy cổ tay Hoắc Phong Liệt, muốn kiểm tra theo bản năng.
Kết quả giây tiếp theo lại bị Hoắc Phong Liệt trở tay nắm ngược lại, ngữ điệu cực thấp, thậm chỉ còn nghe ra hắn đang giận dữ, “Đây là sao? Ai làm?”
“Hả? Không phải đã nói rồi sao? Là do nam tử trong đám tứ ác kia dùng đao sắc…”
“Ta nói dấu răng, vì sao lại có dấu răng, chẳng lẽ cũng là…”
Liễu Chẩm Thanh nháy mắt phản ứng lại, thấy sắc mặt Hoắc Phong Liệt đã đen xì, một bộ hận không thể tìm thi thể kẻ kia về để xẻ thành trăm nghìn mảnh, khiến Liễu Chẩm Thanh nhịn không được thấy buồn cười.
Vì thế trở tay chọc chọc lên mu bàn tay của Hoắc Phong Liệt mấy cái, “Đệ hỏi sao lại có dấu răng sao? Là chó con nào cắn?”
Ngữ khí của Liễu Chẩm Thanh đầy vẻ trêu chọc, thực sự quá nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống do kẻ xấu làm hại, nháy mắt khiến đầu óc Hoắc Phong Liệt ong ong, dựa vào thời gian có dấu răng này, có thể là…
“Là… là ta sao?” Hoắc Phong Liệt dại ra.
Liễu Chẩm Thanh híp mắt nói: “Bằng không còn có thể là ai nữa? Cắn đến là tàn nhẫn, gọi đệ là Nhị Cẩu thật đúng là làm chó một lần mà.”
“Ta, ta mất khống chế cắn huynh?”
“Ta cũng đang muốn hỏi đây, trước kia bệnh tình có từng mất khống chế không? Có cắn người khác không? Sẽ không cắn người mỗi khi mất không chế đấy chứ.”
Nếu thật sự như vậy, trước khi sư phụ tới xem bệnh có lẽ phải chuẩn bị đồ để cắn cho Nhị Cẩu mất.
Nhưng nhìn vẻ mặt khiếp sợ không thôi của Hoắc Phong Liệt, cõ lẽ là không phải rồi.
Nói như vậy thì Nhị Cẩu mới chỉ cắn y mà thôi.
“Ta… ta không biết, Thanh ca, sao huynh không nói cho ta biết chứ.” Hoắc Phong Liệt lập tức trở nên vô cùng tự trách, hắn không có ý nghĩ nào khác, chỉ nhìn tháy rõ vết cắn này sâu vô cùng, nói không chừng sẽ để lại sẹo, sao hắn có thể khiến Thanh ca chịu đau như vậy chứ?
Liễu Chẩm Thanh thấy Hoắc Phong Liệt tự trách, cũng không trêu chọc, trấn an: “Cũng không có gì ghê gớm, ta biết đệ không cố ý. Hầy, đừng nói nữa, trước hết cứ cởi trói cho ta đi, đợi ta tỉnh dậy đệ lại giúp ta thay thuốc.”
Mày nhăn lại của Hoắc Phong Liệt vẫn không giãn ra, giúp Liễu Chẩm Thanh cởi trói, đợi Liễu Chẩm Thanh rửa mặt xong rồi thay thuốc cho bả vai y, nhưng nhìn chứng cứ phạm tội của mình, trong lòng không biết nên thấy thế nào, đang định nói gì đó thì ngoài cữa đã truyền tơi tiếng Việt Húc Thiển, “Phong Liệt, ngươi chuẩn bị xong chưa? Nên đi châm cứu thôi.”
Tuy rằng là nhỏ giọng, nhưng nếu Liễu Chẩm Thanh đã tỉnh thì chắc chẵn có thể nghe được.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nghĩ đến lúc trước mình tỉnh dậy đã chật vật thế nào, là vì tắm thuốc đó.
“Việt công tử qua đây sớm vậy sao? Đợi đệ tắm thuốc?”
Hoắc Phong Liệt không chút để ý gật đầu, xoay người thu dọn đồ đạc.
“Đợi lát nữa còn muốn đợi đệ châm cứu?” Liễu Chẩm Thanh vừa mặc đồ vừa dò hỏi.
Hoắc Phong Liệt lại gật đầu, “Thanh ca, huynh cứ dùng bữa trước không cần đợi ta.”
Liễu Chẩm Thanh không nói nữa.
Hoắc Phong Liệt trước khi đi vẫn nhịn không được nói: “Thanh ca, chuyện vết thương thật xin lỗi huynh.”
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh đột nhiên chợt lóe, nói: “Áy náy vậy sao, ta đây có một biện pháp, có thể giúp đệ thấy tâm lý dễ chịu hơn một chút.” Nói xong y ngoắc ngón tay với Hoắc Phong Liệt.
Tuy Hoắc Phong Liệt không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời tiến lên, mãi đến khi đã đi đến trước mặt Liễu Chẩm Thanh, bị Liễu Chẩm Thanh ra hiệu ngồi xổm xuống, mắt đối mắt với y.
Đột nhiên, Liễu Chẩm Thanh duỗi tay ôm lấy cổ Hoắc Phong Liệt kéo đến sườn mặt y, không đợi hắn phản ứng lại, y đã kéo cổ áo của Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt liền cảm giác cổ mình đau nhói, hơi thở ấm áp phả lên da, lại không quá đau nhưng như xâm nhập vào tận xương, kích thích nội tâm hắn.
Cả người Hoắc Phong Liệt cứng đờ ra, đợi Liễu Chẩm Thanh buông hắn ra hắn cũng chỉ ngây ngốc giữ nguyên vị trí, mắt sáng quắc nhìn y.
“Thanh ca?”
“Trả lại ngươi, như vậy là huề nhau.”