Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1438

Hoắc Anh Tuấn tức giận đến trán nổi đầy gân xanh.

Nhạc Trạch Đàm nói lúc trước cô ta xúi giục anh ta làm một số chuyện.

Có rất nhiều chuyện hoàn toàn khác với ký ức của anh, thì ra Nhạc Hạ Thu luôn cố ý bị thương, thì ra biệt thự ven biển là nơi chứa tình yêu của anh và Khương Tuyết Nhu.

Khó trách Tuyết Nhu lại căm hận anh như thế.

Anh ngu ngốc đưa nơi chứa tình yêu của hai người cho Nhạc Hạ Thu.

Anh nghĩ tới mấy năm mình và Nhạc Hạ Thu ở trong biệt thự ven biển thì hận không thể tát vào mặt mình, muốn chém chết bản thân vì những gì đã làm.

“Con khốn này.” Hoắc Anh Tuấn đỏ mắt, mặc dù anh được dạy dỗ tốt nhưng vẫn không nhịn được chửi bậy.

“Không phải như vậy.” Nhạc Hạ Thu khóc lớn tiếng quát lên, sụp đổ tuyệt vọng: “Tôi chưa từng làm, Nhạc Trạch Đàm, sao anh muốn vu oan cho em, rốt cuộc anh ta mua chuộc anh thế nào, em biết rồi có phải anh sợ Quý Tử Uyên đúng không, anh đừng quên ai đã hại anh thành như vậy sao.”

“Là cô, là cô đấy.” Nhạc Trạch Đàm cũng không thèm nói lý: “Cô là em gái ruột của tôi, tại sao mỗi lần tôi làm việc xấu thì cô không ngăn cản tôi, cô chỉ muốn làm hại người bên cạnh Khương Tuyết Nhu nên luôn ủng hộ tôi làm, nếu cô không quấn lấy mấy người Hoắc Anh Tuấn thì tôi đã không kiêu ngạo như vậy, cô đã hại tôi thành thế này.”

“Kết quả ngày hôm nay là do cô gieo gió gặt bão, những năm qua tôi thu dọn cho cô chưa đủ sao, cô thật sự lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa.”

“Ôi, cho nên cô cho người bắt cóc tôi, muốn âm thầm giết chết tôi đúng không, đồ phụ nữ độc ác, tôi xui xẻo cũng phải kéo cô xuống theo.”

“Bệnh tâm thần, tôi bắt cóc anh lúc nào, anh đừng nói nhảm.”

Nhạc Trạch Đàm và Nhạc Hạ Thu cãi nhau trước mặt mọi người như thế.

“Im lặng.” Thẩm phán dùng sức gõ búa tức giận nói: “Hai người xem chỗ này là chợ bán thức ăn sao, nếu cứ tiếp tục ồn ào thì sẽ tạm giam.”

Nhạc Hạ Thu khóc nói với thẩm phán: “Tôi bị oan.”

Nhạc Trạch Đàm: “Tôi nói sự thật.”

Thẩm phán đau đầu, tức giận gõ búa: “Im miệng.”

Cô ta trừng Nhạc Hạ Thu một chút, Stevens kéo Nhạc Hạ Thu ra hiệu cô ta đừng nói nữa, thẩm phán thật sự tức giận.

Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Thẩm phán lạnh lùng nói: “Bị cáo, cô có thể trình bày.”

Nhạc Hạ Thu vội vàng đứng lên nghẹn ngào nói: “Mặc dù tôi không biết vì sao anh ta giúp Hoắc Anh Tuấn, nhưng trước đó tôi nói đều là sự thật, lúc tôi mười tám tuổi, Hoắc Anh Tuấn đã tỏ tình với tôi, muốn tôi hẹn hò với anh ta, tôi yêu anh ta nên làm những chuyện anh ta thích, thậm chí tôi muốn chữa khỏi bệnh cho anh ta nên làm bác sĩ, tôi làm mọi thứ vì anh ta, tôi không cam tâm, mười mấy năm thanh xuân của tôi dành cho anh ta, kết quả giống như ném cho chó ăn, thậm chí tôi bị vu khống thành người phụ nữ bất chấp thủ đoạn, đúng là không công bằng, tôi. . . Thật sự không cam lòng.”

Cô ta nói đến câu cuối thì khóc rống lên.

Cả căn phòng vang vọng tiếng khóc của cô ta, tất cả mọi người im lặng nghe cô ta khóc với vẻ mặt khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK