Liễu Chẩm Thanh cho rằng hắn sẽ mang theo một đội ngũ nhưng lại nghe tin chỉ có hai người bọn họ cùng nhau lên đường.
Tin này lập tức khiến lông tơ trên người Liễu Chẩm Thanh dựng hết lên.
Liễu Chẩm Thanh ngồi trong Tuyết Nhứ viện thở ngắn than dài, hai đứa nhỏ hình như đã nghe tin y phải đi nên vội chạy tới tìm y.
“Thúc thực sự phải đi sao? Không phải chuyện Liễu gia còn chưa giải quyết xong sao? Cứ đợi ở phủ tướng quân không phải tốt hơn sao?” Hoắc Vân Tử bĩu môi nhỏ, bất mãn nói: “Thúc cũng có biết võ công đâu, cùng nhị thúc xuống phía nam tra khoa cử làm cái gì.”
Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nói: “Hay là, ngươi khuyên nhủ nhị thúc của ngươi đi?”
Hoắc Vân Từ tức khắc im bặt, Hoắc Vân Khiêm nói: “Nhị thúc an bài như vậy hẳn là có lí do, Liễu thế thúc, chúng ta chuẩn bị cho thúc mấy món đồ, hy vọng có thể giúp đỡ thúc phần nào.”
Nói đoạn Hoắc Vân Khiêm liền đặt tay nải vẫn luôn cầm trên tay lên bàn, mở ra thì thấy một đống đồ tràn ra, có vũ khí, có thuốc, có hộ giáp, có bản đồ sách vở, đều là đồ tốt mà hai đứa nhỏ tự mình cất giữ.
Liễu Chẩm Thanh nhìn mấy thứ này, ánh mắt không khỏi trở nên mềm mại, chú ý tới đôi mắt sáng lấp lánh của hai đứa nhỏ.
Tâm ý hồn nhiên của tụi nhỏ, sao y có thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt chứ.
Hơn nữa bản thân y vốn là nghĩa phụ của chúng mà, để chúng hiếu kính mình một chút cũng hợp lý.
Liễu Chẩm Thanh vừa nói không cần nhiều như vậy, vừa chọn lựa trong đống đồ. Mang hết đi là không thể, chọn vài món hữu dụng vậy.
Cuối cùng y chọn một con dao găm cùng một lọ đan giải độc.
Hai đứa nhỏ tức khắc để lộ vẻ hài lòng.
“Thúc đúng là tinh mắt, con dao găm này là ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được đó, mỏng như cánh ve lại chém sắt như chém bùn, rất thích hợp để người tay trói gà không chặt như thúc dùng.” Hoắc Vân Từ đắc ý nói.
Nói kiểu gì vậy? Liễu Chẩm Thanh rút dao ra khua một lúc, lưỡi dao trắng bạc có ảnh ngược của y, đúng là dao tốt.
“Liễu thế thúc, bình đan giải độc này là do sư phụ của mẫu thân chúng ta làm, có thể giải bách độc, vô cùng lợi hại, giá trên thị trường cũng là một viên giá trăm lượng, ở đây có năm viên. Nếu bị trúng độc thì cứ nuốt một viên là được.” Hoắc Vân Khiêm giải thích.
Liễu Chẩm Thanh mở nắp bình ngửi thử, đúng là của sư phụ làm, nhưng giá cả lại leo thang rồi, trước kia cũng không đắt như vậy đâu.
Hoắc Vân Từ cười: “Thế nào? Đều là thứ tốt chứ.”
Liễu Chẩm Thanh: “Ừm ừm, đều là đồ đáng giá, nếu không dùng thì còn có thể đổi lấy tiền nữa.”
Hai đứa nhỏ lập tức trợn tròn mắt nhìn y.
Thấy y cười không ngừng được thì biết mình lại bị trêu, nhưng lại cảm giác đó là chuyện y có thể làm.
Nói nói cười cười một hồi cũng đánh tan nỗi u sầu khi phải chia tay.
Liễu Chẩm Thanh biết, lần này là từ biệt, hẳn là y sẽ không còn gặp lại hai đứa nhỏ này nữa, chỉ có thể nhìn hai người, dặn dò: “Phải bình an lớn lên đấy nhé.”
Hai người thoáng sửng sốt, Hoắc Vân Từ không được tự nhiên nói: “Sao thúc nói như mình sẽ không trở lại vậy, thúc sẽ không thực sự định chuyện này kết thúc thì sẽ về quê đó chứ, mọi người đã quen nhau vậy rồi.”
Liễu Chẩm Thanh cười mà không đáp.
Hoắc Vân Từ nháy mắt có chút nóng nảy, khó lắm mới gặp được một trưởng bối hợp nhãn duyên với họ như vậy, họ còn tưởng… còn tưởng nếu có vấn đề thì có thể tới tìm y hỏi chứ.
Hoắc Vân Khiêm cũng có chút buồn bã, nhưng vẫn mở miệng nói: “Hoắc gia cũng có người thân ở phương nam, thỉnh thoảng cũng sẽ tới thăm, đến lúc đó chúng ta sẽ tới thăm thúc.”
Liễu Chẩm Thanh nhàn nhạt cười, gật đầu đáp: “Được.”
Đang nói chuyện thì đột nhiên Điền bá vui vẻ phấn chấn chạy tới.
“Tiểu thư, thiếu gia, phu nhân sắp về tới nơi rồi.”
“Cái gì! Mẫu thân đã trở lại sao?” Hai đứa nhỏ vừa nghe vậy đã vui vẻ nhảy từ ghế dậy.
Nhưng sắc mặt Liễu Chẩm Thanh lại cứng đờ.
Điền bá nhìn qua, nói: “Liễu công tử, thật trùng hợp, trước khi hai người rời đi thì phu nhân đã về, vậy để phu nhân cẩn thận kiểm tra thân thể cho công tử đi.”
Đúng là mẹ nó quá trùng hợp! Trùng hợp đến chết mất!
Khi Hoắc Phong Liệt trở về, Điền bá vui vẻ báo cho hắn biết đại tẩu sắp về.
Hoắc Phong Liệt hơi khựng lại, “Nói vậy giờ đại tẩu đang…”
“Đã vào thành, nhưng theo lệ thường thì sau khi phu nhân trở về sẽ ghé qua nghĩa trang một chuyến, rồi về Lê phủ hỏi thăm tình hình, tính thời gian thì hẳn chạng vạng sáng mai có thể về tới nơi. Nhị gia, khi nào ngài xuất phát, ít nhất cũng phải đợi phu nhân trở lại đã nhỉ.” Điền bá nói: “Còn có thể để Liễu công tử kiểm tra bệnh mất trí nhớ nữa.”
Hoắc Phong Liệt: “Ngươi đã nói với y sao?”
Điền bá gật đầu: “Đã nói, nhưng mà… hình như Liễu công tử có chút cẩn thận dè dặt, hình như rất sợ khiến chúng ta thêm phiền, vừa mới nói cho y biết tin thì y đã nói không cần.”
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt chợt lóe: “Ta đã biết, lúc sau bàn lại.”
Nói xong, Hoắc Phong Liệt liền đi về phía đình viện, đi được một nửa quả nhiên đã thấy Liễu Chẩm Thanh đang đi qua đi lại trong đình viện đợi hắn.
Liễu Chẩm Thanh vừa thấy hắn trở về thì vội tiến tới, “Hoắc tướng quân, chuyện của ngươi đã xử lý xong chưa? Khi nào chúng ta xuất phát?”
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt bất biến, “Xử lý xong rồi, công tử muốn xuất phát lúc nào thì đi lúc ấy.”
Liễu Chẩm Thanh vội nói: “Chọn ngày không bằng chọn luôn hôm nay, chuyện này chính là có liên quan tới việc khi nào người thân của ta được thả khỏi thiên lao đó, đương nhiên là càng sớm càng tốt.”
Hoắc Phong Liệt cúi đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt tuy rằng không sắc bén nhưng lại khiến Liễu Chẩm Thanh có cảm giác không thể che giấu cảm xúc.
Ngay sau đó Hoắc Phong Liệt lại quét mắt về phía chân trời, mặt trời đã ngả về tây, nếu giờ ra khỏi thành thì tối sẽ phải ăn ngủ ngoài trời nơi hoang dã.
Liễu Chẩm Thanh cười gượng: “Lúc này xuất phát thì không khỏi có chút vội vàng, vậy không bằng sáng sớm ngày mai chúng ta ra khỏi thành đầu tiên, ta có thể ban ngày đi đường, đến tới là có thể tới thành trấn tiếp theo.”
Nhìn Liễu Chẩm Thanh vội vàng, ánh mắt Hoắc Phong Liệt trầm xuống, “Đại tẩu sắp về rồi, công tử không gặp một chút sao?”
Tuy Liễu Chẩm Thanh biết trốn không thoát câu hỏi này nhưng nghe được thì lòng vẫn hơi trĩu nặng.
“Ta là một tên nam nhân ở bên ngoài, thực sự không tiện quấy rầy Hoắc phu nhân, hơn nữa ta là… ta là người Liễu gia mà, ta không dám.” Liễu Chẩm Thanh lộ vẻ mặt đau khổ lúng túng nói.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt chợt thay đổi, khoé miệng banh thẳng tựa như hoàn toàn không muốn nghe những lời này.
“Nhưng hình như cũng không nên quấy rầy các ngươi cáo biệt, hay là như này, ngươi đưa ta ra khỏi thành trước, ta ở ngoài chờ ngươi?” Liễu Chẩm Thanh cười nói, thật ra trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu có thể được thì y sẽ chạy thẳng luôn.
“Không được.”
Liễu Chẩm Thanh nhếch khóe miệng, quả nhiên!
Thấy sắc mặt Liễu Chẩm Thanh bắt đầu tái đi, Hoắc Phong Liệt vẫn mở miệng: “Sáng mai, xuất phát.”
Mắt Liễu Chẩm Thanh lập tức sáng bừng, không khỏi cười nhìn Hoắc Phong Liệt: “Được được được.”
“Ta sẽ để Điền bá chuẩn bị tốt đồ vật, công tử có gì cần mang thêm không?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu.
“Vậy có cần sắp xếp cho công tử gặp người Liễu gia một chút không?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
Liễu Chẩm Thanh tiếp tục lắc đầu. Vốn đã không cần gặp lại rồi.
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt khóa chặt trên mặt Liễu Chẩm Thanh: “Vậy sao? Trước khi đi nếu công tử còn việc gì muốn làm thì cứ nói.”
Liễu Chẩm Thanh vừa định tiếp tục lắc đầu thì nghe Hoắc Phong Liệt hứa hẹn: “Cái gì cũng được.”
Có lẽ ngữ khí của Hoắc Phong Liệt quá nghiêm túc, Liễu Chẩm Thanh thật sự tự hỏi xem mình còn chuyện gì muốn làm trước khi rời đi hay không.
Đột nhiên, ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh trở nên mờ mịt, bất giác liếc về phía đình viện của Hoắc Phi Hàn.
Y muốn… tế bái lão đại một chút.
Nghĩa trang của Hoắc gia y không có tư cách vào, nhưng y nhớ rõ trong đình viện kia có một phòng thờ nhỏ, bên trong có đặt bài vị của Hoắc Phi Hàn.
Mấy năm cuối cùng đó, mỗi lần y bị thương mò tới nơi này trị liệu thì đều sẽ tới tế bái một chút rồi mới đi.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh vẫn lắc đầu, nói không có.
Nhưng mà sau đó Hoắc Phong Liệt lại trầm giọng nói: “Vậy công tử trở về chuẩn bị đi, ta, còn phải đi thắp cho đại ca một nén nhang.”
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh nháy mắt run lên, ngước mắt nhìn liền như bị tầm mắt của đối phương trói chặt lại.
“Ngươi muốn đi không?”
Tim Liễu Chẩm Thanh rơi lộp bộp một tiếng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Hoắc tướng quân nói đùa, ta nào có tư cách tới quấy rầy Hoắc đại nguyên soái an giấc ngàn thu chứ, ta không làm chậm trễ tướng quân nữa.” Nói xong Liễu Chẩm Thanh bèn lui về Tuyết Nhứ viện.
Hoắc Phong Liệt cứ vậy lẳng lặng nhìn y rời đi, sau đó xoay người vào phòng thờ.
Sau khi trở về, Liễu Chẩm Thanh đứng ngồi không yên, bởi vì Hoắc Phong Liệt thật sự quá kỳ quái. Về tình về lý đều không nên mời y đi tế bái Hoắc Phi Hàn mới đúng.
Vì sao?
Liễu Chẩm Thanh đương nhiên đã từng nghi ngờ liệu Hoắc Phong Liệt có hoài nghi thân phận của mình hay không, nhưng thời cổ đại có bao nhiêu người tin chuyện mượn xác hoàn hồn chứ, mấy chuyện như xuyên không trọng sinh vân vân, lui một vạn bước thì cho dù có gì đó để chứng minh, ra được được kết luận như thế nào, có lẽ Hoắc Phong Liệt cũng không thể dễ dàng tin tưởng, có khi còn nghi ngờ y bị điên mất rồi. Trừ phi Hoắc Phong Liệt biết y vốn là người xuyên không tới, nhưng sao có thể chứ, bí mật này bị y giấu trong bụng, có chết y cũng không nói cho người khác đâu.
Trước kia cảnh giác nên diễn kịch, vì bài trừ hiềm nghi cho mình tưởng là đã làm chuyện thừa thãi, giờ thực sự nghĩ lại thì chẳng cần lo lắng làm gì.
Nhưng là hiện tại Hoắc Phong Liệt làm lại làm y không thể không lo lắng.
Nhưng mà cũng không đúng cơ, nếu thực sự hoài nghi thân phận của y thì sao lại có thái độ như vậy với y? Hoắc Phong Liệt chính là người đã đào mộ của y lên đó.
Liễu Chẩm Thanh trái lo phải nghĩ, đêm rồi vẫn trằn trọc khó ngủ, nhịn không được đứng dậy đi ra ngoài, định nhìn cảnh đêm trong kinh thành một lần cuối cùng cho mình thanh tỉnh một chút.
Vốn định đi đình viện đình hóng gió, nơi đó địa thế cao, nhưng vừa mới ra tới nơi đã thấy có người ở đó.
Bên dòng suối nhỏ, dưới cây liễu, Hoắc Phong Liệt đang lẳng lặng dựa lưng ngồi, bên người để mấy bình rượu. Gió đêm thổi qua, quấn mái tóc đen bay phất phơ, hắn rũ mắt, mặt mày tuấn mỹ cương nghị, cứ vậy cúi đầu uống rượu, lại có vẻ cô đơn đau buồn, từ xa nhìn lại giống vị khách lẻ loi dưới ánh trăng huyền ảo, sẽ tan biến vào bầu trời đêm.
Nháy mắt Liễu Chẩm Thanh lại nhìn đến ngây người, một Nhị Cẩu như vậy, y vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Nhưng mà… Uống rượu sao.
Liễu Chẩm Thanh đảo tròng mắt, trong lòng nảy ra một ý nghĩ xinh đẹp. Y nhớ tửu lượng của Nhị Cẩu rất nông, không đến nỗi ba ly đã gục, ít nhất phải uống mấy ngụm mới say, hơn nữa sau khi say thì vô cùng ngoan ngoãn dính người, còn sẽ làm nũng đòi ôm, Nhị Cẩu như vậy rất dễ để bắt được điểm yếu. Cơ hội khó mà có được, thử xem rốt cuộc Nhị Cẩu có hoài nghi mình hay không, nếu không địch trong tối ta ngoài sáng, bất lợi với kế hoạch chạy trốn của y.
Liễu Chẩm Thanh lập tức kích động tiến tới. “Tướng quân, sao đêm rồi mà còn ngồi đây uống rượu một mình vậy?”
Thật ra khi Liễu Chẩm Thanh xuất hiện trong đình viện thì Hoắc Phong Liệt đã biết rồi, nhưng mãi đến khi y đi tới trước mặt hắn thì Hoắc Phong Liệt mới ngẩng đầu lên nhìn.
“Liễu công tử còn chưa ngủ?”
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, nhìn thì có vẻ hắn còn chút thanh tỉnh, có lẽ vừa mới bắt đầu uống, cúi đầu đếm thì thấy vừa tròn mười vò rượu, để đây làm cảnh gì chứ, tuy đã tám năm trôi qua, tửu lượng cũng tăng nhưng thể chất mỗi người là khác nhau. Cái thể chất dễ say này của Nhị Cẩu có luyện nữa cũng không ích gì.
Thể chất của y chính là không dễ say, năm đó Hoắc Phi Hàn còn không uống thắng được y, phải trăm ly trở lên mới có thể khiến y say được.
“Đại khái là mai đã phải đi rồi, ngủ không được nên ra đây tản bộ. Hoắc tướng quân muốn uống một mình sao?” Liễu Chẩm Thanh hưng phấn dò hỏi.
Từ khi vào phủ tướng quân tới nay, Liễu Chẩm Thanh luôn tận lực tránh ở cùng Hoắc Phong Liệt, giờ lại chủ động tới hỏi chuyện khiến trong lòng Hoắc Phong Liệt nghi ngờ.
Hoắc Phong Liệt vỗ vỗ vị trí cạnh mình, đợi Liễu Chẩm Thanh ngồi xuống thì mở một vò rượu nữa.
“Vậy tối nay ta liền uống một ly với tướng quân. Tướng quân, mời.”
Dáng vẻ nhiệt tình tiếp đón của Liễu Chẩm Thanh vô cùng sinh động, mắt hàm bỡn cợt, khóe miệng hơi cong, rõ ràng là đang âm mưu gì đó.
Hoắc Phong Liệt lại không nghĩ nhiều, cụng chén uống rượu với y, rượu đêm nay cuối cùng đã không còn chua xót.
Một vò, hai vò, chỉ nghe phịch một tiếng, vò rượu ngã sang một bên, một bóng người bỗng ngã vào lòng Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt cứng đờ, hiếm khi trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Y uống say rồi?
Đang lúc Hoắc Phong Liệt có chút mê mang, người trong ngực đã bám vai hắn bò lên, sau đó nhìn hắn với vẻ mặt hoảng hốt.
Hoắc Phong Liệt cũng ngơ ngác đối mắt với người nọ.
Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh nhếch miệng cười.
“Nhị Cẩu?”
Hoắc Phong Liệt nghệt mặt ra, không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh.
“Nhị Cẩu, đệ trưởng thành rồi. Khuôn mặt này lớn lên thật đẹp, còn đẹp trai hơn ca của đệ nữa, nhưng vẫn không đẹp bằng ta.” Mặt mày Liễu Chẩm Thanh đều là ý cười, chỉ là ánh mắt có chút mê man mất tiêu cự, y duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cứng đờ của Hoắc Phong Liệt như thể muốn cẩn thận sờ soạng từng tấc một, cọ cọ phần quai hàm góc cạnh, khảy khảy đôi môi ấm áp đang mím chặt, cuối cùng lại nhéo cái mũi thẳng của đối phương, nghịch chán chê một hồi, ngón tay dừng lại trên hầu kết đang chuyển động của Hoắc Phong Liệt. “Đến chỗ này cũng đã trưởng thành rồi.”
Hầu kết của Hoắc Phong Liệt trượt lên trượt xuống càng nhanh, hắn nuốt nước bọt, vẻ mặt khó chút khó nhịn.
Liễu Chẩm Thanh lại tùy ý dùng bàn tay chống lên ngực Hoắc Phong Liệt, muốn mượn sức đứng dậy, nhưng cuối cùng lại bị trượt chân, lần nữa bổ nhào vào lòng Hoắc Phong Liệt.
Thân thể Hoắc Phong Liệt càng thêm cứng đờ, không tiếng động thở dài, hắn vẫn đưa tay đỡ lấy Liễu Chẩm Thanh, “Huynh say rồi.”
“Ta không có say! Nói giỡn à, ta ngàn ly không say đấy biết không.” Liễu Chẩm Thanh nói xong lại muốn vồ lấy vò rượu đặt bên cạnh nhưng bị Hoắc Phong Liệt bắt lấy cổ tay.
“Ừm, huynh không say, đệ say. Chúng ta không uống nữa được không? Thanh ca.” Hoắc Phong Liệt nhẹ giọng dỗ dành, cổ họng dường như không quen thốt ra tiếng nói nhỏ nhẹ như vậy, nghe có chút khàn.
“Đệ lại say ư? Nhị Cẩu, không được, nam tử hán đại trượng phu, tửu lượng không cao thì phải luyện.” Liễu Chẩm Thanh vỗ đầu Hoắc Phong Liệt, vẫn như đang lừa trẻ con, trêu: “Nhỡ sau này thành thân bị người chuốc rượu, đến lúc động phòng cũng phải để người ta nâng vào thì sao, đến lúc chẳng phải sẽ thành trò cười sao. Ha ha ha. Ca của đệ lúc trước suýt đã bị hố rồi.”
Hoắc Phong Liệt cúi đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh rung đùi đắc ý, ánh mắt không khỏi tối lại, “Sẽ không đâu. Đứng lên đi, Thanh ca.”
Hoắc Phong Liệt nói xong thì đỡ cái người đang lộn xộn trên người mình đứng dậy.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh đứng cũng chẳng vững, chỉ có thể mềm oặt dựa lên bả vai Hoắc Phong Liệt như không có xương.
Hoắc Phong Liệt đang định đỡ y về thì đột nhiên bị Liễu Chẩm Thanh chui vào ngực ôm chặt lấy.
Lần này y dùng lực rất mạnh, Hoắc Phong Liệt bị đẩy đụng vào thân cây liễu.
Cành liễu đong đưa, sáng tối đan xen, tiếng suối róc rách, quấy nhiễu tâm trí.
Hoắc Phong Liệt chỉ cảm thấy hơi thở của mình đã loạn, giơ tay định ôm lấy người nào đó thì chợt nghe tiếng bước chân.
Động tác của Hoắc Phong Liệt dừng lại, nhìn thấy Điền bá cầm đèn lồng đi tới, ông vừa nhìn thấy cảnh này thì sợ tới dựng cả râu.
Không đợi Điền bá mở miệng, Hoắc Phong Liệt đã giơ tay bế ngang người nọ lên, đi về Tuyết Nhứ viện.
Mà Điền bá theo sau theo bản năng, đến cổng lớn thì bị nhốt ở ngoài vì khi Hoắc Phong Liệt đi vào đã trực tiếp dùng chân đóng cửa lại.
Phịch một tiếng khiến Điền bá bừng tỉnh, Điền bá trợn tròn mắt, sau đó ôm ngực đứng tại chỗ thở dốc.
Chuyện gì thế này, sao mọi chuyện cứ không đúng vậy.
Nhị gia sẽ ra ngoài chứ? Chỉ đưa người về thôi nhỉ? Hẳn Liễu công tử uống say rồi.
Mà lúc này Hoắc Phong Liệt đã bế người đặt lên giường, cởi áo ngoài, cởi giày rồi lấy gối đầu đi, đặt y nằm ngay ngắn, cuối cùng khi đang định nhét gối vào lòng Liễu Chẩm Thanh để y ôm ngủ thì Liễu Chẩm Thanh lại bất ngờ xoay người bắt lấy cánh tay Hoắc Phong Liệt lôi kéo.
Hoắc Phong Liệt cũng không chống cự Liễu Chẩm Thanh, thuận thế để mình bị túm lên giường.
Thân thể cao 1m9 cũng bị người ta ôm vào lòng như ôm gối ôm, dùng cả tay lẫn chân, ôm chặt như bạch tuộc.
Từng đợt hơi rượu ẩm vào mặt khiến lòng người mê man, cái ôm khiến người ta khó chịu này lúc trước hắn chỉ có thể cảm nhận được trong mộng lúc đêm khuya mà thôi.
Hoắc Phong Liệt nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, thấy y mơ mơ màng màng, cũng không giãy giụa mà tuỳ ý để y ôm.
Cảm thấy Liễu Chẩm Thanh quay đầu cọ cọ, cọ đến cổ hắn cổ thì như muốn chôn mặt y vào, Hoắc Phong Liệt không khỏi cong khoé miệng.
Nhưng giây tiếp theo lại nghe Liễu Chẩm Thanh như đang lẩm bẩm nói gì đó, khoé miệng Hoắc Phong Liệt trùng xuống, nhìn Liễu Chẩm Thanh thật sâu.
Đột nhiên hắn mở miệng nói: “Không muốn gặp đại tẩu, không muốn đi tế bái, đến người Liễu gia huynh cũng không muốn gặp dù chỉ một chút, là bởi vì thực sự muốn chạy sao?”
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên nghe được Liễu Chẩm Thanh trả lời, “Ừ.”
Đồng tử Hoắc Phong Liệt khẽ run. “Không… đáng để huynh lưu luyến chút nào, đến cả người kia, huynh cũng không muốn gặp sao?”
“Ta muốn chạy…… Ta thật sự muốn chạy, không bao giờ trở lại nữa.” Lẩm bẩm mang theo chút cầu xin.
Hoắc Phong Liệt như bị đông cứng, trên mặt cũng phủ đều băng sương.
Như thể đang nhớ lại năm ấy hắn mười lăm tuổi, cõng Liễu Chẩm Thanh rời khỏi tiệc rượu ngắm hoa đào.
Y đã say, ôm hắn nói mình sợ, rất sợ, sợ không thể chống đỡ quốc gia này, sợ không đảm đương được chức thừa tướng, sợ có lỗi với sự gửi gắm của thái tử.
Một đêm kia, hắn liền quyết định lên chiến trường.
Mà hiện tại, Liễu Chẩm Thanh nói muốn đi.
Hoắc Phong Liệt chậm rãi nhắm mắt lại, nâng tay cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy người trước mắt.
Trăng sắp lặn, sao sắp mờ, trời sắp sáng, Điền bá đứng ngoài đợi cả một đêm cũng không dám ngủ, trong đầu đã nghĩ đủ loại tình huống, mãi đến khi chân trời sáng lên, Điền bá nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt,cả người đều không khoẻ.
Nhị gia tới giờ còn chưa từng cùng ai qua đêm, hơn nữa trước kia dù có mỹ nhân bò lên giường thì cũng bị ném ra ngoài, thậm chí còn có người dám dùng cả thuốc mà Nhị gia cũng không hề dao động.
Mà hiện tại, đây chính là đêm đầu tiên của Nhị gia nhà bọn họ đó!
Đột nhiên nơi xa truyền tới tiếng cười đùa ầm ĩ, Điền bá hít mạnh một hơi, nhìn thấy cặp long phượng đang đi tới đây.
Hai người cũng nhìn thấy Điền bá.
“Điền bá?” Hoắc Vân Khiêm nghi hoặc hỏi.
Hoắc Vân Từ nhảy đến trước mặt Điền bá, kéo cánh tay ông: “Điền bá, ông tới gọi Liễu thế thúc rời giường sao? He he, thúc ấy thích ngủ nướng lắm, hơn nữa tư thế ngủ còn…”
Điền bá đã mồ hôi đầy đầu, chỉ nghĩ mau chóng dỗ hay ông trời con này rời đi, miễn để chúng thấy cái không nên thấy, lúc ấy phải nói với hai đứa nhỏ này thế nào chứ.
Nhưng đúng lúc ấy, cửa lại kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Hai đứa nhỏ dừng nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nhị thúc của chúng đi từ trong ra.
Hai đứa nhỏ ngây ngẩn cả người.
Có thể thấy rõ ràng Hoắc Phong Liệt một đêm không ngủ, quần áo có nếp nhăn, tóc tai cũng hơi hỗn độn, quan trọng nhất là trên cổ có vệt đỏ mờ mờ! Tim Điền bá sắp ngừng đập rồi.
“Các ngươi đang làm gì?” Giọng nói lành lạnh của Hoắc Phong Liệt truyền đến.
Hoắc Vân Từ ngốc ra đấy, Hoắc Vân Khiêm phản ứng lại vội đáp: “Nghe nói sáng sớm nay hai người sẽ đi, chúng con muốn tới tiễn Liễu thế thúc lên đường.”
“Y còn đang ngủ, nửa canh giờ nữa các ngươi hẵng vào.” Hoắc Phong Liệt nói.
Hoắc Vân Từ đột nhiên vỗ tay một cái: “Hoá ra nhị thúc cùng Điền bá tới gọi thế thúc dậy, sao không đánh thức thúc ấy luôn đi, không phải muốn xuất phát sớm chút sao?”
Ba hồn sáu phách của Điền bá cuối cùng cũng tìm được đường về, trước khi Hoắc Phong Liệt mở miệng ông đã vội nói: “Liễu công tử thể nhược, cần nghỉ ngơi nhiều, dù sao cũng còn phải chuẩn bị xe ngựa, để công tử ngủ thêm một lát cũng được.” Nói xong ông giục hai đứa nhỏ đi kiểm tra việc chuẩn bị bữa sáng.
Đợi trẻ con đi rồi, Điền bá mới dám nghiêm túc nói: “Nhị gia, tối qua ngài ngủ ở đây sao?”
“Ừ.” Hoắc Phong Liệt vừa cúi đầu suy tư vừa quay về nơi ở của mình.
Điền bá:!!
Không phải ngài nói người ta không thích ngài sao? Người ta còn bị mất trí nhớ nữa, thế này có phải hơi ức hiếp người ta rồi không, hơn nữa còn là ngay trước khi lên đường nữa chứ, hôm nay Liễu công tử có xuống được giường không đây?
“Nhị gia! Hay là đợi hai ngày nữa rồi hẵng đi, để Liễu công tử nghỉ ngơi thêm một chút, vừa lúc đợi phu nhân về.”
Điền bá đúng là rầu thúi ruột, tuy rằng Nhị gia rốt cuộc cũng thông suốt, điểm này rất tốt, nhưng nghĩ thế nào cũng không phải. Chúng ta cũng không thể tắc trách như vậy được.
Hoắc Phong Liệt nghi hoặc liếc Điền bá một cái, “Không, một canh giờ nữa xuất phát, chuẩn bị tốt xe ngựa.”
Điền bá: Đây là một đêm không ngủ, còn không thương tiếc Liễu công tử chút nào, chẳng lẽ bởi vì Nhị gia quá thiếu thốn kinh nghiệm cho nên mới không biết chuyện này sẽ tạo gánh nặng lớn thế nào cho đối phương sao?
Nhưng không đợi Điền bá đầy đầu hỏi chấm đặt câu hỏi thì Hoắc Phong Liệt đã dứt lời đi mất.
Mà Điền bá nhìn Hoắc Phong Liệt đã đi xa thì rối rắm vạn phần, cuối cùng chỉ có thể dặn dò hạ nhân lót thêm chút đệm mềm trên xe ngựa, sau đó xách hòm thuốc đi vào Tuyết Nhứ viện, ông nhớ trong Tuyết Nhứ viện không chuẩn bị mấy thứ đó.
Tạo nghiệt mà, Nhị gia không có kinh nghiệm, còn phải để người già như ông tới lo chuyện này, cái mặt già này không biết giấu đi đâu nữa.
Dựa theo đạo làm quản gia, Điền bá gõ cửa, thấy bên trong không có phản ứng gì thì đẩy cửa vào, vừa vào đã thấy Liễu Chẩm Thanh chỉ mặc nội y, ngây ngốc ngồi trên giường, vẻ mặt hoảng hốt, trông thất hồn lạc phách.
Đây đây đây… sợ là do không tình nguyện đi.
Tâm tư Điền bá chuyển mấy trăm vòng, đã sớm cưỡi ngựa chạy như điên về phía tình huống xấu nhất rồi.
Liễu Chẩm Thanh: Mình mẹ nó biết say từ lúc nào vậy? Không phải thể chất của mình là… Từ từ, thể chất của mình! Đ*t m*! Quên mất mình đã đổi xác rồi! Chẳng có ấn tượng gì hết, mình đã thăm dò chưa? Sẽ không uống say rồi lòi đuôi đấy chứ? Không đâu, Nhị Cẩu cũng rất dễ say, có khi cả hai cùng say ấy chứ. Nhưng sao mình lại ở đây nhỉ? Về thế nào vậy?
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nâng tay gõ đầu mình, nhưng chẳng nhớ nổi cái gì, ảo não không thôi.
Điền bá:!! Tự mình hại mình?
“Liễu công tử?” Điền bá vội cất tiếng.
Điền bá vừa lên tiếng đã doạ Liễu Chẩm Thanh nhảy dựng, vừa mới tỉnh lại còn mãi nhập tâm suy nghĩ, tới giờ y mới phát hiện trong phòng còn có người khác.
“Điền bá?”
Điền bá thấy Liễu Chẩm Thanh trông không giống sẽ làm ầm lên thì vội quan tâm hỏi han: “Liễu công tử, thân thể có phải không khoẻ không? Chuyện tối qua đều tại Nhị gia, công tử đừng…”
Có lẽ khả năng cao là do say rượu làm càn.
Liễu Chẩm Thanh nhìn dáng vẻ Điền bá, còn tưởng hôm qua hai người họ đều uống say rồi được Điền bá đưa từng người về, giờ ông đang tới nhận lỗi vì tối qua Hoắc Phong Liệt cùng y uống rượu quá độ.
“Không trách hắn, ta không làm chuyện gì thất lễ là được.” Liễu Chẩm Thanh nhíu mày cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, miệng đáp lại ông.
Điền bá hít mạnh một hơi, lời này có ý gì? Nhẫn nhục vì việc lớn? Chỉ mong Nhị gia giúp đỡ chuyện của Liễu gia? Đúng là hiện tại mạng của Liễu gia cùng Liễu công tử đều nằm trong tay Nhị gia, nhưng bọn họ cũng không thể làm ra loại chuyện hiếp bức ấy được, nếu Liễu công tử không bị mất trí nhớ, vẫn còn thích Nhị gia thì còn dễ nói chuyện, nhưng giờ lại thế này.
Điền bá không biết nên nói thế nào, đang do dự thì thấy Liễu Chẩm Thanh bỗng linh hoạt nhảy xuống khỏi giường, vọt tới bên cửa sổ.
Điền bá: Hở?
“May quá may quá, ta còn tưởng mình ngủ quên mất rồi ấy chứ. Điền bá, có phải sắp xuất phát rồi hay không, ta đi sửa soạn ngay đây.”
Tạm thời không nói những chuyện khác, trước mắt cứ chạy đã thì hơn!
Nhìn Liễu Chẩm Thanh linh hoạt chạy quanh phòng, Điền bá cười gượng bảo y đừng vội, sau đó lặng lẽ giấu hòm thuốc ra sau lưng rồi lui ra ngoài.
Mãi đến khi ra bên ngoài ông mới thở phào nhẹ nhõm, cũng phải thôi, ông già cả hồ đồ rồi, Nhị gia của bọn họ sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ.
Nhưng vừa mới đi được một bước thì lại cảm thấy không đúng, vậy tại sao lại ngủ lại qua đêm, chứng cứ ông nhìn thấy thì sao? Đêm trước còn ôm ôm ấp ấp dưới cây liễu cơ mà!
Điền bá hoang mang, mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh lên xe ngựa, nghi hoặc hỏi sao lại có nhiều đệm mềm thế thì ông mới dừng lại được, thôi, người cũng sắp phải đi rồi, nghĩ nữa cũng chẳng để làm gì.
“Đường xá xóc nảy, như vậy thoải mái hơn chút.”
“Đa tạ Điền bá.” Liễu Chẩm Thanh cười cười, sau đó duỗi tay xoa đầu hai đứa nhóc vẫn luôn lưu luyến nhìn y không rời, lúc này mới vén rèm lên xe.
Hoắc Phong Liệt cưỡi ngựa của mình, đến khi hắn dắt ngựa ra thì trao đổi ánh mắt với Liễu Chẩm Thanh đang thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Thần sắc Hoắc Phong Liệt vẫn như thường, Liễu Chẩm Thanh tạm thời buông lỏng cảnh giác, đang định khởi hành thì đột nhiên nghe tiếng chuông ngân, đó là tiếng lục lạc treo trên xe ngựa.
Liễu Chẩm Thanh còn chưa nhìn qua đã nghe hai đứa nhỏ vui vẻ gọi: “Mẫu thân!”
Thân thể Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, nhanh chóng buông màn che xuống, ngồi trong không gian kín của xe ngựa lại không khỏi ủ rũ, y trốn cái gì? Gặp cũng gặp rồi, dù sao cũng nên xuống xe chào hỏi, bình tĩnh, đừng hoảng, chỉ cần không nhìn thẳng mặt, nói ngắn gọn thôi, nhất định sẽ có thể thoát được.
Mà lúc này Lê Tinh Nhược đã nhảy xuống khỏi xe ngựa, ôm lấy hai đứa nhỏ xông tới, xoa đầu chúng, kiểm tra mạch, “Ừ, không tồi.”
Năm tháng như không để lại dấu vết gì trên mặt cô, vẫn thanh lệ xinh đẹp như ngày nào, khí chất ngời ngời, người chung quanh đồng thời thành lễ.
“Phu nhân, sao người về sớm vậy?” Điền bá vui vẻ tiến lên.
“Không biết, chỉ là đêm qua đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy có chút không yên nên cứ trở lại trước. Không ngờ thực sự gặp chuyện này, Chiến Uyên, đệ làm gì vậy?” Lê tinh Nhược nghi hoặc nhìn đội ngũ như chuẩn bị lên đường này.
Hoắc Phong Liệt tiên lên, “Đại tẩu mạnh khoẻ, ta nhận hoàng mệnh chuẩn bị xuống phía nam xử lý chuyện khoa cử.”
Lê Tinh Nhược tựa hồ không vui lắm, “Bình thường cho đệ ra biên cảnh bảo vệ chiến trường thì thôi đi, giờ thì sao, chuyện của văn thần cũng bắt đệ làm? Thuộc hạ của hắn không còn ai sao? Coi đệ như trâu như ngựa mà sao sử, không sợ đệ mệt chết à?”
Người chung quanh đều làm bộ không nghe thấy gì mà cúi đầu xuống, chỉ có Hoắc Phong Liệt vẻ mặt bất biến đáp: “Vì thiên tử phân ưu là bổn phận của thần tử.”
Lê Tinh Nhược không vui, đang định nhíu mày đáp trả thì đột nhiên ánh mắt khựng lại, “Đó là… hậu bối Liễu gia? Người từng theo đuổi đệ?”
Hoắc Phong Liệt quay đầu thì thấy Liễu Chẩm Thanh đã xuống xe, đang chắp tay hành lễ.
“Tiểu sinh Liễu Tiêu Trúc, bái kiến Hoắc phu nhân.”
Lê Tinh Nhược đầy mặt hoang mang nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.
“Tình huống cụ thể để Điền bá thuật lại cho tẩu, chúng ta còn phải đi cho kịp thời gian, đi trước.” Hoắc Phong Liệt chắp tay nói.
“Hả?” Lê Tinh Nhược định nói gì đó thì Hoắc Phong Liệt đã quay đầu để Liễu Chẩm Thanh lên lại xe.
Liễu Chẩm Thanh cũng nhất thời không phản ứng kịp, vừa mới lên tinh thần để dám mạo hiểm xuống đây mà giờ đã xong rồi sao?
Thật may mắn, Liễu Chẩm Thanh vội chắp tay hành lễ sau đó bước lên xe ngựa.
Điền bá nhịn không được nhắc nhở hai vị chủ tử việc xem bệnh.
“Mất trí nhớ? Thú vị vậy sao?” Lê Tinh Nhược kinh ngạc.
“Không cần, y không có việc gì.” Hoắc Phong Liệt lại nhíu mày đáp.
Thấy Hoắc Phong Liệt thực sự sốt ruột muốn đi, Lê Tinh Nhược dù có tràn đầy nghi vấn thì cũng không trì hoãn hắn, chỉ dặn dò: “Mang đủ thuốc chưa?”
Hoắc Phong Liệt gật đầu.
Lê Tinh Nhược không nói hai lời, trực tiếp nắm cổ tay Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt cũng không giãy giụa.
Khuôn mặt thanh tú của Lê Tinh Nhược trở nên nghiêm túc, “Gần đây số lần phát tác hơi nhiều, tên nhóc nhà ngươi không muốn giữ mạng nữa à?”
“Ngoài ý muốn.” Hoắc Phong Liệt nói.
“Hừ, nếu đã xuống phía nam thì tiện đường đi tìm sư phụ ta một chuyến, sư phụ đã truyền tin báo đã nghiên cứu ra một biện pháp mới.” Lê Tinh Nhược nhìn hắn chằm chằm: “Nếu lần này đệ không đi thì ta sẽ tự mình áp giải đệ đến đó. Hiểu chưa?”
Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn Lê Tinh Nhược, đột nhiên nói: “Ta sẽ đi.”
Lê Tinh Nhược thoáng sửng sốt, tuy đã bị hắn trả lời có lệ nhiều lần nhưng lần này đáp án lại khác với những lần có lệ trước đó.
Lê Tinh Nhược xua xua tay như thể đang ngại phiền: “Đi nhanh về nhanh.”
Lúc này Hoắc Phong Liệt mới hành lễ cáo biệt, xoay người lên ngựa.
Xe ngựa chậm rãi đi qua đám người, Lê Tinh Nhược vốn đang dõi mắt theo Hoắc Phong Liệt, đột nhiên cảm giác được tầm mắt của người khác, nhìn theo thì chỉ thấy bức màn trên xe ngựa vừa buông xuống.
Lê Tinh Nhược nhíu mày, xoa xoa cằm, sau đó kéo Điền bá lại, “Nói cho ta nghe, sao lại như vậy? Sao Nhị Cẩu lại đồng hành cùng đứa nhỏ Liễu gia?”
Điền bá đi theo giải thích, theo chân Lê Tinh Nhược tiến vào đình viện của Hoắc Phong Liệt, đây cũng là thói quen của Lê Tinh Nhược, mỗi lần ra ngoài trở về đều sẽ tới xem cây liễu trong viện.
Nhưng đang nghe Điền bá kể lể, Lê Tinh Nhược phóng mắt nhìn rồi hét thảm.
“Cây! Là do ai làm!”
Không lâu sau, xe ngựa cuối cùng cũng ra khỏi cổng thành.
Trong nháy mắt kia, Liễu Chẩm Thanh rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay vén màn cửa, Hoắc Phong Liệt đang cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Thấy màn được xốc lên, Hoắc Phong Liệt quay đầu nhìn qua, thấy Liễu Chẩm Thanh cười tủm tỉm nói: “Tướng quân, có thể đi đường vòng không, tại hạ có đồ muốn lấy.”
Đùa à, sao y có thể đồng hành cùng Hoắc Phong Liệt đi điều tra chân tướng chứ, nếu Liễu gia đã vô tội không lo tính mạng thì có trừng phạt khác hay không còn phải xem số, bản thân y sẽ không lao vào vũng nước đục này đâu, sớm chiều ở chung với Nhị Cẩu, khó đảm bảo rằng sẽ không để lộ thân phận, y không muốn có kết cục như đời trước đâu.
Dù sao một mình Nhị Cẩu cùng một xa phu chẳng thể nào trông chừng y được, đến lúc đó y sẽ để lại một phong thư, Nhị Cẩu còn có chuyện quan trọng cần làm, đương nhiên sẽ không thể tốn công đi tìm y gây khó dễ.
Tuy rằng có chút có lỗi với Nhị Cẩu cùng Liễu gia nhưng y thực sự không muốn tiếp tục dây dưa nữa, y còn chưa quên ước nguyện ban đầu sau khi trọng sinh của mình đâu, đời này y muốn nằm yên thảnh thơi đến hết.
Hai thứ quan trọng nhất để cao chạy xa bay là thân phận mới và tiền.
Minh chứng cho thân phận mới y đã mang theo đây rồi, còn tiền tài đã sớm vứt lại trên xe ngựa Liễu gia, y không xu dính túi, bước đầu tiên là phải lấy lại tiền vốn cưới vợ của mình đã.
Liễu Chẩm Thanh không thể không bội phục bản thân nhìn xa trông rộng, quả nhiên, nam nhân mà, dù là lúc nào cũng phải để lại đường lui cho mình.