Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1435

Stevens đứng lên hỏi Hoắc Anh Tuấn: “Anh Hoắc Anh Tuấn, tôi nghe nói gần đây anh và một người phụ nữ đã có chồng ở bên nhau, là thật sao.”

Môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích: “Cô ấy là vợ trước của tôi. . . .”

“Anh chỉ cần trả lời là có hoặc không thôi, anh và một người phụ nữ chưa ly hôn ở bên nhau đúng không.” Stevens nói.

“Đúng thế.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu.

Stevens cười nhìn về phía thẩm phán: “Thẩm phán, cô cũng nghe rồi đấy, cho dù Hoắc Anh Tuấn có lý do gì, nhưng anh ta nói mình và một người phụ nữ đã có chồng ở bên nhau trước mặt mọi người, chứng tỏ đạo đức của anh ta rất thấp, thậm chí tạo thành ảnh hưởng xấu cho xã hội, cho nên anh ta lừa gạt tình cảm của Nhạc Hạ Thu, thậm chí làm chậm trễ hơn mười năm thanh xuân của đương sự tôi, vô cùng đáng ghét, hành vi xấu xa, hi vọng cô có thể đưa ra phán quyết công bằng nhất, nếu loại người này có được tiền thì cũng sẽ gây họa cho các cô gái vô tội, trong mắt anh ta thì phụ nữ giống như quần áo, có thể tùy ý đùa giỡn.”

Thẩm phán là nữ, sau khi nghe Stevens nói thì không hài lòng với hành vi của Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn đứng dậy: “Cô Nhạc Hạ Thu, tôi muốn hỏi cô một lần cuối cùng, tôi và cô có xảy ra quan hệ hay không.”

Nhạc Hạ Thu u oán nhìn anh: “Anh không muốn thừa nhận thì tôi cũng không có cách nào khác.”

“Mời cô trả lời câu hỏi của tôi.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói.

“Có.” Nhạc Hạ Thu gật đầu.

Hoắc Anh Tuấn quay đầu nói với thẩm phán: “Tôi xin mời nhân chứng cuối cùng.”

“Nhân chứng là ai.” Thẩm phán hỏi.

“Là anh trai ruột của Nhạc Hạ Thu, Nhạc Trạch Đàm.” Hoắc Anh Tuấn nói xong thì sắc mặt Nhạc Hạ Thu thay đổi.

Stevens lập tức nói: “Tôi phản đối, Hoắc Anh Tuấn không xin phép sớm.”

Hoắc Anh Tuấn nói ra: “Gần đây anh ta xảy ra chuyện nên luôn nằm ở bệnh viện, bởi vì tôi không biết anh ta có thể lên tòa hay không, cho nên tôi chưa xin phép, nhưng trước khi mở phiên toà, anh ta nhắn tin cho tôi nói muốn tới, mà trong phiên tòa đầu tiên, chúng ta nhiều lần nhắc đến tên Nhạc Trạch Đàm.”

Thẩm phán nhìn biên bản ghi chép thì gật đầu: “Cho anh ta vào.”

Nhạc Hạ Thu vốn đắc ý, hiện tại cô ta giống như quả cà héo, cô ta không hiểu Nhạc Trạch Đàm mất tích một tháng, sao lại chạy đi tìm Hoắc Anh Tuấn.

Cô ta nghĩ lần trước Quý Tử Uyên dạy dỗ Nhạc Trạch Đàm nên anh ta lén ra nước ngoài.

“Người anh này của cô biết bao nhiêu chuyện của cô.” Stevens trầm giọng hỏi.

“Rất nhiều.” Cả người Nhạc Hạ Thu không ổn lắm.

Stevens chán nản nắm chặt tay lại: “Vì sao lúc trước cô không nói.”

“Tôi không biết, anh ta vẫn luôn rất nghe lời của tôi.” Nhạc Hạ Thu cũng không hiểu, đồng thời cũng thầm oán hận, cô ta nên sớm khiến Nhạc Trạch Đàm biến mất.

Nhạc Trạch Đàm nhanh chóng đi vào.

Lúc anh ta nhìn Nhạc Hạ Thu thì không nhịn được run cầm cập.

Nhạc Hạ Thu vội vàng đỏ mắt nói: “Anh, khoảng thời gian qua anh chạy đi đâu, làm em lo lắng muốn chết, anh bị thương thế nào, có phải Hoắc Anh Tuấn uy hiếp anh đúng không.”

Hoắc Anh Tuấn lập tức nói: “Nhạc Hạ Thu, xin cô chú ý từ ngữ, tôi có thể kiện cô tội vu khống.”

Thẩm phán cũng cảnh cáo Nhạc Hạ Thu một chút: “Nhân chứng ngồi vào vị trí.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK