Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày kế tỉnh lại, Liễu Chẩm Thanh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, lại đi xe thêm một ngày nữa thì tới thành Khang Xuyên.

Thành Khang Xuyên vốn là một thôn nhỏ hẻo lánh, nhưng bởi vì quan bên trên thay đổi tuyến đường, rất nhiều đội ngũ muốn đi từ châu phủ này tới châu phủ khác đều phải đi qua nơi này nghỉ chân nên dần dần nơi đây cũng trở nên tấp nập như những thành trấn trung chuyển khác.

Sinh kế của bá tánh trong thành chủ yếu dựa vào khách từ xung quanh lui tới, cho nên khách điếm với tửu lâu là nơi đông đúc náo nhiệt nhất.

Mà khi họ tới đây là vì số tiền bị mất kia cũng đã từng đi qua nơi này, cho nên họ muốn tra xem sau khi rời khỏi đây bạc đã đi đâu.

Nhưng là bởi vì địch ở trong tối, bọn họ lại ở ngoài sáng cho nên giờ không thể quang minh chính đại tra xét được, đành nghĩ cách lẻn vào phủ của thành thủ úy, kiểm tra sổ sách xem hướng đi của đội ngũ tới từ Thông Mậu châu là hướng nào rồi tính tiếp. Cho nên ngủ lại nơi này một đêm là chuyện đã định.

Buổi tối, Tần Dư cùng Hạ Lan xuất phát từ sớm, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt ở lại khách điếm, dù sao loại chuyện nhỏ này không cần cả nhóm cùng hành động.

Liễu Chẩm Thanh đang ngồi trên lầu hai của khách điếm nhìn cảnh náo nhiệt ngoài cửa sổ, thì nghe Hoắc Phong Liệt ở sau lưng mở miệng hỏi: “Muốn ra ngoài sao?”

Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại nhìn Hoắc Phong Liệt, nhướng mày nói: “Làm thế được sao? Bọn họ làm việc, chúng ta dạo phố?”

Hoắc Phong Liệt nói: “Không sao.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn cảnh phố phường náo nhiệt, trong lòng đúng là có thấy ngứa ngáy, vì vậy bèn cùng Hoắc Phong Liệt ra ngoài.

Hỏi tiểu nhị xem đi chơi chỗ nào vui nhất, tiểu nhị đảo mắt nhìn hai người, nhiệt tình đề cử phố Đông. 

Đợi đến khi hai người tới được phố Đông thì thực sự bị cảnh đông đúc náo nhiệt nơi đây làm cho choáng ngợp, người tới người đi phải nói là không ít.

Liễu Chẩm Thanh đang ngó nghiêng nhìn xung quanh, trên vai chợt có thêm một bàn tay ôm lấy Liễu Chẩm Thanh cùng xoay về phía trước.

Liễu Chẩm Thanh ngây ra, tức khắc xấu hổ vô cùng.

Mà lúc này Hoắc Phong Liệt đã lạnh lùng quay đầu lại nhìn về phía người suýt chút nữa đã va vào người Liễu Chẩm Thanh.

Người nọ dừng chân, quay đầu hung tợn nhìn qua, lại bị cặp mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm đến độ suýt thì mềm nhũn hai chân, biết đụng phải người không nên, đang định chạy thì đột nhiên bị một sức lực vô hình quăng ngã ra đất, trực tiếp nằm sõng soài.

Hoắc Phong Liệt không quay đầu lại, chỉ ôm lấy Liễu Chẩm Thanh đi tiếp, bỏ lại cảnh hỗn loạn ở phía sau, chợt người hắn ôm cứng đờ ra, Hoắc Phong Liệt cúi đầu nhìn, thấy Liễu Chẩm Thanh trong ngực có chút không tự nhiên hỏi: “Đi đường không thể đi một cách bình thường sao? Sao cứ lôi lôi kéo kéo? Hại ta thiếu chút nữa đã… đứng không vững.”

Hoắc Phong Liệt không nghĩ nhiều, đáp: “Thanh ca, người đông, đi gần ta chút.”

Liễu Chẩm Thanh mệt tim lắm rồi.

Hoá ra đi ra ngoài là cái cớ để hẹn hò, sau đó tạo cơ hội để ôm ôm ấp ấp. Chẳng lẽ đây là đang theo đuổi y sao?

Nhị Cẩu thật đúng là……

Liễu Chẩm Thanh có vẻ vẫn còn hậm hực, trừng mắt liếc Hoắc Phong Liệt một cái.

Biết mi thích ta rồi, nhưng có thể che giấu lại một chút không? Không sợ ta nhìn ra, dọa ta sợ sau đó lạnh lùng vô tình từ chối ngươi, khiến ngươi tổn thương sao?

Có hiểu thế nào là nước ấm nấu ếch không?

Nhưng cuối cùng Liễu Chẩm Thanh vẫn không tránh, tùy ý để Hoắc Phong Liệt ôm mình. Họ cứ vậy xuyên qua đám đông náo nhiệt.

Thôi được rồi, đúng là chỗ này đông người thật, chỉ là ôm bả vai mà thôi, chịu đựng tên nhóc này một chút đi vậy.

Dần dần, Liễu Chẩm Thanh càng đi càng thấy khu phố này không bình thường.

Sao cứ ba bước gặp một câu lan viện*, năm bước thấy một xuân lâu* thế nhỉ

*勾栏: câu lan, nơi biểu diễn ca múa và kịch thời Tống, Nguyên

*春楼: xuân lâu, xuân ở đây chỉ “lạc thú, ái tình, dục vọng” → kỹ viện lầu xanh

Cho nên nơi này là… Liễu Chẩm Thanh vừa quay đầu đã thấy đâu đâu cũng là mỹ nhân oanh oanh yến yến, áo hồng phấp phới, tiếng cười nói líu lo. 

Hóa ra nơi tiểu nhị đề cử cho họ lại là loại này.

Hoắc Phong Liệt tựa hồ cũng phát hiện chỗ không đúng, nhíu mày dừng bước, nói: “Thanh ca, đi bên kia đi.”

Nhìn hướng Hoắc Phong Liệt chỉ, rõ ràng hắn muốn rời khỏi nơi này.

Đột nhiên mắt Liễu Chẩm Thanh đảo một vòng, cười nói: “Nhị Cẩu, nhiều năm như vậy rồi, đệ đã từng tới xuân lâu chưa?”

Hoắc Phong Liệt lắc đầu.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hỏi: “Quan viên bàn bạc sự vụ, tụ hội bằng hữu thì sao?”

“Tửu lầu, trà lâu là được.”

Có lẽ mấy viên quan muốn bàn chuyện gì thì cũng phải theo ý đại tướng quân thôi.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt không biết nói sao cho phải, tên nhóc này trong đám con cháu quyền quý ở cổ đại có phải là quá không hiểu biết không? Dù sao thời cổ đại đến những nơi kia không phải chỉ để làm chuyện giường chiếu, phần nhiều là để xã giao.

Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nhếch mép, kéo bả vai Hoắc Phong Liệt lại, ý bảo hắn lại gần, y có lời cần nói nhỏ với hắn.

Hoắc Phong Liệt nghiêng người lắng nghe, liền cảm thấy khi Liễu Chẩm Thanh nói chuyện toàn bộ hơi thở như hương hoa lan của y đều tràn vào tai hắn. 

Mà lời nói ra lại là……

“Nhị Cẩu, có phải đến giờ đệ vẫn còn là xử nam không?”

Liễu Chẩm Thanh hỏi xong, tim đập cũng không khỏi nhanh hơn, sau đó trơ mắt nhìn vành tai của Hoắc Phong Liệt bắt đầu đỏ lên, trên mặt như không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Quay đầu nhìn qua, ánh mắt tựa hồ ẩn chứa ý trách cứ. “Thanh ca, huynh……”

Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt vô tội, “Cho nên không có kinh nghiệm?”

Hoắc Phong Liệt hít mạnh một hơi, cuối cùng lại chỉ có thể hàm hồ ừ một tiếng.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh không nhịn được cong thêm, y túm cánh tay kéo Hoắc Phong Liệt đến một hướng khác, “Vậy hôm nay đưa đệ đi xem thử nhé?”

Hoắc Phong Liệt bị kéo đến lảo đảo, sắc mặt thay đổi, hắn dừng chân lại. Kiên quyết không chịu đi thêm dù chỉ một bước, cứ như hắn sắp bị người xấu lừa bán vậy.

“Đi nào, ta nhớ trước kia ta đã từng hứa với đệ, rằng đợi sau này đệ lớn thì việc đầu tiên phải làm là dẫn đến xuân lâu mở mang đầu óc. Hôm nay vừa hay có thể thực hiện lời hứa này rồi.” Liễu Chẩm Thanh cười xấu xa.

Thực ra trước kia Liễu Chẩm Thanh chính là khách quen của xuân lâu, hồng nhan tri kỉ cũng có không ít, hơn nữa thiên hạ truyền tai nhau hoa khôi hàng năm nếu không được vào cùng phòng hầu hạ y rồi được y khen ngợi thì không được tính là hoa khôi chân chính. Đương nhiên y đến đó không phải là để làm gì mờ ám, kinh thành có rất nhiều xuân lâu kiến trúc rất đẹp, đến nghe hát xem kịch, chung tay vung tiền như rác cũng xem như một thú tiêu khiển về đêm. Trước kia y không tới đây một mình, đến cả Lê Tinh Nhược cũng thường cải trang thành nam đi cùng họ.

Chẳng qua khi đó Nhị Cẩu còn quá nhỏ, chắc chắn không thể tới mấy nơi thế này, mỗi khi họ đi hắn đều phải ở nhà một mình.

Khi đó hắn không ngủ được, khăng khăng phải đợi đến đêm khi họ về mới bằng lòng đi nghỉ ngơi.

Lúc ấy Liễu Chẩm Thanh cảm thấy tên nhóc này là không muốn bị cô lập, cho nên khi Nhị Cẩu đòi đi theo bọn họ, Liễu Chẩm Thanh đã hứa đợi đến khi hắn đủ 16 tuổi thì sẽ dẫn hắn theo. Cuối cùng lại khất tới hiện tại.

“Thanh ca!” Hoắc Phong Liệt nóng nảy, đột nhiên dùng sức kéo Liễu Chẩm Thanh đến trước mặt, thiếu chút nữa y đã va vào người hắn.

Hai tay Hoắc Phong Liệt bắt lấy Liễu Chẩm Thanh đang vùng vẫy, nghiêm túc nói: “Thanh ca, ta không muốn đi.”

Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu đáp: “Vậy sao? Vậy… ta đi.”

Nói đoạn y xoay người, nhưng vẫn bị Hoắc Phong Liệt giữ chặt, giờ đây vẻ mặt Hoắc Phong Liệt đã không còn bình tĩnh nữa, gần như đã trở nên nóng nảy không kiềm được, “Không được!”

Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, nói: “Sao vậy? Trước kia ta vẫn hay đi mà, đệ cũng biết đó thôi, hiếm khi có cơ hội đi.”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay rồi lại đổi mấy lần, cuối cùng lại gần như ủy khuất nói: “Thanh ca, đi nơi khác đi.”

Đại tướng quân uy phong lẫm liệt thế nhưng lại dùng ngữ khí như cầu khẩn với y thế này. Liễu Chẩm Thanh mím môi, nghĩ thầm Nhị Cẩu thật sự là… thích y vô cùng.

“Chỗ nào náo nhiệt chúng ta đi chỗ ấy, cũng không phải là để làm gì.” Liễu Chẩm Thanh nhịn không được nói tiếp: “Trước kia ở kinh thành ta cũng… chỉ tới xem thôi.”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, ánh mắt lập lóe nói: “Ta biết, đại ca từng nói rồi, nhưng mà…” Mùi phấn son xa lạ kia không biết sao lại dính  trên người y, còn cả khăn tay túi thơm các cô nương tặng nữa.

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt dần bình tĩnh lại, nói: “Nếu huynh muốn đi xem chỗ náo nhiệt thì chúng ta có thể tìm cầm lâu* hoặc rạp hát. Mấy chỗ như này người nhiều mắt tạp không tốt lắm.”

*琴楼: cầm lâu, đại khái là nơi biễu diễn đàn

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đây là cái gì đây? Dục vọng chiếm hữu hả?

Bản thân y còn chưa tính là của hắn đâu, sao lại có dục vọng chiếm hữu nặng như thế nhỉ. Thật sự không thể kín đáo chút sao? 

Nhưng mà thấy dáng vẻ Nhị Cẩu đúng là như bị bắt nạt, Liễu Chẩm Thanh cũng không kiên trì nữa, đang định rời đi thì đột nhiên có một vật nhỏ từ chỗ cao bay tới.

Hoắc Phong Liệt giơ tay bắt lấy, Liễu Chẩm Thanh cũng chú ý tới, nhìn thấy Hoắc Phong Liệt mở tay ra, thế nhưng lại là một viên lạc.

Thuận thế ngẩng đầu nhìn qua thì thấy trên tầng hai của một xuân lâu có một khuôn mặt quen thuộc, cùng một ánh mắt ra hiệu cho bọn họ đi lên đó.

Hoắc Phong Liệt nhíu mày, Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc: “Tần Dư?”

Hai người cũng không thắc mắc nhiều, Tần Dư ở đây ắt là có việc, hẳn là vừa lúc thấy bọn họ nên tiện thể gọi lên thôi.

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt trở nên khó coi, Liễu Chẩm Thanh cười gượng, kéo hắn đi vào xuân lâu.

Theo chỉ dẫn đi đến phòng riêng trên tầng hai, vừa vào đã nhìn thấy Tần Dư ngồi bên trong uống rượu, bên cạnh còn có một cô nương đang tiếp.

“Vào đi.” Tần Dư nói rồi quay sang với cô nương bên cạnh: “Hai bằng hữu của ta tới rồi, gọi thêm mấy người nữa đi.”

Cô nương lập tức hiểu chuyện đứng lên, sau đó mỉm cười xinh đẹp với Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh: “Hai vị thật tuấn mỹ, có thể ở đây là phúc của nô gia, không biết… hai vị muốn cô nương hay là công tử? Nơi này của chúng ta đều có đủ, cần ta đề cử, hay dẫn vài người tới cho hai vị chọn lựa?”

Hoắc Phong Liệt thật sự là lần đầu tiên tới nơi thế này, toàn thân lộ rõ vẻ không quen.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp cười tiến lên trêu đùa: “Vẫn là để mỹ nhân tỷ tỷ này chọn giúp chúng ta đi, cứ từ từ chọn, phải đẹp như tỷ tỷ nhé, nếu không ba người chúng ta sẽ phải tranh nhau đấy.”

Cô nương bị y chọc cười, duỗi tay vỗ nhẹ lên ngực Liễu Chẩm Thanh một cái, “Công tử đáng ghét, cứ trêu nô gia. Công tử chờ một lát, nô gia đi ngay đây.” Nói xong còn nháy mắt một một cái đầy mê hoặc với Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh vội nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ đi thong thả nhé.”

Rất nhanh, cô nương đã rời đi, Tần Dư nhướng mày nói: “Thật lợi hại nha.”

Liễu Chẩm Thanh đang định cười thì thấy Hoắc Phong Liệt bên cạnh đã đen mặt, ánh mắt đảo đến trước ngực Liễu Chẩm Thanh rồi trực tiếp đi tới trước bàn ngồi xuống.

“Sao lại thế này?” ngữ khí Hoắc Phong Liệt có chút không tốt.

Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống theo hắn.

“Chúng ta đã đến phủ đệ của thành thủ úy, đã vào kho kiểm tra, phát hiện hồ sơ bày biện ngoài không hề có ghi chép gì về Thông Mậu châu.”

“Bên ngoài?” Hoắc Phong Liệt bắt được trọng điểm.

“Bởi vì còn có một cái hộp không thể mở ra được, cho nên chúng ta đoán nó có thể được cất trong đó, nhưng lại cần chìa khóa để mở, mà chìa khóa hẳn là ở trên người thành thủ úy, sau khi thám thính thì phát hiện đêm nào thành thủ úy cũng tới nơi này, cho nên tìm tới đây luôn, Vân Độ đi tìm người, ta đang đợi tin thì thấy các ngươi.”

Liễu Chẩm Thanh gật gật đầu nói: “Chỉ có Thông Mậu châu là không có, xem ra là đã có người ra lệnh, không phải giấu đi thì cũng là đã thiêu hủy.”

“Nếu trong hộp đó không có thì chỉ có thể bắt người lại để ép hỏi.” Tần Dư nói.

Đang nói thì có người đẩy cửa bước vào, là Hạ Lan.

Mà Hạ Lan thấy bọn họ cũng bất ngờ.

“Tra được chưa?” Tần Dư hỏi.

Hạ Lan cười nói với Hoắc Phong Liệt: “Thật khéo, đúng lúc lắm.”

“Có ý gì?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

“Vừa rồi ta vô y thấy được lão già kia đeo chìa khóa trên cổ, bên người còn có vệ sĩ, cho nên nếu muốn lấy được chìa khóa thì hoặc là tấn công chính diện, hoặc là đợi lão ngủ thì trộm đi, dùng xong rồi lại trả về. Ta nghiêng về cái sau, sau khi điều tra, phát hiện nhóm ba viên quan đi cùng nhau này đã đặt trước ba phòng, ta không rõ lão sẽ dùng phòng nào, chỉ có thể chia nhau ra mai phục, nắm chắc thời cơ trộm chìa khóa đi, vốn dĩ ta với Tần Dư chỉ có hai người là không đủ, giờ lại có thêm người, vừa vặn.”

Hạ Lan nói xong liền ngồi xuống uống một ngụm rượu: “Thế nào, giờ hành động luôn chứ.”

“Được.” Tần Dư đáp.

Hoắc Phong Liệt lại dừng một chút, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh nói: “Ta ở đây đợi các ngươi.”

Hạ Lan cùng Tần Dư vừa định gật đầu, liền nghe được Hoắc Phong Liệt nói: “Không được, ngươi đi cùng ta.”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc trợn tròn hai mắt: “Hoắc huynh này, các ngươi đi làm chính sự mà, ta cũng không biết võ, đi theo không phải là gây cản trở sao?”

Thấy Hoắc Phong Liệt không chịu đồng ý, Liễu Chẩm Thanh nghĩ một lát rồi đột nhiên không nhịn được cười nói: “Ta chỉ xem biểu diễn rồi có lệ với mấy mỹ nhân lát nữa sẽ tới đây một chút thôi. Sao ta lại có thể không biết xấu hổ mà làm chuyện không đứng đắn lúc các ngươi làm việc đúng đắn được chứ.”

Liễu Chẩm Thanh vừa cười nói như vậy, Hạ Lan cùng Tần Dư tức khắc nhìn Hoắc Phong Liệt đầy ẩn ý.

Hạ Lan nhịn cười: “Mấy gian phòng kia cũng ở ngay tầng ba thôi, ta vào Thiên Hương, lão Tần vào Túy Tiên, còn lại là U Lan, các ngươi mau hành động đi.”

Nói xong liền rời đi trước cùng Tần Dư.

“Đi đi thôi.” Liễu Chẩm Thanh ngồi xuống nói: “Đi nhanh về nhanh.”

Hoắc Phong Liệt trầm mặc, mãi đến khi có tiếng gõ cửa truyền tới, cô nương kia đã trở lại rồi.

“Các vị công tử, nô gia đã dẫn người tới rồi đây.”

Nhưng một lúc sau vẫn không thấy phản ứng gì, cô nàng bèn đẩy cửa bước vào, thế nhưng trong phòng lại không có một bóng người, chỉ còn lại một nén bạc trên mặt bàn.

“Ai da, sao lại đi rồi? Tỷ muội à, ta thực sự không lừa các ngươi đâu, đều là mấy lang quân vô cùng tuấn tú, rất có phong độ, nếu là ta ấy à, không cần tiền cũng được, thật đáng tiếc.”

Mà giờ phút này Liễu Chẩm Thanh đã bị Hoắc Phong Liệt đưa theo vào phòng U Lan.

Liễu Chẩm Thanh híp mắt mắng: “Sao lại không nghe lời vậy?”

Hoắc Phong Liệt trầm mặc, như thể đang phản bác trong thầm lặng, sau khi vào phòng thì bắt đầu kiểm tra, tìm chỗ nấp.

“Hửm?” Liễu Chẩm Thanh hỏi lại.

Hoắc Phong Liệt không còn cách, chỉ có thể đáp: “Đã có kẻ trong tối phá hư tiến độ của chúng ta, tránh không khỏi việc có người đi theo theo dõi, nhỡ có nguy hiểm thì sao?” 

Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này, rõ ràng là ghen tuông vớ vẩn, công tư không phân minh mà.

Rõ ràng là đại tướng quân, lại hành động cảm tính như vậy.

Quả nhiên tình yêu khiến người ta trở nên ấu trĩ sao?

Nếu không phải không tiện nói ra thì đúng là nên dạy dỗ cho hắn một chút, thích một người cũng không sao, nhưng mà không thể quá thích, quá thích sẽ ảnh hưởng đến phán đoán cá nhân, yêu đương không dùng tới não là không được.

Chỗ nấp cho hai người chắc chắn khó tìm hơn chỗ cho một người.

Cuối cùng chỉ có thể chọn đáy giường, dù sao tủ quần áo vẫn có nguy cơ bị mở ra, dưới đáy giường còn có chân giường xung quanh, bọn họ có thể trốn hết vào trong nhưng vẫn có thể thấy rõ bên ngoài thông qua khe hở.

Liễu Chẩm Thanh chui vào trước, Hoắc Phong Liệt dùng áo ngoài lót phía dưới cho y, không để y nằm thẳng xuống mặt đất lạnh băng.

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày oán giận: “Đáng ra là được uống rượu xem diễn rồi.”

Hoắc Phong Liệt nhịn không được nói: “Ta thấy huynh là chỉ muốn ở cạnh người đẹp thôi.”

Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nhìn Hoắc Phong Liệt một cái, đang định phản bác lại.

Chợt có tiếng mở cửa. Hai người liếc nhau, yên tĩnh lại, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Lưu đại nhân, cẩn thận một chút.”

Lưu đại nhân? Trúng số rồi! Đúng là thành thủ úy nha? Từ từ, sao người nói lại có giọng nam nhỉ.

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh quái dị, sau đó lại nghe được âm thanh khiến người ta đỏ mặt xấu hổ.

Chết thật, sao lại thành nghe hai nam nhân hành sự thế này?

Cái này mẹ nó còn sốc hơn đọc sách nữa đó.

Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, thậm chí còn không đợi đến khi đi đến mép giường mà ngay chỗ cạnh bàn đã… Lão Lưu rất mãnh liệt, vị công tử kia cũng rất biết cách rên, khiến thẳng nam như Liễu Chẩm Thanh đây nghe mà cũng phải mặt đỏ tai hồng. Hơn nữa huân hương trong phòng này hẳn chính là loại chuyên dùng trong xuân lâu, cho nên ít nhiều gì y cũng bị ảnh hưởng.

Rất nhanh trên giường đã truyền tới một tiếng phịch. Theo đó là một tràng lời tán tỉnh đưa đẩy. Liễu Chẩm Thanh cảm thấy đây đúng là cảnh bước ra từ trong sách mà!

Sau đó là vào việc chính.

Hiện tại Liễu Chẩm Thanh đã thầm mắng Hạ Lan vô số lần, biết thế đợi ban đêm đám người này ngủ say như chết rồi hẵng tới, tuy có lẽ sẽ bị chậm trễ nhưng vẫn tốt hơn chịu tra tấn như bây giờ.

Liễu Chẩm Thanh thật sự không phải cố ý muốn xem, nhưng vẫn nhịn không được nhìn lên trên, dù sao thì y vẫn cảm thấy thân thể có chút không được tự nhiên, y khá tò mò Hoắc Phong Liệt sẽ ra sao?

Nhìn một cái, Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy đại não tê dại ong ong lên.

Sau đó chỉ có thể nhắm mắt giả mù.

Đột nhiên người bên cạnh có cử động, bởi vì hai người nằm sát nhau, Hoắc Phong Liệt vừa cử động một cái là Liễu Chẩm Thanh có thể cảm nhận được, theo bản năng y nhìn sang, cho rằng hắn đang định ra tay thì lại thấy thân hình cao lớn đột nhiên nghiêng về phía mình.

Lúc này không phải là muốn chắn gió đêm cho y đâu nhỉ.

Tên nhóc này muốn làm gì!

“Thanh ca……” Thanh âm bị đè thấp trở nên khàn khản đầy từ tính, khiến hô hấp của Liễu Chẩm Thanh bỗng chốc bị rối loạn, liền thấy Hoắc Phong Liệt nâng tay tựa như muốn ôm lấy mặt y.

Từ từ, bình tĩnh nha, chỉ là bị hoàn cảnh cùng thuốc ảnh hưởng thôi! Ngươi không được làm xằng bậy!

Đáng chết, đáng ra không nên để hắn đưa mình vào đây! Nhị Cẩu cố ý đúng không!

Ngươi là đang ép ta đấy nhé! Cho ta một chút thời gian được không hả?

Dù sao ta cũng cần cân nhắc một chút, đây chính là chuyện lớn đấy.

Tâm lý ta còn chưa vượt qua được trang thứ nhất của quyển sách kia đâu!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Nhị Cẩu cứ cố sấn tới thì mình phải đá hắn ra sao?

Không được đâu nhỉ, sẽ phá hỏng nhiệm vụ mất!

Nhưng mà… nhưng mà… Mẹ nó chứ lần đầu tiên không thể đổi chỗ nào tốt hơn hả?

Nhị Cẩu đúng là không biết lãng mạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK