Chương 161
Sau sự việc xảy ra ở hoa lâu, Liễu Chẩm Thanh cũng không tới đó nữa, bởi vì lần cuối hỏi Hoắc Phong Liệt tại sao hắn lại ở đó, Hoắc Phong Liệt đã đáp “Bởi vì Thanh ca cũng tới đó.”
Hoắc Phong Liệt không thích nói chuyện, tính tình lại âm trầm, nhưng mọi chuyện đều lấy Liễu Chẩm Thanh là chủ, Liễu Chẩm Thanh liền cảm thấy có phải bản thân đã làm gương xấu làm hắn chịu ảnh hưởng rồi không, chỉ có thể tận tình khuyên răn: “Chỗ như vậy không phải là không thể tới, tới xem biểu diễn hay xem náo nhiệt đều được, nhưng nhớ phải luôn giữ mình trong sạch, không thể ở riêng một phòng với một cô nương như lần này được, ở phương diện này thì đừng học ta, học ca ca của đệ ấy, trước khi cưới đại tẩu của đệ còn chưa từng chạm vào tay của nữ tử nào khác, đây là truyền thống tốt đẹp của Hoắc gia nhà đệ, phải giữ gìn cho tốt.”
Mà Hoắc Phong Liệt liền mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Liễu Chẩm Thanh, nhìn đến khi Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bản thân không thể làm một tấm gương tốt mà còn muốn dạy bảo người ta thì cũng thấy chột dạ, cho nên dứt khoát từ đó trở đi không lui tới nữa.
Nhưng không tới xuân lâu thì cũng nơi Liễu Chẩm Thanh tới chơi vẫn còn rất nhiều, nào là hội thơ, hội đàn, hội họp, tâm tình Liễu Chẩm Thanh tiêu sái, đi đâu cũng có thể hô mưa gọi gió, cho nên lời đồn cũng là nhiều không kể xiết, mà những buổi hội họp này, người vẫn cần tới viện Thái học học tập như Hoắc Phong Liệt rất khó tham gia.
Cho nên mỗi lần được trở về từ viện Thái học, gần như Hoắc Phong Liệt đều tới tìm Liễu Chẩm Thanh trước tiên, cảnh giác với đủ loại tình huống.
Có lẽ đã thành thói quen, cho nên sau đó Liễu Chẩm Thanh dứt khoát tới phủ tướng quân chơi vào đúng ngày này, đợi Hoắc Phong Liệt trở về thì bốn người sẽ ra ngoài ăn cơm.
Cho nên mỗi lần về Hoắc Phong Liệt đều không ngồi xe ngựa vào cưỡi ngựa ra roi thúc ngựa chạy về phủ tướng quân.
Nhưng lần này lại không gặp được, chỉ có đại ca cùng đại tẩu ở nhà.
“Thanh ca đâu ạ?” Hoắc Phong Liệt vừa trở về thì câu đầu tiên đã hỏi cái này.
Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược cũng quen rồi, thậm chí mấy năm trở lại đây bọn họ đã xác định rõ tâm tư của Hoắc Phong Liệt dành cho Liễu Chẩm Thanh rồi, chỉ tiếc, phía Liễu Chẩm Thanh chưa chắc đã chờ được.
Hoắc Phi Hàn có chút không dám mở miệng, chỉ có thể nhìn về phía Lê Tinh Nhược.
Lê Tinh Nhược lại là người không sợ chuyện không đủ lớn, nói thẳng: “Phủ bá tướng vừa về kinh thành cách đây không lâu đã coi trọng sư huynh, có vẻ hai nhà đã có ý liên hôn, cho nên hôm nay sư huynh đã mời cô nương nhà người ta tới Thực Vi Thiên ăn cơm, y nói buổi tối sẽ tới phủ tướng quân gặp chúng ta.”
Vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt lập tức trở nên khó coi.
Lê Tinh Nhược nói tiếp: “Ầy, trong số con cháu quyền quý ở kinh thành, chỉ còn mỗi sư huynh là vẫn chưa thành thân, dù lão hầu gia có mặc kệ sư huynh thì cuối cùng vẫn phải sốt ruột, sư huynh cũng không thể kéo dài mãi được…”
Kết quả là Lê Tinh Nhược vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng Hoắc Phong Liệt đâu.
Tại Thực Vi Thiên, Liễu Chẩm Thanh chưa động đũa mà đang ôn hòa trò chuyện cùng cô nương ngồi trước mặt.
Cô nương tính cách dịu dàng, diện mạo xinh đẹp, lại cực kỳ sùng bái cùng có hảo cảm với Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy cũng rất tốt, cảm thấy có thể thử hẹn hò một chút.
Nhưng về tuổi tác thì Liễu Chẩm Thanh vẫn có chút không thể thích ứng được, đối phương kém y những tám tuổi!
Nhưng nói chuyện cùng tiểu cô nương rất vui, tính tích của Liễu Chẩm Thanh vốn đã được những cô nhóc thích, giờ còn dỗ người ta cười khanh khách, thậm chí đã bắt đầu gọi y là Khê Đình ca rồi.
“Thanh ca!”
Đột nhiên phía dưới cái Liễu Chẩm Thanh đang dựa vào có một tiếng gọi vang lên, Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, không cần cúi đầu nhìn cũng biết là ai, dù sao cũng chỉ có một người gọi y như vậy thôi.
Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nhìn Hoắc Phong Liệt xuất hiện phía dưới, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt hình như còn đang thở hổn hển, “Phong Liệt?”
Liễu Chẩm Thanh vừa định nói gì đó thì thấy Hoắc Phong Liệt chạy thẳng vào trong nhà, có vẻ là muốn tới tìm y.
Giờ thì xấu hổ rồi, dù sau y cũng đang mời người khác ăn cơm riêng mà, đứa nhỏ Nhị Cẩu này có lúc rất quy củ, có lúc lại tự nhiên không có tý EQ nào.
“Ặc…” Liễu Chẩm Thanh đang muốn mở miệng, liền thấy Lục cô nương ngồi đối diện mở lời đầy thấu hiểu: “Là nhị công tử Hoắc gia sao? Vẫn luôn nghe nói quan hệ của mọi người rất tốt, nếu đã ngẫu nhiên gặp được thì không bằng ngồi ăn cùng nhau?”
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy tính tình tiểu cô nương này rất tốt, đang nghĩ thì cửa của phòng riêng đã bị gõ, Liễu Chẩm Thanh đáp một tiếng, liền thấy Hoắc Phong Liệt đẩy cửa tiến vào, khí thế hùng hùng hổ hổ.
Cả Liễu Chẩm Thanh cùng Lục cô đều ngây ngẩn cả người.
Lục cô nương là lần đầu gặp Hoắc Phong Liệt.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại là cảm thấy mới một tháng không gặp Hoắc Phong Liệt mà sao lại cảm thấy… hình như có chút thay đổi rồi, là cao lên sao? Hẳn là đã cao hơn y rồi. Trở nên rắn rỏi điển trai hơn sao? Khi hắn đón ánh sáng tới gần, đúng là có thể thấy ánh sáng chiếu lên mặt hắn đã hiện ra những tia sáng khác nhau, có thể thấy đường nét khuôn mặt hắn đã thành hình.
Có lẽ là nhờ gen của Hoắc gia, cảm giác trên mặt hắn cũng tự mang theo khí thế uy nghiêm, khi bước vào dưới lại như đạp gió, vô cùng sắc bén, lập tức khiến bầu không khí trong phòng bị đè xuống, đúng là trời sinh đã có cảm giác áp bách. Đây còn là khí độ có được khi đã được lên chiến trường mài giũa.
Sau khi Hoắc Phong Liệt tiến vào thì chỉ nhìn lướt qua Lục cô nương một cái, sau đó là nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, đã một tháng không gặp, nỗi nhung nhớ của hắn đã sục sôi, nhưng người trước mắt lại đang ăn cơm cùng người khác, nếu không phải nắm tay đang siết chặt thời thời khắc khắc nhắc hắn thì hắn cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi.
“Thanh ca.”
“Sao đệ lại tới đây? Tìm ta sao?” Liễu Chẩm Thanh hiếu kỳ hỏi.
Hoắc Phong Liệt dừng một chút, “Không phải nói buổi tối sẽ tụ tập sao?”
Liễu Chẩm Thanh càng thêm nghi hoặc nhìn Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Ta tới đặt mấy món Thanh ca thích ăn đem về trước.”
Nhất thới Liễu Chẩm Thanh thực sự không biết nên phản ứng thế nào, có cảm giác vừa hợp lý vừa không hợp lý.
“Đã… đã ăn cơm chưa?” Liễu Chẩm Thanh hỏi theo bản năng.
Hoắc Phong Liệt lắc đầu.
Cho nên là để bụng đói tới đây gọi cơm? Cần thiết phải như vậy sao?
Liễu Chẩm Thanh không hiểu ra sao, nhưng cũng không nghĩ nhiều, Nhị Cẩu còn đang đói bụng mà, vậy ăn cùng nhau đi.
Mời Hoắc Phong Liệt ngồi xuống, quay đầu sang thì thấy Lục cô nương tinh thần hoảng hốt, còn tưởng là khí thế trên người Hoắc Phong Liệt đã dọa sợ người ta, vì vậy nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau.
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt bất thiện nhìn Lục cô nương, chào đơn giản một tiếng.
Liễu Chẩm Thanh thấy Hoắc Phong Liệt lại bày ra vẻ mặt như đưa đám, từ nhỏ hắn đã không hiểu cách ứng đối với nữ tử, cứ tiếp tục thế này thì sau này sao có thể lấy vợ được đây.
Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên thấy Lục cô nương ngồi đối diện nhìn Hoắc Phong Liệt, dần dần đỏ mặt, sau đó lập tức rũ mắt xuống, ngữ khí mềm nhẹ lại căng thẳng nói: “Hoắc nhị công tử, thức ăn trên bàn này có hợp khẩu vị không? Nếu không thì gọi thêm mấy món nữa?”
Liễu Chẩm Thanh:……
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh nhìn ra được thái độ của Lục cô nương với y và Hoắc Phong Liệt khác nhau, đỏ mặt với y là thẹn thùng khi thấy mỹ nam, còn với Hoắc Phong Liệt có lẽ chính là đỏ mặt tim đập.
Sau khi Liễu Chẩm Thanh nhận ra điểm khác biệt, khóe miệng run rẩy, không thể nào! Đối tượng xem mắt của tui lại coi trọng đệ đệ của tui?
Trong đầu Liễu Chẩm Thanh sấm chớp đùng đoàng, cũng không phải do y có ý gì với Lục cô nương, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười. Đột nhiên, Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại, Lục cô nương này có vẻ chỉ lớn hơn Hoắc Phong Liệt một hai tuổi thôi, hai người này xem mắt với nhau cũng là hợp lý mà?
Ơ? Nhị Cẩu đã tới tuổi đã có thể đính hôn rồi sao?
Nhị Cẩu đã trưởng thành rồi? Có thể tranh giành cùng y trên tình trường rồi?
Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh ngộ ra, thì đột nhiên có một cảm giác kỳ quái kiểu đứa nhóc nhà mình cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
Đang miên man nghĩ thì lại nghe thấy Lục cô nương lại chủ động tấn công, tích cực gợi chuyện với Hoắc Phong Liệt, cũng là một cô nương có cá tính, biết tự tranh thủ vì người mình thích, trước khi tình yêu tới được y dỗ đến cười như hoa là do dễ nói chuyện, nếu đã gặp được người mình thích thì từ dịu dàng sẽ biến thành nhiệt tình.
Chỉ tiếc, cô nàng đụng phải Nhị Cẩu không biết thông suốt.
Nói ba câu, nhiều lắm Hoắc Phong Liệt chỉ đáp lại một câu, hơn nữa còn đáp lại trong lúc phân tâm.
Hoắc Phong Liệt đang làm gì vậy?
Liễu Chẩm Thanh vừa cúi đầu đã nhìn thấy đĩa cá Hoắc Phong Liệt đã nhặt hết xương.
Trên bàn có cá, cá của Thực Vi Thiên, Liễu Chẩm Thanh rất thích ăn, đến giờ vẫn chưa động đũa gắp, cũng là vì bản năng chưa có ai nhặt xương cá cho, cũng không biết là thói quen hình thành thế nào, nếu không có ai nhặt hết xương cá cho y thì y sẽ không ăn.
Mà hình như Nhị Cẩu cũng đã thành thói quen, vừa thấy trên bàn có cá thì sẽ mặc kệ hết thảy, cứ nhặt xương cá đã rồi nói tiếp.
Lục cô nương thấy Hoắc Phong Liệt dùng đũa chung gắp thịt cá đã không còn xương ra cái đĩa chung, còn đang kinh ngạc cảm thán hắn săn sóc lại thấy Hoắc Phong Liệt chuẩn bị một cái đĩa khác, trực tiếp đặt đĩa thịt cá kia phía bên tay phải của Liễu Chẩm Thanh, “Thanh ca, ăn đi.”
Lục cô nương:… Chuẩn bị riêng cho một người?
Liễu Chẩm Thanh cũng không nhận ra có gì không đúng, dù sao thói quen này đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy. Hiện tại y còn đang hứng thú đợi xem Hoắc Phong Liệt gặp Lục cô nương như vậy rốt cuộc có phản ứng gì không.
Nhưng thật đáng tiếc, Hoắc Phong Liệt cực kỳ lạnh nhạt, tuy Lục cô nương không bị sự lạnh nhạt này làm tổn thương, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại có chút không nhìn nổi nữa, rất nhiều lần nhịn không được mà gợi chuyện phụ họa, thật ra cũng không phải là muốn làm mai, chỉ là không muốn bầu không khí trở nên xấu hổ như vậy thôi.
Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nhìn qua rất nhiều lần, ánh mắt nặng nề nhìn y, khiến Liễu Chẩm Thanh không khỏi cảm thấy bản thân phải chăng đã xen vào chuyện của người khác khiến người ta không vui.
Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đã đổi chén trà trong tay đi, vậy mà lại bắt đầu rót rượu, xem ra tâm tình thực sự không tốt.
Hoắc Phong Liệt là người không uống rượu, bởi vì tửu lượng của hắn cực kỳ kém, rất dễ say,. Bình thường ở bên ngoài hoặc là khi ở trước mặt người không thân thì đều rất ít khi uống.
Cho nên Liễu Chẩm Thanh thoáng ngăn lại, nhưng Hoắc Phong Liệt lại tránh tay Liễu Chẩm Thanh đi.
Động tác của Liễu Chẩm Thanh cứng lại, có vẻ bây giờ mới thực sự nhận ra Nhị Cẩu đã giận.
Loại tình huống này cực kỳ cực kỳ hiếm thấy, khiến Liễu Chẩm Thanh tự dưng có chút hoảng hốt, cho nên cũng không để ý lời Lục cô nương nói nữa, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay Lục cô nương không phải là tới xem mắt với Thanh ca sao?”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc đen mặt, sao lại nói thế? Uống say rồi à? Nhanh vậy sao?
Lục cô nương cũng bị nói cho thẹn thùng, xấu hổ không thôi, cuối cùng ngượng ngùng nói: “Là ý của người nhà… Khê Đình ca rất tốt, ta rất sùng bái, nhưng mà ta… ta thích nam tử oai hùng hơn một chút hơn. Xin lỗi, Khê Đình ca, hôm nay vốn dĩ ta cũng muốn nói tới điều này.”
Liễu Chẩm Thanh: “À… không sao.”
Lục cô nương nói xong còn thẹn thùng nhìn Hoắc Phong Liệt một cái, sau đó lấy hết can đảm nói: “Vậy… Hoắc nhị công tử… đã đính hôn chưa?”
Liễu Chẩm Thanh thầm nói cô nương này thật sự khiến người ta phải bội phục nha, rất thú vị, nếu là có thể cùng Hoắc Phong Liệt thành…
“Ta đã có người trong lòng rồi!” Hoắc Phong Liệt đột nhiên mở miệng nói.
Liễu Chẩm Thanh giật mình, quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt. “Cái gì?”
Hoắc Phong Liệt quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh, gằn từng chữ một: “Ta đã có người trong lòng rồi.”
Liễu Chẩm Thanh hò hét trong lòng, đứa nhỏ y tận mắt nhìn lớn lên có người trong lòng, vậy mà y lại không biết?! Vậy mà lại bỏ lỡ một tin tức lớn như vậy sao?!
Đang hoảng hốt lại thấy Hoắc Phong Liệt lảo đảo lắc lư, đột nhiên ngã về phía y.
Liễu Chẩm Thanh đỡ lấy hắn, mà Lục cô nương bị câu nói vừa rồi làm cho hoảng hồn nhìn thấy cảnh này thì cũng lo lắng hỏi: “Nhị công tử làm sao vậy?”
“Ồ, không sao đâu, tửu lượng của hắn không tốt, uống say rồi, ta đưa hắn về, nếu không lát nữa say rượu nổi điên mất, xin lỗi Lục cô nương nha, để ta bảo xe ngựa đưa cô nương về phủ.”
“Ta không quan trọng, huynh lo cho nhị công tử đi.” Lục cô nương vội xua tay nói.
“Thanh ca… Thanh ca…” Hoắc Phong Liệt không ngừng nỉ non, như thể thực sự đã say vậy, cả người bám vào Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh có chút không đỡ nổi thân hình hắn, chỉ có thể khiêng hắn lên lưng rời đi, Hoắc Phong Liệt liền quấn chặt lấy Liễu Chẩm Thanh như một con bạch tuộc.
Liễu Chẩm Thanh đã quen rồi, nhưng với Lục cô nương thì trường hợp này có chút thú vị.
Nam nhân uống say sẽ biến thành như vậy sao?
Lục cô nương kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh miễn cưỡng khiêng hắn lên lưng, đang định nói mình sẽ hỗ trợ thì đột nhiên, Lục cô nương trợn trừng hai mắt, bởi vì cô nàng thấy Hoắc Phong Liệt ghé vào trên lưng Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nâng mắt lạnh lùng nhìn cô, như thể đang dùng ánh mắt để cảnh cáo cô đừng tới đây vậy.
Lục cô nương choáng váng, đầu óc hoàn toàn không đủ dùng.
Nhưng giây tiếp theo lại thấy Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh chặt hơn, hắn nghiêng đầu, cánh môi gần như dán lên cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của Liễu Chẩm Thanh, Lục cô nương nhìn mà đỏ bừng mặt.
Đôi mắt lạnh lẽo kia, vẻ mặt nghiêm túc kia, như thể đang tuyên bố điều gì đó ngay với người trước mặt.
Dù Lục cô nương có không thông minh thì cũng đã nhìn ra.
Cho nên người trong lòng là…… Là……
Khê đình ca cũng đang tùy ý để hắn làm loạn…
Phải chăng cô đã phát hiện ra một bí mật khó lường rồi không? Cho nên đây chính là lý do Khê Đình ca vẫn luôn không chịu thành thân sao?
Liễu Chẩm Thanh không hề phát hiện gì, đưa người xuống khỏi tửu lầu, tự mình đưa hắn về phủ tướng quân, nhưng một khi Hoắc Phong Liệt uống say thì rất thích quấn lấy Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh lại thêm một lần bị Hoắc Phong Liệt đè chặt trên xe ngựa, nhưng lần này chắc chắn sẽ không có chuyện khôi hài nào xảy ra, Liễu Chẩm Thanh cũng không giãy giụa, tùy ý để Hoắc Phong Liệt ôm mình, chỉ là y cảm thấy có chút hoảng hốt, Hoắc Phong Liệt thực sự đã trưởng thành rồi, trọng lượng đè lên người y cũng đã nặng hơn.
Thật sự là… đã trưởng thành rồi, cũng đã có người trong lòng, còn gạt y nữa.
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh đột nhiên thấy không được tự nhiên, hình như có gì đó bị người khác cướp đi, không thoải mái chút nào.
Chẳng lẽ y bị cuồng đệ đệ sao?
Liễu Chẩm Thanh miên man suy nghĩ một hồi, nhịn không được mà quay sang chọc Hoắc Phong Liệt đã uống say, “Nhị Cẩu, nói cho Thanh ca biết, người trong lòng đệ là ai?”
“Thanh ca.”
“Ta đây, ta đang hỏi đệ mà, trả lời chút đi, người trong lòng đệ là…”
“Thanh ca.”
“Không phải người ta uống say thì sẽ nói thật sao, sao đệ chỉ biết gọi người khác thôi vậy, bé ngốc này.” Liễu Chẩm Thanh nở nụ cười.
“Thanh ca……”