Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Chẩm Thanh lạnh lùng lườm Hoắc Phi Hàn, Hoắc Phi Hàn đứng một bên cười gượng.

Lê Tinh Nhược trên giường không vui nói: “Ngươi lườm huynh ấy làm gì? Chẳng lẽ là Phi Hàn đã nhìn lầm?”

Vừa rồi Liễu Chẩm Thanh thật sự chịu không nổi hành vi quá đáng của Hoắc Phong Liệt nữa, chỉ có thể tự mình tìm nơi tị nạn, kết quả vừa vào đã nghe thấy Hoắc Phi Hàn đang hớn hở thương lượng với Lê Tinh Nhược xem hôn lễ nên tổ chức ở đây hay là về kinh thành làm, Liễu Chẩm Thanh nghe được mà nổi hết cả da gà, giận dữ đá văng cửa xông vào trong phòng.

“Nhìn thấy mà còn không ngăn cản.” Liễu Chẩm Thanh cả giận nói.

“Ngăn cản làm gì? Ai biết tình huống của hai người các ngươi như thế nào? Nhỡ ngươi thích thì sao!” Lê Tinh Nhược sinh con xong cũng không thêm được chút khí chất phụ nữ nào, vẫn vô cùng hùng hổ mà dỗi y.

“Ai thích chứ, ngươi biết hắn làm cái gì không?”

Liễu Chẩm Thanh vừa định mách thì lại không nói nên lời, những chuyện Hoắc Phong Liệt đã làm với y đâu có cái nào có thể nói ra được chứ!

Hoắc Phi Hàn thật cẩn thận quan sát sắc mặt Liễu Chẩm Thanh, nói: “Hắn làm cái gì? Ngoài hôn… hôn ngươi ra?”

Lê Tinh Nhược cười tủm tỉm nói: “Nếu còn làm những chuyện quá đáng hơn nữa thì không phải nên để nó chịu trách nhiệm sao?”

Liễu Chẩm Thanh thở hổn hển hồi lâu, chỉ có thể nói: “Đừng có nói bậy!”

Hoắc Phi Hàn lén lút quét mắt nhìn trang sức đeo bên hông Liễu Chẩm Thanh một cái, không nói gì.

Lê Tinh Nhược híp mắt nhìn y, há mồm muốn phản bác, bên người Liễu Chẩm Thanh rõ ràng có Liễu Kiều, chỉ cần Liễu Chẩm Thanh không muốn, hạ một lệnh không cho Hoắc Phong Liệt đến gần là được, người cũng là do Hoắc Phong Liệt đích thân đón về, đến bây giờ cũng không thấy phòng ngừa chút nào, chứng tỏ Liễu Chẩm Thanh chưa từng hạ lệnh nào với Liễu Kiều, rốt cuộc là do Liễu Chẩm Thanh không nghĩ tới, hay là do cái khác…

Lê Tinh Nhược nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định bỏ qua, nhỡ ép người quá tàn nhẫn để người ta nhận ra thì sẽ phiền lắm, nhìn người thông minh bị dồn ép thành kẻ ngốc cũng rất thú vị. Vậy mà sư huynh này của cô vẫn chưa nhận ra, nếu là người khác làm như vậy với y thì y đã sớm quậy banh nóc rồi, hoàn toàn không có chuyện giãy giụa như vậy. Trước nay đều là y khiến người khác phải quay cuồng đau khổ trong bể tình, ngoài Hoắc Phong Liệt ra, còn có ai có thể để lại dấu vết trong lòng y chứ.

Đệ đệ này, đã khác người khác từ lâu. Chỉ có thể nói là người ngoài cuộc mới đủ tỉnh táo thôi.

Vốn Liễu Chẩm Thanh tới đây để mách tội, cuối cùng lại khiến mình chột dạ, chỉ có thể lấy vòng cổ bằng vàng bản thân chuẩn bị cho hai cháu ra để đánh lảng sang chuyện khác.

Đợi đến khi đeo vòng lên cho con xong, Hoắc Phi Hàn mới mở miệng hỏi chuyện đi sứ lần này. “Không ngờ thái tử điện hạ lại thực sự để đệ tới đây.”

“Tự ta xin ra trận.” Liễu Chẩm Thanh nói: “Loại việc nhỏ nhoi này không cần thái tử điện hạ lo lắng. Chuyện lão hoàng đế làm mấy ngày nay, thái tử sắp đăng cơ, không thể bận quá nhiều việc.”

“Thái Tử điện hạ đã hoàn toàn tiếp quản chuyện triều chính, chỉ còn thiếu một hình thức thôi. Hiện tại bốn bề Đại Chu yên bình, ta thấy tên Lý Cẩm Thư kia cũng không khơi dậy nổi chút sóng to gió lớn nào đâu.” Lê Tinh Nhược nói: “Chỉ là thấy ghê tởm vì hắn cư nhăm nhe ngươi, dứt khoát tìm cơ hội hạ độc cho hắn chết đi.”

“Hạ độc giết hắn chưa chắc đã là có lợi nhất với Đại Chu chúng ta, các ngươi yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ, trong khoảng thời gian này… Hoắc đại ca, ảnh vệ dưới trướng huynh để cho ta điều động đi.”

“Được, lát nữa ta sẽ phân phó một câu, để ảnh vệ trưởng tới gặp đệ.”

Nói một hồi liền thấy Hoắc Phong Liệt chạy tới, vừa rồi hắn bị Liễu Chẩm Thanh hối đi thay thuốc, thay xong về viện lại thấy trống không, liền chạy tới đây, “Thanh ca, lát nữa ta đi tuần tra, huynh có muốn cùng ta ra ngoài tham quan không.”

Tuy rằng ngữ khí trầm thấp trầm ổn, như thể đang bàn chuyện công, nhưng lại không giấu được sự gấp gáp của một cậu trai trẻ muốn cho người mình thích biết được cuộc sống hàng ngày của mình thế nào, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không hề cho hắn cơ hội tới gần.

“Ta còn có việc cần xử lý.” Liễu Chẩm Thanh nói thẳng.

Hoắc Phong Liệt bị từ chối cũng không nhụt chí, dù sao vừa rồi còn mới nhận được quà, hắn tiến lên một bước, thừa dịp mọi người còn chưa phản ứng kịp thì đã hôn trộm lên má Liễu Chẩm Thanh một cái, xoay người đi ra ngoài. “Ta sẽ trở lại nhanh thôi.”

Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược quay sang nhìn Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh xanh mặt, tay muốn duỗi lại không duỗi, cuối cùng chỉ có thể hung hăng cọ má.

Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược muốn cười mà không dám cười, đột nhiên Liễu Chẩm Thanh mở miệng, bọn họ cho rằng Liễu Chẩm Thanh muốn tức giận mắng hành vi vừa rồi của Hoắc Phong Liệt.

Kết quả Liễu Chẩm Thanh lại dừng một chút, nói: “Vết thương của hắn còn chưa lành đâu, khu vực tuần tra bao lớn?”

Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược liếc nhìn nhau một cái, Hoắc Phi Hàn đứng dậy nói: “Thôi, ta đi xem. Vừa lúc thương lượng chuyện Tây Hằng Quốc mang binh tới đây.”

Đợi Hoắc Phi Hàn rời đi, Lê Tinh Nhược nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh đang chơi đùa với đứa nhỏ, đột nhiên cất tiếng: “Vừa rồi trước khi ngươi tới, ta cùng Phi Hàn đã thương lượng để ngươi làm cha nuôi cho hai đứa nhỏ.”

Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Có phải đợi đến tiệc rượu trăng rằm sẽ tuyên bố không?”

Lê Tinh Nhược lại nói: “Nhưng chúng ta quyết định tạm thời bỏ qua.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, lại thấy Lê Tinh Nhược cười dịu dàng, nói đùa với hai đứa nhỏ: “Hai đứa muốn có thêm một người cha nuôi hay là muốn thêm một nhị thẩm hả?”

Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó, thiếu chút nữa đã sặc chết vì nước miếng của chính mình, thấy Lê Tinh Nhược nhướng mày nhìn qua, Liễu Chẩm Thanh vừa định phản bác thì lại nghe Lê Tinh Nhược nói: “Bé con nói, hy vọng có thêm một nhị thẩm.”

Liễu Chẩm Thanh quả thực dở khóc dở cười nhìn Lê Tinh Nhược, “Các ngươi… cả nhà các ngươi muốn bắt nạt ta đúng không?”

“Hết cách rồi, ta cũng gả vào Hoắc gia, chỉ có thể giúp đỡ người nhà chồng thôi.” Lê Tinh Nhược đột nhiên có chút xúc động nói: “Thật ra lúc trước khi chia tay, ta cùng Phi Hàn cũng thất vọng buồn lòng không chắc thằng nhóc kia có thể kiên trì với ngươi được bao lâu, mấy năm nay, có không ít người nhìn trúng Phong Liệt, xinh đẹp, dịu dàng, đanh đá, trai gái đủ cả, có người còn tới tận cổng phủ tướng quân, nhưng nó lại vẫn luôn bỏ qua từng người một, không cho họ chút cơ hội nào, hơn nữa lý do nó đưa ra vẫn luôn là nó đã có người trong lòng đang ở kinh thành rồi. Cho dù có người đưa khuê nữ nhà mình tới làm hầu gái thông phòng, không cần danh phận thì Phong Liệt cũng không muốn, chỉ toàn tâm toàn ý nhớ ngươi, sau đó kiến công lập nghiệp, muốn trưởng thành thành một người có thể xứng với ngươi.”

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh hơi lóe.

Lê Tinh Nhược tiếp tục nói: “Thật ra sau khi ta có thai, biết được là hai đứa, Phi Hàn đã mặc kệ sự vụ ở quân doanh, thời gian đó đều là một mình Hoắc Phong Liệt chèo chống Hoắc gia quân, sự trưởng thành của nó khiến mọi người phải líu lưỡi, Phi Hàn cũng nói nó có năng lực giỏi hơn huynh ấy, ngày đó Phi Hàn hỏi nó có muốn tự mình dẫn quân tách ra riêng không, nó lại nói không muốn.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn qua, Lê Tinh Nhược cười nhạo nói: “Nó ấy à, chính là một tên không có tiền đồ.”

Trái tim Liễu Chẩm Thanh run rẩy, không biết nên nói gì, nếu đơn độc dẫn Hoắc gia quân thì tương đương với việc phải trấn thủ một phương, không chết thì không thể lui, sẽ không còn tư hội tự do làm hộ vệ của y nữa. Chỉ cần Hoắc Phong Liệt vẫn luôn là thủ hạ dưới trướng huynh trưởng là có thể trở về tìm y bất cứ lúc nào.

Cuối cùng khi Liễu Chẩm Thanh tới dịch quán tìm nhóm sứ thần, vẫn là Liễu Kiều đưa y đi đường vòng lén tới xem Hoắc Phong Liệt đi tuần tra.

Tiếng bước chân đều nhau của mấy chục vạn binh mã, tiếng khẩu hiệu chấn động nửa bầu trời. Dù trong người vẫn còn thương tích, hắn vẫn giữ nguyên dáng người đĩnh bạt ngồi trên lưng ngựa, bên hông đeo Thuần Quân Kiếm mới được tặng, tư thái uy nghiêm, không dung mạo phạm, đi đến đâu, dân chúng thần phục đến đó, ai ai cũng nhìn Hoắc Phong Liệt bằng ánh mắt tràn đầy kính nể. Đẹp trai đến nỗi khiến Liễu Kiều đứng một bên nhịn không được mà cất tiếng cảm thán, “Còn khí thế hơn dượng của chủ nhân đi tuần tra nữa.”

Đúng vậy, không phải chưa từng nhìn thấy Hoắc Phi Hàn làm chuyện tương tự, cảnh tượng này khiến người thân là huynh đệ như y thấy kiêu ngạo, mà giờ phút này Hoắc Phong Liệt lại khiến y cảm thấy trước mắt sáng ngời đến phát chói, lại khiến Liễu Chẩm Thanh muốn nhịn lại cảm thấy ngượng không dám nhìn nhiều.

Đây chính là người mấy canh giờ trước còn giở trò lưu manh với y sao?

Liễu Chẩm Thanh thu hồi tâm tư đã bay tán loạn, tìm sứ thần thương nghị việc hòa đàm phía sau, sau đó đã gặp được ảnh vệ trưởng, bắt đầu hạ mệnh lệnh.

Đến khi mọi chuyện xong xuôi thì màn đêm đã tối đen, lúc trước đã hẹn sẽ cùng nhau ăn cơm, Liễu Chẩm Thanh vội vã trở về, Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược đang trêu Vân Từ Vân Khiêm đã ăn no, mà Hoắc Phong Liệt đang ngồi bên cạnh nhặt xương cá, vùng Tây Bắc rất hiếm có cá, trên đường tới đây Liễu Chẩm Thanh chưa được ăn bữa cá tươi nào, nhưng bàn cơm này có ít nhất ba món là cá tươi, cũng không biết sao mà Hoắc Phong Liệt làm được.

Dưới ánh đèn, Liễu Chẩm Thanh vừa xuất hiện, Hoắc Phong Liệt đã như sớm cảm ứng được mà quay đầu nhìn qua, ngay khi nhìn thấy y, mặt mày lạnh lùng lại tràn đầy ý cười động lòng. Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy trong lồng ngực ấm áp đến lạ, đúng vậy, đã lâu rồi y không được nhìn thấy cảnh tượng này.

Nhưng cảm giác ấm áp này rất nhanh đã bị cơn giận đạp sang một bên, Liễu Chẩm Thanh giơ một chân đá Hoắc Phong Liệt nửa đêm bò lên giường mình xuống, nơi này an toàn, đương nhiên sẽ không để Liễu Kiều phải gác đêm cho y, cho nên Hoắc Phong Liệt vào phòng mà không gặp phải chướng ngại nào.

Người bị đá xuống giường còn tủi thân nói, “Ta nhớ huynh không ngủ được, không nhìn thấy huynh ta không yên tâm, lúc trước không phải vẫn luôn ngủ cùng nhau sao?”

Liễu Chẩm Thanh khó thở, nhưng cũng hiểu bản thân đã dần dần nới lỏng giới hạn của mình để dung túng cho hắn, nhưng không được chính là không được, cũng đã về đến nhà rồi, còn ngủ cùng nhau như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.

Liễu Chẩm Thanh không cho, Hoắc Phong Liệt lại không mất khống chế, đương nhiên không dám không nghe lời, không cho ngủ trên giường, vậy hắn ghé vào mép giường ngủ vậy.

Liễu Chẩm Thanh không để ý tới hắn, đêm đầu tiên cứ thế trôi qua như vậy, đợi Liễu Chẩm Thanh tỉnh dậy, nhìn thấy người nào đó đang ghé vào mép giường thì không biết nói gì cho phải. Nhìn cái tên trong người vẫn có thương tích trong người, hôm sau trên mặt lộ rõ vẻ ngủ không ngon, Liễu Chẩm Thanh thấy bất đắc dĩ hơn là tức giận.

Buổi tối ngày thứ hai, người nào đó bị đuổi cũng không đi cuối cùng cũng thành công bò lên trên giường.

Buổi tối ngày thứ ba, người nào đó cuối cùng cũng có thể ôm người trong lòng mà chìm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng còn có thể hôn thắm thiết trước khi ngủ nữa. Liễu Chẩm Thanh dần dần nới lỏng giới hạn chứng tỏ y cũng đã chết lặng.

Mà ban ngày, Hoắc Phong Liệt có rảnh liền đưa theo Liễu Chẩm Thanh du ngoạn khắp nơi, hy vọng có thể chia sẻ toàn bộ ký ức của mình ở nơi này với Liễu Chẩm Thanh, đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh nhận ra thì lại cảm thấy hai người bọn họ như đang đi hẹn hò vậy.

Dù có là đi ra ngoài thì Hoắc Phong Liệt cũng chưa bao giờ khiến Liễu Chẩm Thanh phải khó xử trước mặt người ngoài, nhưng chỉ cần không phải là người mù thì ai cũng có thể nhìn ra thiếu tướng quân anh minh thần võ của bọn họ thích người này, mà người này lại tới từ kinh thành, giống những lời đồn kia. Cho nên chưa cần tới ba ngày, mọi người trong biên thành đều đã biết tình yêu không chút nào che giấu của Hoắc Phong Liệt.

Mới đầu còn có người ái mộ Hoắc Phong Liệt lén tới nhìn Liễu Chẩm Thanh, nhưng lại bị vẻ mỹ mạo của Liễu Chẩm Thanh tấn công, dù là nam hay nữ thì đều thấy hổ thẹn vì không thể sánh bằng, hơn nữa thấy được một Hoắc Phong Liệt hoàn toàn khác với Hoắc Phong Liệt khi đối mặt với bọn họ, còn có gì không hiểu chứ. Người thông minh đều biết nên từ bỏ.

Hai người họ như nước chảy thành sông, đến cả Hoắc Phong Liệt cũng hoảng hốt cảm thấy thật ra Thanh ca đã dần chấp nhận quan hệ giữa hai người vậy, tình cảm của Thanh ca dành cho hắn có thể chuyển hóa cùng bồi dưỡng, chỉ là chưa xác định mà thôi. Dù sao mỗi khi hắn xúc động hôn Thanh ca, mới đầu Thanh ca đều tức giận phản kháng, sau đó cũng chỉ đỏ mặt lườm hắn, dần dần còn vô thức đáp lại, mỗi lần Thanh ca có chút đáp lại đều trở thành lý do để hắn càng thêm nổi điên.

Thậm chí rất nhiều lần gần đây, hắn đều có thể bắt lấy cơ hội nhấm nháp Thanh ca thêm lần nữa, nhưng chỉ là Thanh ca sẽ nổi giận bắt hắn cút xuống khỏi giường, chỉ là đêm đó sẽ không cho hắn tới gần thêm lần nữa.

Ngay tối hôm qua thôi, khi hắn cầm tay Thanh ca định khiến huynh ấy giúp mình, Thanh ca cũng chỉ thẹn quá hóa giận vùi đầu vào trong chăn không thèm nhìn hắn.

Mỗi ngày Hoắc Phong Liệt đều thấy lâng lâng, mỹ mãn vô cùng, thậm chí còn cảm thấy những ngày này chính là những ngày vui sướng nhất cuộc đời mười mấy năm nay của hắn.

Mãi đến khi gặp lại Lý Cẩm Thư, hai bên phải hòa đàm. Lý Cẩm Thư có chút khác với trí nhớ, càng thêm quyến rũ thành thục, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Liễu Chẩm Thanh vẫn không hề thay đổi.

“Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.” Lý Cẩm Thư vừa mới đưa ra yêu cầu này thì Hoắc Phong Liệt đã sớm nghe tin hắn có ý đồ nằm đó nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt Liễu Chẩm Thanh. Ánh mắt cũng hiện sát khí, khiến bầu không khí nhanh chóng đầy mùi thuốc súng.

Lý Cẩm Thư nhớ tới tin tức đã điều tra được gần đây, lại nghiêng đầu nhìn vệt đỏ trên cổ Liễu Chẩm Thanh vô ý để lộ, đôi mắt tối hơn một chút lại vẫn mang theo ý cười.

“Vậy thì, thiếu tướng quân có thể ở lại, vậy là được rồi chứ.”

Liễu Chẩm Thanh chưa bao giờ lo lắng khi hoà đàm Lý Cẩm Thư có thể làm ra chuyện gì, cũng không phải kiêng kỵ, trực tiếp vẫy tay cho người lui ra, y ngồi xuống trước, mà Hoắc Phong Liệt lại không ngồi, đứng sát bên cạnh Liễu Chẩm Thanh, như thể là hộ vệ tùy thân của y vậy, che chở bảo vệ y mọi lúc.

Thật ra việc này vốn nên là của Liễu Kiều, nhưng trước đó không lâu, nhận được tin cấp báo từ phía nam, phía dượng gặp phải chuyện nội loạn, gia gia cảm thấy không yên tâm, Liễu Chẩm Thanh ở địa bàn của Hoắc gia quân đương nhiên sẽ không cần lo gặp vấn đề gì, cho nên phái Liễu Kiều tới bảo vệ gia gia, cô cô cùng biểu đệ nhỏ. Bấy giờ Hoắc Phong Liệt lại càng thêm có lý do bảo vệ bên cạnh Liễu Chẩm Thanh.

Lý Cẩm Thư nhăn mặt làm trò với Hoắc Phong Liệt, không hề cố kỵ mà ôn chuyện rồi bày tỏ tư tình, câu nào câu nấy đều nói cho Liễu Chẩm Thanh biết hắn thích Liễu Chẩm Thanh cỡ nào.

Liễu Chẩm Thanh đều có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người Hoắc Phong Liệt đang đứng bên cạnh, tối hôm qua còn dùng tay giúp hắn… Hy vọng có thể trấn an hắn trước, để hắn ngoan ngoãn một chút, kết quả vẫn vô dụng. Chó con thích ghen như vậy khiến y không thể lường trước được. Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đánh gãy lời Lý Cẩm Thư, miễn để Nhị Cẩu biến thành chó điên.

“Lý Vương gia, chúng ta là tới hoà đàm, không phải tới ôn chuyện, nói thật, mấy chuyện ngươi nói đã lâu lắm rồi, ta cũng không nhớ rõ lắm, dù sao… ở kinh thành ta có quá nhiều người theo đuổi mà.” Nói đoạn, Liễu Chẩm Thanh mân mê khối rubik ngọc treo bên hông một chút, sắc mặt Nhị Cẩu mới tốt hơn chút.

Liễu Chẩm Thanh dần dần phát hiện ra thú vui có được khi trêu đùa Nhị Cẩu, quả nhiên sau khi thay đổi tâm thái, Nhị Cẩu vẫn rất dễ dỗ dành, rất dễ khống chế. Cũng không có lý do gì để bản thân vẫn luôn bị Nhị Cẩu đè dưới thân mà nhỉ.

“Nói sang chuyện hòa đàm đi, đây là ý của Đại Chu chúng ta.” Nói xong, Liễu Chẩm Thanh liệt kê những mục cần trao đổi.

Đây như một cuộc giao dịch đầy tính cò kè mặc cả, ban đầu là đưa ra một lời khẳng định mà đối phương không thể chấp nhận, sau đó dần dần bàn bạc hạ thấp nó.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh không ngờ Lý Cẩm Thư còn chẳng thèm nhìn lấy một cái đã nói: “Mấy cái này ta có thể đồng ý.”

Liễu Chẩm Thanh không vui, mà ngược lại còn nhíu mày, những điều kiện này là có lợi nhất với Đại Chu, tuy không có hại cho Tây Hằng, cũng có thể có lợi, nhưng dựa theo thực lực giữa hai nước mà nói, nếu Lý Cẩm Thư đồng ý thì cũng tương đương thành có hại. Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh không tin.

Quả nhiên ngay sau đó Lý Cẩm Thư đã nói: “Nhưng có điều kiện… lại liên hôn thêm lần nữa thì sao?”

Liễu Chẩm Thanh cười nhạo một tiếng, cho rằng hắn muốn nói chuyện giữa hai người, khí thế quanh người Hoắc Phong Liệt đứng cạnh lại càng thêm thấp.

Lý Cẩm Thư lại dựa người ra sau, nói: “Ngươi biết tâm ý của ta rồi đấy, ta muốn cưới ngươi, nếu ngươi đồng ý, đứng nói mười điều này, thêm mười điều nữa cũng được.”

Không đợi Liễu Chẩm Thanh từ chối, Lý Cẩm Thư lại nói tiếp: “Nhưng hiện tại Đại Chu các ngươi đang lớn mạnh, ngươi lại là sủng thần của người đang nắm quyền, có lẽ sẽ không dễ dàng đồng ý với ta, cho nên ta sẽ cho ngươi lựa chọn liên hôn thứ hai.”

“Cái gì?” Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc hỏi.

Lý Cẩm Thư giơ tay chỉ về phía Hoắc Phong Liệt: “Dương Tuyết quận chúa liên hôn cùng Hoắc thiếu tướng quân, quận chúa nhà ta gả vào Đại Chu của các ngươi, ta sẽ đồng ý với mười điều này của các ngươi, thế nào? Lời lắm đúng không, ta nghĩ người đang nắm quyền của Đại Chu sẽ không từ chối chuyện tốt này đâu.”

Cưới được một quận chúa, được mười lợi thế, với Đại Chu dù là danh dự hay vật chất thì đều không có tổn thất gì, đúng vậy, không có sứ thần nào lại đi từ chối một yêu cầu như vậy.

“Không phải ngươi gả qua đâ thì là hắn rước dâu về, các ngươi chọn đi.” Lý Cẩm Thư cười xấu xa nói: “Nếu không thì là hòa đàm thất bại, ta không chấp nhận bất kỳ điều kiện hiệp thương nào khác, các ngươi biết đấy, Tây Hằng chúng ta sẽ dùng chiến tranh để cướp lấy những lợi ích thuộc về chúng ta.”

Hoặc là liên hôn, hoặc là chiến tranh.

Trường kiếm của Hoắc Phong Liệt rời khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Lý Cẩm Thư, “Để ngươi chết ở chỗ này sẽ càng thêm có lợi.”

Lý Cẩm Thư nhướng mày cười nói: “Nếu càng thêm có lợi, vị bên cạnh ngươi đã sớm để ngươi ra tay rồi, đúng không? Khê Đình, suy xét chút đi?”

Hoắc Phong Liệt cắn răng, đang muốn nói không cần suy xét, lại nghe thấy Liễu Chẩm Thanh mở miệng cười nói: “Được, ta suy xét một chút, chuyện này cũng phải xin chỉ thị phía kinh thành, cho nên 10 ngày nữa trao đổi lại đi.”

Lý Cẩm Thư cười, khi Liễu Chẩm Thanh mở miệng, toàn thân Hoắc Phong Liệt đã cứng đờ, sắc mặt xanh mét nhìn qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK