Gương mặt tuấn tú của anh vẫn không thể hiện quá nhiều cảm xúc, những ai quen thuộc với anh đều hiểu đây chính là điềm báo của sự tức giận.
| Những người vai vế thấp hơn anh có chút giận nhưng không dám nói ra, ngay cả mấy vị cô, dì bề trên cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Vệ Phương Nghi lại càng sợ hãi, khuôn mặt già nua đỏ bừng: “Tôi không có ý đó...”
“Được rồi, đừng nói nữa” Hoắc Văn đưa mắt ra hiệu cho bà ta: “Đúng là chúng ta quá vội rồi, trước mắt vẫn phải tìm hiểu một chút xem tính cách của đối phương thế nào.
Mấy đứa trẻ các cháu nên hẹn hò ăn cơm, đi xem phim nhiều một chút.
Vừa hay nhà chúng ta có rạp chiếu phim, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm xong hãy đi xem đi”
“Đúng vậy, thật là một ý kiến hay” Bà cụ nhà họ Hoắc cũng chuyển đề tài khác, nói về những nguyên liệu tươi ngon mà Hoắc Anh Tuấn cố ý nhờ người từ nước gửi về.
Hoắc Anh Tuấn ăn xong một quả cam, xoay người rời đi, không nói chuyện phiếm với mấy người phụ nữ.
Sau khi anh đi khỏi không lâu, hai người thanh niên trẻ tuổi bước vào.
Một trong số đó là Hoắc Vân Dương, Khương Tuyết Nhu từng gặp qua.
Người còn lại mặc đồ tây màu xanh biển, mái tóc đen rũ trước trán, khuôn mặt tuấn tú toát ra vẻ kiêu ngạo khiến người khác cảm thấy có chút áp chế.
| Bà cụ nhà họ Hoắc nhìn anh ta rồi vẫy tay: “Phong Lang, tại sao bây giờ cháu mới tới?”
“Công ty có chút việc cần giải quyết ạ.
Bà nội, cháu có món quà tặng bà” Hoắc Phong Lang nói rồi đưa tới một khối ngọc bội rất đẹp.
Dù sao thì thân phận của Diệp Gia Thanh cũng không bình thường, ông cụ nhà họ Hoắc lập tức không vui, quét mắt nhìn Hoắc Thiên Hà: “Không nói được gì tử tế thì câm miệng đi”
“Tuyết Nhu, con ăn phần của bố đi..” Diệp Gia Thanh đang muốn chuyển phần cá của mình cho Khương Tuyết Nhu.
| Hoắc Anh Tuấn từ đầu bữa ăn vẫn chỉ luôn chú ý tới điện thoại di động, lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu: “Thời gian này dạ dày tôi không tốt, không thể ăn mấy thứ đồ có tính hàn.
Hãy mang phần của tôi cho cô ấy đi, chú Diệp, chú cứ giữ lại phần của mình”
Mọi người sửng sốt, sôi nổi nhìn về phía Diệp Minh Ngọc.
| Hoắc Văn cười: “Minh Ngọc, Anh Tuấn xem ra rất thương cháu, thà rằng tự bản thân mình không ăn chứ không để bố vợ phải chịu thiệt”
Diệp Minh Ngọc âm thầm vui sướng, phía trước còn có vài phần lo lắng, hiện tại lại cảm thấy Hoắc An Tuấn vẫn rất để ý tới cô.
Hoắc Anh Tuấn căn bản không hề để ý tới những lời nói chuyện qua lại của bọn họ, quay đầu nhìn về phía đầu bếp đang đứng một bên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Ngay cả việc phân chia mấy phần đồ ăn mà ông cũng không làm được, tôi cảm thấy ông có thể đi được rồi.”
Đầu bếp hoảng sợ kêu lên: “Cậu chủ Hoắc, tôi.”
- ----------------------
Danh Sách Chương: