Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1097 “Đồ vô dụng”

Đây coi như là tốt cho cả hai bên.

Khóe môi của Hoắc Anh Tuấn hơi nhếch lên, cô ấy không có để Sở Văn Khiêm đuổi mình đi, rất tốt.

Nhưng mà Sở Văn Khiêm lại cảm thấy cực kì mất mặt, đường đường anh ta là một tổng giám đốc của tập đoàn Sở thị, thế mà lại lấy anh đánh đồng với Hoắc Anh Tuấn.

Nhưng thân phận của Lâm Minh Kiều lại không bình thường, Khương Tuyết Nhu lại là bạn tốt của cô ta. Anh ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn rồi giọng nói mạnh mẽ, nói: “Chúng tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa”

Khi rời đi, anh ta hung ác trừng mắt liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái.

Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, đôi mắt trong veo mê hoặc lòng người nhìn Khương Tuyết Nhu nói: “Tôm càng đã bóc hết cho em rồi, anh đi đây?

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Khương Tuyết Nhu vuốt trán đau đầu. Tại vì cô cũng không biết rằng Hoắc Anh Tuấn còn muốn làm gì.

“Chết tiệt, Hoắc Anh Tuấn bị cái gì mà như yêu quái bám người vậy.”

Lâm Minh Kiều xúc động nói: “Thay đổi tới mức mà tớ còn không nhận ra anh ta, trước kia anh ta kiêu ngạo tới mức không ai sánh bằng nổi, nhất là cực kì khí phách cướp lấy cậu ở lễ cưới, tớ còn nghĩ rằng cả đời này anh ta sẽ không bao giờ thả cậu ra”

Khương Tuyết Nhu: “…” Có thể không buông tay được hay sao. Vì cũng không còn nhân đạo nữa.

“Chẳng lẽ bởi vì tập đoàn Hoắc thị xuống dốc, khiến cho anh ta chịu đả kích quá lớn hay sao?” Lâm Minh Kiều suy nghĩ đoán.

“Được rồi, đừng đoán mò nữa” Khương Tuyết Nhu đi tới bên bàn trà, ngửi thầy mùi tôm càng thơm ngào ngạt, muốn đổ đi nhưng cuối cùng cũng thử một cái, hương vị thật sự rất ngon. Cuối cùng cô ăn hết sạch.

Sau khi ăn xong, cô ủ rũ nhíu chặt mày lại, cảm thấy rằng mình thật không có khí chất.

Bãi đỗ xe.

Hoắc Anh Tuấn vừa mới mở cửa xe ra, tiếng cười lạnh lùng của Sở Văn Khiêm đằng sau truyền tới nói: “Hoắc Anh Tuấn, vừa rồi ở trên đấy anh cũng không chừa cho tôi một chút mặt mũi nào?

“Vì sao tôi phải cho anh mặt mũi” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng trả lời một cách mỉa mai nói.

“Được chứ, có thể anh còn chưa có rõ ràng chính là hiện giờ anh ở trước mặt tôi thì cũng chỉ có thể đối xử như thế này”.

Sở Văn Khiêm nhe răng cười một tiếng, xoay người đi lên xe. Hoắc Anh Tuấn cau mày.

Xe rời khỏi bệnh viện không bao lâu thì anh lập tức có cảm giác như mình bị theo dõi. Bốn chiếc xe trực tiếp tấn công từ hai bên ở phía sau anh.

Đôi mắt anh nhíu chặt lại rồi đột nhiên tăng tốc.

Ba chiếc xe con đó cũng không có tiết kiệm nhiên liệu, tăng tốc rồi va chạm vào xe của anh ở hai bên trái phải.

Hoắc Anh Tuấn mau chóng đánh tay lái, xẹt qua khe hở hẹp như tia chớp ở giữa ba chiếc xe, sợ tới mức khiến một trong những chiếc xe đó phải thẳng gấp lại, những vẫn đụng vào một chiếc ở phía trước.

Hoắc Anh Tuấn nhếch khóe môi, sau đó nhanh chóng thay đổi, nhấn ga rời đi.

Người đâm xe hung hăng vỗ vào tay lái một cái, gọi điện sang cho Sở Văn Khiêm: “Cậu Sở, thất bại rồi”

“Đồ vô dụng” Sở Văn Khiêm chửi ầm cả lên.

Hoắc Anh Tuấn trở lại công ty nhanh như chớp.

Chiến Thành đã chờ ở đây một hồi lâu, nói: “Cậu cả Hoắc, bọn người Văn Quân và Chương Thiên đã được mời rời khỏi nhóm Thanh Long.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK